MA Oneshot - Christmas Love
Author: librront
Original link: https://archiveofourown.org/works/43252387
Translator: Ayumi
Chưa beta
------------------------------------------------------------------
Apo không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh.
28 tuổi và cậu biết rằng đằng sau mỗi mối quan hệ đều có rất nhiều những bước tiến phiền phức. Để bắt đầu cảm thấy một điều gì đó tiềm năng và mới mẻ về một người mới bước vào cuộc đời mình, Apo cần tìm hiểu tiểu sử của họ, nghe list nhạc yêu thích của họ, ghé thăm căn hộ của họ. Và nếu sau tất cả những điều này, cậu vẫn không thất vọng, thì hỏi bạn bè của họ về người yêu cũ. Điều thứ hai là thứ luôn nhanh chóng khiến cậu cảm thấy chán nản, sau đó mọi mối quan hệ trong đời cậu đều kết thúc trong sự sụp đổ.
Khi những người bạn của cậu gặp gỡ bạn đời, trò chuyện về việc họ đã nhận ra đây là "người duy nhất" ngay từ lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau, Apo mỉm cười hoài nghi và gật đầu, chúc mừng bạn mình bằng một câu chuyện mà đối với cậu thì y hệt như trong truyện cổ tích.
Vì vậy, hàng năm vào đêm Giáng Sinh, cậu thường nhốt mình trong căn hộ hiu quạnh và xem những bộ phim lãng mạn về cách hai con người định mệnh gặp gỡ trong hoàn cảnh tình cờ và yêu nhau trong một đêm Giáng Sinh diệu kỳ. Hai giờ trước chỉ là những người xa lạ, ở cuối phim họ đã hôn nhau dưới lớp tuyết mịn, ánh đèn rực rỡ của thành phố và một bài hát về tiếng chuông leng keng chết tiệt nào đó.
Giáng Sinh năm nay cũng chẳng khác gì so với những năm trước. Apo mặc vào chiếc quần dài, để hở vài cúc áo sơ mi một cách mời gọi, sau đó khoác chiếc áo khoác trông phản cảm nhất mà mình có, để không một tên khốn nào trên đời có thể nghĩ rằng cậu đã ra khỏi nhà để tìm bạn tình cho dịp lễ.
Toàn bộ vẻ ngoài của cậu như đang hét lên theo đúng nghĩa đen "Tình yêu thật tệ hại và nếu bạn muốn tôi, trước tiên hãy viết một bài luận 500 từ về lý do vì sao bạn sẽ không làm tan nát trái tim tôi". Tất cả những gì Apo muốn là mua một đống món ngọt để giúp mình tỉnh táo khi xem một bộ phim Giáng Sinh bi thảm, mà cậu biết, bộ phim này sẽ kết thúc bằng cái chết của nhân vật chính hay đại loại thế. Cậu cần một cái gì đó để dẹp đi những giọt nước mắt cay đắng của chính mình.
Chuyến đi đến trung tâm thương mại mất khoảng nửa giờ đồng hồ. Apo cũng không vội, nhìn những ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ trên các tòa nhà, biển quảng cáo Giáng Sinh và những con người đang sải bước trên đường phố đã bắt đầu ăn mừng ngày lễ tuyệt vời. Cậu mỉm cười với tất cả những điều này và buộc bản thân phải nghĩ rằng cuộc sống của mình không đến nỗi tệ lắm, mà cậu cũng không cô đơn đến thế, miễn là cậu có cả thế giới trước mắt và rất nhiều sự yêu thương đến từ những người xung quanh.
Vừa bước vào tòa nhà của trung tâm mua sắm, Apo chợt nghĩ về lần cuối cùng cậu đón ngày lễ này cùng gia đình, và nhận ra rằng hình như cũng đã lâu lắm rồi, hồi mà trước khi cậu thất vọng về mọi thứ. Đến gần chiếc thang cuốn dài dẫn lên các tầng trên và rực sáng ánh đèn xanh đỏ của những quả bóng bay treo xung quanh, cậu lướt nhanh những mục Story trên IG của bạn bè mình - họ đã bắt đầu ăn mừng cùng gia đình. Điều này một lần nữa khiến cậu nhớ lại đã bao nhiêu năm rồi cậu và bố mẹ không nói với nhau câu "Giáng Sinh Vui Vẻ".
Apo không biết điều gì đột nhiên khiến cậu rời mắt khỏi điện thoại, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của cậu như bị nam châm hút chặt bởi một người đàn ông đang đi ngược về phía mình trên thang cuốn. Thân hình cao ráo, tóc đen nhánh và cực kỳ đẹp trai, trong chiếc áo sơ mi màu vàng sáng được bao quanh bởi những ánh đèn Giáng Sinh lộng lẫy, người đàn ông trông giống như một ảo ảnh, một giấc mơ đẹp đẽ mà Apo đã đắm chìm trong ánh nhìn của người đối diện trong một vài khoảnh khắc ngắn ngủi.
Và vào lúc đó, người đàn ông lạ kỳ này đã mỉm cười với cậu bằng một nụ cười tỏa sáng và chân thành, và Apo cảm thấy rằng mình đang rơi xuống.
Hóa ra tình yêu từ cái nhìn đầu tiên giống như rơi xuống từ độ cao lớn, giống như nhảy xuống nước với một tiếng hét và nhận ra rằng mình thực sự, chắc chắn là đang bay. Yêu từ cái nhìn đầu tiên giống như trở về nhà, đến một nơi mà mình chưa từng biết đến, mặc dù bản thân thực sự cần nó. Nó giống như mọi thứ mình buộc phải có để cảm thấy bản thân đang sống.
Và trong khi Apo lo sợ rằng người đàn ông sẽ chỉ đi ngang qua, tiếp tục đi xuống, thì anh lại quay sang cậu, lao theo chuyển động của thang cuốn, vẫn tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ.
"Này, đợi đã" — anh gọi khi đang chạy theo, đôi khi nhảy qua những bậc thang rộng để theo kịp Apo.
Apo bối rối như thể cậu chưa bao giờ gặp phải điều đó trong đời. Sau khi trải qua cảm giác như rơi xuống vực sâu vài giây trước, Apo không biết phải làm gì. Cậu mỉm cười một cách ngu ngốc và xấu hổ để đáp lại, nhìn cách người đàn ông phía trước cố gắng đuổi kịp cậu trong khi cái phương tiện tốc độ cao ngu ngốc này đang cố gắng ngăn cản anh làm như vậy.
"Tôi là Po", — cậu lớn tiếng nói, ngay lập tức cảnh cáo khi người đàn ông suýt vấp ngã. - "Cẩn thận..."
"Không sao đâu," — Mile cười khúc khích, hơi thở dốc, nhưng chỉ còn vài bước nữa là kết thúc việc leo trèo đầy nguy hiểm.
Khi Apo xuống thang cuốn, người đàn ông tươi sáng và ấm áp này cuối cùng cũng bắt kịp cậu, anh chống tay lên đầu gối và cố gắng lấy lại nhịp thở.
"Vừa rồi là chuyện gì vậy?" — Apo không khỏi mỉm cười, thích thú nhìn anh.
"Cậu chưa bao giờ xem phim truyền hình à?" — Nụ cười của Mile khiến anh càng thêm rạng rỡ, hơn tất cả những ngọn đèn rực sáng trên thế giới này. — "Nếu gặp gỡ ai đó vào dịp Giáng Sinh, đó chắc chắn sẽ là tình yêu đích thực."
Vào lúc đó, Apo nhớ về những bộ phim truyền hình, và cậu ghét tất cả những thứ nhảm nhí về tình yêu sét đánh và những nụ hôn trong các bài hát Giáng Sinh, về chiếc áo khoác lố bịch cùng một chú nai nhỏ, và tất cả mọi thứ từng khiến cậu bận tâm. Cậu nhìn vào đôi mắt to ấm áp của Mile, nghĩ rằng có lẽ mình không cần phải ngồi khóc lẻ loi trước cái chết bi thảm của nhân vật chính.
Và hiển nhiên là, món ngọt tráng miệng sẽ ngon hơn nhiều khi chia sẻ cùng một người khác.
***
Nói về lý do tại sao Apo không bao giờ vội vã lao vào các mối quan hệ và thường cố gắng bảo vệ bản thân khỏi bất kỳ cảm xúc mới mẻ nào, thì điều quan trọng nhất chính là trái tim cậu rất mong manh dễ vỡ. Cũng không biết nên vui hay nên buồn, Apo chưa bao giờ là người yêu trước cả, nhưng cuối cùng thì cậu vẫn luôn là người yêu nhiều hơn.
Nghịch lý của điều này là cậu càng bảo vệ tình cảm của mình với đối phương một cách quyết liệt, thì họ càng dễ dàng phá vỡ nó, khiến cậu cảm thấy tồi tệ và sau đó để lại một lỗ hổng lớn trong tâm hồn buộc cậu phải dành hàng năm trời để có thời gian phục hồi bản thân. Lần nào Apo cũng phải lòng với những thứ chết tiệt này, vì vậy cậu nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ tìm được một mối quan hệ ít nhiều được chấp nhận. Cậu dẹp bỏ giấc mơ về một mái ấm của chính mình, một cây thông Giáng Sinh khổng lồ, thưởng thức một ly rượu vang nóng bên lò sưởi cùng giai điệu Giáng Sinh quen thuộc và một nụ hôn ấm áp với người mình thương vào lúc nửa đêm.
Đó là lý do vì sao việc Mile xuất hiện như thể ai đó bất thình lình ném tuyết vào người cậu vậy, bất kể điều đó nghe có vẻ ngu ngốc đối với một nơi mà mọi người đang chết vì cái nóng hơn 35 độ C vào giữa mùa đông.
Nếu bố mẹ của Apo phát hiện ra rằng cậu vừa đưa người đàn ông đầu tiên mà cậu mới gặp về căn hộ của mình mà không hề biết gì về họ hay địa chỉ của đối phương, không một thông tin gì cả, ngoại trừ việc người đấy bị dị ứng với đậu phộng, họ sẽ ngay lập tức bỏ mặc cậu luôn. Apo đã được nuôi dạy trở thành một chàng trai biết điều và thận trọng, nhưng rõ ràng có điều gì đó sai sai ở đây, và giờ cậu đang để một người mà mình chỉ vừa quen biết 50 phút trước vào nhà mà không một chút nghi ngờ cùng một nụ cười ngại ngùng trên môi.
Ừ thì, cũng mừng là họ đã không mua bánh bơ đậu phộng.
"Xin lỗi nha, nhà tôi hơi lộn xộn", — Apo lóng ngóng ngay khi họ bước vào nhà, vì cậu chợt nhận ra rằng mọi thứ xung quanh đang gào thét về sự lộn xộn theo đúng nghĩa đen.
"Không sao đâu, nhìn vẫn ổn mà. Nhưng mà ngại quá, tôi có một chút thắc mắc, nó là gì vậy?" — Mile hỏi, người vừa mới nhiệt tình nhìn ngóng quanh căn hộ, và giờ đây đang chọc ngón tay vào cây sung kích cỡ trung bình được đặt trên bàn với khuôn mặt ngạc nhiên, được trang trí bằng những món đồ chơi Giáng Sinh và đèn vàng lấp lánh một cách ngớ ngẩn.
"Cây thông Giáng Sinh đó", — Apo trả lời như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên đời. Cậu biết mình là người kỳ quặc, nhưng lúc đó cậu quan tâm nhiều về những hộp cà ri nằm rải rác trên ghế sofa - thứ đồ này cần phải được vứt ngay đi trước khi người đàn ông tuyệt vời này chạy trốn khỏi đây.
"Thiệt luôn?" — Mile cười khúc khích, bước đến chỗ cây sung và khẩy khẩy những người tuyết nho nhỏ dễ thương treo trên đó một cách thích thú.
"Ừ thì, tôi không nghĩ là mình sẽ có khách đến," — Apo nhún vai, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của người đàn ông. - "mà nhiêu đó cũng đủ đối với tôi rồi".
Đáp lại, Mile nhìn cậu với ánh mắt trầm tư, trong đó có rất nhiều cảm xúc khác nhau khiến Apo không thể hiểu được ánh mắt này thực sự có ý nghĩa gì.
"Cậu định đón Giáng Sinh cùng ai?" — Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Mile bao trùm lấy cậu, như muốn len lỏi qua từng tầng lớp da thịt, sau đó lại tập trung thành một quả cầu ánh sáng nhỏ ấm áp ở đâu đó trong ngực cậu.
"Một mình", — Apo khẽ đáp. - "Mấy bộ phim chính kịch về Giáng Sinh, nhớ không?"
Một sự im lặng bao trùm lấy họ trong vài giây, nhưng cũng không biết nên diễn tả rằng bầu không khí này ấm cúng và dễ chịu hay nó khá tồi tệ và khó xử, nhưng sau đó Mile lại nở nụ cười hớp hồn của mình và mọi nghi ngờ của Apo biến mất ngay lập tức.
"Dĩ nhiên là không rồi. Giờ thì, thay bộ đồ ngủ tuần lộc đi nào."
Còn 4 tiếng nữa mới tới nửa đêm, hai người thay bộ đồ ngủ Giáng Sinh vui nhộn (màu đỏ cho Apo và màu xanh lá cây cho Mile), tắt đèn và bắt đầu xem "Last Christmas", bộ phim bi thảm mà Apo đã mong chờ từ hồi giữa tháng.
Lúc đầu, sự hiện diện của Mile bên cạnh cậu trên chiếc sofa có vẻ kỳ lạ. Apo vẫn không thể kiềm chế được cảm giác ngứa ngáy muốn hỏi tại sao Mile lại quyết định trải qua đêm Giáng Sinh để thưởng thức món ngọt trên chiếc sofa tại nhà của một anh chàng lạ mặt, mà không phải là cùng với gia đình, nhét quà vào tất hay những thứ quái quỷ mà người bình thường vẫn thường làm. Nhưng, tự giới hạn bản thân với những cái nhìn nghi ngờ hiếm hoi về phía mình, Apo đã khôn ngoan quyết định không đặt câu hỏi, biết đâu câu trả lời lại khiến người đàn ông này thay đổi ý định thì sao.
"Cô ấy đã uống nó, phải không?" — Thay vào đó, Apo quay sang hỏi, với tay lấy chiếc bánh gừng ngọt có hình ông già Noel.
"Tôi nghĩ vậy", — Mile gật đầu đáp lại trong khi hớp một ngụm sữa lắc sô cô la được phủ thêm một loạt những viên bánh quế đầy màu sắc nằm rải rác bên trên.
Sau vài phút im lặng, chỉ có âm thanh của bộ phim và tiếng nhai của Apo khi thưởng thức món tráng miệng, cậu lại buộc miệng hỏi.
"Tại sao cô ấy lại uống nó chứ?"
"Tôi không biết", — Mile nhún vai, xác nhận lời nói của mình. - "Có lẽ gần cuối phim sẽ biết".
"Anh biết rằng nhân vật chính đã chết rồi mà, phải không?"
Mile đảo mắt, bẻ một mẩu bánh gừng khác và ném vào người Apo.
"Không, nhưng cảm ơn vì đã cho tôi biết".
"Anh vừa mới bẻ chân của người đàn ông bánh gừng đó!" — Apo hét lên trong sự kinh hoàng giả tạo. - "Thật là máu lạnh mà..."
"Sao mà tệ bằng cái người đi spoil kết cục của phim", - Mile lầm bầm, lại quay sang thưởng thức món đồ uống của mình, nhưng ẩn sau đó là một nụ cười.
"Tôi đã nói với anh là tôi sẽ khóc như thể tôi chưa bao giờ khóc trong đời mà," — Apo nhún vai, quay lại với món ngọt của mình. - "Đáng lẽ là anh phải đoán trước rồi chứ."
"Tôi nghĩ cái kết bi thảm có nghĩa là họ sẽ không ở bên nhau thôi,"— Mile trả lời. - "Ai lại làm phim Giáng Sinh về cái chết chứ?"
"Trước hết, bộ phim này không nói về cái chết," — Apo cười, cầm lấy đồ uống của mình và nếm thử. Dâu tây và chuối, món ưa thích của cậu. — "Và thứ hai, anh nghĩ không ở bên nhau là một bi kịch à? Thế thì còn, ừm... thì...không biết nữa..., bệnh ung thư hay là bị cắm sừng? Đôi khi một cuộc chia tay là một phước lành chết tiệt rồi."
Và cũng không cần phải nói rằng điều này được đúc kết từ hàng tá mối quan hệ thất bại của cậu.
"Tôi nghĩ", — Mile bắt đầu với cái nhìn sâu sắc, cẩn thận về những gì đang diễn ra trên màn hình. - "Rằng nếu may mắn tìm được tình yêu của mình thì sống cuộc đời xa cách người ấy đúng là một bi kịch. Tôi thà trải qua căn bệnh ung thư và chắc chắn sẽ không bao giờ đánh đổi nó để lấy tình dục một cách vô nghĩa, vì cái chính là phải được ở bên nhau. Tình yêu đích thực có thể vượt qua tất cả."
"Anh kỳ quặc lắm đấy, anh biết không?" — Apo cười toe toét, nhìn Mile và cảm thấy quả cầu nhỏ ấm áp trong ngực bắt đầu lớn lên và sưởi ấm mình nhiều hơn trước.
Mile cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình, anh nhìn vào mắt cậu và mỉm cười, nhướng mày.
"Vậy còn cậu? Cậu trang trí cây sung như một cây thông Giáng Sinh, còn chúng ta thì đang mặc bộ đồ ngủ in hình những con tuần lộc và xem một bộ phim về cái chết," — anh vẫy tay, chỉ vào chiếc TV đang chiếu một bộ phim mà cả hai vẫn còn đang theo dõi. - "Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều hơi kỳ quặc như nhau: cậu muốn làm điều gì đó ngây ngốc và dễ thương, và tôi nguyện ý đồng hành cùng cậu. Chúng ta bù trừ cho nhau thôi."
Bối rối nhìn vào cây sung Giáng Sinh của mình, đang lấp lánh tỏa sáng với những bóng đèn nhỏ, Apo cảm thấy má mình ửng hồng và nở một nụ cười hạnh phúc.
"Bộ phim này đâu có nói về cái chết," — cậu lầm bầm, bẻ gãy chiếc chân thứ hai của người đàn ông bánh gừng và ném vào Mile.
Và trong một lúc ngắn ngủi, sự im lặng của căn hộ chìm trong tiếng cười của cả hai người họ.
***
"Này, thôi nào, lau nước mắt đi... Đừng khóc nữa, năn nỉ đó."
Nếu được hỏi điều ngớ ngẩn nhất đã xảy ra với bạn trong năm nay là gì, bạn sẽ nói gì? Vâng, bạn biết đấy, nó không quan trọng đâu. Chẳng có điều gì có thể tệ hơn là việc khóc về cái kết bi thảm của một bộ phim trên vai một anh chàng mà bạn chỉ mới gặp vài giờ trước. Một anh chàng tốt bụng, dịu dàng, tuyệt vời bị nhấn chìm trong nước mũi của bạn, đưa khăn giấy cho bạn với vẻ mặt lo lắng và nhẹ nhàng xoa đầu bạn, vì trái tim bạn đã tan nát, xin chân thành cảm ơn.
Sẽ thực sự là một phép màu nếu sau tất cả những chuyện này, anh chàng này vẫn muốn gặp lại bạn một lần nữa.
"Này, thôi nào, Po. Bộ phim đã kết thúc tốt đẹp mà, đúng không?"
Khịt mũi một cách tức giận, Apo nhận lấy tờ khăn giấy khác, cảm thấy một làn sóng cảm xúc mới tiến đến đánh gục mình.
"Làm sao mà tốt đẹp được khi cô ấy bị bỏ lại một mình và không hạnh phúc?!!"
"Ai bảo cô ấy không vui?" — Mile bắt đầu cuộc tranh luận một cách thận trọng, mặc dù biết rằng điều đó là vô nghĩa. Nỗ lực cuối cùng của anh đã dẫn đến việc Apo không thể bình tĩnh lại trong hơn mười phút chết tiệt. — "Cô ấy đang cười, cậu cũng thấy mà..."
"Nhưng mà họ không ở bên nhau!" — tích cực lau nước mắt trên má, Apo tiếp tục hét lên. Phạm vi cảm xúc của cậu đôi khi rộng một cách không cần thiết, và thực sự rất ít người bình thường có thể chịu đựng được.
"Đúng là xét cho cùng thì họ không ở bên nhau," — Mile nhận xét một cách hoài nghi, ngay lập tức nhận được những ánh mắt tròn xoe của người đối diện. — "Ý tưởng chính của bộ phim hoàn toàn không phải ở anh chàng nam chính, mà là học cách yêu lấy cuộc sống của bản thân, cậu không hiểu sao?"
"Th-thì là vậy, nhưng mà..."
Trên thực tế, Apo không có gì để phản đối điều này. Cậu biết rằng bộ phim này sẽ kéo linh hồn mình ra nghiền nát nó thành hàng ngàn mảnh nhỏ, nhưng để bào chữa cho bản thân, cậu có thể tự tin nói rằng mình sẽ chịu đựng một mình và không hề nghĩ rằng sẽ có người ở cạnh bên an ủi. Một người cực kỳ đẹp trai, ôm Apo vào lồng ngực vững chãi và nhẹ nhàng luồn những ngón tay của mình vào tóc Apo để mang lại sự sống cho cơ thể khốn khổ của cậu.
"Trông tôi thật kinh khủng, phải không?"
Nhẹ nhàng cách xa người Mile một chút, cậu nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe đầy tủi thân. Apo mong rằng anh sẽ cười nhạo mình, nói rằng cậu thật kỳ lạ, rằng điều đó thật quá sức đối với anh, và sau đó câu chuyện Giáng Sinh kỳ diệu của họ sẽ kết thúc trước khi nó thực sự bắt đầu, nhưng thay vào đó, Mile chỉ mỉm cười ấm áp và nhẹ nhàng khều những sợi tóc lòa xòa trên trán của cậu.
"Không đâu", — Mile nói, khiến Apo cảm thấy quả cầu ánh sáng ấm áp trong lồng ngực mình ngày càng lớn hơn, quả cầu như được sinh ra ở đó ngay từ lần đầu tiên Apo nhìn người đàn ông này. - "Trông em thật xinh đẹp."
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng kỳ diệu lại bao trùm giữa họ, chính sự im lặng trước đây đã buộc Apo phải thỏa hiệp với các nguyên tắc của mình và cho phép Mile bầu bạn với cậu, mặc dù Apo ghét bất kỳ khả năng nào sẽ xảy ra. Và giờ đây, khi phép màu của khoảnh khắc này lại bắt đầu hoạt động trở lại, buộc Apo phải chìm đắm trong ánh nhìn của người đối diện, cậu sẵn sàng gửi tất cả những lời phản đối bao biện liên quan đến nụ hôn Giáng Sinh xuống địa ngục một cách chân thành và bất cẩn nhất có thể.
Và vào lúc đó, toàn bộ tế bào trong cậu đang hoạt động trong sự thiếu kiên nhẫn, giống như một con chim trong lồng, run rẩy chờ đợi một nụ hôn.
Hình bóng của họ chỉ được chiếu sáng bởi ánh sáng của màn hình TV và những bóng đèn nhỏ lấp lánh treo trên cây sung Giáng Sinh, Mile ôm Apo trong vòng tay và cậu đã sẵn sàng tan chảy trong khoảnh khắc đó, cuối cùng cậu cũng tin tưởng vào số phận và ngừng nghĩ rằng cuộc sống này không hề đơn giản và dễ hiểu như vậy.
Nhưng ngay khi Mile cúi xuống gần hơn một chút, chỉ để lại sự căng thẳng kéo dài giữa hai đôi môi, điện thoại trong túi quần của anh đột nhiên reo lên với một âm thanh chói tai, được treo ngay ngắn trên chiếc ghế gần đó. (phòng hờ mọi người quên thì cái quần này bị cởi ra vì 2 người thay sang bộ đồ ngủ tuần lộc đó nha, hong có 'tắt đèn' gì ở đây đâu :'> )
Khoảnh khắc bị hủy hoại, Mile lúng túng quay đi với ánh mắt hối lỗi, anh đứng dậy khỏi ghế sofa để trả lời cuộc gọi.
Apo không bận tâm khi người đàn ông biến mất vào căn bếp nhỏ của mình để bảo toàn sự riêng tư cho cuộc nói chuyện. Xét cho cùng, họ hoàn toàn không biết nhau và anh cũng không bắt buộc phải cho cậu biết về những rắc rối trong cuộc sống cá nhân của mình.
Nhưng bất chấp điều đó, Apo không thể làm gì khác ngoài việc tìm thêm một nghìn lẻ một lý do rón rén đến gần bếp nhất có thể để nghe được ít nhất vài từ của cuộc trò chuyện. Cậu biện minh cho mình bằng cách nói rằng cậu có quyền được biết liệu "Tình Yêu Giáng Sinh" của mình thực sự là đã có vợ và ba con hay không.
Chúa ơi, điều này thật ngu ngốc. Cậu thật đáng thương...
"Không được..." — những đoạn hội thoại ngắt quãng của Mile truyền đến tai Apo. — "Không thể đến bây giờ được... đang gặp một người..."
Chỉ sau vài giây, Apo nhận ra rằng cậu đang nín thở, sợ phải nghe điều gì đó sẽ khiến mình thất vọng về Mile. Và một phần nào đó trong cậu cũng muốn vậy, bởi vì Apo đã quá quen với sự cô đơn và giữ những người đàn ông một ngày này của mình - mối quan hệ mà cậu tự cho là vậy - càng xa ranh giới cá nhân của mình càng tốt. Nhưng một phần khác trong cậu mong muốn Mile trở thành con người chân thành và thực tế như những gì mà anh đã thể hiện. Người đã không quan tâm đến tất cả các kế hoạch xem phim về cái chết bi kịch với cậu vào đêm Giáng Sinh và nhẹ nhàng, cẩn thận lau nước mắt cho cậu sau đó.
"Thực sự xin lỗi..." — Mile tiếp tục, xin lỗi người ở đầu bên kia điện thoại. — "Con nhớ là con đã hứa..."
Nội dung trò chuyện mà Mile nói tiếp theo bị nhấn chìm bởi cảm giác tội lỗi mà Apo cảm thấy khi cậu nhận ra rằng Mile không phải là anh chàng chỉ quanh quẩn trong trung tâm thương mại vào đêm Giáng Sinh. Anh có một cuộc đời và những công việc của riêng mình, gia đình hay bạn bè của anh đang chờ đợi anh ở đâu đó, và anh không có quyền phản bội họ vì lợi ích của một người xa lạ ngẫu nhiên, cho dù Mile có là một gã ngốc lãng mạn đến đâu đi chăng nữa, tin rằng họ đã yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Hít một hơi thật sâu, Apo buộc mình phải chấp nhận ý tưởng rằng cậu nên để Mile đi. Không ai đáng phải trải qua một kỳ nghỉ tuyệt vời, tươi sáng như vậy trong bóng tối và căn hộ nhỏ bừa bộn của Apo, nơi chỉ có cậu và sự cô đơn của riêng mình. Hơn nữa, Mile không xứng đáng với điều đó.
Khi cuộc trò chuyện điện thoại kết thúc và anh quay trở lại phòng, Apo đã ngồi sẵn đợi anh. Mile trông có vẻ hối lỗi, và vẻ mặt buồn bã của anh như thể hiện rõ hơn bất kỳ lời nào về việc anh hối tiếc như thế nào về mọi điều sẽ được thốt ra tiếp theo.
"Anh cần phải đi à?" — Apo đã giúp anh mở lời dễ dàng hơn, gượng cười.
"Đúng vậy, anh...", — ngập ngừng một cách lúng túng, Mile dùng lòng bàn tay xoa xoa cổ, dường như đang cố gắng sắp xếp những suy nghĩ của mình thành lời. Anh trông thật là đẹp trai trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng đến nỗi Apo đã bị anh mê hoặc trong vài giây. — "Thật ra thì, năm nay gia đình anh đến Bangkok để bọn anh có thể cùng nhau đón Giáng Sinh và những ngày lễ. Gần đây anh rất bận, không có thời gian về nhà, nên..."
"Không sao đâu", — Apo ngắt lời anh, và sâu thẳm đằng sau nụ cười giả tạo, cậu giẫm lên một quả cầu ánh sáng nhỏ trong ngực và nghiền nát nó. - "Tôi hiểu, anh không nợ tôi bất cứ điều gì cả."
Sau khi đánh giá cậu bằng một cái nhìn đầy khao khát và hối lỗi, Mile đột nhiên đánh liều bước tới vài bước, nhanh chóng bất ngờ xâm chiếm không gian cá nhân của Apo và nhẹ nhàng siết chặt vai cậu.
"Nghe này, anh biết điều này có thể là hơi vượt mức đối với em, nhưng... có lẽ chúng ta có thể xem một bộ phim khác sau? Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến nửa đêm, và nếu chúng ta đi bây giờ, thì..."
"Đợi đã, cái gì cơ?"
Nghĩ rằng mình đã nghe nhầm hoặc bộ não bệnh hoạn của mình đã hiểu sai ý định của Mile, cậu mở to mắt, nhìn người đàn ông đối diện với vẻ hoài nghi.
"Đi cùng anh nha Po", - Mile hỏi và không nghi ngờ gì nữa, anh thực sự mong đợi điều đó. Giọng nói nhỏ nhẹ và đầy tình cảm, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve vai Apo, hơi siết chặt. - "Làm ơn đi, Po."
"Ý anh là sao?... Cùng với gia đình anh? Bây giờ luôn?" — Apo rất bối rối và cậu không biết phải nói hay làm gì để hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra và mình phải làm gì với nó đây. Vào lúc đó, một phần trong cậu muốn làm Mile thất vọng, để đẩy anh ra trước khi Mile có thể làm vậy, hét lớn vào loa rằng yêu cầu này là điều tồi tệ nhất mà Apo có thể đồng ý trong đời.
"Đúng vậy", — Mile gật đầu, và tia hy vọng lóe lên trong mắt anh khi anh nhận ra rằng Apo chỉ còn một bước nữa là đồng ý, nó sáng hơn và đẹp hơn hàng nghìn ngọn đèn Giáng Sinh mà thế giới từng thấy.
Quả cầu ánh sáng nhỏ bị nghiền nát và xoắn lại trong ngực Apo nhẹ nhàng nhấp nháy, lan tỏa hơi ấm một lần nữa.
***
Hóa ra là Mile rất giỏi trong việc thực hiện lời hứa của mình. Anh luôn nắm chặt đôi bàn tay run rẩy của Apo cho đến khi cậu bắt đầu cảm thấy tự tin hơn, và anh vẫn không buông cậu ra ngay cả khi anh cần cả hai tay để gọi rượu vang nóng cho cả hai người bọn họ.
Toàn bộ không gian của sân trượt băng được bao phủ bởi ánh đèn vàng rực rỡ, âm thanh của những bài hát Giáng Sinh có thể được nghe thấy từ những chiếc loa ở khắp mọi nơi, và tuyết mô phỏng từ ánh đèn sân khấu dường như rất thật đến nỗi trong một vài khoảnh khắc Apo dường như cảm thấy chính mình đang ở Công Viên Trung Tâm của New York.
Mile là một vận động viên trượt băng xuất sắc, và Apo bên cạnh anh như một chú mèo con lố bịch, đi bốn chiếc giày nhỏ xíu, không hiểu phải làm gì với nó bây giờ. Cuối cùng, tất cả những gì cậu làm là ôm chặt Mile trong khi họ trượt băng và tận hưởng từng khoảnh khắc kỳ diệu của những gì đang xảy ra giữa họ.
"Vậy", — cậu đột nhiên quyết định nói chuyện và tìm hiểu về Mile nhiều hơn. - "Anh đã đến nhà em, lau nước mắt cho em, thấy em ăn bánh chẳng tao nhã chút nào. Em nghĩ đã đến lúc em phải tìm hiểu con người thật sự của anh là ai."
"Po-o-o", — Mile bật cười, đan các ngón tay của họ lại với nhau và quay lại đối mặt với Apo để anh có thể lùi người về sau một chút. - "Em muốn biết gì về anh nào?"
"Không biết nữa", — Apo nghĩ một lúc. Mọi thứ thì sao? - "Ví dụ như... Anh làm gì? Ý em là công việc của anh hoặc là... sao cũng được."
Quay người lại, Mile đảm bảo rằng không có gì cản trở chuyển động của mình, rồi quay lại nhìn Apo.
"Gia đình anh có rất nhiều cơ sở kinh doanh ở Kalasin: trung tâm mua sắm, khách sạn, bệnh viện. Mỗi thứ một ít, nhưng khối lượng công việc thực sự là quá tải."
"Vậy là anh không sống ở Bangkok hả?" — Apo hỏi, cảm thấy một sự thất vọng đang dâng lên trong cổ họng. Nếu Mile sống cách xa hàng dặm, thì tất cả những điều này chắc chắn sẽ không phải là một kết thúc có hậu...
"Anh sống nay đây mai đó thôi", — Mile nhún vai, nhưng điều đó khiến Apo cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. — "Đa số thời gian thì anh sống ở đây, nhưng anh thường phải bay về đó để quản lý việc kinh doanh."
"Ồ, vậy anh là sếp lớn à?" — Apo cười toe toét, tinh nghịch cắn môi. - "Hấp dẫn đó nha."
"Thực ra thì, không chỉ có vậy," — Mile đáp, hơi xấu hổ, cuối cùng quay lại để di chuyển ngang hàng với Apo. — "Anh còn làm việc liên quan nhiều đến mảng âm nhạc nữa. Anh chơi guitar và cố gắng dành nhiều thời gian nhất có thể cho nó."
"Ồ... Em có thể đoán được từ sự trợ giúp của những ngón tay chai sạn của anh", — Po lại cười toe toét. "Nhưng em tưởng anh chơi cái gì khác cơ hahahaha..."
Cười ngặt nghẽo đến nỗi hai chân khuỵu xuống và suýt ngã, Apo nghĩ rằng khuôn mặt của mình hẳn là sẽ va vào mặt băng và nhan sắc sẽ bị mất đi không thể cứu hồi trước khi bàn tay mạnh mẽ của Mile đột ngột tóm lấy mình, dễ dàng nâng và ấn cậu vào lồng ngực vững chãi.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, dường như thời gian như ngừng lại trong giây lát, bởi vì Mile đang nhìn Apo như thể cậu là kho báu quý giá nhất trên thế giới, chứ không phải một nhóc tinh ranh vừa làm trò đùa 18+ về cúc cu. Nó thật... lạ, nhưng cảm giác cũng thật tuyệt vời!
"Em dễ thương lắm đó, em biết không?" — Mile nói với giọng ấm áp, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Apo và khiến má cậu ửng hồng.
Trước khi Apo có thời gian để trả lời và một lần nữa đặt Mile lên bục danh dự, tống cổ tất cả những người đàn ông đã từng ở đó trước anh ra ngoài, Apo chợt nghe thấy những người xung quanh bắt đầu ồn ào, la hét, vỗ tay và chúc mừng nhau bằng câu "Giáng Sinh Vui Vẻ", sau đó chìm đắm trong vòng tay của những người thân yêu hoặc thậm chí là những người ngẫu nhiên trên đường.
"Chỉ còn một phút nữa thôi là đến nửa đêm rồi," — Mile giải thích, cẩn thận ôm Apo để cậu có tư thế thoải mái hơn, nhưng vẫn không buông tay. — "Chúng ta sẽ làm điều gì đó điên rồ phải không?"
Apo nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đối diện và không thể tin vào những gì mình đang cảm nhận được. Cả đời cậu đã từng phủ nhận sự tồn tại của tình yêu sét đánh, cố gắng bảo vệ bản thân khỏi bất kỳ ai cố gắng khiến mình cảm thấy điều gì đó trước khi cậu cho phép mình làm vậy. Đã bảo vệ trái tim của mình trong nhiều năm, Apo không thể giữ cho nó nguyên vẹn, và do đó, việc bảo vệ những gì còn sót lại dường như cực kỳ quan trọng.
Nhưng vào lúc Mile đang ôm cậu trong vòng tay, Apo nhận ra rằng cậu đã mệt mỏi một cách ngu ngốc. Mệt mỏi vì cô đơn, mệt mỏi vì thất bại và sợ hãi, mệt mỏi khi xem những bộ phim Giáng Sinh về tình yêu và nghĩ rằng sẽ chẳng có điều kỳ diệu nào xảy ra với mình.
Rằng cậu không xứng đáng.
Apo cảm thấy quả cầu ánh sáng nhỏ trong ngực mình lớn dần lên bằng kích thước của toàn bộ cơ thể, trở nên khổng lồ và sưởi ấm cậu như ánh mặt trời. Cảm giác này tuyệt vời đến mức Apo muốn Mile cũng có thể cảm nhận được, để thứ ánh sáng này có thể sưởi ấm cho cả hai người họ.
"Ừm, chúng ta sẽ cùng nhau làm điều điên rồ", — Apo trả lời một cách tự tin, mỉm cười hạnh phúc và nhận lại nụ cười hạnh phúc tương tự.
Và trong một cơn bốc đồng hoàn toàn không cần suy nghĩ và hoàn toàn tự do, cậu vòng tay qua cổ Mile, hôn anh như thể cậu chưa từng hôn ai trong đời.
Và Giáng Sinh này, những nụ hôn của cậu và anh trao cho nhau ngọt ngào hơn cả trong bộ phim hay nhất về tình yêu đích thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro