Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Ta hỏi thần linh, phải chăng tín nhiệm cũng là một loại tội lỗi?

.

Ánh nến lập loè hắt lên tấm khăn trải bàn trắng bệch, ly rượu vang đỏ như máu lênh láng tràn ra bàn, tường vi vẫn còn trong giấy bọc vương vãi khắp nền đất, thoang thoảng mùi thối rữa tựa như chất kích thích, khiến người ngửi phải nóng máu, cũng khiến họ mơ hồ mất đi ý thức.

Izuna kịch liệt lắc đầu, ánh mắt nhìn đến hai bàn tay của mình__ một đôi bàn tay hoạ sĩ, thon dài, trắng nõn nhưng lại không hề mềm mại, ngón tay còn dày một lớp chai sần.

Một chiếc cát xét cũ đang tua đi tua lại mấy ca khúc của Mozart.

Phiền phức quá, đừng có hát nữa! Cậu muốn tắt cát xét, chỉ cần giơ một ngón tay ra là có thể chạm tới rồi.

Nhưng tay cậu không cử động.

Sao lại thế? Cậu hoang mang nghĩ, sao tay mình không thể cử động?

Chiếc nhẫn ở ngón áp úp bất chợt loé sáng, dưới tay cậu truyền đến mạch đập dồn dập. Cậu nhận ra bản thân đang vô thức bóp cổ người đàn ông nào đó một cách hết sức thô bạo.

Bản nhạc dường như không mạch lạc, âm thanh thuỷ tinh nứt vỡ hoà cùng tiếng rè rè của đồ điện tử cũ.

Dừng lại, đừng có hát nữa!

Đến khi chú ý tới người đàn ông dưới tay, Izuna cảm thấy toàn bộ máu trong người dường như đông cứng.

Cậu muốn kêu tên anh.

.

Izuna tỉnh lại trong căn phòng nhỏ hẹp.

Vừa tỉnh lại, đập vào mắt cậu là những bức tường chi chít phác hoạ, ánh sáng bên ngoài xuyên qua rèm cửa lờ mờ chiếu sáng từng xấp bản thảo lộn xộn trên bàn.

Một giấc mơ. Cậu vùi đầu vào chăn, trấn tĩnh một hồi rồi bật dậy.

Cậu ngáp ngáp đi xuống lầu. Người hầu đã pha xong cà phê, nướng sẵn bánh mì, thậm chí còn đặt đầy đủ dao dĩa cho cậu, nhưng phòng khách vô cùng tĩnh lặng, tựa như căn nhà này chẳng có một ai.

Rõ ràng vẫn có người ở đây chăm sóc, nhưng cậu lại cảm thấy giống như đang ở một mình. Người trong nhà luôn cẩn thận đi lại, cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu.

Có thể là do anh hai dặn những người đó không cần nói chuyện với cậu, cũng có thể là vì chẳng ai nguyện ý giao tiếp cùng một kẻ tâm thần.

Izuna cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao bọn họ cũng chỉ là một lũ ngu ngốc, chẳng đáng để cậu nói chuyện cùng. Sự cô độc đôi khi lại khiến người ta cảm thấy thật thoải mái.

Cậu kéo ghế, chán nản chọc dĩa vào món trứng chiên trên bàn.

Thật chẳng có tâm trạng để ăn, nhưng mà cũng phải làm cho xong thôi. Dù sao hôm nay còn mấy việc phải làm.

Như thường lệ, cậu lên lầu tiếp tục vẽ vời giết thời gian. Ngồi trước bức sơn dầu khổng lồ, Izuna với lấy khay pha màu_ mấy ô màu lộn xộn đều đã khô cứng hết cả. Cậu nhìn tấm vải trắng trong chốc lát, nặn ra khay pha một lượng lớn sơn trắng và đỏ.

Là một Uchiha, cậu hiển nhiên yêu thích màu đỏ,. Nhưng còn có một nguyên nhân khác, đó là... mắt của anh cũng là màu đỏ, giống như máu của anh, đều khiến người khác mê muội.

Thật kì lạ, hôm nay tâm trạng cậu tốt bất thường!

Cậu vẽ một lớp phác thảo, ngòi bút lưu loát không ngừng chuyển động, miệng không nhịn được phiêu du hát theo.

"Sunday is gloomy, my hours are slumberless..."

Cửa lớn có động tĩnh, chìa khoá bằng đồng kia hình như phải tốn rất nhiều sức mới có thể mở được ổ.

"Dearest, the shadow I live with are numberless..."

Cậu nghe dưới lầu vang vọng tiếng chửi rủa của những người hầu mà ngày thường vẫn luôn im lặng.

"Little white flowers will never awaken you..."

Có thứ gì đó bị đập vỡ, kẻ đột nhập kia nhanh chóng leo lên từng bậc thang gỗ cọt kẹt, đã lâu không được tu sửa.

"Angles have no thought of ever returning you..."

Không có tiếng gõ nào cả, cánh cửa đáng thương lập tức bị đá tung.

Izuna không hề ngừng bút, miệng vẫn còn ngâm nga, "Would they ever be angry if I thought of joining you..."

Người phía sau thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ, "Uchiha Izuna!"

Izuna đặt cọ vào thùng nước rửa đục ngầu, quay người mỉm cười. "Ồ, đã lâu không gặp, sĩ quan Tobirama của tôi."

.

Tobirama không hề nghỉ ngơi, đạp xe một mạch từ nội thành đi đến căn biệt thự xa xôi này tốn của anh không ít sức lực.

Izuna rót hồng trà vào chén, bỏ thêm một viên đường, tươi cười. "Tôi vẫn còn nhớ thói quen uống trà của anh."

Tobirama trừng mắt liếc nhìn người kia, "Cậu cho rằng tôi sẽ uống trà của cậu sao?"

"Đừng lo, tôi không bỏ đồng sunfat, bạc nitrat hay magie cacbonat vào chén của anh đâu.

"... Cậu nói thể để khiến tôi yên tâm à?"

Izuna tự gắp vào chén mình ba viên đường, lặng nhìn đường trắng dần tan vào nước. "Xem ra giữa chúng ta vẫn còn chút  ăn ý. Anh xem, không phải anh đã tự tìm được chìa khoá vào nhà hay sao?"

"Mã Morse được chuyển từ chữ Ai Cập cổ, bức thư đó chưa đủ rõ ràng sao? Cậu nghĩ tôi ngốc?"

"Nhiều năm như vậy rồi, tôi còn cho rằng chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ hiểu tôi muốn nói gì." Izuna nâng tách, ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn anh.

Tobirama quay đầu sang một bên, "Coi như tôi xin cậu, đừng nhắc đến chuyện đó nữa."

"Thật vô nghĩa." Izuna khoanh tay, dựa vào tường, "Bỏ đi, đánh nhanh thắng nhanh. Có chuyện gì thì nói, hỏi thăm tôi dông dài như thế đâu được lợi ích gì cho anh."

Tobirama hít một hơi. "Nghe xong cậu nhất định phải bình tĩnh..."

"Làu bà làu bàu! Nói mau!"

Tobirama nhìn cậu. "Uchiha Madara bị nghi ngờ dính dáng đến một vụ giết người."

Izuna sững người, nhấc chén trà lên uống một ngụm. "Anh đến tìm tôi vì việc này à?"

"Cậu không tin? Tôi ngược lại cảm thấy anh cậu thật sự có thể điên thành cái dạng này đấy."

Izuna ánh mắt tối sầm, ý cười trong miệng mang theo chút giễu cợt. "Vậy anh cứ bắt anh hai luôn đi không phải nhanh hơn sao? Chỉ cần có chứng cứ..."

"Không có chứng cứ, cũng không ai biết Madara có làm hay không." Tobirama nhăn mày. "Tôi nghĩ thậm chí gia huynh cũng đang nhúng tay vào vụ này."

"Việc này thì liên quan gì đến tôi? Anh nghi ngờ cũng vô ích thôi, ngài sĩ quan." Izuna chống cằm. "Tôi là một bệnh nhân tâm thần do chính tay anh kí giấy chứng nhận, tôi có thể làm gì được cho anh ?"

"Nói theo hướng khác thì, tôi thật sự cảm ơn anh vì hôm nay đã đến đây và nói chuyện với tôi, như một người bình thường."

Tobirama tặc lưỡi, "Izuna, cậu thật sự bị bệnh, cậu phải thừa nhận..."

"Tôi không hề bệnh!" Izuna đập tay xuống bàn, nước trà đổ ra lênh láng khắp nơi, theo mép bàn tong tỏng nhỏ xuống.

Chạm mắt vài giây, Izuna thở phào một hơi, lại ngồi xuống, tiếp tục nở một nụ cười thật đoan trang. "Thật xin lỗi, tôi mất bình tĩnh rồi."

"Tôi thừa nhận, cậu đúng là một tên mất trí xấu xa, chúng ta đều biết rõ việc này. Nhưng tôi cũng nhận thức được, cậu là một thiên tài."

Tobirama rút ra một điều thuốc bỏ vào miệng, "Tôi có linh cảm cậu biết gì đó về chuyện của Madara."

Izuna ném một cái bật lửa lên bàn. "Tôi không biết gì cả, gần đây hình như anh ấy có vài việc quan trọng, chỉ vậy thôi."

"Cậu phải giúp tôi!"

"Tôi còn vấn đề khác, tại sao phải giúp anh?" Izuna cầm lấy một chiếc khăn, lau dọn trà đổ ban nãy. "Hiện tại tôi không thể ra ngoài, bị nhốt ở đây."

Tobirama châm thuốc, khẽ nhả khói trắng "Gia huynh của tôi.... vô tội, anh ấy sẽ không giết người, trừ khi là bị tên Uchiha Madara đó lừa gạt."

"Những lời này có quá sức nực cười không?"

"Cậu biết rõ đó là sự thật." Tobirama lặp lại, "Cậu phải giúp tôi, cũng chỉ có cậu mới giúp được tôi."

"Tôi nói rồi, tôi không biết gì cả."

"Chi bằng cậu cứ xem hồ sơ vụ án trước, sau đó tự mình suy nghĩ." Tobirama đặt một tập hồ sơ lên bàn, đẩy về phía Izuna.

Izuna lười biếng mở túi giấy nhìn lướt qua, đồng tử chợt co rút lại.

< lyric bài hát Gloomy Sunday >

.

Sunday is gloomy

My hours are slumberless

Dearest the shadows

I live with are numberless

Little white flowers

Will never awaken you

Not where the black coach

Of sorrow has taken you

Angels have no thoughts

Of ever returning you

Would they be angry

If I thought of joining you

Gloomy Sunday

Gloomy is Sunday

With shadows I spend it all

My heart and I

Have decided to end it all

Soon there'll be candles

And prayers that are said I know

Let them not weep

Let them know that I'm glad to go

Death is no dream

For in death I'm caressin' you

With the last breath of my soul

I'll be blessin' you

Gloomy Sunday

Dreaming, I was only dreaming

I wake and I find you asleep

In the deep of my heart here

Darling, I hope

That my dream never haunted you

My heart is tellin' you

How much I wanted you

Gloomy Sunday

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro