Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Sasuke đi qua những con phố của Konoha, cơn giận dữ trong lòng anh dâng lên như một cơn bão sắp sửa bùng nổ. Từng suy nghĩ, từng ký ức về sự phản bội của Itachi lại quay về trong tâm trí anh, mỗi lần một mạnh mẽ hơn. Itachi—người anh đã từng tin tưởng, người anh đã từng tha thứ, vậy mà một lần nữa lại lừa dối anh. Sau tất cả những gì Sasuke đã vượt qua, sau sự tha thứ anh dành cho Itachi, anh vẫn bị lừa dối.

Nỗi giận dữ cứ đè nặng trong lòng Sasuke khi anh về đến nhà, không chút chần chừ, anh đẩy mạnh cánh cửa, làm nó đập vào tường với một tiếng ầm vang. Itachi ngồi yên tại bàn, bình thản thưởng trà như không có gì xảy ra. Cảnh tượng bình yên đó chỉ khiến Sasuke thêm tức giận. Làm sao anh ta có thể ngồi đó, điềm tĩnh như vậy, trong khi mọi thứ đang sụp đổ quanh anh?

Itachi ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy Sasuke đột ngột xuất hiện như một cơn bão. Cốc trà trong tay anh ta dừng lại giữa không trung, chưa kịp đặt xuống. Chưa kịp nói gì, giọng của Sasuke đã cắt ngang không khí, lạnh lùng và đầy tức giận.

"Anh..." Giọng Sasuke run lên vì cơn thịnh nộ. "Anh là thằng khốn—có bao giờ anh ngừng nói dối không?!"

Itachi chớp mắt, vẻ bình tĩnh trên gương mặt anh ta thoáng chốc mất đi, như thể đang cố gắng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Anh từ từ đặt cốc trà xuống, ánh mắt vẫn kiên định nhưng cũng đầy cảnh giác. "Sasuke—"

"Im đi!" Sasuke gầm lên, giọng anh khản đặc vì giận dữ. Anh bước tới gần hơn, nắm chặt tay đến nỗi các khớp xương gần như trắng bệch. "Dối trá không ngừng, Itachi. Đó là tất cả những gì anh làm. Ngay cả bây giờ, sau tất cả những gì tôi đã làm—tôi tha thứ cho anh sau tất cả những gì anh đã làm với tôi."

Vẻ bình tĩnh của Itachi bắt đầu sụp đổ dưới sức nặng của những lời nói ấy. "Sasuke, bình tĩnh lại," anh ta nói, giọng nói vẫn điềm tĩnh nhưng không giấu được chút lo lắng. "Em đang nói cái gì vậy?"

Ánh mắt Sasuke lóe lên đầy giận dữ, cơ thể anh run lên vì sự căm phẫn và sự phản bội đã kìm nén bấy lâu. "Hinata," Sasuke nghiến răng, tên của cô như găm vào lưỡi anh, "Cô ấy còn sống."

Ánh mắt Itachi mở lớn, một sự bất ngờ thật sự thoáng qua trên khuôn mặt anh ta. Anh không ngờ chuyện này lại xảy ra sớm như vậy. "Em đã gặp em ấy?" Itachi hỏi nhẹ nhàng, giọng có chút tiếc nuối.

Sasuke bật cười một cách đắng cay, không có chút vui vẻ nào. "Gặp cô ấy? Tôi đuổi theo cô ấy trong cơn bão tuyết, đánh nhau với cô ấy, và suýt giết cô ấy trước khi nhận ra cô ấy là ai!" Giọng Sasuke dâng cao, giận dữ càng lúc càng tăng lên. "Anh để tất cả mọi người tin rằng cô ấy đã chết. Trong năm năm, anh đã nói dối! Lại lần nữa!"

Itachi đứng dậy, từ từ đặt cốc trà xuống và hít một hơi thật sâu. Anh cảm nhận rõ sự giận dữ đang bùng cháy trong mắt Sasuke, sự phản bội từ chính người em trai mà anh từng cố gắng bảo vệ. Nhưng Itachi vẫn giữ bình tĩnh, biết rằng việc hét lên chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn. "Sasuke," anh bắt đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng có phần đau đớn, "Không phải anh muốn nói dối em. Hinata đã đến với anh. Em ấy đã cầu xin anh—"

"Tôi không quan tâm cô ấy đã cầu xin anh như thế nào!" Sasuke gầm lên, tay anh run rẩy vì căm giận. "Tôi đã hỏi anh, trực tiếp đấy, Itachi! Anh đã nhìn thẳng vào mắt tôi và nói dối như thể đó là chuyện bình thường!—Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, anh vẫn nghĩ mình có thể điều khiển tất cả mọi người và quyết định cái gì là tốt nhất sao?"

Hàm Itachi siết chặt, nặng nề trước những lời cáo buộc của Sasuke. "Sasuke, em phải hiểu. Nếu anh không giúp em ấy, em ấy đã kết thúc tất cả rồi. Hinata đã đứng bên bờ vực. Em ấy cảm thấy không còn con đường nào khác để cứu em gái mình khỏi số phận mà gia tộc Hyuga đã dành cho em ấy."

Ánh mắt Sasuke hẹp lại, hơi thở nặng nhọc. "Mặc kệ gia tộc Hyuga, anh nghĩ điều đó có thể biện minh cho việc lại lừa dối tôi sao?" Anh nắm chặt tay, các khớp xương trắng bệch. "Anh có thể nói dối cả làng nếu cần, nhưng với tôi? Sau tất cả những gì đã qua, anh lẽ ra phải tin tôi, Itachi. Tôi đã nghĩ chúng ta đã vượt qua chuyện này rồi."

Itachi cảm thấy một nỗi hối hận dâng lên trong lòng khi nghe những lời của em trai, nhưng anh vẫn đứng vững, không lay chuyển. "Anh làm những gì anh nghĩ là đúng, Sasuke," anh nói nhẹ nhàng, giọng điềm tĩnh nhưng đầy kiên quyết. "Hinata cần anh. Em ấy cần một người giúp đỡ mà không phán xét, không do dự. Nếu anh nói với em, mọi thứ chỉ càng phức tạp hơn. Em ấy đang đứng trên bờ vực, sắp phải đưa ra một quyết định có thể hủy hoại gia đình em ấy."

Sasuke bật cười, nhưng đó là một tiếng cười đắng cay, lắc đầu không thể tin được. "Anh nghĩ tôi quan tâm cô ấy đã trải qua cái gì à? Tôi chẳng thèm để ý cô ấy sống hay chết. Chính những lời dối trá của anh và sự thiếu niềm tin mới khiến tôi tức giận."

Ánh mắt Itachi dịu lại, ánh nhìn ấy chứa đựng một chút gì đó như sự tiếc nuối. "Sasuke, anh đã thấy người mà em trở thành. Nhưng anh đã chọn giúp Hinata, và anh vẫn đứng về quyết định đó. Em ấy cần sự giúp đỡ—và anh đã giúp em ấy."

Sasuke đứng đó, ánh mắt sắc bén, sự tức giận lẫn lo lắng lộ rõ. Anh không chỉ giận vì những lời dối trá. Anh không chỉ giận vì Hinata, hay sự bí mật xung quanh sự biến mất của cô ấy. Điều làm anh nổi giận, điều làm ngọn lửa trong anh bùng lên, là vị trí mà Itachi lại tự đưa mình vào—vị trí của một người bị chất vấn bởi Konoha, bởi những trưởng lão đã từng thao túng và phản bội anh trước đây.

Giọng Sasuke trầm xuống, nhưng sự căng thẳng trong lời nói thì không thể nhầm lẫn. "Anh có nhận ra mình đã làm gì không, Itachi? Anh đã cho những trưởng lão—một lý do để nghi ngờ anh một lần nữa. Họ hầu như không để chúng ta sống yên ổn, và giờ anh lại cho họ cơ hội mới để kéo anh xuống bùn lầy. Anh nghĩ họ sẽ để chuyện này trôi qua sao? Anh giúp ai đó giả chết, lừa dối cả làng—anh nghĩ Hokage có thể bảo vệ anh khỏi những câu hỏi họ sẽ đặt ra sao?"

Itachi vẫn giữ được sự bình tĩnh, ánh mắt không rời khỏi Sasuke, đầy vững vàng. "Câu hỏi từ họ là điều tự nhiên, Sasuke. Đây không phải chuyện nhỏ. Anh đã biết sẽ có hậu quả khi giúp Hinata."

"Đó chính là vấn đề," Sasuke phản ứng lại, giọng nói sắc bén như dao. "Anh luôn nghĩ mình đã sẵn sàng đối mặt với hậu quả. Anh luôn nghĩ mình có thể tự giải quyết mọi thứ. Nhưng anh không hiểu sự xảo quyệt của những người này. Anh không thấy những gì tôi thấy khi đối đầu với Danzō."

Biểu cảm của Itachi không hề thay đổi, nhưng trong ánh mắt của anh lóe lên một tia nhận thức—như thể anh đã hiểu được nơi Sasuke đang muốn dẫn dắt câu chuyện.

" Khi tôi đối đầu với hắn," Sasuke tiếp tục, giọng anh đầy căm phẫn, "Tôi hỏi Danzō liệu hắn có ép anh giết cả gia tộc không. Anh biết hắn trả lời thế nào không? Hắn không chối. Hắn không hề sợ. Hắn còn dám nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: 'Thật là vô lý khi Itachi để lộ thông tin như vậy. Làm sao hắn dám tiết lộ bí mật của Konoha?' Hắn không quan tâm đến những gì họ bắt anh làm. Hắn không quan tâm đến những gì anh đã hy sinh. Tất cả những gì hắn quan tâm là sự thật bị phơi bày—và hắn đổ lỗi cho anh."

Sasuke nắm chặt tay, những ký ức về cuộc đối đầu lại bùng lên trong anh, ngọn lửa tức giận trong lòng lại bùng cháy. "Danzō đổ lỗi cho anh vì thứ chẳng phải lỗi của anh. Và những trưởng lão khác? Những kẻ còn sống sót? Họ chẳng khác gì hắn. Họ sẽ làm điều tương tự. Họ sẽ xoay chuyển câu chuyện, bóp méo sự thật, và làm cho nó trông như thể anh là kẻ sai. Họ sẽ biến chuyện này thành lý do khác để nghi ngờ lòng trung thành của anh, để hạ thấp tất cả những gì anh đã làm cho làng này."

Itachi lắng nghe trong im lặng, biểu cảm suy tư nhưng vẫn giữ vững sự bình thản. Anh đã đoán trước sự phản kháng từ Konoha, nhưng những lời của Sasuke mang một sức nặng mà anh không thể coi thường. Itachi hiểu rõ cách các trưởng lão thao túng mọi thứ để bảo vệ lợi ích của họ. Nhưng khi nghe chính Sasuke—nghe sự tức giận chân thành và trải nghiệm đau đớn trong lời nói của em trai—Itachi mới nhận ra sự bất mãn của Sasuke sâu sắc đến mức nào.

"Sasuke," Itachi nói nhẹ nhàng, giọng anh đầy kiên quyết, "Anh hiểu lo lắng của em. Nhưng anh đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện. Nếu các trưởng lão nghi ngờ anh, anh sẽ trả lời họ một cách trung thực. Anh sẽ không chạy trốn."

Ánh mắt Sasuke lóe lên vẻ bực bội. "Anh nghĩ mọi chuyện đơn giản thế sao? Anh nghĩ mình chỉ cần ngồi xuống và nói với họ sự thật, rồi mọi thứ sẽ ổn ư? Anh đang đối diện với những người không quan tâm đến sự thật, Itachi. Những trưởng lão ấy—họ chẳng khác gì Danzō. Họ thao túng người khác, bóp méo sự thật để biện minh cho những quyết định của mình. Họ sẽ vẽ anh thành kẻ phản bội, giống như họ đã làm với gia tộc Uchiha. Còn tôi—"

Anh dừng lại, một hơi thở nặng nề thoát ra. Tay anh run rẩy một chút, cảm xúc gần như không thể kiểm soát. "Tôi không chắc mình có thể kiềm chế nếu họ lại làm thế với anhblần nữa. Tôi sẽ không đứng yên nhìn họ phá hủy cậu vì những gì cậu cho là đúng. Không lần nữa đâu."

Ánh mắt Itachi dịu lại, sự bình tĩnh trong đôi mắt anh che giấu một sự thấu hiểu sâu sắc đối với cơn giận của Sasuke. Anh đã chứng kiến tận mắt cách những trưởng lão thao túng không chỉ mình anh mà còn cả gia tộc Uchiha. Anh đã sống với hậu quả từ những quyết định của họ, gánh chịu trọng trách của những mệnh lệnh suốt bao năm. Và giờ đây, khi đứng trước Sasuke, Itachi mới nhận ra rằng những sự thao túng ấy cũng đã ảnh hưởng đến em trai anh sâu sắc đến mức nào.

"Anh hiểu cách các trưởng lão vận hành," Itachi nói nhẹ nhàng, giọng anh đều đặn nhưng chứa đựng nỗi buồn lặng lẽ.

"Hiểu sao?!" Giọng Sasuke sắc nhọn, sự bực tức dâng trào khi anh nói tiếp, "Ngay cả sau tất cả những gì tôi đã làm để phục vụ Konoha, những trưởng lão đó vẫn không ngừng nói về quá khứ của tôi—về việc tôi đã bỏ làng, về việc tôi phản bội nó. Hôm nay, họ lại bóng gió chuyện đó. Họ sẽ không bao giờ bỏ qua."

Itachi thở dài, hiểu rõ sự bực bội của em trai. "Anh đã sống với quyết định của họ, với những sự thao túng đó. Nhưng anh cũng đã biết rõ những rủi ro khi anh chọn giúp Hinata. Nếu họ muốn chất vấn anh, anh sẽ đối mặt với họ. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó."

Sasuke lắc đầu, sự bực bội lại dâng lên. "Anh không nên đối mặt với họ một mình, Itachi! Anh không hiểu sao? Đây không chỉ còn là chuyện của anh nữa. Mọi thứ anh làm đều phản ánh lên gia tộc Uchiha. Và nếu họ quyết định xoay chuyển chuyện này, biến anhbthành kẻ chịu tội thay, không chỉ anh đâu. Cả tên tuổi Uchiha sẽ lại phải chịu đựng. Chúng ta sẽ lại trở về điểm xuất phát—lại sống trong bóng tối, với những lời xì xào về việc gia tộc chúng ta không đáng tin."

Ánh mắt Itachi không hề dao động, nhưng trong đó vẫn có một chút tiếc nuối khi anh lắng nghe những lời của Sasuke. Anh hiểu gánh nặng mà hành động của mình đặt lên vai em trai, lên di sản của gia tộc họ. Anh luôn cố gắng bảo vệ Sasuke khỏi cái gánh nặng ấy, khỏi trách nhiệm nặng nề của tên tuổi Uchiha. Nhưng giờ đây, khi nghe thấy sự bất mãn của Sasuke, anh nhận ra có lẽ anh đã đánh giá quá thấp những nỗi lo lắng sâu sắc trong lòng em trai.

"Sasuke," Itachi nói nhẹ nhàng, giọng anh bình tĩnh nhưng kiên quyết, "Anh hiểu sự giận dữ của em. Anh biết những gì các trưởng lão có thể làm. Nhưng anh cần em tin anh. Anh sẽ không để họ phá hủy những gì chúng ta đã xây dựng lại. Anh đã học được từ những sai lầm của mình."

Hàm Sasuke siết lại, tay anh nắm chặt đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch. "Tôi tin anh. Không phải vấn đề đó. Nhưng tôi không tin họ."

Ánh mắt Itachi tối lại một chút, vẻ bình tĩnh của anh có phần vỡ ra. "Anh biết anh đã đưa ra quyết định vì một lý do. Anh có thể sống với điều đó."

Sasuke lại lắc đầu, sự bực bội lại dâng lên. "Không phải chuyện anh sống với nó, Itachi. Mà là anh không nên phải như vậy. Anh đã hy sinh quá nhiều vì ngôi làng này rồi. Và giờ, vì một quyết định, họ lại kéo anh qua những cơn địa ngục."

Biểu cảm của Itachi mềm lại, anh đưa tay vỗ nhẹ lên vai Sasuke. "Anh hiểu, Sasuke. Anh hiểu những gì em cảm thấy. Nhưng anh không muốn em mất mình trong sự giận dữ lần nữa. Không phải vì anh."

Sasuke nhìn anh, sự bực bội vẫn còn đó, nhưng đã dịu xuống một chút. Anh ghét việc Itachi lúc nào cũng bình tĩnh, lúc nào cũng sẵn sàng nhận lỗi, chấp nhận mọi hậu quả. Nhưng hơn cả thế, anh ghét ý tưởng sẽ mất đi anh lần nữa—lần này không phải vì cái chết, mà vì những sự thao túng của các trưởng lão làng Konoha, những kẻ đã lấy đi quá nhiều của họ.

"Anh không nên chịu đựng điều này một mình," Sasuke nói nhẹ nhàng, giọng anh kiên định nhưng chứa đầy sự quyết tâm. "Không lần nữa. Nếu họ tìm đến anh, tôi sẽ ở đó. Tôi sẽ không để họ làm thế với anh."

Itachi mỉm cười nhẹ, tay vẫn đặt trên vai Sasuke. "Cảm ơn em, Sasuke. Nhưng đây là chuyện anh phải đối mặt. Dù có chuyện gì xảy ra, anh đã sẵn sàng."

Ánh mắt Sasuke cứng lại, nhưng anh gật đầu, tay từ từ thả lỏng. "Chỉ là... đừng mong tôi đứng im nếu họ cố gắng biến chuyện này thành vũ khí chống lại anh."

"Anh không mong đợi gì hơn," Itachi nói nhẹ nhàng, giọng anh ấm áp một cách kín đáo.

Sasuke lùi lại, sự bực bội vẫn còn nhưng đã được kìm nén. Anh chưa sẵn sàng tha thứ cho tình cảnh này, hay cho việc Itachi lại một lần nữa đưa bản thân vào nguy hiểm, nhưng anh biết rằng đây là cuộc chiến họ sẽ phải đối mặt cùng nhau.

Khi Sasuke quay lưng rời đi, sự nặng nề của cuộc trò chuyện lắng lại giữa họ. Không có giải pháp đơn giản, nhưng lần đầu tiên trong lâu lắm, Sasuke cảm thấy rằng họ đang ở cùng một chiến tuyến. Dù chuyện gì xảy ra tiếp theo, họ sẽ cùng đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro