6
"Nghiêm Hạo Tường! Cẩn thận!!!!!!"
.
.
.
Khi Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại, tầm nhìn của cậu đã tối đen như mực. Hai tay cậu bị trói phía sau. Miệng bị dán băng keo, cả người cuộn tròn bị nhét vào thùng xe bên trong. Cậu bị đánh thức bởi tiếng lắc của chiếc xe, có một cuộc trò chuyện ở hàng ghế đầu, không biết Lâm Hiên phun gì vào mặt cậu. Cậu cảm thấy rất khó chịu, tay chân không còn sức lực.
Hạ Tuấn Lâm run đến mức buồn nôn, cảm thấy mình sẽ ngủ tiếp nên đành phải đập đầu vào xe để cố gắng tỉnh táo. Cậu hít một hơi
thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, giọng nam khàn khàn ở hàng ghế đầu
đang nói chuyện với đồng phạm
, hẳn là Lâm Hiên.
" Đòi tiền Nghiêm Hạo Tường đi, còn có dòng máu của Nghiêm Hạo Tường ở đây, hắn không dám làm bừa đâu"
"Tôi không muốn tiền, tôi muốn anh ta sống không bằng chết."
Đó là giọng nói của Lâm Hiên. Hạ Tuấn Lâm trong lòng trầm xuống, đòi tiền còn dễ nói. Nếu làm lớn chuyện, lần này Nghiêm Hạo Tường không chết hắn liền lột da cậu ta ra. Hạ Tuấn Lâm nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại. Đứa bé trong bụng tựa hồ cũng cảm nhận được sự bất an của cậu, bàn chân nhỏ đạp vào xương sườn cậu. Cơn đau âm ỉ dữ dội khiến cậu tỉnh táo trở lại. Hạ Tuấn Lâm kìm nén lâu khiến cậu cảm thấy tay chân lạnh buốt, cảm giác buồn nôn không ngừng tấn công dây thần kinh. Cuộc nói chuyện giữa hai người ở hàng ghế đầu khiến cậu cảm thấy ớn lạnh. Giọng nói tục tĩu của người đàn ông vang lên:
"Không cưỡng hiếp, chụp ảnh khỏa thân hay đơn giản là bán cậu ta cho Nhà Trắng sao? Nhìn cậu ta mà xem, trắng trẻo, dịu dàng, lại đang mang thai, còn là người nổi tiếng. Cậu ta rất đáng tiền, đúng không? Tôi chưa từng thấy Alpha nào đẹp như vậy cả."
Nam nhân nói xong lại cười nịnh nọt :
"Nhưng mà tôi không muốn, tôi vẫn thích cưng thôi. "
Cái giọng tục tĩu đến mức nghe không chịu nổi.
Hạ Tuấn Lâm không ăn tối. Lúc nôn cậu chỉ có dịch dạ dày trào ngược lên, cổ họng cậu bỏng rát. Nỗi sợ hãi và buồn nôn quấn chặt lấy cậu, Hạ Tuấn Lâm run rẩy nhắm mắt lại tập trung vào việc cầu nguyện rằng Nghiêm Hạo Tường sẽ đến tìm cậu.
Trong hai tháng qua, Nghiêm Hạo Tường hầu như ngày nào cũng chạy đến chỗ cậu, lúc đầu cậu không chịu mở cửa. Nghiêm Hạo Tường đợi bên ngoài, đợi một hoặc hai giờ, cuối cùng rời đi. Sau đó, vì cần mùi pheromone an ủi của hắn, cậu đã để Nghiêm Hạo Tường ở lại phòng khách, như vậy cả cậu và bé con trong bụng đều thoải mái hơn rất
nhiều.
Tính toán thời gian, Nghiêm Hạo Tường nên tan sở sớm khi cậu bị bắt cóc. Hạ Tuấn Lâm cử động cổ tay của mình, hai người đàn ông trói cậu lại gần như không có kẽ hở. Cậu không thể tự cứu mình, Hạ Tuấn Lâm nhắm mắt lại, cậu không thể chạm vào bất cứ thứ gì hữu ích, hơn
nữa chiếc rương quá nhỏ, cậu không thể quay đầu lại. Hạ Tuấn Lâm hoanh chân trước ngực dùng sức đẩy nắp ra, chỉ có một tia sáng rất yếu ớt xuyên qua khe hở lọt vào. Hạ Tuấn Lâm cố gắng nhìn ra bên ngoài qua khe hở, nhưng đáng tiếc cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cậu chỉ có thể đợi cho đến khi họ thả ra, hy vọng rằng Nghiêm Hạo Tường có thể phát hiện ra rằng cậu mất tích sớm hơn.
Xe rung chuyển dữ dội, Hạ Tuấn Lâm gần như bị hất tung lên không trung, cổ suýt nữa bị trẹo do va chạm mạnh. Hạ Tuấn Lâm đau đớn cuộn người lại, cậu nheo mắt, một ánh sáng xuyên qua, giống như đèn ô tô, nắp cốp dường như bật ra một chút. Hạ Tuấn Lâm sửng sốt một giây, cậu cảm thấy chiếc xe phía dưới dừng lại, hình như có tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền đến.
Cơ hội trời ban!
Hạ Tuấn Lâm nhận ra rằng cơ hội đã đến, cậu ta liều mạng đập đầu vào nắp cốp, vặn vẹo như điên và dùng hai chân đẩy chiếc xe ra với lực lớn nhất cho đến khi cốp xe bật ra hoàn toàn.
Qua khe hở, cậu tình cờ gặp chủ xe phía sau đến kiểm tra tình hình va chạm từ phía sau.
Vừa nhìn, đối phương sửng sốt một chút, tùy ý hét lớn:
" Cốp xe của các người tại sao lại có một người ở đây!!!
"Đứng lại! Đừng chạy! Vợ ơi! Giữ anh ta xuống!"
Sau đó là tiếng người phụ nữ nào đó đó đã đánh nhau với ai đó. Cốp xe được mở hết cỡ, có hai người cùng bước xuống xe bế cậu ra, người kia ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
"A! Cái này không phải! Đây không phải cái kia! Hạ Tuấn Lâm? !"
Theo đường chéo phía sau họ, một chiếc Mercedes, tài xế ngồi ở phía sau người đàn ông đang nói chuyện.
"Mã tổng, phía trước hình như có va chạm"
Tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu nói với Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ gật đầu
"Không vội."
Bên ngoài cãi vã không đến mấy giây. Sau đó Mã Gia Kỳ đột nhiên nói với thấy tài xế.
"Ừ! Mang về đi."
Nghiêm Hạo Tường đến cùng bác sĩ gia đình của Mã Gia Kỳ. Cả hai lần
lượt vào biệt thự. Người quản gia ở tầng dưới dẫn họ lên lầu. Nghiêm Hạo Tường mím môi đi lên lầu mà không nói lời nào. Trên đường đi, hắn kiểm tra giám sát trên tầng của Hạ Tuấn Lâm, khi nhìn thấy Lâm Hiên xuất hiện ở cửa với một con dao găm, trái tim hắn như thắt lại, lúc đó hắn hối hận vì sự mềm lòng của mình.
Ban đầu, Nghiêm Hạo Tường chỉ muốn chơi với nhà họ Lâm nên đã gây rắc rối cho họ. Ai biết được Lâm Hiên liều lĩnh đến mức đã uống p
Pheromone trước khi làm bất cứ điều gì. Còn thể hiện sức mạnh của cậu ta trước mặt Hạ Tuấn Lâm, thậm chí còn cố tình làm rõ mối quan hệ để giải phóng Pheromone kích thích các tuyến thể của cậu.
Trần Thừa Thành nói với hắn điều này, Nghiêm Hạo Tường liền tức giận đến phát điên. Nhân danh công ty, hắn liền đến nhà tìm cậu ta, cố gắng sử dụng dây cáp thông tin để dụ Lâm Hiên ra ngoài. Người đại diện hợp pháp của trụ sở Lâm gia bị buộc tội kinh tế. Họ bị chính tay hắn đưa vào nhà tù, đó là cha của Lâm Hiên. Mẹ ông đột quỵ nhập viện vì không chịu nổi cú sốc con vào tù. Trong bệnh viện, hắn không theo đuổi Lâm Hiên vì đã đánh thuốc mê hắn khiến hắn sớm rơi vào trạng thái mẫn cảm. Chuyện lâu dài là vì thể diện mà nhà họ Lâm từng sủng ái anh, hắn không muốn giết hết bọn chúng.
Nghiêm Hạo Tường dường như đóng băng trên mặt, hắn đi theo quản gia một cách vô cảm. Đi đến cửa phòng dành cho khách, vừa hay Mã Gia Kỳ vừa ra khỏi phòng làm việc. Anh đẩy kính, thấy hắn liền cười.
"Khá nhanh đấy"
Nghiêm Hạo Tường không thèm đi theo, hắn nhìn Mã Gia Kỳ một cách lạnh lùng:
"Em ấy ở đâu?"
Mã Gia Kỳ nhún vai, đẩy cửa ra trước mặt Nghiêm Hạo Tường:
"Tự nhóc xem đi."
Nghiêm Hạo Tường sải bước vào phòng, nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm đang nằm trên giường. Tấm lưng căng thẳng một lúc cuối cùng cũng thả lỏng. Ngực của người trên giường phập phồng đều đặn, Nghiêm Hạo Tường cúi xuống và cẩn thận chạm vào khuôn mặt bầm tím của Hạ Tuấn Lâm, hắn cau mày đau khổ.
"Hạ nhi... Bé con?"
Hắn nhấc chăn lên chạm vào xương của Hạ Tuấn Lâm cho đến khi xác nhận rằng bên kia chỉ bị thương ngoài da thì mới thực sự thả lỏng. Hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu hôn trán cậu một cái. Lại phát hiện cái trán cậu sưng lên, lông mày xương xẩu có một vết tát rõ ràng trên má. Vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn bị bao trùm bởi sự tức giận.
Nghiêm Hạo Tường ước gì mình có thể xé xác Lâm Hiên và ném cậu ta xuống biển ngay tại chỗ.
Cậu ta dám động đến người của hắn, thì ngại gì mà hắn còn không nhổ tận gốc?
Bác sĩ gia đình của Mã Gia Kỳ đứng phía sau hắn, do dự một lúc khi nhìn tình hình, cậu liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường, rồi quay sang nhìn Mã Gia Kỳ.
"Nghiêm tổng. Để tôi xử lý vết thương cho cậu ấy trước đã."
Sau khi Mã Gia Kỳ đưa cậu trở về, anh không dám chạm vào cậu nữa,
vì sợ anh lỡ tay làm vỡ thứ gì đó thì Nghiêm Hạo Tường sẽ tức giận, lúc này, anh nhìn vẻ mặt của Lý Thiên Trạch, ho nhẹ:
"Để em ấy xem cho cậu ấy đi"
Đèn ngủ hơi mờ, Lý Thiên Trạch vươn tay điều chỉnh, kiểm tra vết thương trên người Hạ Tuấn Lâm, ngoại trừ vết thương rõ ràng trên mặt, còn có vết thương ở cổ tay và mắt cá chân do dây thừng siết vào da thịt, còn có một mảng lớn vết bầm tím trên lưng, phần bụng có lẽ là do Hạ Tuấn Lâm có ý thức bảo vệ nên vẫn trắng nõn và không có vết sẹo nào. Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào động tác của bác sĩ trong giây lát, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt dường như bị bóng tối nuốt chửng. Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường, luôn cảm thấy rằng bên kia có thể sẽ phá nhà của anh nếu tiếp tục nhìn như vậy, nên anh vỗ vai hắn:
"Thế nào? Chúng ta ra ngoài trước để bàn cách đối phó, người của anh vẫn đang theo dõi họ, nhóc đừng ở đây nữa, vô ích thôi. "
Nghiêm Hạo Tường nhìn mình như không nghe thấy. Sau khi đứng một lúc lâu mới gật đầu với Mã Gia Kỳ.
"Trợ lý của anh đã giải quyết xong mọi chuyện rồi. Nhóc có thể lấy lại người của mình. "
Nghiêm Hạo Tường định nói cảm ơn, nhưng Hạ Tuấn Lâm đột nhiên khịt mũi đau đớn, giọng nói ướt át trong sự bất bình, Nghiêm Hạo Tường lao tới và nắm lấy tay Hạ Tuấn Lâm lo lắng hỏi:
"Bảo bối em đau ở đâu? Sẽ nhanh chóng ổn thôi."
" Anh ở đây, sẽ không sao đâu"
Sau đó, hắn liếc nhìn bác sĩ.
"Phiền cậu nhẹ thôi, em ấy sợ đau. "
Lý Thiên Trạch gật đầu, nhanh chóng khử trùng tay chân của Hạ Tuấn Lâm. Sau khi băng bó bằng thuốc, Hạ Tuấn Lâm dường như rất nhạy cảm với cơn đau, ngay cả khi đang hôn mê cũng thở hổn hển vì đau. Nghiêm Hạo Tường nửa quỳ trên giường, một tay khẽ xoa đầu cậu, tay kia chạm vào mặt cậu, ước gì hắn có thể thay cậu chịu hết đau đớn.
Sau khi băng bó, bác sĩ đã cho Hạ Tuấn Lâm khám sức khoẻ và xác nhận rằng cậu không có gì nghiêm trọng. Lý Thiên Trạch và Mã Gia Kỳ cùng nhau rời khỏi phòng.
Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng xoa bóp tay Hạ Tuấn Lâm, im lặng ngồi bên giường nhìn cậu, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên gục xuống, dường như vùi đầu vào ngực Hạ Tuấn Lâm, miệng thì thào:
"May mà không sao... May mà em không sao...".
Nghiêm Hạo Tường chưa bao giờ sợ hãi như vậy. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm bị Lâm Hiên cầm dao truy đuổi. Trái tim hắn gần như ngừng đập. Đã vậy, cảnh tượng Hạ Tuấn Lâm đứng trên vũng máu với đôi mắt lờ đờ hơn một năm trước gần như đã đánh bại lí trí hắn. Nghiêm Hạo Tường lắng nghe nhịp tim của Hạ Tuấn Lâm, nghe thấy rằng giọng nói mạnh mẽ lấy lại được chút sức lực.
" Anh xin lỗi ... tất cả là tại anh... Là do anh xử lý không tốt, là do anh bất cẩn nên đã cho họ cơ hội. Là lỗi của anh.."
"Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ không tái phạm, đều là lỗi của anh.... Là anh sai, anh đã làm em buồn, là anh mất kiểm soát trong giai đoạn mẫn cảm, khiến cho các tuyến thể của em bị thương. Lúc ngủ lại bị một Omega tính kế, là do anh không chăm sóc tốt để em khổ sở. Là anh sai, là lỗi của anh, là tại anh ích kỷ muốn giữ em, là tại anh tự phụ mà nghĩ mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Tất cả là do anh, tất cả là do anh.... "
Hạ Tuấn Lâm bị tiếng khóc trong lòng đánh thức, Nghiêm Hạo Tường khi khóc không cử động nhiều, nhưng toàn thân lại kịch liệt run rẩy. Cậu cho rằng Nghiêm Hạo Tường thực sự sợ hãi, dù không muốn làm lành với hắn nhưng cậu vẫn đưa tay chạm vào ngọn tóc của Nghiêm Hạo Tường. Cậu rất mệt mỏi, chỉ nhỏ giọng nói:
"Tôi không sao, đừng khóc."
Sau đó lại ngủ thiếp đi. Đêm hôm đó, Nghiêm Hạo Tường đưa cậu đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe lần nữa. Sau khi xác nhận rằng cậu không có vấn đề gì, mới đưa cậu về nhà. Mọi chuyện xảy ra khi cậu đang ngủ. Không biết Nghiêm Hạo Tường đối xử với Lâm Hiên như thế nào, không có báo cáo nào về sự việc này trên Internet, không có tin tức nào về việc cậu bị bắt cóc. Đó chỉ là một tình tiết,cậu không có bất kỳ bóng đen tâm lý nào, khi gia đình cậu vừa phá sản, những gì cậu nhìn thấy và trải qua còn đáng sợ hơn nhiều so với các phương pháp của Lâm Hiên.
Nhưng Hạ Tuấn Lâm phát hiện ra rằng Nghiêm Hạo Tường không ở trong tình trạng tốt trong thời gian này. Hắn vốn dĩ rất hiếm khi có thể nói vài từ trong một ngày. Bây giờ hắn cũng không nói chuyện gì khi về nhà. Hắn không còn giao tiếp với cậu cẩn thận như trước, chỉ giúp cậu tắm. Sau khi đợi cậu đi ngủ, hắn kê một chiếc giường cạnh giường trong phòng ngủ.
Bắt đầu từ lúc cậu chín tháng. Tần suất đi vệ sinh trong đêm của cậu rất cao, có tới sáu bảy lần một đêm. Nghiêm Hạo Tường để có thể kịp thời đỡ cậu vào phòng tắm. Gần đây hắn đã bắt đầu sang trong phòng ngủ của cậu.
Đêm nay Hạ Tuấn Lâm ngồi trên giường nhìn Nghiêm Hạo Tường lau chùi vết nước trong phòng tắm. Nhìn tinh dầu ra thì ngồi xổm bên giường lau cho cậu rồi cất gối cá ngựa đi. Sau đó cẩn thận đắp chăn cho cậu, Nghiêm Hạo Tường tắt đèn và vỗ nhẹ vào lưng cậu một lúc. Khi cậu buồn ngủ, hắn thì thầm "chúc ngủ ngon".
Hạ Tuấn Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, nếu Nghiêm Hạo Tường đến đây để chăm sóc cậu từ hai tháng trước, cậu vẫn sẽ nhìn vào mặt hắn và không tỏ ra thân mật - hắn làm thế để có ấn tượng tốt với cậu ư? Hắn đang cố gắng kết nối lại với cậu.
Nhưng hắn lại làm như vậy trong khoảng thời gian này, Nghiêm Hạo Tường tựa hồ không có mục đích. Thậm chí không cần sự đáp lại của cậu. Sự quan tâm của hắn là cần thiết. Hắn không cần bất kỳ cảm xúc và tình cảm nào từ bản thân cậu..
Nghiêm Hạo Tường dường như đóng cửa hoàn toàn. Hạ Tuấn Lâm không biết suy nghĩ của mình có chính xác hay không, nhưng sự thật là Nghiêm Hạo Tường sẽ làm mọi thứ có lợi cho cậu. Hắn rất kỷ luật, ngay cả khi cậu ám chỉ Nghiêm Hạo Tường đừng ngủ dưới đất, người kia dường như không hiểu ý cậu chỉ bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt sau đó vẫn nằm dưới đất ngủ. Chuyện này không bình thường. Nói cách khác, kể từ khi họ gặp nhau sau một năm, Nghiêm Hạo Tường đối mặt với cậu theo cách không bình thường. Bây giờ sự bất thường này gần như đã đạt đến đỉnh điểm.
Nước ối đột ngột vỡ, Hạ Tuấn Lâm còn nằm trên giường suy nghĩ xem Nghiêm Hạo Tường đã xảy ra chuyện gì. Giây tiếp theo cậu cảm thấy bụng đau nhói, có thứ gì đó chảy xuống đùi, trong nháy mắt chiếc giường dưới cậu ướt đẫm.
"Nghiêm Hạo Tường... Nghiêm Hạo Tường! Tôi, tôi cảm thấy như, em bé.... nước ối vỡ rồi..."
Cậu ném cái gối bên cạnh xuống đất, Nghiêm Hạo Tường đứng dậy khi vừa khi nghe thấy âm thanh. Đối phương ngay ngắn bế cậu lên xe, sau đó nổ máy bắt đầu lái đi. Trên đường đến bệnh viện, Hạ Tuấn Lâm mồ hôi nhễ nhại, cậu ngồi ở ghế phụ, Nghiêm Hạo Tường một tay giữ vô lăng, tay kia cầm tay cậu, hắn nhẹ nhàng an ủi:
"Không sao đâu, không sao đâu. Sẽ đến bệnh viện ngay."
Lòng bàn tay hắn ôm cậu cũng ướt đẫm mồ hôi, bàn tay hắn lạnh đến mức gần như không có nhiệt độ nào. Trước bệnh viện có bãi đất trống, 2 bên có bãi gửi xe ngoài trời. Bên dưới Hạ Tuấn Lâm đau đớn. Cơn đau khiến Hạ Tuấn Lâm gần như ngạt thở, cậu dựa lưng vào ghế, cố gắng hết sức để thở chậm lại, nhưng khuôn mặt vẫn bị méo mó như bị tra tấn.
Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy cái gì đó lập lòe trong bóng tối, cậu không có thời gian để suy nghĩ về nó. Bụng cậu thật sự rất đau, có cảm giác như sắp rơi xuống. Nghiêm Hạo Tường không có thời gian để đỗ xe trong bãi đậu xe, nên hắn chỉ có thể đỗ xe trước cửa bệnh viện. Sau đó hắn trèo xuống xe ôm lấy Hạ Tuấn Lâm. Khi cậu được hắn bế lên, cuối cùng cậu cũng nhìn rõ thứ nhấp nháy đó là gì- Vốn là một chiếc xe giấu ở chỗ đậu xe lẽ ra không có người, nhưng lúc này đèn của nó lóe lên hai lần, đôi mắt Hạ Tuấn Lâm đẫm mồ hôi mở to nhìn chiếc xe đang lao thẳng về phía mình, cậu dùng hết sức hét lên
"Nghiêm Hạo Tường! Cẩn thận!!!!!!"
Cảm giác đau đớn không hề xuất hiện trên người. Đội an ninh phản ứng rất nhanh, một nhóm người cầm dùi cui điện lao về phía chiếc xe, trong tiếng la hét hỗn loạn của đám đông, Hạ Tuấn Lâm chỉ nghe thấy một tiếng va chạm rất lớn
Trái tim cậu như thắt lại một hồi, Hạ Tuấn Lâm vội vàng nâng thân trên muốn nhìn Nghiêm Hạo Tường, nhưng lại bị nhân viên y tế đẩy chạy vào phòng phẫu thuật từ khóe mắt chỉ nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng run rẩy đứng dậy, cười nhạt với cậu:
"Anh không sao."
Alpha không có khả năng sinh con tự nhiên như Omega, khoang sinh sản do tác dụng của thuốc tạm thời gắn liền với cơ thể, chỉ có thể phẫu thuật lấy thai nhi. Hạ Tuấn Lâm hoảng hốt, bộ dạng đẫm máu của Nghiêm Hạo Tường hoàn toàn chiếm lấy não cậu, cậu nắm chặt tay bác sĩ.
"Anh ấy thế nào rồi? Tôi có thể xem anh ấy trước được không?"
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật đeo khẩu trang đứng bên cạnh, động tác nhẹ nhàng đẩy cậu lên bàn mổ.
"Ngài Hạ, Alpha sinh con không giống Omega. Sau khi nước ối trong khoang sinh sản của cậu vỡ ra, em bé không thở được sẽ nguy hiểm. NgàI hãy thư giãn, chúng tôi sẽ gây mê cho cậu ngay bây giờ. Nghiêm tổng sẽ có người chữa trị, cậu không phải lo lắng. "
Hạ Tuấn Lâm không thể yên tâm, cậu cố gắng ngồi dậy, thở hồng hộc vừa khóc vừa nói:
"Để tôi nhìn anh ấy trước... làm ơn..."
Đó là chiếc xe hơi, âm thanh da thịt va chạm với sắt thép khiến cơ thể cậu run lên khi nghĩ đến. Cho dù Nghiêm Hạo Tường có mạnh đến đâu, hắn vẫn là một cơ thể phàm trần, Hạ Tuấn Lâm mở rộng bàn tay của bác sĩ.
"Sớm thôi, tôi sẽ về ngay... Tôi gặp anh ấy một chút thôi.... "
Cậu biết như vậy là quá vô lí, nhưng không ai có thể nói trước ca phẫu thuật sẽ kéo dài bao lâu, nếu như Nghiêm Hạo Tường xảy ra chuyện gì, chẳng phải cậu không thể gặp hắn lần cuối sao?
Cậu phải đi xem, cậu thật sự phải đi xem. Bác sĩ phẫu thuật chính không
thể để cậu xuống giường sinh vào lúc này. Hai người bế tắc một lúc, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, Nghiêm Hạo Tường bước vào, thấy hắn vẫn có thể đi lại, có thể chỉ là vết thương ngoài da, cho nên không sao cả.
Ca phẫu thuật được tiến hành trong bốn giờ, phòng phẫu thuật tràn ngập mùi tin tức tố làm dịu của Nghiêm Hạo Tường. Các bác sĩ và y tá đeo mặt nạ để cách ly Pheromone. Điều này đã được chuẩn bị từ lâu để ngăn chặn tin tức tố của Nghiêm Hạo Tường làm phiền họ. Khi vết thương cuối cùng được khâu lại, Hạ Tuấn Lâm chỉ còn một chút ý thức cuối cùng, cậu nhìn Nghiêm Hạo Tường dưới ngọn đèn không bóng, cảm thấy sắc mặt người kia tái nhợt đến đáng sợ, nhưng cậu không có thời gian để
suy nghĩ, một giây sau đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Tay trái của Nghiêm Hạo Tường buông thõng bên hông bất động, gáy hắn gần như tê dại vì đau, hắn như không cảm nhận được, nhẹ nhàng siết chặt tay Hạ Tuấn Lâm, cúi đầu hôn lên mu bàn tay đối phương, thanh âm khàn khàn:
"Cảm ơn..."
" Nghiêm tổng, ca phẫu thuật thành công."
"Phải không?"
Nghiêm Hạo Tường dường như không thể hiểu ông ta đang nói về cái gì, hắn im lặng nhìn chằm chằm vào Hạ Tuấn Lâm, sau một lúc lâu, chậm rãi quay đầu lại và liếc nhìn con dao màu đỏ trong tay bác sĩ.
Đứa trẻ nhăn nheo đỏ hoe mỉm cười, giây tiếp theo hắn ngã xuống trên mặt đất.
.
.
.
Ngược từ đầu đến đít 🥲
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro