CHƯƠNG 14
Vương Nguyên về đến nhà cởi đôi giày vẫn còn thoang thoảng mùi phân ngựa ra, vẫn là có chút luyến tiếc, vất vả lắm mới tìm được pháp bảo cứu mạng có thể đối phó với Vương Tuấn Khải, nhanh như vậy lại phải vứt đi quả thật có chút đáng tiếc, thế nhưng cậu lại không nỡ làm hại người khác, cuối cùng bất đắc dĩ đem đôi giày đến cửa hàng giày ở tầng dưới để giặt sạch, còn nhân tiện gọi thức ăn ngoài quay về.
Kể từ khi làm trợ lý Vương Tuấn Khải, chưa bao giờ được ăn no, Vương Nguyên một bên thương xót mình, một bên ném thức ăn ngoài lên bàn rồi vào phòng tắm. Hai ngày không thay quần áo, lúc thả lỏng Vương Nguyên mới ngửi được mùi không thể nào thơm hơn trên người mình, còn có đôi giày vừa rồi, chả trách Vương Tuấn Khải trốn cậu giống như trốn bệnh dịch. Có điều việc này có thể trách ai được, còn không phải tất cả đều là nhờ Vương Tuấn Khải ban tặng.
Sau khi ăn xong Vương Nguyên cuối cùng cũng kiệt sức, thoải mái nằm trên ghế sofa đùa nghịch với chiếc máy ảnh của cậu, điều chỉnh ánh sáng và lo lắng, Vương Nguyên xuyên qua cửa sổ thủy tinh bấm nút chụp một bức ảnh đêm, sau đó nhìn bức ảnh chụp thở dài. Vương Tuấn Khải lúc nào mới có thể buông tha cho cậu đây, có lẽ, mù quáng nhẫn nại cũng không phải là một cách tốt, Vương Tuấn Khải chỉ biết làm sự việc trầm trọng thêm mà thôi.
Thời hạn hợp đồng là một năm, chưa được nửa năm thì sẽ không đi được, Vương Nguyên nghĩ, sau này gặp chiêu thì phá chiêu vậy ! Cậu cất máy ảnh đi, lập tức quăng mình lên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái kia, chỉ vài phút đồng hồ đã ngủ thiếp đi.
Buổi sáng Vương Tuấn Khải đang ngủ bị đánh thức, lúc nhìn thấy Vương Nguyên đứng ở trước mặt, hắn lập tức ngồi bật dậy, dành vài giây nhìn Vương Nguyên từ trên xuống dưới, đặc biệt là bàn chân. Mặc dù Vương Nguyên đã thay quần áo, chân mang dép lê đặt ở lối ra vào, Vương Tuấn Khải vẫn không yên tâm mở tủ đầu giường lấy ra một chai thủy tinh nhỏ màu lam, hung hăng xịt xung quanh Vương Nguyên một vòng. Vương Nguyên bị làm cho có chút hồ đồ, mùi hương quá nồng khiến cậu không nhịn được hắt hơi vài cái.
"Bệnh thần kinh." – Vương Nguyên che mũi phàn nàn.
Vương Tuấn Khải hít hít mũi, đặt chai thủy tinh xuống đi về phía phòng tắm, lúc đi ngang qua lối đi vào còn cố ý liếc nhìn, không phải đôi giày ngày hôm qua, hắn thở phào nhẹ nhõm, yên tâm bước vào phòng tắm.
Mùi hương quá nồng, Vương Nguyên phớt lờ ánh mắt ghét bỏ khó mà nói ra của tất cả những người đi ngang qua cậu ngày hôm nay, vẫn là tranh thủ thời gian rãnh rỗi thành thành thật thật học cách trang điểm, lúc đầu chỉ là bởi vì không thể giữ thể diện mới phải đối phó, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lâm Hạ nghiêm túc phụ trách, Vương Nguyên đột nhiên thông suốt, mặc kệ tương lai ra sao, học nhiều thứ lúc nào cũng có ích, cho nên cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên.
Gần trưa, Diệp Hiểu mang hai hộp nhỏ đến tìm Vương Nguyên, nói là chút điểm tâm cho Vương Tuấn Khải và cậu, Vương Nguyên từ chối nhưng lại không được, sau đó thầm nghĩ Vương Tuấn Khải hễ đến bữa trưa là sẽ đặc biệt thích làm chuyện gì đó, cho nên dứt khoát dưới sự nhiệt tình của Diệp Hiểu, liền ăn nó, vừa ăn vừa nói còn rất vui vẻ, cuối cùng còn cố ý tặng cho Lâm Hạ, Lý Kiều và Bạng ca một chút.
Thời điểm Vương Tuấn Khải kết thúc công việc, cũng là lúc Diệp Hiểu chuẩn bị rời đi, trong lúc vui vẻ nói lời tạm biệt với Vương Nguyên, liền mất cảnh giác xoay người mặt đối mặt với Vương Tuấn Khải.
Làm sao đây, Lưu Di Nhiên nói rồi, không được để Vương Tuấn Khải biết, nhưng mà, thần tượng đứng ở trước mặt, Diệp Hiểu lo lắng lại kích động, đỏ mặt cúi đầu chào, "Chào...chào Khải ca."
Vương Tuấn Khải sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, đây là cô trợ lý nhỏ luôn đến tìm gặp Vương Nguyên, cô trợ lý nhỏ ngày đó ôm Vương Nguyên.
"Cô rất rảnh sao ?" – Vương Tuấn Khải đút hai tay vào túi quần.
Mặt Diệp Hiểu càng đỏ hơn, "Không, không có....tôi đi trước, tạm biệt anh Khải !" – Nói xong liền cúi đầu thấp hơn nữa, lúng túng mà rời đi.
Vương Tuấn Khải bày ra vẻ mặt lạnh lùng đến gần Vương Nguyên, "Xem ra cậu cũng rất rảnh."
Vương Nguyên không trả lời, đưa hộp nhỏ còn lại cho hắn, "Tâm ý của fans dành tặng cho cậu."
Vương Tuấn Khải không có tâm trạng xem tâm ý của fans, hắn chỉ muốn biết, Vương Nguyên và staff kia đã làm gì.
"Tôi nhớ tôi có nói qua, trong thời gian làm việc không cho phép nói chuyện yêu đương."
"Nói rồi."
"Vậy cậu là biết nhưng lại cố tình phạm phải ?"
"Tôi không nói chuyện yêu đương."
"Cô ấy không phải tới tìm cậu ?"
"Phải."
"Đến trao đổi chuyện công việc ?"
"Không phải."
Vương Tuấn Khải không nói nữa, nhìn cậu.
Vương Nguyên tất nhiên biết người thường nghĩ như vậy cũng rất bình thường, dù sao cũng không có trợ lý nghệ sĩ nào trong trường quay đặc biệt bận rộn lại chạy đến chỗ trợ lý nghệ sĩ khác tám chuyện. Diệp Hiểu kỳ thật là vì Vương Tuấn Khải mà tới, nhưng Vương Nguyên đã từng hứa với cô ấy, rằng sẽ không nói ra.
"Không thể là tình bạn sao." – Vương Nguyên vì không muốn để Vương Tuấn Khải nghi ngờ Diệp Hiểu thật ra là vì hắn, cho nên cố ý giải thích một câu.
"Thật không, tính khí kiêu ngạo của Lưu Di Nhiên cho phép cô ấy chạy tới đây nói chuyện tình bạn trong sáng với cậu sao ?"
"Cậu thích tin hay không thì tùy." - Vương Nguyên giơ chiếc hộp trong tay lên, "Nhưng tâm ý của fans thì cậu phải nhận lấy."
"Thái độ này của cậu là gì, chết cũng không nhận ?" – Vương Tuấn Khải căn bản bỏ qua vấn đề kia, fans mỗi ngày gửi tặng điểm tâm nhiều vô số kể, Lý Kiều đều trực tiếp đem tặng cho đoàn làm phim, không thấy có người nào nhất định muốn tự mình cầm tới trước mặt hắn.
"Tôi cũng đã nói không phải rồi." – Vương Nguyên thấy hắn không nhận, nhớ tới sự nhiệt tình vừa rồi của Diệp Hiểu, tha thiết xin cậu nhất định phải giao cho Vương Tuấn Khải. Hạ quyết tâm, trực tiếp mở hộp ra, lấy ra một miếng bánh điểm tâm.
"Sau đó....ngô..." – Vương Tuấn Khải còn chưa nói hết, miệng đã bị Vương Nguyên dùng miếng bánh chặn lại. Hành động này của Vương Nguyên khiến hắn có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên, mặc dù có chút thô lỗ, hay là vì fans, nhưng thực sự được Vương Nguyên đút ăn, cảm giác rất kỳ diệu.
"Ngon không ?" – Vương Nguyên mong đợi nhìn hắn.
Ánh mắt như thế, khiến người ta không cách nào cự tuyệt, Vương Tuấn Khải gật gật đầu.
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, Vương Nguyên nhét hộp vào balo, nói: "Buổi tối tôi giúp cậu mang về."
"Không cần." – Vương Tuấn Khải phục hồi lại tinh thần, mới ý thức được thiếu chút nữa đã bị Vương Nguyên liếm láp cho qua, "Tôi cảnh cáo cậu, sau này đừng để tôi thấy cậu không tập trung trong lúc làm việc."
"Lại không làm lỡ chuyện của cậu."
"Cậu đây là muốn tranh cãi ?"
"...."
Buổi tối sau khi kết thúc công việc, bọn họ ở lối ra trường quay lại đụng phải Diệp Hiểu, có điều bên cạnh cô ấy không có Lưu Di Nhiên.
"Vương Nguyên." – Diệp Hiểu chào hỏi cậu.
Vương Nguyên cũng vẫy vẫy tay.
"Sau khi tan làm cùng nhau ăn cơm đi, tôi xin nghỉ phép."
Vương Nguyên vừa muốn nói còn chưa biết lúc nào mới tan ca, đã bị Vương Tuấn Khải ở phía sau xách cổ áo kéo trở lại, "Cậu ấy hôm nay không tan ca."
"Anh Khải." – Diệp Hiểu nhỏ giọng nói.
Vương Nguyên kéo tay Vương Tuấn Khải ra thấp giọng hỏi hắn: "Vì sao lại không tan ca !"
"Không vì sao cả, tôi thích."
"Cậu !" – Vương Nguyên vừa muốn nổi giận, đã bị Vương Tuấn Khải dùng ngón trỏ ấn lên miệng.
"Cậu muốn ở trước mặt cô ấy cãi nhau với tôi sao ?"
"...."
Vương Tuấn Khải bỏ ra rồi cùng Lý Kiều và Lâm Hạ lên xe trước, ném Vương Nguyên lại phía sau.
"Ngại quá tối nay có lẽ không được rồi." – Vương Nguyên đi đến trước mặt Diệp Hiểu, cảm thấy có lỗi nói.
"Không sao, cậu chú ý nghỉ ngơi." – Diệp Hiểu mỉm cười ngọt ngào.
"Cảm ơn, cô cũng vậy." – Vương Nguyên khẽ vẫy tay với cô ấy, ngữ khí nhẹ nhàng.
"Ừ." – Diệp Hiểu đưa mắt nhìn Vương Nguyên lên xe, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
Thời điểm sắp về đến nhà, Lý Kiều đột nhiên nhận được cuộc gọi từ công ty, Vương Nguyên nghe ra, anh ta hẳn là phải đi công tác.
Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại Lý kiều quay đầu nói với Vương Tuấn Khải: "Tiểu Khải, anh ngày mai phải bay đến C thị, có thể phải đi mất một tuần, chỗ đoàn phim, em không thành vấn đề chứ ?"
"Không thành vấn đề."
"Vương Nguyên, mấy ngày này em nhớ, buổi sáng đừng đến trễ."
"Được ạ, anh Kiều yên tâm." – Vương Nguyên gật đầu.
"Ở lại nhà tôi để khỏi đến muộn." – Vương Tuấn Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang ngẫu nhiên đưa ra một lời đề nghị.
"Vậy thì quá tốt rồi, lẽ ra em phải đồng ý từ lâu rồi, tiểu tử thối." – Lý Kiều mừng rỡ, nếu ở cùng với trợ lý, anh ta không biết mình sẽ bớt lo lắng đến mức nào, anh ta không còn phải lo lắng về việc Vương Tuấn Khải ra ngoài vào ban đêm sẽ bị bao quanh bởi các fans "vô tình gặp".
"Giờ đến nhà cậu ấy trước đi." – Vương Tuấn Khải nói.
"Ừ, Vương Nguyên em lát nữa thu dọn một chút, tối nay dọn qua luôn đi." – Lý Kiều nói với Vương Nguyên.
Vương Nguyên khóc không ra nước mắt, các người có hỏi qua ý kiến của tôi chưa.
Thế nhưng xe đã đậu dưới lầu nhà cậu, không còn đường nào để cứu vãn nữa rồi.
Khi Vương Nguyên hổn hển xách hai vali hành lý lên xe, Vương Tuấn Khải còn không quên ghét bỏ nói một câu cay độc: "20 phút, Vương Nguyên, cậu là ngôi sao phải pose dáng chụp ảnh sao, lấy nhiều như vậy."
"Tôi là chuyển nhà không phải đi du lịch, đại ca à, dù sao thì đồ của tôi cũng út hơn so với cậu !" – Vương Nguyên chống tay lên hông thở hổn hển, nghĩ đến phòng để quần áo rộng hàng chục mét vuông của Vương Tuấn Khải, nơi đó có rất nhiều quần áo, đều là công ty vì hắn tham gia hoạt động hay sự kiện nào đó mà đặc biệt thiết kế riêng cho hắn, sau khi mặc qua một lần sẽ không mặc lại lần thứ hai, thật xa xỉ.
Những người trên xe nghe xong đều cười haha lên. Trên đường đi, Lý Kiều dặn dò bọn họ từ việc lớn tới việc nhỏ, Vương Tuấn Khải không nói chuyện, Vương Nguyên thì lại trả lời từng việc một.
Đưa mắt nhìn xe bảo mẫu rời khỏi gara, Vương Nguyên đeo balo, xách hai vali hành lý, giống như đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, cậu tuyệt vọng nghĩ: "Không ai có thể quản được Vương Tuấn Khải, không ai có thể giúp cậu nói chuyện."
Vương Tuấn Khải tựa hồ đọc thấu được tiếng lòng của cậu, còn bồi thêm một câu: "Từ nay về sau cậu không có thời gian tan ca rồi.". Sau đó đắc ý nhìn Vương Nguyên.
Vương Nguyên không nói, tức giận xách vali hành lý bước lên vài bậc thang, nhấn nút thang máy. Vương Tuấn Khải thảnh thơi theo sát phía sau, một chút định ý muốn giúp đỡ cũng không có.
Vương Tuấn Khải để Vương Nguyên ngủ ở phòng bên cạnh, hai người chỉ cách nhau bởi một bức tường. Coi như còn có lương tâm, Vương Nguyên nghĩ, may mà không bảo cậu ngủ phòng khách.
Ngay khi cậu vừa cúi đầu chuẩn bị sắp xếp hành lý, Vương Tuấn Khải đã thay quần áo ở nhà, đứng dựa vào khung cửa hỏi: "Tối nay ăn gì ?"
Vương Nguyên suýt nữa còn tưởng rằng Vương Tuấn Khải đang hỏi ý kiến cậu, nếu như không quay lại nhìn bộ dạng không liên quan tới mình của Vương Tuấn Khải, cậu sẽ thật sự tin vào điều đó.
Thực tế Vương Tuấn Khải chính là đang thúc giục cậu mau chóng chuẩn bị cơm tối mà thôi.
"Cậu muốn ăn gì ?" – Vương Nguyên hỏi.
"Vậy....pizza, gọi thức ăn ngoài đi." – Vương Tuấn Khải suy nghĩ một lát rồi nói.
"Được." – Vương Nguyên lập tức rút di động ra, tìm số điện thoại gọi thức ăn.
Nói chuyện điện thoại xong, Vương Nguyên ngồi xổm xuống lấy quần áo từ vali hành lý rồi treo chúng vào tủ quần áo.
Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu nói hàng loạt những việc nên hay không nên khi ở đây cho Vương Nguyên nghe.
Vương Nguyên sau khi nghe một lúc, dứt khoát đặt những thứ trong tay xuống, bất đắc dĩ nhìn Vương Tuấn Khải.
"Là cậu bảo tôi đến, không cần phải bày ra bộ dạng ghét bỏ đó, cậu là cố ý sao ?"
"Đúng vậy." – Vương Tuấn Khải coi đó là điều hiển nhiên.
"Tại sao tôi không thể tùy tiện ra vào phòng ngủ của cậu, nhưng cậu lại có thể tùy tiện ra vào phòng ngủ của tôi ?"
"Cậu muốn đến phòng ngủ của tôi ?"
"Không muốn." – Vương Nguyên nói một cách kiên định.
"Vậy thì được rồi."
"...." – Vương Nguyên phát hiện thiếu chút nữa là đã bị hắn lừa, "Không phải, ý tôi là, quy tắc không phải là nên công bằng sao, phải tôn trọng lẫn nhau chứ."
"Cậu cảm thấy trách nhiệm trợ lý công bằng sao ?"
"Không công bằng." – Vương Nguyên nghiêm túc nói, thầm nghĩ Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng nói câu có thể hiểu được.
"Vậy thì được rồi, công việc của cậu vốn dĩ không cần nói đến hai chữ công bằng." – Vương Tuấn Khải dang hai tay.
"...." – Vẫn là không thể nghĩ quá tốt về Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lại hỏi, "Vậy công ty đối với nghệ sĩ cũng nên có yêu cầu chứ !"
"Có, nhưng không liên quan đến cậu, trách nhiệm của cậu là quan tâm, bảo vệ, và phục vụ."
"Phục vụ thì được, còn những cái khác thì miễn bàn." – Vương Nguyên lườm hắn, rồi quay lại bắt đầu bận rộn việc của mình.
"Cậu chắc chắn ?"
"Không hài lòng thì đuổi tôi."
"Đừng có mơ !" – Vương Tuấn Khải lắc đầu, quay người đi về phòng khách.
"Fans của cậu có biết cậu biến thái như thế này không !" – Vương Nguyên sắp xếp xong đồ, chạy đến phòng khách trút giận.
"Cậu đoán xem." – Vương Tuấn Khải vừa mới mở TV, liền quay qua nhìn cậu nở một nụ cười thật tươi đầy hàm ý.
Điều này ngược lại khơi gợi sự tò mò của Vương Nguyên. Tôi chính là không tin, không có người không thích cậu, Vương Nguyên quay về phòng ngủ lấy điện thoại di động, một lần nữa đăng nhập vào weibo vào trang cá nhân của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải phát weibo: Nhận nuôi một con thỏ không có lương tâm, nghe nói lúc nổi nóng sẽ cắn người ?
Vương Nguyên cố ý nhìn thời gian đăng, 19:18, thời gian phát chẳng phải là lúc cậu sắp xếp phòng ngủ sao ?
Bình luận hot nhất dĩ nhiên là thuộc về Lý Kiều: Phải yêu thương lẫn nhau nha.
Sau đó chính là một loạt những lời bình luận nói Vương Tuấn Khải có tình yêu, hơn nữa còn bảo hắn phải chú ý an toàn, thậm chí còn có người dạy hắn nuôi thỏ như thế nào, có thể nói là bách khoa toàn thư. Không có bất kỳ bình luận tiêu cực nào, Vương Nguyên nghiêm túc suy nghĩ, hắn không nhìn thấy bất kỳ vật nuôi nào ở nhà Vương Tuấn Khải, cho nên, Vương Tuấn Khải nói con thỏ nhận nuôi kia là cậu sao ? Ở bên cạnh hắn đến cả bản thân cũng không được xem là con người !
Còn giả vờ là người tốt ! Vương Nguyên tức giận, thế nhưng, ngại quá tôi lại rất tỉnh trong khi mọi người đều say, nhất định phải vạch trần hắn, cậu cố tình đổi tên nick của mình, sau đó hung hăng gõ hai dòng chữ.
Chỉ nói sự thật: Gặp người như tên, chỉ nói sự thật. Vương Tuấn Khải kỳ thật là một người rất ích kỷ trong chuyện riêng tư, tự cho mình là giỏi, tự cao tự đại, thích bắt nạt người khác, mọi người đừng bị che mắt.
Viết xong bình luận, trong lòng Vương Nguyên tốt hơn rất nhiều, đồng thời lại cảm thấy mình rất cơ trí, nhất là ID đó, thể hiện khí chất mạnh mẽ và chính trực giữa những thứ bình thường.
Vương Nguyên đang chiêm ngưỡng kiệt tác của mình, thì điện thoại reo lên, là pizza gọi tới.
Hiếm khi thoải mái, cậu vui cười hớn hở ra khỏi phòng ngủ đi lấy bữa tối.
Vương Tuấn Khải đang nằm trên ghế sofa bên cạnh xem TV, thấy Vương Nguyên tươi cười bước ra, thiếu chút nữa còn tưởng rằng mắt mình không tốt, sao Vương Nguyên lại vui vẻ đến vậy ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro