Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11

Sau vài lần xin lỗi và hứa rằng cả hai thực sự sẽ chơi cùng nhau vào lần sau khi Miya trở lại, thế là Kageyama miễn cưỡng đồng ý gặp lại anh.

Đúng như lời hứa của mình, Miya đến với quả bóng chuyền trên tay và họ ngay lập tức ra ngoài chơi, mà không hề có màn chim chuột trong phòng Kageyama như những lần trước. Trên đường đến công viên, Miya một lần nữa choàng tay qua vai cậu. Và Kageyama thấy mình đang tựa vào nó. 

May mắn thay, không có nhiều người ở đó. Công viên vắng vẻ một cách đáng ngạc nhiên, chỉ có một vài đứa trẻ chạy xung quanh, một người nào đó đang chụp ảnh và một bà già với một con cún. Dường như không ai để ý đến họ, vì vậy trước khi bắt đầu, Kageyama cho phép Miya ép lưng cậu vào thân cây để có một nụ hôn sâu và chậm. Kageyama vòng tay qua cổ Miya và đáp lại. Nó cũng tuyệt như những nụ hôn khác và Kageyama hơi thất vọng khi Miya ngắt ngang "Sẵn sàng chưa?"

Tuy nhiên, cũng không quá thất vọng. Bóng chuyền luôn là ưu tiên của cậu. Và cú chuyền của Miya lại như một điều gì đó - hao hao một liều điều trị. Nói chung, họ đã dành một buổi chiều vui vẻ với nhau, thực hiện những cú giao bóng và cố gắng nhận được một trong số chúng.

              
            

Khi trở lại nhà Kageyama, cũng đã đến lúc Miya phải rời đi. Trong khi Kageyama sắp xếp đồ đạc của mình, thì Miya đang lục lọi quanh bàn làm việc, mở ra tất cả các ngăn kéo khác nhau. Trong một trong số đó, anh tìm thấy bao cao su mà Kageyama có từ cô y tá. Anh cầm lấy một cái, nhướng mày.

Kageyama đỏ mặt. "Chúng là từ bệnh viện."

Trước sự ngạc nhiên của Kageyama, thay vì cố gắng đẩy cậu xuống giường, Miya chỉ nói "Chà, tốt hơn là tôi nên đi bây giờ. Tôi không muốn bỏ lỡ chuyến tàu. Tôi cần sử dụng phòng tắm một chút. Có một cái trên lầu phải không? ”

"Vâng, cuối hành lang ở bên trái."

Sáng hôm sau thức dậy, Kageyama vẫn còn vui vẻ khi nghĩ về Miya. Hôm qua là một ngày tuyệt vời. Có lẽ cậu sẽ đi thăm anh ấy. Rốt cuộc thì, cậu cũng đã được trang bị với bao cao su và có lẽ, cậu đang mỉm cười với chính mình.

Khi mở tủ để tìm lọ thuốc trong phòng tắm, cậu phát hiện ra rằng thuốc ức chế của mình không có ở trong đó. Cậu chớp mắt, bối rối. Lọ thuốc luôn ở đó, trên kệ thứ hai. Cậu không bao giờ di dời nó sang chỗ khác.

Cậu nhìn ngang nhìn dọc tất cả các kệ khác, nhưng không tìm thấy nó ở đâu cả. Lần đầu tiên cậu cảm thấy sợ hãi, chỉ biết cúi đầu xuống. Có lẽ nó bị rơi sau bồn rửa mặt? Cậu lùng sục khắp sàn nhà, sau bồn rửa mặt, dưới bồn tắm, khắp nơi. Nhưng không có bất kỳ dấu vết nào.

Từng phút trôi qua, Kageyama ngày càng trở nên hoảng loạn. Cậu chạy về phòng của mình. Cậu mang nó vào vì lý do gì? Cậu đã hoàn toàn đảo lộn căn phòng của mình khi nhớ lại, với cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, những viên thuốc dự phòng mà cậu luôn để trong túi thể thao của mình. Chỉ trễ hai mươi phút khi cậu giảm liều, cậu đoán mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu hy vọng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng cậu vẫn không biết những viên thuốc của mình đã biến đi đâu.

Chỉ sau khi xem qua tất cả các tủ bếp và nhìn xuống dưới đệm, cậu mới sực nhớ ra.

Vào hôm qua, Miya đã sử dụng phòng tắm trên lầu trước khi rời đi.

Tobio sớm đã lấy thêm một lọ thuốc mới. Đó là một nỗi đau và đi kèm với một khoản phạt tài chính, nhưng vào buổi chiều, Kageyama đã có đủ thuốc cung cấp cho một tháng. Mẹ cậu đang cực kỳ tức giận. Bà ấy không hiểu những viên thuốc đã đi đâu, bởi Kageyama không nói cho mẹ biết. Thứ nhất, nó quá nhục nhã. Và thứ hai, cậu không có bằng chứng.

            

"Sao anh có thể làm điều đó?"

"Làm gì cơ?" Miya rõ ràng là đang cố gắng tỏ ra ngây thơ và vô tội, nhưng Kageyama đã nhận ra sự dè dặt trong giọng nói của anh, ngay cả qua điện thoại.

"Anh biết mà."

“Bình tĩnh nào, Tobio. Tôi không biết em đang nói gì ”.

“Thuốc ức chế của tôi, đồ khốn.” Kageyama tức giận đến mức không thể nói nên lời. "Tại sao anh lại lấy chúng?"

"Tôi không có lấy!" Câu từ được diễn đạt một cách thuyết phục đến mức khiến Kageyama không chắc chắn trong một lúc nào đó. Nếu cậu nhầm lẫn thì sao? Nhưng không. Miya đã lấy chúng. Không có lời giải thích hợp lý nào khác cho sự biến mất đó.

"Anh đã nghĩ gì vậy? Đó là một trò đùa chắc? Anh có biết điều gì sẽ xảy ra với em khi không dùng thuốc ức chế không? ”

“Chuyện gì xảy ra vậy? Em phát tình sao? ” Miya hờn dỗi nói. "Tôi đã nói, tôi có thể giúp em với những thứ đó."

“Không, anh không thể. Và tốt hơn hết là anh nên gửi trả lại cho em càng sớm càng tốt. ”

"Tôi không có lấy!"

Kageyama cúp máy. Mẹ kiếp Miya Atsumu. Vì lý do nào đó, những lời của Oikawa lại hiện lên trong đầu cậu: "Hãy coi chừng Blondie-chan đáng yêu đó, được chứ?" Chết tiệt, tại sao Oikawa luôn đúng về mọi thứ đến đáng ghét như thế chứ.

Hai tuần sau, cuộc sống của cậu như địa ngục.

Khi Kageyama đang ăn sáng, thì bỗng có mười lăm tin nhắn đang chờ trên điện thoại. Đầu tiên, từ Sugawara, ngắn gọn và khó hiểu: "Anh ở đây nếu em cần trò chuyện."

Cậu lướt qua những cái khác, tất cả đều cùng một chủ đề.

Gì cơ??!!!

Tin nhắn từ Hinata là rõ ràng nhất. Bản thân thông điệp rất ôn hòa “Hôm nay cậu có muốn ở lại với tớ sau giờ tập không?” Kèm theo một liên kết đến một bài báo. Hinata hẳn biết Kageyama sẽ không biết chuyện quái gì đang diễn ra. Cậu nhấn vào dòng liên kết với tâm trạng lo lắng.

Bài bào nổi bật với tiêu đề "Ngôi sao bóng chuyền Omega trong tình yêu. Liệu Trái Tim Cậu Ta Có Bị Tan Vỡ?"

Kageyama nuốt ực và cuộn xuống. Phía dưới bài viết là một vài hình ảnh của cậu và Miya nắm chặt tay nhau, hôn nhau. Độ phân giải của những tấm ảnh khá ổn, đến nỗi có thể rõ ràng nhận ra đó là một nụ hôn sâu bằng lưỡi.

Kageyama lả đi.

Ở một bức khác, hình ảnh Miya vòng tay qua người cậu, nhìn xuống với một nụ cười. Nhưng điều tồi tệ hơn chính là biểu cảm trìu mến của cậu khi nhìn lên. Kageyama nhăn mặt. Thật không thể chịu được.

Nhưng mọi việc không chỉ dừng lại ở đó, có một bức ảnh thứ ba. Tương tự như đã làm với cậu, Miya, với cánh tay đặt trên vai một người khác, một người mà Kageyama không quen biết. Cậu ta có biểu cảm gần giống với Kageyama trong bức ảnh kia: cũng trìu mến không kém.

Khuôn mặt của Kageyama bốc hỏa lên khi sự tức giận xen lẫn nhục nhã trỗi dậy. Cậu ném điện thoại xuống, đủ mạnh để lại một vết nứt dài ở giữa màn hình, mặc cho đã được bảo vệ bằng lớp kính cường lực.

Cậu biết mình không có quyền nổi giận với Miya vì đã ở cùng người khác. Hai người chỉ đi chơi với nhau vài lần. Giữa bọn họ chẳng lời ước hẹn nào. Tuy nhiên, điều đó vẫn gây đau đớn sâu sắc và quan trọng hơn, công khai cuộc sống riêng tư của cậu cho cả thế giới, để họ thỏa sức chế nhạo và nhạo báng là điều không thể chấp nhận được. 

Cậu chộp lấy điện thoại, phớt lờ tiếng nứt và nhanh chóng quay số cho Miya.

"Cái quái gì vậy, Atsumu?"

“À, ừm, Kageyama. Rất lấy làm tiếc. Tôi không được phép liên lạc với cậu nữa. Huấn luyện viên nghĩ rằng điều đó sẽ ảnh hưởng đến cơ hội khoác lên chiếc áo của đội tuyển quốc gia. Chúc cậu may mắn và...tôi xin lỗi vì đã lấy trộm thuốc ức chế. Nhưng tôi không liên quan gì đến bài báo kia cả. Mong cậu đừng liên lạc với tôi nữa. Tạm biệt."

Anh ta đột ngột cúp máy.

Kageyama cầm điện thoại trên tay, cậu cảm giác như Miya đã thò tay vào và xé nát ruột gan của mình. Ảnh hưởng đến cơ hội tham dự đội tuyển quốc gia? Nếu điều đó đúng với Miya, nó có lẽ đúng hơn gấp mười lần đối với Kageyama.

Kageyama phải lẻn ra sau nhà và băng qua sân nhà hàng xóm để tránh đám phóng viên tụ tập trước nhà. Đó là điều tương tự bên ngoài phòng tập, nhưng may mắn là Hinata ở đó.

Huấn luyện viên Ukai gạt Kageyama sang một bên trước khi họ bắt đầu. “Cuộc sống cá nhân là của riêng em, nhưng tôi khuyên em không nên phát tán nó ra bên ngoài. Đó là một sự phân tâm khỏi trận đấu. Là một omega, điều đó thậm chí còn quan trọng hơn. Tôi biết nó không công bằng, nhưng đây là hiện thực của thế giới mà chúng ta đang sống. Nếu em muốn mọi người coi trọng, em cần phải nghiêm túc. Thêm vào đó” Anh vẫy tay một cách mơ hồ về phía cửa ra vào “là một nỗi đau cho mọi người. ”

Tất cả những gì Kageyama có thể làm là cúi đầu xin lỗi. 

Rất may, không có ai khác trong đội nói về nó và họ vẫn tập luyện như thường lệ.

Cậu cũng biết ơn vì Hinata đã biết trước khi yêu cầu ở lại muộn, cậu tự an ủi chính mình bằng cách đốt cháy các cơ khi chuyền và đập bóng, chuyền và đập, lặp đi lặp lại. 

Cuối cùng, Hinata phải rời đi, nhưng Kageyama quyết định ở lại thêm một chút hoặc có thể lâu hơn. Mặc dù đã luyện tập căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ, cậu vẫn chưa kiệt sức và thần kinh vẫn còn hoạt động.

“Cậu nên về nhà sớm đi.” Hinata lo lắng nói vọng từ cửa.

Kageyama chỉ càu nhàu đáp lại.

Tobio liên tục thực hành cú giao bóng của mình, đánh hết sức có thể, lặp đi lặp lại. Mỗi lần đập bóng xuống, cậu đập mạnh từng chút một bởi sự tức giận, kinh tởm và sỉ nhục của bản thân.

Sau đó, cậu thoáng ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cửa phòng tập mở ra lần nữa.

Một giọng nói quen thuộc cất lên: “Anh đoán rằng em đang ở đây." Kageyama từ từ quay lại trong sự hoài nghi.

Là Oikawa. Thật là một cái kết ngoạn mục cho một ngày khủng khiếp. Với Oikawa ở đây, trong phòng tập của Kageyama, nơi trú ẩn của cậu ấy. Vô tình châm ngòi cho ngọn lửa bùng phát trong lòng suốt 12 giờ qua, và Oikawa ngay lập tức trở thành tâm điểm phát tiết cho mọi cơn thịnh nộ và thất vọng bất lực của cậu. 

Nhưng khi giọng nói của cậu được cất lên, nó lại bình tĩnh một cách ngạc nhiên. “Oikawa-san. Thật vui khi gặp lại anh."

“Tobio-chan.” Oikawa nói một cách thận trọng, rõ ràng là không biết nên đối đáp thế nào với lời chào bất ngờ này.

"Anh đang làm gì ở đây?" Kageyama hỏi, vẫn với âm điệu bình tĩnh. Nhưng trước khi Oikawa có thể nói bất cứ điều gì, cậu đã tự trả lời câu hỏi của mình. "Anh đến để cười nhạo em?"

"Dĩ nhiên là không!" Oikawa sốt ruột nói, rồi tiến về phía Kageyama.

Nhưng Kageyama vẫn tiếp tục nói, như thể cậu không nghe thấy Oikawa. Khoảnh khắc sự bình tĩnh rơi xuống, giọng nói của cậu vỡ ra khi thốt lên “Điều đó có làm anh h-hạnh phúc không? Có đúng chứ?Nhìn thấy em...người mà anh luôn căm ghét bị b-bẽ mặt trước tất cả mọi người?”

Oikawa dừng lại.

“Không.” Anh nói, lặng lẽ và nghiêm túc. "Nó không làm cho anh hạnh phúc. Dù chỉ một chút."

“Vậy anh còn ở đây làm gì? Đi đi! Em không muốn gặp anh."

Oikawa không trả lời, và anh ấy không rời đi.

“Anh là người cuối cùng mà em không muốn thấy!" Kageyama nấc lên với khao khát được lắng nghe, được thấu hiểu - rằng cậu cũng có một số thẩm quyền đối với cuộc sống của chính mình.

Một lần nữa, Oikawa vẫn không di chuyển. Điều này càng khiến Kageyama thêm phẫn nộ. Tình hình quá hỗn loạn, cậu hoàn toàn cảm thấy lạc lõng và bất lực, và cậu đã thực sự hết cơ hội tham dự vào đội tuyển quốc gia? Và tại sao Oikawa luôn ở đó mỗi khi cậu bị chà đạp, trông bộ dạng yếu ớt và bất lực, giống như khoảnh khắc trong nhà vệ sinh ở Shiratorizawa, giống như với Teradomari, và bây giờ là ở đây, nó đã đủ tồi tệ rồi, cậu chỉ muốn Oikawa rời đi.

"Sao anh còn chưa đi..hức"

Khi Oikawa tiếp tục đứng đó bất, Kageyama gầm gừ và ném quả bóng nhanh và mạnh nhất có thể về phía Oikawa. Ý định của cậu thật thậm tệ, bởi vì, bây giờ những giọt nước mắt ngu ngốc của cậu đang chảy dọc xuống từ hốc mắt rồi lăn dài gò má. Quả bóng va chạm vào tường và bật ngược trở lại. Anh ấy thậm chí không di chuyển, và may mắn là quả bóng chỉ sượt qua người anh.

“Được thôi. Nếu em muốn.” Oikawa cuối cùng cũng đáp lại cậu. "Anh sẽ đi." Thật không may, anh cảm thấy cần phải tiếp tục nói trước khi làm như vậy. "Nhưng. Anh rất tiếc vì mọi chuyện đã xảy ra, và nếu anh có thể giúp bằng bất kỳ cách nào- “

"Giúp ư?!" Kageyama hét lên. Làm sao Oikawa dám đề nghị giúp đỡ trong việc hất Kageyama ra khỏi sàn đấu? Làm sao anh dám đóng vai một alpha to lớn, mạnh mẽ giải cứu omega Kageyama yếu đuối, đáng thương một lần nữa khỏi những hoàn cảnh mà cậu không thể xử lý được?

"Em không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ anh!" Cậu không kiểm soát được mà hét lên. “Em ghét anh! Em ghét mọi thứ về anh!"

Oikawa chớp mắt, anh có vẻ choáng váng bởi lời nói của cậu.

"Anh....làm ơn đi đi, chết tiệt!" Kageyama hét lên, hoàn toàn mất kiểm soát. "Cút đi! Em hy vọng rằng em không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt tự mãn của anh nữa! Cho đến phần còn lại của cuộc đời!"

Oikawa rõ ràng cũng có giới hạn và cuối cùng anh đã chạm tới chúng. "Tùy em!" Anh hét lại. “Đó là những gì anh nhận được vì đã đến tận đây và cố gắng đối xử tốt với em, Tobio-chan ngu ngốc! Anh hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại em trong suốt quãng đời còn lại của mình!”

Dứt lời, anh xông ra khỏi phòng tập và không hề ngoảnh đầu lại.

_______________

Ngược em bé rồi:<

Tsumu chơi kì quá, sao nỡ đối xử với em như vậy:<

Tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào, chứ lúc đọc tới đây tôi thấy Oikawa rất thương em:<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro