Part 1
Tất cả những gì Seokjin biết là anh cần nghỉ ngơi. Không chỉ là Jin của BTS mà còn là Kim Seokjin, bạn trai Kim Namjoon.
Cuộc cãi vã xảy ra ngày hôm nay đẩy anh tới mức phải bỏ đi giữa lời tranh cãi nảy lửa, nó quá mệt mỏi và cả hai khiến họ chạm tới giới hạn của nhau, khiến người còn lại đau khổ và giận dữ.
Nó bắt đầu khi Seokjin than thở về việc không đủ lines cho bài hát mới và Namjoon thừa nhận, cậu hứa cậu sẽ nói với Bang PD về việc đó.
Nhưng Seokjin nghĩ nó chưa đủ, rằng Namjoon chỉ nói thế chỉ để anh im miệng và quay trở lại thiết bị âm nhạc của cậu như thể đó chẳng phải vấn đề gì quan trọng, như thể lời phàn nàn của Seokjin chẳng là gì ngoại trừ sự than vãn ấu trĩ.
Seokjin cảm thấy không được yêu thương, không được quý trọng và không được chăm sóc. Anh luôn có cùng một vấn đề mỗi lần comeback nhưng đây là lần đầu tiên anh thực sự phản đối và ấy vậy mà anh lại bị coi thường, anh muốn khóc.
Giận dữ chiếm lấy anh và tóm lấy cốc cà phê từ bàn làm việc của Namjoon, chỉ để đổ nó xuống bàn của bạn trai mình, kiếm lấy một tiếng lớn 'anh đang làm cái mẹ gì thế?!' và cái nhìn sắc lẹm từ cậu ấy thứ khiến anh tỉnh ngộ lại.
"A-Anh xin lỗi... Anh... Anh... chỉ tức giận quá mà thôi..." Seokjin thở gấp khi anh cố gắng giải thích, lắp bắp và bồn chồn ngọ nguậy bàn chân.
"Anh đang nghĩ cái quái gì thế, hyung?! Em đã nói với anh em sẽ nói chuyện với Bang PD. Anh có thực sự phải làm chuyện này không?!" Namjoon gần như quát lớn, bằng chứng của sự giận dữ trên khuôn mặt cậu, như quả bom nổ chậm có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng anh không thể khiến mình lùi bước được. "Đúng thế... Bởi vì cậu không chú ý đến tôi! Tôi có quan trọng với cậu không hả, Kim Namjoon?! Cậu có quan tâm đến tôi không?! Tất cả cậu quan tâm tới là bản thân cậu và âm nhạc của cậu!"
Anh nghe tiếng Namjoon chửi mắng, "Tại sao anh trở nên vô lý thế, hyung? Em đang cố gắng tốt nhất cho group của chúng ta! Nếu anh không giúp em, hãy câm mẹ mồm lại và cút đi, có lẽ anh sẽ tìm được tài năng ở đâu đó trong khi anh biến đi với khuôn mặt xinh đẹp của anh đấy!"
Seokjin sửng sốt bởi lời nói của Namjoon, anh thậm chí không nhận ra nước mắt rơi từ má mình khi người nhỏ hơn cũng nhận ra trọng lượng lời mà cậu nói, ngay lập tức cậu ôm lấy Seokjin để xin lỗi nhưng người lớn hơn chặn cậu lại và xô tay cậu đi.
Anh quệt nước mắt và bắt đầu sụp đổ từng chút từng chút một trước khi rời Mon studio mà không cãi gì thêm. Đúng, có thể anh đã quá đáng, nhưng lời nói của Namjoon đánh anh quá mạnh khiến anh gần như chỉ muốn biến mất khỏi trái đất này. Đó là lần đầu tiên từ bỏ xuất hiện trong tâm trí anh.
Namjoon cố gắng chạy theo nhưng Seokjin đủ nhanh để thoát khỏi tòa nhà trước khi người nhỏ hơn có thể đuổi kịp, giọng cậu biến mất đằng xa khi anh gọi taxi và yêu cầu tài xế đưa anh đi nơi nào thật xa, bất cứ nơi nào cũng được chỉ cần không phải tòa nhà Bighit hay ký túc xá của họ, miễn là anh không phải nhìn thấy người đã gây ra cho anh quá nhiều nỗi đau.
***
Namjoon chửi thề với mình khi quay đi quay lại trong phòng khách của họ, chờ đợi Seokjin quay về. Đã quá nửa đêm nhưng người lớn tuổi hơn vẫn chưa trở lại ký túc, mọi người đều lo lắng sau khi Namjoon kể với họ rắc rối kia.
Cậu bị mắng một trận tơi bời, điều mà cậu vui vẻ chấp nhận bởi cậu biết cậu đáng bị thế.
Các thành viên cố gắng liên lạc với người anh cả nhưng họ cũng không thể có được bất cứ lời hồi đáp nào từ anh. Anh đã tắt máy như thể anh không muốn bị quấy rầy nữa. Họ gọi cho cha mẹ Seokjin để hỏi anh có về đó không mà không làm họ hoảng sợ nhưng chẳng có ích gì cả, Seokjin không thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Bạn trai cậu có thể hành động như trẻ còn và phá hủy thiết bị âm nhạc của cậu nhưng cậu có thể thay thế nó lúc nào cũng được bởi họ đã kiếm đủ nhiều.
Nhưng nỗi đau cậu gây ra cho Jinnie của cậu sẽ không bao giờ bị lãng quên và chỉ bị vùi sâu trong tim anh mà thôi. Suy nghĩ về anh khóc ở nơi nào đó giữa đêm một mình làm cậu tan vỡ, cậu hối hận về mọi thứ cậu nói và hứa rằng cậu sẽ làm mọi thứ để đền bù lại cho anh.
Họ đã ở bên nhau ba năm rồi và đây là lần cãi nhau lớn nhất cho tới thời điểm hiện tại. Namjoon sẽ không thể tha thứ cho chính mình nếu có chuyện gì xảy ra với Seokjin hay anh quyết định từ bỏ nhóm, hoặc tệ hơn, chia tay với cậu.
Suy nghĩ về việc mất đi Seokjin là quá sức chịu đựng, nỗi buồn lan tỏa thân thể cậu khi cậu tiếp tục dán mắt vào bàn tay nơi có chiếc đồng hồ đang tích tắc, ăn mòn thời gian, khiến cậu thêm lo âu.
Biết ơn thay, cánh cửa mở ra, đồng thời Seokjin bước vào phòng khách với khuôn mặt lạnh băng. Namjoon chạy vội về phía anh và kiểm tra anh để chắc chắn anh không sao.
"Anh đã ở đâu vậy? Em lo lắng lắm!" Namjoon thốt lên khó khăn. Cậu không cố ý nâng giọng nhưng cậu không thể nhịn được bởi cảm xúc của mình.
Seokjin chỉ bước qua cậu mà không trả lời và hướng về phòng mình khi Namjoon lẽo đẽo theo sau anh.
Đôi mặt cậu mở to khi cậu thấy Seokjin lấy vali của anh ra và bắt đầu nhét quần áo vào trong, tóm lấy bất cứ thứ gì tay anh có thể với được nhanh nhất có thể. Anh chẳng thèm bận tâm sắp xếp chúng mà chỉ nhồi đầy vali với quần áo và ép tất cả chúng vào trong trước khi kéo khóa lại.
Namjoon vội vàng nắm lấy tay anh để ngừng động tác của anh lại.
"Anh đang làm gì thế, anh ơi? Em biết anh giận em. Em xin lỗi vì những gì đã nói, em chẳng có bất cứ ý gì đâu và anh biết nó không đúng... Làm ơn tha thứ cho em." Cậu cầu xin. Nhưng chẳng có gì thay đổi trêu biểu cảm của Seokjin.
Người lớn hơn rút tay khỏi Namjoon và hướng về phía cửa mang theo hành lý của anh với tất cả mọi thứ anh cần.
"Giờ hãy cứ để mặc anh." Seokjin nói với tông giọng quả quyết, điều mang nghĩa là không ai có thể ngăn cản anh. Anh còn chẳng thèm cho Namjoon một cái liếc nhìn. Sự lạnh lùng trong giọng Seokjin đủ để làm yêu cầu cậu lui lại.
Cậu hiếm khi nhìn thấy khía cạnh này của người anh lớn, phần của anh mà cậu không bao giờ muốn khám phá bởi cậu không biết phản ứng thế nào khi tâm trí Seokjin đóng lại với bất kỳ lời giải thích nào, cậu không không thể với tới anh không kể bao nhiêu nỗ lực của cậu. Nhưng Namjoon vẫn cố gắng, cậu sẽ không từ bỏ Seokjin.
"Làm ơn, nói với em. Anh không cần phải rời đi mà. Em sẽ rời đi thay vào đó nếu anh không muốn em ở đây. Hãy nói với em làm cách nào em có thể đền bù cho anh. Làm ơn, anh yêu." Cậu van nài.
"Em chắc chứ? Em sẽ làm tất cả mọi thứ vì anh?" Mắt Seokjin nhìn thẳng vào cậu lần đầu tiên và nó làm cậu hy vọng.
"Vâng! Mọi thứ, hãy nói với em." Cậu cười lo âu mong rằng anh không yêu cầu kết thúc mối quan hệ của họ. Cậu thậm chí sẽ quỳ xuống nếu Seokjin yêu cầu cậu chỉ để cậu có thể giải thoát anh.
"Thế thì, đừng nhắn tin hay gọi anh cho đến khi anh trở lại hay hỏi anh đang ở đâu. Hãy đừng gặp nhau một thời gian. Anh sẽ quay lại khi anh cảm thấy tốt hơn. Cậu có thể làm thế không?" Seokjin hỏi. Nụ cười trên mặt Namjoon biến mất.
Không thể nào cậu có thể chịu đựng được vài ngày tới mà không có anh. Cậu không thể tượng tượng được việc không nghe thấy giọng Seokjin khi anh gọi tên cậu, cứ nghĩ về việc anh rời đi mà không biết anh đang ở đâu dọa Namjoon sợ đến chết.
"Em xin lỗi nhưng em không thể... Jinnie, làm ơn. Em sẽ không hỏi anh ở đâu nhưng nến em không thể gọi cho anh em sẽ điên lên mất. Làm ơn thương em." Namjoon van xin.
"Anh tưởng cậu sẽ làm bất cứ điều gì anh yêu cầu? Nếu cậu không làm được chuyện này thì cậu có muốn thà chia tay với anh không?" Seokjin đe dọa.
Namjoon cắn mỗi và vô thức xoa trán trán. Chia tay là điều cuối cùng cậu muốn xảy ra và không thể nào cậu cho phép nó.
"Nếu cậu vẫn muốn chúng ta, thì hãy để anh làm điều anh muốn. Chúng ta dù sao cũng không có lịch trình tuần này. Anh cần thời gian tranh khỏi thứ này... khỏi cậu. Anh xin em, Namjoon..." Anh van nài với giọng vỡ vụn, nước mắt như muốn rời khỏi mắt anh.
Biểu cảm trống rống bị thay thế với nỗi đau mà Namjoon chưa bao giờ thấy trước đó. Sự đau khổ mà cậu tự hứa sẽ không bao giờ gây ra cho Seokjin là tất cả thứ mà mắt cậu chứng kiến lúc này và cậu muốn nguyền rủa mình mãi mãi.
Namjoon từ bỏ trong nước mắt. "Em... sẽ đợi anh, hyung. Làm ơn... nếu anh có thể, nhắn tin cho em để em không lo lắng quá mức. Em chỉ muốn biết anh vẫn ổn mà thôi."
Seokjin không trả lời và bước về phía cửa, không thèm gửi lời tạm biệt tới Namjoon trước khi đóng cửa và hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt người nhỏ hơn. Namjoon cảm thấy nỗi buồn, sự lo lắng và chán nản dâng lên trong cậu nhưng cậu đã hứa với mình rằng mọi thứ sẽ ổn và cậu sẽ kiên nhẫn đợi Seokjin trở về.
***
Đã ba ngày kể từ khi Seokjin bỏ đi và sự lo âu trong Namjoon lớn lên từng phút. Cậu nhớ anh rất nhiều cậu không chịu đựng nổi không nhìn thấy anh sớm hơn và cậu cá mình sẽ không trụ được nữa.
Seokjin chưa từng liên lạc với cậu hay thành viên khác từ khi anh đi, ngay cả Bang PD người mà anh mới bỏ lại một bức thư cho. Mọi người đều lo lắng cho anh, cha mẹ anh không biết anh đang ở đâu nhưng họ là người duy nhất anh liên lạc với suốt thời gian qua.
Namjoon sắp mất trí đến nơi suy nghĩ về nơi Seokjin có thể tới. Cậu cố gọi cho bạn Seokjin, Jaehwan và Sandeil nhưng chẳng ai biết bạn trai cậu đang ở đâu cả.
Khi cậu chuẩn bị từ bỏ thì điện thoại rung, tên anh Sleepy xuất hiện trên chỗ tên người gọi. Cậu thường nhận những cuộc gọi ngẫu nhiên từ Sleepy-hyung điều mà cậu thường biết ơn về nó nhưng giờ cậu không trong tâm trạng nên cậu chọn lờ nó đi.
Điện thoại cậu ngừng reo lên sau một lúc nhưng cậu chú ý tin nhắn tới và cậu vội tóm nó để xem đó có thể là Seokjin nhắn tới. Cậu thất vọng khi biết đó Sleepy lần nữa nhưng cậu quyết định mở nó ra bởi cậu không phải kẻ để tin nhắn không thèm xem.
Anh biết Seokjin đang ở đâu. Trả lời điện thoại đi, đồ ngốc!
Namjon gần như nhảy khỏi ghế khi đọc được tin nhắn. Cậu tức thì gọi vào số Sleepy. Cảm ơn trời người lớn tuổi hơn trả lời ngay lập tức.
"Thằng oắt con! Sao không nghe điện thoại của anh?" Cậu nghe tiếng người kia phàn nàn.
Namjoon gãi đầu. "Em xin lỗi, hyung. Em hơi căng thẳng mấy ngày nay. Anh thực sự biết Seokjin-hyung ở đâu à?"
Ở đầu dây bên kia im lặng một khoản thời gian. Namjoon nhín hơi thở và nuốt khan khi chờ lời hồi đáp của anh trong khi tim cậu đập thất thường. Chỉ có Seokjin mới làm cậu căng thẳng tới mức này.
"Ừ, nhưng... đừng có nói với cậu ấy là anh nói với cậu. Hoặc cậu ấy sẽ giết anh mất."
Namjoon trút ra một hơi thở dài. Cuối cùng, cậu cũng có thể tìm thấy anh. "Em hứa, huyng. Cảm ơn anh!"
Cuộc gọi kết thúc và Sleepy gửi anh tin nhắn với địa chỉ hiện tại của Seokjin. Namjoon gấp gáp và nhồi nhét mọi thứ lại, gần như suýt làm vỡ vài Kaws figurine của mình trong vội vã. Cậu chửi thể vì quên mất Sleepy, sau tất cả anh ấy là lý do bọn họ thực sự đến với nhau lúc đầu.
Sleepy là người bạn chung của họ nhưng Namjoon biết anh ấy trước từ khi là một underground rapper, anh ấy là người giới thiệu Bang PD cho Namjoon, là lý do tại sao cậu vào Bighit. Anh cũng là người thuyết phục Namjoon bày tỏ với Seokjin, ảnh nói với cậu người lớn tuổi hơn có lẽ cũng có cảm xúc giống cậu điều mà Seokjin hạnh phúc chấp nhận. Từ sau đó, họ hẹn hò bí mật và chỉ những người thân thiết nhất biết về nó trong nỗi sợ hãi công chúng sẽ tìm ra và ngăn cản nó phá hủy hình ảnh group của họ.
Sungwon-hyung, cảm ơn anh lần nữa! Anh đúng là vị cứu tinh đời em! Namjoon gửi cho ảnh sự biết ơn của cậu lần nữa qua tin nhắn.
Không thể chịu đựng nổi cách xa anh thêm phút nào nữa, cậu gọi nhanh cho Yoongi và thông báo kế hoạch của mình trong trường hợp ai đó tìm cậu.
Thành viên khác đang tận hưởng kỳ nghỉ của mình nên cậu chẳng có lý do gì lo lắng cho họ, họ đủ lớn để tự chăm sóc bản thân. Không trì hoãn thêm nữa, cậu rời đi để tìm Seokjin một cách tuyệt vọng, ước rằng cậu sẽ bù lại cho anh.
_________________
5:52pm
18-08-18
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro