Chương 57
Quán ăn mà Itachi chọn là một nhà hàng truyền thống nhỏ, nằm khiêm tốn ở rìa ngôi làng. Dù không hào nhoáng, nơi đây nổi tiếng với những món ăn đơn giản nhưng đậm đà. Cả Sasuke lẫn Hinata đều không ngờ Itachi sẽ mời họ đi ăn sau một nhiệm vụ căng thẳng như vậy, và thậm chí ngạc nhiên hơn khi Sasuke không phản đối lời mời này.
Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn thấp. Itachi gọi một loạt món ăn, vừa đủ đa dạng để khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.
Ban đầu, họ chỉ nói chuyện phiếm. Itachi hỏi thêm về những chi tiết nhỏ trong nhiệm vụ mà họ chưa đề cập tại văn phòng Đệ Thất, còn Hinata kể về những chiếc bẫy kỳ lạ của Otsutsuki mà cô đã gặp. Sasuke thì nói về địa hình hiểm trở ở Thổ Quốc, nơi khiến việc di chuyển trở thành một thử thách không nhỏ.
"Có vẻ như chúng đang dần thích nghi với chiến thuật của chúng ta," Itachi nhận xét, ánh mắt xa xăm như đang tính toán những bước đi tiếp theo. "Chúng ta sẽ phải điều chỉnh."
Sasuke khẽ gật đầu. "Chúng phát triển rất nhanh, nhưng chính việc dàn trải lực lượng lại khiến chúng dễ bị theo dấu hơn."
Hinata mỉm cười, tận dụng cơ hội này để thả lỏng. Cô rót trà cho hai anh em nhà Uchiha, đặt từng tách trà trước mặt họ một cách cẩn thận. Cử chỉ ấy cho thấy cô đã quen thuộc hơn với Itachi theo thời gian, nhưng với Sasuke, dường như vẫn còn một khoảng cách nhỏ, như thể cô vẫn giữ sự trang trọng cần thiết.
Giữa dòng câu chuyện, Sasuke đột nhiên nghiêng người ra sau, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Hinata với chút tò mò hiếm hoi.
"Vậy..." Anh bắt đầu, giọng đầy ẩn ý, "Byakugan có dạng tiến hóa cao cấp nào không? Kiểu như Mangekyou Sharingan của Sharingan ấy?"
Hinata thoáng ngỡ ngàng trước câu hỏi. Cô mở miệng định trả lời theo cách thông thường, nhưng rồi một ý nghĩ lóe lên. Cô quyết định đáp lại theo cách khác—thẳng thắn, nhưng không thiếu phần tinh tế và dí dỏm.
Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh, hai tay đan nhẹ vào nhau. "Thảo luận về bí mật huyết kế giới hạn của gia tộc mình với người ngoài tộc... chẳng phải là điều thiếu khôn ngoan sao?"
Câu trả lời của cô khiến Sasuke hơi sững lại. Một thoáng im lặng căng thẳng bao trùm. Hinata cảm thấy lo lắng nhẹ, tự hỏi liệu mình có lỡ lời không. Nhưng chỉ trong giây lát, ánh mắt Sasuke thay đổi. Khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng, ánh nhìn thoáng nét thú vị.
"Hừm..," anh đáp, giọng trầm và có phần khâm phục. "Có lẽ tôi đáng bị thế thật."
Ngồi bên cạnh, Itachi cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng không giấu được nét cười đang hiện lên trên khuôn mặt. Anh cúi xuống tách trà, đôi vai khẽ rung lên. Sasuke liếc anh trai một cái, nhưng ánh mắt cũng chẳng khác gì—có lẽ anh cũng thấy tình huống này buồn cười hơn là bực bội.
"Hinata, em làm tốt lắm," Itachi nói, nâng tách trà lên như một lời chúc mừng. "Cuối cùng cũng có người khiến em trai anh nếm mùi bị phản đòn rồi."
Hinata cảm thấy mặt mình nóng lên, nhưng cô vẫn mỉm cười, cảm nhận chút tự hào. "Em nghĩ nên đáp trả công bằng thôi," cô nói, liếc nhìn Sasuke, người chỉ khẽ lắc đầu nhưng không tỏ ra khó chịu.
Sasuke nâng tách trà lên, nhấp một ngụm chậm rãi rồi nhìn cô bằng ánh mắt có phần tò mò hơn trước. "Cô không nhút nhát như vẻ ngoài đâu nhỉ."
Cô khẽ nhún vai, giữ nụ cười dịu dàng. "Tớ đã học được một vài điều, vậy thôi."
Itachi bật cười khẽ, rõ ràng rất hài lòng khi thấy Hinata bộc lộ một mặt khác mạnh mẽ hơn. "Sasuke này, có lẽ em cũng nên học hỏi chút từ em ấy. Không phải thứ gì cũng cần phải phân tích đến tận cùng đâu."
Sasuke phì cười, một âm thanh hiếm hoi. "Em sẽ ghi nhớ điều đó."
Cuộc trò chuyện dần chuyển sang những chủ đề nhẹ nhàng hơn. Itachi dẫn dắt họ đến những câu chuyện về món ăn yêu thích, những thói quen nho nhỏ mà họ có khi đi làm nhiệm vụ, và cả những thói quen kỳ lạ của đồng đội khác mà họ từng hợp tác. Không khí trở nên thoải mái, với Sasuke và Hinata trò chuyện một cách tự nhiên hơn. Itachi thỉnh thoảng thêm vào vài nhận xét hài hước nhưng sâu sắc, làm tăng thêm sự ấm cúng cho buổi gặp mặt.
Khi thức ăn được mang ra, Itachi điềm tĩnh chia từng món ăn với động tác thuần thục, đảm bảo rằng cả ba đều có đủ phần của mình. Những cử chỉ giản đơn ấy mang lại một cảm giác ấm áp, gần gũi—một cảm giác gia đình mà Sasuke đã không cảm nhận được từ rất lâu và Hinata cũng không ngờ mình có thể trở thành một phần của nó.
Bữa ăn diễn ra trong không khí nhẹ nhàng. Hinata dần cảm thấy thoải mái hơn, sự căng thẳng cô thường cảm thấy mỗi khi ở gần Sasuke dường như tan biến. Thậm chí, cô còn bật cười một cách tự nhiên trước một lời nhận xét hài hước nhưng đầy ý nhị của Itachi về sự quan liêu trong Konoha. Sasuke, nghe tiếng cười ấy, khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt lộ chút ngạc nhiên xen lẫn tò mò.
Biểu cảm của Sasuke chuyển sang trầm ngâm. Anh ngừng lại một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm trước khi quay lại đối diện với Hinata. "Khi tôi tìm kiếm trong một số di tích cổ, tôi phát hiện một tài liệu nhắc đến thứ gọi là Tenseigan," giọng anh nghiêm trọng, rõ ràng đây là thông tin anh đã giữ lại khá lâu. "Tài liệu đó khó hiểu, nhưng từ những gì tôi giải mã được, chỉ có một Byakugan thuần khiết mới có thể phá hủy nó."
Lời nói của anh khiến cả Hinata và Itachi cùng ngay lập tức thẳng người, ánh mắt họ phản chiếu sự nghiêm túc trước tình hình.
"Em không báo chuyện này với Naruto hoặc hội đồng sao?" Itachi hỏi, đôi chân mày khẽ nhíu lại.
Sasuke lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút khó chịu. "Chưa. Thông tin chưa đủ rõ ràng, và em không muốn làm mọi người lo lắng khi chưa xác nhận được ý nghĩa thực sự của nó. Văn bản đó đã bị hư hại nhiều chỗ, nhưng những gì em giải mã được miêu tả Tenseigan như một dạng biến đổi—một thứ vượt xa Byakugan."
Đôi mắt Hinata mở to, tay cô siết chặt tách trà khi nghe lời anh. "Tenseigan..." cô thì thầm, suy nghĩ dồn dập. "Tớ chỉ từng nghe đến cái tên đó trong những truyền thuyết cũ của gia tộc Hyuga, nhưng chưa bao giờ ai nhắc đến nó như một thực thể thực sự."
Sasuke gật đầu, người hơi nghiêng về phía trước. "Tài liệu đó rất cổ, có lẽ từ những ngày đầu Otsutsuki xuất hiện trên Trái Đất. Nó nói rằng Tenseigan chỉ có thể đạt được qua một dòng máu Byakugan thuần khiết và ám chỉ rằng dạng này có thể đối kháng—thậm chí phá hủy—một số sức mạnh của Otsutsuki."
Gương mặt Itachi hiện lên sự suy tư khi anh cân nhắc ý nghĩa của thông tin này. "Nếu những gì em đọc là chính xác, thì điều này rất quan trọng. Otsutsuki đã và đang thu hoạch chakra từ các thần thụ để tăng cường sức mạnh của chúng; nếu Tenseigan là công cụ đối kháng, nó có thể là chìa khóa để làm suy yếu chúng."
Hinata cắn môi, cố gắng lục lại những câu chuyện cổ xưa mà cô từng nghe từ gia tộc mình. "Các trưởng lão chưa bao giờ nhắc đến nó chi tiết. Có lẽ họ không tin Tenseigan tồn tại, hoặc có thể họ cố tình che giấu. Nhưng nếu nó thực sự tồn tại... thì có lẽ..." Cô dừng lại, nhận ra đây là một nhiệm vụ khổng lồ, thậm chí không biết liệu việc đạt được dạng biến đổi này có khả thi hay không.
Sasuke chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh sâu lắng và nghiêm túc. "Nếu có ai có thể đạt được nó, thì đó là người thuộc dòng máu như cô. Nhưng tôi không yêu cầu cô làm điều này một cách mù quáng. Chúng ta cần thêm thông tin, và đây không phải là thứ có thể xem nhẹ. Nếu nó tồn tại, thì nó rất mạnh mẽ. Có thể nguy hiểm."
Hinata gật đầu, cố gắng xử lý những điều vừa được tiết lộ. Cô liếc nhìn Sasuke, cảm kích vì anh đã chia sẻ điều này dù ban đầu có chút do dự. "Cảm ơn cậu đã nói với tớ, Sasuke," cô nhẹ nhàng nói. "Tớ hiểu tại sao cậu chờ đợi. Đây không phải chuyện có thể đem ra bàn bạc khi chưa chắc chắn."
Sasuke khẽ nhún vai, nhưng giọng nói anh mang một chút nghiêm nghị. "Tôi nghĩ tốt hơn là thảo luận ở đây. Naruto không cần thêm phiền phức khi đã có quá nhiều mối đe dọa hiện tại."
Itachi khẽ gật đầu, ánh mắt xen lẫn sự tán thành khi nhìn giữa hai người. "Lựa chọn khôn ngoan. Chúng ta vẫn chưa biết liệu Tenseigan có thực sự giúp ích được gì hay không. Nhưng nếu em sẵn lòng, Hinata, chúng ta có thể cùng điều tra thêm. Cẩn thận là điều cần thiết, nhất là khi đây có thể là một dạng tiến hóa vượt trội của Byakugan."
Hinata mỉm cười, ánh mắt kiên định. "Tất nhiên rồi. Em cũng muốn biết thêm về điều này."
Sau đó, cuộc trò chuyện trở lại với những chủ đề nhẹ nhàng hơn khi cả ba tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Tuy nhiên, trong ánh mắt của họ vẫn còn vương lại sự suy tư về những trách nhiệm nặng nề đang chờ phía trước. Giữa những câu chuyện phiếm và tiếng cười thoảng qua, bầu không khí mang một sự thoải mái lạ kỳ, dù chẳng ai nói ra, tất cả đều cảm nhận được mối liên kết dần hình thành giữa họ.
Khi bữa ăn kết thúc, một sự im lặng dễ chịu bao trùm cả bàn ăn. Không cần lời nói, họ dường như đã hiểu nhau hơn qua những ánh mắt trao đổi, những câu nói đùa thân tình, và cả những khoảnh khắc hiếm hoi của tiếng cười chia sẻ.
.
.
.
Hinata lang thang vô định qua những con phố đông đúc của Konoha, cảm nhận rõ rệt sự trống rỗng từ khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi mà cô không quen thuộc. Ngôi làng vẫn nhộn nhịp như thường ngày—các nhẫn giả vội vã đến nhiệm vụ, dân làng tất bật bên những cửa hàng, lũ trẻ chạy đuổi nhau trên phố. Những hình ảnh quen thuộc ấy đáng lẽ phải mang lại cảm giác an yên, nhưng với cô, chúng chỉ khiến sự lạc lõng trong lòng càng thêm rõ ràng.
Cô đã nghĩ đến việc ghé thăm Shino và Kiba, những đồng đội cũ của mình. Cô nhớ họ, nhớ những khoảnh khắc giản dị mà chắc chắn ngày xưa đã có. Nhưng mỗi lần cô định bước đi, một chút do dự lại giữ cô đứng yên. Họ đã bước tiếp, cuộc sống của họ đã rẽ sang những con đường khác: Shino bận rộn hướng dẫn thế hệ nhẫn giả mới ở học viện, còn Kiba nhận nhiệm vụ tuần tra xa tận biên giới. Những ngày tháng đồng hành dễ dàng như xưa giờ đây dường như đã thuộc về một thời xa xăm, khó có thể với tới.
Còn Hanabi... em gái cô là một nỗi đau khác. Cả hai đã cố gắng nói chuyện, nhưng những lần thử ấy đều kết thúc giống nhau: sự im lặng lạnh lùng từ phía Hanabi, khuôn mặt không chút biểu cảm, bức tường vô hình giữa họ vẫn không mảy may lung lay. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho sự giận dữ hay tổn thương từ Hanabi, nhưng không gì có thể khiến cô ngờ đến sự xa cách đầy cay đắng này. Hinata nhớ em gái vô cùng, nhưng mỗi lần thất bại khi cố gắng kết nối lại khiến khoảng cách giữa hai chị em thêm sâu thẳm, làm cô thấy mình như một người xa lạ trong chính gia đình mình.
Chỉ có tiếng cười của Ino là một chút cứu rỗi, như ánh sáng dịu dàng thắp lên giữa những ngày tháng nặng nề. Bên Ino, không có câu hỏi, không có giận hờn. Cô có thể thoải mái ngồi xuống, nói chuyện mà không cần giải thích điều gì. Những buổi gặp nhau ở quán trà đầy ắp tiếng cười, những câu chuyện phiếm, sự trêu chọc nhẹ nhàng. Ino là cầu nối đưa cô trở lại cảm giác bình yên, là người nhắc nhở rằng có những mối quan hệ vẫn không hề thay đổi, bất chấp tất cả.
Khi đôi chân đưa cô ra rìa ngôi làng, suy nghĩ của Hinata lại lạc về những nhiệm vụ gần đây với Sasuke. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ tìm thấy sự thoải mái bên cạnh anh—người từng mang dáng vẻ lạnh lùng, khó gần. Thế nhưng, giữa vẻ băng giá ấy, cô đã nhận ra một điều gì đó khác—một sự bảo vệ âm thầm mà anh luôn cố giấu dưới vẻ ngoài dửng dưng. Đó là những ánh mắt lặng lẽ kiểm tra vết thương của cô sau mỗi trận chiến, những khoảnh khắc anh đứng chờ vài giây chỉ để chắc rằng cô vẫn ổn trước khi rời đi.
Một nụ cười thoáng hiện trên môi cô. Đúng là trớ trêu, làm sao mà cô—người từng không dám đến gần Sasuke—giờ đây lại thấy mình gần gũi với anh đến thế. Cô khẽ lắc đầu, nghĩ nếu ai đó nói với cô điều này từ vài năm trước, chắc chắn cô sẽ không tin. Vậy mà giờ đây, sự hiện diện trầm lặng của anh đã trở thành thứ cô thấy quen thuộc, một sự tin tưởng không cần nói thành lời.
Nhớ lại cuộc trò chuyện gần đây về tiềm năng của Byakugan, cô lại tự hỏi liệu có gì đó sâu xa hơn trong nhãn thuật của mình mà cô chưa từng nghĩ đến. Câu hỏi của Sasuke vẫn lẩn quẩn trong đầu cô từ hôm ấy.
Hinata quyết định sẽ nói chuyện với cha mình. Mặc dù Hiashi không dễ tiếp cận, ông vẫn là một trong số ít người có thể biết về những truyền thuyết xưa cũ của tộc Hyuga. Nếu Tenseigan thực sự tồn tại như một dạng tiến hóa cao cấp của Byakugan, có lẽ ông sẽ có câu trả lời. Và nếu điều đó có thể giúp cô hiểu hơn về sức mạnh và truyền thống của gia tộc, có lẽ nó cũng sẽ là một cây cầu giúp cô tiến gần hơn đến Hanabi—một cơ hội để cô cho em gái thấy rằng con đường cô đã chọn không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì cả gia đình.
Bước qua những con phố quen thuộc mà giờ đây dường như vừa thân quen vừa xa lạ, Hinata cảm thấy nhiều ký ức ùa về. Ngôi làng này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm, nhưng đồng thời cũng khiến cô nhận ra mình đã thay đổi, và mọi thứ xung quanh cũng không còn nguyên vẹn như trước. Nhưng ngay giữa sự thay đổi đó, những mối quan hệ bất ngờ lại đem đến cho cô cảm giác được kết nối—Ino, người luôn ở bên cô mà không cần lý do; Itachi, người thấu hiểu mà không cần lời giải thích; và cả Sasuke, người mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể tìm thấy sự an yên trong sự đồng hành lặng lẽ của anh.
Suy nghĩ ấy khiến cô mỉm cười. Những gì cô không ngờ đến lại là những điều giữ cô đứng vững trong hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro