
[NutHong JunDylan] Another you 2
Nut bối rối. Bản thân chuyện này, đó không phải là điều gì quá ngạc nhiên, những người bạn của cậu yêu thích việc trêu đùa cậu về nó mỗi ngày.
Nhưng hiện tại cậu có lý do chính đáng cho việc bối rối như thế này.
Ngay từ lúc bắt đầu, cậu thức dậy ở một nơi và trên một chiếc giường không phải của mình.
Khi cậu đi ra phòng khách, những người bạn của cậu gần như không nhìn cậu, và William không chạm má lên má cậu một lần nào hay ôm chặt lấy cậu như một chú koala với lý do là muốn nạp năng lượng.
Lego không hề nỗ lực chút nào để cướp lấy một nụ hôn từ cậu.
Tui thì không beat box hoặc cố gắng bắt cậu xem phim girl love mà cậu ấy phát cuồng.
Kỳ lạ thật, đúng không?
Và trong khi tất cả mọi người đều đang ở đây, cậu ấy đang ở chỗ quái---
Một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cậu từ phía sau và kéo cậu vào phòng ngay trước khi cậu kịp dừng suy nghĩ.
"Không phải chúng ta đã nói sẽ gặp nhau ở phòng tao sau 5 phút sao? Mày đang làm giá đấy hả?"
Giọng nói này. Nut có thể nhận ra nó ở bất cứ đâu.
Sự nhẹ nhõm quá ngắn ngủi khi môi cậu ấy ngay lập tức ập tới và di chuyển liên tục dọc theo cổ cậu, tay cậu ấy đầy chiếm hữu lần xuống phía dưới lớp áo cậu.
Chờ đã, cái gì đây?
Trong khi tâm trí Nut bận rộn suy nghĩ, chàng trai tóc bạc đẩy cậu lên giường, và với nụ cười tự mãn nhất mà cậu ấy có thể tạo ra, cậu ấy lột phăng chiếc áo đang mặc ngay trước mắt cậu. Nut không thể dời mắt khỏi cậu ấy chỉ một giây nào.
"Ừm, tao khá thích cái nhìn trên gương mặt mày, nhưng tao cần mày dùng đôi bàn tay ma thuật ấy..." Cậu ấy chỉ dẫn cậu đến khóa quần jean cậu ấy đang mặc và rồi cúi xuống gần hơn với cậu, dừng lại ngay khi chỉ cách mặt cậu một inch "...và môi nữa. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Khi đã quá rõ ràng là Nut sẽ không di chuyển, Dylan nghiền môi họ vào nhau trong sự mạnh mẽ, thô sơ và cấp bách. Cậu ấy đang đói ngấu. Như thể cậu ấy đã bị bỏ đói lâu ngày còn cậu là bữa ăn ngon miệng nhất cậu ấy có thể mong mỏi.
Vẫn vậy, cảm giác có gì đấy không ổn.
Không phải chỉ bởi vì cậu và Hong chưa tiến triển mối quan hệ đến mức này, mà là cậu ấy có vị... khác quá.
Sau một nhịp, Dylan rời ra, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang chết lặng bị nhốt bên dưới cơ thể mình.
"Cậu không phải là Jun." Đó không phải là một câu hỏi.
Nut chớp mắt hai lần. Cậu có nghe nhầm không?
"Chà, không phải. Khi cậu nói Jun, ý cậu là..."
"Phải, Jun đó. Và tôi là Dylan. Vậy có nghĩa là cậu là Nut."
"Làm sao cậu biết được?"
"Tôi mới gặp Hong gần đây. Cậu ấy đã hôn Jun vậy nên tôi nghĩ đây coi như đáp trả."
"Cậu ấy đã hôn ai cơ?"
Trong số tất cả mọi thứ khiến cậu bị sốc – như là thực tế cậu đã bước vào một thực tại khác, hoặc thật sự chỉ là một giấc mơ kỳ lạ, và cậu đang nói chuyện với người chỉ có thể là một nhân vật trong tưởng tượng – thì việc Hong đã hôn một bản thể khác của cậu, hoặc cái quái gì cũng được đã mang lại bất an cho cậu.
Bất kỳ điều gì đang diễn ra trên gương mặt cậu vào khoảnh khắc này, Dylan trông cực kỳ thích thú với nó.
"Bình tĩnh nào, hổ ơi. Cậu ấy đã nghĩ đó là cậu, hiển nhiên rồi. Cũng như tôi hiện tại thôi." Cậu ấy nhặt chiếc áo phông bên mép giường lên và mặc vào với một tiếng thở dài. "Nhưng bây giờ khi tôi đã thấy cậu, cậu chắc chắn hơn cả... hương vani."
"Cám ơn?"
"Đó không phải một lời khen đâu."
"Ồ."
"Cậu có hơi dịu dàng quá với tôi, nhưng bề ngoài thì không tệ." Và như thể để nhấn mạnh trọng điểm hơn, Dylan trượt một ngón tay lên bắp tay cậu và nhếch mép thích thú. "Jun có thể nên tập tành hơn một chút, cậu nên chỉ cho cậu ấy vài mẹo." Cậu ấy nháy mắt với cậu trước khi di chuyển ra khỏi đùi cậu.
Tất nhiên đó là khi cửa mở ra, để lộ ra một người mà Nut không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp – có lý ghê, điều này không thể là thật được.
"Cậu ta đang làm cái quái gì ở đây?"
"Chờ đã, cậu cũng biết tôi sao?"
"Chà, sau khi cục cưng của cậu tự dưng ở đâu ra hôn tôi, Dylan và tôi đã nói chuyện. Và nghe điên rồ thật, nhưng nó lại có lý."
Nut đông cứng lại lần nữa.
"Chúng ta có thể không gợi lại chuyện nụ hôn nữa được không? Chúng ta đều rõ, cậu ấy đã hôn cậu."
Jun đang là Jun không thể bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc cậu.
"Ồ, điều đó chạm đến dây thần kinh của cậu à?"
"Chỉ là tôi không thực sự nghĩ về nó."
Jun khúc khích cười và Dylan huých cậu ấy.
"Nhẹ nhàng với cậu ấy thôi."
"Tại sao? Mày thích nó hả?"
"Một chút."
Jun kéo cậu ấy về phía mình, rõ ràng là đang ghen. Lần này đến lượt Nut nhếch môi cười.
"Có vẻ như sau cùng thì chúng ta cũng có điểm chung."
Nut đang trong một nhiệm vụ.
Ngay khi cậu chắc chắn rằng mình đã trở về với thế giới của mình, cậu lờ đi tất cả cuộc gọi nhỡ từ bạn bè và gia đình và chỉ lái xe đến nơi Hong ở với một sự cấp bách cậu không thể giải thích nổi với chính bản thân mình. Cậu sử dụng chìa khóa dự phòng và đi đến phòng ngủ nơi mà cậu dành hầu hết thời gian khi rảnh rỗi khỏi lịch trình.
Và cậu ấy đây rồi, vẫn đang đeo tai nghe, cả kính nữa, hoàn toàn mải mê chơi trò chơi Nhật Bản nào đấy.
Hoàn toàn không để ý đến sự hỗn loạn bên trong.
Cuối cùng khi cậu ấy ngước lên, Hong tháo tai nghe ra và vỗi vã đến bên cậu.
"Này, tao đã cố gắng lên lạc với mày hàng giờ liền! Mày đã ở--"
Mắt Hong mở lớn khi Nut ôm lấy mặt cậu và hôn cậu, lực mạnh khiến cậu loạng choạng vấp lùi vài bước cho đến khi lưng cậu đập vào tường. Nhanh chóng, Nut rời ra khỏi môi cậu nhưng khóa cậu lại ngay trên tường, ghim chặt cậu lại. Họ ở gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở cả hai trộn lẫn vào nhau.
"—đâu." Hong thì thầm, ngón tay chạm nhẹ lên môi như thể đuổi theo cảm giác kéo dài của miệng Nut trên miệng cậu.
Nut chưa bao giờ chủ động như này trước đây. Luôn là Hong trộm lấy nụ hôn của cậu ấy khi hai người ở riêng trong không gian của họ và không khí có vẻ đúng để vượt rào mà không cần chỉ rõ giữa hai người có gì hay đặt tên cho nó. Thường chỉ là nụ hôn nhẹ, thường quá ngắn và hầu hết đều khiến cậu muốn nhiều hơn. Nỗi sợ hãi bị từ chối luôn mạnh hơn tất thảy mọi thứ, đó là lý do Hong luôn thấy ổn với bất kỳ điều gì Nut mang lại cho cậu, không dám yêu cầu nhiều hơn.
Bởi vậy nên sự tiến triển này thật là... wow.
Mắt Hong tìm kiếm đôi mắt Nut, bắt lấy cơn bão im lặng của sự thất vọng phí sau chúng.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Cậu hỏi sau một phút, tay đưa lên ôm lấy má Nut. Nut nhắm mắt dưới sự đụng chạm, nhưng vẫn có sự căng thẳng hiện rõ trên trán cậu.
"Mày đã hôn Jun à?"
Đã vài tháng kể từ khi Hong nghe thấy cái tên ấy. Có lúc cậu tự hỏi liệu tâm trí cậu có chơi khăm cậu ngày hôm đó khiến cậu tưởng tượng ra mình lạc vào thế giới của ThamePo hoàn toàn. Biết được là Nut cũng đã trải qua điều tương tự khiến cậu ngay lập tức vui mừng, tạm thời quên mất nội dung câu hỏi .
"Mày cũng đã đến đó à?"
"Trả lời câu hỏi."
"Ừ." Hong cảm thấy xấu hổ vì một vài lý do, mặc dù đó chỉ là nhầm lẫn. "Làm sao tao biết được đó không phải mày chứ." Cậu thêm vào, giọng nhỏ đi và có chút lo lắng khi Nut nhìn xuyên qua cậu.
Giọng Nut rơi xuống như tiếng thì thầm, dày và khàn đặc. "Mày có thích không?"
Nut vẫn có thể nghe thấy giọng nói trêu chọc của Dylan, nói cậu có mùi vani – thứ rõ ràng không phải là lời khen, và giọng cười khúc khích phiền phức của Jun khi cậu ta cứ cố trêu chọc cậu về nụ hôn của họ. Với tất cả những lý do đó và hơn nữa cậu không đợi cho Hong đáp lại, thay vào đó cậu chiếm lấy môi cậu ấy trong một nụ hôn đến nghẹt thở.
Lần này Hong không thể cậu tự làm nữa. Hong cũng đưa một tay vòng qua ôm lấy cổ Nut, chỉ để đề phòng trường hợp cậu còn nghĩ đến việc để họ lửng lơ lần nữa.
Nhưng Nut không hề có ý định như vậy, quá bận rộn để tâm đến vòng eo nhỏ xíu của Hong, trong khi nhẹ nhàng đẩy môi Hong ra, chỉ đủ để lưỡi cậu trượt vào. Hong có thể giữ như này mãi.
"Nếu tao nói có," Hong hỏi, vẫn thở một cách nặng nề, "Mày sẽ tiếp tục hôn tao như thế này chứ?"
Thật táo bạo.
Nut hờn dỗi. Hong bật cười, vùi mặt vào hõm cổ cậu ấy.
"Chỉ đùa thôi mà, ai Tee." Cậu hít hà cổ Nut, và trong chốc lát Nut bĩu môi và nở một nụ cười ấm áp, nụ cười chỉ dành riêng cho cậu, nơi mà đôi mắt cậu ấy sáng lên cùng với nó. "Lại đây nào."
Miệng họ lại tìm đến nhau lần nữa. Yêu thương, không vội vã, dịu dàng hết mức.
Họ bật cười giữa nụ hôn, được bao bọc bởi làn sương của sự phấn khích và kinh ngạc.
Và một thứ gì đó khác. Một niềm hạnh phúc mới được tìm thấy hứa hẹn sẽ kéo dài.
Họ có tất cả thời gian trên thế giới này.
---The end.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro