Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Cả Cung Môn đều truyền tai nhau, rằng Nguyệt trưởng lão và Lâm cô nương đã sớm trở nên thân thiết. Theo lời các thị vệ trực hôm ấy, Nguyệt trưởng lão đối xử với Lâm cô nương hết mực ân cần. Khi Lâm cô nương lâm bệnh, Nguyệt trưởng lão không ngại thân phận, đích thân chăm sóc chu đáo.

Lời đồn vốn là thứ lan truyền nhanh nhất trên thế gian. Nay trong cung từ trên xuống dưới, mỗi lần nhìn thấy Lâm Vô Thâm, ai ai cũng cúi đầu hành lễ, gọi nàng một tiếng “Lâm phu nhân.”

Tống Chi tỏ vẻ vô cùng hài lòng. Nàng vừa thu dọn hành lý vừa đắc ý nói:

“Tiểu thư không biết đấy thôi, giờ trong cung ai ai cũng đối với ta khách khí vô cùng. Ái chà, sao ta cứ hay quên nhỉ? Giờ nên gọi người là phu nhân mới phải!”

Lâm Vô Thâm gấp lại quyển sách trong tay, nhìn Tống Chi đang vui cười hớn hở. Nàng không đáp lời. Kể từ cái ngày hai người đạt được thỏa thuận, giữa nàng và hắn tựa như đã hình thành một sự thấu hiểu không lời.

Nàng giúp hắn quản lý mọi việc lớn nhỏ từ trưởng lão viện đến Lan Nguyệt Các, thậm chí cả Cung Môn. Còn hắn thì cho nàng đủ thể diện, bất kể khi nào hắn ở Lan Nguyệt các, đều cùng nàng dùng bữa. Đến chỗ ở của nàng cũng đã chuyển đến chính điện.

Bề ngoài, hai người họ trông như thân thiết, cùng đi cùng về. Nhưng chỉ họ mới rõ, cái gọi là "cùng đi cùng về" chẳng qua là hợp tác giúp đỡ nhau. Còn "chung một phòng" thực chất là nàng ngủ trên giường, còn hắn đã an bài một chiếc giường khác ở gian phòng bên.

Hôm nay, hai người chuẩn bị lên đường tới Vân Các tại Thược Châu. Tống Chi nhanh chóng thu dọn hành lý. Bỗng bên ngoài vang lên giọng nói của Thập Thất:

“Phu nhân, công tử đã chuẩn bị xong và đang chờ ở ngoài cổng cung."

Lâm Vô Thâm nhìn hành lý đã gói ghém gần xong, đáp:

“Biết rồi, chúng ta ra ngay.”

Khi Lâm Vô Thâm và Tống Chi ra đến cổng, Nguyệt Lâm đã đứng đợi sẵn.

Hôm nay hắn mặc áo khoác dày, y phục màu nguyệt bạch làm nổi bật mái tóc đen như mực. Hắn đứng trầm ngâm, ánh mắt hướng về phía trên cổng cung.

Lâm Vô Thâm nhìn theo ánh mắt hắn, liền hiểu ngay. Nơi hắn nhìn đến chính là chỗ Vân Tước từng giả chết và bị treo lên. Ánh mắt nàng thoáng buồn, bước tới gần, khẽ nói:

“Công tử, chuyện cũ đã qua, chúng ta nên lên đường thôi.”

Nguyệt Lâm nghe tiếng liền quay lại, ánh mắt bắt gặp Lâm Vô Thâm. Hôm nay nàng mặc bộ y phục màu xanh thẫm, sắc xanh làm nổi bật làn da trắng như ngọc. Từ lúc quen biết, hắn nhận ra nàng luôn thích màu xanh hoặc lam nhạt, nhưng hiếm khi mặc màu đậm như hôm nay.

Hắn nghe ra ý an ủi trong lời nói, càng ở bên nàng lâu, hắn càng cảm nhận rõ, nàng dường như có thể nhìn thấu tâm can mình.

Mỗi khi thảo luận chuyện gì, hắn chỉ cần nhíu mày, nàng đã biết hắn bận tâm điều gì. Khi hắn định nói mà ngừng lại, nàng đã nói hộ những điều hắn muốn thổ lộ.

Hắn cũng ngày càng hiểu nàng hơn, ví dụ như nàng không thích ăn cải xanh, không thích hương xông quá nồng, và có thói quen ngủ sớm dậy muộn.

Thu lại suy nghĩ, hắn khẽ nói:
"Lên xe thôi."

Khi lên xe, Lâm Vô Thâm không khỏi ngạc nhiên trước cách bài trí bên trong. Sàn xe lót thảm lông dày, còn có cả gối tựa. Nàng biết đường đến Thược Châu xa xôi, nhưng dù vậy, ven đường chẳng thiếu dịch quán, nàng tò mò hỏi:

"Công tử, thế này là sao?"

Nguyệt Lâm ngồi bên, cầm một quyển sách mở ra, nhìn nàng đáp:

"Hôm qua cô chẳng phải ngủ không ngon sao?"

Lâm Vô Thâm chợt hiểu ra, thì ra mọi thứ này đều vì nàng. Nàng đưa tay day nhẹ thái dương, hôm qua quả thật nàng không ngủ được, nhưng cũng không đến mức khiến hắn phải làm lớn chuyện như vậy. Chỉ thiếu nước mang cả chiếc giường lớn lên xe mà thôi.

Nàng khẽ chạm tay lên sống mũi, nhẹ giọng:

“Ta quả thật ngủ không yên giấc, nhưng thực ra cũng không cần phải đến mức như vậy.”

Nguyệt Lâm nhìn dáng vẻ có chút ngượng ngùng của nàng, trong mắt lóe lên ý cười, nói: “Hiện nay, từ trên xuống dưới Cung Môn đều biết Lâm phu nhân được sủng ái hết mực. Nếu ta không làm tròn bổn phận này, làm sao ngăn được miệng lưỡi thế gian?”

Lâm Vô Thâm nghe lời trêu chọc ấy liền hiểu ý, trong lòng cũng không bận tâm.
Ở bên cạnh Nguyệt Lâm đã lâu, hai người đã không còn câu nệ nhiều lễ nghi, đôi khi còn đấu khẩu đôi câu.

Nàng mỉm cười đáp lại:
“Nguyệt trưởng lão sợ bị Tuyết trưởng lão nhìn thấu đúng không? Nghe nói sáng nay ông ấy lại đến nhắc nhở ngài rồi?”

Nguyệt Lâm khẽ nhướn mày, lòng thầm nghĩ nàng đúng là tai mắt nhanh nhạy. Nhưng nghĩ lại, hai người giờ đây vốn cùng chung chiến tuyến, hắn cũng chẳng có ý định giấu giếm điều gì.

Hắn thản nhiên nói:
“Tuyết trưởng lão sáng nay tới, chính là để bàn chuyện hôn sự của chúng ta.”

Lần này đến lượt Lâm Vô Thâm sững sờ:

"Hôn sự?" Nàng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Nguyệt Lâm, đưa tay xoa trán. "Vậy ngài trả lời thế nào?"

Nguyệt Lâm nhìn dáng vẻ như muốn đau đầu của nàng, trong lòng không khỏi cười thầm.

Nếu nàng sau này muốn rời khỏi Cung Môn, rời khỏi Lâm gia, cách tốt nhất là lấy lý do "người đã mất" để thoát thân. Nhưng nếu thành thân rồi, nàng sẽ phải tham gia nhiều hơn vào các công việc đối ngoại của Cung Môn. Mà như thế, người biết đến nàng sẽ ngày càng đông. Đến khi đó, muốn rời xa e rằng càng khó hơn.

Lâm Vô Thâm trầm ngâm một lúc, rồi dùng giọng hờn dỗi nói:

“Ở Chủy cung có loại dược nào thay đổi dung mạo không?”

Nguyệt Lâm nghe vậy, vừa lắc đầu vừa bật cười. Quả nhiên, hễ gặp chuyện rắc rối, nàng lại nói những lời ngây ngô như trẻ con. Hắn đáp:

“Dược tạm thời thay đổi dung mạo thì có, nhưng muốn thay đổi mãi mãi thì không.”

Lâm Vô Thâm biết trên đời không có thứ dược như thế. Nàng ngồi dựa vào chiếc nệm dày trong xe ngựa, cất giọng bất đắc dĩ:

“Thôi vậy, từ ngày đầu hợp tác với ngài, ta đã biết không thoát khỏi ngày này. Ta đâu phải kẻ xấu xí đến mức không dám gặp người.”

Nguyệt Lâm lại bị nàng chọc cười, nhìn dáng vẻ quyết tâm của nàng, hắn nói:

“Ta đã bảo với Tuyết trưởng lão rằng đợi sang năm khi trời quang mây tạnh hơn. Giờ đây ngày nào cũng gió tuyết, không tiện làm hôn lễ.”

Lâm Vô Thâm gật đầu:
“Lý do này quả không tệ.”

“Nhưng,” Nguyệt Lâm tiếp lời, “Chuyện cô trở thành phu nhân trưởng lão đã không còn cách nào thay đổi. Cuối năm đến, e rằng cô không thể tránh được việc giao thiệp.”

Ý của Nguyệt Lâm rất rõ ràng: hôn sự có thể kéo dài đến mùa xuân sang năm, nhưng hiện tại, đúng vào dịp các môn phái giang hồ qua lại, với thân phận phu nhân trưởng lão của nàng, nàng chắc chắn không thể thoái thác việc đối ngoại của Cung Môn.

Lâm Vô Thâm ngồi thẳng người dậy, hỏi:

“Vậy nói đi, chuyến này đến Thược Châu, ngài muốn ta làm gì?”

Thẳng thắn không vòng vo, đó chính là phong cách của Lâm Vô Thâm. Nàng thông minh nhưng biết cách che giấu sự sắc sảo, thường ngày nhìn có vẻ nhàn tản lười biếng, không tranh giành, nhưng lòng nàng lại sáng như gương, hiểu rõ mọi chuyện hơn bất kỳ ai.

Nguyệt Lâm cũng không phải kẻ thích quanh co.

Hắn trực tiếp nói: “Mục gia. Lần này, người của Mục gia cũng sẽ có mặt tại Xuất Vân Các.”

Thì ra, nội bộ Mục gia đang tranh đấu gay gắt. Hôm đó, Lâm Vô Thâm đã gặp đại công tử Mục Viễn Chi, hắn và tam công tử Mục Cảnh Chi đang tranh giành vị trí gia chủ.

Mục Viễn Chi có quan hệ tốt với Cung Môn, cũng rất thân thiết với Nguyệt Lâm. Cả hai đều là những bậc chính nhân quân tử. Mục Viễn Chi luôn đề cao cân bằng âm dương, phương pháp cai quản gia tộc và lý tưởng của hắn rất tương đồng với Nguyệt Lâm.

Nhưng Mục Cảnh Chi thì khác. Hắn là kẻ tính cách cực đoan, luôn cho rằng giang hồ chỉ là chốn cá lớn nuốt cá bé, vì thế một lòng mưu đồ xưng bá một phương. Trước đây, Mục Cảnh Chi luôn đóng giữ vùng Tây Nam thay cho nhà họ Mục, nhưng gần đây hắn lại đột ngột trở về.

“Vậy vết thương hôm ấy của ngài là do Mục Cảnh Chi gây ra?” Lâm Vô Thâm đột nhiên nghĩ đến vết thương của Nguyệt Lâm hôm đó.

Một là vết thương rõ ràng được tạo ra bởi binh khí của nhà họ Mục, hai là thời gian Mục Cảnh Chi trở về lại trùng hợp với ngày Nguyệt Lâm bị thương.

Nguyệt Lâm khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Hóa ra hôm đó Mục Cảnh Chi lấy lý do vừa về, muốn kết giao bằng hữu, đã tổ chức tiệc chiêu đãi Nguyệt Lâm, đồng thời cũng mời Mục Viễn Chi.

Hai người họ không đi thì không sao, nhưng vừa đi đã trúng kế của Mục Cảnh Chi. Mục Cảnh Chi đã bỏ thuốc vào trà trong bữa tiệc hôm đó, loại thuốc này không màu không mùi, nhưng vì Nguyệt Lâm rất cảnh giác nên không uống.

Ngược lại, Mục Cảnh Chi lợi dụng lý do vừa về muốn kính huynh trưởng một chén rượu, còn Mục Viễn Chi đối với người đệ đệ xa cách nhiều năm lại hoàn toàn không phòng bị. Sau khi uống xong, Mục Cảnh Chi liền nói đã lâu không gặp, không biết đại ca còn giữ được kiếm pháp như xưa không, rồi mời Mục Viễn Chi giao đấu thử. Cứ tưởng là một cuộc tỷ thí bình thường giữa huynh đệ, nhưng ai ngờ Mục Cảnh Chi lại ra tay ác độc.

Cuối cùng, Mục Viễn Chi không địch lại, Nguyệt Lâm phải dìu một người hoàn toàn kiệt sức thoát khỏi Mục Kính Chi. Đêm đó, hắn giấu Mục Viễn Chi tại Tàng Thư Lâu của Lan Nguyệt Các.

Nghe đến đây, Lâm Vô Thâm cảm thấy rất kỳ lạ: “Mục Cảnh Chi quang minh chính đại mời ngài và đại ca hắn đến dự tiệc, rồi lại quang minh chính đại mưu sát?”

Nguyệt Lâm hiểu được sự hoài nghi trong lòng nàng, bởi ngay cả hắn cũng không thể lý giải.

“Trừ phi,” Hắn trầm ngâm nói, “trừ phi hắn muốn thăm dò thực lực của ta.”

Lâm Vô Thâm nghĩ ngợi một lúc, cũng cảm thấy chỉ có khả năng này. Hắn cố ý làm cho đại ca mình mất đi tinh thần nhưng không hạ độc chết người, mục tiêu thật sự từ đầu tới cuối e rằng chính là Nguyệt Lâm.

Bỗng nhiên nàng nhận ra một vấn đề, liền hỏi: “Vậy ngày hôm đó ngài là cố ý bị thương sao?

Nguyệt Lâm nhìn Lâm Vô Thâm. Nàng vẫn luôn nhạy bén và tinh tường như vậy. Hắn thản nhiên gật đầu: “Không sai.”

Lâm Vô Thâm nhìn Nguyệt Lâm, cảm thấy thái dương lại bắt đầu đau nhói: “Mọi người đều nói Nguyệt trưởng lão hành sự ngay thẳng, thế nhưng không ai biết người mưu mô nhất lại chính là Nguyệt trưởng lão.”

Nguyệt Lâm hiểu nàng đang trách mình không nói rõ ngay từ đầu, bèn giải thích: “Hôm đó tình thế cấp bách, ta không thể...”

“Được rồi, được rồi,” Nàng cắt ngang, “ta hiểu.

Hôm ấy một là ngài chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, hai là chúng ta cũng chẳng phải đồng minh gì.” Nàng chăm chú nhìn hắn hỏi: “Vậy lần này tới Thược Châu, ngài cần ta làm gì?”

Ánh mắt Nguyệt Lâm chùng xuống, trầm mặc một lúc rồi nói: “Mục Cảnh Chi chắc chắn đã biết ta cố ý bị thương. Nếu hắn thật sự nhắm vào ta, nhất định sẽ tìm cách thăm dò thêm. Đến lúc đó, ta cần cô quan sát thật kỹ đao pháp của hắn.”

Câu đầu tiên Lâm Vô Thâm hiểu, nhưng câu sau thì không khỏi thắc mắc: “Nếu hắn thật sự đấu với ngài, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chứng kiến. Ta không hiểu võ công, chẳng phải Thập Thất giỏi hơn ta sao?”

Nguyệt Lâm lắc đầu giải thích: “Kiếm pháp của Mục Cảnh Chi rất quái dị, hôm đó Thập Thất núp trong bóng tối, một lúc lâu cũng không thể phân biệt được. Kiếm pháp của hắn giống như của một người không biết võ công, không có quy tắc nào cả.”

Lâm Vô Thâm suy nghĩ một chút, thì ra là vậy, cho nên mới cần nàng.

Lâm Vô Thâm và Nguyệt Lâm gần như đã nói về chuyện của nhà họ Mục suốt cả đoạn đường. Lời qua tiếng lại, nói đến nói lui. Khiến cho Thập Thất, người lái xe ngựa, không khỏi quay đầu nhìn nhiều lần. Hắn tự hỏi không biết từ khi nào chủ nhân của mình lại có thể trò chuyện lâu như vậy với một người khác.

Sau đó, Lâm Vô Thâm quả thật cảm thấy mệt mỏi, chiếc xe ngựa cứ lắc lư nhẹ nhàng, như đang ru ngủ, mà bản thân nàng cũng không hay biết mình đã ngủ từ lúc nào.

Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đến trạm dừng chân, Thập Thất lái xe ngựa dừng lại, khi hắn vén rèm xe lên để gọi chủ nhân và phu nhân thì lại thấy phu nhân đang tựa đầu lên vai chủ nhân, ngủ say sưa.

Thập Thất mở to mắt nhìn Nguyệt Lâm, mà người trong cuộc thì sắc mặt bình tĩnh, một tay cầm quyển sách, tay còn lại đang làm gối cho Lâm Vô Thâm.

“Công... công tử...”

Nguyệt Lâm liếc nhìn Thập Thất, lại nhìn Lâm Vô Thâm đang ngủ say bên cạnh, rồi tiếp tục lật sách, nói: “Ngươi xuống trước đi.”

Thập Thất ngẩn người một lát, rồi gật đầu nói: “Vâng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro