Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

03.

Thời gian cho hai người luyện tập không nhiều, sau khi phân chia part xong, cả hai quyết định dành hai ngày để ghi nhớ và làm quen động tác. Ngày thứ ba Tả Hàng bắt đầu thử đeo dây đai. Ngày thứ tư củng cố lại. Ngày thứ năm tiến hành tổng duyệt.

Trong thời gian này phải luyện tập cả những bài hát và vũ đạo khác nữa. Tiết tấu thì nhanh, thời gian cũng rất eo hẹp, nhưng một thời gian dài không gặp, cả hai đều rất hào hứng.

Các động tác trong bài nhảy quả thật không khó, nhưng khá lộn xộn, có rất nhiều động tác nắm tay, tiếp xúc cơ thể không rõ ràng, nhảy không theo quy tắc, hoặc là tư thế mặt đối mặt, tương tự thế... yêu cầu đối với cả hai người đều rất cao.

Trong lúc luyện tập không được bật máy lạnh, vì khi đổ mồ hôi sẽ dễ bị cảm. Thời điểm này cơ thể càng không được có vấn đề gì.

Hai người lúc luyện tập đều đổ mồ hôi, quần áo dính sát vào người, lại có quá nhiều động dán sát nhau. Đối với Tả Hàng quả thật như một cực hình không thể nói thành lời.

Lòng bàn tay ấm nóng nắm lấy nhau, nhiệt độ cơ thể của Tả Hàng cao hơn Trương Trạch Vũ, mỗi lần chạm vào đều khiến ngón tay của Trương Trạch Vũ nóng hết cả lên.

Ngón tay của người trong lòng thon dài, mu bàn tay trắng nõn, đầu ngón tay có một lớp chai mỏng do lúc luyện guitar điện đã để lại.

Tiếng nhạc lúc luyện tập vẫn đang vang vọng trong đầu, Trương Trạch Vũ khẽ ngân nga để nhớ lại các động tác, tay duỗi ra theo nhịp nhạc. Những giọt mồ hôi trên trán chậm rãi trượt xuống. Mỗi lần cậu tập nhảy đều bị hơi nóng nhuộm đỏ hai gò má. Tiếng thở gấp gáp ngắn ngủi thỉnh thoảng lại rơi vào bên tai Tả Hàng.

Vô tình lại trở thành nỗi dày vò ngọt ngào của Tả Hàng.

"Mới hai ngày đã luyện được đến thế này là không tệ rồi, nhưng chuyển động cơ thể của các em vẫn chưa được linh hoạt. Đoạn đầu của bài hát là những nhớ nhung đối với người mình thích, vậy đáng ra lúc này hai em nên có biểu cảm như thế nào?" Trong lúc tạm dừng nghỉ ngơi, giáo viên dạy nhảy đã giúp họ chỉ ra những thiếu sót.

Trương Trạch Vũ đứng tại chỗ điều chỉnh lại nhịp thở của mình, người bên cạnh đi đến góc lấy nước rồi đưa cho cậu một cách đầy tự nhiên.

Trương Trạch Vũ gật đầu nhận lấy, ánh mắt cậu rơi xuống cổ Tả Hàng lúc anh đang ngẩng lên uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, cậu bất giác nhận ra mặt mình có chút nóng.

"Đối với hai em mà nói có thể sẽ hơi khó, nếu thật sự không được thì hãy thử nghĩ lúc phải chia xa người mình đang rất nhớ." Giáo viên dạy nhảy cũng cảm thấy hai thiếu niên trước mặt có lẽ vẫn chưa hiểu được loại cảm xúc này, nên chỉ có thể thay đổi cách hướng dẫn để toàn bộ sân khấu trở nên hoàn thiện hơn.

Nhưng giây tiếp theo Trương Trạch Vũ lại nhận ra có gì đó không đúng.

Ánh mắt Tả Hàng nhìn cậu so với trước đây không giống nhau nữa rồi.

Ánh mắt trầm ổn, hốc mắt anh vì sốt cao mà hơi ửng đỏ, con ngươi mang theo tâm tư, ẩn trong hốc mắt có màu sắc rõ ràng. Sâu như vậy, nặng như vậy, nỗi quyến luyến trong mắt anh quá nồng nhiệt, khiến cậu sinh ra ảo giác dường như đối phương thật sự thích mình.

Không biết từ khi nào nơi này chỉ còn hai người họ, phòng tập nhảy không có tiếng nhạc thật sự quá đỗi yên tĩnh.

Hai người đối mắt với nhau trong im lặng, vẫn là cậu không chịu được mà ngoảnh mặt đi trước, động tác uống nước cũng trở nên cứng đờ.

Cậu không biết tại sao Tả Hàng có thể hiểu được cảm xúc mà giáo viên mô tả nhanh như vậy, lại còn nhìn cậu bằng ánh mắt đó mà không có bất cứ ý tứ che giấu nào.

Thế nên hơi đột ngột, cậu nghi hoặc, lại có chút khó hiểu nghĩ, phải chăng vừa rồi Tả Hàng thông qua mình nhớ đến ai đó.

Màu sắc không thể tan biến nơi đáy mắt anh, là bởi vì ai?

Và tại sao bản thân cậu lại để tâm việc này?

Cơ thể người bên trái tiến sát lại, hơi nóng từ anh dường như có thể truyền qua người cậu, khiến Trương Trạch Vũ cứ như bị bỏng một cái.

Cậu đặt chai nước xuống phía chân trái, nghe Tả Hàng gọi cậu bằng cái giọng trầm khàn: "Tiểu Bảo, chúng ta luyện tập thêm một chút đi?"

Trốn cũng không thể trốn, cậu gật đầu. Tiếng nhạc lại lần nữa vang lên, cậu và Tả Hàng một người đứng trước một người đứng sau, những động tác phối hợp đầu ngón tay với nhau.

Khi cậu nhìn vào mắt đối phương, màu sắc trong đó dường như càng sâu hơn. Trong lòng dâng lên một bí mật bị bao bọc bởi lớp sương mù không thể phá vỡ đang nóng như lửa đốt.

Cậu sững sờ trong phút chốc, phảng phất như Tả Hàng thông qua điệu nhảy vừa rồi để bộc lộ với cậu một vài cảm xúc mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro