[Transfic|Twoshots|Chanbaek] Người Hàng Xóm Kì Quái - CHAP 1
CHAP 1
Đó là một ngày bình thường đối với Baek Hyun
Cậu đến trường đại học, về nhà, ăn trưa, đến chỗ làm, rồi lại trở về nhà.
Đang mệt mỏi lê tấm thân về ngôi nhà mà cậu đang thuê thì cậu phát hiện cánh cửa của ngôi nhà cạnh nhà mình – đã lâu không ai ngó ngàng tới – đang mở, điều này khiến cậu vô cùng tò mò nên đã quyết định đến xem thử, nhưng cậu vừa thò đầu vào thì lại va trúng ai đó.
Là một chàng trai, anh ta cao hơn cậu rất rất nhiều, anh nhìn cậu vài giây trước khi khịt mũi một cách rất kì lạ và mỉm cười ra vẻ hối lỗi. Baek Hyun thề là mặt cậu bây giờ trông rất đần, làm sao mà một người bình thường có thể cười như thế chứ? Cậu chưa từng thấy ai như anh ta.
Cậu nhìn chằm chằm vào anh ta, cho đến khi anh cảm thấy khó chịu và vẫy vẫy cánh tay rắn chắc trước mặt cậu, kéo cậu thoát khỏi suy nghĩ của mình. Baek Hyun ngay lập tức cúi đầu và liên tục xin lỗi, sau đó cậu ngước lên và lại tiếp tục nhìn anh
“Anh là người mới ở đây à?” cậu hỏi, nhìn vào trong nhà và thấy một mớ hỗn độn các thùng cạc tông ở khắp nơi
“Ah phải, tôi vừa chuyển tới đây” Anh chàng cao ráo trả lời và một lần nữa nhìn cậu với một nụ cười kì quái, một mắt thì nhắm một nửa còn mắt bên kia thì mở. Baek Hyun nhíu mày, chăm chú nhìn “nụ cười” của anh. Đây thực sự là một kiểu cười rất đặc biệt, thậm chí có thể gọi là duy nhất chỉ có anh ta mới có.
Cậu nhìn lại mình và lắc đầu, mỉm cười rồi trở về nhà. Cậu nói lời chào tạm biệt trước khi đi vào căn hộ nhỏ nhắn của mình, thả mình trên chiếc ghế dài và nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định trước mặt.
Thật kì lạ khi chuyển nhà vào thời gian này. Càng suy nghĩ thì cậu càng cảm thấy tò mò về người hàng xóm có nụ cười kì lạ này. Không phải là tự cao hay gì cả… nhưng kể từ khi còn nhỏ, Baek Hyun luôn tự cảm thấy mình có khả năng đánh giá cao, nhất là nụ cười của mọi người
Cậu nghĩ đó là những biểu hiện đẹp nhất, sẽ không có vấn đề gì nếu như đó là một nụ cười hạnh phúc, một nụ cười buồn hay một nụ cười rụt rè chẳng hạn… Và vì tất cả thời gian qua cậu đã đánh giá cực kì chính xác, nên cậu nghĩ là cậu đã nhìn thấy mọi kiểu cười rồi chứ. Cách mà mọi người mở miệng, cách mà mọi người khoe răng ra, hoặc thậm chí là những nụ cười ngượng ngùng, e ấp mà cậu hay thấy ở các cô gái.
Nhưng nụ cười của anh ta lại khác. Chiếc mũi thì cứ khịt khịt, mắt phải nhắm lại, và luôn giữ vững nụ cười tươi thật tươi trên khuôn mặt của mình. Baek Hyun chỉ mới nhìn thấy anh ta như vậy hai lần, tuy là chỉ trong một vài phút nhưng điều đó nói với cậu rằng chắc hẳn anh ta phải làm điều đó khá thường xuyên.
Kì lạ quá!!! Quá kì lạ!!! Đó là những điều cứ chạy qua chạy lại trong tâm trí Baek Hyun, thậm chí cậu đã thử làm giống như anh ta, nhưng mà… thất bại thảm hại. Cậu nhấc mình ra khỏi chiếc ghế và đi vào nhà bếp, để xem nào… có thể nấu nướng chút gì đó sẽ làm cậu kéo suy nghĩ của mình ra khỏi nụ cười của người lạ mặt.
Như thường lệ, cậu bắt đầu đun nước sôi, và điện thoại của cậu vẫn đang nằm im trong cặp đột ngột reo lên. Vậy nên cậu dừng hết những việc mình đang làm lại, đi đến cầm điện thoại lên, nhanh chóng mở nó ra và trả lời cuộc gọi.
Là một người trong số “bạn bè” của cậu nói sẽ ghé sang chơi. Yeah, cậu thích gọi họ là bạn bè, nhưng không thực sự là vậy… Họ giống như là…bạn tình hơn. Nhưng cậu ghét từ đó nên không bao giờ gọi vậy. Và có vẻ như Baek Hyun không có tâm trạng ở cùng với hắn, cậu tìm đại một cái cớ gì đấy để từ chối hắn và quẳng cái điện thoại lên ghế trước khi tắt nó đi.
Vẫn như cũ, cậu ăn tối, và thả mình dưới dòng nước ấm của vòi sen, Baek Hyun về phòng và đổ người xuống giường, ập mặt vào gối, lười nhác kéo chăn lên phủ kín cả người mình rồi đi vào giấc ngủ với hình ảnh mờ nhạt của con người lạ mặt đó cứ chạy wa chạy lại trong đầu cậu.
Ngày tiếp theo, cậu bị đánh thức bởi tiếng động lớn ở cửa, nhưng có vẻ như cậu càng cố phớt lờ tiếng động đó bao nhiêu thì nó càng rầm rầm bấy nhiêu. Cậu vừa nhắm mắt vừa đi qua khỏi cái phòng khách nhỏ, chạm nhẹ lên thành ghế trước khi mở cửa và xem cái quái gì đang diễn ra.
Người đó đột nhiên cúi chào và va vào đầu của Baek Hyun, làm cho cậu mở to mắt hết mức có thể, nhưng ít nhất thì cũng đánh thức cậu hoàn toàn. Chàng trai cao ráo xin lỗi cậu đến 7 lần, trước khi Baek Hyun mỉm cười và nói không sao. Yeah, cậu đã đếm mà
“Hôm nay là ngày đầu tiên của tôi ở đây, tôi không biết phải đi đâu, và tôi nghĩ là tôi nên xin chỉ dẫn từ cậu. Xin lỗi vì đã đánh thức cậu như vậy. Tôi sẽ trở lại sau!” anh nói nhanh và quay lưng định đi nhưng cậu đã nắm lấy cánh tay của anh ý bảo anh dừng lại
“Tôi cũng đã thức dậy rồi, vào nhà đi” cậu nói một cách hào hứng và chờ cho anh đi vào trong. Vì một số lý do nào đó, cậu trông khá phấn khởi.
“Như vậy được chứ?” anh hỏi, Baek Hyun ngay lập tức gật đầu, đẩy anh ta vào và đóng cửa lại, cậu chỉ anh ngồi vào ghế trong khi cậu đi thay đồ.
Cậu trở lại và nhìn thấy anh ta ngồi trên ghế với dáng vẻ lo lắng, hai chân ép lại vào nhau cứ như muốn xoắn vào, tay thì cầm chặt cái bản đồ khuôn viên ở đây. Baek Hyun mỉm cười và đi đến ngồi cạnh anh, cậu chìa tay ra và tự giới thiệu về mình. “Tôi là Baek Hyun. Rất vui được làm quen với anh”
Anh nhìn cậu một chút rồi bỏ cái bản đồ xuống và bắt tay với cậu, anh vặn vẹo lại khuôn mặt của mình thành một nụ cười cực kì hấp dẫn trước khi nói với giọng làm cho Baek Hyun phải mở to mắt. “Tên của tôi là Park Chan Yeol. Rất vui được gặp cậu”
Baek Hyun chớp chớp mắt liên tục, cậu nhận ra rằng anh chàng này sở hữu một nụ cười kì quái, khuôn mặt dễ thương, và đặc biệt là giọng nói cực trầm ấm mà trước đây cậu chưa từng nghe qua. Tự nhận thấy mình lại đang nhìn chằm chằm người ta, cậu đỏ mặt và buông tay anh ra, không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng
Chan Yeol cầm cái bản đồ lên, nhìn với ánh mắt tò mò và chỉ vào một tòa nhà lớn, anh hỏi Baek Hyun làm sao để có thể đến đó. Baek Hyun suy nghĩ một chút rồi cậu nhận ra tòa nhà này nằm ngay bên cạnh nơi cậu đi học.
“Oh anh có thể đi với tôi nêu muốn, vì tôi học ở tòa nhà kế bên tòa nhà này” Baek Hyun nói và nhìn như đang mê hoặc, mặt Chan Yeol đơ ra, nhưng rồi lại vẽ lên một nụ cười. Và cậu tự hỏi làm quái gì mà anh ta có thể có nhiều biểu hiện khác nhau như vậy nhỉ
Thậm chí là sau cả ngày đi học và làm việc, cậu có thể quên nụ cười đó không. Thật sự cậu có thể không? Một người luôn bị quyến rũ bỡi những nụ cười như Baekhyun, sẽ không dễ dàng gì quên đi. Cậu không thể và càng không muốn như vậy. Nhưng cuộc sống của cậu thì đáng giá hơn những nụ cười. Cậu là một người rất kì lạ. Tự bản thân cậu biết vậy. Nhưng kì lạ như thế nào thì cậu không mong rằng bất cứ ai sẽ biết điều này.
Cậu mong là không ai biết việc mỗi tháng sẽ có những chàng trai khác nhau ngủ trên giường của cậu. Vậy nhưng, kì lạ là cậu vẫn chưa từng có cảm giác gì khi ngủ cùng họ. Có bao nhiêu chàng trai, trong 20 năm sống trên đời, cậu đã từng hẹn hò. Cậu đã từng bị ghét biết bao nhiêu lúc còn học ở trường trung học, chỉ vì cậu là Gay. Tất cả những thứ như vậy, cậu không cho là xấu, nhưng cậu vẫn không muốn những người khác biết.
Baek Hyun cũng không muốn người hàng xóm này nghe được tiếng ồn mà cậu gây ra mỗi đêm khi mà một trong những người “bạn” của cậu “ghé chơi”. Cậu không muốn Chan Yeol nhìn thấy họ ra vào nhà cậu. Nhưng cậu chắc chắn rằng anh ta đã nhìn thấy, nghe thấy luôn rồi. Và có lẽ là bây giờ anh ta cảm thấy rất là ghê tỡm
Nhưng một buổi trưa nọ, một trong số những bạn trai cũ đã bị cậu lãng quên từ rất lâu, đến tìm cậu và bất đầu tranh cãi. Baek Hyun cố hết sức bắt hắn im đi, nhưng hắn không thể nào ngậm mồm lại được. Cậu ngắt lời và lại tiếp tục kêu hắn im đi, nhưng hắn nắm lấy cổ tay cậu và xô cậu vào tường, hắn liên tục gào lên những từ đại loại như là hư hỏng, con điếm, ch* cái. (T/N: mk dám chữi Baek của bà như vậy à =.=” *xắn tay áo =))* )
Sau khi nghe một tiếng động lớn do thân người của Baek Hyun gây nên, Chan Yeol – anh vừa đi ra ngoài – nhanh chóng mở cửa nhà Baek Hyun và cậu thấy anh nhíu mày, lại thêm một biểu hiện khác nữa rồi, anh làm theo cách của mình, đấm thẳng vào mặt cái thằng không ra gì đó, rồi đỡ cậu vẫn đang nằm dưới đất đứng dậy và đưa vào trong.
Baek Hyun nhìn chằm chằm vào dáng vẻ của bạn trai cũ đang nằm ôm mặt dưới đất và sửng sốt khi cậu cảm nhận được có hai cánh tay mỏng ôm lấy lưng cậu từ phía sau. Họ cứ như vậy trong vài phút, nhưng đó chỉ là một cảm giác ấm áp lắng đọng lại, Baek Hyun đẩy Chan Yeol ra một cách mạnh mẽ, cúi chào và cám ơn sự giúp đỡ của anh, trước khi cậu làm như vũ bão để ngôi nhà được như cũ.
Tim của cậu đập rất nhanh, cứ như cậu vừa chạy marathon về vậy đó. Tại sao anh ấy lại thấy những cảnh như vậy? Bây giờ chắc hẳn là anh sẽ ghét cậu lắm. Và một người vô tội như anh tại sao phải quen biết với một đứa hư hỏng như cậu? Baek Hyun không thể nào gạt bỏ được suy nghĩ nếu Chan Yeol chạm vào cậu, anh sẽ trở nên dơ bẩn
Những suy nghĩ đó nhanh chóng đẩy cậu chìm vào giấc ngủ và ngủ quên trên ghế, và cậu chỉ tỉnh dậy khi thấy điện thoại của mình rung trong túi, nhưng thay vì nhấc máy thì Baek Hyun lại bấm nút tắt nguồn và quẳng điện thoại sang cái ghế nhỏ bên cạnh chỗ cậu đang nằm.
Nó cứ làm phiền cậu hoài không dứt!!!
Làm thế nào mà cậu có thể sống trong 20 năm qua mà không hề có lấy 1 tí cảm giác gì đối với bất cứ thân hình tuyệt mỹ nào. Vậy mà anh chàng lạ mặt đó, chuyển đến bên cạnh nhà cậu, anh ta cười với cậu và đầu của Baek Hyun chẳng còn có thể suy nghĩ bất cứ cái gì nữa.
Nó không giống như họ là bạn hay là gì cả… Họ trò chuyện cùng nhau mọi lúc mọi nơi, nhưng Baek Hyun vẫn không thể thoát khỏi nụ cười của anh ta, hoặc là giọng nói, hay là cặp mắt lớn, hay là mọi thứ về anh. Tâm trí của Baek Hyun là một đống hình ảnh lộn xộn của Chan Yeol. Và cậu thích nó theo cách đó.
Cậu không thích những suy nghĩ của mình về Chan Yeol, tìm hiểu về những biểu hiện kì quái, hoặc phát triển tình cảm với anh ta. Bởi vì chuyện đó không thể xảy ra, không thể!!!
Chan Yeol cứ như là một đứa trẻ không biết gì, trong khi đó, Baek Hyun là trông giống như đứa trẻ nhưng lại là người có rất nhiều kinh nghiệm trong tất cả các việc… đó.
Biểu hiện của Chan Yeol thì trong sáng và đơn giản, còn Baek Hyun thì lúc nào cũng gò bó và cả nghĩ.
Chan Yeol là một anh chàng trong sáng, vô tội, trong khi Baek Hyun lại giống như những gì mà bạn bè cùng lớp của cậu hay gọi, một con điếm tình ái ranh bẩn (T/N: =.=” )
Đó là lý do mà Baek Hyun không thể nào để Chan Yeol chạm vào cậu được, không đời nào, cậu sẽ không để Chan Yeol làm hỏng chính mình được, nhất định không thể để anh ta trở thành một người giống như cậu.
Nhưng mà một ngày kia, khi mà cậu chỉ vừa mở cửa ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh một Chan Yeol khá mệt mỏi, anh có chút giật mình nhưng nhanh chóng chạy ra đằng sau và đẩy cánh cửa ra với chỉ một động tác, hơi thở gấp gáp.
“Baek Hyun… có chuyện gì với cậu vậy?” ChanYeol hỏi khi nắm lấy hai vai Baek Hyun
Mặt Baek Hyun đỏ lên. Cậu chỉ muốn gỡ tay của Chan Yeol khỏi vai mình thôi, nhưng cho dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa, thì Chan Yeol vẫn cứ siết chặt như vậy
“X…Xin đừng chạm vào tôi” Baek Hyun bất chấp và nhìn xuống chân của mình, cậu sợ rằng nếu cậu ngước lên, thì tất cả những quyết định của cậu sẽ biến mất dưới đôi mắt nâu lớn của Chan Yeol mất thôi.
“tại sao?”
“Chỉ là đ-đừng thôi” Baek Hyun hét lên và buộc phải ngước nhìn khi hai bàn tay của anh ôm lấy khuôn mặt cậu
“Dừng lại đi! Baek Hyun, em đang làm tổn thương anh đó” Chan Yeol lặng lẽ nói, và Baek Hyun như thấy mình bị lạc trong đôi mắt của anh
“Anh mới là người làm em tổn thương”
End Chap 1.
————————————–
CHAP 2
“Anh xin lỗi. Anh không nghĩ là em lại ghét anh chạm vào em đến như thế”
Một lời thì thầm thật khẽ làm cho Chan Yeol, người chuẩn bị ra khỏi phòng, phải dừng lại và từ từ quay đầu lại. “Vấn đề là em không ghét điều đó một chút nào”
Baek Hyun, người chỉ biết nhìn chằm chằm vào chân mình, nhìn thấy một đôi chân khác ngay phía trước, nhưng ngay sau đó thì chúng bị che lấp bởi đầu của Chan Yeol khi anh cuối xuống để có thể nhìn thấy mặt của Baek Hyun
“vậy tại sao em lại ngăn cản anh chạm vào em?” Anh lại thì thầm với chất giọng thấp đều đều, Baek Hyun buộc phải nhắm mắt lại
“em không muốn anh bị vấy bẩn” Baek Hyun nói và lùi ra sau một bước, Chan Yeol bước theo. Cậu lùi một bước nữa, anh vẫn bước theo. Và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi lưng cậu chạm đến tường, bắt buộc cậu phải dừng lại và thầm nguyền rủa dưới hơi thở của anh
Việc này đã không đi theo hướng mà cậu mong muốn. Không được!
Chan Yeol, người dường như mệt mỏi vì sự né tránh, đứng dậy và đi về phía Baek Hyun. Anh nhìn cái cơ thể nhỏ bé kia đang cứng đờ ra và bật cười.
“tại sao anh lại bị vấy bẩn?” Anh hỏi với một nụ cười nhếch mép trên môi và thu hẹp khoảng cách giữa họ, má của anh lại cạ cạ lên gò má ấm áp của cậu trước khi cảm nhận được hai bàn tay mềm mại đặt trên ngực anh và đang cố gắng đẩy anh ra
“Anh sẽ bị như vậy đấy!!!” Baek Hyun phản đối và tiếp tục đẩy anh ra, Chan Yeol không muốn buông tay, anh thật sự không muốn!!!
“Tại sao? Nói cho anh biết tại sao đi?”
Baek Hyun suy nghĩ, không biết có nên nói cho anh ta biết tất cả không, hay là chỉ im lặng và cố gắng tránh xa Chan Yeol cho đến khi anh cảm thấy mệt mỏi và rời khỏi cậu. Nhưng cậu không thể tập trung vào việc suy nghĩ nên hay không nên được, vì cậu có thể cảm nhận được gò má ấm áp của Chan Yeol trên má cậu, hơi thở mềm mại của anh bên tai, làm cho cậu thấy có chút khó khăn.
Hít một hơi thật sâu, Baek Hyun quyết định chỉ nói một vài lý do nhỏ, mong rằng Chan Yeol sẽ cảm thấy ghê tỡm và đi ra khỏi đây. Nhưng khi cậu vừa nói xong, thay vì phải nhìn thấy Chan Yeol quay bước đi về phía cửa, thì cậu lại thấy vai phải của mình nặng nặng, và vài giây sau, một cặp đôi mềm mại lướt trên làn da của cậu.
Cơ thể của Baek Hyun vô thức giãn ra bởi đụng chạm nhẹ nhàng đó, nhưng trái tim của cậu thì không hề thoải mái tí nào. Nó đang đập cứ như thể ngày mai không còn đập được nữa vậy, và Baek Hyun cảm thấy hơi khó thở. Chỉ một chút thôi, một chút thôi.
Hai bàn tay của cậu đặt trên ngực anh để đẩy anh ra, nhưng giờ đây đã trượt dần xuống và buông thõng ở hai bên cơ thể cậu. Lơ lững. Cho đến khi Chan Yeol nắm lấy chúng và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên lòng bàn tay của cậu, rồi đến những ngón tay, rồi cổ tay, rồi đến hôn lên cánh tay cậu trước khi dừng lại và ngước lên nhìn.
“Baek Hyun… điều gì sẽ xảy ra nếu như anh không quan tâm tới chuyện vị vấy bẩn?” Giọng nói ngây thơ của Chan Yeol vang vọng trong đầu Baek Hyun và chỉ trong tích tắc, cậu đã nghĩ về việc quên hết tất cả những thứ vớ vẩn chết tiệt kia đi và chỉ để mình ngã vào vòng tay của anh mà thôi.
Tất nhiên… cậu đã không làm vậy. Cậu giữ đúng lời hứa và cố hết sức ngăn những nhịp đập nhanh và mạnh từ trái tim mình khi Chan Yeol lướt môi trên cánh tay cậu. Ồ, đó là nơi rất nhạy cảm, ok?!
“Chan Yeol… anh… xứng đáng với những thứ tốt hơn nhiều” Baek Hyun nói, cậu dùng hết sức bình sinh của mình để rút tay ra khỏi sự kìm kẹp của Chan Yeol và vùng ra khỏi vòng tay của anh, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ của mình.
Cậu không mong đợi Chan Yeol sẽ đi theo…
Cậu thật sự không mong đợi…
Cậu không mong đợi…
Nhưng làm thế nào mà tim cậu lại hẫng đi một nhịp khi mà cậu không hề nghe thấy tiếng bước chân nào đi theo mình cả?
Đầu của Baek Hyun luôn luôn đi trước một bước so với con tim của cậu
Nếu đầu cậu nói là “không” thì con tim cậu lại gào lên là “có”, cậu luôn luôn không có sự lựa chọn.
Tại sao? Bởi vì cậu học được rằng bất cứ cái gì trái tim cậu nói đều không đáng tin cậy. Đặc biệt là khi cậu nghĩ nó đã tan vỡ… hoặc là gì đó.
Vài phút trôi qua, Baek Hyun quyết định ra khỏi phòng và chắc là cậu sẽ đi dạo một chút… hoặc làm gì đó đại loại vậy.
Sai lầm.
Sai lầm trầm trọng.
Giây phút mà cậu vừa bước ra khỏi phòng thì cậu thấy một thân thể mảnh khảnh đang ngồi trên ghế dài ở phòng khách, đầu cuối xuống thật thấp. Và bằng một nỗ lực cực kì thảm hại để cậu có thể quay trở lại phòng mình, cậu đập người vào cửa và hét lên, vứt hết mọi suy nghĩ về anh ra khỏi đầu mình, khiến Chan Yeol phải chạy đến bên cậu ngay lập tức.
Chan Yeol chấp nhận cậu trong khi chưa từng có ai làm như thế. Anh ôm cậu thật chặt nhưng vẫn đảm bảo cậu cảm thấy thoải mái, giống như là anh đã được lập trình để biết rằng Baek Hyun thích được chạm vào như thế nào. Và mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục, vì Baek Hyun cảm thấy mình không cần phải đấu tranh nữa.
“Nếu có người nào ở đây không xứng thì đó là anh… em chắc chắn không biết mình hoàn hảo như thế nào đâu” Chan Yeol thì thầm thật khẽ vào tai của Baek Hyun, và ngay lúc cậu định trả lời thì Chan Yeol lại tiếp tục “Em không cần phải nói gì với anh về “bạn” của em đâu, anh thấy họ đến đây, anh nghe thấy tiếng của bọn em mỗi đêm, anh nhìn thấy họ rời đi vào buổi sáng, và anh thấy em cười với họ khi họ đi”
Chan Yeol dừng lại nhưng ngay lập tức nói tiếp “và thậm chí em nghĩ rằng điều đó làm em trở nên dơ bẩn nhưng anh thì không thấy vậy, anh cũng không cảm thấy ghê tỡm. Anh thấy ghen tị” Anh nói xong và quay sang nhìn khuôn mặt đang đỏ ửng của Baek Hyun
Bang.
Một cú đánh trúng ngay tim của cậu. Cậu đã từng nghĩ mọi thứ trong cuộc đời mình thật tồi tệ và vô dụng, không hẳn là hoàn toàn.
“Ghen tị” Baek Hyun lặp đi lại lại với chính mình, và nhận được một cái gật đầu dễ thương từ chàng trai cao hơn mình.
Việc Baek Hyun nên làm bây giờ, chính là mỉm cười. Nhưng vì một vài lý do nào đó, cái cơ thể quái lạ này của cậu lại hành động theo hướng ngược lại. Đôi mắt của Baek Hyun ngập nước và cậu cho phép mình rơi những giọt nước mắt mà bấy lâu nay cậu vẫn kiềm chế từ đầu cái đêm định mệnh này. à, buổi chiều. Mà thôi gì cũng được—-
“Xi-Xin lỗi… anh đã nói gì sai sao?” Chan Yeol hỏi, thực sự rất lo lắng và Baek Hyun bật cười.
Cảm thấy như được giải phóng vậy.
Lần đầu tiên trong nhiều năm trời, cậu mới cười thoải mái như vậy.
Baek Hyun thậm chí không thể nhớ lần cuối cậu cười tươi như vậy là khi nào nữa~
“Đó chỉ là một cách thể hiện khác” Baek Hyun nói và Chan Yeol thở phào nhẹ nhõm
Đêm đó, Chan Yeol không muốn về nhà, với lý do là nhà của anh khiến anh cảm thấy như “rất gần, mà cũng rất xa” với Baek Hyun. Vì vậy, Baek Hyun đã để anh ở lại nhà mình. Nằm thoải mái trên cánh tay của anh. Cậu có thể cảm thấy Chan Yeol nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu trong lúc cậu đang ngủ, để lại Chan Yeol vẫn còn thức và anh ngắm nhìn mãi khuôn mặt yên bình của cậu trước khi hôn lên trán cậu và anh cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Khi Baek Hyun tỉnh dậy, cậu nghĩ cậu phải ở trên giường một mình chứ, nhưng cậu đã gần như hét toáng lên khi mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của Chan Yeol chỉ cách cậu có vài inches.
Cậu muốn hôn anh.
Nhưng cậu không làm vậy, đột nhiên cậu cảm thấy mình được anh đề cao quá nhiều.
Chắc chắn là họ đã ngủ với nhau, nhưng Chan Yeol chẳng thể hiện một tí hứng thú nào trong việc hôn cậu. Hôn môi…
Nhưng mà, Baek Hyun vẫn muốn hôn anh, và cậu đã làm vậy
Cậu hôn anh… hôn lên gò má, rồi cậu bước xuống giường, cậu nhìn lại đồng hồ và thấy bây giờ đã là 11AM. Một ngày chủ nhật sau tất cả mọi chuyện.
Khi Chan Yeol vẫn còn ngủ, Baek Hyun tắm rửa, nấu một bữa ăn sáng cho hai người bọn họ, rồi lười nhác ngồi trên ghế xem TV. Chan Yeol cuối cùng cũng đã nhấc mông ra khỏi giường, Baek Hyun cười khúc khích khi nhìn thấy mái tóc lộn xộn vừa ngủ dậy của anh.
Chan Yeol khinh khỉnh và bĩu môi “đừng có mà cười anh!!!”
Baek Hyun chỉ mỉm cười “nó hợp với anh mà… còn bây giờ thì về nhà và tắm rửa đi, em đã làm bữa sáng cho hai chúng ta”
Chan Yeol đang đi vào bếp, nghe thấy vậy liền khựng lại và quay qua nhìn mặt Baek Hyun, nhìn trừng trừng vào cậu “em lại đang cố gắng tránh mặt anh nữa đó hả?”
Thật sự là điều đó làm cho Baek Hyun suy nghĩ nhiều hơn…
Nhưng đó không phải là ý định của cậu
“Sai rồi, ý em là anh hãy về nhà tắm rửa đi rồi quay lại đây ăn sáng chung với em” Baek Hyun nói và rời khỏi ghế ngồi, đi đến cửa và hối thúc Chan Yeol nhanh ra ngoài vì cậu cảm thấy đói bụng lắm rồi, cậu muốn ăn!!!
Chan Yeol khịt khịt mũi đi ngang qua cậu, nhưng khi Baek Hyun vừa đóng cửa thì Chan Yeol nhanh chóng đẩy nó ra và đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu. trước khi mỉm cười và bảo cậu đi vào trong nhà đi.
Baek Hyun muốn làm lại như vậy nhiều lần nữa. Cậu đứng ở cửa rất lâu, Chan Yeol đã tắm rửa xong và quay trở lại, thực tế thì Baek Hyun chỉ thoát ra khỏi suy nghĩ của mình khi anh gõ nhẹ lên trán cậu và đẩy cậu vào trong.
“Anh rất vui khi được ăn thức ăn em nấu!” Chan Yeol hét lên đầy phấn khích và trên khuôn mặt anh xuất hiện một nụ cười kì lạ làm cho Baek Hyun choáng váng một lần nữa. Như thể đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vậy.
Trong lúc Baek Hyun đi vào nhà bếp, cậu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt của Chan Yeol, nhưng trông có vẻ như anh không hề thấy phiền, vì bây giờ anh đang tập trung vào chuyện ăn uống. Baek Hyun thật sự rất vui, cậu đã có thể nhìn kĩ từng phần trên khuôn mặt của Chan Yeol mà không cảm thấy ngại.
“ngắm đủ chưa em?” cái giọng trầm trầm của Chan Yeol vang vọng khắp căn phòng và lôi Baek Hyun ra khỏi suy nghĩ của cậu. “sao em hay nhìn chằm chằm vào mặt anh quá vậy?” Chan Yeol hỏi trong khi miệng đang nhai nhồm nhoàm.
“đó là việc tế nhị” đây là câu trả lời duy nhất anh nhận được từ cậu.
“em rất thích nhìn khuôn mặt anh vì anh luôn muốn biểu lộ cảm xúc, em thấy điều đó thật là dễ thương” Baek Hyun thốt ra. – em nói thật đó – là những gì chạy qua tâm trí của Baek Hyun khi cậu nhìn vào mắt của Chan Yeol.
“Vậy nên…?” Chan Yeol lại hỏi nhưng lần này Baek Hyun đã nhìn thấy và cậu đầu hàng “Em thích những khi anh cười, hoặc cau mày, hoặc nhìn trừng trừng, hay…” Baek Hyun không thể nói tiếp vì có một bàn tay lớn bịt miệng cậu lại, cậu nhìn nó một chút, rồi lại nhìn lên…
Wow… và cậu nghĩ là cậu đã thấy hết các biểu cảm của Chan Yeol rồi đó.
Không đùa đâu, hai má Chan Yeol chuyển màu rồi kìa~
Nó làm cho bàn tay tò mò của Baek Hyun vô thức đưa lên và chạm đầu ngón tay vào hai gò má ấm áp của Chan Yeol.
Vài tháng trôi qua, và Baek Hyun nghĩ là Chan Yeol đã không làm cậu bất ngờ nhiều hơn cậu đã làm.
Baek Hyun học được cách đối mặt với một ai đó.
Bây giờ thì cậu đã hiểu được vì sao mọi người thường nói họ cô đơn khi vẫn chưa tìm được nửa kia đặc biệt của mình.
Cậu biết tất cả những điều này, bởi vì một chàng trai đặc biệt và có chút ngu ngốc, đã tự đẩy mình vào cuộc sống của cậu, và bắt con tim cậu phải hoạt động.
Hey Chan Yeol,
Ba, bốn, năm nữa
Em sẽ không ngạc nhiên vì những hành động của anh nữa đâu
Bởi vì em chắc chắn là em sẽ hiểu hết những điều nhỏ nhặt nhất về anh
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro