Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Marco và Yasopp

- Tôi phải thừa nhận rằng tôi đã quen với Beckman. – Marco nói, dịch sang một bên để anh chàng tóc nâu vào phòng khách của mình. – Anh ấy đã chán việc giao hàng này chưa? 

-  Họ giao cho anh ấy nhiều nhiệm vụ hơn đối với một số lãnh thổ mà chúng tôi phải phục hồi. Thuyền trưởng giao mọi gánh nặng công việc cho anh ấy khi một cuộc ẩu đả đã nổ ra ngay lúc chúng tôi đến vùng ngoại ô của hòn đảo. -  Yasopp cười lớn, ôm chặt bụng ngồi xuống chiếc ghế bành đầy chăn.

Tôi cứ khăng khăng rằng họ nên gửi chuyển phát nhanh thay vì tiếp tục làm phiền anh ấy bằng những chiếc hộp. - Anh lẩm bẩm, đẩy phương án cuối cùng vào phòng làm việc của mình và đóng cửa lại khi tất cả mọi thứ đã ở trong phòng.

- Ông chủ khẳng định, anh ấy yêu anh điên cuồng. -  Anh ấy bình tĩnh nhấc chân lên sau lưng ghế, thoạt nhìn để mình trong tư thế có phần khó chịu, nhưng dường như anh ấy không quan tâm. -Đừng nói với anh ấy là tôi đã nói thế.

- Không sao đâu, yoi . Có vẻ như hắn cũng không trả lời bất kỳ cuộc gọi nào của tôi và nếu có thì chắc chắn hắn sẽ tránh chủ đề này.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng và tinh tế bước vào bếp, nơi mùi thơm ngọt ngào tỏa ra, anh có thể đoán rằng bánh quy sẽ mất rất ít thời gian để hoàn thành. Benn đã nói với anh rằng anh nên ở lại uống một ít cà phê trước khi rời đi, rõ ràng đó là phong tục của cựu chỉ huy với những vị khách thường xuyên của anh và như thường lệ, anh ấy nên ở lại đảo cho đến khi cốc và đĩa cạn sạch. Một sự thật không hoàn toàn làm anh ấy khó chịu.

- Sáng nay báo đã đến. - Anh nói, để đồ uống và món tráng miệng của mình lên bàn trước mặt. – Tôi rất ngạc nhiên khi thấy phần thưởng của con trai anh tăng lên, anh phải tự hào lắm.

-Tôi là! Tôi đã lưu lại mọi tấm áp phích của anh ấy, thậm chí cả tấm áp phích mà người ta đặt cho anh ấy một cái tên lạ trong trận chiến ở Enies Lobby. -  Anh ấy nhai một trong những chiếc bánh sô cô la, thưởng thức hương vị ngọt ngào của món tráng miệng. -  Tôi sẽ không bao giờ hiểu hết về Hải quân, nhưng con trai tôi vẫn là một hiệp sĩ đáng kinh ngạc của biển cả.

-  Tôi đã gặp anh ấy ở Wano, tôi không khỏi chú ý đến một số điều về anh ở anh ấy. -  Anh làm ướt môi mình bằng trà trong cốc, mùi mật ong bám vào vách sứ trong giây lát bao trùm căn phòng, nồng nặc đến nhức cả mũi. - Tôi tưởng tượng phần còn lại là do di truyền của mẹ anh ấy.

- Khi Ussop còn nhỏ, giống hệt vợ tôi. – Anh ấy mỉm cười nhấp một ngụm mocha, cảm giác như nó cũng bị dính vài thìa đường. -  Tôi muốn đến thăm mộ cô ấy khi tôi trở lại East Blue, khi ông chủ thực hiện được ước mơ của mình và Onepiece đã nằm trong tay người tốt. 

-  Nhóm Mũ Rơm. Tôi tưởng tượng rằng hắn cũng đặt cược vào họ. 

- Không đến mức phải giơ tay ra, mà đến mức mạo hiểm mạng sống của mình. -  Họ cùng cười nhẹ, nhai một chiếc bánh khác, bỏ đồ uống chứa đầy đường sang một bên.

Tương lai là của họ để tạo ra một lịch sử mới. Họ đã qua thời đại của Roger và Pops, giờ đây thời đại này chỉ còn thuộc về băng mũ rơm. -  Anh uống xong đồ uống của mình, để lại những chiếc đĩa trống trên một chiếc đĩa nhỏ có in hoa đơn giản.

-  Tôi sinh ra vào thời của Roger, tôi vẫn còn nhớ sự chấn động xảy ra sau cái chết của ông. -  Anh ấy duỗi người trên ghế, gác một chân lên cánh tay với vẻ buồn ngủ trong lời nói. - Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác của Shanks lúc đó như thế nào.

-  Chắc hẳn điều đó đã làm hắn tổn thương, đến mức trái tim như vỡ nát. -  Anh trầm giọng trầm ngâm, ánh mắt dán chặt vào món mì ống được trang trí bằng dâu tây đơn giản. -  Tôi muốn nghĩ rằng hắn cũng cảm thấy giống tôi khi tôi nhìn thấy Pops chết nhưng hắn chỉ là một đứa nhóc, mọi chuyện chắc hẳn còn tệ hơn thế.

- Râu Trắng là một người đàn ông tốt, tôi muốn đến thăm ông ấy và cầu nguyện một mình trước khi trở về Redforce. -  Yasopp cắn hai cặp bánh quy kẹp vào nhau, cảm nhận hương vị trong miệng với sự ngưỡng mộ. -Anh nấu ăn giỏi quá! Cái này ngon quá.

-  Đó là một trong số ít điều mà Thatch đã dạy tôi, thật hữu ích khi tiêu nhiều tiền như vậy vào bột mì và đường yoi. -  Anh ấy cười một lúc sau và ho vào lòng bàn tay, một miếng băng mà anh ấy không để ý nhanh chóng nhảy múa trước mặt anh ấy.

Anh có bị thương không? -  Anh ấy ăn hết phần đồ ăn nhẹ cuối cùng, mong rằng mình sẽ không nhận ra rằng mình đã bỏ quên đồ uống cực kỳ ngọt ngào mà anh mời.

-  Tôi đang giúp một bà già làm việc nhà, giờ chúng ta biết rằng con dao bít tết của bà ấy có đá biển, yoi. -  Anh chỉnh lại cổ tay áo sơ mi một chút, để ý vết thương trên tay giờ đã có máu tươi trên lớp băng gạc.

- Có vẻ như nó đã được mở lại. 

- Tôi sẽ thay đổi nó sau, đó là một vết thương gần đây nên cuối cùng nó sẽ lành lại khi tác dụng của con dao hết tác dụng. -  Anh hạ thấp nó bằng cách nhấc những chiếc đĩa bẩn từ giữa bàn lên, cẩn thận không để dao kéo trên tay, thật kỳ lạ khi trước đó anh không nhận thấy hành vi này.

- Để tôi giúp anh rửa. – Anh ấy lao tới giật lấy cái chậu từ tay anh và để nước chảy vào máy rửa chén.

- Anh không cần phải làm vậy, tôi sẽ sớm khỏi bệnh thôi. -  Marco dựa vào quầy bếp, thở bình tĩnh khi quan sát chuyển động của họ, haki của anh mô tả chi tiết quần áo và trang phục của đối thủ một cách tinh tế trong khi anh ấy chà một ít xà phòng lên chất liệu trong suốt như pha lê.

- Vợ tôi thường giao việc rửa bát và nấu bữa tối cho tôi, tôi chưa bao giờ là một đầu bếp giỏi nhưng cô ấy cần thời gian ở một mình sau khi sinh con trai. 

- Xin lỗi nếu điều đó là thiếu tôn trọng. Nhưng vợ anh chết vì lý do gì? 

- Bệnh bạch cầu.

Marco căng thẳng trước câu trả lời, anh kết nối các điểm với sự thật rằng anh là bác sĩ và biết rằng không có cách chữa trị căn bệnh đó, chỉ có phương pháp điều trị giúp anh ấy có thể chịu đựng được cơn đau trong những ngày cuối đời. - Tôi xin lỗi vì sự mất mát của anh.
 
-  Tôi phát hiện ra vài tuần sau khi cô ấy qua đời, cô ấy đã gửi thư cho tôi nhưng chúng không bao giờ đến đúng giờ. Cô ấy bảo tôi về nhà nhưng khi tôi về thì con trai tôi đã lớn và đang lo phần mộ cho cô ấy. Tôi rất muốn quay ngược thời gian để được ở bên cạnh nắm tay cô ấy trong những giây phút cuối cùng.

-  Có lẽ cô ấy không muốn anh nhìn thấy cô ấy trong tình trạng đó, hầu hết những bệnh nhân đang trải qua căn bệnh nan y đều mong rằng vẻ ngoài yếu đuối của họ không phải là điều cuối cùng họ nhớ đến.

-  Tôi sẽ không ngại khi nhìn thấy cô ấy yếu đuối, vì chỉ cần nhìn thấy tấm bia mộ cũng khiến áp lực tuyệt vọng nhấn chìm trái tim tôi vì tôi không thể nhớ rõ khuôn mặt của cô ấy. Đó là một sự hối tiếc mà tôi không mong muốn ở bất cứ ai. -  Anh ấy rửa xong bát đĩa, quay lại lau khô tay bằng một miếng vải được Marco đưa về phía anh ấy.

- Đó là một quan điểm mà tôi chưa từng cân nhắc.

-  Anh đừng lo lắng, trái ác quỷ của anh sẽ khiến anh sống hàng thế kỷ. Tôi rất ghen tị với khả năng của anh. -  Anh ấy vỗ lưng để giảm bớt căng thẳng, cảm thấy một đường viền thừa nhô lên dưới lớp quần áo của mình.

- Vâng. Tôi thật may mắn, yoi.

Bởi vì miếng băng trên tay kéo dài đến ngực?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro