Chap 06
"Oppa ..."
"Giá như mà anh mà biết trước ….thì ..."
"Woohyun ….anhhh ..."
" Chỉ là …tại…. anh không biết ..."
Tôi nhắm mắt lại , cố gắng hít thở thật sâu để nén cơn giận xuống ... Anh ta đã làm việc với Dongwoo oppa trong 3 năm , 3 NĂM ĐÓ , tại sao anh ta có thể không biết điều đó ?
" TẠI SAO ANH LẠI ĐỂ CHO ANH ẤY NGỦ CƠ CHỨ ?"
Woohyun bị shock khi nghe thấy tiếng hét của tôi . Tại sao anh ta lại có thể không biết , rằng , Dongwoo oppa là người ngủ say nhất trên thế giới ! – “ A-A-Anh xin lỗi ! Chỉ là , anh thấy cậu ấy có vẻ mệt mỏi , nên anh đã bảo cậu ta chợp mắt một chút . Đã 3 tiếng trôi qua , anh đã làm mọi cách , nhưng cậu ấy vẫn không thức dậy !“
" Woohyun , lí do Dongwoo oppa luôn làm bản thân bận rộn là để tránh cảm giác buồn ngủ ! Vì chính anh ấy cũng biết rằng , một khi đã ngủ thì anh ấy sẽ không thể tỉnh dậy trước 15 tiếng ! "
" 15 TIẾNG ?!" – Woohyun thở hổn hển – " Nhưng bọn anh còn rất nhiều giấy tờ cần phải làm ! Anh không thể hoàn thành tất cả mà không có cậu ta ! "
" Ồ , chính cậu là người đã để Dongwoo ngủ !” –– Sunggyu bước vào phòng cùng với Hoya và Myungsoo –– “ Cậu phải chịu hậu quả thôi ! “
" Im đi , đồ sóc chuột . Chuyện này không liên quan gì tới cậu hết !"
Sunggyu mở to mắt ( trong trường hợp của anh ấy , như thế đã được gọi là rất to ) sau khi nghe câu nói của Woohyun –– “ Ồ , cậu muốn gây chuyện với tôi sao ? Mr. NEWCLEAR “
"YAHHH !" – Woohyun nổi điên lên sau khi nghe thấy từ đó – " Tôi đã nói rồi , đó chỉ là một lỗi nhỏ !! Vì tao chưa biết đến từ Nuclear trước đó , nên đã phát âm nhầm ! "
" Xì , tao đang tự hỏi không biết cả trường sẽ nghĩ thế nào nếu họ biết Phó Chủ Tịch Hội Sinh Viên thậm chí không thể phát âm được một từ tiếng anh đơn giản ! "
" Tao đã nói rồi , tao không biết từ đó ! Hơn nữa , tao là người Hàn Quốc " – Woohyun gào lên – " Còn hơn cái không phát âm đúng chính tên của mình ! Thunggyu! Thunggyu! "
Trong chớp mắt , Sunggyu đã vật Woohyun xuống sàn nhà -- " Lần đó là nói ngọng , nói ngọng thôi ! "
Và sau đó họ bắt đầu đánh nhau . Các bạn đừng quá lo lắng , thực sự thì nó không hề nghiêm trọng chút nào . 2 người họ trông giống như hai đứa trẻ tiểu học đang tranh giành cây kẹo mút vậy.
"Aish, Sunggyu rồi sẽ hối tiếc vì điều này. " -- Hoya thở dài nhìn Sunggyu và Woohyun đang lăn lộn quanh căn phòng --" Anh ấy sẽ rên rỉ suốt cả tuần vì cái lưng đau !”
Myungsoo, người đã đứng bên cạnh tôi kể từ khi tôi-không-biết-là-lúc-nào , đưa cho tôi một cái gì đó.
Là … một con vịt cao su ? -- "Uh ... tại sao..? "
"Đánh thức Dongwoo hyung dậy " -- Anh ta cắt lời tôi -- "Có lẽ anh ấy sẽ dẹp được đống hỗn loạn này"
Tôi nhìn anh ta , sau đó lại nhìn con vịt cao su trên tay . Tại sao…đột nhiên --
OH. Đúng rồi . Thứ duy nhất có thể đánh thức Dongwoo oppa là tiếng thét phát ra từ con vịt cao su!
Nhưng ... tại sao Myungsoo lại biết được điều này ?
Chết tiệt. Tôi đã từng nói cho anh ta cách này trước đây , hơn 3 năm trước , khi tôi còn chưa ghét anh ta.
Điều đó có nghĩa là ... anh ta nhớ tôi là ai ?
Tôi từ từ ngước lên nhìn Myungsoo -- " Anh ….”
"Chúng tôi đã từng làm việc với nhau trước đây , Dongwoo đã dặn tôi làm vậy trong trường hợp anh ấy ngủ quên mất . Đó là một việc điên rồ , nhưng thực sự có tác dụng “
Anh ta rùng mình khi nhắc lại chuyện đó . Chắc là kinh hoàng lắm . Tôi dám chắc rằng sau lần đó, anh ta đã thề với bản thân là sẽ không bao giờ lại gần Dongwoo oppa khi anh ấy đang ngủ nữa .
“ Đánh thức anh ấy đi ! “
Tôi mở to mắt tại Myungsoo. "S-S-Sao lại là tôi?! Anh làm đi ! "
“ Cô là em gái anh ấy !”
"Tôi ..." –Tôi cắn môi nhìn con vịt cao su – " Được thôi. Nhưng nếu có điều gì xảy ra với tôi, anh sẽ là người trả tiền viện phí cho tôi ! ".
" Đừng lo . Vì cô là ruột thịt , nên anh ấy sẽ không quá mạnh tay đâu ! " – Anh ta nói . Đồ Myung thối tha ! Anh ta thậm chí còn không thèm quan tâm rằng tôi chỉ là một đứa con gái yếu đuối !
"Anh là đồ hèn nhát , Kim Myung Soo ! " – Tôi làu bàu trước khi tiến tới chỗ Dongwoo oppa , cái người đang ngủ ngon lành trên bàn làm việc – " Oppa , đừng giết em ! Em là đứa em gái duy nhất của anh đó "
Có lẽ các bạn đang tự hỏi tại sao tôi lại sợ hãi đến thế , các bạn không biết được đâu , Dongwoo oppa , anh ấy
TOOOOOOOOT!
Tôi đã làm điều đó ! Tôi đã bóp con vịt cao su chết tiệt ấy !
"Ai ...” – Dongwoo oppa lập tức mở mắt . Giọng anh ấy đầy sát khí , làm tôi cảm thấy ớn lạnh . Khi oppa ngồi thẳng dậy cũng là khi tôi quyết định bỏ chạy , vì cuộc sống đẹp đẽ của tôi ! Nhưng vì thời gian không đủ để tôi chạy thoát khỏi phòng , nên tôi quyết định trốn đằng sau lưng tên Myung-thối , dù sao , chính hắn là người đã ép tôi làm điều này !
"Yah," -- tôi thì thầm với Myungsoo -- " Lần trước khi anh đánh thức Dongwoo oppa , chuyện gì đã xảy ra ? “
"Tôi không nhớ được gì hết do quá kinh hoàng . Tất cả những gì tôi biết , là tôi đã phải ở trong bệnh viện một tuần “
Dongwoo oppa, em muốn ôm anh một cái vì đã trừng trị kẻ mà em ghét nhất , nhưng hiện tại thì không thể được , đặc biệt khi anh đang ở chế độ Dongwoo-Điên như lúc này !
"ĐỨA NÀO ĐÁNH THỨC TAO ?"
Ngay thi tiếng hét của oppa vang lên , 2 tên học sinh tiểu học đang cào cấu nhau ở trong góc phòng dừng ngay lại . Cả hai người – tay vẫn còn đang nắm cổ áo nhau - mở tròn mắt nhìn Dongwoo oppa – người đang đứng giữa phòng , mắt không ngừng rà soát khắp nơi để tìm kiếm kẻ tội đồ.
Woohyun, cái tên ngây thơ nhất , mỉm cười rất vui vẻ , hẳn là anh ta không biết gì về thảm kịch sắp xảy ra . Anh ấy thậm chí đang tiến lại gần Dongwoo oppa ! Trời đất , ai đó làm ơn ngăn anh ta lại , anh ta chán sống rồi sao ?? -- " Dongwoo-ah , cuối cùng thì cậu cũng dậy rồi !."
Woohyun đột nhiên quay qua nhìn tôi và nháy mắt , có vẻ như anh ấy muốn cám ơn tôi vì đã đánh thức oppa. Woohyun , anh sẽ phải hối hận về điều đó !
" Cậu đã đánh thức tôi ?" – Dongwoo oppa hỏi với cái giọng đáng sợ đến mức có thể làm mọi đứa trẻ tè ra quần -- " CÓ PHẢI KHÔNG ?"
"À .. thì … là"
"NAM WOOHYUUUUUUUUN!"
"Khoan đã ... KHÔNGGGGGGGGGG!"
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Anh sẽ không bao giờ bị lãng quên, Nam Woohyun.
Tuy anh ta là một kẻ rất sến , và cực kì phiền nhiễu , nhưng tôi tin rằng , trong cuộc đời ngắn ngủi của mình , anh ta đã làm được ít nhất vài việc tốt. Amen.
" Hãy yên nghỉ “ -- Tôi cúi đầu , đặt hoa lên mộ Nam Woohyun
Haha , tôi chỉ đùa thôi . Tôi đặt hoa lên đầu giường anh ta.
Nam Woohyun còn sống. Tuy bị gãy một tay và một chân, nhưng vâng , ít nhất anh ấy còn sống. Nhưng sau mọi chuyện xảy ra , như thế đã là quá may mắn.
Dongwoo-oppa đã nổi điên lên như một con quái vật , giống như Hulk vậy , còn Woohyun chạy quanh phòng nhanh như Tia chớp . Dongwoo oppa nhìn thấy một cái búa đồ chơi quăng nó về phía Woohyun giống như Thor . Tuy nhiên, Woohyun đã tìm thấy 1 cái bảng và dùng nó làm lá chắn như Captain America. Sau đó , Oppa đã túm lấy cổ áo Woohyun và đập anh ta xuống đất giống như Hulk đập Loki.
Nếu bạn đã xem The Avengers, bạn sẽ biết rõ hơn về cảnh chiến đấu này ! Tôi cực kì cực kì thích bộ phim đó !
Trở lại với câu chuyện, sau khi tra tấn Woohyun , Dongwoo oppa vẫn chưa hết bực tức và bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng !
Mặc dù anh ấy là anh trai tôi , nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao anh lại trở nên đáng sợ như thế này mỗi khi bị ai đó đánh thức !
“Jiyeon, cẩn thận!”
Mọi chuyện xảy ra rất nhanh . Nếu Woohyun không hét lên , tôi sẽ không biết rằng có một chiếc ghế đang bay tới chỗ tôi .
Myungsoo, người đang đứng trước mặt tôi , đẩy tôi qua một bên và chuẩn bị chặn chiếc ghế . Tôi đã rất ngạc nhiên ? Anh ta định bảo vệ tôi sao ? Wow , dù sao , tôi vẫn ghét anh ta !
Nhưng những nỗ lực để trở thành người hùng của Myungsoo đã bị bỏ phí ,vì Woohyun đã nhảy lên và chặn chiếc ghế trước .Tất cả những gì tôi có thể nhớ là hình ảnh chiếc ghế vỡ vụn thành rất nhiều mảnh , và Woohyun ngã xuống đất , bất tỉnh.
Vài giây sau đó , Dongwoo oppa đột nhiên trở nên tỉnh táo và hỏi chúng tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi thực sự rất yêu anh trai mình , thật đó , nhưng lúc ấy , tôi chỉ muốn bóp cổ anh ấy cho tới chết !
Sau chuyện xảy ra , Dongwoo oppa đã bị đình chỉ trong hai tuần. Anh ấy rất bình tĩnh chấp nhận hình phạt , dù sao , đó cũng không phải là lần đâu tiên. Tuy nhiên , anh ấy cảm thấy rất buồn vì đã làm Woohyun bị thương.
Woohyun, hiện tại đang trong bệnh viện . Phòng của anh ta ở ngay cạnh phòng Sungjong. Và , vì tôi là người chịu trách nhiệm về chấn thương của cả 2 người họ , nên tôi buộc phải tới thăm . Tôi thậm chí còn rất tốt bụng khi mang hoa tới cho Woohyun , tuy tôi đã bẻ trộm chúng ở vườn của bệnh viện , nhưng quan trọng là ở tấm lòng ấy chứ !
"Aish, tất cả là lỗi của anh . Anh lại không thể kiểm soát được mình " -- Dongwoo-oppa vừa nói vừa đập đầu vào tường -- " Anh là một kẻ xấu !"
"Oppa," – Tôi kéo anh ra xa khỏi bức tường , đẩy anh ngồi xuống ghế -- "Đừng tự trách mình . Đúng là anh có lỗi khi đột nhiên biến thành một con quái vật , nhưng …”
Tôi muốn tự tát vào mặt mình một cái khi nhìn thấy vẻ mặt ngày càng ủ rũ hơn của Dongwoo oppa . Jiyeon, mi lại nói nhưng điều không cần thiết nữa rồi -- " Nhưng Woohyun cũng có lỗi khi để cho anh ngủ ! Và còn ngu ngốc tới mức tiếp cận anh khi anh vừa thức dậy ! "
Aissh , những lời mà tôi vừa nói cũng không cần thiết ! -- " Và em cũng là người có lỗi khi đã đánh thức anh dậy"
Anh ấy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt tội lỗi -- " Không , kẻ có lỗi lớn nhất chính là tên Myung-thối đó. Anh ta bắt em đánh thức anh dù biết sẽ có chuyện tồi tệ xảy ra !"
“Anh cần yên tĩnh một chút , cứ mặc anh ở đây một mình , Jinnie " -- Oppa buồn bã -- " Hơn nữa , mấy người họ đang chờ em ở phòng bên cạnh "
"Ah, được rồi." – Tôi gật đầu , đi sang phòng bên cạnh . Có lẽ để Dongwoo oppa một mình lúc này là tốt nhất ,tôi còn có thể nói gì hơn nữa ? Hy vọng anh ấy không dằn vặt bản thân quá nhiều.
" Sao cậu tới muộn thế ?"
Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói của Sungjong , cậu ta , cùng với Sungyeol , đang sắp xếp đồ đạc trong phòng . Cậu ấy sắp được xuất viện . Tuy nhiên , tới giờ tôi vẫn không hiểu tại sao cậu ấy lại phải nằm viện , cậu ấy chỉ bị trẹo tay và một vết bầm trên mặt thôi mà ! Nó đâu có nghiêm trọng gì ! Lúc ra tay , tôi đã nghĩ rằng cậu ấy sẽ tránh cú đấm của tôi một cách dễ dàng , nhưng có lẽ vì quá shock nên cậu ấy đã không kịp tránh nó.
Ngồi thoải mái trên chiếc ghế dài là ba kẻ ngốc , Sunggyu , Hoya , và cái người mà tôi-không-muốn-nhắc-tới-tên . Họ đang đắm chìm trong thế giới riêng của họ . Sunggyu với một cuốn sách, Hoya với máy game , và Myungsoo với bàn tay của anh ta . Vâng, anh ta không làm gì hết. Anh ấy chỉ ngồi đó , và nhìn chằm chằm vào bàn tay . Tại sao?
Dù sao, có lẽ vì Sungyeol đang ở đây , nên không khí trong phòng khá là lúng túng và căng thẳng . Không ai nói gì hết . Im lặng và nhàm chán.
" Ah !! Ngày hôm nay quả là dài , huh ? " -- Tôi nói lớn , cố gắng xua tan sự im lặng ngột ngạt trong phòng . Nhưng , không ai là có vẻ hưởng ứng tôi hết -- " Nhưng , điều quan trọng là chúng ta đều còn sống , thấy không ? Chúng ta đang thở!"
Sungjong cười -- " Nhưng , cậu thấy đấy Jiyeon , 2 người trong số chúng ta có kết thúc trong bệnh viện với vài bộ phận cơ thể bị gãy !"
Aish, cái tên này , kêu ca gì chứ , đó là những gì cậu sẽ nhận được khi dám trêu chọc Yang đại tiểu thư này ! -- " Ồh , không sao hết , tất cả rồi sẽ bình phục rất nhanh thôi ! "
Bất ngờ , Sunggyu đập cuốn sách của anh ấy xuống mặt bàn kính , tạo ra một tiếng động rất lớn . Tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn anh .
"Woohyun … cậu ta… không sao chứ ? “
Tôi gật đầu -- "Uhh, hhh . Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng anh ấy ổn. "
Sunggyu , không nói gì thêm , cầm cuốn sách lên và tiếp tục đọc . Tôi tự hỏi liệu anh ấy có thức sự quan tâm tới Woohyun , hay chỉ muốn biết liệu Woohyun đã chết chưa mà thôi.
"Sungyeol-oppa, xin lỗi em tới trễ . Em đã mua trái cây và-"
Ngay khi Suzy bước vào phòng, tôi thấy một sự thay đổi đột ngột ở Myungsoo . Mặc dù anh ấy đang cúi xuống nhìn sàn nhà, tôi vẫn có thể thấy được vẻ khó chịu trên khuôn mặt anh ta.
Đúng vậy . Tâm trạng của anh ta bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Bae Suzy
"Oh, các anh đều ở đây cả “ -- Suzy cúi đầu chào ba tên ngốc đang ngồi trên ghế -- "Xin chào,"
Sunggyu và Hoya đáp lại cô ấy bằng một cái gật đầu, nhưng Myungsoo thì không . Anh ta chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm xuống sàn nhà . Có lẽ anh ta đã chán việc hành hạ bàn tay của mình nên chuyển qua mục tiêu tiếp theo , là sàn nhà . Tội nghiệp mày quá , sàn nhà ơi !
Và bất ngờ , Myungsoo ngẩng đầu lên , nhìn chằm chằm vào tôi ! Hả ? Anh ta đã chán cái sàn nhà và muốn chuyển sang mục tiêu mới mang tên Yang Jiyeon này sao ?
"C-Có chuyện gì sao ?”
Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, Myungsoo đứng lên, nắm lấy tay tôi, và kéo tôi ra khỏi phòng -- "Tôi muốn đi ra ngoài “
"Y-Yah! Đi một mình ấy ! Tại sao lại kéo tôi đi cùng ?! "-- Tôi hét lên trong khi đang bị lôi về phía bãi đậu xe. Tôi đã cố gắng hết sức mình để thoát ra khỏi Myungsoo , nhưng anh ta quá khỏe ! Nghĩ lại thì , đây là lần đầu tiên sau rất nhiều năm tôi cầm tay anh ta …và … tôi …ghét điều đó !!
Tại sao ??? Tại sao cái tên mà tôi ghét nhất , căm thù nhất lại đang cầm bàn tay ngọc ngà quý giá của tôi ??? Hãy nhắc tôi khử trùng bàn tay khi nào về tới nhà !
"Tại sao anh lại cư xử kì lạ vậy ? “
Myungsoo nhìn tôi , vẻ mặt khó hiểu -- " Tôi mà kì lạ sao ?"
Chúng tôi dừng lại trước một chiếc moto màu đen. Myungsoo , có vẻ gặp khó khăn trong việc lấy chìa khóa xe ra khỏi balo , dù vậy , anh ta vẫn không chịu buông tay tôi ra !
" Đúng , anh thật kì lạ ! Tại sao lại nhìn tôi ? Tại sao anh lại kéo tôi ra đây ? Anh định đưa tôi đi đâu ? KHÔNG LẼ … ANH THÍCH TÔI SAO ? "
Myungsoo có chút ngạc nhiên trước câu hỏi táo bạo của tôi, nhưng chỉ vài giây sau, anh ta đã làm việc mà tôi chưa từng lường tới.
Anh ta mỉm cười.
“ Đi với tôi , rồi cô sẽ hiểu” – Myungsoo đưa cho tôi một chiếc mũ bảo hiểm -- " Lên xe đi !”
" T-T-Tại sao ? Anh định đưa tôi đi đâu ? " – Tôi ôm chặt lấy cái mũ , giọng run run vì lo sợ
Myungsoo phớt lờ câu hỏi của tôi và khởi động xe -- " Cô muốn biết tại sao tôi lại cho cô vào ban nhạc , phải không?"
"À, ừ, nhưng –“
" Vậy thì , đi với tôi , rồi cô sẽ hiểu mọi chuyện “ -- Myungsoo kéo kính bảo hiểm xuống, che kín khuôn mặt – “ Đi thôi ! “
Tôi do dự .
Tại sao anh ta muốn tôi tham gia Infinity ? Chuyện gì đã xảy ra giữa anh ta , Sungyeol, và Suzy? Tôi biết câu hỏi này là ngu ngốc , nhưng liệu … anh ta có thích tôi?
Có rất nhiều điều mà tôi muốn biết.
Vì vậy , tôi quyết định đi theo anh ta.
Kim Myungsoo, tốt nhất là anh nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro