Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1.1: Jihoon

Năm thứ nhất, ngày 21 tháng Một

Người nào nói những bé cáo con là những hạt đậu nhỏ* đều đã nhầm to rồi, có điều Jihoonie quá đỗi dễ thương nên coi như bỏ qua, tôi nghĩ vậy.

"Bạn nghĩ thằng bé sẽ thích nghi tốt chứ? Nếu như nó không quen việc ngủ ở một nơi xa lạ và-"

Jeonghan ngắt lời trước khi hắn tiếp tục nói lan man về nỗi lo lắng và căng thẳng của mình. Dù sao thì Seungcheol cũng không thể làm gì khác. Doyoon đã gắn bó với họ từ những ngày đầu nhà trẻ nuôi dưỡng này hoạt động và việc nhìn thằng bé chuyển đến sống với gia đình mới (sẽ yêu thương và chăm sóc nó hết lòng, Jeonghan khẽ nhắc thêm) càng xát thêm muối vào trái tim vốn mỏng manh và nhạy cảm của Seungcheol.

Hắn định mở miệng phản bác (hoặc bắt đầu khóc, tùy theo cái nào đến trước) nhưng Jeonghan đã giơ tay ra hiệu cho hắn im lặng. Seungcheol không biết chồng mình muốn lừa ai nữa, cậu là người đã òa khóc nức nở khi cả hai tiễn Doyoon vào chiều ngày hôm ấy, bằng chứng vẫn còn hiện rõ là viền mắt ửng đỏ của cậu và sự sưng phù trên gương mặt mà chàng thiên thần luôn tự hào.

Người còn lại hắng giọng, "Chúng ta phải chấp nhận chuyện này từ khi chúng ta đón thằng bé về, Cheol à, và chúng ta cũng thấy gia đình mới của thằng bé cưng nó đến mức nào rồi đó thôi vậy nên không có lý do gì để buồn bã cả."

Lời này cũng có phần đúng. Lần đầu bên dịch vụ xã hội đem Doyoon đến chỗ họ chỉ mới là một đứa bé 5 tuổi với đôi tai mềm mại và cặp mắt cún con sáng ngời, họ liền đoán được rằng sẽ có một gia đình mới chờ nhận nuôi cậu bé và rằng cậu nhóc chỉ ở lại với họ vài tháng trong lúc chờ tất cả các thủ tục giấy tờ và vấn đề pháp lý hoàn thành.

Tuy nhiên, điều đó không ngăn nổi tình yêu sâu sắc hai người họ dành cho bé cún hybrid này, đặc biệt trong trường hợp của Seungcheol, cũng thuộc giống loài chó, hắn gần như lập tức thân thiết với đứa trẻ vào ngày nó được mang tới. Thực tế mà nói, điều duy nhất ngãn cản họ nhận nuôi cậu bé chính là vì đã có một gia đình khác đang đợi, và cả Seungcheol lẫn Jeonghan đều hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề ấy.

Trở thành ngôi nhà duy nhất trong thành phố nuôi dưỡng những đứa trẻ siêu nhiên dẫn tới việc rất nhiều đứa trẻ dị biệt được gửi đến chỗ họ mặc dù chỗ trong nhà đã chật cứng, nhưng hai người chưa bao giờ và không đời nào từ chối một đứa trẻ cần họ. Và điều đó cũng tương tự với Doyoon.

Seungcheol thở dài và vùi mặt vào hõm cổ chồng mình, hít hà mùi hương đặc trưng của thiên thần hòa quyện với mùi hương của hắn. Jeonghan chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu hắn, làm rối tung những lọn tóc sẫm màu theo cách mà cậu biết chắc Seungcheol thích. Ngôi nhà bây giờ thật yên lặng, quá tĩnh lặng; nó ngột ngạt làm sao. "Anh nhớ thằng bé, Hannie, tại sao nó không thể ở lại lâu thêm chút nữa chứ..."

Jeonghan không trả lời, thay vào đó tiếp tục nhẹ nhàng vuốt tóc người bạn đời của mình, xoa dịu cơn hờn dỗi của người sói.

"Im ắng quá, Hannie à." Seungcheol rên rỉ, rúc sâu hơn vào vai Jeonghan. Hắn hé môi khẽ cắn lên nơi làn da lộ ra, khóe miệng hơi nhếch lên chạm vào vết cắn bản thân để lại từ nhiều năm trước nay đã trở thành sẹo mờ, "Hannie, anh muốn có thêm con."

"Không phải có nhiều trẻ con đến đây với chúng ta đồng nghĩa với việc càng có nhiều đứa trẻ từng phải sống trong hoàn cảnh tồi tệ sao?" Jeonghan nói, xoay người tìm một tư thế thoải mái hơn để tránh đập cánh của mình vào Seungcheol, người vẫn đang bám chặt vào cậu như một con đỉa khổng lồ, có điều nhiều lông hơn thôi. "Vậy nếu bạn tiếp tục nghĩ theo chiều hướng đó, thì không có đứa trẻ nào cần chúng ta có nghĩa là chúng đều có một gia đình hạnh phúc, phải không Cheol?"

Chồng cậu rời khỏi vị trí bản thân đã đánh dấu trên cổ Jeonghan, bĩu môi nói, "Anh thực sự ghét bạn khi bạn luôn là người trên cơ trong mối quan hệ này."

Jeonghan xì một tiếng, "Chà, chắc hẳn những năm vừa qua bạn phải sống khó chịu lắm nhỉ, vì em luôn là người trưởng thành hơn giữa cả hai."

"Nếu như người đòi ăn kem đá bào lúc 2 giờ sáng không phải là bạn thì đúng rồi đấy." Seungcheol lầm bầm trong miệng, vươn vai và rên rỉ khi xương khớp của hắn trở về đúng vị trí của chúng. "Nhưng giờ thì nói chuyện nghiêm túc nào."

Khí chất của Seungcheol là một màu xám xanh mờ nhạt của sự lo lắng tỏa ra xung quanh cơ thể hắn, khối màu chầm chậm hòa quyện với bản sắc của Jeonghan khiến tim anh đập nhanh đôi chút khi Seungcheol nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu. "Có chuyện gì vậy, Cheol?"

"Anh nghĩ đã đã lúc chúng ta nên thực sự suy xét về việc nhận nuô-"

Một tiếng chuông lớn vang lên phá vỡ sự im lặng nặng nề của ngôi nhà, cắt ngang bầu không khí căng thẳng kỳ lạ giữa họ. Jeonghan bật dậy khỏi ghế và chạy vội đến nơi anh để điện thoại trong phòng bếp, lồng ngực chợt thắt lại khi trông thấy số điện thoại quen thuộc trên màn hình.

Anh vuốt sang ngang trả lời cuộc gọi rồi đưa điện thoại lên tai. Seungcheol đang dùng khẩu hình để đặt một loạt câu hỏi mặc dù xuất hiện nhiều nhất chỉ là 'Ai đó?', lông mày hắn nhướng lên đầy tò mò. Một số thiên thần được biết tới với khả năng tiên đoán dù cho Jeonghan chắc chắn không phải là một trong số họ, nhưng anh phải thừa nhận rằng có một cảm giác kỳ lạ cứ thổn thức trong lồng ngực anh cả ngày kể từ lúc họ nói lời tạm biệt với Doyoon. Cho đến giờ thì anh đã nhanh chóng coi đó là nỗi buồn khi mất đi một trong những đứa con nuôi yêu thích của họ, tuy nhiên khi nghe thấy những lời phát ra từ loa điện thoại, anh tự hỏi liệu mình có thực sự sở hữu khả năng này không sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.

"Jeonghan-ssi? Xin lỗi vì làm phiền vào đêm khuya nhưng chúng tôi có một cậu nhóc mới cho anh đây, chúng tôi tính sẽ giữ thằng bé ở lại qua đêm dù vậy tôi cảm thấy tốt hơn hết là để nó ở cùng với anh và Seungcheol-ssi," giọng Kim Seokjin luôn khá điềm tĩnh đối với Jeonghan (có thể là do dòng máu Veela của anh ta), có điều những từ ngữ vừa rồi chắc chắn không mang trạng thái như vậy. Tiếp nhận một đứa trẻ vào lúc nửa đêm chưa bao giờ là điều tốt đẹp, và Seungcheol lẫn Jeonghan thường đón những đứa con mới của họ từ văn phòng dịch vụ xã hội vào buổi sáng hoặc muộn nhất là vào giờ uống trà.

Việc tiến hành vào ban đêm có nghĩa là những tình huống tồi tệ đã xảy ra, và những đứa trẻ từng ở trong hoàn cảnh này đồng nghĩa với việc anh và Seungcheol sẽ khó khăn hơn rất nhiều để khiến chúng tin tưởng và cư xử đúng mực. Anh từng được nghe những ông bố bà mẹ nuôi khác trong khu vực kể lại về việc những đứa trẻ có quá khứ tối tăm đã hành động như thế nào khi đến với họ, cho dù nói giảm nói tránh đi kha khá theo cách của anh thì đó là một 'câu chuyện' bởi thực tế chúng chỉ bao gồm rất nhiều lời càu nhàu và phàn nàn về cơn thịnh nộ và đống hỗn độn bọn nhóc gây ra.

Jeonghan luôn cảm thấy khó khăn khi phải giữ im lặng trong những cuộc trò chuyện kiểu đó bởi vì tất nhiên, họ chỉ đang chăm sóc những đứa bé loài người.

Thế còn những đứa trẻ dị biệt?

Ừ thì, đó là một vấn đề hoàn toàn khác.

Số lần anh phải đấu võ mồm giải thích với bà Jang sống ở dưới hai tầng cùng kiểu tóc trước dài sau ngắn ngu ngốc và chiếc túi Gucci pha kè của bà ta về cách xử lý cơn giận dữ của mấy đứa nhóc có thể nôn ra acid theo đúng nghĩa đen để bà ta có thể ngậm mồm lại khi lần theo những dấu chân đầy bùn đất vào trong phòng khách dù chỉ một giây, vì vậy làm ơn thông cảm giùm anh.

Seungcheol lại tiếp tục bĩu môi khi Jeonghan ậm ừ đáp lại Seokjin qua điện thoại, người sau thở phào nhẹ nhõm khi Jeonghan xác nhận rằng được thôi, họ có thể đón thằng bé vào tối nay mà không phải suy nghĩ gì nhiều.

"Tạ ơn Chúa, chúng tôi còn đang lo rằng sẽ phải giữ thằng bé qua hết đêm nay. Anh không thể ngờ được đâu, tôi thử cố gọi cho Seungcheol-ssi khoảng 5 lần nhưng anh ấy đều không bắt máy nên tôi nghĩ có lẽ hai người đang bận hoặc làm-"

Jeonghan lấy tay che loa và trừng mắt nhìn chồng mình, lờ đi đôi mắt cún con mà hắn trưng ra để dỗ dành anh. "Bạn lại bỏ quên điện thoại trong túi quần bò đúng chứ! Em đã nói bao lần rồi? Lần cuối cùng chúng ta ném nó vào máy giặt, tiếp sau đó bạn nhận được một chiếc điện thoại sáng bóng, có mùi thơm của nước xả vải, một chiếc điện thoại vô dụng!"

Seungcheol co rúm người trước lời mắng mỏ của Jeonghan, môi dưới hắn thậm chí còn chu ra nữa, cảnh tượng đó khiến tim Jeonghan đập mạnh một cái.

Anh quay lại cuộc gọi của mình. "Xin lỗi, Seokjin-ssi, anh vừa nói gì ấy nhỉ?"

Veela hắng giọng, giọng nói 2 phần chân thật 7 phần trào phúng, phần trăm còn lại là sự pha trộn giữa tính drama và phong cách của riêng bản thân Kim Seokjin. "Tôi nói là, Jeonghan-ssi, cậu bé mà bạn sắp nhận nuôi khoảng hai tuổi và là một bé kitsune, vì vậy tôi hy vọng anh có một căn phòng chống cáo ở đâu đó trong nhà vì có lẽ anh phải cần dùng nó đấy," Jeonghan dành một giây để nói với Seungcheol, người lúc này vừa lấy ra điện thoại của mình và nhanh chóng nghiên cứu về loài này, ít nhất họ còn kịp chuẩn bị tinh thần.

Họ ổn với Doyoon và loài cáo chắc chắn khó bị kích động hơn cún con, phải không?

"Hoseok, Yoongi và Seulgi sẽ sớm tới chỗ anh bàn giao lại thằng bé nên hãy luôn sẵn sàng. Một lần nữa, vô cùng xin lỗi vì đã làm phiền anh muộn như vậy, chúng tôi sẽ không làm điều này nếu có sự lựa chọn nào khác khả thi hơn."

"Còn lý lịch của đứa bé thì sao?"Seungcheol thì thầm vào tai bên kia của anh, vài phút trước hắn đã bước đến sau lưng anh hòng cố gắng nghe lỏm cuộc trò chuyện. Jeonghan lặp lại câu hỏi với Seokjin, cái cảm giác lo sợ lần nữa trỗi dậy trong lồng ngực anh trong những giây im lặng sau đó.

Seokjin lại thở dài. "Mẹ của đứa bé là một con cáo chín đuôi mà ngày nay rất hiếm tìm, và hình như có tin đồn rằng chúng sẽ mang lại may mắn cho bất cứ ai sở hữu chúng," Jeonghan chuyển điện thoại qua cho Seungcheol, người vừa bật loa ngoài lên, hạt giống sợ hãi dần nảy mầm thành cảm giác buồn nôn chóng mặt, càng thêm rùng mình khi anh lờ mờ đoán ra những lời tiếp theo của Seokjin. "Một số thợ săn chợ đen từng đột nhập vào hang của chúng và giết cáo mẹ ngay trước mặt con trai mình, cắt bỏ đuôi cùng mọi thứ có thể, chúng cũng suýt bắt cả cậu bé nếu một số người hàng xóm không phát hiện ra họ và gọi cảnh sát."

Jeonghan đưa tay lên che miệng, cảm nhận vị chua chát xen lẫn đắng rát nơi cổ họng ngày một rõ ràng.

Seungcheol có vẻ cũng ghê tởm không kém nhưng vẫn cố gắng giữ cho giọng mình đủ bình tĩnh tiếp lời. "Anh nói rằng, chúng sống trong rừng ư?"

"Phải, chúng dành phần lớn thời gian trong hình dạng cáo nên đừng quá sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu nhóc, tôi chắc rằng đó là một cậu bé dễ thương."

Ánh nhìn hắn gửi cho Jeonghan đủ để nói với anh rằng: cả hai sẽ yêu thương thằng bé bất kể thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro