Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Hinata đi qua khu rừng ngoài làng Konoha với một cảm giác rõ ràng về mục đích, hương thơm quen thuộc của cây cối và đất đai lan tỏa trong không khí. Dù đã quay lại làng, mọi thứ đều cảm thấy xa lạ, như thể thời gian đã thay đổi tất cả trong khi cô vắng mặt. Gia đình, bạn bè của cô—mọi người dường như đã khác đi, như thể thời gian đã định hình lại mọi thứ. Nhưng giữa bao biến đổi ấy, vẫn có một người vẫn luôn là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời cô, một người mà cô chưa gặp kể từ khi trở lại.

Itachi.

Cô mỉm cười với chính mình khi tiến gần đến nơi yên tĩnh mà cô biết Itachi sẽ ở đó. Itachi luôn là một nguồn sức mạnh yên bình trong cuộc sống của cô, người không đòi hỏi lời giải thích hay nghi vấn về lựa chọn của cô. Anh chỉ hiểu, không cần lời nói, không có sự phán xét. Và sau tất cả, Hinata cảm thấy mình cần một loại bình yên như thế.

Khi cô gần đến cửa rừng lớn, cô nhìn thấy anh. Itachi đứng ở mép rừng, dáng vẻ thư giãn, ánh mắt hướng về phía chân trời. Ánh nắng buổi chiều muộn bao phủ khung cảnh trong một ánh sáng vàng nhẹ, và Hinata không thể không cảm thấy một làn sóng ấm áp dâng lên trong lòng. Đó không phải là cái ấm áp nặng nề, ngột ngạt của những cảm xúc sâu sắc—mà là một thứ nhẹ nhàng, dễ chịu, như thể đang ở bên cạnh một người bạn cũ mà cô không nhận ra mình đã nhớ đến họ nhiều như thế nào cho đến khi gặp lại.

Hinata dừng lại một lát, chỉ đứng nhìn anh. Cô không ngờ mình lại cảm thấy... bình yên như thế này. Cô nghĩ rằng việc gặp lại Itachi sẽ gợi lên tất cả những cảm xúc khó khăn mà cô đã mang theo kể từ khi quay lại, nhưng thay vào đó, cô cảm thấy nhẹ nhõm, như thể một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ. Nụ cười của cô nở rộng một chút, và trước khi kịp dừng lại, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.

"Itachi."

Khi nghe thấy tiếng gọi của cô, Itachi từ từ quay lại, ánh mắt anh dừng lại trên cô với vẻ điềm tĩnh, đoán trước mà anh luôn mang trong đôi mắt. Nhưng có điều gì đó khác biệt trong ánh nhìn của anh—có vẻ gì đó mềm mại hơn. Một nụ cười nhỏ thoáng qua trên môi anh, và trong khoảnh khắc đó, Hinata cảm thấy mình như trở về nhà, hơn bao giờ hết kể từ khi trở lại Konoha.

"Hinata," anh chào, giọng anh nhẹ nhàng, và chỉ nghe thấy anh gọi tên cô khiến cô cảm thấy như mình đã trở về đúng nơi thuộc về. "Lâu rồi không gặp."

Một tiếng cười nhẹ bật ra từ miệng cô, và cô tiến lại gần anh, đôi mắt sáng lên. "Quả thật là lâu. Quá lâu."

Khi cô tiến lại gần, Itachi nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt anh thoáng qua sự nhận ra những thay đổi ở cô. "Em đã thay đổi," anh nói, nhưng không có sự phán xét trong giọng nói, chỉ có sự công nhận nhẹ nhàng. "Nhưng điều đó hợp với em."

Hinata mỉm cười rộng hơn, trái tim cô dường như nhẹ nhàng hơn từng giây một. "Em cảm thấy mình đã thay đổi," cô thừa nhận, giọng nói mềm mỏng nhưng chân thành. "Quay lại thật lạ, nhưng gặp anh... làm em cảm thấy dễ chịu."

Nụ cười của Itachi rộng hơn một chút, chỉ đủ để làm ấm trái tim Hinata. "Anh cũng rất vui khi gặp lại em," anh nói nhẹ nhàng, giọng anh chứa đựng điều gì đó gần như là sự trìu mến, dù anh giấu rất khéo. "Em đã được nhớ đến."

Những lời này chạm vào Hinata rất sâu sắc, và cô cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. Cô không ngờ rằng anh sẽ nói như vậy, không phải bằng những lời này, và khi nghe thấy nó, cô mới nhận ra mình đã nhớ anh nhiều như thế nào. "Em cũng nhớ anh, Itachi," cô nói, giọng đầy cảm xúc hơn những gì cô định nói.

Họ đứng đó trong một khoảng lặng thoải mái, ánh nắng casting bóng dài qua những tán cây. Với Hinata, đây là đủ. Cô không cần phải giải thích mình đã ở đâu hay vì sao lại ở xa lâu như vậy. Itachi hiểu, như anh luôn hiểu, và điều đó là đủ với cô.

Hinata cảm nhận một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng khi nghe những lời của Itachi. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chiều sâu, như thể anh đang chia sẻ một phần trong trái tim mình. "Em đã trải qua rất nhiều khó khăn," anh nói, ánh mắt anh như hiểu thấu tận cùng. "Nhưng em giờ đã mạnh mẽ hơn. Em đã trưởng thành."

Hinata hơi ngượng ngùng, một chút đỏ mặt khi nghe anh nói vậy. Cô cảm nhận được sự chân thành trong từng từ anh thốt ra. Cảm giác như mình đã là một con người khác—mạnh mẽ hơn, vững vàng hơn, nhưng cũng thay đổi theo những cách mà có thể người khác không thể hiểu được. Nhưng Itachi lại nhìn thấy điều đó, và đó là điều làm cô cảm thấy được trân trọng, như thể cô không còn là một người lạc lõng nữa. "Cảm ơn anh," cô nói nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn nở trên môi. "Có lẽ em đã thay đổi. Nhưng vẫn có những điều trong em không thay đổi."

Itachi gật đầu, ánh mắt anh dịu dàng, như thể anh đang ghi nhận sự thay đổi ấy mà không hề phán xét. "Ở những khía cạnh quan trọng, thì đúng vậy." Giọng anh ấm áp, đầy sự an ủi, và Hinata cảm thấy như thể anh chính là người anh trai mà cô đã luôn mong đợi.

Trái tim Hinata cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ từ những lời ấy. Itachi vốn rất ít khi bày tỏ cảm xúc, nhưng cô luôn cảm nhận được sự gắn bó giữa họ, thứ tình cảm vượt lên trên mọi lời nói. Lúc này, cô nhận ra mình quý trọng anh hơn bất cứ điều gì, không chỉ là một người bạn hay đồng minh, mà như một người anh trai thật sự.

Lần đầu tiên sau bao năm, cô để mình thư giãn hoàn toàn, hạ bỏ mọi phòng thủ, chỉ còn lại mình cô và anh. "Em thật sự rất vui khi gặp lại anh," cô nói, giọng điệu nhẹ nhàng và thoải mái. "Em không nhận ra mình đã nhớ anh đến thế nào cho đến khi gặp lại."

Itachi khẽ mỉm cười, và một ánh sáng nhẹ nhàng trong đôi mắt anh khiến Hinata cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. "Em luôn rất tệ trong việc che giấu cảm xúc," anh cười nhẹ, không hề nghiêm khắc mà chỉ là một nhận xét nhẹ nhàng.

Hinata bật cười khẽ, cảm giác ấm áp tràn đầy trong lồng ngực. "Em đoán điều đó vẫn chưa thay đổi," cô thừa nhận, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ.

Họ đứng đó, trò chuyện về những chuyện nhỏ nhặt, chỉ là những câu chuyện đời thường mà những người bạn lâu năm thường chia sẻ với nhau. Không có những câu hỏi nặng nề về quá khứ, cũng không có sự căng thẳng nào. Chỉ có họ—Hinata và Itachi, chia sẻ một khoảnh khắc bình yên trong một thế giới đầy hỗn loạn.

Sau một lúc, Itachi nhìn cô với sự trìu mến trong ánh mắt, giống như ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái sau một thời gian dài xa cách. "Anh vui khi em trở lại, Hinata," anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

Hinata nhìn lên anh, trái tim cảm thấy nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ắp cảm xúc. "Em cũng vậy," cô thì thầm, giọng cô gần như biến mất trong không gian. "Em cũng vậy."

Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, Hinata cảm nhận được điều gì đó mà cô đã không cảm thấy trong nhiều năm qua—một cảm giác an yên, một sự thuộc về. Và tất cả những điều này là nhờ vào Itachi.

Khi họ đứng cạnh nhau, trong ánh sáng êm dịu của hoàng hôn, mối liên kết giữa họ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó không phải là mối quan hệ được xây dựng qua lời nói hay giải thích, mà là một sự hiểu biết thầm lặng, một sự kết nối mà chỉ những người như họ mới cảm nhận được. Itachi, theo cách riêng của anh, chính là người anh trai mà cô luôn thiếu thốn, và trong khoảnh khắc đó, Hinata cảm thấy mình không còn là kẻ ngoài cuộc nữa.

Cô đứng đó cùng Itachi trong không gian tĩnh lặng của buổi chiều muộn, cảm thấy sự bình yên mà cô đã đánh mất từ rất lâu. Nhưng khi cuộc trò chuyện chuyển sang những câu chuyện nhẹ nhàng hơn, một lo lắng cũ lại bắt đầu quay trở lại trong tâm trí cô—một điều mà cô đã cố lảng tránh kể từ khi trở lại Konoha. Cô ngập ngừng, nhìn xuống tay mình, không biết có nên nói ra hay không.

Sau một hơi thở sâu, cô quyết định mở lời, giọng nói nhẹ nhàng và ngập ngừng. "Em... em cần phải nói với anh một điều."

Itachi quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh nhưng đầy sự chú ý. Anh im lặng chờ đợi, cảm nhận được rằng những gì cô sắp nói có lẽ sẽ rất quan trọng.

Hinata cắn môi, vẫn còn do dự, nhưng cô cố gắng tiếp tục. "Khi Sasuke tìm thấy em... trong cơn bão tuyết, khi em vẫn còn đang chạy trốn... mọi chuyện đã không kết thúc tốt đẹp." Đôi mắt cô thoáng qua vẻ áy náy, cô nuốt một hơi thật sâu. "Cậu ấy... rất tức giận khi em kể cho cậu ấy nghe chuyện đã xảy ra... Em chỉ là..."

Cô thở dài, nhớ lại cuộc gặp gỡ đó một cách rõ ràng—tuyết bay xung quanh họ, cái lạnh thấm vào tận xương, và ánh mắt của Sasuke khi anh ấy nhìn cô.

"Em không cần phải giải thích," Itachi nói nhẹ nhàng, cắt lời cô với sự hiểu biết sâu sắc như thường lệ, giọng anh không có sự phán xét, chỉ có sự kiên nhẫn.

Hinata chớp mắt, ngạc nhiên với phản ứng của anh. Cô nhìn vào mắt anh, sự bối rối và lo lắng tràn ngập trong đôi mắt. "Cậu ấy... cậu ấy có kể với anh về chuyện đó không?"

Itachi gật nhẹ đầu, biểu cảm của anh vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng. "Có, thằng bé đã kể."

Lòng Hinata trĩu xuống khi nghe Itachi xác nhận. Nếu Sasuke đã kể với anh, điều đó có nghĩa là cuộc gặp gỡ đó đã để lại vết thương sâu hơn cô tưởng. Cô cắn môi, nỗi áy náy như cào xé trong lòng. "Em sợ mình đã làm mọi chuyện tệ hơn giữa anh và Sasuke," cô thừa nhận, giọng khẽ như thì thầm. "Em đã sai, rất sai và ích kỷ khi đặt anh vào tình huống này, và giờ... em... em đã làm hỏng mối quan hệ giữa hai người."

Itachi nhìn cô một lúc, ánh mắt anh dịu dàng hơn với sự thấu hiểu. Anh có thể thấy được gánh nặng mà cô đang đè lên mình, cảm giác tội lỗi cô mang trong lòng vì điều gì đó không hoàn toàn là lỗi của cô. Với một tiếng thở dài nhẹ, anh tiến lại gần, giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng an ủi. "Em không làm hỏng bất cứ điều gì đâu, Hinata."

Cô chớp mắt, ngạc nhiên trước câu trả lời của anh. "Nhưng... Sasuke—"

"Không phải là chuyện những gì đã nói trong khoảnh khắc đó," Itachi giải thích, giọng anh điềm đạm và mang theo sự sáng suốt chỉ có thể đến từ kinh nghiệm. "Cơn giận của Sasuke rất sâu, nhưng không phải vì những gì em nói. Nó liên quan đến tất cả những gì đã xảy ra—sự giận dữ của thằng bé với anh, với những quyết định anh đã làm." Anh ngừng một chút, nhìn đi chỗ khác như đang suy ngẫm về mối quan hệ phức tạp giữa anh và em trai. "Nhưng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Nó luôn như vậy. Đừng mang gánh nặng đó. Nó không phải là điều em cần phải chịu đựng."

Hinata thở ra nhẹ nhõm, lời anh như một sự an ủi mà cô không ngờ tới. Cô đã rất sợ rằng quyết định của mình đã làm gia tăng vết nứt giữa hai anh em Uchiha, nhưng sự chắc chắn và bình thản của Itachi giúp cô xua tan nỗi sợ hãi ấy.

"Em chỉ... " Hinata ngập ngừng, ánh mắt lại nhìn xuống đôi tay của mình. "Em không muốn là lý do khiến cậu ấy càng xa cách anh hơn."

Itachi mỉm cười nhẹ, tuy nhiên đôi mắt anh vẫn có chút buồn. "Sasuke và anh có hành trình riêng của mình. Đó không phải là điều có thể thay đổi chỉ qua một cuộc trò chuyện. Mối quan hệ, đặc biệt là giữa anh chị em, là phức tạp. Nhưng nó cũng rất bền bỉ." Anh nhìn cô với ánh mắt mềm mại hơn, tiếp lời, "Sẽ cần thời gian, nhưng cuối cùng  Sasuke sẽ hiểu, cũng giống như anh đã từng."

Hinata từ từ gật đầu, cảm thấy một phần sự căng thẳng trong lòng được xoa dịu. Nhưng khi những lời của Itachi lắng lại trong đầu cô, chúng lại mang đến một cảm giác tội lỗi khác, thứ mà cô chưa dám đối diện đầy đủ.

Cô nghĩ về em gái mình, về Hanabi, và về cách mà mối quan hệ giữa họ đã bị rạn nứt kể từ khi cô trở về. Ánh mắt lạnh lùng của Hanabi, nỗi đau trong giọng nói của cô ấy... tất cả những điều đó như một gánh nặng đè lên trái tim Hinata. Cô đã làm những gì mình nghĩ là đúng, nhưng trong quá trình đó, cô đã gây ra đau khổ, giống như Itachi đã làm với Sasuke. Sự tương đồng ấy không hề bị bỏ qua trong tâm trí cô.

"Em ước mình có thể tin được như vậy," Hinata thì thầm, giọng cô mềm yếu khi nhìn lên anh. "Với Hanabi... Em đã bỏ lại em ấy. Em đã đưa ra những quyết định mà không có em ấy, và bây giờ... em không biết làm thế nào để sửa chữa."

Ánh nhìn của Itachi càng thêm dịu dàng, đôi mắt anh phản chiếu sự hiểu biết sâu sắc. "Hinata," anh nói nhẹ nhàng. "Sasuke, Hanabi... cả hai đều bị tổn thương. Không phải vì những gì chúng ta đã làm, mà vì những gì họ cảm thấy bị lấy đi từ họ. Thời gian không xóa bỏ nỗi đau đó, nhưng nó giúp họ nhìn thấy những điều vượt lên trên nỗi đau ấy."

Cổ họng Hinata thắt lại, sự tội lỗi trỗi dậy mạnh mẽ hơn. "Nhưng làm thế nào em có thể đối mặt với em ấy?" cô hỏi, giọng nói chỉ như thì thầm. "Hanabi giận em quá. Và em ấy có mọi lý do để giận."

Itachi gật đầu suy tư, ánh mắt anh điềm tĩnh khi lắng nghe cô. "Hãy cho em ấy thời gian và không gian," anh khuyên nhẹ nhàng. "Để em ấy xử lý những gì đã xảy ra. Những lời em ấy nói lúc này là từ nỗi đau và sự thất vọng. Đừng giữ chúng trong lòng. Chúng không phải sự thật—chỉ là cách em ấy đang đối phó với nỗi đau của mình."

Hinata nhìn lên anh, ánh mắt đầy tìm kiếm sự sáng tỏ. "Anh nghĩ em chỉ nên... để em ấy yên?"

"Để em ấy yên bây giờ," Itachi khuyên, giọng anh kiên định. "Nhưng đừng biến mất. Hanabi cần biết rằng em vẫn ở đó, dù em ấy không nói ra. Dù em ấy có đẩy em đi." Anh ngừng lại một chút, giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn khi thêm vào, "Đôi khi, hành động yêu thương lớn nhất là chờ đợi. Và để họ đến với em khi họ sẵn sàng."

Lồng ngực Hinata nhói lên vì cảm xúc, và cô cảm thấy một sự kết nối sâu sắc với những lời của Itachi. Cô hiểu rằng anh không chỉ nói về cô và Hanabi—mà còn là về anh và Sasuke nữa. Những điểm tương đồng giữa tình cảnh của họ là không thể phủ nhận, và điều đó khiến cô nhận ra mình có bao nhiêu sự đồng điệu với Itachi trong khoảnh khắc này.

"Em không muốn mất em ấy," cô thì thầm, giọng nhẹ như không nghe thấy. "Hanabi là em gái của em, và... em đã mất quá nhiều thời gian với con bé rồi."

"Em sẽ không mất em ấy," Itachi nói nhẹ nhàng, giọng anh đầy sự chắc chắn. "Mối quan hệ giữa anh chị em mạnh mẽ hơn chúng ta nghĩ. Dù có cảm thấy như bị vỡ nát, nó vẫn ở đó, chờ đợi được hàn gắn. Thời gian sẽ giúp đỡ. Em chỉ cần kiên nhẫn."

Hinata gật đầu, trái tim nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn còn chút ngọt ngào. Cô đã mang nỗi tội lỗi này quá lâu, nhưng nghe những lời của Itachi giúp cô nhìn mọi thứ rõ ràng hơn. Cô không hề đơn độc trong cuộc đấu tranh này.

Itachi dành cho cô một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười chứa đựng tình cảm ấm áp của một người anh trai lớn tuổi. "Em sẽ tìm được con đường của mình, Hinata. Cũng giống như anh sẽ làm với Sasuke."

Hinata ngẩng lên nhìn anh, trái tim cô đầy biết ơn. "Cảm ơn anh, Itachi," cô nói khẽ, giọng cô đã vững vàng hơn. "Em không biết mình sẽ làm gì nếu không có sự dẫn dắt của anh."

Itachi khẽ cười, âm thanh hiếm hoi đến mức khiến cô mỉm cười theo. "Em sẽ tìm được con đường, giống như em luôn làm vậy."

Và thế là, họ đứng đó dưới ánh sáng tắt dần, bên cạnh nhau, hai con người không được kết nối bởi huyết thống mà bởi sự gắn kết không lời của những người hiểu được nỗi nặng nề thầm lặng của gia đình, sự hy sinh, và tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro