Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

#01

Uchiha Izuna đang cùng với đàn em do Senju Tobirama giới thiệu học cách bảo quản mẫu thực vật bằng phương pháp ngâm màu nguyên bản. Cậu phát hiện công việc này hoàn toàn không phù hợp với mình, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Chỉ riêng việc tính tỷ lệ dung môi để cố định màu xanh lá đã khiến cậu vò đầu cả buổi. Kiến thức hóa học của Izuna vẫn dừng lại ở cấp trung học.

"Không có công việc nào phù hợp với tôi hơn sao?" Izuna thật sự không nỡ làm phiền thiên tài trước mặt mình nữa, dù đối phương có vẻ rất sẵn lòng dạy cậu kiến thức mới. "Nara, tôi chỉ đang làm chậm tiến độ của cậu thôi."

Nara Suzaku, đàn em của Tobirama, sau mấy ngày làm việc chung cũng nhận ra công việc này chỉ nên để mình cậu làm. "Những việc còn lại chủ yếu là công việc văn thư, chắc sẽ hợp với anh hơn. Bảng thông tin giới thiệu cây cối cần được thay mới, anh chỉ cần sao chép lại là được."

Izuna vốn không có ý kiến gì về công việc văn thư, nhưng câu chỉ cần sao chép lại của Suzaku đã khơi dậy lòng tự ái của cậu. Tuy nhiên, cậu không biểu hiện ra ngoài, vì không muốn gây thêm rắc rối cho người khác. Thế nên cậu nói: "Tôi sẽ thức trắng vài đêm để làm xong phần văn bản, sau đó theo cậu học việc này, được không? Tôi cam đoan sẽ không làm phiền cậu đâu!"

Suzaku nhìn Izuna đầy kinh ngạc. "Những bảng thông tin đó khá rắc rối đấy, có hàng chục nghìn chữ cần chỉnh sửa."

"Đừng xem thường tôi." Izuna xắn tay áo, tự hào chỉ vào mình. "Tôi từng là thủ khoa khối Văn của Đại học Tokyo đấy!"

"... Được thôi." Suzaku không mấy quan tâm, vì dù sao cậu cũng có thể tự mình hoàn thành mọi việc. Nhưng Tobirama đã cất công xin giáo sư để nhét một trợ lý cho cậu, cậu thừa biết Tobirama chỉ đang mượn việc công để làm chuyện riêng.

"Lấy tài liệu ở đâu?" Izuna tràn đầy khí thế. "Tôi cam đoan sẽ xong trong năm ngày!"

"Tối tôi sẽ gửi vào email cho anh, tôi sẽ đánh dấu các phần cần chỉnh sửa và bổ sung. Còn bây giờ, giúp tôi chút đã." Suzaku cười. "Đặt chậu lan đốm này vào dung dịch natri bisulfit, nhớ ghi lại thời gian tẩy màu."

Izuna cảm thấy công việc này không quá khó, khá thích hợp để người mới học hỏi. Cậu đeo găng tay, khẩu trang, tỉ mỉ làm theo hướng dẫn của Suzaku.

---

Tobirama đặt đồ ăn trong phòng nghỉ rồi mới đến xưởng tìm Izuna, nhưng cậu không có ở đó, chỉ thấy Suzaku. Nhìn thấy Tobirama, Suzaku gọi một tiếng 'senpai' rồi kể lại tình hình của Izuna.

"Tôi cũng không mong cậu ấy giúp được gì nhiều." Tobirama cười hỏi, "Cậu ấy đâu rồi?"

"Về ký túc xá làm tài liệu rồi." Suzaku đáp, "À, cậu ấy còn lục hết sách và vở ghi chép năm nhất của anh mang đi rồi."

Tobirama không thay đồ nên cũng không tiện vào xưởng, hắn gật đầu tạm biệt rồi đi thẳng đến ký túc xá trong khu vườn bách thảo. Hai giờ sáng, khu vườn chìm trong bóng tối, ký túc xá cũng không có đèn sáng, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt Izuna với quầng thâm dưới mắt.

"Anh mang đồ ăn đến đây." Tobirama bật đèn, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh và đưa hộp cơm cho Izuna. "Suzaku nói em thu gom hết sách vở cũ của anh."

"Thu gom cái gì chứ." Izuna vẫn chăm chú gõ bàn phím, không thèm nhìn hắn. "Là mượn. Hay là anh không muốn cho em mượn?"

"Anh cho chứ." Tobirama thấy Izuna không có ý định ăn, liền tự mình mở hộp cơm, dùng đũa gắp một miếng thạch konnyaku đưa đến miệng cậu. "Nếu em chịu làm học trò của anh, anh sẽ dạy em."

"Ngay cả giáo sư của anh cũng sẵn sàng nhận em làm học trò, em cần gì làm học trò của anh? Một nghiên cứu sinh như anh đừng có mà ngạo mạn!" Izuna lườm hắn một cái, nhưng vẫn há miệng ăn thạch.

Tobirama chỉ cười, tiếp tục đút cho cậu ăn. "Em dùng máy tính của anh có vẻ thành thạo nhỉ? Có khi nào còn lấy cả thẻ nhân viên của anh nữa không?"

"Nara đã báo với giáo sư rồi, nếu không thì em đi lại trong khu văn phòng của vườn bách thảo thế nào?"

"Vậy thẻ nhân viên của anh đâu?" Tobirama chìa tay ra.

Izuna miễn cưỡng rút từ túi ra thẻ rồi đặt lên bàn. "Anh chụp thẻ trông đẹp trai thật đấy."

"Vậy anh ngồi đây làm việc với em, nhìn mặt anh chắc chắn sẽ giúp em tỉnh táo cả đêm." Tobirama còn cả đống số liệu cần xử lý.

"Mấy ngày nay không thấy anh, đi đâu thế?" Izuna hỏi.

"Anh với mấy đàn anh leo ba ngọn núi để thu thập mẫu vật." Tobirama kéo tay áo lên, để lộ những vết côn trùng cắn và làn da rám nắng. "Suýt bị muỗi tha đi luôn."

Uchiha Izuna mỉm cười, nghiêng đầu tựa vào cánh tay của Senju Tobirama. "Đợi khi nào rảnh, em sẽ mời anh ăn cơm."

"Khi nào em rảnh?" Tobirama khẽ xoa xoáy tóc của Izuna, lòng hắn thấy ngứa ngáy, như thể có một con mèo lông xù đang làm nũng với mình.

"Không biết."

"Vậy thì đừng hứa bừa."

"Bữa sáng mai được không?"

"Em định thức trắng đêm luôn à?"

"Đừng nói chuyện nữa thì sẽ hoàn thành công việc nhanh hơn." Izuna ngồi thẳng dậy, lách cách gõ bàn phím, không thèm để ý đến người yêu bên cạnh nữa.

Tobirama ăn nốt phần thức ăn còn lại, cầm tài liệu trên bàn rồi nằm dài trên giường đọc. Làn khói từ cuộn hương muỗi bên chân hắn từ từ bay lên, không có điều hòa nên trời vẫn hơi oi bức, dù đã là đêm khuya cũng khó mà khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Những dòng chữ Latin trước mắt hắn giống như làn khói hương, uốn lượn, quấn lấy, cuối cùng tất cả đều len lỏi vào mái tóc đen của Izuna—như một con yêu quái tu luyện chưa đủ, mãi quanh quẩn trong tâm trí hắn, không thể thành công, khiến hắn vừa bứt rứt vừa khó chịu.

"Izuna." Tobirama bất ngờ ném tập tài liệu sang một bên, gọi cậu.

"Làm gì?"

"Nhìn anh đi."

"Không."

"Tại sao?"

"Vì em còn phải làm việc." Izuna lật trắng mắt lên trời.

Tobirama cười khẽ, vươn người tới, hai tay giữ lấy gương mặt Izuna rồi cúi xuống đặt một nụ hôn sâu, cuốn lấy cậu đến mức đầu óc choáng váng. Mọi kiến thức về thực vật trong đầu Izuna đều bị nụ hôn này quét sạch không còn một mảnh.

"Bây giờ anh có thể yên tâm đọc tài liệu rồi." Tobirama buông tay, quay lại giường, thảnh thơi lật từng trang sách. "Em tiếp tục làm việc đi."

Izuna ngẩn ra vài giây, sau đó quay phắt sang trừng Tobirama, lớn tiếng mắng: "Đồ quỷ dữ!"

Tobirama đặt tay lên ngực, giọng điệu kịch tính đến mức khoa trương:

"Em có thể từ chối cho anh bánh mì,

không khí, ánh sáng, hay cả mùa xuân,

nhưng đừng bao giờ từ chối anh, vì anh là nụ cười của em,

nếu không anh sẽ chết mất."

"Em giết anh giờ!" Izuna như con hổ đói vồ lấy Tobirama trên giường, ghì chặt cổ hắn và trao lại một nụ hôn dữ dội trả đũa.

Tobirama chẳng hề phản kháng, mặc cậu tùy ý quấy phá, đến khi Izuna nằm bên cạnh thở dốc, nhắm mắt lại thì hắn mới vươn tay ôm cậu vào lòng. "Buồn ngủ thì ngủ đi, đói thì ăn. Kiến thức học mãi không hết, không thể ăn một lần mà thành béo ngay được."

Izuna ngáp dài một cái, cuối cùng cũng bị Tobirama dỗ ngủ lúc nào không hay.

#02

Uchiha Izuna luôn nghi ngờ rằng mình sẽ có ngày nào đó phát điên, có thể là trong vài ngày tới, vài tuần tới, hoặc một tháng sau. Cậu lặng lẽ lắng nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, từng lát táo được cắt tỉ mỉ xếp ngay ngắn trên đĩa. Mùi thuốc khử trùng và không khí lạnh lẽo từ điều hòa trong bệnh viện hòa quyện vào nhau thành một mùi hương kỳ quặc, mơ hồ khiến người ta sinh ra nỗi sợ hãi về cái chết.

Người đàn ông đang nằm trên giường vẫn thở đều, các chỉ số đều bình thường. Ông ấy sống như một cái cây—cứ thế tồn tại, cứ thế héo úa dần, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại.

Cha của cậu, Uchiha Tajima, hai năm trước đã nhảy lầu tự tử, nhưng không chết, mà trở thành một người thực vật.

Izuna chống cằm, nhìn người đàn ông trên giường bệnh, lặng lẽ ăn từng lát táo. Cậu không hận cha mình vì đã lợi dụng những quy tắc để chơi trò đòn bẩy, mắc khoản nợ hàng trăm tỷ, cuối cùng ích kỷ lựa chọn cái chết để trốn tránh. Cậu chỉ cảm thấy mỗi người đều có nỗi khổ riêng, và nỗi khổ rơi lên cậu chính là những con số dài vô tận, không có điểm dừng.

Cậu lại hoài nghi, nếu như mình không phát điên, có lẽ cậu sẽ trở thành một con ốc sên, cõng trên lưng chiếc vỏ nặng nề, đâm vào bức tường cuộc đời mà không có lối thoát. Cậu mới chỉ hai mươi tuổi, mà vô số khả năng của cuộc đời đã bị bức tường này chặn đứng.

"Izuna, đi thôi." Uchiha Madara bước vào, tiện tay nhặt lấy vài lát táo còn lại trên đĩa bỏ vào miệng nhai. "Anh đã đóng xong viện phí rồi."

Izuna chỉnh lại chăn cho cha, dù thực tế chăn đã ngay ngắn, nhưng đây đã là một thói quen của cậu. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt sưng vù và miếng băng gạc dán trên má Madara. "Anh, có đau không?"

"Vết thương nhỏ thôi." Madara tỏ ra không hề bận tâm. "Một thằng yếu ớt, anh chủ quan nên bị đấm một phát."

Anh trai cậu đã phải đối mặt với cú sốc gia đình ngay khi vừa tốt nghiệp đại học. Từ một công tử giàu có, con trai của giám đốc ngân hàng, bỗng chốc trở thành một võ sĩ đấm bốc kiếm tiền chui ngoài chợ đen. Tiền kiếm được nhiều, rất nhanh, nhưng cũng đầy rẫy những chấn thương—nhẹ thì bầm tím vài chỗ, nặng thì què chân cả tuần. Tài sản của gia đình đã bị phát mại sạch sẽ, Madara chỉ còn cách nhận tiền mặt, từng khoản một, để trả cho món nợ khổng lồ mà cha để lại. Ngôi nhà họ đang ở hiện tại là của cháu trai Uchiha Kagami, cha mẹ cậu bé đã qua đời, để lại căn nhà cùng một số tiền tiết kiệm được gửi gắm cho Uchiha Tajima, nhờ thế mà hai anh em họ mới không đến mức lang thang đầu đường xó chợ.

"Cậu bạn trai của em đừng có dẫn đi khắp nơi nữa." Madara vừa đi vừa nói, "Kẻo bị đám chủ nợ nhìn thấy lại sinh chuyện."

"Hắn là một phần của cuộc sống trong khuôn viên trường đại học của em, sẽ không xuất hiện trên những con phố nợ nần của Tokyo này đâu." Izuna nhìn những bệnh nhân xung quanh, mỗi người đều giống như những loài thực vật đang lụi tàn, héo úa.

Khu bảo tồn thực vật và bệnh viện rất giống nhau, đều là nơi cứu chữa và kéo dài sự sống. Con người có cảm giác đau và nỗi sợ cái chết, vậy thực vật có không? —Câu hỏi chợt nảy ra trong đầu Izuna. Nhất định khi về cậu phải hỏi Tobirama xem, liệu một cái cây có cảm giác đau đớn không.

#03

Senju Tobirama không đợi được bữa tối với Uchiha Izuna. Hắn đã lường trước điều này, nên sau một giờ không nhận được phản hồi, hắn khóa cửa văn phòng và rời đi.

Uchiha Izuna dĩ nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng đến Tobirama. Hôm nay, cậu đang gặp gỡ một khách hàng rất tiềm năng—một nhà máy rộng 3.000 mét vuông. Nếu thương vụ này thành công, cậu sẽ nhận được hoa hồng lên đến 4 triệu yên. Cậu đã theo đuổi vị khách này gần một năm trời, và những ngày này chính là thời điểm mấu chốt. Cậu rất sốt ruột nhưng không thể để lộ ra ngoài. Nhìn tin nhắn từ Tobirama, cậu càng thêm phiền lòng, liền úp điện thoại xuống bàn.

Tobirama biết rõ công ty của Izuna ở đâu. Bây giờ đã hơn chín giờ tối, khi hắn đến tầng lầu của công ty, cửa vẫn mở nhưng không có lễ tân, ánh đèn bên trong vẫn sáng trưng, vọng ra tiếng nói chuyện. Hắn đứng ở lối vào nghe lén hồi lâu, khoảng mười phút sau, thấy Izuna cùng một người đàn ông—có lẽ là khách hàng—bắt tay chuẩn bị tạm biệt.

"Chẳng phải là... Giáo sư Senju sao!" Vị khách hàng vừa quay lưng lại đã ngạc nhiên thốt lên khi nhìn thấy Tobirama đứng ngay cửa. "Thật là trùng hợp! Ha ha ha, đúng là có duyên!"

Tobirama nhận ra đây là một giám đốc của tập đoàn dược phẩm lớn. Hắn mỉm cười, liếc nhìn Izuna và nói: "Hẹn bạn đi ăn tối. Ngài đến đây để mua nhà máy? Tôi nghe nói các vị sắp chuyển địa điểm."

"Vâng, đang cân nhắc mua, nhưng mà..."

"Vướng mắc là gì?"

"Bên cạnh khu đất này còn một lô đất khác chưa có quy hoạch rõ ràng, chưa biết sau này sẽ sử dụng vào mục đích gì."

Tobirama nãy giờ đã nghe ngóng đủ thông tin, hắn biết chính xác đó là khu vực nào. Nhìn Izuna với đôi mắt thâm quầng vì thức đêm, hắn nói: "Lô đất bên cạnh đó là dự án hợp tác giữa Đại học Tokyo và Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi."

Mắt vị giám đốc dược phẩm lập tức sáng rực lên. "Thông tin này có đáng tin không?"

"Tất nhiên, vì tôi chính là người thực hiện dự án này." Tobirama cười: "Thông tin chính thức sẽ được công bố trong vài ngày tới. Ra khỏi cửa này rồi, ngài hãy coi như chưa từng gặp tôi và cũng chưa nghe thấy điều gì."

"Chắc chắn rồi! Ha ha ha!" Vị giám đốc cười ha hả, biết rõ danh tiếng của Tobirama. Khi còn là nghiên cứu sinh, hắn đã nhận được vô số lời mời từ các tập đoàn dược phẩm lớn, nhưng cuối cùng vẫn chọn ở lại trường làm giảng viên. Trong những năm qua, thành tựu nghiên cứu của hắn khiến nhiều người ghen tị đến phát điên. Giờ đây, có được thông tin này chẳng khác nào sở hữu cỗ máy in tiền. Ông ta lập tức quay sang Izuna nói: "Vậy đi, hai cậu cứ đi ăn trước, sáng mai cậu chuẩn bị hợp đồng, tôi sẽ đến ký."

Izuna chưa từng nghĩ thương vụ mắc kẹt cả năm trời lại có thể được giải quyết theo cách này. Cậu vội vàng cúi người: "Mười giờ sáng mai, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ."

"Tốt, tốt!" Vị giám đốc vui vẻ bắt tay Tobirama cảm ơn rối rít rồi rời đi.

Tobirama đứng yên không nói gì, chờ Izuna cảm ơn mình.

Izuna ưỡn cổ, há miệng rồi lại ngậm lại.

"Tôi đang đợi cậu cảm ơn tôi." Tobirama dựa vào cửa, giọng điệu đầy ẩn ý.

"Chuyện quy hoạch của khu đất bên cạnh, chính phủ chưa công bố mà anh đã tiết lộ, có thể sẽ gặp rắc rối không?" Izuna cúi đầu hỏi.

"Vậy cậu định cảm ơn tôi thế nào?"

"Mời anh ăn tối?"

"Cậu có thời gian à? Thế hoa hồng cậu nhận được lần này là bao nhiêu?"

"Hỏi chuyện này làm gì?"

"Muốn biết cậu kiếm được bao nhiêu tiền, cậu sẽ tiêu vào việc gì." Tobirama nhấn nút thang máy. "Trước tiên đi ăn đã, mời tôi đến nhà hàng đắt tiền mà cậu thường đi."

Izuna tắt đèn, khóa cửa, chạy nhanh vào thang máy cùng Tobirama. Cậu nhìn con số tầng liên tục giảm, khẽ nói: "Cảm ơn anh."

"Thành ý chưa đủ, tôi không nghe rõ." Tobirama cúi đầu, thấp giọng nói, "Tôi đã mạo hiểm lớn, không thể chỉ nhận một lời cảm ơn."

"Anh muốn gì?" Izuna hỏi.

Tobirama quay lưng về phía camera giám sát, tạo một góc không bị ghi hình. Hắn cúi đầu hôn lên môi Izuna, thì thầm: "Tôi muốn làm một kẻ lưu manh."

---

Nhà hàng cho bữa tối nằm gần vịnh Tokyo, khi ăn xong đã gần mười hai giờ đêm. Senju Tobirama chậm rãi dạo bước dọc bờ sông, Uchiha Izuna vì mắc nợ một ân tình lớn nên chẳng thể nói gì, đành im lặng bước theo.

Khi lên đến Cầu Cầu Vồng, gió càng lạnh hơn, thổi khiến Izuna co rụt cổ lại. Cậu không mặc quá nhiều, cũng không nghĩ rằng giữa đêm khuya sẽ phải lên cầu ngắm cảnh.

"Lạnh à?" Tobirama hỏi.

"Một chút." Izuna thành thật gật đầu, rồi hắt hơi một cái.

"Tôi cũng lạnh, nên không đưa áo cho cậu đâu." Tobirama nói xong liền tiếp tục bước đi.

Câu nói này khiến Izuna ngây người. "Vậy anh còn hỏi làm gì?"

"Tôi là người có giáo dưỡng, đây gọi là hỏi cho có thôi."

Lời này nghe thật quen tai—chính là câu mà sáng nay Izuna đã nói. Cậu tức đến đau đầu, lại bị gió thổi mạnh làm dạ dày cồn cào, cúi người muốn nôn, nhưng không có gì để nôn ra. Thay vì nói cậu khó chịu vì gió lạnh hay bụng dạ yếu, thì thà nói rằng việc đi dạo với Tobirama đang khiến cậu căng thẳng cực độ. Sự áp lực mà Tobirama mang lại sau lần tái ngộ này quá lớn.

Tobirama lúc này mới quay đầu nhìn Izuna. Hắn nhìn cậu cúi rạp xuống, chẳng nôn ra được gì, chỉ co quắp người dựa vào lan can như thể muốn nôn hết tim gan phèo phổi ra ngoài.

"Khó chịu à? Sau khi chia tay cậu, tôi cũng từng như vậy." Tobirama nói bằng giọng bình thản, như thể nỗi đau ấy giờ đây chỉ còn lại lớp vỏ rỗng của ký ức. "Rõ ràng dạ dày chẳng có gì, nhưng tôi vẫn cứ muốn nôn, nôn đến khi chỉ còn lại dịch vị. Tôi đã từng nghĩ, tại sao không thể nôn sạch cậu ra khỏi đầu, khỏi dạ dày, khỏi tim tôi... Tất cả?"

Izuna tái nhợt, bấu chặt lan can, không dám nhìn Tobirama.

Tobirama không tiếp tục ép buộc, hắn cởi áo khoác ngoài, quấn kín lấy Izuna và ôm cậu vào lòng. "Bây giờ tôi chỉ muốn cậu thấy hối hận, muốn cậu xin lỗi, muốn cậu bù đắp, và muốn cậu quay lại với tôi."

Nếu Tokyo có tuyết rơi năm nay, có lẽ sẽ là trong vài ngày tới. Trong vòng tay ấm áp, Izuna vẫn cảm nhận được từng luồng không khí lạnh buốt xuyên thấu vào phổi, tước đoạt đi cả quyền được hít thở của cậu. Izuna nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng áy náy đè nén suốt bao năm.

"...Xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro