5
Seulgi không muốn bước chân vào quán cà phê nữa và sau khi kể toàn bộ chuyện cho những người bạn thân của mình, họ hiểu và trao cho Seulgi một cái nhìn thông cảm.
Không sao, Seulgi không thực sự buồn hay đau lòng như những cô gái trong phim. Cô chỉ tiếp tục cuộc sống của mình như bình thường, đến lớp, làm bài tập, đi chơi với bạn bè. Không có gì thực sự thay đổi kể từ khi bị từ chối.
Nhưng đôi khi cô ở một mình, vào đêm khuya trước khi đi ngủ hay một ngày mưa chắc chắn cô sẽ nhớ về JooHyun. Cô nhớ khuôn mặt tươi cười, giọng nói dịu dàng của cô ấy.
Ban ngày, cô vẫn còn nhớ về JooHyun.
Khi thời hạn nộp bài tập của cô sắp tới, mạng internet trong kí túc xá của cô đã hỏng, cô phải tìm một nơi có điểm truy cập wi-fi vì lợi ích của lớp và tương lai của cô. Sooyoung và Yerim đã tìm thấy nguồn internet của riêng họ trong thư viên, thật không may, tất cả chỗ ngồi đều đã có người ngồi và họ không tranh được chỗ ngồi cho Seungwan và Seulgi.
Seungwan đã có được internet trong văn phòng của chị gái mình, Cô bảo Seulgi tham gia cùng cô, nhưng Seulgi cảm thấy do dự vì cô không được thân thiết với chị gái của Seungwan, nên cưới cùng, cô từ chối lời đề nghị.
Sau khi lang thang khắp nơi để tìm kiếm một nơi thoải mái và tốt để làm bài tập của mình, cô thấy mình đứng trước một quán cà phê mà cô đã không ghé thăm trong vòng một tháng, nơi mà JooHyun đang làm việc.
Cô liếc nhìn từ cửa sổ và không thấy JooHyun, có lẽ không phải là ca của cô ấy. Thở phào nhẹ nhõm, cô bước vào trong và gọi một chiếc bánh caramen, cô ngồi vào vị trí trong góc phòng vì nhìn thấy vị trí yêu thích của mình đã được một cặp vợ chồng già ngồi. Cô đặt túi xách sang một bên và bật máy tính xách tay lên và bắt đầu làm bài tập.
Sau một lúc làm bài tập, ai đó đã đi đến bàn của cô và ngồi xuống ghế đối diện cô. Seulgi nhanh chóng nhìn lên, cô thấy JooHyun ngồi trước mặt mình với một tách cà phê trong tay, không phải trong bộ đồng phục làm việc, mà trong chiếc áo sơ mi màu kem và quần short trắng.
Seulgi nghĩ rằng cô ấy đang mơ. Cô véo nhẹ vào đùi và cảm thấy đau, vì vậy cô kết luận rằng đó không phải là một giấc mơ.
JooHyun không nói gì, chỉ ngồi trước mặt cô và nhìn chằm chằm vào cô với một biểu hiện không thể đọc được trên khuôn mặt, như chờ đợi Seulgi nói điều gì đó, bất cứ điều gì.
"Uhm, tại sao bạn lại ở đây..."". Seulgi hỏi một cách thông minh, vẫn cố gắng bình tĩnh sau cú sốc.
"Cái gì? Bạn đã quan tâm đến điều này cho cô gái tóc vàng đó sao? Tên cô ấy là gì? Byulyi?". jooHyun nhướng mày hỏi.
"Ý bạn là Byulyi?".
"Mặc cô ấy tên gì". JooHyun chế giễu. "Bạn đang đợi cô ấy?".
"Cái gì? Không, tôi ở đây một mình. Tôi đang làm bài tập". Seulgi nói, vẫn hơi sững sờ.
"Bạn bao nhiêu tuổi?"
"Tôi 21 tuổi".
"Học chuyên ngành gì?".
"Kinh doanh và quản lí".
"Trường đại học nào?".
"Gần cửa tiệm này, bên cạnh ga tàu".
JooHyun gật đầu, trông không ấn tượng lắm. "Bạn sẽ có hoàn thành bài tập của bạn trong hôm nay?".
"Huh? À, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm... có lẽ sẽ hoàn thành nó vào cuối tuần này". Seulgi nói không chắc chắn.
"Được rồi". JooHyun gật đầu và rút một mảnh giấy từ trong túi của mình và đưa nó cho Seulgi.
Seulgi, mặc dù vẫn còn bối rối, lấy tờ giấy và đọc nó.
Này, tôi ngại và hơi khó xử, nhưng tôi thực sự muốn hiểu bạn hơn.
Thỉnh thoảng chúng ta có thể uống nước hay đi ăn không? Khoanh tròn.
Có.
Không.
Có một vòng tròn màu đỏ được khanh quanh chữ "Có" và một chữ viết tay khác trên khoảng trống bên dưới lá thư.
Sao bạn dám nói bạn thích tôi trong khi tán tỉnh người con gái tóc vàng đó? Bạn thật may mắn khi bạn dễ thương".
Seulgi há miệng trước những lời đó, cô ngước lên nhìn JooHyun – người đang nở nụ cười đắc thắng.
"Hãy đến với tôi sau khi bạn hoàn thành bài tập của mình, cô bé". JooHyun nói và nhấp một ngụm cà phê.
"Đ-được rồi... Chắc chắn... Tôi sẽ đến!". Seulgi gật đầu điên cuồng, đôi mắt vẫn hoài nghi trong khi một màu hồng bắt đầu lan ra trên má cô. Tim cô đập nhanh đến nỗi cô tự hỏi liệu cô có ngất đi không, nhưng ngay cả khi cô ngất đi, JooHyun vẫn ở ngay trước mặt cô và có lẽ cô ấy sẽ cứu cô... vậy?
"Bạn phải đạt điểm A cho tất cả các bài tập của mình". JooHyun cười khẽ và nhìn xuống ly macchiato trống rỗng của Seulgi. "Bạn luôn thích caramen macchiato, phải không? Tôi nhớ bạn đã gọi món trà xanh với tên Vợ Tương Lai Của Bạn. Bạn đã học được điều đó ở đâu?".
Seulgi đỏ mặt và thả mắt xuống đùi. "T-từ internet...".
"Đừng làm điều đó như thế một lần nữa". JooHyun hờn dỗi, nhấm nháp tách cà phê và đặt xuống.
Seulgi thấy một thức uống có màu đen được đặt trong một chiếc cốc trắng, trông nó rất đắng và cô tự hỏi liệu JooHyun có phải rất thích uống như vậy không? Việc nhìn thấy cách cô ấy làm việc như một barista hằng ngày mang đến cho Seulgi một hình ảnh JooHyun rất thích uống thứ gì đó ngọt ngào như Red Velvet Latte hoặc Bubblegum Frappuccino.
"Hmm, bạn có muốn thử cà phê của tôi không? Mặc dù nó quá đắng cho bạn". JooHyun nói, tách Seulgi ra khỏi những suy nghĩ.
"Không, ừm, ý tôi là bạn đang uống gì vậy?" Seulgi lắp bắp.
"Một ly cà phê đen nguyên bản, không đường". Joohyun nói.
"Không đường? Chắc là đắng lắm..."
"Không sao đâu, dù sao tôi cũng không cần đường". JooHyun mỉm cười và nhìn chằm chằm vào mắt Seulgi, nói. "Bạn đã đủ ngọt ngào".
Seulgi nghĩ rằng cô ấy thực sự sẽ bị đau tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro