Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bảy ngày trong tháng sáu đầy nắng (Đủ lâu để nở hoa)

Ngày 1

Đoàn tàu kêu xình xịch trên đường ray - Chanyeol cảm thấy mặt đất dưới chân đang lay chuyển, thanh âm nhẹ nhàng trong huyết quản, những làn gió mơn mớn trên da. Cách anh mười bước chân, anh thấy cậu cũng đang đợi cùng một con tàu, trong sự háo hức và hy vọng cao. Bao quanh cậu là bạn bè, như thể cậu là trung tâm của mọi thứ xoay quanh cậu. Tối thứ Sáu bận rộn, mọi người chỉ muốn về nhà sau một tuần làm việc dài, mùi hương của 'takoyaki đích thực' quanh góc, tiếng khóc trẻ em trong xe đẩy ngay bên cạnh số hành lý thảm hại của Chanyeol.

Chanyeol biết tên cậu. Chanyeol lúc nào cũng bắt gặp thấy cậu, thỉnh thoảng trong tầm tay và thỉnh thoảng có thể ít hơn.

Nhưng đó là tất cả. Không hơn, không kém.

Kyungsoo tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh khi cậu đi ngang qua anh trên tàu trong lúc đến nhà vệ sinh, chỗ ngồi bên cạnh anh đang trống. Anh, lúc nào trông cũng thật ảm đạm, đáng sợ và huyền bí, đeo earphones vào tai trong khi những ngón tay lại lật từng trang sách 'Tâm Thần Kiểu Mỹ' – quá chú tâm, thực tế, như thể thậm chí còn không nhận ra sự có mặt của Kyungsoo trên tàu. Kyungsoo chỉ muốn nói 'chào', để nhận được cái nhìn của anh lâu hơn, nhưng cậu đã không.

Chỉ là 'chào'? Kyungsoo còn không hề biết tên của anh để bắt đầu. Mọi người gọi anh 'Chàng trai trượt băng Slenderman' hoàn toàn không sáng tạo, vì đó là những gì về anh – một chàng trai gầy biết trượt băng cùng đầu gối hơi nhô – dù cho không ai từng nói chuyện trực tiếp với anh.

Suốt một năm có những bài giảng cùng nhau, nhưng không ai nói chuyện với anh. Thậm chí là người thân thiện nhất như Kyungsoo, vì họ dường như sẽ không có điểm chung để nói chuyện. Anh luôn ở đó, luôn lắng nghe, luôn quan sát; nhưng không bao giờ thay đổi. Từ cách ăn mặc (quần kaki rộng ba phần tư và áo thun đen), nơi anh ngồi suốt tiết học (hàng thứ ba từ phía sau, ghế đầu tiên bên trái), cho đến chuỗi xích treo lủng lẳng dưới quần và chưa bao giờ-màu đen khắp nơi-ngay cả sơn móng tay.

Luôn luôn ở ngoài lề.

Kyungsoo đi ngang qua anh lần nữa để trở về chỗ ngồi. Một phụ nữ xinh đẹp đã ngồi tại chiếc ghế trống cạnh anh, và lần đầu tiên Kyungsoo nghe tiếng anh nói.

Sự vui vẻ.

Tiếng cười.

Kyungsoo không biết họ nói về chủ đề gì, nhưng nghe thấy những từ như 'mèo', đan' và 'thêu chữ thập' phát ra từ miệng anh khiến Kyungsoo bối rối nhiều hơn.

Có lẽ 'không bao giờ thay đổi' là hoàn toàn sai để mô tả về anh.

Chuyến đi mất nhiều thời gian một chút so với nửa tiếng. Khi họ đến trạm cuối, họ tiếp tục đi trên những con đường riêng.

Ngày 2

 

Chanyeol tự hỏi tại sao bản thân luôn nhìn cậu bên ngoài lớp học, ngay lúc này. Bởi vì một lần nữa, ánh mắt anh chớp chớp xung quanh nhà ga nhỏ hoang vu và anh ở đó.

Một mình, lúc này.

Chanyeol lại tự hỏi bạn bè của cậu đâu rồi.

Ồ.

Họ ở kia, chỉ là đến từ phía sau anh. Rõ ràng họ không phải bạn cùng lớp của Chanyeol nếu không anh đã nhận ra họ. Anh thầm cảm ơn Chúa vì điều đó.

Chuyến tàu trở lại thành phố bị hoãn nửa tiếng, màn hình máy tính báo thế. Anh thở dài trước khi xoa tay vào nhau cùng đôi mắt mệt mỏi, chán sự vắng vẻ ở nhà ga bị phá hỏng bởi khiếm khuyết bất thường – tiếng cười khúc khích quen thuộc và sâu từ một nhóm thanh niên mà đáng ra họ không nên ở đó.

Dù sao thì họ đang làm cái gì ở quê của Chanyeol vào ngày cuối tuần? Ở đây chẳng có gì thú vị ngoài bờ biển, vách đá, hai ngọn hải đăng, một tảng đá lớn ở chính giữa vùng biển bão tố và mùi tanh của cá. Anh chưa bao giờ thừa nhận điều này với mẹ, nhưng một trong những lý do anh rời khỏi nhà  – không thể chịu đựng được mùi cá, cuối cùng khiến anh trở thành người ăn chay.

Chanyeol cầm tập bản sao Trại Súc Vật méo mó của chị anh lên, vì anh đã đọc xong Tâm Thần Kiểu Mỹ trên tàu và Sàn Đấu Sinh Tử ở nhà vào tuần trước, và anh cần cái gì khác ít rùng rợn hơn để đọc.

Bookmark rơi trên sàn.

Một hình thêu kiểu chữ thập của Mèo Keyboard khét tiếng, bỗng một nụ cười tự động nở trên khuôn mặt Kyungsoo. Chanyeol rõ ràng không hề hay biết mình vừa đánh rơi bookmark

Kyungsoo chạy theo sau Chanyeol. "Này!"

Anh không nghe thấy tiếng Kyungsoo gọi.

"Slendermen!"

Mất đến một giây sau thì Chanyeol mới dừng bước và quay người lại. Mặt anh như bị rút máu khi nhìn thấy Kyungsoo đang cầm bookmark. Thành thật mà nói, nó không nhiều như hình con mèo dược đan trên bookmark thêu kiểu chữ thập. Nó là cảm giác-gặp mặt-lần đầu tiên-kỳ lạ-nhất mà ảnh cảm thấy khi họ cuối cùng cũng mặt đối mặt, nói chuyện.

'Um,' Kyungsoo nói sau khi anh đặt bookmark trở lại cuốn sách Trại Súc Vật, chuẩn bị quay lưng và coi như cuộc gặp này chưa xảy ra. 'Cậu cùng lớp với tôi, đúng không?'

'Thật sao? Tôi không để ý lắm,' Chanyeol đáp.

Kyungsoo thật sự nghĩ rằng Chanyeol có ý trong lời nói – trước khi sự mỉa mai của anh chạm đến Kyungsoo.

'Dù sao cũng cảm ơn,' Anh nói. 'Gặp cậu ngày mai tại lớp học.' Và cứ như thế, Chanyeol bước đi khỏi Kyungsoo, mang theo cuốn sách nhưng để lại hành lý khi bước xuống tàu.

"Này!" Kyungsoo hét gọi Chanyeol lần nữa – bởi vì tàu có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Chanyeol sẽ lỡ chuyến tàu trong khi hành lý và ván trượt quý giá sẽ trở về thành phố một mình. "Cậu đi đâu vậy?"

Bạn Kyungsoo gọi tên cậu và bảo cậu nên làm lơ chàng trai lạ đó đi, nhưng cậu chỉ đơn thuần nhìn họ và nhún vai. Cậu đứng tại cửa tàu đang mở trong khi Chanyeol đợi cậu ở sân ga, nhìn vào đôi giày lấm bùn của anh. "Tàu sẽ không di chuyển ít nhất là trong mười lăm phút nữa," anh bảo Kyungsoo.

"Sao cậu biết chính xác vậy?"

Anh chỉ vào màn hình máy tính tại sân ga. "Đây là trạm cuối. Tàu luôn ở đây đợi 15 phút khi đến trước khi quay trở lại thành phố."

Kyungsoo im lặng.

Chanyeol mỉm cười với cậu.

'Cậu ấy cười với mình' Kyungsoo chợt nhận ra, sau khi Chanyeol đeo earphones và bỏ đi lần nữa. Rời khỏi tàu, rời khỏi sân ga, rời khỏi nhà ga.

Kyungsoo theo sau anh.

Họ đi đến bến tàu cùng nhau nơi tất cả các thuyền đánh cá đã ra khơi. Từ xa xa, họ có thể thấy từng làn sóng đang chạm vào cát, khi mặt trời bắt đầu lặn.

Từ xa xa, ngọn hải đăng nhấp nháy như một con đom đóm cô đơn.

"Tại sao cậu lại đến đây?" Chanyeol hỏi Kyungsoo.

"Nơi nghỉ ngơi dành cho cuối tuần, đại loại thế. Tôi chỉ muốn ngắm biển cùng vài người bạn cũ," Cậu nói. Chanyeol khịt mũi. "Thế còn cậu? Cậu làm gì ở đây?"

"Tôi sống ở đây. Đây là quê tôi."

Hơi thở Kyungsoo nín thở khi hiểu rõ, với hành lý và sự tự tin của Chanyeol về thông tin chuyến tàu-mười lăm-phút. Cậu cất tiếng gần như không thể nghe được 'Ồ', nhưng Chanyeol đã nghe thấy và gần như mỉm cười.

Gần như.

"Thế tên cậu là gì?" Kyungsoo hỏi, không chỉ vì tò mò mà còn vì sự im lặng khiến cả hai lúng túng không thể phá vỡ. Dù cho cậu đã cố nhã nhặn.

Chanyeol dựa khuỷu tay vào lan can dưới ánh đèn bến tàu – trước khi lẩm bẩm 'Slenderman Skaterboy', Kyungsoo tròn mắt."Không phải đó là những gì mọi người thích gọi tôi tại trường Đại học sao?" Chanyeol hỏi lại Kyungsoo; ủ rũ và gần như tức giận.

Gần như.

 

"Đúng— à, không," Cậu bắt đầu, không hề bối rối, "Tôi muốn biết tên thật của cậu. Thế nên lại nào," cậu đưa tay về phía Chanyeol. "Tên tôi là—,"

"Do Kyungsoo," Chanyeol cắt ngang. "Tôi biết. Ai mà không biết chứ?" Anh nhìn xuống cánh tay đang giơ ra của Kyungsoo và bắt tay."Quay lại nhà ga nếu không chúng ta sẽ muộn mất," Chanyeol bảo Kyungsoo khi anh buông tay.

Kyungsoo gật đầu.

Khi họ đến thành phố, Kyungsoo xuống tàu với bạn bè, đang đi ngang qua gian hàng bán takoyaki trước khi cậu nghe thấy ai đó gọi tên. Từ xa, giọng nói trầm đã từng xa lạ với cậu ngay lại sống động một cách quen thuộc.

"Kyungsoo!"

Cậu quay lại và thấy Chanyeol một tay xách hành lý, một tay cầm ván trượt.

"Đó là Chanyeol."

Kyungsoo cau mày trong khi bạn bè cậu quan tâm đứng nhìn. "Xin lỗi?"

"Tên tôi đấy," Anh há mồm thở hổn hển, không quan tâm đến cả cái ván trượt. "Chanyeol - Park Chanyeol. Tôi nghĩ chắc cậu muốn biết."

Lúc này, đến lượt Kyungsoo nở nụ cười. "Cái tên thật hay. Hợp với cậu. Tôi chắc sẽ không đoán được đâu."

Chanyeol nháy mắt. "Cảm ơn."

"Gặp cậu ngày mai tại lớp học nhé, Chanyeol," Kyungsoo cười tươi.

"Cậu cũng vậy, Kyungsoo."

Ngày 3

 

Chanyeol nhìn Kyungsoo ngay khi cậu vừa bước vào giảng đường và ngồi tại hai hàng trước Chanyeol; anh để ý thấy Kyungsoo đã cắt tóc khiến cậu trong nam tính hơn. Vẫn áo sơ mi màu xanh da trời mà anh chưa bao giờ thấy Kyungsoo mặc trước đây; đi cùng với làn da và mái tóc đen. Đây cũng là thứ mà Chanyeol nhìn thấy một ma nơ canh mặc trong cửa hàng áo quần cổ điển của dì anh khi trở về nhà.

Anh cố ngăn một nụ cười— cắn cắn môi dưới và vờ tiếp tục đọc bài giảng của anh; chân đặt trên ván trượt và di chuyển nó qua lại trên sàn. Anh nghe thấy giọng Kyungsoo, mượt như nhung. Chanyeol nhìn những hành động của cậu— nhẹ nhàng và tinh khiết, bình tĩnh và tự chủ. Từ cách cậu gắn bút sau tai, đến cách cậu lấy kính ra và đẩy nó lên sống mũi.

Chanyeol chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến ai trước đây, và thật sự, lúc này không có lý do gì để bắt đầu cả. Đó là những gì anh tự thuyết phục bản thân mình tin nhưng thất bại hoàn toàn.

Kyungsoo nhỏ hơn Chanyeol một tuổi, nhưng đã là nghiên cứu sinh – người đang ở mức độ hai cùng tất cả sinh viên đại học trẻ, tươi tắn này. Nếu không ai hỏi sẽ không ai biết, và chỉ có một vài người hỏi nên cũng chỉ có một vài người biết tuổi thật của Kyungsoo. Kyungsoo xem đó như một lời khen khi mà các sinh viên cùng năm với cậu nghĩ rằng cậu giống họ - thể chất trẻ trung, nhưng với mức độ cao hơn nhất định trong sự trưởng thành.

Khi Chanyeol đứng sau Kyungsoo tại hàng đợi của quán café, khiến cậu ngạc nhiên "Cậu thực sự là một thiên tài?" không cần 'chào' để bắt đầu câu hỏi, cậu suýt nhảy dựng lên.

"Xin lỗi," Chanyeol ngượng ngùng xin lỗi sau đó. Anh thấy đã lấy đủ caffeine cho một ngày và rời hàng. Lúc Kyungsoo đến quầy để đặt hàng, cậu lén lút tìm kiếm Chanyeol dưới ánh nhìn chằm chằm trong khi đợi chai cà phê của mình.

Chanyeol đã rời khỏi quán café.

Cậu không nên thất vọng, nhưng Kyungsoo vẫn có chút kỳ lạ trong cảm giác, như thể Chanyeol có biện pháp đối kháng với mọi ý nghĩ bình tĩnh mà Kyungsoo có thể duy trì trong những lúc thế này. Thế nên khi Kyungsoo thấy Chanyeol đang đợi bên ngoài quán café – ván trượt nắm trong tay và túi messenger bag đeo trên vai, Kyungsoo nghĩ điều này sẽ là một thảm họa đẹp.

"Cậu theo dõi tôi?" Kyungsoo hỏi.

"Không," Chanyeol tự động đáp, trước khi nhún vai. "Tôi không biết," anh nói, trước khi nắm chặt những thứ đồ và đi ngang qua Kyungsoo.

Kyungsoo theo sau anh.

"Cậu theo dõi tôi?" anh mỉa mai hỏi, thậm chí không quay lại nhình Kyungsoo. Chanyeol biết Kyungsoo ngay sau anh – chỉ bằng âm thanh giày Brogues của Kyungsoo chạm vào đá cuội trên vỉa hè.

"Không, tôi đến thư viện."

"Thư viện ở đường kia," Chanyeol chỉ phía bên phải anh.

Thanh âm bước chân Kyungsoo dừng lại – không ai trong họ di chuyển; đứng yên, cho đến khi Kyungsoo nảy ra một lời đáp. "Không phải thư viện trường Đại học. Tôi đến thư viện Quốc gia. Tôi phải quay lại đó."

Chanyeol quay lại và nhìn Kyungsoo một tay đang cầm cuốn tiểu thuyết Khaled Hosseini còn tay kia là Park Yura. "Xin lỗi," Chanyeol nói lần thứ hai trong ngày. "Là lỗi của tôi." anh lắc đầu nhẹ và đá một viên sỏi xuống đường.

"Đừng lo," Kyungsoo cam đoan, trước khi bước đến cạnh Chanyeol. "Mà tại sao anh lại gọi tôi là thiên tài?"

"Er—," Chanyeol bắt đầu lúng túng, vặn vẹo dây đeo của túi messenger bag, "— vì cậu đã là nghiên cứu sinh dù nhỏ hơn tôi?"

"Sao cậu biết tôi là nghiên cứu sinh? Cậu là một kẻ chuyên bám đuôi, đúng không?" Kyungsoo nói, mắt mở to – nhưng cậu không tức giận. Cậu dường như khá thích thú.

"Không ai bảo tôi cả," Chanyeol thờ ơ nhún vai. "Tôi đoán. Nhìn vào dáng dấp, cái cách cậu đặt câu hỏi trong suốt các bài giảng – cậu trông giống chị tôi."

"Cậu có chị?"

Chanyeol nhìn xuống Kyungsoo và cậu nhận ra dù vẻ ngoài nam tính của Chanyeol, anh còn cao.

Và đáng sợ.

Chanyeol gật đầu như mong đợi. "Thật khó khăn khi tin tôi có chị?"

"Chỉ là trông cậu giống như con một, cậu biết chứ?" Kyungsoo nói. "Thế giờ chị cậu ở đâu?"

"Chị ấy sống ở Mỹ. Chị ấy— um, là nhà văn," Chanyeol hắng giọng.

Kyungsoo nhe rằng cười. "Chị cậu viết về cái gì?"

"Vớ vẩn," Chanyeol trả lời vắn tắt. Thanh âm không có ý cay đắng nhưng nó phát ra theo cách đó. Kyungsoo nhướn mày và lặp lại từ ấy. "Vớ vẩn," cậu suy tư – nhưng không mở rộng chủ đề này thêm nữa.

"Chúng có hay không?" Chanyeol chỉ vào những cuốn tiểu thuyết Kyungsoo đang cầm.

"Tôi thích chúng. Chúng hay. Không giống Bret Easton Ellis hoặc Orwellian những loại sách mà cậu đọc, chúng cũng hay," Kyungsoo căng thẳng, "nhưng tôi cũng thích chúng."

"Đó là những loại vớ vẩn mà chị tôi viết," Chanyeol bảo Kyungsoo.

"Orwellian vớ vẩn?"

Anh lắc đầu lần nữa. "Murakami, Khaled Hosseini, loại sách-vớ vẩn-viễn tưởng-bán chạy nhất." Kyungsoo cầm 'And the Mountains Echoed' của Khaled Hosseini lên và bối rối nhìn Chanyeol. Lần này Chanyeol gật đầu, trước khi bảo Kyungsoo đọc lời giới thiệu tiểu sử tác giả và phần ghi nhận trong cuốn tiểu thuyết của Park Yura.

Kyungsoo nhảy dựng lên khi phát hiện ra những gì Chanyeol muốn cậu tìm thấy.

"Park Yura là chị cậu?"

Chanyeol nhe răng cười.

Ngày bốn

                  

Chanyeol bước vào giảng đường chỉ để tìm Kyungsoo đang ngồi tại vị trí anh thường ngồi, đọc những cuốn sách khác của Park Yura. Không có ai khác trong phòng, và anh tự hỏi liệu Kyungsoo đến thật sớm để trêu anh chăng.

"Chào, Kyungsoo," Chanyeol chào chàng trai đang rầu rĩ. "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng Chanyeol,"Kyungsoo đi ngược lại với sự sôi nổi của cậu.

"Cậu ngồi chỗ của tôi," Chanyeol thẳng thừng nói với Kyungsoo. Kyungsoo ngước lên từ trang sách cậu đang đọc để nhìn Chanyeol, trước khi nhích vào chỗ trống bên cạnh mà không nói lời nào. Chanyeol chớp mắt, không hiểu sự kỳ lạ vào sáng nay. "Cậu ngồi cạnh chỗ của tôi," sau đó anh nói.

"Thế nên cậu có thể ngồi chỗ mọi khi của cậu," Kyungsoo nhướn mày và nghiêng đầu về phía chỗ ngồi định sẵn của Chanyeol.

"Chưa hề có ai ngồi cạnh chỗ của tôi."

Kyungsoo chỉ chớp chớp lông mi với Chanyeol cùng ánh nhìn trống rỗng. "Cho đến hôm nay," cậu nói, trước khi đột ngột cười tươi.

Chanyeol gãi phía sau đầu với móng tay-sơn đen, bị tróc trước khi đi đến chỗ ngồi định sẵn – rõ ràng không hề thoải mái với sự thay đổi mới này. Anh không nói ra, nhưng anh chắc chắn như ở địa ngục với từ 'TẠI SAO???' – cùng ba dấu chấm hỏi - khắp nơi khuôn mặt anh, lúc này.

Kyungsoo quan sát mọi hành động của anh, nên khi Chanyeol nhìn cậu. "Bởi vì đã đến lúc," Kyungsoo cố ý nói – khiến cột sống Chanyeol rùng mình.

"Mọi người sẽ bàn tán," Chanyeol thầm thì – dù không cần thiết.

"Cứ để họ bàn tán," Kyungsoo cười, trước khi tiếp tục đọc sách. Chanyeol thở dài não nề trước khi lo lắng lấy sách ra khỏi túi.

Kyungsoo cười lớn khi cậu thấy Chanyeol đang cố đọc Nhật Ký Tiểu Thư Jones. "Tôi cần thứ gì đó ít rùng rợn hơn Tâm Thần Kiểu Mỹ để đọc," anh giải thích.

Kyungsoo biết họ trông thật khác nhau. Có hàng loạt tiếng thì thầm quanh họ, chưa kể đến khuôn mặt rõ ràng rất kinh ngạc của những người vừa bước vào giảng đường. Cậu biết những người mà anh thường ngồi mong cậu đổi chỗ lúc bài giảng bắt đầu, nhưng Kyungoo không chịu.

Thay vào đó, cậu lại dính chặt với Chanyeol.

Và cậu biết nhiều hơn về chàng trai này – về sự bất an, nỗi sợ, những điều ước của anh. Kyungsoo còn biết Chanyeol từng mũm mĩm lúc Tiểu học, giai đoạn vị thành viên ngượng ngùng, với mụn và sự lựa chọn thời trang có vấn đề. Tóc cắt theo kiểu Hipster và nhuộm, quần xấu và áo tank-top. Cố trở nên cool, cùng đôi kính mát màu cam, trước khi anh chọn vẻ ngoài trầm tư và bí ẩn – với áo thun đen và tóc cắt theo kiểu emo và eyeliner.

Nửa bài giảng đã qua, cậu cảm thấy ván trượt dưới chân Chanyeol bắt đầu dịch chuyển qua lại, thế nên Kyungsoo nhìn Chanyeol. Anh viết cẩu thả trên một mảnh giấy nhỏ và lén lút đưa nó cho Kyungsoo đọc: 'Giúp tôi tỉnh táo.'

 

Năm giây sau, Kyungsoo tham gia cùng. Cũng khá thú vị.

Ngày năm

 

Thứ tư là ngày nghỉ. Không có bài giảng nào.

Những người khác thích ở nhà nằm nghỉ, nhưng Chanyeol tình nguyện làm việc tại cửa hiệu sách từ thiện phía dưới căn hộ của anh. Một ngày tương đối ít-khách, thế nên Chanyeol đọc những thứ của riêng anh, giữa những bài giảng và The Horse Whisperer.

Đã năm tiếng và Yixing – người thay thế anh sau giờ ăn trưa vẫn chưa đến. Chanyeol âm thầm nguyền rủa vì anh đói, bụng lại kêu ầm ĩ và phát chán nhạc của Frank Sinatra đang nhẹ nhàng hát qua hệ thống stereo cũng không giúp gì hơn. Khi Yixing xuất hiện thì đã 2:15, và chàng trai này xin lỗi vì đã đến trễ bởi xe bị nổ lốp trên đường. Chanyeol bảo không sao và đi vào phía sau để lấy áo khoác và túi, để Yixing thế chỗ anh tại quầy thu ngân.

Khi anh trở lại từ phòng sau, người đầu tiên anh thấy không phải là Yixing. Mà là, anh bắt gặp ánh nhìn của Kyungsoo, người đang ở quầy để trả tiền sách. "Chanyeol?" Cậu thừa nhận đó là anh.

Yixing quay sang nhìn Chanyeol. "Cậu biết chàng trai này?"

"Cậu ấy là bạn cùng khóa tại trường Đại học," Chanyeol nhanh chóng trả lời trước khi Yixing nghĩ đến bất kỳ suy nghĩ phi lý nào, trong khi nhìn vào cuốn sách mà Kyungsoo chọn – 'George Orwell's Complete Works'. "Tuyệt," Chanyeol tinh nghịch bình luận.

 

Kyungsoo nhận sách trở lại từ Yixing và bảo Chanyeol cùng cái nheo mắt, "Cảm ơn."

 

Khi cả hai rời cửa hiệu, Kyungsoo hỏi Chanyeol liệu anh có thường tình nguyện làm việc tại đó không. "Nếu tôi có thời gian rảnh và sắp tới không có kỳ thi, tôi sẽ đến và làm tình nguyện. Vậy bây giờ cậu đi đâu?"

 

"Về nhà," Kyungsoo đáp. "Còn cậu?"

 

"Về nhà," Chanyeol gật đầu và chỉ lên bầu trời. Kyungsoo không hiểu. "Nhà tôi ở trên kia," anh bảo cậu ngay bên ngoài cửa chính của căn hộ của anh, chỉ ngay bên cạnh cửa hiệu từ thiện. Kyungsoo phá lên cười trước khi Chaneyol ra hiệu 'Thế cậu có muốn lên đó?'. "Nếu cậu chưa ăn trưa, tôi sẽ làm thứ gì đó," anh đề nghị.

 

Ban đầu Kyungsoo muốn nói có 'có' nhưng não bộ đã phản bội trái tim, thế nên cậu nói "Tôi chỉ vừa biết anh chưa được một tuần," – khiến mắt Chanyeol mở to.

 

"Trông tôi giống người vi phạm pháp luật sao?"

 

Kyungsoo không trả lời – cậu chăm chú nhìn Chanyeol. Thấy mắt Kyungsoo 'du ngoạn' khắp cơ thể anh, Chanyeol liếc nhìn sự phản chiếu của anh qua cửa kính của hiệu thuốc tây bên cạnh và thở dài. "À, tôi hiểu ý cậu rồi. Tôi trông giống tội phạm. Một tội phạm vị thành niên."

 

"Tôi thề là không phải thế, chỉ vì cách mặc đồ của cậu, Chanyeol."

 

"Nhưng cậu cũng không biết tôi – chỉ mới bốn ngày từ hôm lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau và chúng thậm chí còn chưa phải là bạn bè––" Chanyeol hoàn thành câu nói cho Kyungsoo. "Tôi hiểu ý cậu mà," anh nghiêm trọng nhắc lại.

 

Kyungsoo mím môi và ái ngại nhìn Chanyeol. "Có lẽ để lần sau?"

 

Chanyeol lấy chìa khóa ra khỏi túi, anh gật đầu tạm biệt Kyungsoo. "Ừ. Gặp cậu ngày mai tại lớp, Kyungsoo."

 

"Cậu cũng thế," Kyungsoo đáp.

 

Khi cậu bước đi, Kyungsoo đấu tranh tư tưởng để quay lại nhìn Chanyeol đi vào tòa nhà. Sau đó, cậu nhận ra rằng Chanyeol đã đếm từng ngày.

 

Kyungsoo nhắm mắt và thở dài; cố không hối hận quyết định của cậu khi cự tuyệt lời đề nghị ăn trưa của Chanyeol – và tiếp tục bước về phía trước.

 

Nếu chúng ta không phải bạn bè, Kyungsoo nghĩ, thế tại sao tôi lại có cảm giác thế này?

 

Ngày 6

 

Kyungsoo đợi. Chanyeol không đến.

Kyungsoo lo lắng.

Kyungsoo biết nơi Chanyeol sống. Xem xét sự trớ trêu của tình hình hiện tại – thay vì bị theo dõi lại thành người theo dõi, Kyungsoo động đậy ngón cái khi cậu đứng bên ngoài cánh cửa căn hộ Chanyeol. Cậu nhìn chằm chằm vào những nút ở máy liên lạc, không biết nhấn cái nào gọi Chanyeol.

Kyungsoo đành hỏi ai đó trong hiệu sách từ thiện bên cạnh.

Yixing.

 

Cậu ấy bảo Kyungsoo đó là nút thứ hai.

Thế nên Kyungsoo quay lại và nhấn nút thứ hai. Và đợi.

"Xin chào?" phát ra giọng nói lí nhí, gần như là kim loại từ máy liên lạc đã gỉ.

"Um," cậu bắt đầu. "Chanyeol. Tôi là Kyungsoo."

Im lặng.

"Vào đi," giọng như ra lệnh – sau vài giây trôi qua, Kyungsoo vào tòa nhà. Khi Kyungsoo bước lên cầu thang quanh co, cậu có thế nghe thấy thanh âm mờ nhạt cửa cánh cửa được mở ở tầng hai. Khi cậu đến căn hộ thứ hai, Chanyeol đã đợi cậu tại cửa.

Anh đeo băng đeo trên tay và thạch cao bướm trên trán, chưa kể đến đầu gối bầm tím và những vết cắt nhỏ trên má. "Làm thế nào mà cậu biết căn hộ nào để bấm?"

"Yixing," Kyungsoo nói, mắt vẫn mở to vì sốc. Cơ mà Chanyeol lại nheo mắt. "Tai nạn xảy ra khi trượt ván, Kyungsoo. Đừng trông quá lo lắng," Chaneyol cố xoa dịu.

"Làm sao trông không lo lắng khi tôi đang lo lắng chứ?"

Chanyeolkhông chú tâm đến sự quan tâmtrực tiếpcủaKyungsoo. "Vào đi," mà anh lại nói vậy, để cho cậu vào căn hộ. "Ăn trưa?" Anh đề nghị Kyungsoo lần nữa.

"Không, xin lỗi— tôi vừa ăn. Tôi chỉ đến để đưa cậu cái này," Kyungsoo đưa ra vài xấp giấy; những ghi chép từ bài giảng sáng nay.

"Cảm ơn," Chanyeol nói, nhưng anh không nhận xấp giấy từ Kyungsoo.

"Và đây," cậu đưa Chanyeol một túi nhựa đen – cũng với những ghi chép, khi cậu nhận ra Chanyeol sẽ không chịu bắt đầu trước.

Chaneyol nhìn chằm chằm vào cái túi và nhăn mày.

Takoyaki.

 

"Cảm ơn, Kyungsoo. Cậu không cần làm thế."

 

"Không có gì," Kyungsoo đáp. "Nhưng tôi muốn. Đưa cậu—," cậu lúng túng nói thêm, "—thứ gì đó."

 

Chanyeol hít một hơi sâu, trước khi đặt túi nhựa và những ghi chép về bài giảng lên kệ bếp. Anh định bảo Kyungsoo rời đi, trước khi Kyungsoo hỏi anh một câu hỏi mà anh không hề ngờ tới.

 

"Thế, giờ chúng ta đã là bạn?"

 

Giọng cậu nhỏ; ôn hòa. Không chắc chắn.

 

Chanyeol nuốt nước bọt, và nhút nhát gật đầu. Anh không nhìn Kyungsoo – mà, hạ thấp ánh nhìn trên sàn gỗ; tay anh đặt gần hông ngón tay giật giật, vỗ nhẹ phía bên đùi. Lúc anh ngẩng đầu lên, Kyungsoo đang tiến về phía anh – tự tin, sải từng bước dễ dàng, khiến Chanyeol bước lùi lại – đến khi phía sau của anh va vào tủ lạnh.

Kyungsoo lo lắng về Chanyeol khi chàng trai cao hơn này cúi đầu xuống, đỉnh đầu Chaneyol dựa vào trán Kyungsoo.

Chỉ có thanh âm hơi thở của họ - vào, ra; mùi thuốc sát trùng và dầu gội đầu của Chanyeol lấp đầy lỗ mũi Kyungsoo. "Cậu định làm gì? Cậu định làm gì – với tôi?" Cậu lẩm bẩm vào tóc Chanyeol, khi tay cậu để trên vai Chanyeol.

"Tôi có bạn," Chanyeol quả quyết nói – dù vẫn giữ ánh nhìn xuống sàn nhà, dù vẫn không chịu ngẩng đầu lên.

"Cậu cảm thấy cô đơn, Chanyeol?"

Chanyeol nhún vai – trước khi khẽ khịt mũi. "Tôi luôn hạnh phúc khi một mình; tôi là một kẻ cô độc – thích có thời gian cho bản thân, không cần giao tiếp. Thế nhưng vẫn vui."

"Là sao?"

"Tôi nghĩ tôi ghét giao tiếp. Nói chuyện với mọi người. Tôi nghĩ tôi là kẻ yếm thế khốn khổ luôn ghét đám đông. Một người hướng nội."

"Cậu vẫn là người hướng nội. Và ý tôi đó vẫn tốt. Cậu đã khiến đầu óc tôi mở mang nhiều về người hướng nội. Và cậu vẫn là sự thích thú của tôi."

"Ha-ha," Chaneyol cười buồn, Kyungsoo khịt mũi.

"Nhưng—," Chanyeol thêm vào, mà không có kết luận.

Kyungsoo nhướn mày. "Nhưng?"

"Nhưng."

"Nhưng...?"

Chanyeol xoa trán và nhắm chặt mắt; không thể chịu đựng sự bùng nổ không thể tránh khỏi. "Dù không thể thế nhưng tôi nghĩ tôi là người bạn tệ nhất mà bất cứ ai từng có. Tôi không giỏi duy trì mối quan hệ với mọi người. Tôi thậm chí còn có vấn đề trong việc duy trì tình bạn với người mà tôi đã quen biết," anh thở dài. "Nhưng khi tôi gặp cậu, và tôi không biết chuyện gì đã xảy ra— nhưng tôi biết tôi muốn kết bạn với cậu. Tôi— Tôi xin lỗi, Kyungsoo."

Người khác sẽ lúng túng nhìn đi nơi khác và để nó thế, cùng sự im lặng căng thẳng, quen thuộc chắc chắn xảy ra sau đó. Nhưng Kyungsoo cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Chanyeol. Mong anh mở rộng hơn nữa. Nhưng ngay cả khi Chanyeol muốn, anh cũng không thể. Bởi anh không chuẩn bị gì để mở rộng hơn nữa, và anh không biết phải như thế nào. Cuối cùng, những cuộc nói chuyện như thế này luôn đưa anh thoát ra và chẳng giải quyết được gì, ngoại trừ lấp đầy thời gian bằng những từ vô nghĩa.

Cuối cùng, anh cũng lấy được can đảm ngẩng đầu lên, Chanyeol thấy đôi mắt nâu của Kyungsoo đang nhìn lại anh. "Đừng xin lỗi," Kyungsoo bảo Chanyeol. Cậu nhỏ hơn Chanyeol, tuy nhiên anh không thể nhầm lẫn giọng điệu quả quyết trong giọng nói Kyungsoo.

Nước mắt bắt đầu làm cay mắt Chanyeol. "Chết tiệt. Cậu đừng nhìn tôi  như thế và sau đó lại khóc chứ," Kyungsoo nói, thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ và nhẹ nhàng đặt đầu Chanyeol tựa vào ngực cậu. Cậu không thể giúp gì được. Chanyeol khẽ nấc khi Kyungsoo đặt cằm cậu lên đỉnh đầu Chanyeol, trong khi anh nắm chặt tay áo hoodie của Kyungsoo.

"Tôi thề bình thường tôi không có như thế này đâu," Chanyeol nói – anh hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh bản thân và lau nước mắt trên mặt. Anh ngượng cười.

Kyungsoo cười lại.

Chaneyol bỗng cười khúc khích.

Kyungsoo trượt một tay lên sau gáy Chanyeol, ngón cái vuốt ve vành tai Chanyeol. Chanyeol làm lại như vậy với bàn tay trái buông lỏng, trước khi những ngón tay anh di chuyển xuống cằm Kyungsoo, cổ họng Kyungsoo – mê đắm ngắm nhìn quả táo Adam của Kyungsoo nhúc nhích lên xuống  khi cậu nuốt nước bọt.

Sự mềm mại gia tăng và rơi vào ngực anh khi cậu thở.

Kyungsoo nhón chân để giữ bản thân ổn định chống đỡ cơ thể Chanyeol, vuốt những ngón tay cậu trong tóc Chanyeol. Chaneyol cúi xuống – Kyungsoo ngẩng đầu lên, mũi họ cọ xát vào nhau, và Chanyeol có thể cảm nhận hơi thở Kyungsoo trên làn da anh, trên môi anh.

Môi họ chạm nhau, Chanyeol không chắc ai đã bắt đầu trước. Những gì anh biết, đó là môi Kyungsoo mềm mại như khi nhìn thấy vậy – trước khi anh thở dài, và Kyungsoo nhân cơ hội dỗ dành phần môi Chanyeol, lưỡi cậu du ngoạn khắp kẽ răng của Chanyeol.

Kyungsoo chưa bao giờ hôn bất cứ ai cao hơn cậu trước đây – hoặc tốt hơn, một người đàn ông – và cũng không ngờ là Chanyeol. Nhưng bất cứ chuyện gì xảy ra giờ phút này -  nó không cảm thấy tệ.

Một nụ hôn – trước khi họ thay đổi góc độ, dẫn đến cái thứ hai, rồi thứ ba.

"Đây không phải những gì trong tâm trí tôi—," Kyungsoo thở hổn hển, khi Chanyeol kéo vào, "—khi tôi đến đây, Chanyeol."

"Tôi cũng không ngờ tới điều này, Kyungsoo. Tôi không ngờ— cậu," Chanyeol đáp. Rồi anh để Kyungsoo thoát khỏi vòng ôm, chậm rãi. "Anh thật đẹp, Chanyeol," Kyungsoo trơ trẽn nói.

"Em đẹp," Chanyeol phủ nhận câu Kyungsoo vừa nói. "Và quan trọng nhất, em khôn ngoan và thông minh – không như anh,"

Kyungsoo cười đáng yêu, trước khi lắc đầu. "Anh có lẽ giống một vật trôi dạt – và Chúa giúp em – Em biết điều này nghe có vẻ rõ ràng rồi, nhưng anh thông minh và khôn ngoan hơn. Thậm chí khi anh bị thương và bó bột. Và không sao cả, bởi anh vẫn đẹp - ở đây," Kyungsoo chỉ vào trái tim Chanyeol. "Đừng hỏi em đây là ý gì—," cậu khịt mũi, trước khi để lộ tiếng cười nhỏ, xấu hổ, "—vì em không biết."

Chanyeol nhìn Kyungsoo qua lông mi, tìm vị thế khi anh dựa vào tường. "Anh sẽ trở lại tàu để về nhà vào ngày mai. Em có muốn đi cùng anh?" anh hỏi Kyungsoo, hoàn toàn lạc đề và thở gấp.

"Em sẽ phải suy nghĩ về nó," Kyungsoo đáp, dù đôi mắt cậu bảo Chanyeol rằng 'có'.

Chanyeol gật đầu, mỉm cười, tỏ ý đã hiểu.

Ngày bảy

Kyungsoo đồng ý.

Và cậu gặp được Yura.

——

————

Ngày 1102

 

Cậu bắt gặp ánh nhìn vô tình của Chanyeol khi Kyungsoo lên tàu, một người đàn ông đã thay đổi giữa đám đông vui vẻ. Chanyeol, lúc nào cũng trông thật mờ mịt, đáng sợ và bí ẩn, đứng trên nền đất dưới kia, thậm chí không thừa nhận sự có mặt của Kyungsoo trên tàu. Cậu chỉ muốn nói 'tạm biệt' với Chanyeol luôn bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, nhưng cậu không.

Chỉ 'tạm biệt' là những gì còn lại để tặng cho Chanyeol— bây giờ; Kyungsoo vẫy tay tạm biệt với đám đông; bây giờ.

'Không bao giờ-thay đổi' là hoàn toàn sai để mô tả về Chanyeol.

Chanyeol không còn là người trượt ván gầy; móng tay đen, áo thun đen và quần kaki rộng thùng thình cũng không. Giờ đây anh là một con người hoàn toàn khác, tuy nhiên.

Tuy nhiên.

 

Anh sẽ trở lại nơi mà anh bắt đầu.

Đoàn tàu kêu xình xịch trên đường ray - Chanyeol cảm thấy mặt đất dưới chân đang lay chuyển, thanh âm nhẹ nhàng trong huyết quản, những làn gió mơn mớn trên da. Xa xa anh là cô dâu và chú rể ở trên tàu đang tạm biệt đám đông, trong tất cả sự háo hức và hy vọng cao. Bị bao quanh bởi đoàn phù dâu của cô dâu, như thể cậu là trung tâm của mọi thứ xoay quanh cậu. Không có mùi của 'takoyakiđích thực' quanh góc, không tiếng khóc của trẻ nhỏ trong xe đẩy, không có lượng hành lí thảm hại. Chỉ là vài bờ biển, vách đá, hai ngọn hải đăng, một tảng đá lớn ở chính giữa vùng biển bão tố và mùi tanh của cá.

Chanyeol biết tên cậu. Chanyeol lúc nào cũng bắt gặp thấy cậu, thỉnh thoảng trong tầm tay và thỉnh thoảng có thể ít hơn.

Có một thời gian khi đó là tất cả những gì đến với nó. Không hơn, không kém.

Cũng có khoảng thời gian khi có thứ gì đó nhiều hơn đến với nó, tuy nhiên.

Tuy nhiên.

 

 

Anh sẽ trở lại nơi mà anh bắt đầu.

Mọi người từ tiệc cưới đều rời nhà ga ngoại trừ anh. Anh thở dài trước khi xoa tay vào nhau cùng đôi mắt mệt mỏi, chán sự vắng vẻ ở nhà ga bị phá hỏng bởi khiếm khuyết bất thường – chính anh.

Chanyeol bỏ đi khỏi nhà ga và ném cuốn sách của chị anh xuống biển, bởi anh thật sự không muốn gợi nhớ đến chuyện Kyungsoo đã kết hôn với Yura ngày hôm nay.

Anh rất rất cần thứ gì đó ít tình cảm hơn để đọc.

Thứ gì đó phải rùng rợn hơn.

Chuyến đi mất nhiều hơn một chút so với gần như là mãi mãi. Cuối cùng, họ đến trạm cuối, họ sẽ chia ra những con đường riêng.

Đây không phải những gì trong tâm trí tôi, Chanyeol nghĩ. Anh không ngờ đến chuyện này kết thúc như thế nào, khi anh gặp Kyungsoo.

Khi anh nắm giữ Kyungsoo, khi anh hôn Kyungsoo lần đầu tiên.

Nhưng giờ đây, Chanyeol sẽ trở lại nơi mà anh bắt đầu.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro