Chap 1
Jiyeon’s P.O.V
Đã hai tiếng trôi qua kể từ khi Myungsoo gọi điện về nhà. Anh nói sẽ về nhà sớm khiến tôi rất mừng. Tôi vội vàng đi chuẩn bị bữa tối với những món ăn mà chắc chắn anh sẽ thích.
Lý do khiến tôi hớn hở như vậy là vì lần đầu tiên Myungsoo tan sở sớm hơn thường lệ trong suốt 2 tuần qua. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối chúng tôi thật sự nói chuyện với nhau. Chúng tôi đã kết hôn được một năm và mọi chuyện đều ổn cho đến một ngày nọ, Myungsoo về nhà trong tình trạng say khướt.
Sau hôm đó anh luôn về nhà muộn và tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại trở nên như thế. Dù đã tự vấn bản thân xem mình có làm gì khiến anh tổn thương hay không, tôi vẫn chẳng nghĩ ra được. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi thế này?
Tôi đang thở dài thườn thượt thì chuông cửa reo lên. Chạy vội ra cửa, tôi lại trông thấy một Myungsoo say bét nhè như mọi hôm. Tôi liền đến đỡ anh vì hình như anh đã say quá rồi.
Vừa lắc đầu ngán ngẩm tôi vừa đặt anh nằm xuống giường. Sau đó tôi bắt đầu cởi đồ ra cho anh vì nghĩ rằng bộ vest sẽ làm anh khó chịu. Thế rồi bỗng nhiên anh đứng bật dậy.
“Ôi, Jiyeonnie~ vợ xinh đẹp của tôi!” anh cười khúc khích. “Anh yêu em nhiều lắm, em không biết sao?”
Tôi mỉm cười khi nghe anh nói vậy “Dĩ nhiên rồi ngốc ạ, em biết anh yêu em mà.”
Anh thôi cười và nhìn chăm chú vào mắt tôi. Ánh mắt của anh khiến hơi lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Nhưng Jiyeon à, anh không thể yêu em được nữa. Cô ấy quay lại rồi…anh không thể bỏ rơi cô ấy. Anh không thể…” nói rồi anh chìm vào giấc ngủ.
Tôi cảm thấy tim mình ngừng đập ngay giây phút Myungsoo thốt ra những lời đó. Ai đã trở lại? Vì sao anh không thể bỏ rơi cô ta? Có phải chồng tôi đang lừa dối tôi không?
Ý nghĩ bị Myungsoo lừa dối khiến tôi bật khóc. Không thể nào. Myungsoo sẽ không bao giờ làm vậy. Ngay lúc đó điện thoại của anh reo vang. Tôi cầm điện thoại lên và thấy có tin nhắn mới từ một người tên là Naeun.
Naeun? Cô gái này là ai? Cuối cùng tôi quyết định mở xem tin nhắn. Dù biết xâm phạm sự riêng tư của người khác là không đúng nhưng tôi cảm thấy mình cần phải làm vậy.
Tôi cảm thấy quai hàm mình như muốn rời ra ngay khi đọc tin nhắn.
Từ Naeun:
Myungsoo oppa, cám ơn anh đã theo em suốt 2 tuần vừa qua. Nhưng anh đã kết hôn rồi nên em không thể giữ anh bên mình nữa. Em xin lỗi. Em phải đi thôi. Cám ơn anh vì đã yêu em, em không xứng với tình cảm của anh.
Và cuối cùng, em cũng yêu anh.
Trái tim tôi đang rỉ máu, từng giọt, từng giọt.
Myungsoo’s P.O.V
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, tôi vô cùng ngạc nhiên khi mình có thể về được đến nhà trong cơn say bí tỉ. Tôi nhìn khắp phòng, mùi hương của Jiyeon vẫn còn phảng phất trên gối.
Tôi nhớ những khi ôm cô ấy, hôn cô ấy và thời gian ở bên cô ấy. Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi Naeun - bạn gái cũ của tôi quay lại. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu xa cách Jiyeon.
Tôi thở dài và bước xuống giường. Vừa đi vào bếp, tôi thấy Jiyeon đang quay lưng về hướng mình. Có điều gì đó thôi thúc tôi chạy ngay đến ôm cô ấy, nhưng tôi đã kềm lại.
Hãy cho anh chút thời gian để giải quyết ổn thỏa nhé Jiyeon, anh hứa sẽ chấm dứt mớ hỗn độn này rồi mau chóng trở về bên em. Anh cần có thời gian.
Dù Naeun đã quay lại, tôi biết trái tim mình vẫn thuộc về Jiyeon. Ban đầu Naeun là bạn gái cũ của tôi nhưng sau khi bị tôi ruồng bỏ cô ấy trở nên trầm cảm. Và thứ nữa là cô ấy bảo rằng mình sắp chết mà không chịu nói cho tôi biết lý do. Chính vì vậy tôi cảm thấy rất hoang mang và quyết định ở bên cô ấy.
Tôi ngắm Jiyeon đi lại trong bếp. Cô gái đó chưa bao giờ ngừng thu hút tôi bằng những cử chỉ của mình. Bỗng nhiên cô ấy quay lại và ánh mắt chúng tôi giao nhau. Vẻ mặt tôi lại trở nên lạnh lùng như trước.
Cô ấy gật đầu chào tôi rồi đi vào phòng tắm mà không nói một lời. Thật kỳ lạ, thường thì Jiyeon luôn chào tôi bằng giọng nói hồ hởi dù tôi có tỏ ra lạnh lùng thế nào đi nữa. Có phải cô ấy bị ốm rồi không?
Khi Jiyeon ra khỏi phòng tắm, tôi định hỏi xem cô ấy thế nào nhưng trước khi tôi kịp hé môi thì cô ấy đã lên tiếng trước.
“Myungsoo, anh có tin nhắn đấy. Ừm, em nghĩ là anh vẫn chưa biết.” Tôi gật đầu và cô ấy lại bước đi. Tôi chạy vào phòng lấy điện thoại và thấy tin nhắn của Naeun. Vừa đọc xong, tôi chụp lấy áo khoác và chạy vội ra khỏi nhà mà không nói cho Jiyeon biết.
Ra đi cũng đồng nghĩa với việc cô ấy sẽ chết. Naeun, đừng có mệnh hệ gì em nhé.
Naeun’s P.O.V
Tôi nhìn vào gương và mỉm cười đắc thắng. Sau khi gởi đi tin nhắn tối qua, chắc chắn Myungsoo sẽ chạy ngay đến bên tôi.
Đúng vậy, Myungsoo và tôi từng hẹn hò nhưng anh nói rằng chúng tôi sẽ không đi đến đâu nên đã chia tay. Vì vậy mà tôi trở nên trầm cảm. Mẹ đưa tôi đến bệnh viện với hy vọng tôi sẽ bình phục. Nhưng khi tôi xuất viện và trở lại như xưa thì đã 3 năm trôi qua.
Và trong 3 năm đó rất nhiều thứ đã thay đổi, kể cả Myungsoo. Anh kết hôn. Tôi không thể nào chấp nhận được sự thật đó. Myungsoo thuộc về tôi và tôi sẽ khiến anh nhận ra rằng anh chỉ có thể ở bên tôi chứ không phải cô gái khác.
Vì thế tôi bắt đầu tìm kiếm Myungsoo và tìm ra chỗ làm của anh. Lần đầu tiên thấy tôi anh đã vô cùng kinh ngạc. Dù vậy tôi vẫn mỉm cười chào hỏi anh. Tôi kéo anh đến quán cà phê gần đó và bắt đầu chuyện trò.
Tôi cố tình kể với anh rằng tôi bị trầm cảm và để thêm phần lâm ly, tôi còn nói rằng mình sắp chết. Phải, Kim Myungsoo ngây thơ đến mức tin vào lời nói dối nhỏ bé đó của tôi.
Vì một lời nói dối mà Myungsoo bắt đầu ở cạnh tôi sau giờ làm việc để bảo đảm rằng tôi không sao. Hậu quả của việc này là anh dần xao lãng vợ mình, và tôi có thể cảm thấy hương vị của chiến thắng đang đến gần.
Đúng lúc đó thì cửa bật mở, tôi vội vàng chỉnh trang lại và ngồi trên giường với vẻ thiểu não. Khi Myungsoo tìm thấy tôi, anh bước đến và ôm tôi thật chặt.
“Xin em đấy Naeun, đừng chết mà. Xin đừng bỏ anh mà hãy ở lại đây được không em?”
“Oppa…” Tôi giả vờ khóc.
“Không sao rồi Naeun, anh sẽ ở đây. Đừng sợ. Anh sẽ luôn ở đây với em.” Anh xiết chặt vòng tay.
Tôi đáp lại cái ôm của anh và ngước nhìn một cô gái đang đứng ở cửa căn hộ của tôi với hai tay bịt chặt miệng. Vài giây sau, tôi có thể nhìn thấy những giọt lệ trào ra khóe mắt cô ta khi quay người bỏ chạy.
Park Jiyeon, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Sẽ còn nhiều chuyện hay ho lắm đấy.
Jiyeon’s P.O.V
Tôi biết Myungsoo đi tìm cô gái tên Naeun khi anh chạy ra khỏi cửa. Tôi dám chắc anh đã đọc tin nhắn nói rằng cô ta sẽ ra đi.
Cuối cùng tôi vớ lấy túi xách và quyết định đi theo Myungsoo. Tôi muốn biết có phải Myungsoo…đang lừa dối sau lưng tôi hay không.
Sau khoảng nửa tiếng, Myungsoo đến trước một căn hộ và vào trong. Làm sao anh biết đước mật khẩu cơ chứ? Tôi chầm chậm bước qua cánh cửa, tim tôi đang đập thình thịch.
Xin đừng khiến em gục ngã mà Myungsoo.
Bước đến bậc cửa, tôi có thể thấy rõ hai người đang ôm nhau trong phòng ngủ. Cảnh tượng đó khiến nước mắt tôi trào ra. Tôi vội đưa tay bịt miệng để không âm thanh nào lọt ra đánh động họ.
Tôi không muốn Myungsoo nhận ra sự có mặt của mình. Tôi không muốn để anh thấy tôi yếu đuối như vậy. Không phải bây giờ.
Tôi không thể nhìn họ được nữa. Tôi buộc lòng phải nghĩ rằng lý do Myungsoo luôn về muộn là vì anh bận dành thời gian để ôm ấp cô gái kia. Không muốn phí thêm giây nào nhìn họ tình cảm bên nhau, tôi vừa khóc vừa chạy ra khỏi đó.
Vài phút sau, tôi đến một công viên yên tĩnh chẳng mấy người qua lại. Ở đó tôi bắt đầu khóc như mưa. Tôi không thể nào kìm nén được nữa.
Lạnh nhạt với tôi suốt hai tuần qua chỉ vì một cô gái khác ư? Thật đáng giận làm sao. Tôi có thể tỏ ra bình thản khi bị đối xử lạnh lùng nhưng thật ra trái tim tôi rất đau.
Ngay khi tôi đang khóc thì chợt nghe một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.
“Park Jiyeon?”
Tôi ngước lên và nhìn thấy một gương mặt thân quen mà cả năm rồi chưa gặp.
“Anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro