Chương 2
Kinn sinh ra là con giữa của một gia đình quyền lực nhất ở Bangkok, nhưng không ai cho rằng anh là người sẽ kế thừa toàn bộ đế chế quyền lực này. Tankhun được cho là người kế vị. Kinn chỉ là người đứng ngoài cuộc, người thay thế, cái bóng đằng sau người lớn hơn. Khi Kinn 7 tuổi, dinh thự của họ bị tấn công, cuộc tấn công này không chỉ phá hủy trụ sở chính của gia tộc mà họ còn có một lý do khác, đó là giết người thừa kế của Theerapanyakun.
Vệ sĩ của Tankhun mà cha anh hoàn toàn tin tưởng đã bán thông tin liên quan đến những người thừa kế. Đó là những ngày tháng khó khăn, Tankhun bị mất tích, người vệ sĩ không muốn mở miệng dù hắn ta đang bị tra tấn. Sau đó hắn cũng bị giết một cách dã man. Kinn gần như chắc chắn rằng anh trai mình đã chết. Anh nhìn mẹ rơi vào trầm cảm, đôi mắt đẹp của mẹ anh dần mất đi vẻ rạng ngời.
"Buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Bằng không, hãy giết tôi đi!" – Tankhun hét lên khi các bác sĩ giỏi nhất cố gắng dỗ anh vào giấc ngủ. Kinn lẻn vào phòng, ngồi xổm dưới những giường bệnh trong trụ sở chính của họ. Anh nhìn khuôn mặt sưng vù của anh trai, hai mắt thâm đen, cái chân như bị gãy nặng. Tankhun đang hét lên, cố gắng đẩy những người đang làm anh cảm thấy ngạt thở. Kinn nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ sợ hãi và buồn bã. Cánh cửa đột ngột mở ra một cách thô bạo, mẹ anh chạy đến và đẩy tất cả các bác sĩ, cố gắng ôm lấy đứa con trai đang bị thương và hoảng loạn của mình, nhưng Kinn nhìn cha anh thô bạo xử lý người phụ nữ gầy guộc. "Dừng lại! Hãy để họ chăm sóc cho con trai chúng ta", Ngài Korn nói
Mẹ cậu khóc nức nở khi bác sĩ chích vào làn da ửng đỏ của Tankhun, da cậu bầm đen, chẳng có chút gì là tự nhiên. "Tôi sẽ giết chúng", mẹ anh nghẹn ngào. "Tôi sẽ giết chúng", mẹ anh tiếp tục gầm gừ, sau đó bà đã ngất đi vì kiệt sức. Kinn, người chứng kiến toàn bộ sự việc này không nhận thấy rằng những giọt nước mắt đã rơi ra từ đôi mắt sắc bén của mình. Anh cầu trời, xin hãy cứu lấy gia đình anh. Anh sẽ làm bất cứ điều gì mà họ cần.
Tankhun không khá hơn mà càng ngày càng tệ hơn. Mẹ anh đã tự sát. Anh chưa bao giờ có thời gian để hiểu hết điều này, Kinn chỉ mới 7 tuổi, khi cha anh giao tất cả quyền lực vào tay anh.
–
Cha của Kinn đã đưa một đứa trẻ mới vào trụ sở, nó quá nhỏ để được đào tạo thành một vệ sĩ. Đôi mắt nhỏ quét khắp căn phòng. Kinn quan sát từ xa. Chan, vệ sĩ đáng tin cậy nhất của cha anh thông báo cho anh biết Porsche sẽ được huấn luyện cùng anh ngay khi cậu bé tròn 8 tuổi. Kinn nhìn Porsche đút cho em trai trong khi cậu cũng đang vật lộn với bữa ăn của mình. Kinn gần như đã muốn giúp đỡ khi nhớ ra buổi huấn luyện của mình đã bắt đầu cách đây 5 phút. Kinn vô thức biết rằng Porsche sẽ ngày càng gắn bó với mình trong thời gian sắp tới.
Kinn 10 tuổi khi Porsche tình cờ bước vào phòng huấn luyện. "Chào", một giọng nói nhỏ bẽn lẽn, mắt nhìn vào đôi giày của mình. Cậu ấy quá nhỏ để có thể ở đây, Kinn nghĩ. Việc Chan làm vệ sĩ đứng đầu cũng không hề phân vân với sự khác biệt của cả hai chàng trai. Ông ấy lập tức bảo cả hai cùng chiến đấu. Kinn trừng mắt nhìn Chan, sao ông ta dám? Bắt anh ta chiến đấu với cậu bé chưa được đào tạo này. Chan không hề bối rối và bắt đầu mở máy tính bảng của mình để ghi chép đánh giá. Porsche đúng là đã thua, Kinn cố gắng đỡ đòn nhưng ánh mắt Chan khiến anh rùng mình.
"Chay, em nên ăn nhiều hơn. Nếu em ăn, anh hứa sẽ cho em những món quà dễ thương đó", Kinn đang bước vào phòng của mình thì nghe thấy tiếng Porsche đang dụ dỗ em trai mình ăn thức ăn. Các anh chị kiên nhẫn nói chuyện ngọt ngào với em nhỏ, hứa suông với em là sẽ giúp cậu bé tí hon có thêm dinh dưỡng. Kinn nhớ đến sự thân thiết của mình với Tankhun trước khi bị bắt cóc, ghen tị với sự gắn bó này đã sôi sục trong trái tim Kinn. Anh rời khỏi nơi đó với những nỗi đau dằng xé trong tim.
Kinn không ngừng kéo và đẩy cậu bé, nhưng có một điều Kinn nhận thấy, cậu rất nhanh nhẹn. Nếu Kinn không có một số kỹ thuật tốt hơn, Kinn nghĩ rằng anh ta có thể bị đánh bại một cách dễ dàng. Kinn 12 tuổi khi Porsche có thể hạ gục anh. Sau đó, những tràn cười đột ngột ồ lên khắp căn phòng. Kinn nhìn Porsche cười và mỉm cười tự hào. Có một vết bầm tím trên má. Kinn đã bị cậu bé đấm quá mạnh. Anh gần như nhìn thấy vết bầm tím trên ngón tay của của cậu khi Porsche hạ gục anh trên mặt đất. Chan đang mỉm cười trìu mến với đứa trẻ. "Làm tốt lắm, Porsche", lần đầu tiên Kinn nói với đứa trẻ. Tay anh không thể không vò mái tóc đen mềm mại của Porsche.
Kể từ đó, Porsche đã trở thành cái bóng của Kinn. Cậu sẽ luôn theo anh đến mọi nơi. Porsche sẽ mang bữa ăn yêu thích của Kinn đến khi anh buồn hoặc mệt mỏi. Cậu bé sẽ quan sát Kinn một cách chăm chú khi Kinn đang làm điều gì đó mới lạ. Cậu sẽ bật cười trước nỗ lực pha trò ngớ ngẩn của Kinn. Chúng không thể tách rời. Kinn một lần nữa hy vọng rằng Porsche sẽ luôn ở bên cạnh anh.
"Kinn!", Tawan. Kinn chỉ mới 14 tuổi khi anh nghĩ rằng mình đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Tawan luôn ngọt ngào với anh. Trong khi Porsche là bạn học tại gia, Kinn với tư cách là người thừa kế của Theepanyakul cần phải biết thế giới. Anh được nhận vào một ngôi trường nổi tiếng và đắt đỏ nhất ở Bangkok. Tawan cũng đủ thông minh để có được học bổng đó. Và Kinn đã vô cùng tò mò với thành tích của Tawan. Kinn còn quá trẻ nhưng dường như anh đã yêu rất sâu sắc.
"P'Kinn, liệu anh có bỏ em nếu P'Tawan đến lần nữa không?", Porsche hỏi với đôi mắt ngây thơ. Cậu bé trông buồn nhưng rất dễ thương. Kinn cười, và vò rối mái tóc của cậu bé. "Anh xin lỗi Porsche. Có thể em chưa hiểu nhưng anh muốn có chút thời gian riêng tư với bạn trai của mình"
"Bạn trai à?" Porsche hỏi, Kinn chỉ ậm ừ trong khi cả hai ngồi trong phòng tập, đợi Chan. Kinn nhận thấy Porsche trông có vẻ bối rối. "Nhưng- em cũng là bạn trai của anh," Porsche nói một cách hồn nhiên. Kinn cười khúc khích và làm xù mái tóc một lần nữa, anh bĩu môi. "Em là bạn thân nhất của anh, nhưng Tawan mới là người anh yêu", Porsche trông có vẻ đau lòng nhưng trước khi kịp nói thêm gì đó, Chan đã bước vào phòng. Và Kinn đã quên điều đó khi buổi huấn luyện bắt đầu.
Mười bảy tuổi là độ tuổi quá trẻ để chịu tổn thương. Kinn vẫn còn bàng hoàng sau khi một trong những vệ sĩ đưa ra trước mặt anh và cha anh bằng chứng về việc Tawan đang bán thông tin của họ cho người Ý. Tai anh ù đi, tim anh rỉ máu. Anh muốn khóc nhưng Tawan không xứng đáng với những giọt nước mắt của anh. Nhưng điều khiến Kinn bị hủy hoại nhiều nhất chính là bức ảnh Tawan hôn một người đàn ông khác, con trai út của Don, anh ta đang mỉm cười hạnh phúc. Kinn gần như mất kiểm soát trước mặt cha mình. Sau cuộc họp 20 phút đầy căng thẳng, Kinn thẩn thờ bước vào khu phòng của vệ sĩ. Đây là lần đầu tiên anh bước vào khu vực này, nhưng chân anh đã đưa anh ấy đến chính xác căn phòng mà anh muốn đến.
Porsche ngạc nhiên khi mở cửa, cậu đang ngủ một mình, Kinn là người đã nói với cha anh cho Porsche đặc quyền có phòng riêng vì em trai của Porsche luôn ở đây khi các ngày lễ đến. "P'Kinn", giọng nói yếu ớt, gần như không nghe được, Kinn chỉ nhìn cái miệng chuyển động. Porsche quan sát với ánh mắt lo lắng và ngạc nhiên khi nhìn anh. Kinn loạng choạng bước vào căn phòng nhỏ và đi thẳng đến giường. Anh ngã vào lòng cậu bé, vùi mặt vào tấm chăn trùm lên đùi Porsche. Không cần hỏi bất cứ điều gì, anh cảm thấy ngón tay đang vuốt tóc mình, thật nhẹ nhàng. Ngay tại đó, Kinn đã khóc hết nước mắt và nỗi lòng của mình.
"Anh có thể ngủ ở đây không?", Kinn lầm bầm.
"Anh luôn được chào đón ở đây," Porsche nói, vẫn đưa ngón tay vuốt tóc Kinn. Anh cảm thấy nhẹ nhàng. Lần cuối cùng anh ấy cảm nhận được sự bình yên này trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ với Tankhun và mẹ của anh ấy.
Họ cùng nằm trên giường và âu yếm nhau, Kinn ôm chặt lấy người của cậu bé, Kinn đã rất buồn và đau khổ trong quá khứ nhưng giờ anh cảm thấy bình yên và được che chở. Kinn nhìn khuôn mặt đang ngủ của Porsche, có một vết bầm tím trên má. Kinn đau xót, anh chưa bao giờ nhìn thấy Porsche mà không có bất kỳ vết bầm tím nào. Anh cảm thấy tội lỗi. Kinn đưa tay vuốt má. "Tôi xin lỗi," Kinn thì thầm trong đêm. Chỉ có màn đêm mới nghe thấy tiếng thì thầm của anh, "Tôi xin lỗi" Kinn lại lầm bầm và vùi mũi vào mái tóc mềm mại của Porsche. "Tôi xin lỗi"
Porsche được bổ sung vào đội vệ sĩ cho Kinn, với kỹ năng gần như hoàn hảo như Kinn, Porsche nhanh chóng trở thành cái bóng của Kinn ngay từ khi bắt đầu. Khi Porsche lần đầu tiên bước ra khỏi trụ sở của họ với tư cách là một trong những vệ sĩ của Kinn, với bộ đồ ôm sát cơ thể 17 tuổi, Kinn cảm thấy bất an. Anh muốn đẩy Porsche trở lại trụ sở. Kinn đã muốn giữ Porsche tránh xa khỏi thế giới khắc nghiệt này. Và Kinn biết rõ ràng rằng, Porsche sẽ luôn là người chấp nhận mọi thứ để bảo vệ Kinn. Người sẽ tự ném mình vào nguy hiểm.
Khi họ gặp nhóm mafia khác trong địa bàn của họ. Một cuộc tấn công đã xảy ra, tim Kinn đập mạnh trong lồng ngực. " Porsche ". Anh điên cuồng nhìn khắp căn phòng rộng lớn. Kinn không hề để ý người Ý đang chĩa súng thẳng vào đầu mình, khi nòng súng chạm vào đầu, Kinn lập tức dừng lại. Hơi thở không đều, Kinn biết cuộc sống sẽ kết thúc bằng cái chết, nhưng anh luôn hy vọng Porsche sẽ sống sót, đầu anh ấy chỉ nghĩ đến sự an toàn của đứa trẻ. Khi tiếng súng vừa nổ ra cạnh tai anh, Kinn nhanh chóng bịt tai lại và khuỵu xuống, mọi thứ trở nên ù đi. Tay bịt chặt tai phải, anh quan sát khi Porsche thả súng xuống đất. Mặt khác, đầu tên người Ý đã đẫm máu. Kinn nhăn mặt vì đau, anh nghĩ rằng mình có thể bị mất thính giác, nhưng điều này không làm anh xao nhãng, anh nhìn tay Porsche đã run lên và mắt bắt đầu ngấn nước. Kinn biết cảm giác khi lần đầu tiên giết một ai đó, và Porsche là người duy nhất anh hy vọng sẽ không trải qua cảm giác này. Kinn không muốn Porsche cảm nhận, hay trải nghiệm điều này.
Porsche đã bị trừng phạt vì suýt giết Kinn và làm Kinn bị thủng màng nhĩ. May mắn thay Kinn không sao. Kinn tức giận khi nghe tin Porsche bị trừng phạt, sự tức giận của anh chỉ dừng lại khi cha anh nói: "Con có nhiều người dưới quyền, họ sẽ nghĩ gì nếu con không công bằng với họ?". Porsche không xứng đáng với điều đó nhưng Kinn cần phải là người dẫn đầu, anh không nên làm theo trái tim mình.
Tối hôm đó Kinn đến phòng Porsche, anh đứng từ xa nhìn Porsche đang ngủ, trên lưng có vài vết roi và vô số vết bầm màu xanh, đỏ. Và những vết thương đó đã không được chăm sóc chút nào, Kinn di chuyển thật chậm, với hộp y tế trên tay. Bàn tay run rẩy của anh lần theo vết thương, mở hộp sơ cứu và bôi thuốc mỡ vào. Porsche – người luôn ngủ say, rên rỉ nhưng không thức dậy. Bàn tay run rẩy phản bội khuôn mặt kiên định của Kinn, "Xin đừng để bị thương vì tôi" anh thì thầm
Kinn 20 tuổi khi anh hào hứng lẻn vào khu ở của vệ sĩ, với chiếc bánh sinh nhật trên tay, anh cố gắng mở cửa nhưng cửa đã bị khóa. Anh cau mày, Porsche chưa bao giờ khóa cửa phòng của mình. "Porsche, mở cửa", anh nói. Nhưng không có gì đáp lại. Kinn suýt đánh cắp chìa khóa chính từ Chan khi anh ta dừng lại trên đường. Chan đứng trước mặt anh "Khun Kinn, rất ngạc nhiên khi được gặp cậu ở đây", ông ấy nói. "Porsche nói với tôi rằng cậu ấy cần nghỉ ngơi một chút. Buổi tập hôm nay thật vất vả cho vệ sĩ. Tôi hy vọng Cậu Kinn hãy để Porsche một mình trong đêm nay. Cha cậu đã ra lệnh", Kinn gần như phản đối nhưng dừng lại khi bố mình bị đưa vào việc này.
Ngày hôm sau cũng vậy, anh hiếm khi nhìn thấy Porsche. Anh bận việc đại học nên cả tháng nay không có lần gặp nào trọn vẹn. Porsche luôn đồng hành cùng anh trong suốt quá trình học tập nhưng không thấy bóng dáng của Porsche. Trên tờ giấy kết quả của mình, anh ta đã rất tức giận. Nếu Porsche muốn làm điều này, thì chúng ta hãy lạnh nhạt với nhau. Anh rất tức giận nhưng khi nhìn thấy Porsche đến gần anh, trái tim anh ngay lập tức tan chảy
"Khun Kinn", điều này đã làm Kinn hoàn toàn sụp đổ. Khi cả hai người ở riêng với nhau, anh đã cấm Porsche gọi anh bằng từ đó nhưng bây giờ. Kinn vô cùng đau lòng. Porsche đã hứa, nhưng cậu không làm theo. Cậu đã phản bội anh. Kể từ đó mối quan hệ của họ chỉ thuần túy là cấp dưới và chủ nhân. Kinn đang cố gắng hàn gắn trái tim mình bằng cậu bé mà Time đã giới thiệu. Anh mê đắm mình trong đời sống tình dục. Được thỏa mãn khi anh nhìn Porsche đưa cả cậu bé về nhà nhưng cuối cùng anh lại là người đau. Sự vô hồn trong đôi mắt của người vệ sĩ trẻ càng khiến Kinn có thêm dũng cảm và khao khát làm những việc này nhiều hơn. Anh ghét Porsche, Hoặc anh đã nghĩ vậy.
Porsche đang cứu một người khác. Porsche bị thương khi cứu ai đó. Một người nào đó không quan trọng. Cậu rời khỏi vị trí bảo vệ Kinn và cứu ai đó. Trái tim của Kinn gần như rơi ra khỏi cơ thể khi anh nghe thấy tiếng Porsche rên rỉ. Anh ta gần như muốn giết người đã nổ súng vào Porsche cả ngàn lần. Làm sao anh ta dám bắn một viên đạn vào Kinn.
"Em chỉ có thể bảo vệ tôi! Porsche, em hiểu chưa? Em chỉ có thể làm tổn thương chính mình vì tôi" Kinn hét lên. Anh ta đang điên cuồng thốt ra lời nói của mình, Ý nghĩ về chiếc Porsche bị thương khiến tim Kinn gần tan nát. Anh nhìn vào vết thương đang nhuốm màu trên làn da đẹp đẽ của Porsche. Kinn hít vào, anh rời khỏi phòng cấp cứu trước khi để mọi người nhìn thấy anh mong manh như thế nào khi nhìn Porsche bị thương, trước khi rời đi anh thì thầm. "Vì thế, cậu đã đủ gần để tôi có thể bảo vệ"
Vào ngày giỗ của Mẹ Kinn, Kinn bước vào phòng ngủ của Porsche trong tình trạng say sưa và nức nở không kiểm soát, "Làm ơn đi Porsche, đừng làm thế với anh, anh rất nhớ em. Em đã ở đây nhưng em đã không quan tâm tới anh. Làm ơn cứu anh đi Porsche, Anh không thể sống với ý nghĩ em đang ở đây nhưng anh không thể chạm vào em", Kinn vừa nói vừa nắm tay Porsche, anh buông tay ra, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp đã cướp đi hơi thở của anh. "Hãy rời khỏi nơi này, anh không quan tâm sẽ ở đâu, sau này chúng ta sẽ sống như thế nào. Anh chỉ cần em thôi ", Kinn nức nở. Kinn ôm lấy cả hai má của người vệ sĩ trẻ. Có những giọt nước mắt chảy dài trên gò má mềm mại, Kinn đưa khuôn mặt lại gần, môi họ gần như chạm nhau khi Porsche nhìn sang hướng khác, thở hổn hển và đẩy Kinn. "Kinn", Porsche nói với rất nhiều nỗi buồn. "Chúng ta không thể," cậu nói thêm, đôi mắt ngập nước "Xin hãy rời khỏi đây", cậu kiên quyết nói. "Làm ơn đi Porsche". Porsche nhắm mắt lại, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cậu mở mắt và đẩy Kinn ra ngoài, khóa cửa lại.
Kinn đập cửa "Hãy để anh vào đi Porsche. Anh không muốn em làm điều gì đó mà em sẽ hối tiếc", Kinn thì thầm. "Anh cũng không muốn làm điều gì đó mà anh sẽ hối tiếc", Kinn nói thêm "Khun Kinn, làm ơn rời đi", giọng nói của cậu run rẩy.
Kinn nghĩ rằng đây là kết thúc, anh đã cố gắng hết sức mình. Không còn gì để đuổi theo nữa. Anh đã hoàn toàn sụp đổ và bỏ cuộc.
Kinn chỉ mới 25 tuổi khi anh được sắp xếp kết hôn với con gái của Yakuza để hỗ trợ thêm thế lực của họ. Kinn ghét điều đó. Anh đang tự dối lòng mình, anh nhìn Porsche đang đứng, đôi mắt nhìn vào hư vô. "Người đó phải là em ", anh vô thức nghĩ
Porsche đã 25 tuổi. Chúa ơi, Porsche mới chỉ 25. Viên đạn găm thẳng vào tim cậu khi nó được cho là của Kinn. Viên đạn dành cho Kinn. Kinn quan sát cách Porsche ngã xuống trước mặt mình. Anh nhìn thấy màu đỏ, Kinn đã nổi cơn thịnh nộ. Anh cầm súng và bắn vào tất cả những người trong phòng. Đôi mắt ngấn lệ, Kinn không biết mình đã làm gì, cơ thể tự chuyển động. Kinn chưa bao giờ thích một con dao, nó quá bẩn đối với anh, nhưng bây giờ anh ta đang cấm chặt thứ vũ khí sắc bén vào tên tiểu thiếu gia. Máu loang lổ khắp nơi. Đèn pha và xác người tô điểm cho sàn trụ sở chính của gia đình. Có người mà anh ta cắt đầu vì giận dữ.
Kinn quỳ xuống. Pete đè lên vết thương của Porsche, máu bắt đầu chảy ra miệng. "Không", Kinn cầu xin. Anh vén tóc ra khỏi trán Porsche. Porsche cười đau khổ. "Không, Porsche", Kinn nài nỉ. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh.
"Pete, bác sĩ. Pete. Làm ơn. Pete ", Kinn tiếp nhận và tạo áp lực lên vết thương. Pete đã đi để tìm sự giúp đỡ.
"Porsche, em có nghe anh nói không? Hãy giữ tỉnh táo. Đừng ngất đi", anh run rẩy nói. "Ôi trời, quá nhiều máu", Kinn nhắm nghiền mắt. "Làm ơn đây không phải là thật. Chúa ơi, không. Làm ơn đừng". Sau đó, Porsche mấp máy miệng cố gắng nói điều gì đó nhưng nó chỉ làm cậu ói thêm máu. "Dừng lại. Đừng nói nữa- Lát nữa-" Kinn nghẹn ngào nói "sẽ an toàn thôi em" Kinn đang dở khóc dở cười. Anh không thể mất Porsche. Không, ...còn quá sớm, Anh sẽ sống như thế nào nếu không có Porsche. Kinn hôn lên trán người vệ sĩ trẻ "Em có thể làm được điều này, em là một chiến binh", Kinn lại nghẹn ngào. Toàn thân anh đang run lên vì sợ hãi
"Porsche, anh yên em rất nhiều. Đừng rời xa anh. Anh hứa sẽ làm bất cứ điều gì cho em. Làm ơn- Không- Làm ơn," Kinn thút thít. Anh nhìn máu chảy ra nhiều hơn trong miệng và đôi mắt của Porsche bắt đầu mất tập trung. "Porsche!"
Kinn ngồi im, anh đang ôm thi thể vô hồn của người anh yêu. Anh ấy lẽ ra phải dũng cảm hơn. Anh ôm lấy cơ thể lạnh ngắt của cậu, nước mắt đã cạn khô, anh không còn cảm giác gì. Pete đến muộn, anh ngã trên sàn nhà khóc. Tankhun dừng lại trên sảnh khi nhìn em trai của mình bị tổn thương không thể chữa lành. Không ai được phép đụng vào Porsche, anh đang ôm chặt lấy cậu. Người yêu của Kinn được cho là đã chết, nhưng không ai dám thực sự nói rằng Kinn cũng chết vào ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro