HOW OLD ARE YOU?
Mã Gia Kỳ cầm trong tay cuốn sổ kỷ luật lật lùi lại một trang, đầu ngón tay thon dài trượt lên một đoạn ngắn rồi dừng lại ở cái tên cuối cùng, bất giác liếc nhìn con số phía sau, mặt không đổi sắc trực tiếp lật trở về trang trước, đặt bút viết xuống như thể có thần.
Ngày 8 tháng 5 năm 2018, Đinh Trình Hâm lớp 10/5 đi trễ lần thứ mười hai trong tháng.
Viết xong câu này, cậu lập tức đóng quyển sổ lại rồi quẳng sang một bên, khẽ nheo mắt nhìn người vô tích sự đang đứng yên trước mặt.
Đinh Trình Hâm không để tâm đến ánh nhìn dò xét của đối phương, cậu hơi cong một chân lên, lười biếng đứng nguyên tại chỗ để mặc Mã Gia Kỳ nhìn mình. Hất hàm nhìn chằm chằm vào khối bia đá cũ rít trước cổng trường đã bị mưa gió bào mòn không rời mắt, đồng tử đen láy đẹp đẽ nhẹ nhàng xoay chuyển, đầu lưỡi hồng phấn mềm mại khẽ lướt qua khóe miệng, không mảy may chú ý đến người bạn thuở nhỏ với dải băng đỏ được đeo trên ống tay áo.
"Đinh Trình Hâm, cậu càng ngày càng khiến người khác không chịu đựng nổi, tháng này vừa mới qua được tám ngày, cậu lại đi trễ tận mười hai lần." Ánh mắt của Mã Gia Kỳ di chuyển từ đầu lưỡi ướt át trở về khuôn mặt Đinh Trình Hâm, cậu tiến về trước một bước, quyển sổ trong tay được ném cho Trương Chân Nguyên đang đứng phía sau.
Đinh Trình Hâm vô thức nhấc chân lùi về sau, ngẫm lại mới thấy hành động này có chút hoảng loạn, đành phải dừng lại ho khan: "Cậu không đứng đây chặn đường thì tôi đã vào lớp từ sớm rồi, chính cậu hại tôi đi học trễ đó, cậu có biết không vậy!".
Cậu trợn tròn mắt, hàm dưới hơi hất lên tràn đầy khí thế, trông có vẻ như ngay giây tiếp theo liền muốn nhảy lên đánh Mã Gia Kỳ luôn vậy, người phía sau trái lại không để tâm, chỉ nghiêng đầu mỉm cười với cậu ta, hai chiếc răng khểnh không quá sắc bén lờ mờ động đậy.
Đinh Trình Hâm giật mình, ngay sau đó chiếc cà vạt được đeo một cách lỏng lẻo trên cổ áo bị ai đó nắm kéo đi, cậu theo quán tính bước về trước một bước, trợn tròn mắt nhìn hàng lông mày thanh tú của Mã Gia Kỳ đang phóng to trước mặt mình.
"Chết tiệt, Mã Gia Kỳ, cậu có bệnh à, có phải muốn ăn đấm không?" Miệng rõ ràng nói vậy, nhưng cậu lại không có bất kỳ động thái nào, mặc cho mùi xà phòng tươi mới trên người đối phương lấp đầy khoang mũi.
Mã Gia Kỳ dường như chắc chắn rằng cậu ta sẽ không ra tay, đưa mắt nhìn Đinh Trình Hâm rồi điều chỉnh lại cổ áo, đầu ngón tay thoăn thoắt mấy cái lập tức chiếc cà vạt lộn xộn trên áo cậu ta đã được thắt lại chỉnh tề.
"Ngày mai đến sớm một chút, nếu còn đi trễ tôi sẽ nói cho dì và chú biết". Mã Gia Kỳ buông cậu ta ra, lùi lại một bước cười híp mắt, người hơi nghiêng sang một bên nhường đường, thong dong nhàn nhã.
Đinh Trình Hâm thầm mở miệng định chửi rủa, nhưng lại không cách nào mở miệng mắng chửi trước đôi mắt biết cười của Mã Gia Kỳ, cuối cùng chỉ nói được một câu: "Cậu ngoài việc mách lẻo với bố mẹ tôi thì còn làm được gì không hả?".
"Còn biết mỗi ngày đứng ở cổng trường bắt kẻ đi muộn là cậu." Mã Gia Kỳ mặt không đổi sắc.
"...cáo từ!"
Nói xong Đinh Trình Hâm chạy mất như một làn khói.
Mã Gia Kỳ nhìn theo bóng dáng đối phương chạy vào tòa nhà giảng dạy phía xa xa, nụ cười trên mặt lập tức biến mất sạch sẽ.
"Chân Nguyên, cậu với bọn họ đứng đây bắt những tên đi trễ, tôi qua xem Đinh Trình Hâm, những ai đi trễ tổng cộng hơn ba lần trong tháng này cứ báo cáo lên là được."
"Được rồi lão đại, không vấn đề gì." Trương Chân Nguyên nháy mắt, vỗ vỗ Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ cũng không có ý phản đối, cúi xuống khẽ cười sau đó vẫy tay đi mất.
II
Đinh Trình Hâm chìm trong giấc ngủ cho đến khi giật mình tỉnh giấc, mở mắt lần nữa thì tiết học thứ ba cũng đã kết thúc. Cậu ngáp ngắn ngáp dài đưa tay lên lau những giọt nước nơi khóe mắt, sau đó ngẩng đầu lên uống một ngụm.
"Sảng khoái."
Ngao Tử Dật đứng trước bàn nghe tiếng động liền quay đầu lại: "Dậy rồi à?"
Đinh Trình Hâm lắc lắc đầu: "Làm gì có ngủ đâu mà dậy, mất ngủ cả đêm qua."
Ngao Tử Dật khẽ bĩu môi sau đó giơ ngón tay cái lên.
"Này, ở gần đây còn chỗ tốt nào để đi không?" Đinh Trình Hâm đặt hai tay lên mép bàn, cúi sát người xuống và nháy mắt với Ngao Tử Dật.
"Hey, đừng nói vậy, thật sự vẫn còn đó. Cạnh lối ra phía tây vừa mở một phòng trò chơi, các anh em của tôi ai đã từng tới đó đều nói rất thú vị, máy móc mới thì không nói đi, lại còn có rất nhiều trò hấp dẫn nữa." Ngao Tử Dật nói đến nỗi nước bọt văng cả vào mặt Đinh Trình Hâm, nhìn biểu hiện của người anh em này là đủ biết, cậu đã thành công khơi dậy sự tò mò của đối phương.
Đinh Trình Hâm nhét vài thứ trên bàn vào ngăn kéo và đứng dậy, đi được hai bước mới phát hiện dường như thiếu mất gì đó, liền quay đầu lại nhìn, thấy Ngao Tử Dật còn đang ngồi bất động trên ghế, cậu không nhịn nổi cười.
"Aiya, tôi nói cậu rồi, giả vờ là học sinh ngoan hiền cái gì, còn không đi nhanh lên."
Trong đầu của Ngao Tử Dật chấn động như có tiếng trống đánh: "Tôi không đi được, lát nữa phải làm kiểm tra môn của Diệt tuyệt sư thái."
Hơn nữa, Tiểu Mã ca nói nếu tôi còn biết cậu trốn học mà không báo thêm lần nữa thì sẽ xử đẹp tôi luôn, Ngao Tử Dật lặng lẽ nói thầm một câu trong bụng. Đinh Trình Hâm quay người lại tiến gần về phía Ngao Tử Dật, bình thản nhìn mấy vòng từ trái qua phải, sau đó đưa tay lên đầu cậu ta lo lắng hỏi: "Có phải là cậu bị sốt đến lú lẫn rồi không, nào lại đây, để ba ba xem cho cậu."
"Cậu tránh xa tôi ra!" Ngao Tử Dật đánh lên tay Đình Trình Hâm, tôi thà chết ôm cái bàn này còn hơn.
"Vậy cậu nổi điên cái gì, còn không mau đứng dậy đi nhanh." Thấy tiết học kế tiếp sắp bắt đầu, Đinh Trình Hâm càng trở nên thiếu kiên nhẫn, cậu túm lấy cổ áo Ngao Tử Dật kéo cậu ta đứng lên.
Ngao Tử Dật bị kéo lôi đi, từ trong ngăn bàn mò mẫm lấy điện thoại di động ra nhét vào túi quần sau đó đứng dậy đi theo cậu ta, miệng không ngừng ồn ào: " khoan, khoan, khoan, chúng ta đi như này không ổn lắm đâu!".
Các bạn học trong lớp đều không cảm thấy kỳ lạ với việc này nữa cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, mãi đến khi hai người họ bước chân ra khỏi cửa lớp không khí trong phòng mới lại trở nên ồn ào, náo nhiệt.
III
Đinh Trình Hâm mặt mày hớn hở đứng trước máy trò chơi cao giọng hét lớn một tiếng, hai chữ chiến thắng nhảy lên trên màn hình lớn, dưới ánh sáng lấp lánh, gương mặt cậu càng lộ rõ vẻ đẹp mềm mại, dịu dàng.
"Này Tam Nhi, đã tra ra được ai là boss mới của trường thứ 18 chưa?", Đinh Trình Hâm vừa nói, vừa bắt đầu mở trò chơi mới, đầu ngón tay trắng nõn, mượt mà trong lúc thao tác phát ra tiếng lách cách trên bàn phím.
Ngao Tử Dật dừng thao tác, sau đó thản nhiên nói: "Chưa đâu, làm gì dễ dàng như vậy, cậu cũng không phải là không biết cậu ta giấu kỹ vậy, chắc chắn là không dễ tra ra rồi."
Đinh Trình Hâm không nhận ra cậu ấy cũng ở đây, khịt mũi chờ đợi âm thâm của tiến trình đếm ngược: " Tôi nói chứ đây chính là đang hoảng sợ còn gì, e là bị một anh hùng hảo hán như tôi đây khiêu chiến, cậu ta vẫn còn chưa kịp mang ngai vàng bảo tọa của mình đi giấu nữa là".
"..." Ngao Tử Dật lựa chọn không lên tiếng.
Đinh Trình Hâm cũng không để ý, trong lúc chờ đợi lại rảnh rỗi khởi động máy lần hai: "Chỉ là lão đại của một trường nhỏ nhoi có gì đáng để khoe khoang, đợi tôi thống nhất 18 trường, mỗi ngày đều bắt Mã Gia Kỳ gọi tôi là đại ca, đi theo làm tùy tùng cho tôi, mỗi ngày đều phải đứng trước mặt ba mẹ tôi giả làm học sinh ngoan hiền, xem tôi không.."
" Đại ca, trốn học chạy ra đây chơi game có phải là không hay lắm không?"
Giọng nói của Mã Gia Kỳ đột nhiên truyền đến, khiến Đinh Trình Hâm bất giác giật mình, bản thân cơ hồ nghĩ rằng mình bị ảo giác mất rồi. Cậu quay đầu lại liếc nhìn một cái, đối diện với gương mặt như cười mà không cười của Mã Gia Kỳ.
"Tôi dựa vào. How old are you ??"Đinh Trình Hâm từ trên ghế nhảy bật dậy.
"Gì cơ?" Mã Gia Kỳ hiển nhiên không có ý định bước tới, theo bản năng nhíu mày hỏi.
Đinh Trình Hâm nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong xoe đẹp đẽ không chút sợ hãi: "Sao lúc nào cũng là cậu!".
"....." Mã Gia Kỳ không nhịn được nở nụ cười, ánh mắt dường như lơ đãng quét qua Ngao Tử Dật đang ngồi quay lưng về phía họ nãy giờ không hé răng nửa lời: "Tiểu đệ đến là để gọi đại ca trở về trường làm kiểm tra đấy."
Cơn giận tích tụ lâu ngày cũng với sự xấu hổ cuối cùng cũng bộc lộ ra ngoài, máu nóng trong người Đinh Trình Hâm dâng trào khiến cậu không kiềm được mà đấm Mã Gia Kỳ một cái.
"Tôi đến quán nét cậu cũng bắt, đi chơi bi-a cậu cũng bắt, đến phòng trò chơi cậu cũng bắt. Đi học muộn bị cậu bắt, về sớm bị cậu bắt, tôi trốn học cậu canh đúng lúc đến bắt. Này không phải tôi nói chứ, Mã Gia Kỳ cậu có thấy mình quá đáng không, cậu đây chính là muốn làm cảnh sát bắt kẻ trộm hay là muốn kiểm soát bạn gái vậy? Cậu có đối xử với anh em bạn bè mình như vậy không? Cậu con mẹ nó có phải là thích tôi rồi không? Ngày ngày bám theo tôi như một tên rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, cậu không thấy phiền nhưng tôi thì rất phiền đó! Tốt hơn cậu nên quay về làm đứa con ngoan hiền của cậu đi được không? Tôi thật sự.."
"Cậu nói cái gì?" Vốn dĩ từ đầu đến cuối không hề mở miệng, Mã Gia Kỳ lại đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cậu ta đang nói.
"Hả? Gì?" Đinh Trình Hâm đang nói hăng đến văng cả nước bọt bỗng ngây người.
Mã Gia Kỳ dường như muốn cười nhạo cậu ta, chiếc răng khểnh ma sát với vành môi, hỏi lại lần nữa: "Cậu vừa rồi, nói cái gì?"
"Tôi nói là, cậu cũng đối với anh em mình như vậy hay sao, cậu không thấy phiền nhưng tôi thấy.." Đinh Trình Hâm vô thức đem những suy luận ấy lặp lại một lần nữa, rõ ràng là cây ngay không sợ chết đứng nhưng giọng điệu càng nói lại càng nhỏ dần. Cậu nhìn nụ cười của Mã Gia Kỳ càng lúc càng trở nên rạng rỡ, cuối cùng giả vờ ho nhẹ một tiếng sau đó im lặng.
"Cậu thấy tôi rất phiền phức?" Mã Gia Kỳ tiến lên một bước, nheo mắt quan sát Đinh Trình Hâm gần hơn.
Đầu óc Đinh Trình Hâm trở nên hỗn loạn, mảnh đất khô cằn trong lòng đột nhiên nảy mầm phát triên một cách nhanh chóng. Bị thúc đẩy bởi những cảm xúc vô duyên vô cớ chạy đến, cậu đẩy mạnh Mã Gia Kỳ một cái, không cam chịu yếu thế nghênh mặt lên.
"Phải, rất phiền muộn, vậy nên cảm phiền loại người ngoan ngoãn như cậu, cách xa loại khốn nạn như tôi một chút có được hay không?"
Ánh mắt của Mã Gia Kỳ quét qua Ngao Tử Dật đang giả làm chim cút phía sau lưng, sau đó rơi trở lại trên người Đinh Trình Hâm lúc này đang hoàn toàn vô cảm.
"Được, như cậu muốn."
Mã Gia Kỳ nghiêng đầu cười, không một chút chần chừ, quay người rời đi.
IV.
A, cuộc đời, đơn độc như tuyết.
Đinh Trình Hâm nằm dài trên bàn, chống tay lên một bên má thở dài.
"Lão Đinh, bị sao vậy? Thở dài gì nào." Ngao Tử Dật ngồi ở bàn trước mặt quay lại lấy bút gõ nhẹ lên bàn cậu.
Đinh Trình Hâm hoàn toàn không có một chút hứng thú ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm một mảng tường sơn đỏ bên ngoài, lắc lắc đầu.
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi cậu cãi nhau ầm ĩ với Mã Gia Kỳ ở quán game, từ sau hôm đó cuộc sống mấy ngày nay trôi qua rất yên bình, đi muộn chẳng ai ngăn, trốn học chẳng ai bắt, ngay cả vi phạm trong ngõ nhỏ ngoài trường học cũng chẳng có ai gọi giáo viên đến ngăn cản. Mã Gia Kỳ quả nhiên giữ đúng lời hứa, chẳng những không chủ động tìm tới cậu, thậm chí khi cả hai vô tình chạm mặt nhau lúc bước ra khỏi cửa nhà, cậu ta cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, dứt khoát đi thẳng.
Rõ ràng đây chính là cuộc sống mà Đinh Trình Hâm mong muốn có được từ trước đến giờ, nhưng sao lúc điều đó thật sự xảy ra, cậu lại cảm thấy có chút không quen.
Đinh Trình Hâm đổi qua bên mặt còn lại nằm sấp xuống, tiếp tục thở dài.
Ngao Tử Dật nhịn không được lại quay người nhìn cậu, quan sát một lượt biểu cảm trên khuôn mặt sau đó lắc đầu, khóe miệng cong lên: "Nhớ Tiểu Mã ca à?"
Đinh Trình Hâm vừa nghe thấy Ngao Tử Dật nhắc đến Mã Gia Kỳ liền ngẩng đầu lên, giây tiếp theo phản ứng đột nhiên có vài phần lúng túng, cậu xua tay ngồi dựa lưng vào bàn phân trần: " Nào có, sao có thể chứ, tôi là đang nghĩ xem, hôm nay có nên về nhà sớm để đi ngủ không."
Ngao Tử Dật nhìn chằm chằm vào cậu một lúc sau đó bất thình lình tiến gần lại bắt đầu thì thầm: "Lão Đinh à, có phải cậu thích cậu ta rồi không?"
"Cái gì? Cậu nói cái gì cơ! Tôi thích cậu cũng sẽ không thích cậu ta được chưa!" Đinh Trình Hâm đột nhiên đứng phắt dậy như con mèo bị xù lông, dùng sức đẩy mạnh bàn ghế trên mặt đất, phát ra âm thanh cực kì chói tai.
Ngao Tử Dật vô thức quay đầu liếc nhìn đám bạn học trong lớp, may mắn là cũng không có nhiều người lắm, chí ít cũng có một vài người thông minh giả vờ không nghe thấy, kẻ miệt mài vùi đầu vào sách vở, kẻ ngủ cứ ngủ.
Cậu quay người lại, một bên kéo Đinh Trình Hâm ngồi xuống ghế, một bên thì thầm như muốn khuyên giải: "Ây da, tớ cũng chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, không thích thì tớ cũng yên tâm rồi."
"Này, là sao? Cậu có ý gì hả?" Đinh Trình Hâm cảm thấy lời nói của Ngao Tử Dật có hàm ý khác, liền ngước mắt lên nhìn chằm chằm cậu ta chất vấn.
".....cậu ấy yêu đương rồi, cậu không biết sao? Chính là cái cô hoa khôi lớp 11 đó."
"Là tiểu thái muội người mà theo đuổi cậu ta lâu rồi đó à?" Đinh Trình Hâm hỏi với giọng điệu tế nhị.
*Tiểu thái muội: ý chỉ những nữ sinh lông bông, vô lại hoặc những nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh, vô lại.
Trước khi hai người giận dỗi nhau Mã Gia Kỳ đã từng có lần vô tình nhắc qua, cậu ta không thích kiểu con gái ăn chơi , càng không thể yêu đương với tiểu thái muội được. Hoa khôi đó cũng lạ, con trai theo đuổi cô ta xếp hàng dài không đếm nổi, nhưng cô ta lại bám chặt lấy Mã Gia Kỳ không buông, thú vị nhất là việc tuy cô ta là tiểu thái muội nhưng lại tỏ ra yểu điệu ngoan ngoãn hơn cả thục nữ, nói năng đều không dám lớn tiếng. Trong số đám con trai theo đuổi cô ta cũng không thiếu những đại ca có máu mặt trong trường 18, nhưng mà đã lâu như vậy rồi vẫn không có ai đến tìm Mã Gia Kỳ gây phiền phức.
"Không nên..." Đinh Trình Hâm không khỏi cau mày, trong chốc lát không rõ bản thân cảm thấy cái gì không nên nữa.
Ý nghĩ hối hận chưa từng có chợt như thủy triều cuồn cuộn bao bọc lấy cậu trong tầng tầng lớp lớp, trái tim dường như bị ai đó bóp chặt, hô hấp dồn dập tưởng chừng như nghẹn thắt lại, khóe mắt cay cay.
Trước đây cậu chưa từng lưu ý đến những điều nhỏ nhặt xung quanh cho đến khi chúng lướt qua một cách nhanh chóng trước mắt mình.
Vào ngày đông, người ấy mỉm cười lấy bữa sáng từ trước ngực đưa cho cậu, ngày mưa người ấy xòe ô che trên đỉnh đầu cậu, dù bị thương vẫn giúp cậu đánh nhau với kẻ khác, thức khuya làm bài tập về nhà giúp cậu, mỗi khi cậu bị con gái từ chối người ấy sẽ kéo cậu lại, ôm lấy eo cậu và nói thích cậu như đang muốn trêu chọc vậy.
......
Đinh Trình Hâm chớp mắt vội từ ghế đứng dậy.
"Tôi đi tìm cậu ấy."
Ngao Tử Dật nhìn theo bóng dáng người bạn thân dần biến mất ở cửa, liền lấy điện thoại trong túi quần ra gửi tin nhắn trên wechat cho Mã Gia Kỳ.
<Báo cáo Tiểu Mã ca, nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn.>
Hai giây sau, điện thoại rung lên, Wechat hiển thị có một tin nhắn chưa đọc.
<Đơn hàng chân giò hun khói đã được đặt xong.>
V.
Mã Gia Kỳ đứng bên bệ cửa sổ trước cửa lớp nhìn Đinh Trình Hâm đang từ góc cầu thang xa xa chạy lại, cậu ấy chạy ngược hướng ánh sáng, hai má đỏ bừng vì chạy nhanh, mái tóc bay bay trong không trung theo từng chuyển động, lần đầu thấy cà vạt được thắt một cách chỉnh tề như vậy.
Đinh Trình Hâm dừng lại đứng trước mặt cậu, chú cáo nhỏ xinh hơi cúi người, khụy gối bắt đầu thở không ra hơi, những ngón tay mảnh khảnh vẫy qua vẫy lại trước mặt Mã Gia Kỳ như đang gấp rút muốn nói gì đó.
Mã Gia Kỳ cũng không hối thúc, chỉ im lặng cho tay vào túi quần, lưng dựa tường, ánh mắt nhìn xuống cậu.
Hồi lâu, Đinh Trình Hâm dường như đã hồi phục nhịp thở bình thường, cậu đứng thẳng người dậy nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta: "Mã Gia Kỳ, cậu và Tống Vũ Kiều đang ở bên nhau à?"
Mã Gia Kỳ ừ hử một tiếng.
Đinh Trình Hâm cau mày, khí nóng giữa trán bốc lên, không đợi giải thích liền kéo cổ tay thon gầy trắng nõn của Mã Gia Kỳ, nửa thúc ép đối phương, đẩy cậu ta vào phòng vệ sinh của giáo viên.
Đinh Trình Hâm dùng chân đá mở từng cánh cửa một, xác nhận không có ai mới xoay người đóng cửa phòng vệ sinh lại.
Rầm.
Phòng vệ sinh bị khóa lại.
Mã Gia Kỳ vẫn không lên tiếng, để mặc Đinh Trình Hâm tự biên tự diễn, cậu khoanh tay lại dựa sát vào tấm gạch sáng bóng trong phòng vệ sinh, khóe môi khẽ thấp thoáng một nụ cười như có như không.
"Mã Gia Kỳ tại sao lúc trước cậu nói với tôi, tuyệt đối sẽ không yêu đương với cô ta?", Đinh Trình Hâm quay người đi, từ phía xa xa nhìn lại, nhất thời không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt.
"Tôi ở bên ai là việc của tôi, có liên quan gì đến cậu sao?" Mã Gia Kỳ cười, nhấc chân tiến về phía cậu.
Đinh Trình Hâm cau mày: "không việc gì đến tôi?"
"Cậu nói tôi làm phiền cậu không đúng à? Hai chúng ta hiện giờ không phải là đã rạn nứt rồi sao? Đã như vậy rồi, còn có liên quan gì đến nhau nữa?" Mã Gia Kỳ nghiêng đầu cười hỏi, khoảng cách càng ngày càng gần.
"Đợi đã, cậu đừng qua đây." Đinh Trình Hâm vô thức đưa tay lên định ngăn đối phương dừng lại, nhưng cậu lại không chịu bỏ cuộc, tiếp tục gặng hỏi: "Vậy, sao quan hệ giữa cậu với cô ta lại đột nhiên tốt lên?"
Mã Gia Kỳ phớt lờ sự kháng cự của cậu, bước chân tiếp tục tiến gần hơn, đưa tay ra xé toạt chiếc cà vạt vốn dĩ được thắt chỉnh tề trên cổ đối phương, tiện tay tháo luôn mắt kính ném xuống nền đất vang lên tiếng kêu giòn giã. Liền sau đó rất ma mãnh dùng tay vén một phần tóc trước trán của người kia lên, phần tóc mái vừa được vén lên để lộ vầng trán trơn bóng.
Uỷ viên đại diện sinh viên ban kỷ luật nghiêng đầu mỉm cười với Đinh Trình Hâm, đầu lưỡi khẽ lướt qua chiếc răng khểnh, khóe môi cong một độ vừa phải, Đinh Trình Hâm nhất thời có hơi giật mình.
"Người nói tôi phiền là cậu, người chạy đến chất vấn việc tôi có bạn gái cũng là cậu. Đinh Trình Hâm, cậu rốt cuộc là có ý gì đây?" Mã Gia Kỳ dán sát mặt đối diện với Đinh Trình Hâm, đưa tay lên vòng người qua để cơ thể chắn ở cửa. Cậu hơi cụp mắt xuống để mắt mình ngang tầm mắt của Đinh Trình Hâm sau đó mỉm cười, ngữ khí bình bình.
"Lúc nhỏ cậu nói cậu thích kiểu người ngoan ngoãn, tôi đã vì cậu mà giả vờ trở thành kẻ ngoan ngoãn 7, 8 năm rồi, kết quả bây giờ cậu lại nói với tôi cậu không thích nữa. Đinh Trình Hâm, không bằng ngay từ đầu cậu đừng vẽ ra hình mẫu lý tưởng cho bản thân mình, cứ thích tôi không được sao?"
Đinh Trình Hâm bất giác nhận ra Mã Gia Kỳ hình như có vẻ khác với mọi khi, cậu ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ hồi lâu không biết phải tiếp lời thế nào, im lặng hồi lâu, cậu tự dưng giật bắn mình một cái hỏi một câu không có đầu đuôi: "Cậu không phải có bạn gái rồi sao?"
Mã Gia Kỳ dường như không ngờ được rằng Đinh Trình Hâm sẽ hỏi mình vấn đề này, lông mày hơi nhướng lên, giọng trầm xuống.
"Là giả."
"Vậy có phải cậu thích tôi không?" Đinh Trình Hâm thật muốn tặng cho nội tâm như thiếu nữ của mình hai cái tát, câu hỏi này hỏi ra cũng quá thẳng thừng đi.
"Cậu nói xem, tôi thích cậu, thích cậu đến điên cuồng, cậu là thật sự không nhận ra hay là giả vờ không nhận ra?" Mã Gia Kỳ nghiêng người tiến sát lại, hơi thở ấm áp phả ra dưới cằm Đinh Trình Hâm.
Chú cáo nhỏ khẽ cong khóe môi, ngẩng mặt lên nháy mắt một cái: "Cậu đoán xem."
"Để bù đắp cho nỗi khổ cực bao lâu nay phải đè nén bản thân mình vì cậu, cũng là vì để thực hiện giấc mơ thống nhất 18 trường. Yêu tôi, cậu phải là một người bạn trai gánh vác mọi thứ cho tôi, cậu đã cân nhấc kĩ chưa, bạn nhỏ Đinh Trình Hâm?"
Một nụ hôn mềm mại khẽ rơi xuống.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro