Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[TRANSFIC/SHORTFIC/VĂN HIÊN] BỒ CÂU TRẮNG


"Thế tục quá dơ bẩn, em không nhẫn tâm để một người ngốc nghếch ở lại đó."

/

Đêm trước ngày kết hôn, Lưu Diệu Văn nói với Tống Á Hiên: "Nếu anh từ bỏ thế tục, hãy đến tìm em. Em có thể đợi anh mãi mãi."

Một năm sau, Lưu Diệu Văn mở cửa, vui mừng nhìn người đứng ở bên ngoài, vừa cười vừa nói: "Cuối cùng anh cũng đến rồi!"

Sau đó, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh ở phía nam mở một quán cà phê, nơi không có định kiến ​​thế tục, sống cuộc sống tự do tự tại.

Một ngày nọ, Tống Á Hiên hỏi Lưu Diệu Văn, "Lúc đó em thực sự đào hôn à? Dũng cảm thật." Vẻ mặt Lưu Văn dương dương tự đắc, "Đương nhiên rồi, nhìn thấy đứa nhỏ ngốc nghếch đau lòng chạy ra ngoài, em chạy ra theo đã không thấy đâu nữa, tìm rất lâu rồi mà cũng không tìm được."

Vừa nói, cậu vừa gõ đầu Tống Á Hiên, "Anh thật đúng là, nếu lúc đó em thật sự hôn cô ấy thì sao? Nếu em không đào hôn thì sao? Đến lúc đó anh không khóc đến chết đi sống lại mới lạ."

Tống Á Hiên bị đánh đau liền ôm đầu, "Đau quá! Biết vậy anh không quay lại tìm em, cho em không bao giờ tìm thấy anh nữa. Hừ!"

Lưu Diệu Văn tự đắc nhanh chóng ôm lấy Tống Á Hiên, “Anh hối hận cũng đã muộn rồi, anh mãi mãi là của em.” Cái ôm này là cả đời.

Đây là năm thứ hai họ bên nhau, tay trong tay đi dạo trên bãi biển, Tống Á Hiên hỏi: "Lưu Diệu Văn, lúc đó em đã cầu hôn người ta như thế nào? Không phải là ở bên bờ biển đó chứ?"

Lưu Diệu Văn nhìn tiểu bảo bối nhà mình đang ghen tị, bóp chặt khuôn mặt tiểu bảo bối, mỉm cười, "Em không nói cho anh biết đấy ~"

"Bỏ đi, bỏ đi, hầy!” Tống Á Hiên tức giận chạy đi, chạy một hồi quay đầu nhìn lại, phía sau đã không còn ai. Anh lo lắng, hét lên gọi Lưu Diệu Văn khắp nơi, nhưng không có ai trả lời. Anh quỳ xuống gào to: "Lưu Diệu Văn, em đang ở đâu? Anh không hung dữ với em nữa, em quay lại đây có được không..."

Vừa dứt lời, đỉnh đầu liền bị một đôi bàn tay to đặt lên, "Có biết nắng không chứ, đồ ngốc."

Tống Á Hiên vừa đứng dậy định quay người ôm lấy Lưu Diệu Văn, người đằng sau liền sau lùi lại, không cho anh ôm mình. Tống Á Hiên ấm ức rưng rức, sau đó lại sắp khóc.

Lưu Diệu Văn lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi, quỳ một chân xuống, "Tống Á Hiên, chỉ vì một vài chuyện mà chúng ta đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi. Lưu Diệu Văn 15 tuổi rất ngây thơ, còn Lưu Diệu Văn 25 tuổi là một kẻ hèn nhát không dám cùng anh đối mặt với ánh mắt của thiên hạ. Nhưng Lưu Diệu Văn 30 tuổi muốn ở bên Tống Á Hiên 31 tuổi mãi mãi, dù người khác có nói gì đi nữa, em đều sẽ vì anh mà đấu lại họ. Vì vậy, mong chàng trai này đừng khóc nữa, kết hôn với em có được không?"

"Được." Lưu Diệu Văn đeo chiếc nhẫn cưới của hai người họ cho người cậu yêu - Tống Á Hiên.

Lúc này cả hai cuối cùng cũng có thể tự do ôm hôn nhau trên bãi biển, không còn sợ những ánh mắt dò xét của thiên hạ.

"Lưu Diệu Văn, thật sự lúc đó anh đang đánh cược, cược rằng người đằng sau cánh cửa mà mình gõ đó không phải là em."

"Vậy chúc mừng anh Tống. Anh đã thắng cược rồi."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro