Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Lựa chọn của Shanks

 
Sáu tuần đã trôi qua, hắn đã quen với cuộc sống ở nhà. Các sĩ quan của hắn chỉ ghé thăm vào buổi chiều khi Marco đang nghỉ giải lao ngoài hiên và xem Oide chơi đùa dưới cái nắng gay gắt, họ cập nhật cho hắn bằng cách kể lại những chuyến phiêu lưu của hoh như một bản báo cáo được học và đọc thuộc lòng không sai sót. Suy cho cùng thì họ vẫn đang làm rất tốt, Benn có đủ khả năng để hướng dẫn họ trong những tuần còn lại. Đôi khi hắn quên mất những gì đang thực sự xảy ra và chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống chung với chú chim nhỏ của mình, hắn vui khi được nghe tiếng cười vào buổi sáng cùng với mùi trứng mới nướng cùng những lát bánh mì được cô bé cẩn thận đặt vào nhà đúng giờ.

Đó là những ngày tốt đẹp, những ngày tồi tệ, những ngày bình yên, cũng là những ngày họ đã vượt qua được những điều khủng khiếp. Có những cơn ác mộng chân thực đến mức choáng ngợp hắn, lang thang trong ngôi nhà cô đơn trong khi hét tên anh bằng sức mạnh và sự tiếc nuối, hắn không thể tìm thấy anh, hắn không bao giờ tìm thấy anh trong giấc mơ. Hắn chỉ tỉnh dậy với một cảm giác choáng ngợp khiến hắn không nói nên lời, khiến hắn ngơ ngác bước dọc hành lang, trong lòng đầy lo lắng, tìm kiếm từng cánh cửa cho đến khi tìm thấy người mình yêu đang ngồi ngửa trong phòng làm việc với một chiếc bàn trang nhã nhìn ra ngoài, cửa sổ để gió nhẹ nhàng quất vào mặt. Lần đầu tiên trải qua cảm giác yên bình đó, anh ngã xuống đất, cảm thấy tim mình đang cần oxy, khiến người đàn ông mà hắn hằng khao khát một cách ám ảnh sợ hãi.

Sếp… Anh ấy khỏe không, Phoenix? - Câu hỏi được hỏi một cách bí mật như thể anh sợ rằng người liên quan sẽ nghe thấy.

- Anh ấy đã ngừng điều trị, những viên thuốc mà Hongo mang đến đang giúp anh ấy giảm đau và dường như anh ấy đang giải độc. -  Phòng khám hiện đã mở cửa và tôi không còn phải đợi bên kia cửa nữa, nhưng mặc dù các triệu chứng đã được kiểm soát và các dấu hiệu giảm đi nhưng điều đó không có nghĩa là bệnh đã biến mất.

-  Anh ấy sẽ rất vui khi tôi nói với anh, anh ấy nói rằng anh ấy muốn giảm bớt sự khó chịu mặc dù không thể làm cho nó qua đi. -  Một số cuộc trò chuyện có thể được nghe thấy ở phía sau từ những gì hắn nhìn thấy qua cửa sổ. Pina cầm trên tay một vài bông hoa dành cho Marco, một số màu xhắn lam, đỏ và đỏ tươi. - Tôi cũng phải thông báo với anh rằng Crocus đã gọi điện vài ngày trước, anh ấy đã biết được chuyện đang xảy ra qua ai đó.

-  Anh có thể nói với Crocus hoặc Rayleigh nếu muốn, tôi biết họ sẽ không nói gì nên đừng nói dối tôi. – Hắn thở dài nhấp thêm một ngụm cà phê.

- …Chúng tôi đã gọi cho anh ấy để xin ý kiến, anh ấy nói rằng có những ca phẫu thuật có thể được thực hiện giống như anh ấy đã làm trong thời gian làm việc với Gol D Roger. - Hắn vội thông báo, mắt vẫn quan sát bóng Marco đang ngồi trên chiếc ghế thủ công ngoài hiên.

- KHÔNG.

- Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ kéo dài thời gian của Phoenix lên một vài năm. - Ben vẫn tiếp tục với ý kiến ​​tiêu cực.

- Hai năm đau đớn nữa, đừng làm thế với anh ấy. Đừng lấp đầy hy vọng của anh ấy hai tuần trước khi anh ấy rời đi. 

- Shanks, đây không phải là Roger.

– Không, không phải vậy. Roger đau khổ trong im lặng không có ai ở bên cạnh trong nỗi thống khổ. Marco đi cùng và tôi sẽ không để anh ấy một mình bất cứ lúc nào. 

- Hiểu. Anh có muốn chúng tôi đến Sphinx khi hết thời gian không? 

- Không, đợi cuộc gọi của tôi. -  Hắn không muốn đưa ra một câu rõ ràng về buổi hẹn hò của mình, ngay cả Marco cũng không biết chính xác khi nào hắn sẽ rời đi, hắn chỉ biết rằng kì nghỉ của hắn sẽ sớm kết thúc.

- Hiểu rồi. 

– Ông Đỏ! Bác sĩ nói chúng ta sẽ bỏ anh nếu anh không nhanh lên! - Cánh cửa chính được mở ra cùng lúc với lời cảm thán phát ra từ dây thanh quản của cô một cách mạnh mẽ.

- Tôi tới đây, Pina. – Hắn tuyên bố trước khi quay lại nhìn den den mushi. - Anh đã nghe rồi, tôi phải đến thăm bố vợ. 

- Tôi chắc chắn rằng Râu Trắng sẽ giết anh khi biết rằng anh gọi ông ấy như vậy.

- Anh đang đùa đấy, tôi quyến rũ lắm. Hẹn gặp lại sau, Ben. – Hắn cúp máy, lấy những giỏ đầy thức ăn ở bàn giữa rồi cùng những người khác đi vài bước ra khỏi lối vào nhà.

Chủ nhật hàng tuần họ đến thăm mộ Ace và Râu Trắng. Họ ăn uống, cúng dường, cầu nguyện, uống rượu và cuối cùng rời đi khi mặt trời còn cách mực nước biển hai đốt ngón tay. Đường đi không dài, nhà lại gần đường vì phượng hoàng là người trông coi các ngôi mộ và thỉnh thoảng dọn dẹp sạch sẽ, người ta nói để cho xui xẻo, cỏ dại mọc quanh bia mộ và che mất tên. Điều đó sẽ khiến linh hồn của người đã khuất cảm thấy bị lãng quên và quay trở lại như một hồn ma chỉ để nhắc nhở anh về sự tồn tại của nó. Huyền thoại đó rất rộng, có lẽ người chết cảm thấy cô đơn và bị coi thường khi đối mặt với quá nhiều điều khó nắm bắt.

Đó là lý do tại sao bia mộ này cũng được chôn cạnh bia kia, để họ bầu anh với nhau ngay cả khi người thân của họ không ở gần. -  Oide đọc lại một phần cuốn sách mà cô bé đã đọc kỹ. Gần đây họ đã cố gắng giải thích cho cô ấy về cái chết và điều gì xảy ra khi một người chết, điều này khiến cô ấy thậm chí còn điều tra nhiều hơn về chủ đề này.

- Sách của em rất cụ thể. -  Chàng trai tóc vàng gợi ý khi anh đến gần vỉa hè, mang theo vài bông hoa trên cẳng tay.

- Có một phần gọi là tang lễ hướng dẫn chúng ta mặc quần áo đen khi chôn cất một người. Anh có muốn tôi mặc quần áo đen không? -  Câu hỏi khiến anh tập trung ánh mắt vào Marco, người mỉm cười bình tĩnh trước sự nghi ngờ và theo thói quen, cô cẩn thận hướng dẫn anh.

- Màu đen là một màu rất buồn, em có nghĩ vậy không?

- Đúng vậy. Ngoài ra, tôi không có váy màu đó.

- Em nghĩ sao nếu anh mặc màu xanh hoặc màu vàng? Chúng là màu sắc của trái cây và hình dáng hoàn chỉnh của tôi, điều đó sẽ hạnh phúc hơn.

- Vàng và xanh! Tôi sẽ mặc màu sắc hạnh phúc để biến anh ấy thành một hồn ma hạnh phúc! -  Cô cười vui vẻ, chạy một đoạn, khóe mắt anh nhìn thấy nghĩa trang đầy kiếm và trước mặt là khung cảnh vách đá.

- Thật dịu dàng khi trẻ con nghĩ đến cái chết. – Anh trầm ngâm, xếp bó hoa trước ngực.

Vẫn đúng, màu đen thường ngày buồn lắm, nên tôi hứa sẽ mặc quần áo màu xanh và màu vàng. – Anh đề cập với sự tự tin và chỉ nhếch khóe môi đối diện lên trong sự hưng phấn đơn giản.

- Đỏ, xanh và vàng. Trông anh có vẻ khủng khiếp nhưng anh sẽ làm tôi rất hạnh phúc, yoi.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro