Chương 2
Chương 2
Trong mộng, anh như đi vào trong một khu rừng trúc, từ xa truyền đến tiếng xào xạc. Tống Á Hiên lần theo hướng của âm thanh đi tới, nhìn thấy một thiếu niên mặc bộ trang phục có tay áo dài màu trắng, bên hông thiếu niên kia thắt một dải vải cùng màu, chân mang giày da hươu trắng, hắn cầm cây giáo đâm về phía hàng trúc trước mặt, cổ tay dùng sức xoay một cái, hàng trúc thuận thế vỡ thành hai nửa, đổ xuống hai bên.
Tống Á Hiên không khỏi thán phục một tiếng, nghĩ là có lẽ gần đây đọc tiểu thuyết võ hiệp quá nhiều, nên mới mơ thấy cảnh tượng như vậy.
"Ai?" Thiếu niên đang luyện võ nghe được tiếng động, quát một tiếng, lập tức rút cây giáo về, chống mũi chân xuống đất, điều động khí lực, đâm tới vị trí của Tống Á Hiên. Chỉ trong nháy mắt, đầu giáo sắc bén đã kề vào cổ họng Tống Á Hiên.
"Tôi không cố ý làm phiền cậu luyện võ." Tống Á Hiên vội vàng giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng, ngay lúc đó, anh cũng nhìn rõ mặt chàng thiếu niên kia.
Nhất thời giật mình, Tống Á Hiên luôn cảm thấy mình đã vô cùng đẹp trai rồi, nhưng nhìn thấy người này, anh lại cảm thấy tự ti.
Người này thoạt nhìn ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, cao xấp xỉ mình, tuổi tuy nhỏ nhưng đã tuấn mỹ tuyệt trần, hơn nữa đôi mắt đào hoa, sáng ngời, mái tóc đen buộc bằng một dải vải màu trắng, sạch sẽ lưu loát, hăng hái sung sức.
Nhưng mà lúc này Tống Á Hiên chỉ cảm nhận được sự uy hiếp từ cổ họng.
"Ờm… Có thể có thể dời thứ này đi trước không?" Anh chỉ chỉ đầu ngọn giáo lóe lên ánh bạc.
Người nọ thu hồi giáo, đánh giá Tống Á Hiên. Lúc này Tống Á Hiên mới phát hiện không biết từ lúc nào mà mình cũng đã mặc một bộ trang phục cổ. Anh mặc trường sam màu xanh, trước trán để vài sợi tóc dài, phần còn lại được buộc lên cao, là trang phục thư sinh thường thấy ở thời cổ đại.
"Huynh là ai? Sao lại đến đây?" Thiếu niên cảm thấy kỳ quái, nơi này là nơi bí mật hắn vô tình phát hiện, sao đột nhiên lại có người xông vào?
"Tôi mới từ nơi khác tới đây, không cẩn thận lạc đường, không biết tại sao lại đi tới nơi này." Tống Á Hiên tùy tiện tìm một cái cớ.
"Tôi tên là Tống Á Hiên, tên cậu là gì?"
Thiếu niên nhìn chằm chằm người trước mắt, người này thoạt nhìn lớn hơn mình một chút, thanh tú tuấn lãng, mi như mực họa, mặc một bộ trường sam màu xanh.
Từ khi nào mà kinh thành này lại có một công tử ôn nhuận như ngọc như vậy, mình lại chưa bao giờ nghe nói qua? Chắc là mới từ nơi khác đến nên mới chưa gặp bao giờ.
Thiếu niên cầm cây giáo, giơ tay nắm lại làm động tác quyền, thanh âm trong trẻo lại mạnh mẽ.
"Tại hạ Lưu Diệu Văn."
Nghe Lưu Diệu Văn kể, anh biết được lúc này chính là thời Lương Tĩnh Đế của triều Lương, mà Lưu Diệu Văn là con trai của Đại tướng quân dưới triều nhà Lương - Lưu Tuyên Uy. Tống Á Hiên nghe xong cảm thấy mình thật sự là đào đất đến dở hơi rồi, nằm mơ cũng có thể mơ thấy triều Lương.
"Tống huynh, sắc trời không còn sớm, ta đưa huynh về." Đã gần chạng vạng, Lưu Diệu Văn thu hồi giáo, chuẩn bị dẫn Tống Á Hiên trở về thành.
"Ừm..." Tống Á Hiên hoảng rồi, về? Anh về đâu bây giờ? Anh làm gì có chỗ để đi chứ!
"Là như thế này, tôi đang bỏ nhà đi bụi."
"Hiện tại vô gia cư." Tống Á Hiên xoay đầu, nói tiếp.
"Cậu có thể thu nhận tôi một đêm không?"
Lưu Diệu Văn làm người từ trước đến nay trượng nghĩa sảng khoái, lúc này đương nhiên là đồng ý. Dù sao cha hắn ở bên ngoài dẫn binh đánh giặc, trong nhà chỉ có một mình hắn, có nhiều bạn chơi hơn cũng không tệ. Huống hồ Tống Á Hiên mặt mày thanh tú, ánh mắt trong trẻo, có lẽ cũng không phải người xấu.
Hai người trở lại phủ tướng quân vừa lúc dùng bữa tối, Tống Á Hiên nhìn bàn ăn chỉ có mình và Lưu Diệu Văn, không khỏi kỳ quái, sao không thấy ba mẹ Lưu Diệu Văn?
Lưu Diệu Văn nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tống Á Hiên, đoán được anh đang suy nghĩ cái gì, liền giải thích.
"Cha ta dẫn binh ở Sa Châu, hai năm nay quân Khương xâm lấn biên cảnh Đại Lương, cha ta phải đóng quân ở đó."
"Vậy mẹ cậu cũng đi theo?" Tống Á Hiên tò mò.
Tay Lưu Diệu Văn ăn cơm đột nhiên dừng lại, sau một thời gian ngắn trầm mặc liền mở miệng nói.
"Mẹ ta qua đời khi ta mười tuổi."
Tống Á Hiên nhất thời nghẹn lời, không khỏi tự trách mình, thấy bộ dáng lưu Diệu Văn ưu sầu, anh không biết nói cái gì cho phải. Không đợi anh nghĩ lời an ủi, Lưu Diệu Văn tiếp tục mở miệng.
"Ầy, đã qua sáu năm rồi, Tống huynh không cần tự trách mình." Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên đang im lặng, tiếp tục nói.
"Trước khi ra đi mẹ ta đã nói, hy vọng ta kế thừa sự nghiệp của cha, thi võ trạng nguyên, dẫn binh đánh giặc, bảo vệ quốc gia."
"Năm nay thi võ, ta muốn mang danh trạng nguyên trở về."
Thiếu niên ý chí ngùn ngụt, một lòng chỉ muốn chinh chiến cương trường. Tống Á Hiên nhìn người trước mắt, thiếu niên tuy còn non trẻ chưa hoàn toàn trổ mã, nhưng chí khí trong lòng lại làm cho người ta sinh lòng kính nể.
Sau bữa tối, Lưu Diệu Văn dẫn Tống Á Hiên đến đình viện của mình, hắn bảo người hầu sửa sang lại phòng bên cạnh, để Tống Á Hiên tạm thời ở lại đây.
Tống Á Hiên cảm thấy giấc mộng này cũng quá dài, anh đã ở phủ tướng quân một tháng. Kỳ thi võ đến gần, cả ngày Lưu Diệu Văn đều ngâm mình trong rừng trúc, Tống Á Hiên cũng không có việc gì để làm, từ sáng đến tối đều ở bên cạnh hắn. Luyện võ khó tránh khỏi sẽ có vài vết thương, Tống Á Hiên liền đọc sách y, lại kết hợp với những gì mình học được, tận dụng khả năng giảm bớt vết đau cho Lưu Diệu Văn.
Trong một tháng này, quan hệ đột nhiên tốt hơn rất nhiều, dần dần thân thiết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro