Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5-8

5.

Trong kỳ thi tuyển sinh Đại học, Châu Chấn Nam và Diêu Sâm rất may mắn được phân về cùng một điểm thi, nhưng không được ở cùng một phòng, cho nên cả hai ngày này Châu Chấn Nam đều không thấy Diêu Sâm.

Sau khi kết thúc bài thi cuối cùng, Châu Chấn Nam vừa bước ra khỏi tòa nhà dạy học, liền nhìn thấy Diêu Sâm đang dựa vào gốc cây trước trường học, nhìn vào di động.

Diêu Sâm đang đợi cậu. Châu Chấn Nam không kiểm soát mà cười toe toét ngay khi ý nghĩ này xuất hiện.

Cậu nhanh chóng chạy đến chỗ Diêu Sâm và nhào vào vòng tay của anh.

"Cậu đang đợi mình à?"

Châu Chấn Nam cố kiềm chế khóe miệng mình nhếch lên, nhưng sự hưng phấn trong lời nói đã bán sạch cậu rồi.

"Đương nhiên là đang chờ Heo heo Nam"

Hai năm qua, Diêu Sâm đã luyện được năng lực vững vàng để đón Châu Chấn Nam. Mượn công phu Châu Chấn Nam làm nũng trong lòng anh, Diêu Sâm nhanh chóng che giấu một tia không tự nhiên trên mặt, ôm lấy cậu bạn nhỏ trong lòng, mở miệng bên tai cười nói.

Diêu Sâm từ trong túi lấy ra điện thoại của Châu Chấn Nam – trước khi bọn họ vào phòng thi, điện thoại di động đều để ở chỗ giáo viên, vừa rồi anh thuận tay cầm luôn của Châu Chấn Nam.

Châu Chấn Nam cầm lấy điện thoại, thuận thế tựa vào lòng Diêu Sâm, từ phía sau nhìn như Diêu Sâm đang ôm Châu Chấn Nam vậy. Mùi thơm của tóc Châu Chấn Nam xông vào mũi Diêu Sâm, tay Diêu Sâm ở trên eo của Châu Chấn Nam khẽ siết chặt, sau đó, anh nhìn hai bóng đen thân mật trên mặt đất, đáy mắt nở ra một nụ cười dịu dàng

"Một lát nữa tài xế của cậu sẽ đến đón cậu chứ?"

Diêu Sâm nhìn Châu Chấn Nam xử lý nhanh tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, giả vờ thản nhiên nói

"Không cần bọn họ đến đón"

Cậu bạn nhỏ quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Diêu Sâm

"Chúng ta ra ngoài chơi được không?"

"Cậu muốn đi đâu"

Diêu Sâm mở khóa điện thoại, gửi tin nhắn cho ba mẹ muốn ra ngoài chơi với Châu Chấn Nam, sau đó khóa màn hình, cười tủm tỉm nhìn cậu bạn nhỏ vui vẻ.

"Khu trò chơi điện tử"

Cậu bạn nhỏ xem tin nhắn của Diêu Sâm, rất hài lòng với vị trí của mình trong lòng Diêu Sâm, cậu quàng tay qua cổ Diêu Sâm và nói lớn vào tai Diêu Sâm

"Được"

6.

Hai người bắt taxi đi đến khu trò chơi điện tử nổi tiếng nhất thành phố, đến cửa, Châu Chấn Nam vung tay đổi 300 tệ tiền xu trò chơi rồi ngoan ngoãn đi theo Diêu Sâm vào bên trong với một giỏ đầy xu trò chơi.

Sau đó, cậu nhìn thấy rất nhiều người bao quanh Diêu Sâm ở trước máy bắn súng khen ngợi cậu ấy, vì đám đông mà cậu dần bị đẩy ra khỏi Diêu Sâm.

"Anh ấy đẹp trai quá"
"Đến xin Wechat anh ấy đi"
"A, thế không được cho lắm..."
"Cậu thấy đấy, không có cô gái nào xung quanh anh ấy cả. Anh ấy đi một mình. Cậu đi thử xem, trông anh ấy đẹp trai như vậy"

Đang chuẩn bị chen về chỗ cũ, Châu Chấn Nam lại nghe được nữ sinh bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện, đáy lòng lại càng thêm khó chịu, nét mặt không vui lại càng trở nên lạnh lùng hơn.

Cái gì mà đi một mình, rõ ràng là đi cùng tôi, lũ điên.

Châu Chấn Nam nhìn cô gái đang đi về phía Diêu Sâm với khuôn mặt đỏ bừng, tức giận bất bình cúi đầu giật lấy những đồng xu trò chơi trong khung kèm theo tiếng vang "ào ào".

Một giây tiếp theo cổ tay bị một người nắm lấy, Châu Chấn Nam sợ hãi suýt chút nữa lật úp chiếc giỏ nhựa trong tay, may mà cậu nhanh chóng ngửi được mùi hương quen thuộc từ người kia.

"Xin lỗi, tôi không đến một mình. Tôi có người đi cùng nên không thể đi cùng bạn được"

Giọng nói nhẹ nhàng của Diêu Sâm vang lên trong đầu cậu. Mặc dù tiếng nhạc xung quanh cậu quá ồn ào, nhưng mọi lời của Diêu Sâm nói đều có thể nghe rõ trong tai Châu Chấn Nam.

Cậu kinh ngạc nhìn lên khuôn mặt của Diêu Sâm, những đường nét vốn dịu dàng suốt hai năm trước mặt cậu bỗng trở nên sắc bén hơn một chút vào lúc này.

Cô gái ở phía đối diện có vẻ ngượng ngùng, hẳn là vẫn chưa từ bỏ ý định muốn xin Wechat, nhưng Diêu Sâm đã kéo Châu Chấn Nam ra khỏi khu vực trò chơi mà không thèm quay lại.

Châu Chấn Nam ngơ ngác nhìn theo Diêu Sâm, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ có câu: "Tôi có người đi cùng". Rõ ràng đó là một câu nói rất bình thường, nhưng sau khi Châu Chấn Nam đưa bốn chữ này lên đầu lưỡi đọc đi đọc lại, mặt cậu lặng lẽ đỏ ửng lên.

Sau đó, cậu thình lình đụng vào lưng Diêu Sâm, xoa xoa trán, mới phát hiện bản thân bị kéo đến chiếc máy gắp thú, nơi có người tương đối thưa thớt. 

"Xin lỗi", Diêu Sâm vò đầu bứt tóc, biến thành một bộ dạng ngốc nghếch, "Vừa rồi suýt chút nữa lạc mất cậu. Mình sẽ gắp cho cậu một con thú bông để bù đắp."

Châu Chấn Nam nhìn bộ dạng tự tin của Diêu Sâm khi cậu ấy cầm bốn đồng xu trò chơi và đi về phía máy gắp, cậu muốn nói rằng mình lớn thế này rồi đâu có thích thú bông, còn muốn nói mình không phải của cậu ấy, không thể nói mất hay không mất cái gì.

Nhưng cuối cùng, cậu nuốt hết những lời định thốt ra trong miệng và nhìn Diêu Sâm cẩn thận bắt đầu thao tác trên máy sau khi cho đồng xu. "Lạch cạch!"
Cách lối ra một bước, chú heo bông rơi xuống. 

Châu Chấn Nam thấy rõ Diêu Sâm cứng đờ, âm thầm thả thêm hai đồng xu vào. Mười lăm giây sau, chú heo rơi cách lối ra hai bước.

Châu Chấn Nam cố nhịn cười, bước tới nhét hai đồng xu vào khe đựng, quay người nhướn mày với Diêu Sâm, ra hiệu cho cậu ấy tiếp tục. Diêu Sâm có chút xấu hổ mỉm cười.

"Móng vuốt ở chỗ này có chút lỏng lẻo, mình không quen dùng lắm."

Châu Chấn Nam không nói chuyện, nhìn con thú bông rơi đúng vị trí cũ sau 15 giây.

"Mình có thể làm được mà"

Diêu Sâm không ngừng cổ vũ bản thân, đưa tay về phía chiếc giỏ nhựa mà Châu Chấn Nam đang cầm – Lần này cậu tự giác nắm lấy rất nhiều đồng xu trong trò chơi.

Mười phút sau, số đồng xu trong giỏ nhựa chỉ còn chưa đầy một nửa, và chú heo bông ngoan cố không nghe lời cuối cùng cũng rơi ra khỏi lối ra sau khi Diêu Sâm cầu xin chiếc máy.

Diêu Sâm thở phào nhẹ nhõm, lấy ra chú heo bông, đưa cho Châu Chấn Nam, cúi mặt xấu hổ nói

"Hôm nay mình phạm sai lầm. Chỉ có thể bắt được một con, cậu đừng tức giận mà, được không?"

Thực ra, cậu không còn giận nữa. Châu Chấn Nam nhớ lại bộ dạng đáng yêu vừa rồi của Diêu Sâm khi đứng trước máy gắp thú và nghĩ linh tinh đến mấy con thú bông bên trong, phần tức giận này đã sớm tan thành mây khói rồi. Huống hồ...

Châu Chấn Nam không ngờ tới vừa rồi Diêu Sâm với khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng nắm lấy cổ tay mình, liền vội vàng bước đến máy gắp thú trước khi khuôn mặt lại hiện lên màu đỏ ửng, còn vì mình tìm một cái cớ hoàn hảo.

"Cậu đã tặng quà cho mình, vậy mình cũng tặng lại quà cho cậu."

Châu Chấn Nam giả vờ bình tĩnh đặt đồng xu rồi bắt đầu thao tác trên máy, nhưng không hiểu sao cậu luôn cảm nhận được rõ ánh mắt nóng bỏng phía sau. Ngay khi cậu buông lỏng tay, "Bang", một chú hamster bông(*) từ lối ra lăn xuống.

[(*) : Đoạn này tác giả để là con báo bông nhưng ở dưới lại để là hamster nên mình sẽ để hamster để phù hợp với cả đoạn nha]

Im lặng, vẫn im lặng. Diêu Sâm ngơ ngác nhìn chú hamster đáng yêu ở lối ra, sau đó nhìn Châu Chấn Nam cũng đang ngẩn người, âm thầm nuốt nước miếng, cố nén cười.

"Nam Nam, cậu thật là lợi hại!"
"Đương nhiên, mình là Nam tổng mà lại!"

Châu Chấn Nam quay lại với kỹ thuật tuyệt vời của mình, lắc đầu và lấy ra con thú bông ở lối ra một cách đắc thắng.

"Đây, hamster của cậu này"
"Cảm ơn Nam Tổng"

Diêu Sâm theo sau lũ trẻ nói chuyện, mỉm cười và nhận lấy con hamster từ tay Châu Chấn Nam, sau đó đem con heo bông mà cậu gắp được đặt vào tay của Châu Chấn Nam.

"Vậy thì Nam tổng cũng phải nhận quà của mình."

7.

Trong nháy mắt đã đến ngày xem điểm, 12 giờ đêm, Châu Chấn Nam ngồi trước máy tính để tra điểm, cũng may tốc độ internet ở nhà cậu nhanh đến mức đảm bảo cậu có thể xem điểm của mình một cách suôn sẻ.

Sau khi trang web bị đóng băng một lúc, kết quả cuối cùng của Châu Chấn Nam hiện lên, cậu chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức bật dậy gọi điện cho Diêu Sâm, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu mà vẫn không có người trả lời.

Châu Chấn Nam bĩu môi, chắc Diêu Sâm đang bận kiểm tra kết quả nên không nghe máy, đành gửi tin nhắn Wechat.

"Diêu Sâm, Diêu Sâm, mình được 675 điểm, chúng ta cùng nhau đến trường Đại học A nào!"

Thế nhưng trên Wechat rất lâu mà vẫn không có hồi âm, Châu Chấn Nam cầm điện thoại chờ rất lâu, cuối cùng không nhịn được mà ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, lúc cậu tỉnh lại đã là 11 giờ trưa, việc đầu tiên Châu Chấn Nam mở mắt là tìm mở điện thoại, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn của Diêu Sâm ở trên màn hình Wechat, chỉ với một từ đơn giản

"Tốt."

Châu Chấn Nam không hài lòng, liền gọi điện thoại trực tiếp ném bom

Diêu Sâm nhanh chóng trả lời, nhưng giọng nói của cậu ấy rõ ràng là mệt mỏi

"Nam Nam?"

Châu Chấn Nam nhất thời hối hận vì sự liều lĩnh của mình, nghe giọng nói của Diêu Sâm, hẳn là hôm qua đã khuya mới đi ngủ, những lời giận dỗi, than thở ban đầu bị nuốt xuống, giọng nói của Châu Chấn Nam bất giác nhẹ đi.

"Không có gì, không có gì, cậu đang ngủ sao, mình đang rất vui nên muốn nói chuyện cùng cậu thôi"

Diêu Sâm cười nhẹ ở đầu dây bên kia

"Không, không phải vì kết quả. Là do nhiều người gọi điện hỏi thăm, mình liên tục trả lời tin nhắn, không nghỉ ngơi nhiều."
"Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa mình sẽ nhắn tin lại."
"Được rồi, mình sẽ gọi lại cho cậu sau"
"Được!"

Châu Chấn Nam vui vẻ cúp điện thoại, ngân nga bài hát đi ra ngoài bắt đầu tìm đồ ăn.

Tưởng rằng sau khi có kết quả, hai người có thể thoải mái mà vui chơi nhiều hơn, ai ngờ cậu không được gặp Diêu Sâm cho đến khi điền nguyện vọng, mỗi ngày chỉ có vài đoạn chat đơn giản trên Wechat.

Diêu Sâm nói rằng gần đây công việc ở nhà rất bận, nhưng cậu chưa bao giờ nói với Châu Chấn Nam chuyện đã xảy ra. Châu Chấn Nam lờ mờ cảm thấy có chuyện gì đó nhưng lại không có manh mối.

Cậu lên mạng tìm kiếm trên Baidu : Lý do gì khiến người bạn tốt của bạn đột nhiên phớt lờ bạn? Câu trả lời xuất hiện nhiều nhất là : Bạn thân đã có bạn gái.

Diêu Sâm có bạn gái? Không thể nào. Châu Chấn Nam nhìn chằm chằm câu trả lời một lúc, muốn gọi điện cho Diêu Sâm nhưng cuối cùng vẫn là chán nản tắt điện thoại, lặn lộn trên giường.

Hỏi cái gì, hỏi cậu ấy có bạn gái không, hay là hỏi cậu ấy có bạn gái rồi thì sẽ không cần cậu nữa đúng không? Lấy thân phận gì để hỏi bây giờ, bạn bè? Là bạn bè, đối phương có bạn gái không phải là nên chúc phúc hay sao? Thế nhưng Châu Chấn Nam nghĩ đến dáng vẻ Diêu Sâm dẫn một cô gái đến trước mặt cậu...

Cậu tuyệt đối sẽ không chúc phúc! Cậu còn muốn nhéo tai Diêu Sâm để hỏi tại sao lại phản bội cậu.

Vậy nên, cậu nghĩ rằng mình thích Diêu Sâm mất rồi.

Châu Chấn Nam mười tám tuổi ôm mặt ở trên giường suy nghĩ một lúc lâu, rồi cuối cùng đưa ra kết luận như vậy.

Nhưng Diêu Sâm đối với mình thì sao? Bữa sáng mỗi ngày, sự đồng hành và chăm sóc tỉ mỉ liệu có phải chỉ là tình bạn của những người bạn cùng lớp?
Cậu không biết, và cậu cũng không dám hỏi Diêu Sâm, chỉ nghĩ rằng kỳ nghỉ hè dài như vậy, cậu vẫn có thể tìm cơ hội.

Nhưng mà cuối cùng cậu cũng không chờ đợi được cơ hội.

Diêu Sâm thi trượt kỳ thi tuyển sinh Đại học và bài thi chỉ được có 600 điểm. Cậu tình nguyện đăng ký vào Đại học B, ngành kỹ thuật mạng.

Đây là những gì cậu đã nghe từ Yên Hủ Gia, nếu không phải Yên Hủ Gia nói, e rằng Châu Chấn Nam sẽ không biết được điều này cho đến khi bắt đầu đi học.

Tại sao cậu lại không hiểu?
Có một ánh mắt ảm đạm bên ngoài phòng thi, một thái độ lạnh nhạt với cậu sau khi kiểm tra điểm..

Yên Hủ Gia có chút khó chịu vỗ đầu, kiên quyết nhìn chằm chằm Châu Chấn Nam, sợ rằng cậu ấy sẽ trực tiếp đến nhà Diêu Sâm mà tra hỏi.

Tuy nhiên, nó đã không xảy ra.

Mặc dù Châu Chấn Nam thực sự muốn làm điều này, cậu đã đoán được suy nghĩ của Diêu Sâm trong gần một giây, và cậu thậm chí còn nghĩ về những gì Diêu Sâm sẽ nói khi cậu hỏi.

"Mình không muốn cậu vì mình mà từ bỏ một trường Đại học tốt như vậy. Đó là ước mơ của cậu."
Nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh mới có thể thực hiện được ước mơ của mình.

Châu Chấn Nam cúi đầu uống một hớp nước trước mặt, nước đá của nước trái cây đổ vào trong dạ dày, làm cậu cảm nhận được một cảm giác mát lạnh trong đất trời mùa hè.

Đêm đó, cậu gọi Wechat cho Diêu Sâm, bỏ qua tất cả các câu hỏi trước đó và chỉ hỏi một câu

"Cậu có nghĩ rằng cậu đang làm điều này vì mình?"

Diêu Sâm sau khi được thông tin từ Yên Hủ Gia vào buổi chiều, anh đã suy nghĩ rất lâu để giải thích nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy. Anh muốn nói rằng điều đó tốt cho Châu Chấn Nam, nhưng lại không thể nói được điều gì.

Châu Chấn Nam đợi năm phút mà không có phản hồi, cười lạnh một tiếng liền cúp máy và thêm Diêu Sâm vào danh sách hạn chế. Rồi như không có chuyện gì đi vào phòng khách cùng mẹ nói chuyện phiếm, ban đêm trở lại phòng đem mình vùi mặt vào gối mà khóc nức nở. Khóc xong liền lấy điện thoại ra, bỏ Diêu Sâm từ danh sách hạn chế, chỉ thấy tin nhắn Diêu Sâm gửi cho cậu, nội dung rất đơn giản

"Mình xin lỗi."

Châu Chấn Nam ném điện thoại sang một bên, nước mắt giàn giụa trên khóe mắt khô khốc của cậu.
Cậu không nên bỏ Diêu Sâm từ danh sách hạn chế ra! Cậu không muốn tiếp tục nhìn thấy Diêu Sâm!

8.

Châu Chấn Nam gặp lại Diêu Sâm vào buổi tụ tập của đám bạn cùng lớp trong kỳ nghỉ đông. Cậu ấy vẫn dịu dàng như vậy, khi cậu mặc một chiếc áo khoác len lông cừu bước vào, Châu Chấn Nam rõ ràng nghe thấy sự ngưỡng mộ từ các cô gái.

Có gì mà ngưỡng mộ vậy chứ, thật là.

Châu Chấn Nam cũng không thừa nhận rằng mình đang rất kinh ngạc, liền cúi đầu xuống loay hoay với mấy cái bát đĩa trên tay, nhưng thực ra là đang vểnh tai lên nghe Diêu Sâm cùng những bạn học khác chào hỏi, nói chuyện.

Tại sao còn không qua đây tìm mình thế.

Châu Chấn Nam có chút lo lắng, lại không chịu ngẩng đầu lên để hỏi, đến khi cậu lúng túng nhìn lên, Diêu Sâm đã ngồi ở một bàn khác.

Châu Chấn Nam im lặng, tự mình cầm lấy một cốc bia uống cạn, bạn học bên cạnh muốn ngăn cản nhưng lại không dám, ánh mắt lướt lướt qua Diêu Sâm, Diêu Sâm quay đầu lại nói đùa với những người bạn khác, đồng thời kéo cả Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc qua, nhưng hai người bọn họ cũng bất lực.

Diêu Sâm đang ngồi chéo phía sau Châu Chấn Nam, cậu cảm nhận rõ ràng áp suất thấp trên cơ thể Châu Chấn Nam, không phải anh không nhận được tín hiệu cầu cứu từ các bạn học khác, và anh cũng không muốn nhìn cậu bạn nhỏ trong tâm trạng chán nản như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì, Châu Chấn Nam vừa rồi không liếc mắt nhìn anh khi anh bước vào, e rằng cậu ấy vẫn còn tức giận.

Muốn cậu nói, tính khí này thực sự lớn, đã qua hơn nửa năm, cậu vẫn hờ hững.

Diêu Sâm lấy điện thoại di động ra, nhìn một đống tin nhắn bị từ chối ở khung chat trên cùng, anh thở dài bất lực và gửi một tin nhắn cho Yên Hủ Gia.

Không thể nào, mình chọc giận tiểu tổ tông chính mình phải đi dỗ dành.

Chính vì vậy, sau bữa tối, cả đám kéo nhau đi KTV. Châu Chấn Nam không muốn đi, nhưng bị Yên Hủ Gia kéo đi, cậu ta bảo đi để giải sầu.

Trái tim của cậu là gì? Châu Chấn Nam nghĩ đến cảnh nhìn Diêu Sâm tán gẫu cười cười với người khác một lúc lâu, liền nghiến răng nghiến lợi.

KTV bên trong rất náo nhiệt, các bạn học vốn nhút nhát ban đầu dần dần thả lỏng ra, vì thế Hạ Chi Quang liền bắt đầu chơi trò Truth or Dare.

Châu Chấn Nam lơ đãng ngồi ở giữa đám đông, nhìn thấy Diêu Sâm đang chằm chằm vào chai rượu cách đó vài vị trí, tựa hồ hy vọng được kéo vào cuộc.

Cậu tự ngạc nhiên bởi suy nghĩ của chính mình, cậu không thể tự mắng mình rằng liệu cậu có làm cho Diêu Sâm bối rối hay không.

Đến vòng thứ hai, Diêu Sâm đã bị chỉ điểm bốc thăm để trả lời các câu hỏi.

Yên Hủ Gia gần như không thể chờ đợi để hỏi

"Gọi cho người liên hệ đầu tiên trong Wechat và nói rằng cậu thích người ta"

Người đứng đầu trong Wechat Diêu Sâm, không phải mình sao? Châu Chấn Nam thầm nghĩ, nhưng đã là của sáu tháng về trước. Trái tim Châu Chấn Nam chùng xuống khi nhìn Diêu Sâm lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị bấm số.

Chắc chắn là đã thay đổi từ lâu rồi.

Châu Chấn Nam trong lòng chua xót khó chịu, đôi mắt mờ mịt khẽ ửng đỏ.

Ngón tay của Diêu Sâm dừng lại trên màn hình, sau đó mỉm cười.

"Mình nên làm gì khi mà người liên hệ đầu tiên đã cho mình vào danh sách hạn chế?"
"Vậy thì hãy liên lạc với cậu ấy bằng cách khác và nói với cậu ấy rằng cậu thích người ta!"

Yên Hủ Gia trả lời câu hỏi rất nhanh vì sợ rằng ý tưởng này sẽ bị người khác nói ra đầu tiên và làm thay đổi ý nghĩa của nó.

"Cũng được"

Diêu Sâm lật tay bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy đi tới sau lưng Châu Chấn Nam, nhẹ nhàng mở miệng bên tai cậu

"Mình thích cậu"

Gì? Châu Chấn Nam ngơ ngác nhìn lại, trong chốc lát, dường như có thứ gì đó mềm mại cọ vào môi cậu, có phải là khuôn mặt của Diêu Sâm không?

Châu Chấn Nam đỏ mặt sau khi nhận ra điều đó, cậu cúi đầu lúng túng không chịu nói chuyện. Diêu Sâm không mong đợi điều này xảy ra và quay trở về chỗ ngồi của mình với đôi tai đỏ chót, ngồi yên lặng ở đó trong suốt nửa sau của trò chơi, thỉnh thoảng nhìn về phía Châu Chấn Nam vài lần.

Sau khi trò chơi kết thúc, Châu Chấn Nam từ từ thu dọn đồ đạc của mình, cậu nghĩ rằng mình có thể thoát được cuộc gặp với Diêu Sâm, nhưng vừa ra khỏi phòng, cậu đã thấy Diêu Sâm đang đứng dựa vào tường đợi mình.

Cũng giống như điều này đã từng xảy ra.

Châu Chấn Nam có chút luống cuống cầm lấy túi đi đến trước mặt Diêu Sâm, mấp máy môi không biết nên nói cái gì. Đã lâu không gặp, dường như bọn họ đều là những người xa lạ.

"Nam tổng cho mình ra khỏi danh sách hạn chế đi, mình biết mình sai rồi."

Diêu Sâm lên tiếng trước, gãi đầu cười với Châu Chấn Nam cứ như thể cuộc cãi vã và chiến tranh lạnh trước đây chưa từng tồn tại.

"Để xem biểu hiện của cậu"

Châu Chấn Nam không đồng ý, nhưng cơ thể lại thành thật theo Diêu Sâm trên đường trở về nhà. Nhà hai người không xa nhau chỉ cách một con phố.

"Trò chơi vừa rồi..."

Diêu Sâm nhắc đến trò chơi lúc nãy, nhưng Châu Chấn Nam lại nghĩ đến nụ hôn bất ngờ, dựa vào việc mình thấp hơn Diêu Sâm, cậu đi bên cạnh Diêu Sâm, nhìn chăm chăm vào cậu ấy, lại không nghĩ rằng Diêu Sâm bỗng nhiên quay đầu, cứ như vậy bị cậu ấy thu hết vào mắt.

Châu Chấn Nam có chút xấu hổ, nhưng Diêu Sâm ở bên cạnh vẫn tươi cười khiến cậu giơ nắm đấm lên Diêu Sâm, nhưng lại bị giữ chặt một cách dễ dàng, thậm chí người còn ngã về phía trước, lao vào vòng tay của Diêu Sâm.

Diêu Sâm nhìn xuống đôi mắt của Châu Chấn Nam, anh yêu con ngươi đen láy này đến nỗi anh luôn cảm thấy có vô số ngôi sao sáng ẩn trong đó.

"Cậu... cậu làm gì thế?"

Châu Chấn Nam hơi chột dạ, tư thế lúc này quá mơ hồ, cơ thể của cậu hoàn toàn bị áp chế.

"Điều mình vừa nói với cậu không phải mạo hiểm, mà đó là sự thật"

Điều vừa nói với mình, cậu ấy... cậu ấy thích mình?
Châu Chấn Nam cảm thấy tim mình đập rất nhanh, như thể sẽ lao ra khỏi cơ thể trong giây tiếp theo.

Sau đó, một bóng đen phủ lên mặt cậu, Diêu Sâm nâng mặt cậu lên và hôn nhẹ nhàng lên đó.

Chà, lần này trái tim sẽ không nhảy ra ngoài. Châu Chấn Nam bị hôn đến choáng váng, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu.

Cuối cùng, cậu đã bỏ Diêu Sâm ra khỏi danh sách hạn chế.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro