Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Chỉ cần không phải vấn đề phạm đến nguyên tắc, bất kể tôi nũng nịu, tôi giả bộ vô tội hay mặt dày lúc nào cũng tác dụng với Vương Tuấn Khải, đương nhiên, đôi khi phạm phải nguyên tắc nhưng biết dừng đúng lúc cũng là phương án có thể tham khảo, bởi anh vốn là tên tùy tâm sở dục không có nguyên tắc. Tôi quá hiểu anh, biết tùy trường hợp suy ra chuyện gì nên làm chuyện gì không, cũng biết lời nào có thể nói, lời nào không thể.

Thật ra tôi vẫn biết, tôi cứ luôn đón ý hùa theo anh như một loại bản năng là chuyện không nên. Không tốt.

Không tốt đối với anh, bởi vì tôi tin, tương lai sau này nếu anh muốn tìm một người phù hợp hơn tôi là chuyện không thể, vậy nên, chắc chắn anh sẽ nhớ tôi.

Cũng không tốt đối với tôi, tôi như vậy sẽ không giống một Vương Nguyên luôn tự tại nữa.

Kiểu sống chung như chúng tôi nhìn qua không có vấn đề gì, nhưng thật ra chỗ nào cũng có sơ hở, nếu tôi và anh cứ đường đường chính chính sẽ không xuất hiện cái gọi là "Scandal", vậy sẽ không ảnh hưởng đến đối phương, không ai lún sâu lại càng sâu.

Nếu như có thể, tôi càng muốn anh cùng tôi chìm sâu, tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để gánh vác, tôi nguyện ý hứng chịu mọi dư luận.

Nhưng tôi hiểu rõ, đó là tự tôi nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

========

Anh xoay người giả bộ muốn bỏ đi, tôi kéo tay giữ anh, anh tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Buông ra cho anh."

Tôi mím mím môi, nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc, đứng lên giữ thật chặt cánh tay buông thõng của anh, anh cũng không phản kháng: "Lão Vương anh muốn bỏ rơi em sao? Anh là tên đàn ông tệ bạc bỏ rơi chồng!"

Sau đó anh cũng cười xòa, gỡ tay tôi ra, ấn vào ghế ngồi, đặt cơm hộp trên bàn, tôi nhìn anh không chớp mắt, tay anh chạm vào đỉnh đầu tôi, xoa xoa như dỗ trẻ con: "Làm gì vậy, em không sợ nhưng anh sợ mất mặt đấy."

Tôi hất tay anh ra, kéo hộp cơm qua, mở nắp, giả vờ vuốt bộ râu vốn không tồn tại: "Được lắm, ái phi thật có lòng."

Anh nhướn mày, ác ý nheo mắt, tay dọc theo hai bên má tôi kéo kéo, lần này xuống tay không nặng không nhẹ, anh thả từng từ một: " Em, nói, lại, xem."

Tôi lập tức sửa miệng, nắm tay đặt bên hông, nhún người, học cung nữ cổ đại hành lễ: " Bệ hạ thật có lòng."

Cuối cùng anh cũng hài lòng ngồi xuống đối diện tôi, mở một hộp nữa ra.

" Chậc chậc chậc, khẩu vị của anh sao vẫn kì vậy Vương Tuấn Khải, giống như bị cuồng ớt xanh ấy."

Anh chọn mấy miếng lớn nhất gắp vào hộp cơm của tôi: " Cái gì cũng phải ăn, đừng kén ăn thế."

Tôi đơ mặt ngồi ăn, tranh thủ lúc anh không nhìn sang, len lén chọc một cái lỗ trong khay cơm để vùi ớt xanh vào, đang âm thầm hành sự thì bị một đôi đũa chặn lại.

Tôi phồng má: " Lão Vương anh làm gì đó!"

Anh gắp ớt xanh hướng về phía tôi: " Ăn, nhanh"

Đương nhiên tôi sẽ không nghĩ linh tinh, tôi vẫn luôn biết tôi đang cố bày vẻ đáng thương để cầu xin, nhìn thế nào cũng rõ là được cưng chiều mà thành, chuyện này không đồng nghĩa với việc tôi hiểu động tác của anh là muốn đút cho tôi, vậy nên tôi nhận lấy đũa, ăn thử một miếng, không cay nhưng đắng, lúc này tôi đã hiểu thế nào là bùng nổ vị giác, trong miệng toàn là vị đắng, nhanh nhanh ăn mấy miếng cơm, tôi nghe được anh nói, đại khái là, trẻ nhỏ không được kén ăn.

Cơm trắng cũng vô ích, vị đắng khắc sâu trong lòng.

Vương Tuấn Khải anh biết không, em rất khó chịu, em rất muốn đem tất cả những cảm nhận mà em phải cố giấu trong lòng này ném qua cho anh. Đắng ngắt, chua chát, cay xè. Cho dù anh không mảy may động lòng, ít nhất cũng nên thương hại em chứ, phải không .

Từ trước tới giờ, anh luôn coi em như trẻ con. Đứa trẻ ngồi đối diện anh này, từ suy nghĩ tới giấc mộng, từ những điều có thể đến những điều không thể nói, toàn bộ đều là anh.

Cầu mong ông trời, nếu có một ngày người này rời bỏ tôi, nhất định không được để anh quá hạnh phúc vui vẻ, nếu có thể thì hành hạ anh một chút, để anh nghèo khó bơ vơ, sau đó mỗi ngày đều sẽ nhớ tới những điểm tốt của tôi.

Tôi kín đáo hỏi anh: " Nghĩ gì mà lại vội vàng đến đưa cơm cho em? Cún cuối cấp không cần đi học à?"

"Lớp mười hai không phải được về sớm hơn các em 20 phút đấy à, dù sao anh cũng không ăn cơm ở trường, ăn ngoài phải bỏ tiền túi liền muốn mang đến cho em, đỡ phải tới phòng ăn chen chúc."

" Aida, thật đúng là người tốt, lão Vương, anh có lương tâm như vậy từ lúc nào đó. "Anh gõ bàn một cái, mặt vô cùng nghiêm túc:" Vương Nguyên nhi, có lúc nào anh không tốt với em sao?"

Tôi ba hoa: "Đúng vậy đúng vậy, là em nói sai cho anh, anh nuôi em cả đời được không?"

Anh cười nói, giọng có hơi run rẩy, thanh âm trầm thấp: "Muốn làm cô dâu nuôi từ nhỏ sao? Đừng có lừa anh."

Tôi cảm thấy tôi như đông cứng lại, không khí như biến thành bàn tay hung hăng bóp lấy cổ họng tôi, tôi khẽ nhếch miệng, lộ răng thỏ, tôi nheo mắt, hẳn nhìn giống đang cười đúng không? Có tự nhiên chưa? Khẽ nhún vai: "Để anh phát hiện mất rồi."

Anh không ngẩng đầu, hàm hồ nói: " Đừng cười như vậy, xấu."

Mấy lần bụi hoa quay đầu, chẳng qua đều vì yêu một thân cây.

==========================

20:04/08042020

An

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro