Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

To built a home

"Anh nghĩ sao?" cô hỏi anh giữa một ngày tháng Năm đầy nắng, gió thổi qua mái tóc, chiếc giỏ dã ngoại trên tay.

Cô đang mặc một chiếc váy hoa - hoa diên vĩ, anh nghĩ, hoặc có thể là hoa loa kèn – dù sao thì nó khá đẹp, thực sự, trắng tinh và rực rỡ, hệt như người con gái đang mặc nó vậy. Xinh đẹp là một điều xa lạ đối với Bakugou Katsuki, cậu khó mà nghĩ ra từ đó, thậm chí còn khó nói hơn, nhưng đó chính là cô ấy, cô gái đang đứng trước mặt anh, với nụ cười rộng hơn bầu trời, tỏa sáng lấp lánh như những vì sao, bằng cách nào đó, giống như cô được tạo ra từ bụi sao, giống như cô thuộc về một nơi nào đó không phải ở đây bởi trái đất quá nhỏ, quá buồn tẻ để có thể giữ lấy cô ấy.

"Cũng khá đẹp đấy" anh trả lời, gãi đầu – Anh có phải con gái đâu, sao mà hiểu biết thời trang được - và cô nở nụ cười toe toét đó, nụ cười khiến anh cảm thấy như thể anh đã làm một điều gì đó tốt, điều gì đó thật đáng kinh ngạc; Bakugou Katsuki, lửa trong xương, nitroglycerin chạy trong huyết quản, một thanh thuốc nổ, một thứ vũ khí hủy diệt trong mắt người khác – đã làm điều gì đó mà không để lại hậu quả còn tồi tệ hơn.

Nó gần như làm anh phải bật cười. Gần như.




"Anh nghĩ mình sẽ làm gì giờ?" cô hỏi anh khi họ đang đi bộ về nhà vào một ngày mưa nọ, cả hai giờ đã năm ba, chỉ vừa mới bước sang tuổi người lớn, nhưng mệt mỏi, mòn mỏi, như thể những đứa trẻ bị buộc phải lớn lên quá nhanh. Vai của họ va vào nhau bên dưới chiếc ô.

"Chả biết nữa." anh nhún vai. "Em sao?"

Cô cười đắc ý, nhìn về một nơi nào đó xa xăm. "Em nghĩ mình sẽ xin vào nhiều cơ quan hạng cao. Những cơ quan trải dài Nhật Bản. Cha mẹ em cũng có tuổi rồi nên em phải càng tiết kiệm nhanh chóng để họ không phải làm việc quá lâu nữa".

Thấy Bakugou không nói gì, cô đành cười bẽn lẽn. "Chắc anh thấy nực cười lắm nhỉ; trở thành anh hùng chỉ vì một lý do như vậy."

"Không" anh nói. "Anh nghĩ là em - điều đó thật tuyệt vời."

Sau đó, cô nắm lấy bàn tay còn lại của anh, bàn tay không cầm ô, và anh giật lại, gần như bắn ra tia lửa, nhưng cô giữ chặt, thật chắc.

"Đừng có làm vậy!" anh nói to, tim vẫn đập mạnh trong lồng ngực, nhưng anh không rút ra, cảm thấy sự ấm áp của lòng bàn tay cô áp vào tay anh, khác xa với ngọn lửa của chính anh. Đó là một thứ hơi ấm mỏng manh trên da anh, mềm mại và dịu dàng, trái ngược với cách mà vụ nổ của anh thô bạo và hung dữ, từng cơn giận dữ được nén lại thành cú bùng nổ và sức nóng. "Anh có thể làm em bị thương mất"

Cô siết chặt hơn tay anh (em tin anh mà), và sau đó, lo lắng "Anh nghĩ sao về việc mua chung một căn hộ?"

Họ định cư ở giữa Kyoto cùng nhau, hàng trăm dặm cách xa ngôi nhà cũ, giờ đã là lứa học sinh tốt nghiệp từ lớp học tự hào nhất của UA trong thập kỉ qua, mỗi người đều cầm theo với một va li và một chiếc cặp chứa cả gia sản ba năm học tập của họ.

Và thế là, Bakugou thấy mình đang ở ngoài một cửa hàng đồ nội thất cùng với Uraraka, mặc một chiếc áo khoác dày, quấn chiếc khăn quàng cổ dày, hai tay đều xách những chiếc túi mua sắm. Đó là vào một mùa đông lạnh giá, tuyết rơi dày theo các con phố, nhưng bất chấp cái lạnh, Uraraka vẫn cố gắng đi dọc theo vỉa hè như thể trọng lượng không thể làm gì cô, đôi mắt phấn khích hứng lấy những bông tuyết trong lòng bàn tay.

"Này" anh nói, giọng hơi nhỏ xíu khi anh điều chỉnh chiếc túi trên vai phải của mình. "Anh tin là hai chúng ta không cần tận mười cái đĩa đâu."

"Chà" Uraraka nói, ngân nga ca khúc nào đó. "Anh sẽ không bao giờ biết được ai sẽ ghé thăm đâu"

Cuối cùng họ cũng về đến căn hộ vào tối hôm đó, ví tiền cũng cạn kiệt đáng kể, nhưng khi chiếc giường được dọn dẹp, tủ đầy ắp bộ bát đĩa, bộ kotatsu được đặt giữa phòng khách, nhà bếp có mùi thơm ngào ngạt và khi Bakugou nhìn xung quanh, lồng ngực anh vỡ òa một thứ gì đó ấm áp.

Nó không nhiều, nhưng nó là của anh ấy - của họ.




Uraraka cuối cùng đã đúng, khi mọi thành viên Lớp 1-A quyết định tụ tập vào hôm Giáng sinh, mang đủ mọi thứ trên đời, từ đĩa soba lạnh (Todoroki) đến túi đậu ếch khổng lồ (Tsuyu). Ngay cả Yaoyorouzu - người tổ chức sự kiện, cũng mang đến một thùng toàn các board-game yêu thích của cô và dành cả đêm để chế tạo mấy chiếc pháo nho nhỏ, phát ra những tiếng pop-pop-pop vui tai cho bữa tiệc.

Họ phải sử dụng tất cả mười cái đĩa và tất cả tám cái ly, và hàng chục bộ bát đĩa nữa trong ngăn kéo, và thậm chí sau đó, cũng không đủ cho tất cả, nhưng một số người vẫn ăn uống vui vẻ với khăn giấy.

Bakugou cố gắng trốn khỏi bữa tiệc nhiều lần trước khi bị kéo trở lại, đầu tiên là Midoriya, sau đó là Uraraka, và cuối cùng là Iida, người đến giờ vẫn chưa bỏ thói quen lớp trưởng của mình.

"Bakugou-kun!" giọng nói của anh vang lên khắp căn phòng, và Bakugou nhìn chằm chằm vào Jirou, cô đành cười toe toét đáp lại. "Là một thành viên của lớp này, cậu cũng phải tham gia vào những buổi tiệc này chứ!" Và sau đó Kaminari và Kirishima (những tên khốn đó) cũng đẩy anh vào bữa nhậu quanh kotatsu, mọi người đều hát điên cuồng theo bài hát mừng Giáng sinh nào đó, chuyền thiệp quanh bàn, cười nói, gây náo loạn cả lên.

Bakugou cảm thấy mình như thể đứa trẻ năm tuổi vậy, nhưng khi anh quay sang khuôn mặt tươi cười của Uraraka, có lẽ trở lại năm tuổi cũng không quá tệ.




Uraraka sẽ không được nghỉ cho đến Tuần lễ vàng.

Suốt kể từ tháng Giêng tới tận tháng Tư, Bakugou chỉ gặp cô ở nhà tổng cộng đúng tám lần, chưa đến 48 tiếng, nhưng trong những tháng đó, cứ đến lúc cô về nhà, thường là lúc hai ba giờ sáng. Bakugou luôn thức đến lúc đó, với nồi súp miso trên bếp và những hộp bánh mochi được cất sẵn trong tủ lạnh.

Họ cùng nhau ngồi xuống dưới kotatsu và nhìn ra cửa sổ căn hộ của họ, cửa sổ lớn mở ra ban công, và Uraraka sẽ kể cho anh cô ấy đang làm gì, cánh tay diễn giải vui vẻ, đôi mắt lấp lánh, giọng nói lên xuống đầy phấn khích hoặc tuyệt vọng. Và khi cô kể xong, họ sẽ ngồi nhìn những ngôi sao (một thú vui yêu thích của cô, anh biết, tất nhiên anh sẽ không nói với cô rằng anh vẫn còn nhớ) cho đến khi cô ngủ thiếp đi.

Sau đó, anh sẽ nói với cô, những điều anh sẽ chả bao giờ nói được khi cô thức dậy, về việc anh chỉ muốn rằng cô ở lại, rằng căn hộ sẽ không trống rỗng khi anh thức dậy đi làm vào sáng hôm sau, rằng anh muốn mỗi đêm sẽ giống như những đêm này, đôi bàn tay họ quấn quýt bên dưới chăn. Nhưng anh cũng biết, cha mẹ cô có ý nghĩa như thế nào với cô, cô ấy làm điều này tất cả vì gì, và sẽ tàn nhẫn nếu bắt cô lựa chọn giữa anh và giấc mơ của mình.

Cô đã luôn rời đi vào lúc anh thức dậy.




"Em sợ" cô nói, giọng nói hơi nhỏ và rè rè, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự run rẩy trong câu nói đó. "Hắn là tên tội phạm loại SS, em biết em đã có một nhóm cộng sự cùng mình, nhưng em đã thấy những gì hắn đã làm, khả năng của hắn ta, nó đủ khiến nửa chúng em phải run sợ, chỉ là – Em không biết liệu mình có thể làm được hay không ".

"Em có thể" Bakugou trả lời ngay lập tức. Căn hộ cảm thấy trống trải kì lạ, ngay cả khi nó đang ngập trong âm thanh của giọng nói của cô, chỉ là cô không ở đây; sự mâu thuẫn này chỉ làm lỗ hổng trong lồng ngực anh rộng thêm. "Em chưa bao giờ thất bại bất cứ nhiệm vụ nào cả và em biết vì sao không – em rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ và thông minh, và em sẽ đánh bại được tên tội phạm đó thôi."

Anh nghe thấy tiếng cười của cô ở đầu dây bên kia và lồng ngực anh co thắt lại, chỉ một chút thôi, nó làm tinh thần anh phấn chấn lên; Nó luôn luôn như vậy khi cô rời đi - cô lấy mảnh của anh khi rời đi và mỗi khi cô gọi, cô sẽ trả lại mảnh ghép đó, biến thành một điều gì đó vui vẻ, một điều gì đó không thể diễn tả được hơn so với trước đây.

"Cảm ơn nhé" cô nói, và trái tim Bakugou loạn nhịp - điều đó luôn xảy ra, khi cô cảm ơn anh; anh chưa bao giờ quen với điều đó, một người như cô ấy, cảm ơn một người như anh. Anh không nghĩ mình sẽ làm được. "Ngủ ngon, Katsuki."

"Ngủ ngon nhé" anh trả lời (anh nhớ em, anh muốn nói vậy) và cúp máy.




Một lá thư được gửi đến vào tối hôm sau, trượt dưới cánh cửa, được dán kín bằng sáp và có màu trắng, Bakugou mở nó ra với những ngón tay run rẩy.




Ánh nắng ban mai đầu tiên bắt gặp anh đang nắm chặt một nắm tro, bụi đen nhuộm đỏ dọc theo những ngón tay.




Cô ấy là một người xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng.

Đây là những lời mà Bakugou nghe đi nghe lại tại lễ tang của cô, và anh muốn hét lên, muốn lao lên bục, nắm lấy mic, hét lên cho đến khi phổi nổ tung, miệng anh khàn đi, vì đối với anh, cô không - không thể - được định nghĩa bằng những từ đơn giản, những thứ tầm thường, giới hạn như vậy.

Anh muốn kể cho họ nghe về cách mũi cô hếch lên khi cười, cách tai cô ửng hồng khi cô nói dối, hoặc cách cô nhai môi dưới khi trầm tư. Anh muốn nói với họ về những ngón tay cô nhẹ nhàng như thế nào, cảm giác nhột nhột khi cô bị cù chân, cách mà cô ấy có thể nhìn bất cứ ai, bất cứ ai, bằng ánh mắt đầy trắc ẩn khiến họ tin rằng họ có thể trở nên tốt hơn, vĩ đại hơn những gì họ nghĩ. Rằng thực sự, họ đều là những người tốt.

Từ xinh đẹp đã từng xa lạ với Bakugou, và theo thời gian, anh đã học được nó là gì, sử dụng nó khi nào, sử dụng nó như thế nào. Và rồi tốt bụng, và điều tiếp theo mà anh học được sau đó, anh nghĩ, phải dịu dàng, giống như cách bàn tay cô chạm vào anh, mang theo sự ấm áp lan tỏa thay vì tức giận và phá hoại. Nhưng bây giờ, khi đang ngồi trong chiếc ghế dài trong nhà thờ nhận ra rằng thế giới không hề nhân từ với những thứ dịu dàng, rằng chiếc quan tài trước mặt anh là vật chứng đầu tiên trong một danh sách dài anh đã biên soạn, anh đã không học được một từ từ trí nhớ về cô. Sự công bằng.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải sử dụng chúng sớm như thế này.

Khi Bakugou trở về căn hộ, anh ngồi xuống dưới kotatsu với bút và giấy và cố gắng viết.

Vài giờ sau, tờ giấy bị bỏ vào thùng rác cùng hình bóng của một cô gái trong những dòng viết vội vã, tuyệt vọng, những chữ cái không thể đọc được, mực văng ra khắp trang giấy.

Điện thoại anh đổ chuông liên tục vào ngày hôm sau và trong cơn tức giận, anh ngắt kết nối hoàn toàn, nhưng sự im lặng từng quen thuộc, giờ thật ngột ngạt.

Anh không chịu nổi được một tiếng trước khi nhấc điện thoại lên gọi lại.

Vài tháng sau, anh đích thân đến gặp kẻ đã giết cô, do một cơ quan ở Hokkaido đã bắt được.

Anh biết mình trông luộm thuộm như thế nào, ngước lên chiếc đồng hồ báo 5 giờ, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ, tóc bù xù đã không cắt tỉa từ lâu, anh mặc một chiếc áo khoác chưa giặt giũ cũng đã vài tuần rồi.

"Tao sẽ làm bất cứ điều gì" anh nói, giọng nói chất chứa đầy sự tuyệt vọng. "Chỉ cần trả lại cô ấy đây. Làm ơn."

Tên tội phạm nhìn lại anh, ngang tầm mắt mình. "Tất cả mọi người đều có thể giết người" hắn nói, giọng nói gần như có chút hối hận. "Nhưng không ai có thể khiến họ sống lại. Ta đã giết cô ta rồi, nhóc. Cô ta đã chết rồi."

"Tao sẽ làm bất cứ điều gì" Bakugou nói một lần nữa, giọng nói cuồng loạn lên. "BẤT CỨ ĐIỀU GÌ! Có phải là tiền không? ĐÚNG KHÔNG? Tao sẽ cho mày tiền mà, làm ơn, chỉ cần - "

Sau đó, cai ngục đưa anh ra ngoài, vừa đá vừa chửi bới và la hét.




Khi tên tội phạm bị kết án tử hình một tháng sau đó, Bakugou không cảm thấy gì.




Mười chiếc đĩa trong tủ như thể đang trêu ngươi anh.

Anh chỉ muốn đập tan chúng ra. Anh muốn nghe tiếng chúng rơi xuống sàn, muốn chúng vỡ ra thành từng mảnh và có thể, có thể sau đó anh sẽ cảm nhận được điều gì đó.

Có thể nếu đập vỡ chúng ra, anh có thể quay trở lại khoảng thời gian trước đây, khi anh không biết mình đang thiếu thứ gì đó, khi anh nghĩ rằng mình đã hoàn hảo, khi anh hài lòng với cái tên Bakugou Katsuki - một thanh thuốc nổ được thắp hai đầu, có thể khiến mọi người rón rén xung quanh vì anh luôn ở trên bờ vực bùng nổ.

Nhưng đó là trước khi cô đến và cho anh thấy rằng còn một điều gì đó nữa, rằng ngay cả khi anh có lửa trong xương và tro tàn cho trái tim. Rằng có những ngọn lửa không hề phá hủy thứ gì, những hơi ấm không làm phồng cháy gì hết. Bakugou Katsuki đó có thể là một người tuyệt vời hơn, một người tốt.

Quên điều này có nghĩa là lãng quên cô, em, cô gái có đôi mắt sáng lấp lánh, cô gái nhảy múa trong cái giá lạnh mùa đông như thể trọng lực không là gì cả, cô gái trong chiếc váy họa tiết hoa diên vĩ đã dạy cho anh, trong thế giới xấu xí này , vẻ đẹp là gì.

Anh để lại những chiếc đĩa vào tủ.




Điện thoại đổ chuông, đâu đó vào giữa tháng 12, Bakugou phải mất vài phút để nhận ra giọng nói đầu bên kia.

"Alo?" anh trả lời.

"Ờm" giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên. Đó là Yaoyorozu. "Chà, chúng tớ đang tự hỏi liệu có ổn không khi Giáng Sinh năm nay lại tổ chức ở chỗ cậu. Ý tớ là, cậu không cần phải - chúng tớ đều hiểu, nếu cậu không muốn, nhưng - "

"Không sao" anh trả lời, nhìn lại mười chiếc đĩa xếp chồng lên nhau ngay ngắn trong tủ trên cùng. Chúng đã ở đó kể từ tháng 4, bám đầy bụi; xét cho cùng, anh không phải là người duy nhất có khách.

Có lẽ đã đến lúc sử dụng lại chúng.

"Ừ, cũng được."




Bakugou chỉnh lại chiếc áo khoác mùa đông và đi ra khỏi nhà, cầm một bó hoa diên vĩ trong tay. Anh nhìn xuống mảnh giấy vụn trên tay, nét chữ run rẩy, đa phần không thể đọc được nữa do những giọt nước mắt làm nhòe đi. Đó là tờ giấy kể từ đám tang, nhiều tháng trước, nhưng anh chưa bao giờ có thể đến nơi địa điểm đó cho đến bây giờ.

Phải mất một thời gian, nhưng cuối cùng anh cũng tìm đến tấm bia mộ, trắng và bằng đá cẩm thạch, dòng chữ in trên đó cứng nhắc và chả phù hợp chút nào. Em có lẽ sẽ không thích nó đâu. Miệng anh nhếch lên vì chút suy nghĩ vẩn vơ, anh đặt những bông hoa xuống đất, cùng với một hộp bánh mochi. Những ngôi sao đang tỏa sáng phía trên anh, và anh có thể kể tên rất nhiều trong số đó, hệt như những đêm đầu xuân bên dưới kotatsu vậy, những ngón tay quấn quýt vào nhau, vai chạm vai, ngắm nhìn em và cách đôi mắt của em tỏa sáng khi nhìn lên bầu trời đêm, một chút tình yêu thầm lặng của họ. Anh thở một cách run rẩy.

"Chào em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro