5
Phần đầu tiên trong bộ phim chủ chốt mùa thu của CZ chính thức bước vào giai đoạn quay chụp. Vai chính công là ngôi sao trẻ đang lên La Ngôn, vai chính thụ là tân nhân Lưu Vũ, bối cảnh thanh xuân vườn trường.
"Chuẩn bị, diễn!"
Giáo bá La Ngôn nghênh ngang đi vào lớp sau vài ngày trốn học, đám đàn em vừa nhìn thấy cậu ta thì đã lập tức lao đến ôm chân gào khóc nức nở: "Ngôn ca, anh nhất định phải đòi lại công bằng cho Đồng Vĩ!"
La Ngôn nhìn nam sinh bó bột ngồi ngồi trên xe lăn, nhíu chặt mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao mày lại ra nông nỗi này?"
Đồng Vĩ uất ức dụi mắt, Trương Tùng vừa vỗ vai nó vừa tức giận kể: "Ngôn ca, anh cũng biết là thằng Vĩ thích hoa khôi trường mình mà. Mấy ngày trước nó lấy hết can đảm đi tỏ tình nhưng bị người ta phũ phàng từ chối, còn khinh bỉ mắng nó là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Cứ tưởng thế là xong, ai ngờ trên đường về nó lại bị tên giáo thảo Lục Cảnh chặn đường đánh gãy chân, còn cảnh cáo sau này không được mơ tưởng tới Lưu Vũ nữa. Anh nói xem có quá đáng không?"
"Thằng Vĩ tỏ tình hoa khôi thì liên quan gì tới tên Lục Cảnh đó?"
"Em nghe nói Lục Cảnh đang theo đuổi Lưu Vũ."
La Ngôn vốn nóng tính như lửa, nghe xong liền đập bàn gầm gừ: "Được lắm Lục Cảnh, dám động đến người dưới trướng tao, mày tới số rồi."
Thấy cậu ta hùng hổ muốn xông ra ngoài, đám đàn em vội tiến lên ngăn cản "Ngôn ca, sắp tới giờ học rồi, tên kia chắc hẳn đã an ổn ngồi trong lớp, chúng ta đi bây giờ sẽ kinh động nhà trường làm mọi chuyện phức tạp hơn. Em nghĩ nên để lúc tan học rồi tìm hắn cũng không muộn."
La Ngôn có vẻ hơi xuôi khí, hừ một tiếng quay lại chỗ ngồi của mình, còn không quên dặn dò: "Lát nữa gửi thư khiêu chiến của tao cho cả Lục Cảnh và Lưu Vũ, tránh bọn nó chuồn mất."
"Được, em biết rồi."
Tan học, La Ngôn dẫn theo đàn em tới điểm hẹn chờ đợi.
"Chúng mày nói xem bọn nó có dám đến không?"
"Anh yên tâm, hai đứa đó rất trọng sĩ diện, em đưa thư khiêu chiến trước mặt nhiều người như vậy, chúng nó không thể không tới, cùng lắm chỉ dám cao su thôi."
Quả nhiên, không bao lâu sau, Lục Cảnh cùng Lưu Vũ và một vài người khác thong thả xuất hiện.
Không hổ danh là giáo thảo, Lục Cảnh có diện mạo rất nổi bật, thân hình và khí chất cũng không có gì để chê. Nhưng người đang sóng đôi cùng hắn lại thu hút ánh nhìn hơn cả.
Quả nhiên xứng danh hoa khôi học đường!
Lục Cảnh nhìn Đồng Vĩ đang ngồi trên xe lăn, xì một tiếng khinh bỉ: "Vẫn chưa chết tâm, còn gọi người giúp đỡ cơ à? Xem ra lúc trước tôi vẫn nhẹ tay với cậu nhỉ?"
Đồng Vĩ nắm chặt tay vịn, khuôn mặt vặn vẹo vì phẫn nộ, nhưng nó chưa kịp nói gì thì La Ngôn đã âm trầm lên tiếng: "Tôi cho các cậu hai lựa chọn. Một là xin lỗi Đồng Vĩ, tôi sẽ đánh gãy chân Lục Cảnh. Hai là quỳ xuống xin lỗi Đồng Vĩ, tôi sẽ nhẹ tay hơn một chút."
Lục Cảnh như nghe được thứ gì hài hước lắm, cười to: "Bảo bổn thiếu gia xin lỗi? Đúng là nực cười! Cậu tưởng tôi sẽ sợ mấy tên nhóc chỉ biết công phu mèo cào như các cậu à?"
Lưu Vũ đứng ở một bên, cao lãnh tựa đóa hoa trên núi tuyết, mở miệng lại như lấy gai đâm người: "Sao tôi phải xin lỗi? Cậu ta chính là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Lần thứ hai bị người trong lòng nhục mạ, Đồng Vĩ khổ sở gục mặt xuống, hai tay bấu chặt vào thành vịn xe lăn.
"Tôi đã cho các cậu cơ hội, là các cậu không biết trân trọng."
La Ngôn hung ác nhìn cặp đôi ngạo mạn trước mắt, phất tay cho đàn em lao lên hỗn chiến. Lục Cảnh cũng ra hiệu cho tùy tùng ra trận, bản thân hắn che chở Lưu Vũ đứng sang một bên quan sát.
Đàn em của giáo bá đúng là chỉ có công phu mèo ba chân, sau một vài phút đã bị tùy tùng của giáo thảo đánh tới đổ ngang ngã dọc. Lục Cảnh đắc ý quay sang nhìn Lưu Vũ, cực kỳ giống một con công đực xòe đuôi.
Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên mặt hắn đã đông lại.
La Ngôn tự thân ra trận, lấy một địch năm, vô cùng thuận lợi mà hạ gục toàn bộ tùy tùng của Lục Cảnh. Cậu ta giao bọn họ cho đàn em trói lại, chậm rãi bước từng bước tới trước mặt Lục Cảnh và Lưu Vũ.
Giáo thảo dù đã đổ mồ hôi đầy đầu nhưng vẫn cố ra vẻ trấn định, tiến lên che chắn trước người Lưu Vũ, mạnh miệng đe dọa: "Nếu cậu dám đụng tới tôi, Lục gia nhất định sẽ không tha cho cậu."
La Ngôn cười khẩy: "Một Lục gia cỏn con còn chưa đủ để tôi bỏ vào mắt."
Giáo thảo nghe vậy, con ngươi lập tức trợn to. Ngữ khí này... dường như hắn đã đá phải ván sắt rồi!
La Ngôn chỉ huy cả đoàn người đi tới phòng thiết bị hẻo lánh, vứt Lục Cảnh cho đàn em, dặn bọn họ phải "chăm sóc" hắn thật tốt, sau đó túm Lưu Vũ tới trước mặt Đồng Vĩ.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, xin lỗi đi."
Lưu Vũ chán ghét nhìn nam sinh đang ngồi trên xe lăn, ngậm miệng không nói lời nào.
"Là cậu tự tìm."
La Ngôn âm trầm mắng một câu, bế Lưu Vũ ngồi lên ghế rồi ngoắc tay gọi Trương Tùng sang phân phó: "Cởi quần cậu ta ra."
Đám đàn em ngơ ngác, Lục Cảnh bên kia đang bị đấm đá hội đồng cũng không nhịn được mà gào lên: "Thằng bỉ ổi, có gì thì cứ nhắm vào tao, đừng đụng đến Lưu Vũ."
La Ngôn phiền phức che lỗ tai.
"Bịt mồm nó lại! Còn mày nữa, ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy mệnh lệnh của tao à?"
Đám đàn em hoàn hồn, lập tức đi tìm giẻ lau bịt miệng Lục Cảnh. Hắn đã không nói được, chỉ có thể trợn mắt gầm gừ thể hiện sự phẫn nộ.
Đồng Vĩ nơm nớp lo sợ cất tiếng: "Ngôn ca, làm vậy có hơi quá đáng không?"
La Ngôn tức giận lườm nó một cái: "Thằng ngu, mày còn định làm chuột khóc mèo à? Sao không nghĩ đến hai cái chân của mày đi?"
Đồng Vĩ nhớ lại lời của bác sĩ, đôi chân này không biết tới khi nào mới có thể đứng dậy được, cúi đầu cắn môi không nói thêm gì nữa.
Trương Tùng cũng bắt đầu động thủ cởi quần Lưu Vũ xuống, đôi chân dài trắng nõn lập tức bại lộ dưới tầm mắt mọi người.
Lưu Vũ vừa giãy giụa vừa mắng: "Đồ lưu manh, buông tôi ra!"
La Ngôn một tay ghì chặt gáy cậu để hôn môi, một tay luồn vào áo đồng phục xoa nắn bộ ngực nhỏ.
Lưu Vũ chẳng mấy chốc đã bị hôn tới mơ hồ, cả người cũng bị sờ nhũn ra, khó chịu vặn vẹo thân dưới.
La Ngôn cảm nhận được biến hóa của cậu, cười khẽ một tiếng rồi di chuyển bàn tay xuống quần lót trắng đã ướt đẫm, cách một lớp vải ma sát hoa huyệt.
"Đừng... đừng chạm vào nơi đó... a a..."
Nghe tiếng rên rỉ ngọt nị của Lưu Vũ, người trong phòng đều đỏ bừng mặt. Đồng Vĩ ngồi ngay đối diện còn có thể thấy rõ hình dáng môi hoa nhô lên dưới lớp vải mỏng manh.
La Ngôn chỉ mới mài một chút, hoa huyệt của Lưu Vũ đã hộc ra dâm thủy. Cậu ta dứt khoát cởi chiếc quần lót đẫm nước ném cho Đồng Vĩ.
"Thích thì mang về làm kỷ niệm."
Mặt Đồng Vĩ lập tức nóng phừng như bị thiêu đốt, vừa muốn mở miệng nói thì đã bị cảnh xuân trước mắt dọa đến hồn phi thiên ngoại.
La Ngôn tách chân của Lưu Vũ sang hai bên, dương vật và song huyệt liền theo đó mà lộ ra rõ ràng. Lưu Vũ càng lắc người chống cự thì càng bị ghì chặt hơn, còn bị La Ngôn chơi xấu cắn lên vành tai nhạy cảm, kích thích đến độ mật dịch liên tiếp rỉ ra.
La Ngôn nhướn mày hỏi Đồng Vĩ: "Muốn sờ thử không?"
Hoa khôi của trường, bạch nguyệt quang tưởng chừng không thể với tới lúc này lại mở rộng thân thể ngồi trước mặt mình, Đồng Vĩ nhất thời cảm thấy không chân thực, lóng ngóng không biết phải làm sao.
La Ngôn thầm mắng tên ngốc này đúng là gỗ mục không thể điêu, liền đơn giản mặc kệ nó, một tay nắm lấy dương vật xinh xắn của Lưu Vũ bắt đầu tuốt lộng, một tay vuốt ve phần đùi trong non mịn.
"Thật kỳ quái... a... ha..."
Thiếu niên ngây thơ chưa bao giờ nếm trải khoái cảm tình dục, lúc này đã bị trêu chọc đến mơ màng hồ đồ.
Đồng Vĩ nhìn bộ dáng động tình của Lưu Vũ, cổ họng ngày một khô khốc, vô thức vươn tay chạm vào hoa huyệt ướt át đang mấp máy liên tục kia. Cảm xúc mềm mại trơn trượt khiến nam sinh luyến tiếc rời đi, cứ như vậy nhẹ nhàng mân mê hai cánh môi hoa đỏ hồng.
Đám đàn em cũng không biết từ khi nào đã tụ tập lại đây ngắm mỹ nhân, vừa nhìn chằm chằm tay Đồng Vĩ vừa ghen tị muốn chết.
Lại thêm hoa huyệt được chăm sóc, Lưu Vũ nhanh chóng đạt tới cao trào lần đầu tiên, dương vật bắn ra tinh dịch rồi ỉu xìu cụp xuống, hoa huyệt cũng ồ ạt trào ra dâm thủy, tưới đầy lên tay Đồng Vĩ.
Đồng Vĩ giật bắn người rút tay về, La Ngôn thấy vậy liền mắng một câu đồ vô dụng. Cậu ta bế Lưu Vũ đứng dậy, đặt người nằm ngửa lên bàn, banh hai chân cậu ra rồi bắt đầu dùng ngón tay mở rộng hoa huyệt.
"A... ngứa quá... khó chịu..."
Lưu Vũ lúc này chỉ còn biết hàm hồ rên rỉ. La Ngôn đợi tới khi đã nới rộng vừa đủ, lập tức giải phóng dương vật đã sớm căng cứng của mình, chống thẳng nó trước hoa huyệt của người dưới thân, từng bước từng bước đi vào.
Cảm giác trướng đau khiến Lưu Vũ nháy mắt bừng tỉnh, vội vã nhổm người nhìn xuống thì thấy con quái vật khổng lồ kia đang muốn tiến vào cơ thể mình. Cậu sợ hãi lắc đầu, chống tay lên ngực La Ngôn với ý định đẩy cậu ta ra.
"Không cần, không cần đi vào. Nó to như vậy, tôi sẽ bị xé rách mất!"
La Ngôn cầm chặt tay Lưu Vũ đặt sang hai bên, cúi người hôn môi trấn an cậu, từ day cắn hạt châu nhỏ xinh đến cuốn lấy đầu lưỡi rụt rè. Khi Lưu Vũ đã bị phân tán sự chú ý, cậu ta nhân cơ hội đưa toàn bộ dương vật đang mắc kẹt của mình vào.
"Ưm... ưm..."
Cả người Lưu Vũ như bị xé rách, đau đến ứa nước mắt nhưng tiếng hét đã bị La Ngôn dùng nụ hôn chặn lại, chỉ có thể đáng thương mà nức nở trong cổ họng.
Vừa mới đi vào, La Ngôn đã cảm thấy dương vật của mình bị tầng tầng lớp lớp vách thịt gắt gao hút lấy.
Quả nhiên là hoa huyệt của xử nam, chặt đến mức làm người ta sướng bay lên trời!
Cậu ta đợi một chút để Lưu Vũ thích ứng rồi mới bắt đầu di chuyển, nắm lấy hai hõm eo mạnh mẽ cắm rút.
"Đồ khốn... đau quá..."
Lưu Vũ vừa cào lên tay La Ngôn vừa khóc, lần đầu tiên đương nhiên sẽ rất đau, đặc biệt là với người song tính có hoa huyệt nhỏ bé hơn bình thường như cậu.
"Ngoan, chịu đựng thêm chút nữa là tốt rồi."
Tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước nhóp nhép không ngừng vang lên. Lưu Vũ cũng dần dần cảm nhận được khoái cảm, nhất là khi La Ngôn chạm đến điểm nào đó trong cơ thể cậu.
"Cậu... chậm lại một chút... quá nhanh... tôi không chịu nổi..."
La Ngôn không thèm để ý tới lời khẩn cầu của Lưu Vũ, cứ thế điên cuồng đưa đẩy. Cậu ta đã sớm tìm được điểm G của đối phương, kiên định tấn công chỗ đó khiến Lưu Vũ đạt cao trào tới mấy lần.
Còn bản thân La Ngôn thì ngược lại, sức bền và độ kéo dài đều rất tốt, mất thời gian thật lâu mới có thể bắn ra. Nhưng có vẻ tiểu huynh đệ của cậu ta còn chưa thỏa mãn, vẫn hùng dũng dựng thẳng lên, La Ngôn đành phải tiếp tục đè Lưu Vũ ra làm.
Đợi tới khi giáo bá thỏa mãn kéo quần lên, Lưu Vũ đã mệt đến độ ngất đi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp treo đầy nước mắt, khắp thân thể trải rộng những dấu hôn tím xanh. Phần thân dưới mới đặc biệt thê thảm, hai chân dang rộng, hoa huyệt bị làm tới sưng đỏ, tạm thời không khép lại được, run rẩy chảy ra tinh dịch trắng đục hòa cùng máu tươi và dâm thủy tạo thành một vũng nước lớn trên mặt bàn.
"Cắt. Làm tốt lắm!"
Kết thúc cảnh quay cuối cùng, La Ngôn vội nhận lấy áo mà nhân viên đưa qua rồi choàng lên người Lưu Vũ. Nhìn thiếu niên đỏ mắt khóc thút thít, cậu ta mềm lòng tới rối tinh rối mù, lập tức ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi.
Lưu Vũ cũng biết một khi đã chọn công việc này thì phá thân là điều không thể tránh khỏi. Nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng từ trước thì cậu vẫn không nén được cảm giác tủi thân.
"Tiểu Vũ, chỉ cần anh không ghét bỏ, em nhất định sẽ luôn bảo vệ và chăm sóc anh."
Nghe chàng trai nhỏ tuổi hơn nghiêm túc hứa hẹn, nỗi uất ức tủi hổ trong lòng Lưu Vũ tựa như bay đi hơn phân nửa. Mặt và tai cậu đều đỏ rực lên, cố vùi đầu sâu hơn vào lòng người phía trước để che giấu bộ dáng ngượng ngùng.
La Ngôn ghé mắt nhìn xuống, cảm thấy Lưu Vũ thật giống mấy bé thỏ trắng nhút nhát mà gia đình cậu ta từng nuôi.
Đáng yêu và mềm mụp, làm người ta chỉ muốn nâng niu trong lòng bàn tay.
+++
Tác giả đã nói là đừng cố tìm kiếm logic trong fic H rồi cơ mà. Tôi cũng chỉ là người dịch thôi, giải đáp làm sao được😑
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro