Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Thượng Cửu Hi chọn một quán bar ít ồn ào hơn và yêu cầu A Tỉnh đứng đợi cùng với vài thuộc hạ của mình.

Khi Thượng Cửu Hi đến quán bar, một người đàn ông cao lớn bên cạnh đã mở cửa cho anh. Trong phòng riêng không có tiếng động, một vài người đang ngồi trong phòng vẻ mặt như ngồi trên đống lửa. Vừa nhìn thấy Thương Cửu Hi đi vào, A Tỉnh liền nhanh chóng đứng dậy, mấy người khác cũng đứng lên, trong đó có Hà Cửu Hoa.

"Ông chủ"

Những thuộc hạ còn lại của A Tỉnh, Thương Cửu Hi có lẽ đã nhìn thấy trước đây nên có chút ấn tượng. Nhìn thoáng qua đã nhận ra người nào là Hà Cửu Hoa – chính là người đang đứng bên cạnh A Tỉnh, nheo mắt cười.

Anh xua tay kêu mọi người ngồi xuống. A Tỉnh mời anh ngồi ở vị trí chính giữa, để Hà Cửu Hoa ngồi bên cạnh anh.

Sau khi Thượng Cửu Hi ngồi xuống, anh ta cầm lấy ly rượu, liếc mắt nhìn Hà Cửu Hoa bên cạnh.

"Hà Cửu Hoa?"

Hà Cửu Hoa nghe anh ta gọi tên, lập tức nâng ly trong tay lên, "Là em, ông chủ"

"Tôi nghe nói cậu rất thiện chiến", Thượng Cửu Hi nói thẳng vào vấn đề "Ngày một tôi sẽ đến bến tàu kiểm tra hàng hoá, cậu đi cùng tôi."

Hà Cửu Hoa gật đầu, cẩn thận nâng ly về phía Thượng Cửu Hi chạm một cái vào thành ly. Người bên kia nhìn thấy sự lo lắng của cậu thì liền đưa tay chạm lại vào ly của cậu.

Thượng Cửu Hi chỉ ở lại một lúc, trao đổi thông tin liên lạc với Hà Cửu Hoa rồi rời đi. Ngay sau khi anh ta vừa rời đi, không khí trong phòng riêng cũng thoải mái hơn. A Tỉnh đưa anh em của mình đi uống rượu và bay lắc. Hà Cửu Hoa thỉnh thoảng tham gia, phần còn lại chỉ xem họ chơi.

Cuộc tụ họp hôm nay kết thúc tương đối sớm, Hà Cửu Hoa đưa A Tỉnh lên taxi như thường lệ. Vừa nhìn chiếc taxi rời đi, cậu đã nhận được tin nhắn của Thượng Cửu Hi.

Hà Cửu Hoa mở ra, thấy rằng đó là một địa chỉ.

"Hãy đến gặp tôi trước mười giờ sáng thứ sáu."

Cậu nhanh chóng trả lời "Vâng", sau đó lấy điện thoại và đặt một cuốc xe. Xe nhanh chóng đưa cậu về nhà, tài xế quay đầu nhìn cậu, cậu nhét cho anh ta một tờ tiền, xuống xe không cần lấy lại tiền lẻ. Tài xế không lái xe đi ngay mà lặng lẽ mở tờ tiền ra nhìn, trên đó có mấy chữ viết bằng bút chì, là địa chỉ, phía sau còn có ghi rõ thời gian.

Người tài xế nhét tờ tiền vào túi, mặt không chút thay đổi phóng xe đi.

"Mạnh Ca(nguyên văn là Mạnh đội, giống Loan đội, nhưng nó gượng quá nên Uyên đổi thành Mạnh ca cho dễ chịu nha)! Cửu Hoa vừa truyền tin. Mười giờ sáng thứ sáu, có thể là gặp Thượng Cửu Hi, chúng ta phải làm sao?"

"Phục kích trước, theo dõi thời cơ, đừng đánh rắn động cỏ."

"Được."

Sau khi Thượng Cửu Hi gửi tin nhắn cho cậu, anh ta tắm rửa sạch sẽ đi ngủ, nhưng nằm trên giường vẫn không ngủ được.

Khuôn mặt Hà Cửu Hoa hiện lên trong tâm trí anh.

Thượng Cửu Hi có nghiên cứu một chút tâm lý học, nhìn người luôn rất chuẩn xác, biết dùng thủ đoạn gì để đối phó với ai. Nhìn thoáng qua anh đã nhận thấy vẻ bề ngoài dễ gần của Hà Cửu Hoa là nguỵ trang, bên dưới lớp nguỵ trang đó là một vực sâu mà anh không thể nhìn thấu được.

9 giờ 50 phút sáng thứ sáu, Hà Cửu Hoa bấm chuông cửa biệt thự của Thượng Cửu Hi. Rất đúng giờ, anh xuống lầu mở cửa, Hà Cửu Hoa đã thay áo phông, ngoan ngoan đứng trước cửa.

"Ông chủ"

Thượng Cửu Hi để cậu đi vào. "Ăn sáng chưa?"

"Ăn rồi."

"Chờ tôi.". Thượng Cửu Hi vừa nói vừa cài cúc áo sơ mi, đi lên lầu, lấy một chiếc cà vạt, cầm áo vest.

"Đi nào."

Hai người đi ra ngoài, Thượng Cửu Hi nhìn chiếc quần jean và áo phông trên người Hà Cửu Hoa.

"Có chút bình thường, lần sau nhớ ăn mặc chỉnh tề hơn."

"Bộ đồ này dễ dàng duỗ tay chân, thuận tiện đánh người.", Hà Cửu Hoa nhéo nhéo góc áo, dáng vẻ vẫn rất thành thật.

Những là cậu nói là đúng. Khi đến càng, Thượng Cửu Hi mới nhận ra, ban đầu anh chỉ muốn xem hành động của Hà Cửu Hoa để nhìn rõ hơn cậu, anh không khỏi thắc mắc.

Đây là cảng tư nhân, chính phủ không quản lý được. Thuế quan cao ngất ngưởng, thường chỉ có đồ cổ, thuốc men khan hiếm hoặc súng ống, những thứ đổ vào chợ đen mới đi qua cảng này. Tất cả những mối quan hệ được cha của Thượng Cửu Hi là Thượng Vũ Nam và chú của anh là Thượng Vũ Đồng móc nối và tích luỹ trong hơn 20 năm qua cũng từ đây mà có.

Tuy nhiên trong quá trình buôn lậu, một số người trong cảng đã tư lợi, hàng hoá mà Thượng Cửu Hi vận chuyển phát hiện có chứa m.a t.ú.y.

Thượng Cửu Hi cầm túi kẹo lên, nghiêng đầu hỏi tiểu càng trưởng.

"Đây là gì?"

Người đàn ông bé nhỏ không biết anh ta là Thượng Cửu Hi, chỉ nghĩ anh ta là cấp dưới do Thượng Cửu Hi phái tới, vì vậy ông ta mỉm cười bước tới, đưa vào tay anh ta một phong bì thư.

"Đệ đệ, chúng ta có cơ hội thì cùng nhau ăn cơm. Chú đây cùng đừng nói cho ông chủ biết chuyện này."

Sự chán ghét của Hà Cửu Hoa đối với tội của người khác vừa phạm phải trước mắt, quay đầy cau mày khó chịu.

Thượng Cửu Hi ôm túi "kẹo" đến trước mặt người đàn ông một cách vô cảm.

"Nếu ông và người của ông ăn hết hai túi này, tôi sẽ giả bộ như không có chuyện gì xảy ra."

Người đàn ông lùi lại hai bước.

"Chú em à, mỗi người đều là thuộc hạ làm việc cho ông chủ, đâu cần thiết phải ép chết người như vậy, đúng không?"

Hà Cửu Hoa bí mật liếc mắt nhìn Thượng Cửu Hi, đối phương thở dài.

"Ông không ăn?"

Người đàn ông nhìn anh ta, Hà Cửu Hoa bên cạnh, hai người đều là những gã gầy gò.

"Vậy thì đắc tội rồi.", ông ta nói, vẫy tay ra hiệu cho những người đàn ông đang đứng phía sau tiến lên.

"Sao vậy?", Thượng Cửu Hi hỏi, "Ông định giết cả hai chúng ta ở đây sao?"

Người đàn ông nhỏ bé suy tư một giây, còn chưa kịp nói ra lời độc ác nào khác, thì thanh niên mặc áo phông trông như một tên côn đồ đột nhiên lao tới.

Khuôn mặt cậu rất mềm mại, thoạt nhìn giống như một người hiền lành và lương thiện. Trong mười giây, người thanh niên hiền lành và lương thiện đó đã hạ gục bốn tên côn đồ to lớn bên cạnh.

Người đàn ông nhỏ bé vẫn đứng đó, người thanh niên lương thiện Hà Cửu Hoa đã đứng trước mặt ông ta, hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm ông ta.

"Được rồi Cửu Hoa.", Thương Cửu Hi ngăn lại, cậu liền đừng thẳng người nhìn về phía Thượng Cửu Hi.

Hiếm khi có một nụ cười trên mặt Thượng Cửu Hi. Anh bước đến gần người đàn ông kia và ném gói "kẹo" xuống đất.

"Tao đã nói rất nhiều lần rằng Thanh Vũ Uyên tuyệt đối không được dính vào m.a t.ú.y. Mày có hiểu tiếng người không hả? Nếu mày không hiểu cũng không thành vấn đề, sau này đừng gây rắc rối cho Thanh Vũ Uyên của tao nữa."

Anh đưa tay ra, người đàn ông đã nghĩ rằng ông ta chết chắc, nhưng anh chỉ đưa tay về phía ngực của người đàn ông đó, xé bỏ huy hiệu màu đỏ đại diễn cho thân phận của Thanh Vũ Uyên.

Điều này có nghĩa là người đó đã bị khai trừ. Người đàn ông bị sốc, chỉ sau đó ông ta mới nhận ra danh tính của người trước mặt mình.

"Em.."

"Cửu Hoa," Thượng Cửu Hi ném lại huy hiệu cho người phía sau, "Cầm lấy, vật này hiện tại là của cậu."

Hà Cửu Hoa tiếp nhận huy hiệu màu đỏ. Các băng nhóm có các giai cấp riêng biệt và các huy hiệu màu sắc khác nhau. Những người mới đến ở tầng thấp đều đeo huy hiệu màu trắng, cấp tiếp theo là những người như A Tỉnh, được gọi là lão đầu, đeo huy hiệu màu đỏ như thế này. Cấp tiếp theo là những người thân tín xung quanh ông chủ, cố vấn, lão đại thứ hai...tất cả những người này đều đeo huy hiệu màu xanh. Còn bản thân Thượng Cửu Hi, chỉ nghe nói huy hiệu của anh ta màu đen, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta đeo nó.

"Cảm ơn ông chủ!", giống như một đứa em trai nhỏ được nhận trợ cấp, lớn tiếng cảm ơn Cửu Hi lão sư.

Thương Cửu Hi vẫn giữ nụ cười trên môi, điều này không bình thường với người vốn có khuôn mặt lạnh băng như anh. Anh mặc kệ những người khác, xoay người rời đi cùng Hà Cửu Hoa.

Anh vẫn nở nụ cười khi lên xe, anh đã nhìn rõ người thanh niên Hà Cửu Hoa này, từ hành động đánh nhau vừa rồi.

Kỹ năng của cậu chắc chắn được huấn luyện đặc biệt bởi các chuyên viên. Cậu không phải loại kinh nghiệm mà bọn côn đồ đường phố đúc kết được. Hơn nữa cậu trông có vẻ gầy, nhưng khi ra tay rất tàn nhẫn, không chút do dự. Điều đó có thể thấy rằng, cậu có vẻ là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm.

Tuy không biết thân phận cụ thể, nhưng Thượng Cửu Hi cũng đoán được đại khái: rất có thể là Tiêu Tử( baidu kêu là: biệt danh mà người ta đặt cho cảnh sát ở Hong Kong, theo tiếng lóng Quảng Đông), hoặc đặc vụ ngầm của bọn xã hội đen khác. Tóm lại, động cơ chắc chắn không đơn thuần.

Anh ta nhìn Hà Cửu Hoa bên cạnh vẫn đang xoay xoay huy hiệu màu đỏ trên tay, coi như bảo bối. Không ngờ thân phận của cậu đã sớm bị người cầm đầu băng đảng này nhìn thấu rồi.

Sau lần kiếm tra này, Hà Cửu Hoa đã trở thành một lão đầu, có thể đeo huy hiệu màu đỏ, không cần phải nhìn sắc mặt ai. Thượng Cửu Hi luôn mang cậu theo bên mình khi có việc. Ngay cả trong phòng làm việc của Thượng Cửu Hi, không có mấy người dám quấy rầy anh, Hà Cửu Hoa cũng dám tới gõ cửa.

Thượng Cửu Hi thuê một tầng trong toà nhà văn phòng ở trung tâm thành phố và thành lập công ty kinh doanh. Phòng làm việc riêng của anh cũng ở đây, có khi ngồi cả ngày trong văn phòng cũng không ai dám gõ cửa, sợ rằng một lúc nào đó ông chủ sẽ mất bình tĩnh. Nhưng dù sao cũng là công ty, Thượng Cửu Hi vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Ngoài vấn đề trật tự buôn bán, trong công ty còn những chuyện về băng đảng khác. Kết quả là người ra vào tầng này, bao gồm cả nhân viên bình thường và xã hội đen, điều này khiến cho bầu không khí của công ty vô cùng kỳ lạ.

Khi Hà Cửu Hoa được gọi đến, cậu nhìn thấy một kế toán nhỏ của công ty đang đứng trước cửa văn phòng của Thượng Cửu Hi với một sấp tài liệu, hít một hơi thật sâu, nhưng cô vẫn không dám đi vào.

Hà Cửu Hoa đứng sau lưng cô hai giây, thấy cô không vào liền đưa tay vỗ vai cô.

"Này, cô gái, cô gái?"

Cô gái giật mình quay lại, "Tôi...tôi định đưa bảng lương này cho Thượng tổng xem...tôi cần chữ ký của Thượng tổng."

Hà Cửu Hoa nhìn tập tài liệu trong tay cô, đưa tay cầm lấy.

"Đợi tôi ở đây."

Vừa nói, cậu vừa đi qua cô, đến trước cửa phòng làm việc của Thương Cửu Hi, gõ cửa rồi mở cửa.

"Ông chủ"

Người ngoài văn phòng tuy rằng không nói, nhưng đều lén lút liếc mắt nhìn cậu.

Hà Cửu Hoa bước vào, đặt tài liệu của cô gái kế toán lên bàn của Thượng Cửu Hi.

"Anh xem một chút, nếu không có vấn đề gì, thì ký tên, em đưa lại cho cô ấy."

Thượng Cửu Hi đang ngồi vắt chéo chân ở ghế văn phòng hút thuốc, liếc mắt nhìn, cũng không nói nhiều, ký tên, đẩy lại về phía Hà Cửu Hoa. Tập tài liệu trượt về phía cậu, Hà Cửu Hoa cầm lên, bước tới mở cửa, cô gái kế toán vẫn đang đợi ở đó.

"Đây.", cậu đưa tập tài liệu cho cô và nhanh chóng đóng cửa lại.

Thượng Cửu Hi vẫn hút thuốc, nhìn cậu trở lại.

"Có chuyện gì vậy?"

Hà Cửu Hoa xoay người đi vào trong làn khói trước bàn làm việc.

"Ông chủ, là anh gọi em tới."

"Ồ, đúng rồi, là tôi gọi cậu tới.". Thượng Cửu Hi gật đầu, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng. "Tôi nghe nói có một nhà hàng mới rất đẹp, tôi định đưa cậu đến ăn tối."

"Tối nay sao?"

"Đúng", Thượng Cửu Hi nói, chỉ vào cái ghế đối diện bàn làm việc, "Ngồi một lát đi."

Điều hoà trong phòng làm việc đang bật rất thấp, Hà Cửu Hoa vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông. Thấy vậy Thượng Cửu Hi không nói gì, im lặng cầm điều khiển, chỉnh lên hai độ.

Anh chưa kịp hút xong điếu thuốc, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra. Người bước vào là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, trông rất khí phách, nhưng vẻ mặt đầy sát khí.

"Cửu Hi", ông mở miệng gọi thẳng tên của Thượng Cửu Hi.

Thương Cửu Hi đứng lên, rụi điếu thuốc trong tay.

"Chú Đồng, sao chú lại tới đây?"

Hà Cửu Hoa đứng dậy, đứng giữa Thượng Cửu Hi và người đàn ông trung niên, cảnh tượng có chút khó xử. Người đàn ông trung niên liếc cậu một cái, không hỏi cậu là ai.

"Cậu ra ngoài đi, chú cháu ta có chuyện muốn nói."

Hà Cửu Hoa nhìn Thượng Cửu Hi, sau khi thấy Thượng Cửu Hi gật đầu, liền xoay người đi ra ngoài. Đứng ở cửa, cậu nhận ra rằng mọi người ở văn phòng bên ngoài đang lén nhìn trộm cậu từ lúc nào.

Cậu không biết phải đi đâu, cậu không đến công ty này thường xuyên. Nơi duy nhất cậu biết là văn phòng của ông chủ. Cậu thậm chí còn không biết khu vực cho phép hút thuốc ở đâu, có lẽ không có khu vực hút thuốc ở toà nhà này cũng nên. Cậu chỉ biết đứng đợi ở cửa, rất buồn chán.

Người đàn ông trung niên kia đối với cậu có chút quen thuộc. Tuy rằng không rõ nhưng dựa vào thái độ của ông ta đối với Thượng Cửu Hi, Hà Cửu Hoa có thể đoán được đại khái. Thượng Vũ Đồng, chú của Thượng Cửu Hi, dựa vào thâm niên, là lão đại bên cạnh Thưỡng Vũ Nam. Sau khi Thượng Cửu Hi tiếp quản Thanh Vũ Uyên, Thượng Vũ Đồng đã giúp anh ta quản lý việc kinh doan buôn lậu theo sự sắp xếp của Thượng Vũ Nam.

Hà Cửu Hoa đứng ở cửa một hồi lâu, Thượng Vũ Đồng lại mở cửa, trong mắt mang theo lửa giận nhìn cậu. Hà Cửu Hoa có chút bối rối, vừa cãi nhau với Thượng Cửu Hi mà lại nhìn chằm chằm cậu là có ý gì? Muốn đánh chết cậu sao?

Nhưng cậu không nói nhiều, Thượng Vũ Đồng cũng không nói gì, bước ra khỏi công ty. Hà Cửu Hoa nhìn theo bóng lưng ông ta, đột nhiên nghe thấy Thượng Cửu Hi trong phòng gọi.

"Cửu Hoa?"

Hà Cửu Hoa vội vàng trở lại, đóng cửa lại, chỉ thấy sắc mặt của Thượng Cửu Hi cũng rất nghiêm túc.

"Anh với chú Đồng cãi nhau sao?"

Thượng Cửu Hi châm cho mình một điếu thuốc, sau đó ném cho Hà Cửu Hoa một điếu.

"Thử một chút đi."

Hà Cửu Hoa bước tới, châm một điếu thuốc, lại ngồi đối diện với Thượng Cửu Hi. Thượng Cửu Hi thở ra một hơi, vẻ mặt cáu kỉnh.

"Chú Đồng từ trước đến nay đều phụ trách phần buôn lậu. Tôi chỉ nghe lão gia nói chuyện với tôi về phần này, nhưng thực ra bản thân tôi cũng không hiểu rõ. Ngay cả khi tôi xuống kiểm tra hàng hoá cũng là ý thích của tôi.'

"Chuyện này..."

"Buôn lậu dù sao cũng không phải là một ngành kinh doanh nghiêm túc", Thượng Cửu Hi lắc đầu, "Tôi không định tiếp tục buôn lậu, nhưng chú Đồng không đồng ý. Chú ấy cho rằng nếu chúng ta không kiếm số tiền này thì chắc chắn sẽ có người khác làm.Nhưng số tiền này không thể kiếm thêm nữa. Nếu sau này Tiêu Tử muốn điều tra chuyện này, chúng nhất định sẽ tìm ra. Trước lúc đó, phải để các anh em thoát khỏi đó trước. "

Anh ta nghĩ ngợi rồi hỏi: "Cô biết nhị thiếu gia của Thanh Vũ Uyên không?"

"Nhị thiếu gia ..." Hà Cửu Hoa suy nghĩ một chút, "Trần..."

Thương Cửu Hi chỉ nghe đến tên của hắn liền gật đầu, "Trần Hiểu. Người này do chú Đồng mang tới, cũng kinh doanh buôn lậu."

"Thành thật mà nói, lão nhị này, tôi dùng rất không thoải mái."

"Phải tìm cách trị hắn."

Thượng Cửu Hi suy tư hồi lâu, cũng không nghĩ ra biện pháp cụ thể nào. Vì vậy liền đứng dậy xua tay.

"Bỏ đi, hiện tại không nghĩ tới, đi ăn cơm."

Hai người bước ra khỏi phòng làm việc nồng nặc mùi khói thuốc. Mọi người bên ngoài đều lén lút nhìn hai người, mãi đến khi đi ra ngoài, Hà Cửu Hoa mới cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi một chút.

Vài ngày sau, Trần Hiểu bị cảnh sát bắt vì buôn lậu ma túy và cố ý giết người.

Vị trí của hắn bị bỏ trống, và đương nhiên, Hà Cửu Hoa liền được ngồi vào đó và đổi thành huy hiệu màu xanh lam.

Bởi vì Thương Cửu Hi hiện rất vui vẻ, anh đặc biệt rủ Hà Cửu Hoa đi uống rượu. Vừa mới than thở vài câu, ngày hôm sau Trần Hiểu đã bị Tiêu Tử bắt được. Không cần nghĩ anh cũng biết là Hà Cửu Hoa nhất định có liên quan.

Từ góc độ này, quan hệ giữa Hà Cửu Hoa và cảnh sát chắc chắn không phải tầm thường.

Thượng Cửu Hi nhìn Hà Cửu Hoa đang thành thật uống rượu bên cạnh mình, nhưng trong lòng không khỏi có chút tức giận. Thay vì phá huỷ cậu, bắt hoặc giết cậu, tốt hơn là thả cậu đi, lợi dụng hoặc thậm chí nuôi dưỡng cậu.

Thượng Cửu Hi làm mọi việc luôn suôn sẻ, nhưng khi đến những thời điểm quan trọng, anh ta hoàn toàn trở thành người máu lạnh.

Hai người vui vẻ uống rượu, Thương Cửu Hi hiếm khi vui vẻ nên uống nhiều hơn, vừa ra khỏi quầy rượu, có chút đứng không vững. Hà Cửu Hoa bắt taxi, dìu anh ra cửa.

"Ông chủ, ông nên nghỉ ngơi sớm."

Thượng Cửu Hi nắm tay cậu bước lên lầu, nhưng Hà Cửu Hoa không dám giãy dụa, vì sợ anh sẽ ngã. Hai người đi lên lầu, Thượng Cửu Hi dắt cậu tới một cánh cửa đang đóng rồi mở ra.

Có mùi sơn trong phòng. Thượng Cửu Hi bật đèn lên, Hà Cửu Hoa có thể nhìn rõ đây là một phòng vẽ tranh, tranh sơn dầu trên tường. Có một giá vẽ ở giữa phòng vẽ, bức tranh trống trơn và chưa vẽ gì cả.

Thượng Cửu Hi ngồi xuống đất dựa lưng vào tường, vỗ vỗ sàn nhà bên cạnh, ra hiệu cho Hà Cửu Hoa cũng ngồi xuống. Anh lấy điếu thuốc ra châm, phát hiện không có gạt tàn, anh đưa tay kéo chiếc xô nhỏ, có lẽ để rửa cọ sơn, trong đó vẫn còn một ít nước, bỏ cái điếu thuốc đã tàn vào đó.

"Đã một thời gian dài rồi tôi không vẽ gì," anh nói.

Hà Cửu Hoa đã tỉnh táo hơn trên trên đường về, quay đầu nhìn Thượng Cửu Hi, biết đối phương sắp bắt đầu nhớ lại chuyện trước đây, nên không nói mà chỉ yên lặng lắng nghe.

"Tôi thực sự không hiểu. Từ nhỏ tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường. Làm thế nào mà tôi lại trở nên như thế này?"

"Mười năm trước, khi tôi học năm thứ ba, tôi vẫn đang học ở Học viện Mỹ thuật, tôi thực sự không quan tâm lắm đến việc cha tôi là một trùm xã hội đen. Nhưng lúc đó cha tôi bệnh nặng, một thân tín đến gặp tôi nói rằng Thượng Vũ Đồng muốn giết tôi và tự mình thừa kế Thanh Vũ Uyên."

"Tôi thực sự không quan tâm ai là người thừa kế Thanh Vũ Uyên, nhưng ông ta muốn làm hại cha tôi, vì vậy tôi bắt buộc phải trở lại."

"Thật nực cười. Trước khi tôi tiếp quản, không ai biết tôi đang làm gì và không ai biết rằng tôi chỉ là một sinh viên bình thường. Trong những tháng trước khi cha tôi mất, ông ấy tìm người huấn luyện tôi mỗi ngày."

"Mười năm, mười năm này, tôi phải để mắt đến hàng trăm người ở Thanh Vũ Uyên, tôi phải đề phòng Thượng Vũ Đồng liệu có giết tôi hay không, tôi phải đề phòng khi nào Tiêu Tử sẽ tới bắt tôi. Cuộc sống của tôi lẽ ra không nên như thế này. "

Thượng Cửu Hi nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn Hà Cửu Hoa.

"Cửu Hoa, tôi nghĩ cậu là người tốt. Cậu cũng rất thông minh." Anh vươn tay ôm vai Hà Cửu Hoa,, khịt mũi ngửi uống rượu trên cổ Hà Cửu Hoa, "Nói thật, người như cậu tới Thanh Vũ Uyên thật lãng phí. "

"Nếu có cơ hội, hãy tìm một công việc nghiêm túc. Xã hội đen không dành cho một người tốt như cậu."

Hà Cửu Hoa hơi trầm xuống nhìn anh, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Cậu chỉ nghe nói tân thủ lĩnh của Thanh Vũ Uyên là một thiếu gia được bao bọc tốt nhưng lại độc ác, đây là lần đầu tiên Hà Cửu Hoa nhìn thấy dáng vẻ này của Thượng Cửu Hi.

"Anh cũng là người tốt." Cậu lẩm bẩm, nhưng Thượng Cửu Hi đã ngủ gục trên vai cậu, không nghe thấy cậu nói gì. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro