Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Sức nặng của chiếc vương miện trên đầu

Ba tuần sau cuộc chiến đầy chết chóc giữa gia tộc chính và gia tộc phụ, Porsche gọi Kinn đến khu nhà của Thứ gia.

Sau khi đảm nhận vị trí người đứng đầu Thứ gia, Porsche lập tức nhận ra rằng mình cần phải làm bao nhiêu việc để ổn định sự hỗn loạn. Anh lập một phòng làm việc tại khu nhà của gia tộc phụ để làm việc tại chỗ và thường ngủ ở đó hầu hết các đêm thay vì quay trở lại nhà chính với Kinn, để kiểm soát tình hình.

Kinn rất ngạc nhiên khi thấy Porsche lao đầu vào công việc một cách nhanh chóng, đặc biệt là sau tất cả những gì anh đã trải qua. Porsche dành rất ít thời gian để suy nghĩ và xử lý những thông tin bí mật mà anh được tiết lộ vào ngày hôm đó. Kinn chú ý đến sự khác thường này của Porsche, biết rằng anh có thể đang đẩy mình đi quá xa, quá nhanh, nhưng hắn cũng có những công việc và bộ phận riêng của mình để xây dựng lại – rất nhiều đám tang phải dự.

Thật khó để Kinn tìm được khoản thời gian riêng tư cùng Porsche sau đó. Porsche gọi Kinn đến văn phòng của mình, thay vì ngược lại, đó là điều chưa bao giờ xảy ra trước đây. Kinn siêu ý thức được chi tiết nhỏ đó khi hắn được hướng dẫn vào bên trong bởi Arm, người mà hắn tạm thời bổ nhiệm lại cho Porsche để tăng cường hệ thống giám sát của căn cứ gia tộc phụ. Điều đó cũng có nghĩa là, Kinn có người mà hắn tin tưởng để trông chừng Porsche trong trường hợp mọi việc không đi theo ý muốn.

"Porsche thế nào ?" Kinn lặng lẽ hỏi, gật đầu lịch sự với những nhân viên chào đón hắn trên đường vào. Bầu không khí ở đây khác rất nhiều so với lần Kinn ghé thăm trước. Porsche thật sự có thể mang lại điều kì diệu cho con người.

"Không ổn," Arm trả lời, giọng nhỏ nhẹ để không ai nghe thấy. "Khun Porsche không dừng lại dù chỉ một phút. Nếu có việc gì sai trái dù chỉ một chút, cậu ấy dường như đang tự trách mình và thậm chí còn làm việc nhiều hơn vì điều đó".

Kinn sợ điều này sẽ xảy ra. Đôi khi người ta sẽ dễ quên rằng Porsche còn trẻ và những việc thế này tương đối mới mẻ với anh. Anh nên được tận hưởng cuộc sống với bạn bè và em trai mình chứ không phải điều hành một gia tộc phụ của một gia tộc mafia, bất kể Korn có nghĩ ý tưởng đó hay đến mức nào. Kinn cảm thấy biết ơn vì có Porsche bên cạnh, nhưng thật khó để không nhận ra Porsche đang lao lực vì điều đó.

Arm dừng lại bên ngoài cửa văn phòng của Porsche. Kinn siết chặt tay nắm cửa, "cảm ơn, Arm".

Arm cúi đầu gửi cho hắn một lời chào "Tất nhiên rồi, Khun Kinn. Tất cả chúng tôi đều lo lắng cho cậu ấy".

Kinn nhìn Arm biến mất ở góc hành lang trước khi gõ đốt ngón tay lên cánh cửa. Từ bên trong, Porsche gọi, "Mời vào".

Kinn bước vào trong và đóng cửa lại. Hắn cảm thấy hài lòng khi nhận ra căn phòng mà Porsche chọn để làm văn phòng không phải là phòng của chú hắn hay của Vegas. Đó là một trong những căn phòng của tầng cao hơn, có ban công và nhiều ánh sáng hơn, một không gian mở với bàn làm việc và vài giá sách gỗ màu nâu nhạt. Thậm chí còn có một chiếc giường ở phía bên kia căn phòng, ga trải giường vẫn chưa được dọn. Cửa ban công được mở để đón làn gió buổi sáng, và trong tất cả, nơi này có Porsche.

Porsche đứng sau bàn thay vì ngồi, nghiêng người qua để kiểm tra một số giấy tờ. Chiếc cúc áo màu xanh ngọc lục bảo của anh mở ở ngực, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay khoe ra cánh tay rắn chắc. Chiếc nhẫn đại diện cho gia tộc phụ lấp lánh trong ánh nắng. Chỉ cần nhìn thấy Porsche thôi cũng có thứ gì đó bừng sáng lên trong lồng ngực Kinn.

Porsche đứng thẳng dậy khi Kinn bước sâu hơn vào văn phòng. Khi đến gần, Kinn có thể thấy mái tóc của Porsche trông có vẻ xù hơn bình thường, giống như anh đã dùng tay để vò nó. Có vết mực khô vươn vãi trên tay Porsche; chiếc bút của anh chắc hẳn đã bị rò mực nhưng Porsche hầu như không có ý quan tâm đến nó. Và vết quần thâm dưới mắt của Porsche đã phát ra tiếng còi cảnh báo trong bản năng bảo vệ của Kinn.

"Kinn," Porsche nói, sự nhẹ nhõm rõ ràng trong giọng nói của anh khi tiến về phía hắn.

Kinn bước đến để chào hỏi bạn trai một cách đàng hoàng nhưng anh chỉ hôn lên môi hắn rồi bước đi, cách tay Kinn trượt khỏi eo Porsche.

"Tao xin lỗi vì đã làm phiền mày," Porsche nói trong khi đi tới phía bên kia căn phòng, "Tao biết mày có rất nhiều thứ để giải quyết. Tao đã cố gắng tự mình làm mọi việc, nhưng tao không thể, n – nó vẫn không đủ để - ".

Porsche đột ngột đổi hướng, quay lại trên bàn và gõ ngón tay lên một trong những xấp giấy. "Đây là danh sách đầy đủ những người đã làm việc cho chú mày và hợp tác với ông ấy. Tao quyết định kiểm tra lý lịch của toàn bộ để xem liệu họ có âm mưu gì khác muốn phá hoại gia tộc chính hay có bất kì bất bình nào đối với tao với tư cách là một người đứng đầu mới hay không".

"Ừm, đó chính xác là những gì tao hay bất cứ ai trong vị trí của mày đều sẽ làm như thế" Kinn thận trọng nói, vì có vẻ Porsche đang cần được trấn an.

Nhưng khuôn mặt Porsche lại trở nên căng thẳng hơn. "Đúng vậy. Ngoại trừ việc rất nhiều người đã rời đi vì nó. Vệ sĩ, đối tác, thậm chí là một số nhân viên nhà bếp. Cộng với tất cả thương vong sau cuộc chiến, về cơ bản thì bây giờ tụi tao đang làm việc với một nhóm cốt cán cho đến khi tìm được thêm người mới mà tụi tao có thể tin tưởng. Để thuê và đào tạo, tao không biết việc đó sẽ mất bao lâu nữa, có lẽ là vài tuần".

Kinn nhìn Porsche đi quanh quẩn trong phòng. Porsche luôn là một chú thỏ tràn đầy năng lượng, không thể đứng một chỗ quá lâu. Anh thường truyền nguồn năng lượng đó vào công việc của mình, và khi không làm việc, Porsche sẽ trở thành một tên nhóc nghịch ngợm mà Kinn luôn nuông chiều.

Năng lượng truyền trên da Porsche giờ đây không thể kiểm soát được. Giống như anh đã hoàn toàn kiệt sức và đang hoạt động bằng adrenaline thuần khiết. Ngược lại, đôi mắt Porsche đờ đẫn và xa xăm, như thể tâm trí anh không còn ở trong phòng nữa.

Kinn nói với Porsche: " những người rời đi là những kẻ không đáng tin cậy". "Việc mấy thằng đó rời đi chỉ giúp mày tiết kiệm được thời gian để sa thải tụi nó mà thôi"

"Có thể" Porsche lẩm bẩm, đưa tay lên xoa mặt

"Không phải 'có thể' " Kinn sửa lại "Đó là chắc chắn. Tao đã làm việc này suốt cả cuộc đời tao, Porsche. Mày đang làm rất tốt".

Porsche cuối cùng cũng ngước lên nhìn Kinn, đôi mắt anh buồn bã và biết ơn. Trái tim Kinn đã vỡ ra khi nhìn vào ánh mắt ấy.

Kinn nói "Tao đã huy động tất cả nhân lực dự phòng của chính gia từ những safe house mà ta có. Tao có thể cung cấp cho mày bao nhiêu người tuỳ ý cho đến khi thứ gia ổn định".

"Tốt" Porsche hít một hơi thật sâu, thở ra run rẩy "Điều đó – thật tốt. Cảm ơn, Kinn"

Porsche xoay chiếc nhẫn trên ngón tay mình, mắt vẫn nhìn xuống đất. Anh vẫn trông lạc lõng đến mức không thể chịu nổi, mặc dù Kinn đã đưa ra giải pháp cho vấn đề. Porsche còn cần một điều gì khác nữa, và Kinn đã đoán được đó có thể là gì. Porsche sẽ không kêu hắn tới đây nếu điều duy nhất anh cần là thêm vệ sĩ.

Kinn di chuyển chậm rãi, giống như đang cố gắng tiếp cận một con vật nhỏ đang sợ hãi.

Hắn nói, "Porsche" một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng Porsche vẫn nao núng, xoay người đi giả vờ như đang lấy điện thoại trên bàn.

"Tao sẽ gọi cho người phụ trách và thông báo với anh ta về việc này, sau đó chúng ta có thể -"

Kinn băng qua phòng và nắm lấy cổ tay Porsche nhanh đến mức anh không kịp chớp mắt một cái.

"Đủ rồi" Kinn nói một cách lặng lẽ. Porsche không cử động, toàn thân anh cứng đờ, lông mi rung rung trước mệnh lệnh nhẹ nhàng trong lời nói của Kinn. "Đủ rồi, Porsche".

Kinn gỡ những ngón tay cứng ngắc của Porsche ra khỏi chiếc điện thoại. Đặt nó xuống bàn và kéo Porsche xoay lại cho đến khi họ đứng đối diện với nhau. Cả hai tay Kinn ôm lấy cổ tay Porsche, ngón cái của hắn xoa nhẹ điểm mạch ở đó, cảm nhận dòng máu của Porsche đang chuyển động dưới da, ấm áp và sống động.

"Có vẻ như mày vẫn cần điều gì đó khác ở tao nữa" Kinn nói.

"Không còn có gì nữa" Porsche trả lời hắn, nhưng vẫn không nhìn Kinn khi anh nói vậy.

Porsche là một kẻ nói dối tồi tệ. Có lẽ là do sự nghiêm túc và ngọt ngào của anh mà mọi cảm xúc đều thể hiện rõ trên khuôn mặt Porsche. Khi anh bị điều gì đó làm phiền hoặc cảm thấy buồn bã, Kinn có thể nhận ra ngay lập tức. Hắn biết ơn vì thế giới này đã không lấy đi đặc điểm tính cách đó của Porsche dù đã trải qua nhiều thứ.

Chậm rãi và thận trọng. Kinn nâng bàn tay của Porsche lên miệng mình. Porsche nhìn về phía Kinn khi anh thấy hành động của hắn. Không ngừng giao tiếp bằng mắt, Kinn hôn lên làn da mỏng manh ở cổ tay anh. Lông mi của Porsche rung rinh như cánh bướm, cơn bão trong anh đã tạm thời được chế phục. Đó là tất cả sự động thuận mà Kinn cần.

Kinn cắn mà mút một vệt đỏ đậm vào bên mặt dưới không tì vết của cổ tay Porsche. Đó chính xác là vị trí của chiếc còng sẽ ở nếu họ quyết định dùng chúng trong trò chơi của cả hai. Cái nhìn đầy ẩn ý vẫn nhìn vào Porsche. Ánh mắt anh trở nên uể oải và đặc sệt như siro, bàn tay anh buông thõng trong tay Kinn.

Kinn bắt đầu nói về còng tay và vòng cổ. Hắn đã thấy cách Porsche không thể rời mắt khỏi chúng khi nhìn thấy trong lúc tìm kiếm những món đồ chơi tình thú khác trên mạng. Hắn không nghĩ Porsche sẽ thích một chiếc vòng cổ bằng da dày, quá loè loẹt và nặng nề, nhưng Kinn đã hình dung ra hình ảnh Porsche trong chiếc vòng cổ dạng choker mỏng, vừa khít với làm da vàng trên cổ họng của anh. Chiếc vòng cổ mà Porsche thỉnh thoảng đeo trông giống với những gì Kinn tưởng tượng đến mức mà mắt hắn thường vô thức nhìn về nó khi họ ở bên nhau.

Kinn dùng ngón tay cái ấn vào vết bầm mới, Porsche lặng lẽ hít vào.

"Tối này mày sẽ về nhà" Kinn nói, không cho phép tranh cãi. "Tao sẽ chăm sóc cho mày".

Vẻ mặt của Porsche trở nên nhẹ nhàng, nhưng do dự; anh không muốn làm gì khác ngoài thuận theo, nhưng có điều gì đó đã ngăn Porsche lại.

"Kinn," Porsche lặng lẽ nói, "tao –"

Một tiếng đổ vỡ vang lên ở bên dưới ban công, có vẻ như một nhân viên đã vô tình đánh rơi thứ gì đó xuống sàn. Tiếng ồn làm Porsche giật mình, nó đưa anh lại thực tại, nhắc nhở Porsche chính xác anh đang ở đâu, anh là ai. Porsche thoát ra khỏi trạng thái choáng váng nhẹ nhàng mà anh đang có.

"Tao không có thời gian, Kinn, có quá nhiều thứ đang diễn ra ở đây" cổ tay anh trượt khỏi tay Kinn khi Porsche đi ngang qua hắn, "tao phải ở lại, có quá nhiều thứ cần phải giải quyết, lịch trình của tao –"

Kinn vòng tay nhẹ qua eo Porsche, kéo anh lại cho đến khi họ hít thở cùng một nhịp, cho đến khi không nơi nào trên cơ thể họ không chạm vào nhau. Porsche thở phào, nhẹ nhõm trước sự tiếp xúc đó, tựa trán vào thái dương Kinn. Những ngón tay Kinn vuốt ve phần tóc sau gáy của Porsche, chuyển động chậm rãi lên xuống. Một phần căng thẳng rời khỏi cơ thể Porsche, nhưng nó không đủ để làm Kinn hài lòng. Anh vẫn còn quá bồn chồn và thiếu chắc chắn. Môi Kinn lướt qua vành tai Porsche.

"Người đứng đầu gia tộc chính triệu tập người đứng đầu gia tộc phụ". Kinn nói

Porsche không nói lời nào, ngực anh phập phồng lên xuống. Kinn dường như có thể nghe thấy tiếng não mình hoạt động. Cuối cùng, Porsche lùi lại để nhìn vào mặt Kinn.

"Mày không cho tao được lựa chọn à ?" Porsche hỏi. Có điều gì đó cố ý trong giọng điệu của anh mà Kinn không thể hiểu được.

Kinn có thể nói rằng Porsche chỉ cần đến với hắn nếu anh muốn. Với tư cách là đối tác kinh doanh, Kinn phải tin tưởng Porsche sẽ biết cách giải quyết mọi việc. Ngay cả khi Porsche chưa quen với những điều này, hội đồng quản trị sẽ không hài lòng nếu Kinn vẫn phải tiếp tục xử lý mọi chuyện.

Ngoại trừ việc đây không phải là việc kinh doanh. Với tư cách là bạn trai của Porsche và là Dom của anh, đôi khi hắn phải đưa ra quyết định vì lợi ích của Porsche. Kinn sẽ không đẩy Porsche vào tình thế mà anh hoàn toàn không muốn làm, đó là ranh giới mà hắn sẽ không bao giờ vượt qua. Dù vậy, trực giác của Kinn không bao giờ sai – Porsche cần điều này, nó hiện rõ trên mặt anh. Một cú huých nhẹ nhàng đôi khi lại là tất cả những gì Porsche cần để thể hiện điều đó.

"Mày luôn có sự lựa chọn" Kinn nói "Mày biết cách nói 'không' mà"

Hệ thống "safe word" của họ cũng được sử dụng để dẫn dắt những lúc thế này. Nếu Porsche không muốn Kinn can thiệp vào chuyện này, thì có một phương pháp đơn giản để truyền đạt điều đó.

Sự thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Porsche, như thế Kinn không hiểu anh muốn gì. "Không" Porsche nói, có chút mất kiên nhẫn rồi dừng lại. Porsche im lặng một lúc, diễn đạt cẩn thận lời nói tiếp theo của mình. "Tao cần mày không cho tao lựa chọn".

Sự tự nhận thức lan truyền dày đặc bên trong huyết quản của Kinn. Lồng ngực hắn nặng trĩu với những gì Porsche yêu cầu, mức độ tin tưởng mà Porsche đã đặt vào hắn.

"Ôi, bé cưng" Kinn nói "điều đó thật tệ"

Porsche nhìn đi nơi khác, ánh mắt hạ xuống, như thể anh đang cảm thấy xấu hổ về điều mình vừa nói. Nó khiến Kinn cảm thấy trống rỗng. Porsche đang dần tan rã ở giới hạn của mình. Những sự kiện xảy ra vào tháng trước không hề nhẹ nhàng với Porsche; không biết liệu anh và Kinn có thể sống sót sau cuộc đấu súng hay không, hay phát hiện ra mẹ anh vẫn còn sống nhưng đã xa cách hai thập kỉ, được đưa lên vị trí lãnh đạo với tư cách là người đứng đầu Thứ gia. Có quá nhiều thứ cần xử lý trong một khoản thời gian ngắn như vậy.

Kinn biết lý do vì sao Porsche do dự. Porsche muốn bản thân phải trở nên xuất sắc trong công việc mà anh được giao, đấu tranh chống lại mong muốn của chính anh là được Kinn dỡ bỏ mọi trách nhiệm khỏi vai, dù chỉ là tạm thời. Kinn sẽ không bao giờ kiềm hãm sự tự do của anh và Porsche biết điều đó. Nhưng Porsche vẫn yêu cầu Kinn ra lệnh cho anh. Đó là điều duy nhất sẽ khiến Porsche phục tùng khi anh đang bị cuốn vào những dòng suy nghĩ của mình như thể Kinn sẽ không cho anh được lựa chọn.

Kinn nâng người lên hết cỡ. Để cho chiếc mặt nạ lạnh lẽo bao phủ lên biểu cảm của mình, cái nhìn chằm chằm của hắn tối tăm và không hề dao động. Kinn nắm lấy cằm của Porsche, nghiêng mặt anh anh lên cho đến khi Porsche không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn hắn. Hơi thở của Porsche nghẹn lại, đôi mắt anh sôi sục với vẻ đau khổ.

"Nói cho tao biết, Porsche" Kinn chậm rãi nói. "Có được phép từ chối lời mời gặp mặt của người đứng đầu gia tộc không ?"

Porsche rõ ràng đang khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ. Kinn kiên nhẫn chờ đợi, vuốt ngón tay dọc theo má anh.

"Không," Porsche cuối cùng cũng trả lời. Có vẻ như anh phải mất rất nhiều công sức để làm được điều đó.

"Và nếu như tao muốn mày về nhà, trong phòng của chúng ta, chơi với mày theo ý thích của tao. Mày có được phép từ chối không ?"

Porsche nuốt khan "KHÔNG"

"Không," Kinn lặp lại, trầm và nguy hiểm. "Bởi vì mày là của tao. Mày thuộc về tao"

Porsche đã hoàn toàn mềm nhũn. Anh nhìn chằm chằm một cách mê muội khi Kinn tiến lại gần hơn.

"Tao là người đưa ra quyết định" Kinn ôm chặt lấy mặt Porsche "không phải mày"

Âm thanh phát ra từ cổ họng Porsche không giống như bất kì thứ gì Kinn từng nghe thấy. Anh cuộn người về phía Kinn như thể bị rút ruột; Kinn đỡ lấy Porsche một cách dễ dàng, để anh chui vào sâu trong lòng hắn đến nỗi Porsche như thể muốn biến mất bên trong Kinn, mở hắn ra và bò vào nơi anh sẽ được an toàn.

Kinn ôm cả thế giới của mình trong vòng tay và nói "Có tao đây"

Một lúc sau, Porsche mới nói. "Tao biết", với âm lượng nhỏ đến nổi Kinn gần như không nghe thấy.

Kinn phải rời đi trước khi cả hai tiến quá xa. Việc rời bỏ Porsche trong lúc anh đang cần hắn nhất khiến Kinn muốn chết, nhưng đây không phải là thời điểm cũng như địa điểm phù hợp cho việc đó. Âm thanh chuyển động xung quanh ngôi nhà, mọi người hối hả qua lại, nhắc nhở Kinn rằng có rất ít sự riêng tư.

Kinn sẽ bỏ lịch trình vào buổi chiều tối của Porsche. Anh sẽ chuẩn bị cho việc đó sau, khi mọi thứ bớt khó khăn hơn. Hắn đưa ra một kế hoạch và tập trung vào việc cung cấp cho Porsche chính xác những gì anh đang cần.

—————

Kinn có một văn phòng riêng dẫn ra phòng ngủ của hắn. Chỉ một số ít người được cho phép mới có thể tiến vào và đó là một nơi hoàn hảo cho kế hoạch của Kinn.

Kinn mặc một chiếc quần tây giản dị và áo phông trơn. Để chân trần, thoải mái vì nơi đây sẽ chỉ có hắn với Porsche. Kinn bỏ đồ lót, dù biết rằng nó sẽ không thiết thực lắm đối với những gì hắn dự định sẽ làm với Porsche.

Khi Porsche đến đã là buổi chiều, mặt trời mới bắt đầu lặn như một đồng xu màu cam trên bầu trời. Porsche gõ cửa văn phòng, mặc dù anh không cần làm vậy, căn phòng này thuộc về anh cũng như Kinn.

Kinn đi qua căn phòng và mở cửa. Porsche chào đón hắn bằng một nụ cười nhẹ dịu dàng, khiến Kinn ngứa ngáy. Porsche đã tắm sau lần cuối Kinn gặp anh, mọi vết mực đã biến mất, anh mặc quần jeans và chiếc áo phông màu đỏ tía. Nó trông thoải mái, nhưng không anh không có vẻ thoải mái như Kinn mong muốn.

Kinn đặt một nụ hôn ngọt ngào lên má Porsche. "Chào cưng".

"Chào," Porsche đáp. Anh nhìn Kinn đầy sự mong đợi, chờ đợi sự chỉ dẫn từ hắn. Tim Kinn thắt lại khi trước sự nghiêm túc của anh.

Kinn nói với Porsche "Tao đã để sẵn quần áo trên giường cho mày,". Porsche nhìn qua vai Kinn và thấy bộ quần áo được gấp cẩn thận trên giường của họ. "Hãy thay đồ rồi quay lại nhé ?".

"Được rồi," Porsche trả lời một cách dễ dàng.

Kinn trìu mến nhìn Porsche cởi chiếc quần jeans và áo phông màu đỏ tía. Kinn không ngờ là Porsche cũng cởi bỏ đồ lót của mình, một điều đáng vui mừng. Hắn phải rời mắt khỏi làn da rực rỡ đó trong chốc lát để tránh phải bỏ qua vài bước trong kế hoạch của mình. Về mặt kĩ thuật, thì Kinn không chuẩn bị cho Porsche bất kì chiếc quần lót nào. Bộ não của anh chỉ đơn thuần là làm theo hướng dẫn của Kinn đến từng chữ. Porsche ngoan đến mức Kinn chỉ muốn bỏ anh vào túi và đi mọi nơi cùng hắn.

Porsche quay lại khi anh đã hoàn thành. Anh vẫn đang giữ trong mình rất nhiều căng thẳng. Kinn nhìn Porsche một lần và nhận ra lý do tại sao – anh vẫn đeo chiếc nhẫn đại diện của Thứ gia. Nó giống như một lời nhắc nhở vật chất về gánh nặng mà Porsche phải chịu, đè nặng anh đến từng đầu ngón tay.

Cả Kinn và Porsche đều luôn tháo chúng ra trước khi ngủ. Đôi khi, Kinn nhìn thấy nhẫn của cả hai được đặt cùng nhau trên chiếc bàn cạnh giường ngủ và tất cả những gì Kinn thấy chỉ là những chiếc gông cùm. Tối nay, Kinn không đeo chiếc của mình. Hắn đưa tay ra và tháo chiếc nhẫn của Porsche ra khỏi tay anh.

"Mày không cần thứ này ở đây" Kinn lặng lẽ nói.

Porsche biến đổi trạng thái ngay lập tức. Anh trở nên nhẹ nhõm hơn, phần nào sự căng thẳng trong anh đã tan biến.

Người này không phải là Porsche – Người đứng đầu Thứ gia.

Người này chỉ là Porsche – Tình yêu của đời Kinn, người đang cần hắn mang anh ra khỏi mớ suy nghĩ trong đầu mình.

"Quỳ xuống"

Porsche lập tức bước đến, cuối người xuống khoảng trống và quỳ xuống đệm, lê gối về phía Kinn. Bàn làm việc của Kinn rất lớn, khoảng trống dưới bàn đủ lớn để vừa với Porsche, người đang ngồi kiễng chân. Kinn nhích lại gần bàn cho đến khi Porsche ở giữa hai chân dang rộng của hắn. Từ bất kì góc độ nào khác, nó sẽ trông giống như Kinn đang làm việc.

Porsche quỳ gối là một điều đẹp đẽ. Kinn không muốn gì hơn là chôn mình vào sâu trong cổ họng xinh đẹp của anh cho đến khi Porsche nghẹn ngào, nhưng đó không phải là lý do họ ở đây.

"Mày sẽ giữ ấm cho dương vật của tao," Kinn nói. Đôi mắt màu nâu của Porsche đã bắt đầu mờ đi. "Mày sẽ quỳ dưới gầm bàn trong khi tao hoàn thành xong một số giấy tờ. Không mút, không dùng lưỡi, không cử động chút nào. Mày sẽ chẳng làm gì ngoài một cái miệng ấm áp. Cho đến khi nào tao thấy đủ".

Porsche tạo ra một âm thanh nhỏ bị ngắt quãng.

"Đó là tất cả những gì mày cần làm" Kinn đưa tay ôm lấy má Porsche. "Mày không cần phải suy nghĩ thêm gì khác nữa".

Những lời đó lướt qua Porsche như một cơn mưa nhẹ. Đôi mắt nâu bambi hoàn hảo của anh sáng lên, nhìn Kinn với một vẻ khao khát khiến tâm hồn hắn thổn thức.

"Mày có muốn điều đó không, bé cưng"

"Kinn," Porsche cầu xin nhẹ nhàng, dễ dàng và mềm mại.

Porsche đang chìm sâu hơn bao giờ hết, Kinn hầu như chưa tác động gì đến anh nhưng Porsche có vẻ đang đấu tranh với mớ bòng bong của mình, chớp mắt một cách nghiêm túc. Anh ngọt ngào nghiêng má mình vào lòng bàn tay Kinn, dụi dụi vào làn da đó, mắt nhắm nghiền. Kinn đưa tay lên mặt anh, lắc thật nhẹ.

"Nhìn tao này," Kinn nói, cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi Porsche hướng đôi mắt lờ mờ vào hắn, "sử dụng màu sắc của mày".

"Xanh" Porsche nói, gần như thì thầm.

"Bé ngoan" Kinn khen ngợi. "Tao nắm quyền ở đây". Porsche rùng mình khi Kinn đặt một ngón tay lên khoé miệng của anh. "Mày không cần đưa ra bất kì yêu cầu nào. Không ai muốn bất cứ thứ gì từ mày, ngoại trừ điều này".

Âm thanh Kinn kéo khoá quần khiến Porsche nín thở chờ đợi. Hắn có thể yêu cầu Porsche đưa tay vào và lấy ra, nhưng hắn lo rằng mình sẽ cương lên khi Porsche làm vậy, và khi đó việc này sẽ không hiệu quả. Dù mềm mại nhưng Kinn vẫn có kích thước đáng nể. Sẽ rất khó chịu khi Porsche ngậm hắn trong một thời gian dài khi Kinn trong trạng thái hoàn toàn cương cứng. Kinn đã phải dùng hết ý chí của mình để không bị ảnh hưởng, đặc biệt là khi Porsche đang quỳ ngoan ngoãn giữ hai chân hắn.

Kinn rút ra và Porsche hoàn toàn không cần bất kỳ sự chỉ dẫn nào trước khi nghiêng người về phía trước và nhẹ nhàng ngậm dương vật của Kinn vào miệng mình. Kinn không cương, không hết cỡ, vừa đủ để Porsche có thể cảm thấy thoải mái, mũi ép vào tận gốc rễ. Porsche nghiêng đầu tựa vào chân Kinn, gò má của anh dựa vào đùi hắn một cách thoải mái.

Kinn chọc tay vào bên má còn lại của Porsche. "Cảm thấy tốt chứ ?"

Đôi mắt Porsche chớp mở ra để nhìn hắn. Anh chớp mắt chậm rãi. Điều làm cho Kinn hiểu câu trả lời là có. Porsche trông đã thoả mãn rồi, bắt đầu bị cuốn đi không gì khác ngoài sức nặng của Kinn trong miệng. Porsche vẫn khôn ngoan khi giữ cái lưỡi cho riêng mình, điều mà Kinn rất biết ơn.

Kinn vuốt lại mái tóc của Porsche, đảm bảo nó sẽ không rơi vào mắt là làm anh khó chịu. "Ở yên đó".

Kinn không hề nói dối về các thủ tục giấy tờ. Không có gì phức tạp, chỉ là một số văn kiện cần chữ kí của hắn và phần xem xét ngắn gọn. Nó đủ để khiến hắn bận rộn đến mức tạo ra sự mất cân bằng quyền lực, nhưng không đủ để hắn bận rộn đến mức bỏ bê Porsche.

Tiếng bút của Kinn lướt nhẹ trên giấy phẳng cũng đủ để ru Porsche vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Sức nặng của anh dồn hoàn toàn lên đùi Kinn, mắt nhắm nghiền, lông mi xoè ra trên má anh. Nét mặt của Porsche hoàn toàn thoải mái.

Vị trí của họ thoả mãn phần bảo vệ cơ bản trong não Kinn. Hắn có thể nhìn, cảm nhận, và ngửi được mùi Porsche như thế này, vị đào ngọt ngào trong dầu gội của anh, hơi ấm dai dẳng trong miệng anh, ngập tràn dương vật của Kinn. Ở đây, Porsche được an toàn, được bảo vệ, được yêu thương.

Thỉnh thoảng, Kinn lơ đãng đưa tay vuốt ve đầu tóc trong lòng mình và Porsche phát ra một âm thanh nhỏ trong giấc ngủ. Tay hắn quay lại viết và Porsche cũng không thức dậy.

Nó thậm chí không phải về sự thoả mãn, không thực sự. Đó là sự gần gũi, sự thoải mái khi được kết nối mật thiết không vì mục đích nào khác ngoài việc tồn tại cùng nhau. Đó là việc loại bỏ những gánh nặng mà Porsche phải vác trên vai, giảm bớt việc anh cần làm xuống thành một điều đơn giản – hoàn thành nhiệm vụ mà Kinn đã yêu cầu anh.

—————

Một giờ sau đó, Kinn hoàn thành văn kiện cuối cùng. Mặt trời đã lặng sau lưng hắn, chỉ còn chiếc đèn bàn đơn độc lặng lẽ toả ánh sáng ấm áp khắp căn phòng.

Porsche không hề di chuyển chút nào. Có một vệt nước dãi nhỏ chảy ra từ khoé miệng anh, Kinn có thể cảm nhận nó đọng trên quần hắn, nơi khoé môi Porsche chạm vào chất vải. Porsche quá tốt và ngoan ngoãn đến nỗi ngực Kinn thắt lại khi nghĩ đến hắn có thể gọi anh là của mình.

"bé cưng ngọt ngào" Kinn thì thầm. Porsche vẫn tiếp tục ngủ mà không hề hay biết.

Tiếng tay nắm cửa kêu lạch cạch khiến đùi Kinn căng cứng. Porsche hơi cựa quậy, phát ra một âm thanh nhỏ phàn nàn. Kinn ấn nhẹ đầu Porsche để trấn an anh. Nó còn có thêm tác dụng là giữ Porsche tại chỗ tránh cho việc anh bật dậy – điều mà Porsche thường có xu hướng làm. Nhưng có vẻ Porsche vẫn đang ngủ, hơi thở chậm và đều.

Kinn ngồi sát bàn làm việc của mình đến mức không thể nhìn thấy phần dưới thắt lưng hắn, và mặt trước của bàn làm việc – phần đối diện với cửa là gỗ sồi nguyên khối, kéo dài đến sàn nhà. Porsche hoàn toàn được giấu kín, ẩn mình phía dưới bàn và giữa hai chân Kinn.

Chỉ có một số ít người biết về căn phòng này và chỉ có một người có đủ can đảm để mở khoá. Khi cánh cửa mở ra, Kinn đã kịp điều chỉnh biểu cảm của mình thành vẻ mặt bình tĩnh.

"Anh ta đang ở đâu ?" Kim hỏi, bước vào trong mà không chào hỏi trước.

"Ai ?" Kinn tò mò nghiên đầu.

"Đừng có giả ngu," Kim ném cho hắn một cái liếc nhìn, "Porsche đâu rồi ?"

"Có thể là mày sẽ ngạc nhiên, nhưng tao đã không biết rằng vị trí của Porsche sẽ được truyền thẳng vào đầu tao bằng GPS"

"Tại sao không ?" Kim lạnh lùng đáp lại. "Với việc anh ta thường xuyên có vẻ bất ổn, tao tưởng là mày đã đặt máy theo dõi rồi chứ".

Kinn không trả lời điều đó. Bàn tay hắn siết vào tóc Porsche, nhắc nhở bản thân mình rằng Porsche đang ở đâu. Bình an vô sự, ở đúng nơi mà anh thuộc về.

"Tại sao mày lại nghĩ Porsche ở cùng với tao ?"

"Tao đã kiểm tra lịch trình của Porsche" Kim rút một cuốn sách từ trên kệ ra và giả vờ đọc nó. "Toàn bộ công việc vào tối nay và sáng mai của anh ta đều bị bôi đen. Tao đoán mày là người duy nhất có thể độc chiếm thời gian của anh ấy như thế".

Kinn không thể ngăn được việc đảo mắt. "Mày muốn gì ?"

"Tao có chuyện muốn trao đổi với Porsche" Kim nói. Dừng một chút, sau đó tiếp tục."Chuyện liên quan đến Thứ gia".

Kinn nhìn chằm chằm vào Kim. Kim có thể lạnh lùng nhưng cậu vẫn là em trai của hắn. Kinn có thể nói rằng Kim chỉ nói một nửa sự thật: cậu muốn nói chuyện với Porsche, nhưng việc đó không liên quan chút gì đến công việc kinh doanh. Kinn nghi ngờ nó có liên quan đến Porschay. Kinn không biết chuyện gì đã xảy ra với cả hai, nhưng Kim sẽ không lao vào làn đạn để cứu một thiếu niên bị bắt cóc nếu giữa họ chỉ là người lạ. Kinn hoàn toàn không có ý định mạo hiểm để Porsche nghe được bất cứ điều gì trong số đó.

"Đó không phải lý do tại sao mày muốn nói chuyện với Porsche" Kinn bác bỏ. Có một chút khó chịu thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Kim. "Nhưng nó không quan trọng. Porsche không có ở đây".

"Anh ấy đâu ? Có chuyện gì quan trọng đến thế sao ?"

"Porsche đang có lịch trình riêng" Kinn trả lời, bắt đầu thấy khó chịu. "Bây giờ nếu mày không phiền, tao đang bận. Ra ngoài nhớ khoá cửa nhé".

Ngay cả Kim cũng không thể bỏ qua uy quyền trong giọng nói của hắn. Kinn có thể nói rằng em trai hắn muốn tiếp tục tranh luận, nhưng có điều gì đó trên biểu hiện của Kinn chắc chắn đã thuyết phục em trai hắn không làm vậy. Kim quay đầu đi ra cửa mà không nói lời nào. Kinn đợi đến khi có tiếng ổ khoá khớp vào vị trí mới ngả người ra sau để kiểm tra Porsche. Đôi mắt anh hé mở, đầu óc anh dần tỉnh táo.

"Porsche," Kinn khẽ gọi.

Khi không nhận được phản hồi, hắn ôm lấy hàm của Porsche và khuyến khích anh ngẩng đầu lên. Porsche phát ra một âm thanh phản đối ngái ngủ khi Kinn trượt ra khỏi miệng của anh. Kinn dùng ngón tay cái lau nước bọt ở khoé môi Porsche.

"Tao xin lỗi," Kinn nói "Nó đánh thức mày à ?"

Porsche trông vẫn có vẻ say sưa vì sự thoải mái. "Đó là ai vậy ?" Anh lẩm bẩm.

Sự yêu mến không chịu nổi lan khắp cơ thể Kinn. "Không ai cả," Kinn nói với một nụ cười. "Mày đã ngủ say quá rồi, em yêu"

Porsche bắt đầu vặn vẹo không ngừng tại chỗ trước sự chú ý của Kinn. Hắn đưa ngón tay cái vào miệng Porsche và anh ngậm lấy nó, mút một cách đầy biết ơn. Kinn liếc xuống thân dưới của Porsche và bắt gặp hình dạng dương vật nửa cương cứng của Porsche bên dưới chiếc quần thể thao.

"Và mày có vẻ như đang tận hưởng nhỉ" Kinn nhận xét.

Hắn ấn chân mình lên phần mềm mại của dương vật. Porsche thở hổn hển và cong người xuống, như thể anh đã quên mất sự thoả mãn, sức nóng tràn vào cơ thể anh cùng một lúc. Porsche rên rỉ nhẹ nhàng quanh ngón tay cái của Kinn, hông nhấp nhô theo một chuyển động mềm mại.

Kinn bỏ chân ra và Porsche rên rỉ.

"Đơn giản, tao chỉ cần kiểm tra thôi" Kinn rút ngón tay mình ra khỏi miệng Porsche để anh có thể nói. "Mày có chắc là mày muốn nhiều hơn không? Chúng ta không cần phải làm vậy. Mày có thể có nó bao lâu tuỳ thích".

Một biểu cảm gắt gỏng xuyên qua sự ham muốn trên khuôn mặt Porsche. Một trong những giới hạn khó khăn của anh là Kinn không ra khi họ thân mật. Anh cần cảm thấy bản thân mình có ích, giống như cơ thể anh không chỉ được sử dụng như một vũ khí mà nó còn có thể mang lại khoái cảm. Kinn biết điều đó, nhưng hắn vẫn muốn hỏi để chắc chắn.

"Xanh," Porsche nói, hơi nóng nảy.

Kinn đẩy chiếc ghế của mình ra khỏi bàn, nhường chỗ cho Porsche để di chuyển từ bên dưới nó. Porsche không đi xa, chỉ bò về phía trước để quỳ giữa hai chân Kinn một lần nữa, như thể không còn nơi nào khác mà anh muốn ở.

"Cậu bé ngoan," Kinn nói. Hắn nắm tay vào tóc trên đỉnh đầu của Porsche và kéo, giật đầu anh ra sau. Porsche thở hổn hển trước cú kéo của Kinn, cổ tay anh tự động bắt chéo về phía sau.

Kinn đã dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng Porsche. Anh thở hổn hển, một luồn hơi ấm lan xuống cổ anh. Đầu vú của Porsche trở nên cương cứng và cộm lên bên dưới lớp vải áo, miệng anh hồng hào và há hốc, trống rỗng.

Kinn đưa Porsche đến chỗ giữa đùi hắn, nơi vẫn còn hơi cương. "Làm tao cương lên".

Nó không mất nhiều thời gian. Porsche không còn phải đứng yên nữa, Kinn cũng không cần phải nhịn nữa. Porsche nuốt chửng hắn đến tận gốc, lướt lưỡi của anh xuống mặt dưới, kéo lên trên để liếm vào khe trước khi ngậm sâu đến chân đế một lần nữa. Kinn sưng lên nhanh chóng trong miệng Porsche và anh nghẹn ngào khi nó chạm vào vòm miệng mềm mại của mình, tiếng rên rỉ của anh bị bóp nghẹt, sự rung chuyển khiến hông của Kinn nâng lên. Hắn rút ra trước khi Porsche có thể nghẹt thở một lần nữa, tay siết chặt tóc anh.

Mặt ngửa lên trên, mắt nhắm, hàng mi đen trên má, Porsche trông tuyệt đẹp. Anh liếm khắp dương vật của Kinn, mút đầu khất và để Kinn cọ xát nó vào má của mình, để bản thân anh bị cuốn vào trong đó. Porsche mở mắt và nhìn Kinn, Kinn thấy được sự đờn đẫn và mờ mịt bên trong nó, đồng tử giãn ra. Trông Porsche có vẻ khao khát.

"Mày muốn được chịch hay là mày chỉ muốn xuất tinh thôi ?"

"Mmm," Porsche trả lời một cách thông minh. "Muốn được chịch"

Kinn thả tóc anh ra. "Lên đây"

Porsche cởi áo sơ mi và kéo quần thể thao xuống trước khi khoả thân chui vào lòng Kinn. Ghế của Kinn không có tay vịn và có diện tích rộng vì thế Porsche có thể dễ dàng ngồi vừa vặn với đầu gối dang rộng sang hai bên đùi Kinn. Anh vuốt ve cổ áo của hắn cho đến khi Kinn cho phép anh kéo nó qua đầu hắn. Porsche thở dài khi anh vuốt ve làn da lộ ra ngoài, tay siết chặt vai của Kinn để giữ mình thằng bằng.

Trong lúc anh đang phân tâm. Kinn lấy một chai dầu bôi trơn ra khỏi ngăn kéo bàn, đổ một lượng lớn lên ngón tay của hắn. Một bàn tay sạch sẽ còn lại của Kinn đặt vào hõm cổ Porsche. Anh thường có xu hướng chìm đắm hơn khi hắn giữ anh ở đó, gạt bỏ những bức tường phòng vệ của anh xuống, lột bỏ bản năng cơ bản của anh.

Porsche rít lên khi Kinn đẩy hai ngón tay của hắn vào bên trong, chúng hầu như không gặp bất kì lực cản nào, dễ dàng hơn bình thường; bên trong Porsche thật ấm áp, hơi buông lỏng, và Kinn chỉ muốn vùi mình vào trong đó mãi mãi. Hắn có ấn tượng mờ nhạt nhất rằng Porsche sẽ cho hắn làm điều ấy.

"Mày đã tự bôi trơn trước khi đến đây" Kinn nhận ra. Tim hắn thắt lại ngay khi nghĩ đến điều đó – Porsche sẽ cố gắng hết sức để đảm bảo rằng Kinn sẽ có thể vào bên trong anh một cách nhanh nhất. "Luôn thiếu thốn như vậy sao, hửm?".

Porsche vặn vẹo ngón tay để đáp lại, má đỏ bừng. Anh không xấu hổ về điều đó, không thực sự, nhưng anh thích cách Kinn vạch trần mình khi trong tình cảnh đặc biệt này.

"Đó không phải là điều xấu đâu, bé yêu," Kinn nói. "Mày đã làm rất tốt khi chuẩn bị sẵn sàng cho tao. Đúng là một cậu bé ngoan".

Porsche vặn vẹo trước lời khen ngợi; không mất nhiều hơn mười phút để Kinn nhận ra Porsche phản ứng tốt thế nào với ngón tay của hắn, đôi mắt mơ hồ mềm mại, và Kinn rất vui khi được cho Porsche nhiều nhất có thể.

Kinn cố tình kéo ngón tay lên tuyến tiền liệt của Porsche, chuyển động qua lại chậm rãi thành những vòng lập nhàn nhã khiến Porsche rên rỉ bất lực. Toàn bộ thân thể của anh run lên vì mong đợi khi Kinn rút ngón tay mình ra để thay thế bằng dương vật của hắn. Đầu dày của nó chạm vào lỗ của Porsche trước khi hắn dừng lại.

"Nếu mày muốn, mày phải tự làm điều đó" Kinn nói.

Kinn từ bỏ hành động. Lời chỉ dẫn xuyên qua màn sương mù trong não Porsche và anh vụng về lùi lại, từ từ hạ mình xuống dương vật của Kinn, căng ra từng inch một, khuôn mặt anh nhăn lại khi ở độ căng hoàn hảo. Rồi anh thở dài, hơi thở nặng nề khi cuối cùng anh cũng cảm nhận được mông mình chạm xuống đùi Kinn. Porsche di chuyển hông theo từng nhịp nhỏ, cố gắng làm quen với cảm giác căng đầy của nó.

"Kinn," Porsche thở ra, lờ đờ và di chuyển chậm chạp.

Mất kiên nhẫn, Kinn đánh vào mông Porsche. Porsche giật mình trước cú đân sắc bén, cuối cùng bị nghiền nát trong lòng Kinn, dương vật của hắn vào một độ sâu không thể tưởng tượng được. Porsche thút thít nhưng nhận được dấu hiệu, anh quỳ xuống, chậm rãi và cẩn thận, trước khi dập mạnh xuống tận gốc.

Nó khiến Kinn tạo ra một tiếng động nhỏ, Porsche siết chặt quanh hắn, tạo nên một nhịp điệu ổn định, đôi đùi mạnh mẽ của anh gần như nhấc hẳn người lên rồi lại thả xuống, lặp đi lặp lại. Tay Kinn bao lấy đùi Porsche, móng tay ấn sâu vào da, cơn đau chỉ khiến Porsche thở hổn hển và di chuyển nhanh hơn.

Porsche cưỡi trên người hắn luôn là một cảnh tượng tuyệt vời. Anh hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm đó, vô hồn, hông đuổi theo chiều dài của Kinn để chạm vào tuyến tiền liệt của anh. Dương vật của anh nhỏ giọt, kéo một đường dài qua bụng Kinn, trơn trượt và lộn xộn. Kinn cúi xuống và mút lấy đầu vú của Porsche, ngón tay xoa nắn bên còn lại.

Porsche có lẽ không nhận thức được tiếng động anh đang tạo ra cho đến khi bị Kinn bịt miệng bằng lòng bàn tay, ấn chặt vào mặt Porsche. Đôi mắt của anh trợn ngược, những tiếng rên rỉ nghèn nghẹt phát ra từ các khe hở. Nhịp điệu của anh chùng xuống, không thể tập trung khi Kinn cư xử thô bạo. Điều này sẽ là dấu chấm hết sớm cho Porsche. Anh đã quá phấn khích khi được ngậm Kinn trong miệng hơn một giờ đồng hồ và có lẽ đã sớm cương khi anh chuẩn bị tinh thần chào đón dương vật của Kinn.

"Tao muốn xem mày xinh đẹp thế nào khi bắn ra vì tao" Kinn nói. Quyền lực nhẹ nhàng của hắn truyền vào đầu Porsche không giống bất kì điều gì khác.

Tốc độ của Porsche đang chậm lại. Đùi anh nóng bừng lên vì quá sức. Vẻ mặt anh vặn vẹo thành biểu cảm khó chịu, dằn vặt, không thể duy trì nhịp điệu nhanh mà anh cần. Cuối cùng, Kinn cũng thương tiếc Porsche.

Kinn chộp lấy phần mông chạm vào đùi hắn, chống chân xuống đất và hẩy hông lên, dùng đòn bẩy để đẩy Porsche trên dương vật của hắn như thể Porsche chẳng nặng chút nào. Porsche kêu lên bất lực, ngã về phía trước vì lực tác động của hắn, đặt một tay lên vai Kinn. Kinn chịch anh sâu đến mức hắn sẽ không ngạc nhiên khi thấy hình dáng dương vật của mình cộm lên bên dưới bụng của anh. Porsche không thể làm gì khác ngoài việc giữ vững vị trí và nhận lấy nó, đầu gối run rẩy.

"Tốt hơn rồi" Kinn thở dài, cố gắng giữ giọng đều đều. "Mày đã làm rất tốt. Nhưng tao biết mày thật sự cần gì. Hãy để tao đút no mày, mày sẽ chẳng là gì ngoài cái lỗ ấm áp để được chịch. Mày luôn đón nhận nó một cách hoàn hảo – như dược tạo ra để dành cho việc này, cưng à, đây chính xác là nơi mày thuộc về".

Có vẻ như Porsche thậm chí còn không thể nghe thấy hắn nữa. Anh trông hoàn toàn say tình, tay di chuyển nhanh hơn trên dương vật của mình khi anh sắp tới giới hạn. Ham muốn bùng cháy như lửa trong huyết quản Kinn khi chứng kiến Porsche trở nên lạc lối.

"Mày thật hoàn hảo, Porsche. Tao không biết mình đã làm điều gì để có thể xứng đáng có được mày. Tao có thể ngắm nhìn mày như thế này mãi mãi, giữ chặt mày trên dương vật của tao –".

Toàn bộ cơ thể của Porsche căng ra khi anh cúi lưng xuống và xuất tinh lần đầu tiên, nhỏ giọt chất lỏng dày đặc xuống các kẽ hở ngón tay, miệng há hốc và không nói nên lời khi khoái cảm xuyên qua anh. Kinn căng mặt ra và tiếp tục thúc vào Porsche, da thịt chạm vào da thịt, chờ đợi khoảnh khắc mà cơn cực khoái ập tới, quá nhiều, quá sớm.

Không mất nhiều thời gian. Porsche buông dương vật đã kiệt sức của mình ra, mắt mở to, hai tay anh nắm chặt lấy vai Kinn để cố giữ thăng bằng khi Kinn lao vào anh với tốc độ tàn bạo.

"Kinn," Porsche thở hổn hển, không thể thở kịp, mắt mở to, "Kinn, Kinn –"

Porsche bắt đầu phát ra những âm thanh nhỏ mỗi lần đẩy vào, móng tay anh cắm sâu vào vai Kinn. Sự nhạy cảm khiến anh phải quỳ lên bằng đầu gối run rẩy để cố thoát ra khỏi cú thúc vào tuyến tiền liệt của mình. Kinn ngừng di chuyển, để Porsche rút ra cho đến khi chỉ còn đầu dương vật của hắn ở bên trong, sau đó hắn giữ Porsche tại chỗ, lơ lửng phía trên khung xương chậu của Kinn.

Porsche không thể giữ vị trí này lâu. Đôi chân của anh vốn đã run rẩy vì cưỡi trên Kinn và cơn cực khoái mới đây – điều duy nhất ngăn anh ngã ngồi xuống dương vật của Kinn là bàn tay của hắn giữ trên thắt lưng anh và tí sức lực còn sót lại ở tứ chi.

Ngực Porsche phập phồng, những giọt nước mắt lấp lánh dọc theo hàng mi của anh khiến bụng Kinn cồn cào một cách dễ chịu.

"Ngồi xuống" Kinn nói, giọng trầm mà chắc nịch.

"Tao – tao không thể" Porsche thốt lên

Porsche vẫn không nói safe word của họ. Đôi mắt ươn ướt nhìn xuống Kinn, sục sôi một điều gì đó tuyệt vọng. Việc Kinn dừng lại không phải là thứ khiến anh tuyệt vọng, nó tuyệt vọng khi anh vẫn muốn Kinn tiếp tục. Làm cho anh. Máu trong Kinn nóng bừng.

"Mày có thể," Kinn nói với Porsche. Hắn buông hẳn vòng eo của Porsche ra. Porsche lảo đảo khi anh cố giữ mình lơ lửng, trượt xuống từng inch một. Porsche kêu nhỏ một tiếng, nhắm mắt lại.

Kinn cười nhẹ, vén tóc Porsche ra khỏi trán để có thể nhìn anh rõ hơn, mỉm cười với cách biểu cảm của anh biến đổi. Dương vật của Kinn nhói lên kêu gào được phóng thích, muốn vùi mình vào sâu bên trong Porsche nhất có thể, nhưng hắn khá thích trò chơi nhỏ mà họ đang chơi này.

"Mày nghĩ mày có thể quỳ như thế này bao lâu trước khi chịu thua ?"

Bàn tay của Porsche không ngừng nắn bóp trên vai hắn. Đùi anh căng cứng vì căng thẳng; Kinn có thể cảm nhận được từ nơi mà chúng tì lên người hắn. Một đầu gối của Porsche trượt xuống và anh hít một hơi khi lập tức bị đâm sâu vào trước khi anh kịp chống đỡ.

Cửa sổ văn phòng của Kinn kéo dài từ trần xuống sàn giống như phòng ngủ. Kinn quay lưng về phía bầu trời đêm, những ánh đèn nhân tạo của các toà nhà chọc trời chiếu sáng khuôn mặt Porsche, phản chiếu lấp lánh trong mắt anh. Tầm nhìn của Porsche ngang với các toà nhà bên ngoài.

"Họ có thể nhìn thấy mày" Kinn nói và Porsche hít một hơi thật mạnh, kinh ngạc nhìn xuống hắn. "Họ thấy cách mày cưỡi trên người tao cho đến khi ngã nhào". Kinn mỉm cười, chậm rãi và bao dung. "Sao mày lại cố gắng chống cự như vậy ? Họ đã biết mày là một con điếm nhỏ bé".

Porsche siết chặt mông của mình để đáp lại. Biết mình chỉ đang chứng minh quan điểm của Kinn là đúng, mặt anh nóng bừng lên.

"Thừa nhận đi" Kinn nói với tông giọng trầm. "Mày sẽ không thể nghĩ gì được cho đến khi được đút no".

Đôi mắt Porsche tối sầm lại. Một giọt mồ hôi của anh chảy xuống thái dương và rơi xuống ngực Kinn. Bàn tay hắn vươn ra xoa bóp dương vật mềm mại của Porsche, dùng chính tay của Porsche để vút ve nó. Porsche rên lên một tia đứt quãng, những ngón tay anh bấu mạnh vào vai Kinn đến nỗi để lại những vết bầm tím trên đó.

"Kinn," Porsche rên rỉ. "Quá nhiều rồi".

Trái ngược hoàn toàn với lời nói của mình, dương vật Porsche bắt đầu giật lên và căng ra trong lòng bàn tay Kinn. Những âm thanh ướt át khiến Porsche rùng mình.

Kinn siết chặt lấy nó. "Nơi này của mày lại nói với tao điều ngược lại".

Hông của Porsche co giật. Anh thở ra một cách chậm rãi, run rẩy trong sự thất bại.

"Làm ơn," Porsche thì thầm.

"Tao đã nói với mày rồi" Kinn trả lời. "Muốn thì tự mình lấy".

Âm thanh mà Porsche tạo ra khi anh cuối cùng cũng bỏ cuộc là một điều tuyệt vời. Anh thả người xuống hết cỡ, dán mông anh vào đùi Kinn, khiến toàn thân hắn rùng mình. Cánh tay anh vòng qua cổ Kinn, vùi đầu vào hõm cổ hắn.

"Mày đây rồi" Kinn thì thầm, ôm lấy gáy Porsche, "cậu bé ngoan. Ăn no chẳng phải sẽ dễ chịu hơn sao ?"

Porsche khẽ gật đầu trong hõm cổ hắn. Anh đưa miệng và hôn nhẹ lên vùng da đó, đó là dấu hiệu rõ ràng rằng Porsche vẫn muốn nhiều hơn nữa. Vẫn ở bên trong anh, Kinn đứng dậy với Porsche trong vòng tay hắn, đặt anh nằm ngửa trên bàn. Đầu của Porsche tựa vào bàn gỗ, đôi mắt nhậm nhèm nhắm hờ. Kinn gập chân Porsche lên ngực anh và Porsche chỉ giữ nguyên tư thế đó.

"Muốn vào bên trong mày, cưng à. Mày có thể giữ lâu một chút vì tao không ?"

Porsche nuốt khan, lưỡi anh nặng trĩu trong miệng và gật đầu run rẩy. Kinn dùng ngón tay cái vuốt ve đầu dương vật của anh như một phần thưởng, nó lại trở nên căng cứng. Hắn mở nắp dầu bôi trơn, đổ một ít lên dương vật của Porsche, anh hầu như không hề co giật vì cái lạnh.

Kinn cuối xuống và hôn anh. Porsche di chuyển chậm chạm, đôi môi gần như không mấp máy, nhưng anh lại phát ra một tiếng ngân nga nhỏ đáng yêu khiến Kinn bất giác mỉm cười.

"Mày có thể ra vì tao một lần nữa" Kinn nói.

Một âm thanh nhẹ nhàng, choáng ngợp thoát ra từ miệng Porsche, nhưng Kinn hiểu rõ hơn. Hiểu rằng Porsche sẽ lại xuất tinh một lần nữa vì Kinn đã nói với Porsche rằng anh có thể.

Kinn dùng cả hai tay để nắm lấy hông Porsche, kéo anh về phía mình cho đến khi mông Porsche lơ lửng giữa mép bàn. Bị Kinn ôm chặt, hai chân dang rộng, anh hoang toàn bị động. Kinn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn với Porsche và anh sẽ cảm ơn hắn vì điều đó. Dương vật của Kinn nhói lên nơi nó bị chôn vùi sâu bên trong Porsche khi Kinn nhìn vào anh.

"Mày luôn trông xinh đẹp khi nằm ngửa, tình yêu à"

Kinn được khen thưởng bằng một tiếng rên rỉ nhỏ. Không có lời cảnh báo nào trước khi Kinn lại lao đến với tốc độ nhanh, thô bạo, kéo Porsche trở lại với dương vật của hắn. Bàn tay của Porsche buông lỏng trước ngực, các ngón tay co giật mỗi khi bị thúc vào tuyến tiền liệt. Chắc hẳn nó rất đau, sự kích thích quá mức mang lại chút đau đớn, nhưng Porsche vẫn chấp nhận nó. Anh tạo ra những tiếng động nhỏ mỗi khi Kinn thúc vào như thể anh không thể ngăn lại những âm thanh ấy.

Kinn kéo một tay của Porsche xuống dương vật của anh. Porsche vòng ngón tay quanh nó một cách vụn về, một nếp nhăn giữa đau đớn và khoái cảm hiện lên giữa hai lông mày Porsche. Anh không còn sức lực để di chuyển, tâm trí anh đã trôi về nơi bồng bềnh kia, nhưng tác động của hông Kinn vào mông của Porsche khiến dương vật anh co giật, cố vuốt ve nó bằng nắm tay của chính anh.

Lần lên đỉnh thứ hai lâu hơn lần thứ nhất. Những ngón chân của Porsche cong lên khi Kinn nhắm vào điểm gồ lên bên trong anh mà thúc bằng những lực đẩy mạnh và kéo dài, sự căng thẳng trong cơ thể Porsche với tiếng động lớn bởi từng cú va chạm da kề da, những âm thanh ướt át và thô tục, cho đến khi Porsche lại rên rỉ một cách vỡ vụn và lên đỉnh một lần nữa, gần như khô khốc, khoái cảm toả ra từ bên trong, xuyên qua anh.

Ngay cả khi trong cơn cực khoái thứ hai với đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay Porsche run rẩy đưa xuống lỗ của mình, cảm nhận cảm nhận sự căng chướng và nóng bỏng của vành thịt nơi anh bị tách ra xung quanh dương vật của Kinn. Porsche rên rỉ một cách đầy khao khát khiến bụng dưới của Kinn thắt lại. Hắn đâm sâu vào tận cùng bên trong Porsche và bơm đầy anh với tinh dịch của hắn, sâu vào bên trong bởi lực bắn mạnh mẽ.

"Chết tiệt" Kinn rên rỉ, như bị bóp nghẹt khi rút mình ra ngoài "Porsche".

Cánh tay run rẩy của Porsche vòng qua vai Kinn khi hắn lấy lại hơi thở. Kinn rướn người lên trên để thoáng qua khuôn mặt còn choáng váng của Porsche, đặt một nụ hôn lên chóp mũi anh.

"Muốn một cái nút bịt lỗ không ?" Kinn hỏi.

Porsche lắc đầu uể oải. "Muốn mày" anh lẩm bẩm.

"Mày luôn có tao" Kinn vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. Porsche ngân nga vui vẻ. "Chúng ta trở về phòng ngủ thôi".

Kinn tận dụng cơ hội khi Porsche vẫn còn đang lâng lâng thoả mãn mà rút ra làm Porsche phát ra âm thanh câu kỉnh nhỏ rồi im lặng. Kinn ôm anh vào lòng rồi bế ra cửa, bằng một cách thần kì nào đó hắn đã mở khoá được cánh cửa mà không để Porsche rời khỏi vòng tay mình, cuối cùng Kinn thả anh xuống giường. Hắn dùng một chiếc khăn lau để lau sạch mớ hỗn độn vừa nãy rồi vứt nó sang một bên khi Porsche kéo lấy hắn.

Kinn ngả lưng xuống giường với Porsche rúc vào trong ngực hắn, mềm mại, hài lòng và có chút buồn ngủ, anh thở ra một hơi dài và chậm rãi.

"Cùng nhau ?" Kinn lẩm bẩm.

Porsche ậm ừ xác nhận. Anh dụi mặt mình vào hõm cổ Kinn và hôn lên làn da ấm áp nơi ấy, đó cũng là một câu trả lời cho câu hỏi của hắn. Kinn không khỏi cúi xuống hôn anh, niềm tự hào dâng lên trong lồng ngực vì chính hắn là người đã khiến Porsche cảm thấy thoải mái như vậy. Porsche ngân nga vui vẻ đón nhận nụ hôn trước khi thư giãn trên tấm trải giường êm ái, tan thành một vũng hạnh phúc.

Kinn với lấy một chai nước trên bàn nhỏ cạnh giường ngủ. Hắn đỡ đầu Porsche và đưa chai nước đến môi anh, giúp Porsche uống vài ngụm nước lớn. Porsche uống hết một hơi trước khi Kinn lấy chai nước đi. "Cảm thấy tốt hơn chưa ?".

"Tốt" Porsche đáp lại. Kinn lại nghiêng người hôn anh, nụ hôn dài dịu dàng nhưng sâu lắng, nó khiến hắn cảm thấy ấm áp trước những tiếng ngân nga nho nhỏ đầy mãn nguyện mà Porsche tạo ra. Anh để hắn náo loạn trong miệng mình, mềm mại và đánh yêu.

Cuối cùng, khi họ đã có thể tách nhau ra, Kinn nói, "để tao lấy cho mày vài món gì đó ngọt ngào". Sau đó định bước ra khỏi giường.

"Không," Porsche nhẹ nhàng rên rỉ, "đừng để tao lại mà".

Ngực Kinn co thắt. Tình yêu của hắn đối với chàng trai trước mặt này quá lớn để có thể chứa đựng trong một không gian nhỏ bé như vậy.

"Tao sẽ không rời bỏ mày" Kinn đảm bảo và hôn lên lông này Poróche. "Tao chỉ đi lấy vài thứ thôi".

Kinn lấy cái bát mà hắn giữ trong ngăn mát và trở lại giường. Hắn đưa nó một cách trịnh trọng cho Porsche, giơ cái bát ra bằng cả hai tay ở khoảng cách một sải tay như thể đây là một phần thưởng cao quý chứ không phải chỉ là một bát trái cây được cắt thành từng miếng.

"Mày có bỏ thêm dưa gang cho tao này". Porsche lắc lư đôi chân của mình một cách thích thú.

Tiếng cười dịu dàng trìu mến của Kinn vang lên. Hắn trở lại giường. "Đúng vậy"

Porsche ngồi dậy đối diện với hắn, mái tóc anh dựng lên một cách đáng yêu. Kinn đút một miếng dưa vào miệng Porsche khi anh hé môi nhận lấy nó, thậm chí còn liếm dấu nước ép trên đầu ngón tay Kinn. Vị ngọt bùng lên trong miệng khi vừa cắn xuống một miếng khiến Porsche rên lên một cách sung sướng.

Kinn vừa ăn một miếng vừa đút cho Porsche một miếng cho đến khi chiếc bát trống rỗng, sau đó hôn Porsche để anh cảm nhận được vị ngọt của nó trên đầu lưỡi hắn. Lúc này, Porsche chỉ tập trung theo đuổi sự ngọt ngào, hài lòng với nụ hôn sâu hơn. Đây chính là dáng vẻ mà Kinn muốn anh trở thành, luôn thoải mái và không căng thẳng. Có điều gì đó lắng xuống trong Kinn khi hắn nhận ra rằng Porsche đang hạnh phúc, và chính hắn là người đã làm điều đó.

Sau khi đã no nê, Porsche lùi lại một khoảng đủ xa để nhìn Kinn. Trên mặt anh cũng không còn xuất hiện dấu hiệu này của sự căng thẳng nữa. Cảm giác ấm áp lại tràn ngập trong lồng ngực Kinn.

Hắn thì thầm "mày ổn mà", gần như không có ý gì, lời nói chỉ vuột ra trước khi hắn kịp ngăn lại. Porsche hẳn đã nhận ra điều gì đó, trong giọng nói và biểu cảm của Kinn, bởi vì khuôn mặt anh chuyển sang vẻ hiểu biết nhẹ nhàng.

"Đúng vậy" Porsche nhẹ nhàng nói, vén một lọn tóc loà xoà ra sau tai Kinn. "Tao cảm thấy rất tốt, mày làm tao cảm thấy dễ chịu".

Kinn thường sẽ là người đưa ra những lời nói trấn an sau khi họ làm tình, nhưng Porsche vẫn luôn có thể biết khi nào Kinn cũng cần nghe những lời nói đó. Không có cảm giác nào tuyệt vời hơn khi biết rằng mình đã thành công trong việc cung cấp cho Porsche chính xác những gì anh cần.

Mí mắt của Porsche bắt đầu sụp xuống. Kinn di chuyển họ cho đến khi cả hai cùng nằm ôm nhau dưới chăn, đầu Porsche rút vào hõm cổ Kinn.

"Ngủ đi, Porsche"

Kinn không còn nhận được phản hồi và hắn cũng không mong chờ điều đó. Họ vẫn sẽ cần phải nói về việc Porsche sẽ không cần phải gánh vác mọi thứ một mình, không cần phải gồng mình lên miễn là vẫn còn hắn ở bên cạnh anh. Kinn sẽ nghĩ ra kế hoạch để giảm bớt căng thẳng cho Porsche và giúp anh xử lý những thứ làm anh tổn thương. Hiện tại, Kinn vùi mặt vào mái tóc mềm rối bù của người yêu và để sự hít thở nhịp nhàng của Porsche ru hắn vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro