Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Chương 5

Sau khi kết thúc kỳ thi võ, Tống Á Hiên ngoan ngoãn trở lại phủ tướng quân chờ Lưu Diệu Văn, tin tức tốt về nhanh hơn cả Lưu Diệu Văn, trong cung truyền đến tin Lưu Diệu Văn cầm hạng võ trạng nguyên năm nay.

Từ trên xuống dưới phủ tướng quân lập tức chuẩn bị, Tống Á Hiên chạy về phòng lấy bút mực ra vẽ cái gì đó, lại cầm đồ vẽ xong chạy ra ngoài, chờ anh bàn giao xong trở lại phủ tướng quân, vừa lúc Lưu Diệu Văn cưỡi ngựa ngẩng cao đầu trở về.

Thiếu niên cưỡi ngựa kiêu hãnh trong gió xuân, một ngày ngắm hoa khắp Trường An.

Dân chúng vây xem đầy cửa phủ tướng quân, thiếu niên kia xoay người xuống ngựa, ánh mắt lộ ra ý cười, xuyên qua đám người, đi về phía anh.

Trong lúc nhất thời, Tống Á Hiên lại nhìn si ngốc.

Cuối cùng, thiếu niên kia dừng ở trước mặt anh, nhẹ nhàng mở miệng.

"Tống huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại rồi."

Tốt quá.

Huynh đã trở lại rồi.

Buổi tối ở phủ tướng quân vô cùng náo nhiệt, người tới cửa chúc mừng nối liền không dứt. Lưu tướng quân không có ở đây, Lưu Diệu Văn liền lôi kéo Tống Á Hiên nghênh đón đưa tiễn khách. Cả một buổi tối, Tống Á Hiên cảm thấy mặt mình cười đến sắp cứng đờ, tiễn vị khách cuối cùng, hai người mới được nhàn nhã.

"Lưu Diệu Văn, tới đây." Tống Á Hiên kéo Lưu Diệu Văn trở lại đình viện hai người ở, ấn Lưu Diệu Văn ngồi xuống ghế.

Anh xoay người vào phòng, một tay ôm giấy Tuyên Thành, một tay cầm nến, sau khi đặt xuống lại đi lấy thứ gì đó. Lưu Diệu Văn nhìn bộ dáng bận rộn đáng yêu của Tống Á Hiên, không khỏi cười khẽ một tiếng.

Sau vài lần đi qua đi lại, Tống Á Hiên cũng lấy hết đồ đạc ra.

"Tống huynh, huynh lấy mấy thứ này lấy ra, còn bày rất nhiều nến, đây là muốn làm gì?" Lưu Diệu Văn nhìn giấy mực bày trên bàn, không khỏi thắc mắc.

"Hôm nay cậu đỗ trạng nguyên, đương nhiên là phải tặng cậu một phần quà rồi."

"Thời gian hơi gấp, không kịp chuẩn bị trước."

"Vậy nên tôi vẽ cho cậu một bức tranh." Từ nhỏ Tống Á Hiên đã học quốc họa(*), tác phẩm còn nhiều lần đoạt giải thưởng. Ở chỗ này chỉ có thể lấy được mấy thứ này.

(*)Quốc họa (国画): nghệ thuật vẽ tranh của Trung Quốc

Tống Á Hiên bảo Lưu Diệu Văn ngồi im, tự mình bắt đầu vẽ tranh.

Tối nay ánh trăng mông lung, nhưng ánh nến Tống Á Hiên bày ra lại chiếu sáng ngời cả mảnh sân. Lưu Diệu Văn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tống Á Hiên, trong lòng yên ả.

Trong một tháng mà Tống Á Hiên bốc hơi khỏi nhân gian, Lưu Diệu Văn nóng như lửa đốt. Hắn sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, càng sợ Tống Á Hiên từ nay về sau một đi không trở về, tâm tình hắn chưa từng nói ra miệng chỉ có thể vĩnh viễn chôn vùi trong năm tháng.

Đúng vậy, trong một tháng Tống Á Hiên biến mất, Lưu Diệu Văn đã biết rõ một chuyện.

Hình như hắn...thích người trước mắt này.

Lưu Diệu Văn ngây ngốc nhìn chằm chằm Tống Á Hiên đang vẽ tranh, trong lòng cảm thấy vô cùng yên bình.

Cũng may, người này lại đứng ở trước mắt mình.

"Tống huynh, một tháng này huynh đã đi đâu?"

"Tôi về nhà một chuyến." Tống Á Hiên dùng lý do buổi chiều nghĩ ra, đáp qua loa.

"Trong nhà viết thư, nói có việc, tôi trở về một chuyến xem sao."

Đối mặt với câu trả lời của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn đương nhiên là không tin, trong phủ chưa bao giờ nhận được thư từ gì.

Nhưng hắn không muốn hỏi.

Chỉ cần Tống Á Hiên trở về là được rồi.

Tống Á Hiên vẽ rất nhanh, anh cầm lấy bức tranh đã vẽ đưa tới trước mặt Lưu Diệu Văn.

"Tôi không tìm thấy giấy vẽ thích hợp, dùng tạm nó vậy." Giấy Tuyên Thành này không lớn, cũng tương đương với kích thước cuốn sách tiếng Anh thời của anh.

Lưu Diệu Văn nhận lấy giấy vẽ, Tống Á Hiên vẽ cảnh lần trước hai người họ cùng nhau uống rượu. Trên bức tranh mình mặc một bộ trang phục màu đen, cầm ly rượu trong tay, nhìn về phía trăng sáng, rất sinh động.

Lưu Diệu Văn cẩn thận cất bức tranh lại, sau đó nhìn thẳng vào mắt Tống Á Hiên. Ánh mắt người nọ giống như lúc trước, trong suốt sáng ngời.

Tống Á Hiên bị Lưu Diệu Văn nhìn đến không được tự nhiên, anh giơ tay sờ sờ mũi, sau đó nói.

"Cả ngày hôm nay mệt mỏi rồi, mau ngủ đi." Nói xong, không đợi Lưu Diệu Văn trả lời, xoay người chạy về phòng.

Nhìn bóng lưng chạy trối chết, Lưu Diệu Văn thấp giọng cười cười.

Tống ca ca nhà mình, thật đúng là đáng yêu hết mức.

Vài ngày sau, trong cung truyền đến thánh chỉ, Hoàng Thượng phong Lưu Diệu Văn làm Phiêu Kỵ tướng quân, từ hôm nay trở đi nhậm chức trong quân đội. Từ đó về sau, Lưu Diệu Văn liền bận rộn, cả ngày đều ngâm mình trong quân doanh.

Việc này vừa vặn đáp ứng tâm nguyện của Tống Á Hiên, bởi vì gần đây anh chỉ cần nhìn thấy Lưu Diệu Văn thì tim sẽ đập nhanh hơn. Là một người thế kỷ 21, làm sao anh không biết điều này đại biểu cho cái gì.

Chỉ là anh cần thời gian tiếp nhận sự thật rằng mình thích một nhân vật hư ảo trong mơ.

Nhưng anh không biết rằng, thực ra mỗi đêm Lưu Diệu Văn đều cưỡi ngựa trở về.

Sau khi Tống Á Hiên ngủ, vụng trộm đứng ở cửa phòng.

Ở lại cả đêm.

Từ trước đến nay Lưu Diệu Văn luôn thông minh, Tống Á Hiên né tránh sao có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Thế nhưng, khi đối mặt với Tống Á Hiên, hắn lại vụng về không chịu nổi.

Chỉ có thể nghĩ đến một cách ngốc nghếch như vậy, yên lặng canh giữ ở cửa.

Xác nhận Tống Á Hiên vẫn ở đó.

Là hắn cảm thấy hạnh phúc rồi.

Vậy nên khi Tống Á Hiên xuất hiện trong quân doanh, hắn quả thực không thể tin vào mắt mình.

Hôm nay hắn gửi thư về nhà, bảo người trong phủ mang theo chút đồ giặt giũ đến. Nhưng điều khiến hắn vui mừng chính là người mang theo quần áo lại là Tống Á Hiên mà mình ngày đêm thương nhớ.

Hắn vội vàng đưa Tống Á Hiên về doanh trướng của mình.

"Tống huynh." Lưu Diệu Văn cảm thấy âm thanh mình phát ra đều đang run rẩy.

Tống Á Hiên buông đồ trong tay xuống, xoay người đối hai mắt người nọ, trong mắt thiếu niên mang theo sự ôn nhu vô tận.

"Lưu Diệu Văn, cậu đã lâu lắm rồi không về nhà." Giọng nói của Tống Á Hiên mang theo chút ấm ức.

Vất vả lắm anh mới hạ quyết tâm, nhưng người làm cho tâm trí anh loạn nhịp lại không thấy bóng dáng đâu.

"Không phải, Tống huynh."

Ta đã trở về rồi, mỗi đêm lúc huynh ngủ, ta đều ở ngoài cửa canh giữ như một kẻ ngốc.

Chỉ là...

Làm sao ta dám nói với huynh những lời này?

Ngày hôm nay trôi qua không bao lâu, trong cung lại truyền đến thánh chỉ, chiến sự Sa Châu liên tiếp bại lui, Tĩnh Đế phái Lưu Diệu Văn dẫn mười vạn đại quân đi tiếp viện, hạ lệnh ba ngày sau xuất phát.

Tống Á Hiên nghe được tin tức, lập tức ra ngoài, lúc trở về vừa vặn gặp được Lưu Diệu Văn từ quân doanh về nhà, Tống Á Hiên kéo Lưu Diệu Văn ngồi trên ghế đá, đưa vải bọc trên tay cho hắn.

"Này, tặng cậu."

Lưu Diệu Văn nhận lấy, thứ này cao gần bằng người hắn, còn có chút nặng.

Hắn cẩn thận mở ra, bên trong đúng là một cây giáo bạc! Lưu Diệu Văn cầm lên múa vài cái, vô cùng thuận tay.

"Đây mới là quà thi đỗ trạng nguyên của cậu."

"Bản thiết kế do tôi tự vẽ, tìm người làm."

"Cậu xem đuôi giáo, còn khắc tên cậu đấy."

Lưu Diệu Văn nhìn lại, đuôi giáo quả nhiên khắc tên mình. Lưu Diệu Văn cầm cây giáo bạc, cười cười chắp hai tay cảm ơn Tống Á Hiên, bộ dáng kia giống y như lúc mới gặp.

"Tống huynh, huynh muốn theo ta cùng đi Sa Châu không?" Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên vui vẻ, nhẹ giọng nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Được! Tôi đi cùng cậu." Tống Á Hiên cười đồng ý, dù sao cũng là một giấc mơ, đi nhiều kiến thức nhiều một chút cũng tốt. Huống hồ, không biết khi nào giấc mơ này chấm dứt.

Tống Á Hiên ôm may mắn, hy vọng giấc mộng này dài hơn một chút.

Như vậy, anh mới có thể ở bên cạnh Lưu Diệu Văn thật lâu.

Cho dù biết rõ là một giấc mơ, hiện tại anh cũng cam nguyện đắm mình trong đó.

"Vậy đêm nay huynh nghỉ ngơi thật tốt, ta còn phải hồi quân chuẩn bị." Thánh chỉ đột nhiên tới, trong quân doanh chỉ có thể chuẩn bị suốt đêm.

Tống Á Hiên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Ba ngày sau ta đến đón huynh." Nói xong, Lưu Diệu Văn liền mang theo cây giáo vội vàng rời đi.

Lần này trở về vốn là tranh thủ thời gian rảnh trong lúc bận rộn, một khắc thánh chỉ xuống, Lưu Diệu Văn chỉ có thể lập tức hồi phủ.

Hắn muốn hỏi Tống Á Hiên, có đồng ý đi cùng hắn hay không.

Nhưng thực ra, hắn muốn hỏi,

Tống huynh, huynh có thích ta không?

Nhưng hắn vẫn không dám lấy hết dũng khí nói ra.

Bỏ đi, vẫn là để ngày khác vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro