Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Marco và Ben Beckman

- Lại là anh à, yoi? Tôi không có ý xấu, nhưng tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh liên tục, Beckman. -  Anh cầm trên tay chiếc hộp lớn đựng đầy nhu yếu phẩm và thuốc men dành cho Sphinx, lãnh thổ trước đây thuộc về Râu Trắng.

- Ông chủ nhất quyết yêu cầu chúng tôi đích thân thực hiện việc đó thay vì cử người chuyển phát nhanh, việc giao hàng được thực hiện bởi những người mà hắn tin tưởng có vẻ an toàn hơn. - Beckman bước vài bước vào căn nhà nhỏ mà cựu chỉ huy đã xây dựng.

- Hắn cũng làm vậy để để mắt tới tôi phải không? - Anh nhẹ nhàng đề cập, để lại một trong những chiếc rương ở phòng khách.

- Đó là điều tôi không thể phủ nhận. -  Ben hơi nhấc vai, không phủ nhận lời nói của anh.

Người đưa tin có thể cung cấp thông tin cho anh. Nếu hắn từ chối xuống tàu vì ý tưởng mới nào đó mà tôi không hiểu, thì ít nhất hắn cũng đủ tử tế để không cử thuyền phó của mình làm những việc vặt vô ích.

- Anh ấy là một thuyền trưởng nhân từ đã giúp tôi thoát khỏi nghĩa vụ của mình. Mặc dù đó là những công việc ngày càng tăng do họ không có việc làm trong những ngày gần đây.

- Tất nhiên, một thuyền trưởng nhân từ đã lãng phí thời gian quý báu của mình. Đừng hiểu lầm tôi, tôi thích băng của anh, nhưng tôi biết rằng nó nên ở nơi khác. - Các bộ sưu tập được lên kế hoạch hàng quý trùng với chuyến thăm của Redforce tới các vùng lãnh thổ dưới lá cờ của nó, điều này thường xảy ra khi còn là một tứ hoàng ở thế giới mới. -  Đây là giấy tờ anh yêu cầu, tôi quyết định đính kèm một số báo cáo cũ mà tôi đã lưu được từ Moby để anh hiểu rõ hơn về cách hoạt động của nền kinh tế ở các vùng lãnh thổ.

Sáu năm trước, Edward Newgate qua đời tại Marineford và thủy thủ đoàn của ông do đó phải giải tán trước tình trạng chỉ huy không ổn định trong trận chiến. Nhận thức được kết cục của mình, thuyền trưởng tạm thời quyết định giao lại vùng đất cho Tóc Đỏ để tìm kiếm sự bảo vệ cho những người từng đặt niềm tin vào người khổng lồ. Vì có sự thay đổi đột ngột như vậy nên đa số lãnh đạo do Ben bổ nhiệm không thể nhanh chóng giải quyết nhu cầu của mình nên xung quanh đã nảy sinh một số mâu thuẫn. Benn mới biết được điều này gần đây, đã nhờ anh giúp đỡ, người may mắn thay đã biết đầy đủ về từng nghi ngờ của mình.

- Tôi xin lỗi vì sự bất tiện này. - Anh ấy nhận tài liệu, quan sát cách hàng trăm bản thảo và cuộn giấy được xếp chồng lên nhau theo một lối thư pháp hoàn hảo.

- Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm với tất cả sự giúp đỡ tôi nhận được từ hắn yoi. - Anh kéo ghế ngồi vào chiếc bàn gỗ được làm hoàn toàn bằng tay, dường như đã nhiều lần được vá víu. - Đó cũng là điều duy nhất tôi có thể làm khi đối mặt với những trách nhiệm mới mà tôi đặt lên vai anh, Beckman.

- Thật kỳ lạ, ông chủ luôn nói rằng đó là điều ít nhất chúng tôi có thể làm cho Sphinx và anh. – Anh ấy đáp lại, nhận lấy tách cà phê ngồi cạnh ánh hoàng hôn.

Tôi vẫn không hiểu logic của Tóc Đỏ yoi. Trò chơi của hắn không tệ hơn những trò đùa của một đứa trẻ với một ông già. -  Anh đứng trước mặt Ben, cái cau mày trên trán chỉ ám chỉ sự khó chịu mà chủ đề đó đã gây ra cho anh. 

- Tuy nhiên, tôi nợ hắn rất nhiều. Mặc dù Sphinx là một quốc gia độc lập và tự chủ nhưng các loại thảo dược địa phương có tác dụng ở mức độ mà sức lực và kiến ​​thức của tôi không thể với tới.

- Anh ấy đã làm rất tốt, dân làng dường như rất quý trọng anh ấy. Những người dân làng chào đón và nói chuyện với thủy thủ đoàn của chúng tôi những câu chuyện hay, và không bao giờ thiếu sự hiện diện của một cô gái đến báo tin chúng tôi đến. – Ben khịt mũi, xúc động trước những kỷ niệm. - Người mà trong những lần ghé thăm đầu tiên đã kể những câu chuyện tuyệt vời về anh.

-  Oide là một cô gái phi thường và rất thông minh, mặc dù cô cảm thấy cô đơn. Rốt cuộc, không có đứa trẻ nào ở độ tuổi của cô và những đứa lớn hơn sợ con nhân sư cưng của cổ. Đó là lý do tại sao thời gian trôi qua rất thường xuyên. Tôi cứ tưởng đứa trẻ ấy sẽ buồn chán nhưng trong những lần cô bé đến thăm, tôi ưu tiên dạy một số loại thuốc, thật đáng yêu khi cô bé chú ý nhiều đến vậy. - Tỉnh táo từ chiếc bình của chính mình, trong đó một chất lỏng kết tinh hơn thứ đồ uống đắng ngắt cẩn thận đọng lại trên môi anh.

- Anh đang cố gắng biến cô bé thành người kế vị của mình à? -  Màu xanh nhạt tỏa sáng trong mờ và dưới đáy hộp có một số lá trà chuyển động theo hoạt động của cơ thể. 

Người kế vị? – Anh bật cười trước câu hỏi này, để chén trên gỗ sồi. -  Làng không có trường học nên một số bà mẹ thay nhau dạy con, nhưng cuối cùng kiến ​​thức của dân làng chỉ giới hạn ở việc làm nông, chăn nuôi hay săn bắn. Không có bác sĩ nào trước khi tôi đến, chỉ có những người chữa bệnh sử dụng hầu hết các loại thảo mộc để điều trị mọi bệnh tật như nhau.

- Hồi đó vẫn có sự hỗ trợ từ Râu Trắng à?

-  Pops có nhiều hòn đảo cần bảo vệ, việc gửi tiền trợ cấp của ông khác với việc gửi kiến ​​thức y tế cơ bản. Tôi cũng không phải là người giỏi nhất, tôi cũng đã nhiều lần phớt lờ hoàn cảnh của hòn đảo. Vì vậy, mong muốn duy nhất của tôi là sự sáng suốt nào đó vẫn còn ở vị trí của tôi, để họ có thể đối mặt với bất kỳ sự hối tiếc nào.

- Vậy là một di sản. -  Ly rượu cuối cùng nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng, anh ấy cần chút đường nhưng anh biết nói ra điều đó là thô lỗ.

- Nếu anh muốn gọi nó như vậy. -  Anh mỉm cười hài lòng, quầng thâm dưới mắt không ngăn cản được đôi mắt của anh phản chiếu lòng tốt và chút vui vẻ trong ánh mắt lóe lên. -  Tôi cảm thấy mình trở nên đa cảm hơn theo tuổi tác hoặc cũng có thể là do trẻ con đã làm hành động của tôi yếu đi.

- Những đứa trẻ?

-  Tôi thường tặng kẹo mút cho các bệnh nhân nhỏ tuổi, họ có vẻ thích đến thường xuyên chỉ để ăn đồ ngọt hơn. Tôi có thể từ chối, điều đó không có gì sai nhưng cuối cùng nó lại nhường bước nhanh hơn tôi nghĩ. 

- Việc làm móng tay cũng thuyết phục được anh phải không? -  Anh ấy chỉ ra chi tiết mà anh ấy để ý khi vận chuyển chiếc hộp, anh ngạc nhiên nhìn Ben, vẫy tay phải ủng hộ ánh sáng.

- Như tôi đã nói, cô ấy không có anh bè ở nơi này. Anh sẽ ngạc nhiên khi biết rằng nó được làm từ trái cây và nhựa thơm. -  Từ lunula, màu đỏ tươi bắt đầu chiếm lĩnh móng tay tự nhiên, vì nó chơi đùa với ánh sáng, độ sáng của lớp sơn bị tranh cãi với mặt trời trong nhiều trường hợp. -  Tôi tưởng tượng cô bé chọn màu đó vì trang phục thường ngày của tôi.

- Màu đỏ tươi rất hợp với anh. - Anh ấy đồng ý, cẩn thận quan sát 

- Tôi đánh giá cao lời nói của anh. – Anh uống xong rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn, cầm ly đi rửa ngay. Có điều gì đó trong lời nói và hành động của anh dường như muốn ngăn cản cuộc trò chuyện của họ. 

-Tôi có thể vào phòng tắm của anh được không? -  Marco gật đầu, quay lưng về phía lối ra bếp, vẫn đang mải mê dọn dẹp bát đĩa. Vì vậy, anh thường di chuyển qua hành lang nhỏ dẫn đến phòng ngủ, phòng làm việc hoặc phòng tắm dành cho khách, nơi luôn tràn ngập sự sạch sẽ và trang trí tối giản. Một mùi thơm nhẹ xộc vào mũi anh, đó là những ngọn nến thơm đã không tồn tại được hai tháng. Nó vẫn không sáng nhưng bấc đèn tối đen cho thấy nó đã được thắp sáng trước đó.

Anh ấy không nghĩ nhiều, Ben cảm thấy mình thật thô lỗ khi rình mò từng chi tiết nhỏ trong cuộc đời của cựu chỉ huy. Những cuộc trò chuyện của họ trong mỗi chuyến thăm diễn ra thoải mái và thường kéo dài hàng giờ để trao đổi kiến ​​thức cũng như những câu chuyện ngày xưa. Nhưng trái ngược với những lần đó, Marco có vẻ thu mình hơn và có phần ức chế khi đưa ra nhiều lời giải thích hoặc trò chơi giữa các câu như anh đã quen trong bốn tháng qua. Anh ấy tưởng tượng rằng mình đang mệt mỏi, cà phê thường ngày đã được đổi lấy trà xanh đã từng xoa dịu sự mệt mỏi của Hongo trong những ngày khó khăn, anh ấy rửa tay thật kỹ và nghĩ rằng sự mệt mỏi đã khiến bác sĩ bất cẩn vì thiếu đường trong cơ thể như vậy, đồ uống thường xuyên được phục vụ trong ngôi nhà đó.

- Những ngọn nến có mùi thơm quá! Thêm một câu nói rằng nó có mùi của biển. – Ben kêu lên, rời khỏi phòng và lại đứng ở hành lang. -  Tôi nghĩ nó cần một chút chất nôn, máu và nước tiểu để khiến nó chân thực hơn. 

Một tiếng cười giòn tan vang lên khi tiếng nước chảy ra từ máy rửa bát. -  Một người trong làng đã đưa chúng cho tôi để tỏ lòng biết ơn vì đã chữa khỏi bệnh đậu mùa cho cháu trai của cô ấy, tôi đã nhận chúng vì cam kết. Bằng cách nào đó, chúng gợi cho tôi nhớ lại mùi hương của phòng ngủ Izo vào buổi sáng.

- Chẳng trách nó luôn có mùi thơm như vậy. Tôi nhớ một số người của chúng tôi đã ghen tị với thủy thủ đoàn của anh vì vẻ ngoài đẹp đẽ của đội trưởng đội 4. -  Anh lắc tay trong không trung, lau khô lượng nước còn sót lại thành từng giọt nhỏ đặt lên mu bàn tay. Bình tĩnh bước trở lại phòng khách, mở cửa vào bếp và đi ngang qua phòng chính, nơi khóe mắt tôi có thể nhìn thấy chiếc giường chưa dọn của Marco, với những tấm vải có hoa văn màu trắng cùng với một số tông màu đỏ, những chiếc chăn màu đỏ. được đặt phía trên vài chiếc gối và đệm. Một gánh nặng lương tâm lại đè lên vai Ben, một lần nữa anh cảm thấy mình như kẻ rình trộm. Anh bước xong những bước cuối cùng để đứng ở một bên cửa. 

- Tôi chắc rằng anh sẽ rất vui khi biết điều đó, dù anh ở đâu.

-  Hongo sử dụng một số loại mà tôi đánh giá rất cao, anh ấy nói rằng anh ấy có hương vị rất tinh tế về hương liệu. 

Đó là một trong nhiều tài năng của anh ấy, thật đáng tiếc khi những kỹ năng đó không áp dụng được cho công việc kế toán và chứng từ của anh ấy. Đó là điều duy nhất tôi không nhớ về cuộc sống trên biển. 

- Đó là điều tôi có thể công khai đồng ý, tôi xin lỗi vì không thể ở lại lâu.

-  Tôi cũng tiếc vì không có nhiều hơn để ôm anh ấy, yoi. -  Anh ấy đến gần vị trí của mình, lau khô tay bằng chiếc khăn bếp thô ráp, mở cửa bằng tay phải cùng lúc một bà già cùng một cô gái tiến lên cầu thang ván cố định. - Chào? Bà Fick! Bà có cảm thấy khó chịu ở cánh tay nữa không? -  Marco vội vã đến gặp cả hai người phụ nữ, giúp họ leo những bậc thang cuối cùng cho đến khi đến được hiên nhà.

- Tôi thấy bà ấy đang ôm ngực trên đường đến đây! 

-Tôi xin lỗi đã làm phiền anh vì điều vô nghĩa này, thưa bác sĩ. Nhưng đứa trẻ này nhất quyết đòi đến kiểm tra. - Anh giúp người phụ nữ trung niên ngồi trên chiếc ghế tự chế gần đó, đưa cho bà vài chiếc đệm tựa lưng. -  Tôi sẽ không đến nếu biết anh có khách, một lời xin lỗi về vấn đề đã xảy ra, sẽ tốt hơn nếu tôi quay lại vào hôm khác.

-  Bà Fick, tình trạng của bà rất yếu nên tốt nhất bà nên ngồi xuống để tôi kiểm tra huyết áp. Chúng tôi không muốn bà lại gục ngã trên đường về nhà. -  Phượng hoàng trấn an người phụ nữ bằng những lời nhẹ nhàng, giữ đầu gối của bà cong và một chân đặt xuống đất để tìm kiếm sự thoải mái.

- Tôi sẽ rời đi sớm, tôi không có ý định cho nhóm của mình nhiều thời gian rảnh rỗi. - Lần cuối cùng anh gặp bác sĩ, họ đã nói chuyện xong vào lúc gần nửa đêm nên khi quay trở lại tàu, anh không chỉ thấy một bữa tiệc ngẫu hứng mà cả thuyền trưởng của anh cũng say xỉn và buồn bã, theo lời anh, đã uống rượu, lợi dụng sự vắng mặt của hắn để chinh phục phượng hoàng.

Rốt cuộc, mọi người đều biết rằng Shanks yêu điên cuồng Phoenix. Từ khi còn nhỏ, họ đã như vậy, theo những câu chuyện hắn kể khi say khướt, mối quan hệ luôn là đơn phương và mặc dù có những lúc tán tỉnh nhau nhưng không gì khác hơn là những giới hạn đó không bao giờ nảy sinh. -  Tôi không thể đi cùng anh tới bến tàu được, Beckman. 

- Đừng lo, tôi biết đường về mà.

-Tôi có thể đi cùng ngài, thưa ngài! -  Cô bé có mái tóc đen, búi tóc đơn giản, hét lớn. -  Tôi có thể nhân cơ hội đi tìm con trai bà Fick để bà ấy không bỏ đi một mình. 

- Đó là ý kiến ​​hay, em có nghĩ mình có thể tự mình giải quyết mọi việc không?

-Tôi rất mạnh mẽ và dũng cảm! -  Cô bé căng cơ thật chặt ở mỗi bên cơ thể, uốn cong cánh tay để thải ra những cục u nhỏ. - Theo tôi, ông Scar.

Bàn tay trái của cô ấy hoặc ít nhất một số ngón tay của cô ấy đã bị tóm và kéo do đứa trẻ không đủ sức. - Cô có thể gọi tôi là Benn, cô bé.

- Anh ra lệnh cho em, hãy chắc chắn rằng anh ấy lên tàu của mình, Oide. -  Anh vuốt ve mái tóc của cô gái trẻ, nhận được một nụ cười rạng rỡ và rạng rỡ đáp lại. - Tạm biệt, Beckman. Chúc may mắn trên con đường của anh.

- Gặp lại sau, Phoenix.

Anh quay người lại, được cô bé dưới năm tuổi dắt đi với đôi mắt hướng về phía trước và bước đi an toàn dọc theo con đường đá được đánh dấu dẫn đến bến tàu. Anh cảm thấy có chút u sầu khi nhớ lại bóng lưng của Uta trong chốc lát, thái độ của anh giống nhau nhưng vẻ ngoài lại hoàn toàn khác, có lẽ đây chính là điều Marco đang ám chỉ về việc yếu đuối trước đám trẻ xung quanh, sự bóp nhẹ của trái tim anh chỉ khiến anh ấy bắt được đứa trẻ khi hai chân cô va vào nhau một cách bất cẩn. Ngạc nhiên, cô chỉ có thể cười khi được đặt lên vai, nắm lấy những sợi tóc của mình với lực rất nhỏ vì sợ làm tổn thương da đầu quá nhiều.

Họ tiếp tục đi dọc con đường, vẫn còn sự bồn chồn nhấn chìm những suy nghĩ của họ. Chào hỏi những người đàn ông và phụ nữ quanh ngôi làng nhỏ hàng ngày, mang theo những chiếc giỏ, các cô gái đến gần để đưa một số trái cây vào giỏ và mặc dù đây là phong tục của người dân địa phương, anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy thoải mái khi tưởng tượng đó là một tầng lớp. Thanh toán cho vị khách thường xuyên của mình đến thị trấn, Oide dường như rất vui khi được đứng trên tay chân của mình, cười mỗi khi anh phát minh ra việc từ chối những món quà lặp đi lặp lại mà họ tìm được ở mọi cơ sở kinh doanh mà họ đi qua dọc theo tuyến đường bận rộn của họ. Những lời chúc phúc cũng đến từ những người lớn tuổi nhìn họ mỉm cười khi họ bước đi nhẹ nhàng.

- Trông ngài giống Marco khi anh ấy đến. Anh ấy cũng từ chối nhận sự giúp đỡ. -  Một trong số rất nhiều ông già đang nghỉ ngơi dưới nắng bình tĩnh đề cập. - Nhưng theo thời gian lòng anh ấy dịu lại, ăn một ít củ cải đi, anh xanh xao lắm.

Những túi rau mới đầy bị đôi bàn tay gầy gò, run rẩy đẩy vào ngực anh. -  Tôi rất cảm kích, người đầu bếp trên tàu sẽ rất vui khi được nhìn thấy đồ ăn tươi ngon sau nhiều tuần lênh đênh trên biển.

-  Bảo họ thỉnh thoảng cũng xuống nhé, chúng ta phải mở tiệc để cảm ơn họ đã ủng hộ. - Một vài cái đánh giáng xuống vai anh kèm theo những cái vuốt ve nhẹ nhàng dưới đôi tay ấm áp và mệt mỏi.

Tôi chắc chắn sẽ đề xuất ý tưởng này với Marco trong chuyến thăm tiếp theo của tôi. 

- Lâu rồi bác sĩ không xuống uống rượu với chúng ta. - Một ông già khác cắt ngang cuộc trò chuyện với vẻ lo lắng đáng báo động. 

Ồ, phải rồi. Anh ấy cũng chưa mua thuốc lá. - Chủ cơ sở nhận xét rằng cô ấy liên tục cung cấp bánh mì cho họ.

- Marco? Sáng nay tôi thấy nó rất rõ. Anh ấy có bị ốm không? -  Anh nhớ ra mình phải chú ý đến sức khỏe của Phoenix để thông báo cho đội trưởng của mình, tiếp tục tra hỏi cũng không có gì sai.

- Chuyện đó bình thường thôi. -  Oide can thiệp, kéo một ít tóc để thu hút sự chú ý của anh. -  Mỗi lần về thăm ông nội, anh đều buồn bã và ở nhà nghỉ ngơi. Anh ấy cho tôi vào để lấy vài cuốn sách nhưng vẫn ngủ khi tôi rời đi.

Tất nhiên, ngày giỗ của Râu Trắng và Ace đã diễn ra cách đây vài tháng nên thái độ của họ có phần hợp lý trong tâm trí anh.

Đó chỉ là sự thương tiếc của anh ấy thôi, phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro