Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

"Mạnh Ca, điện thoại của Cửu Hoa."

Người cảnh sát trẻ tuổi đưa điện thoại di động cho người đàn ông trong phòng làm việc.

"Cửu Hoa?"

"Thượng Cửu Hi và Thượng Vũ Đồng có một số mâu thuẫn. Mấy ngày này, anh ta đã lên kế hoạch dàn xếp hoạt động bên trong Thanh Vũ Uyên. Anh ta muốn quét sạch tất cả những người dưới tay của Thượng Vũ Đồng. Một đội vận chuyển và buôn lậu dưới sự chỉ huy của anh ta đã xuất phát rồi. Đối với Thượng Vũ Đồng, trong tuần này anh ta dự định đàm phán với đoàn xe ông ta đang cầm đầu. "

"Chúng sẽ giết tất cả?"

"Thượng Cửu Hi hiện tại muốn rửa sạch Thanh Vũ Uyên, rửa tay không kinh doanh buôn lậu, sau này sẽ thành thật làm ăn hợp pháp. Theo tôi, chúng ta không cần bắt hết bọn họ. vìbọn họ hành động một mình, không có cách nào để bắt gọn tất cả. Lệnh cuối cùng để truy quét bọn côn đồ vẫn chưa có. Vì vậy chúng ta cũng có thể đợi Thượng Cửu Hi và những người khác đấu đá nội bộ trước. Nếu anh ta có thể rửa sạch vết bẩn này, chúng ta tự nhiên không cần quấy rầy họ nữa. Nếu anh ta vẫn tiếp tục làm việc phi pháp, đến thời điểm đó đã hao tổn sinh khí, chúng ta có thể dễ dàng bắt được. "

" Cậu từ khi nào bắt đầu bào chữa cho bọn xã hội đen, nghe không giống cảnh sát nữa."

"... Qua tiếp xúc với Thượng Cửu Hi mấy tháng qua, tôi nghĩ anh ta mặc dù có tội nhưng không đáng chết. Nếu anh ta thay đổi, thậm chí có thể mang lại một số ảnh hưởng tích cực cho xã hội. Anh ta không giết người bừa bãi trong mấy năm cầm đầu băng nhóm. Hoàn toàn không dính dáng gì đến ma túy, cùng lắm chỉ là cho vay nặng lãi. Bây giờ anh ta muốn thoát khỏi nghề buôn lậu kiếm tiền, tốt hơn là để anh ta tự xử lý. Có những chuyện cảnh sát hoàn toàn không giải quyết được, để anh ta làm."

"Cậu nói như vậy", người đàn ông vừa cầm điện thoại hỏi, "Cậu động tâm rồi à?"

Hà Cửu Hoa ở bên kia điện thoại im lặng nửa giây, sau đó liền hiểu ra mọi chuyện.

"Được rồi, cúp máy, chú ý an toàn của chính mình."

Hà Cửu Hoa để điện thoại di động xuống, nhìn thấy một tin nhắn của Thượng Cửu Hi vừa gửi tới, hẹn cậu tối thứ năm đi uống rượu. Cậu nhanh chóng trả lời "Vâng" cũng không nói thêm gì. Nhưng một lúc sau, cậu chợt nhớ ra, thứ sáu tuần này cậu đã đồng ý họp với chiến đội, lúc này lại đồng ý đi uống rượu?

Đến tối thứ Năm, cậu đã ngồi đối diện với Thượng Cửu Hi với một ly rượu trắng trên tay, cậu cũng không hiểu tại sao.

Thượng Cửu Hi vẫn như cũ không có biểu hiện gì. Lần say rượu trước cũng đã mấy tháng, quần áo của Hà Cửu Hoa từ áo thun dài tay chuyển sang áo len, hiện tại còn đang mặc một cái khoác len bên ngoài, nhưng Thượng Cửu Hi luôn mặc vest, khi trời lạnh cũng chỉ khoác thêm áo khoác bên ngoài.

Thượng Cửu Hi đặc biệt đặt phòng tổng thống trong một khách sạn năm sao trong thành phố. Phòng riêng có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, phía trước cửa sổ là bàn ăn được bố trí sẵn và một người phục vụ mang các món ăn đã đặt lên phòng. Thường thì nơi cao cấp như vậy nhất định phải là đồ ăn phương tây hay gì đó, nhưng Thượng Cửu Hi phát hiện, mấy lần trước Hà Cửu Hoa không quen với đồ tây, nên đã gọi một vài món ăn tự nấu, thêm một chai rượu và một thùng bia.

Hà Cửu Hoa không còn hồi hộp như lần đầu gặp, cũng không gấp gáp nữa. Mặc dù Thượng Cửu Hi ngày nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng Hà Cửu Hoa anh đã không còn đáng sợ như những lời đồn đại ban đầu nữa.

Bên ngoài những ô cửa sổ cao là bầu trời đêm đen kịt, ánh sáng của những tòa nhà cao tầng được tô điểm trên tấm rèm đen, dưới chân là con đường nơi ánh đèn ô tô tụ lại. Thượng Cửu Hi cầm ly rượu trong tay, cùng nâng ly với Hà Cửu Hoa. Hà Cửu Hoa cũng không nghĩ tới, ông chủ nâng ly đi tới, nhưng trong bầu không khí lãng đãng mơ hồ này, không cần nghĩ tới, cậu cảm thấy người ngồi đối diện Thượng Cửu Hi không nên là mình, mà là một cô gái xinh đẹp mới đúng.

Nói cũng lạ, khi Hà Cửu Hoa nghĩ đến điều này, trái tim của cậu thật sự có chút nghẹn lại.

Chắc cũng lâu rồi không uống rượu, tự dưng uống không quen. Hà Cửu Hoa nghĩ như vậy, lại uống một ngụm rượu.

Trong nháy mắt đã uống cạn một chai rượu trắng, Hà Cửu Hoa sợ ngày mai Thượng Cửu Hi sẽ không có động tĩnh gì, liền uống thêm hai ly.

"Ông chủ, em không uống được nữa." Hà Cửu Hoa xua tay, cảm thấy có chút choáng váng, "Ngày mai còn phải bàn chuyện, hôm nay uống nhiều như vậy, ngày mai sợ là không tỉnh táo".

Thượng Cửu Hi cúi đầu mở hai chai bia, trong giọng điệu có chút ý cười.

"Vẫn còn sớm, uống thêm đi."

Khi Hà Cửu Hoa uống đến ly bia thứ năm mà Thương Cửu Hi rót vào, cậu bắt đầu mất lý trí.

"Em không uống nữa." Hai gò má đỏ bừng, xua tay mờ mịt "Em không uống nữa, anh cũng đừng uống nữa."

Ngược lại Thượng Cửu Hi lúc này rất tỉnh táo, nâng chai bia lên, rót đầy cho Hà Cửu Hoa.

"Ly cuối cùng."

Hà Cửu Hoa sững sờ, cảm thấy toàn thân có chút nặng nề, nóng rực. Cậu thậm chí còn không biết bây giờ là mấy giờ, cậu chỉ nhớ rằng ngày mai cậu và Thượng Cửu Hi sẽ đi thương lượng với đám đàn em của Thượng Vũ Đồng.

Nhưng không có cách nào, ai bảo người ngồi đối diện là ông chủ hiện tại của cậu chứ.

Cậu bất lực nâng ly của mình lên, uống cạn bia trong đó, đặt xuống và lắc nó hai lần trước khi cậu đứng lên.

"Em trở về đây", cậu nói, "Ông đi ngủ sớm đi. Ngày mai em sẽ đến đây tìm anh, sau đó cùng thương lượng với đám kia."

Cậu không đợi Thượng Cửu Hi trả lời, tự mình bước ra cửa. Phòng tổng thống thực sự rất lớn, cậu không thể biết đâu là lối ra từ phòng ăn đến phòng khách. Cậu nheo mắt đứng bên cạnh ghế sô pha, nhìn xung quanh tìm hướng cửa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Thượng Cửu Hi, người đàn ông cầm điều khiển âm thầm làm mờ đèn trong phòng khách.

Ngay khi Hà Cửu Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, liền bị Thượng Cửu Hi kéo vào trong vòng tay.

Hình bóng của Thượng Cửu Hi nên mờ ảo trong mắt, nhưng cậu có thể cảm nhận được Thượng Cửu Hi đang hôn anh. Môi lưỡi đầy mùi rượu của hai người quấn lấy nhau, điều này chỉ làm cho Hà Cửu Hoa dường như càng say hơn.

Cậu để người ta đè lên chiếc sô pha mềm mại và rộng rãi, Thượng Cửu Hi liền đè cả người lên.

"Ông chủ-"

Đôi môi vừa được giải phóng, nhưng lại bị chặn lại.

Hà Cửu Hoa được buông ra khi cậu sắp ngạt thở, bị đè đến không còn sức để giãy giụa nữa, cậu chỉ có thể hét lên.

"Thượng Cửu Hi!"

Nhưng những gì cậu nói khi say giống như một đang cố ý thương lượng với Thượng Cửu Hi, hoàn toàn không có chút đe doạ nào.

Đèn hoàn toàn tắt, Hà Cửu Hoa nghe thấy tiếng mở thắt lưng.

"Thương lượng cậu không cần phải lo lắng, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ dẫn người đi thương lượng sau."

"Phải không sĩ quan Hà."

Hà Cửu Hoa tỉnh dậy sau một giấc mơ đầy sợ hãi. Cậu nằm trên chiếc giường đôi trong phòng tổng thống, đắm mình trong tấm nệm êm ái và chăn bông. Cơn đau đầu do cảm giác nôn nao để lại khiến cậu không thể suy nghĩ được gì.

Cậu miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy cơ thể không có chỗ nào thoải mái. Cậu ngồi xuống mép giường, ép buộc não phải hoạt động. Sau hai phút ngồi nghỉ, cuối cùng cậu cũng nhớ ra những mảnh vụn kí ức của đêm qua.

Cuối cùng, điều đọng lại trong tâm trí cậu là câu nói của Thượng Cửu Hi.

"Sĩ quan Hà."

Hà Cửu Hoa cảm thấy có chút hụt hẫng.

Thượng Cửu Hi đã sớm nhìn thấu cậu.

Nhưng khi quay đầu lại, cậu nhớ tới cuộc đàm phán hôm nay. Ngẩng đầu nhìn thời gian, thời gian gặp mặt đã trôi qua rồi. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong chỗ quần áo vương vãi trên đất gọi cho Thượng Cửu Hi, nhưng không có ai trả lời.

Hà Cửu Hoa không biết mình đang hoảng sợ vì điều gì, cậu gọi cho một cầm đầu mà cậu tin tưởng.

"Anh Hà, anh không sao chứ?"

"Mang theo mười người, mang theo súng. Hiện tại, đi gặp ông chủ ngay lập tức."

Cậu cho hắn địa chỉ, hốt hoảng mặc lại quần áo rồi lao ra khỏi phòng riêng.

Tối hôm qua cậu đi oto đến đây ăn tối. Khi Hà Cửu Hoa nhìn thấy chiếc BMW của mình đậu trước cửa khách sạn ở tầng dưới, cậu không thể không cảm ơn bản thân tối qua chạy oto tới.

Cậu lên xe, nổ máy lao thẳng về hướng cổng, vượt qua nhiều xe ô tô cá nhân trên đường, điên cuồng lao về phía trước. Cậu chỉ nghe thấy hết tiếng còi xe này đến tiếng còi khác.

Bãi đậu xe thực chất là một khoảng đất trống khổng lồ được dùng làm bãi đậu xe, thường có nhiều xe tải khác nhau đậu ở đây, chịu trách nhiệm vận chuyển hàng lậu do Thanh Vũ Uyên phụ trách. Trước khi Hà Cửu Hoa tiến vào bãi đậu xe, từ xa đã nghe thấy tiếng súng, nhưng khi vào tới nơi, tiếng súng đã ngừng lại.

Trận chiến đã kết thúc từ lâu. Mấy tên cầm đầu Hà Cửu Hoa đã bố trí đang hỗ trợ để bắt thuộc hạ của Thượng Vũ Đồng. Tất cả những người đó đều bị thương, nhưng không ai chết. Thượng Cửu Hi bị bao vây bởi một số thuộc hạ, tay trái không ngừng chảy máu.

"Ông chủ!"

Hà Cửu Hoa chạy tới, gạt hết những người xung quanh sang một bên, ngồi xổm xuống bên cạnh anh, phát hiện Thương Cửu Hoa có một vết đâm sâu trên cánh tay trái, máu chạy xuống ống tay áo ướt đẫm tay anh.

Thượng Cửu Hi hiển nhiên có chút kinh ngạc khi thấy cậu tới. Nhưng còn chưa kịp hỏi, Hà Cửu Hoa đã đưa tay ra, định đỡ anh.

"Đi được không?"

Bên kia, cậu an bài đám thuộc hạ không chút do dự.

"Mày lái xe qua đây, sau đó liên hệ với bệnh viện quen của chúng ta."

"Anh Hà, còn những người này thì sao?", tên đàn em chỉ vào thuộc hạ của Thượng Vũ Đồng..

"Cũng đem đến bệnh viện, nhưng phái người "chăm sóc" bọn họ." Ánh mắt Hà Cửu Hoa mang theo vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, nhưng khi quay đầu nhìn Thượng Cửu Hi, ánh mắt lại dịu đi.

Xe chạy nhanh qua, Hà Cửu Hoa đỡ Thượng Cửu Hi lên xe, vừa lên xe liền ngồi xuống bên cạnh Thượng Cửu Hi.

Tên đàn em phía trước lái xe vô cùng thận trọng. Hà Cửu Hoa và Thượng Cửu Hi ngồi ở hàng ghế sau không nói gì.

Không khí trong xe như đông cứng lại.

Tên đàn em cảm thấy cảnh tượng như thế này liền sợ hãi. Để sớm kết thúc hành trình đau đớn này, hắn liền đạp ga lao nhanh trên đường.

Mặc dù Thượng Cửu Hi chảy rất nhiều máu, nhưng may mắn là anh ấy được đưa đến bệnh viện kịp thời, với lại cũng chỉ là một số vết thương ở da thịt, sau khi khâu lại sẽ không sao. Nhưng khi anh đang ngồi dựa vào đầu giường, vẻ mặt của Hà Cửu Hoa ở bên cạnh đã lạnh cóng, bất động, giống như một pho tượng.

Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng gõ hai lần, tên cầm đầu dưới quyền Hà Cửu Hoa bước vào.

"Anh Hà, thủ tục nhập viện đã hoàn tất. Anh cần em làm gì nữa không?"

Hà Cửu Hoa dời mi, liếc mắt nhìn Thượng Cửu Hi.

"Để mắt đến những người đó", cậu nói chậm rãi, giọng điệu đầy sát khí, "Nhớ chăm sóc chú Đồng một cách đàng hoàng."

Tên cầm đầu cũng cảm thấy bầu không khí nặng nề, gật gật đầu vài cái, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Hai người bị bỏ lại trong phòng.

Thượng Cửu Hi chưa bao giờ nhìn thấy Hà Cửu Hoa biểu hiện như vậy, giống như là sắp giết người đến nơi vậy. Trước đây, cậu thường kéo đôi lông mày thấp và đôi mắt nhỏ đa tình. Ngay cả sau khi quen anh, trước mặt anh, cậu cũng không dám tỏ ra bất mãn hay bất đồng quan điểm, luôn nghe theo lời của anh.

Nhưng bây giờ, Thượng Cửu Hi cảm thấy mình sẽ bị mắng bất cứ lúc nào.

Nhưng Hà Cửu Hoa nhìn anh hồi lâu cũng không có mắng, chỉ là thở dài.

"Trên đường trở về, tôi nói Thượng Vũ Đồng cũng ở đó? Nhưng khi tôi đến không thấy ai nữa, anh để ông ta chạy mất?"

Vừa nghe nói là chuyện chính sự, Thượng Cửu Hi liền đáp.

"Đúng vậy. Ông ta đã mua chuộc đám thuộc hạ. Đáng lẽ lúc đó ông ta đã bị bắt hoặc giết chết rồi. Ai mà biết được lão ta xảo quyệt đến vậy, để ông ta chuồn đi mất. "

"Anh sẽ làm gì tiếp theo?"

"Nhất định không phải chỉ có đám thuộc hạ muốn cùng ông ta kinh doanh buôn lậu." Thượng Cửu Hi nói, "Ông ta miễn cưỡng vẫn còn dính líu đến Thanh Vũ Uyên, có lẽ sẽ tìm cách sớm giết chết tôi."

"Vậy anh sẽ làm gì tiếp?"

Thượng Cửu Hi nhướng mắt nhìn cậu rồi chậm rãi nói.

"Cảnh sát các cậu ... đã bí mật theo dõi chúng tôi lâu như vậy, không định nắm lấy cơ hội lần này sao? Nếu bắt được thì nhiều nhất có thể diệt trừ các doanh nghiệp cho vay nặng lãi. Miễn là Thượng Vũ Đồng chưa bị bắt, ông sẽ không ngừng việc kinh doanh buôn lậu"

Hà Cửu Hoa nắm chặt tay trong tiềm thức.

"Tối hôm qua tôi còn tưởng rằng mình chỉ nằm mơ."

Thượng Cửu Hi mỉm cười, "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết anh nhất định không phải tên xã hội đen bình thường lưu lạc trên đường phố. Sau này, khi tôi và cậu đến bến tàu kiểm tra hàng hóa, tôi phát hiện ra thân thể cậu nhất định đã được rèn luyện. Tôi chỉ nói với cậu về Trần Hiểu, hắn ta liền bắt trong vài ngày ngắn ngửi. Dù cho tôi có ngốc, tôi cũng có thể phát hiện ra, đúng không? "

"Vậy tối hôm qua anh..."

Thượng Cửu Hi nghe cậu nhắc về chuyện tối hôm qua, anh ta sững sờ một lúc, sau đó cười chế nhạo rồi xua tay.

"Rượu ở trên, cậu đừng quá lo lắng."

"Rượu ở trên?"

"Tôi thấy cậu say như vậy, tìm không thấy cửa. Thật là buồn cười, đột nhiên muốn bắt nạt cậu." Thượng Cửu Hi nói, " Cậu cứ như vậy làm nũng với tôi."

Hà Cửu Hoa muốn cười, nhưng không thể. Khóe miệng cậu giật giật, không tiếp tục nói chuyện này.

"Anh muốn đoàn kết với cảnh sát để bắt Thượng Vũ Đồng. Anh không sợ bản thân cũng sớm bị bắt sao?"

"Đúng vậy. Nếu tôi chủ động cung cấp thông tin cho cảnh sát về Thượng Vũ Đồng, tôi có nên được khoan hồng không?. Tôi sẽ có thể đường hoàng như một người đàn ông. Đó cũng không phải là một mất mát lớn. "

"Làm thế nào để anh chứng minh anh không nói dối?"

"Tại sao tôi lại phải nói dối? Có phải là muốn trừ khử hết cảnh sát của cậu không?" Thượng Cửu Hi hỏi ngược lại, "Nếu như tôi còn muốn tiếp tục ngành kinh doanh buôn lậu, tôi có nên xử lý cậu trước không?."

Những gì anh ta nói có lý, Hà Cửu Hoa không trả lời, chỉ giống như đang suy nghĩ.

Thấy cậu không lên tiếng, Thượng Cửu Hi giơ tay giơ ba ngón tay lên.

"Thề có Chúa, nếu tôi nói dối nửa lời, tôi sẽ để Thượng Vũ Đồng bắn chết."

"Câm miệng!" Hà Cửu Hoa hét lên.

Thượng Cửu Hi nhìn cậu, lại phát hiện trong mắt cậu có tia tức giận, nhưng lửa giận chủ xuất hiện trong mắt vài giây rồi lại biến mất.

"Tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo," cậu nói, "Nhưng để chứng minh rằng anh không nói dối, tôi phải được tham gia bất kỳ hành động nào của anh,những hành động riêng tư đều không được phép làm."

Cậu nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, để Thượng Cửu Hi ở trong phòng nghỉ ngơi một mình.

Hà Cửu Hoa đứng ở hành lang bệnh viện một hồi, sau đó đột nhiên vươn tay đấm vào tường. Tay đỏ bừng, như không biết đau.

Trong lòng cậu có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể cười chính mình.

——Hà Cửu Hoa ngây thơ, thật sự cho rằng Thượng Cửu Hi thích hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro