pt. 2
2.
Khi Seongwoo gặp Minhyun lần đầu, họ mới chỉ tám tuổi.
Khi ấy là tháng Giêng, và Minhyun là học sinh hoàn toàn mới người vừa chuyển từ Busan lên Seoul, và ngay lập tức mọi người trong lớp cậu đã muốn làm bạn với anh. Không phải với Seongwoo, không bao giờ là Seongwoo, nhưng với cậu bạn mới với đôi mắt sáng và tư thế hoàn hảo và chất giọng khôi hài khi anh nói.
Cho nên vào ngày Minhyun lần đầu đến trường, khi mẹ Seongwoo hỏi cậu với giọng điệu như thể sắp sửa nghẹn ngào nếu có chuyện gì thú vị đã diễn ra, Seongwoo đã nói với bà rằng đó chỉ là một ngày như bao ngày khác.
Ngoại trừ việc vào ngày tiếp theo, khi Sanggyun hỏi Minhyun nếu có muốn cùng chơi đá banh và Seongwoo chuẩn bị kể gào lên đầy phẫn nộ với toàn bộ sức mạnh của một đứa trẻ 8 tuổi về việc các cậu luôn bảo tớ đội đã đủ người, Minhyun đã quay sang Seongwoo và hỏi "Tại sao cậu ấy lại không chơi cùng?"
Seongwoo không nhớ phản ứng của Sanggyun như thế nào, hay phản ứng của mọi người như thế nào. Cậu để ý hơn về việc có ai đó đã thực sự để ý đến cậu, có ai đó đã đứng lên vì cậu trong khi người ấy còn không biết cậu là ai. Và rồi Minhyun nhún vai và nói, "Ừ thì, tớ không thích đá banh," và ngồi xuống cạnh Seongwoo để xem.
Seongwoo liếc qua anh, nhưng không nói gì cả. Minhyun cũng không thốt ra lời nào. Nhưng kể cả khi Huihyeon đã hỏi hơi lớn tiếng rằng tại sao học sinh mới lại ngồi kế một thằng không cha, anh đã không hề di chuyển khỏi vị trí trên đường nhựa.
Đôi khi Seongwoo cảm giác như cậu vẫn là cậu bé ngồi trên con đường nhựa năm ấy, bó gối sát chặt với ngực, sẵn sàng hoàn thiện ánh nhìn chết người hoàn hảo của mình. Nhưng trong tâm trí cậu, Minhyun luôn có vẻ như sẽ vẫn bên cạnh cậu. Seongwoo và Minhyun chống lại thế giới.
Đó là cách họ đã luôn ở cùng nhau. Nhưng Seongwoo không biết liệu trong tương lai họ có còn luôn như thế không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro