Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Marco và Hongo

- Tôi bắt đầu nghĩ họ ném đồng xu mỗi lần đến đây. – Anh dựa vào bậc cửa, khoanh tay trước ngực, cười lớn với vị khách mới.

Tôi mang theo sách y khoa mới. Nếu tôi để chúng cho những kẻ vũ phu đó, họ có thể phá hủy chúng. -  Hongo đang mang theo chiếc hộp thứ ba vốn không phải loại thường dùng để đựng đồ dự trữ, nên rất dễ dàng cho rằng đó là những cuốn sách đó.

- Đó là một chi tiết hay đấy, yoi. -  Anh bước vài bước về phía hiên nhà, đóng cánh cửa lại sau lưng, một hành động khiến người đàn ông bạch kim bối rối. - Hãy để những chiếc hộp ở đó và đi theo tôi. Anh đã đến vào thời điểm tốt.

– Vào thời điểm tốt? Chúng ta sẽ đi đâu? - Anh ấy làm theo yêu cầu, để lại thùng đồ cạnh cửa.

- Anh sẽ biết sớm thôi. -  Anh lảng tránh câu hỏi bằng cách đi dọc theo con đường núi, đường xuống bao gồm việc bình tĩnh đi theo tấm lưng rộng của người tóc vàng. - Dạo này anh thế nào rồi, yoi? Tôi đã không gặp anh trong một thời gian dài.

-  Đúng, mọi thứ vẫn ổn mặc dù gần đây tôi có vấn đề về huyết áp. -  Hãy chân thành, cố gắng theo bước phượng hoàng và bước đi đều đều hơn.

 - Có phải do căng thẳng không? Trở thành bác sĩ duy nhất trên con tàu tự sát có vẻ khó khăn. 

- Những kẻ ngốc đó không bao giờ bị bệnh nhưng họ thường bị thương khi đánh nhau. Họ làm cho khoang y tế đầy thương tích khi muốn chơi với các tân binh, và họ là những bệnh nhân khủng khiếp. -  Những lời phàn nàn chỉ gây ra tiếng cười cho đối tác của anh. Lối vào làng thắp đèn từ mọi ngóc ngách, mang đến khung cảnh lộng lẫy cho người chỉ huy đang cười vui vẻ.

- Tôi xin lỗi nhưng tôi cũng nhớ mình đã từng phàn nàn như vậy trước đây. Họ là những bệnh nhân bướng bỉnh ngu ngốc nhưng khi anh đã quen thì họ chỉ là gia đình của anh. - Anh di chuyển giữa các khán đài của một lễ hội rõ ràng, nơi người dân chào đón anh nồng nhiệt.

- Anh nói đúng về điều đó. 

- Bác sĩ không phải là bác sĩ nếu không có bệnh nhân, cũng như một vị vua không phải là vua nếu không có thần dân, yoi. Họ cần anh nhiều như anh cần họ. Tôi thậm chí còn dám nói nhiều hơn nữa. - Họ bước vào một quán bar đông đúc, nơi một số người đàn ông đang ăn mừng bằng cách nhảy múa trên bàn cùng với các cô gái trẻ theo kịp họ.

Chúng ta uống nhé? - Tò mò, anh ấy đi theo anh đến chiếc bàn trống chỉ dành cho anh sử dụng. 

-  Dù đó không phải là ý kiến ​​tồi nhưng tôi không thể uống rượu khi có vấn đề về sức khỏe.

- Đừng lo, tôi cũng không uống được đâu, yoi. Tôi chỉ muốn đưa anh đến lễ hội. 

- Họ ăn mừng điều gì với nhiều cảm xúc đến vậy? -  Ở xung quanh, âm nhạc xuyên qua tai anh một cách mạnh mẽ, chơi đùa với màng nhĩ và để lại hương vị thơm ngon trong miệng anh ngay cả khi anh chưa uống bất cứ thứ gì trước đó.

- Thu hoạch và công việc được thực hiện trong năm nay. Đó là một kiểu nghỉ ngơi vì đã cố gắng bảo vệ và duy trì ngôi làng mà không cần sự giúp đỡ từ chính phủ thế giới. -  Một cô hầu bàn đến gần họ, với chiếc váy rách rưới từ lần cô ấy khiêu vũ ở cuộc họp đó và nụ cười rộng mở tỏ ra tự tin.

- Bác sĩ! Oide đang đợi anh nhưng tôi phải đưa cô ấy đi ngủ. -  Đau khổ, cô dựa vào ván, chỉ hướng ánh mắt về phía Marco.

Đừng lo, sáng nay cô ấy đã chơi với sphinx trên núi, tôi đoán bây giờ cô ấy đã mệt rồi. Tôi chắc chắn sẽ đến thăm cô ấy khi cô ấy thức dậy. 

- Cô bé sẽ hạnh phúc lắm! Cách đây không lâu cô ấy nói với tôi rằng Marco là anh thân nhất của cô bé. -  Cô bày tỏ sự thích thú mà anh chỉ đùa giỡn với đôi lông mày nghi ngờ của mình.

- Anh à? Sẽ không phải là một người anh sao?

-  Không, họ nói họ là anh của những người làm móng. -  Vào lúc đó, bác sĩ Tóc đỏ nhận ra màu tím đã bao phủ hoàn toàn những móng tay ngắn của anh ấy một cách chắc chắn và sáng bóng như thế nào. - Thật dễ thương nếu anh hỏi tôi. Vâng, tôi sẽ không mất thêm thời gian nữa. Anh muốn gọi món gì?

- Cà phê và một chiếc bánh sandwich đơn giản. -  Anh ấy gọi món trước khi được mời, anh ấy quyết định chỉ ăn một chút cho no bụng chuẩn bị quay về thuyền.

- Thế còn anh thì sao bác sĩ? Như thường lệ? 

- Trà xanh và mật ong. -  Cô phục vụ gật đầu rồi bước đi với order và đi đến quán bar đầy rẫy những người say rượu.

- Anh có phải là khách hàng thường xuyên không?

- Đây là quán rượu duy nhất trong làng, yoi. - Anh giải thích với giọng điệu có chút đùa giỡn, nghịch những chiếc tăm nhỏ trên bàn để thực khách sử dụng.

- Đây là một quán rượu ngon. Ở đây có người say, rượu, người pha chế rượu và một cô phục vụ bàn có mối quan hệ tốt với khách hàng. - Anh ấy ám chỉ về những ánh nhìn khác nhau mà cô gái trẻ đang thể hiện ngay cả khi ở khoảng cách xa với vị trí của cô ấy.

-  Tôi đã cố gắng ra tín hiệu cho cô ấy rằng tôi không thuộc nhóm đó nhiều, nhưng hình như tình yêu là mù quáng.

-  Không biết làm móng tay.

-  Đến một lúc nào đó tôi sẽ yêu cầu cô bé dừng lại, tôi sẽ không bao giờ biết khi nào, yoi.

- Sao cô ấy có thể làm vậy với người anh thân nhất của mình? – Anh tiếp tục đùa giỡn với đồng nghiệp, vui vẻ với những phản ứng khác nhau.

- Anh hài hước lắm đấy, yoi. -  Anh đáp lại một cách mỉa mai, để cây tăm ở chỗ cũ, cho đến lúc đó mới nhận thấy bàn tay mình được bao phủ bởi đôi găng tay ngắn hở ngón tông màu xanh nhạt.

Anh có lạnh không? -  Anh ấy hỏi về món đồ lạ trong tủ quần áo của anh, như thường lệ, những chiếc cúc trên ngực anh mở một phần, chứng tỏ Rolly Roger của thủy thủ đoàn anh. Vì vậy anh ấy không chắc anh sử dụng nó vì sự cần thiết hay vì niềm vui.

- Oide cũng đã làm ra chúng, cô ấy bảo tôi sử dụng chúng hôm nay. - Lý do được đưa ra nhanh chóng, trùng với thời điểm món ăn được chuyển đến bàn của anh. 

- Cảm ơn. Anh cũng không muốn ăn gì à? Anh đã ăn gì trước khi đến đây chưa? – Anh ấy cắn một miếng đồ ăn, cảm nhận được sự mềm mại của bánh mì nhanh chóng ập vào vòm miệng.

- Có một chút, gần đây tôi không thấy thèm ăn. 

- Chán ăn?

- Có thể nói là như vậy. -  Anh lại mỉm cười với anh ấy, đưa ánh mắt rơi xuống bình trà trên tay, nhấm nháp vị nóng hổi và ngọt ngào mà mật ong mang lại cho hương thơm. 

- Gần đây anh có thấy mệt mỏi không? -  Anh ấy đã suy nghĩ kỹ trước khi quay lại hành động của mình, có lẽ anh sẽ khó chịu vì tôi đã can thiệp vào cuộc sống của anh.

- Đây có phải là một câu hỏi không?

- Sếp yêu cầu chi tiết trong các báo cáo. Tôi có cảm giác như mình đang đào sâu quá nhiều vào đời sống riêng tư của anh, nhưng tôi cũng có những nghi ngờ từ góc độ y học. -  Anh thẳng thắn, nhìn thấy ánh mắt màu ngọc lam trong mắt anh với vẻ sợ hãi trước khi quay đi.

-  Tôi là phượng hoàng, tôi không thể bị tổn thương dù có muốn trừ khi sử dụng một hòn đá từ biển. - Anh giải thích, bỏ ly rượu sang một bên, có lẽ anh đã giải khát bằng bao nhiêu câu hỏi.

- Trầm cảm cũng là…

- Tôi không bị trầm cảm. -  Sự mong manh trong ánh mắt của anh ngay lập tức bị thay đổi bởi một hình ảnh lạnh lẽo thấu xương, xuyên qua từng lớp da. - Tôi hiểu rằng Tóc đỏ quan tâm đến tôi, đó là một điểm mà tôi sẽ không thay đổi ngay cả khi có lý lẽ nào khác. Tuy nhiên, hắn là một kẻ hèn nhát khi thậm chí không lộ mặt. 

- Lời nói của anh rất đột ngột, tôi nhắc nhở anh rằng anh ấy là đội trưởng của tôi.

- Và tôi xin nhắc anh rằng tôi không còn liên quan gì đến cuộc sống cướp biển nữa. Và bởi vì Shanks đã phớt lờ tôi nên tôi biết mình cũng chẳng liên quan gì đến thủy thủ đoàn của hắn, bảo hắn đừng lo lắng về việc mang theo đồ tiếp tế nữa. -  Anh ấy ném một số đồng xu lên bàn và đứng dậy khỏi ghế trong một cú ngã, đáng ngạc nhiên là anh ấy loạng choạng khi bước những bước đầu tiên, gây ra sự lo lắng lớn. - Ngay từ đầu đó đã là một thỏa thuận vô lý.

- Marco! Anh không khỏe. – Anh ấy cố gắng với lấy cổ tay nhưng nhanh chóng tránh được.

- Sức khỏe chết tiệt của tôi là vấn đề của tôi, hãy rời khỏi hòn đảo của tôi và đừng để lá cờ của thủy thủ đoàn của anh bị nhìn thấy vào lúc bình minh, yoi. -  Anh ấy nhổ nước bọt với vẻ phẫn uất và vẻ mặt đau đớn trước khi dùng vũ lực vượt qua cánh cửa.

Anh không đi theo Marco, anh không cần di chuyển để trả lời lại vì anh không cần bất kỳ phản hồi nào từ anh ấy. Sau tất cả…

Những đường gân đen chạy dọc cổ anh ấy đã nói lên tất cả.

Anh dành thời gian ở quán bar, một mình ở bàn dành cho hai người với phần cà phê còn lại và bữa tối không còn khiến anh thấy thèm ăn nữa. Cô phục vụ nhặt số tiền cô tìm thấy lên, với vẻ mặt đầy tò mò khi cô nhặt phần đồ uống còn lại của anh chàng tóc vàng. Trong đầu anh, âm thanh trở nên u ám và anh chỉ có thể cảm thấy nỗi buồn xen lẫn nỗi đau buồn. Ngồi đó trong khi cuộc nghỉ hưu đang diễn ra, anh tiếc nuối không biết tại sao mình lại ngu ngốc đến mức không để ý đến những dấu hiệu mà những người anh đồng hành của mình bình luận rất nhiều với sự quan tâm.

Sự biến mất của các hương vị mà Benn chứng kiến ​​cùng với những ngọn nến thơm và lớp sơn móng tay trên ngón tay chỉ làm ố mặt trăng với những vết bầm tím trên đường viền của da, Beckman quan sát nhưng Yasopp còn hơn thế, nhận thấy rằng miếng băng không bị vấy bẩn bởi vết thương hở mà là từ đôi môi đầy máu ẩn sau vẻ nhăn nhó ám chỉ sự bình yên trong một tình huống rõ ràng. Sự mệt mỏi trong mắt anh sáng hôm đó là minh chứng cho những triệu chứng mà việc điều trị gây ra trong cơ thể con người.

Ông đã quan sát anh ấy nhiều lần, chữa trị cho anh ấy nhiều lần và quan sát thấy sự tiến triển tương tự trong mỗi cuộc kiểm tra của anh ấy. Một căn bệnh mà anh tin rằng không thể điều trị được trong cơ thể của phượng hoàng trước sức mạnh to lớn và áp đảo của nó, sẽ không thể chịu đựng được nếu một mình đối mặt với địa ngục trần gian để tự mình thực hiện quá trình chữa bệnh. Anh vô cùng hối hận vì kết cục sắp xảy ra, phải đóng cửa ngôi nhà bị phá hủy của mình bao xa để dẫn anh đến thị trấn mà không cho anh cơ hội để hỏi lý do hỗn loạn và vết bẩn trên chăn đang ở trên ghế sofa.

-Tôi không biết có nên báo cáo không. 

Anh bước đi chậm rãi, để đôi chân lê lết trên con đường đất trong vắt dẫn anh đến bến tàu, hơi thở của chính anh thoáng thấy trong từng cơn co thắt của phổi, anh cảm thấy không khí ngột ngạt khi chèo nhẹ nhàng qua làn nước biển, nó như thể môi trường đã dừng lại và sẽ hành động chống lại anh ấy để không cho phép anh ấy rời đảo. Tương tự như vậy, anh ấy biết rằng anh ấy không phải là người tốt nhất để trò chuyện về chủ đề này với bác sĩ, họ không đủ thân thiết để thảo luận về vấn đề đó.

Anh cũng không giỏi an ủi khi cả hai đều có kiến ​​thức về y học, nên những câu trả lời ngớ ngẩn mà anh biết để an ủi người sắp chết sẽ không có tác dụng. “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” “Có thể có cách chữa trị,” “Anh sẽ sớm cảm thấy tốt hơn,” “Anh sẽ vượt qua nó.” Những cụm từ đó giờ đang nghẹn ngào trong cổ họng anh, quấn quanh thực quản của anh cho đến khi anh thậm chí còn cảm giác như thức ăn đang đe dọa quay trở lại bên ngoài. Anh xa rời thực tế đến mức anh không để ý khi con thuyền anh đang lái đâm vào mạn tàu, nơi hàng trăm tân binh đã tràn ra chào đón anh một cách nhiệt tình.

- Đội trưởng, Sĩ quan Hongo đã về! -  Tiếng hét phá vỡ mọi sự im lặng mà tâm trí anh muốn duy trì, thậm chí còn hơn thế khi một chiếc thang được ném về phía anh.

Beckman từ đầu bên kia nhìn anh đầy mong đợi, giờ anh đã hiểu tại sao sáng hôm đó anh lại nhờ anh thay thế anh trong chuyến thăm Sphinx. Yasopp cũng lén nhìn qua các thanh gỗ. anh chắc chắn đã cảm thấy điều gì đó kỳ lạ sau cuộc trò chuyện của họ về cái chết và sự thương tiếc của vợ anh. Những tín hiệu luôn mang lại kết quả giống nhau hết lần này đến lần khác trong vô số hành động mà bàn tay anh lướt qua từng bước cho đến khi anh đến được cung trời hơi hoang vắng vào buổi chiều muộn, nơi mặt trời nép mình trong sóng và màu cam chuyển sang màu hồng pha lê nhất.
 
- VÀ? - Là câu hỏi duy nhất mà đội phó có thể thì thầm khi có mặt, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của anh ấy che giấu sự thật rằng đôi tay anh ấy thỉnh thoảng run rẩy và tiếng chân anh ấy gõ vào cây liễu.

Chỉ hành động gật đầu cũng đủ để toàn bộ không khí thoát ra khỏi phổi người hút, nuốt khan trong khi hướng ánh nhìn nhỏ về ngôi làng vẫn đang ăn mừng dù có lịch sử mà ngôi nhà trên núi bảo vệ như một bí mật được giữ kín. - Thời gian… Tôi không thể nói chính xác nếu không biết mọi chuyện bắt đầu vào khoảng thời gian nào, nhưng tôi không dám nói nhiều.

- Chúng ta phải nói cho anh ấy biết. -  Yasopp vội vã chạy về phía căn nhà gỗ trước khi bị Ben chặn lại.

- Chuẩn bị ra khơi! - Anh ấy kêu lớn với người lái tàu, người bắt đầu ra lệnh cho các cánh buồm quay trở lại lộ trình tự nhiên.

- Anh điên à?! Chúng ta không thể rời đi. 

-  Tôi muốn anh quên đi những gì đã xảy ra trong chuyến thăm, đây là vấn đề chỉ liên quan đến những người có liên quan. Nếu Marco không nói gì về tình trạng của mình thì đó là vì anh ấy không muốn ai biết. -  Anh kiên quyết quay người đi về cabin của mình, có lẽ từ nỗi đau trong mắt anh có thể suy ra rằng sự khó chịu mang theo đã lây nhiễm cho anh.

-Thật ngu ngốc, tôi sẽ nói với boss.

- Marco đã nói gì với anh về cái chết? - Những lọn tóc dừng lại khi họ nghiêm túc suy ngẫm về những gì đã xảy ra trong cuộc gặp gỡ của họ. - Anh ấy yêu cầu tôi dừng việc giao hàng và anh ấy không muốn nhìn thấy lá cờ của thủy thủ đoàn nữa, mặc dù có vẻ như là vì tức giận nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy không muốn ai dính líu đến việc này.

- Nhận thức được? Bây giờ, anh có thể đọc được suy nghĩ của mọi người không?!

- Không tốt hơn những gì anh nghĩ là đúng. Hãy ngừng trói buộc bản thân vào những sai lầm anh đã mắc phải trong quá khứ.

- Đó là tình huống tương tự. Tôi ước gì vợ tôi nói với tôi, nói với tôi rằng cô ấy sắp chết để ít nhất tôi có thể nói lời từ biệt.

-  Anh tưởng tượng rằng đó là điều Marco ít mong muốn nhất, bị đối xử như một người sắp chết hay một con búp bê sứ trong những ngày cuối đời. Không ai muốn nhìn thấy người thân của mình than khóc khi họ đang nằm!

- Người đàn ông đó không còn gia đình ruột thịt nữa! Tất cả những người sống sót đều đang ở đâu đó xa xôi trên Grand Line!

-Và anh không nghĩ điều đó càng buồn hơn sao? Mời người lạ đến xem anh ấy chết.

- Chúng ta có quyền quyết định việc này không? - Tôi tranh luận về mức độ sụp đổ.

- Anh ấy không có quyền lựa chọn những gì căn bệnh này đã gây ra cho cơ thể mình, ít nhất hãy cho anh ấy quyền kiểm soát cách xử lý cái chết của mình.

- ...Anh có nghĩ là anh ấy sẽ nói cho boss biết không? 

- Anh ấy sẽ làm vậy. - Anh ấy nói đang hướng tới cabin của mình.

– Sao anh chắc chắn thế?

- Không ai muốn chết một mình cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro