Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

after like, after love

tác phẩm: https://archiveofourown.org/works/44207797

tác giả: ellie_lilies

-

tóm tắt:

minhyung cảm giác có một bàn tay vững chắc luôn ở trên trên cổ và nắm lấy tóc mình một cách dễ dàng và thuần thục đến mức khiến anh ngạt thở.

bàn tay của minseok kéo cậu lên với một cú giật mạnh để bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, vô của anh.

"bạn chơi với hỗ trợ khác? ai vậy hả?"

chết tiệt.

-

xung quanh yên tĩnh, ẩn giấu một cái gì đó bí mật - là khoảnh khắc nhỏ khi họ quanh quẩn trên hành lang trống vắng sau khi những người còn lại đã chìm vào giấc ngủ.

đó là hành lang bên cạnh bếp nên có thể đoán được, minseok đang nhấm nháp một ly cola dâu tây mà thỉnh thoảng cậu sẽ nhấp một ngụm khi họ cười khúc khích hoặc cãi nhau về những cậu chuyện phiếm dài hơi, giữ giọng nói thật nhỏ hết mức có thể để không đánh thức những người khác.

còn minhyung, vào phần lớn thời gian, anh chẳng để ý mấy vào nội dung câu chuyện. thay vào đó, ánh nhìn rơi hết vào người hỗ trợ ngồi trước mặt và cái cách mà ánh đèn bếp đổ bóng mềm mại lên khắp người cậu bé xinh đẹp đang ngồi đung đưa đôi chân trên mặt bàn đá cẩm thạch.

mái tóc đen của cậu hỗn độn và rối bù, có một phần tóc rơi trên trán, còn đôi mắt cậu mơ màng vì buồn ngủ, ánh lên lấp lánh. cả người cậu đang được bao bọc bởi cái áo hoodie đen quá cỡ với dòng chữ "gumayusi" màu đỏ ở sau lưng - cái áo mà chẳng còn là của anh nữa vì vài tuần trước minseok đã tuyên bố nó là của cậu ấy. cổ áo khoét sâu làm lộ ra làn da trắng sữa cùng xương quai xanh.

ánh đèn nhà bếp nhảy nhót trên làn da cậu, thắp sáng đôi mắt nâu nhạt xinh xắn của minseok mỗi lần anh nhìn cậu, làm nổi rõ hõm cổ mỗi khi cậu xoay người, nhấp ngụm đồ uống trong tay. thi thoảng còn sót lại vài giọt vương trên môi cậu khiến nó dường như đang tỏa sáng óng ả. mỗi khi minhyung nhìn cảnh này, anh cảm thấy sững sờ, như bị thôi miên và thành thật mà nói, anh có chút phải lòng rồi.

"minhyungie?"

anh giật mình, chớp mắt thật nhanh để lấy lại tiêu điểm nhưng không khỏi bối rối

"hả?"

minseok bực bội, bĩu môi.

"tớ bắt đầu nghĩ mấy cái giờ tập gym đó bắt đầu làm sự tập trung của cậu rối loạn rồi đó, minhyungie"

cậu càu nhàu buộc tội anh và đáng lẽ như mọi lần, minhyung sẽ vội vàng phản biện, nói bay biến đi nhưng tối nay, anh không làm vậy. anh chen vào chỗ ngồi của cậu hỗ trợ nhỏ, vòng tay quanh eo và kéo cậu áp sát mình.

minseok ngừng giữa chừng ngụm cola của mình và thật hài hước khi đôi mắt cậu mở to khi nhận ra cả hai đang ở gần nhau như thế nào, cũng như nụ cười nhếch mép ngày càng rộng trên khuôn mặt của xạ thủ cao lớn.

"cậu đang làm gì thế?"

minseok hỏi một cách đầy cảnh giác, lông mày nhíu lại, mím môi nhưng giọng điệu khó chịu dần dịu xuống khi minhyung phát hiện những vệt đỏ đang dần lan ra trên má và cổ cậu.

xạ thủi ậm ừ đáp lại một cách hài lòng, một tay trượt từ thắt lưng xinh xắn của người kia dọc xuống đùi, chậm rãi đo lường, khiến minseok thở gấp, ngón tay cầm lon cola run lên, những ngón tay cong vào bên trong đầu gối cậu, đẩy rộng để minhyung kéo cậu áp sát vào ngực mình.

minseok thở hổn hển, bối rối, sốc và mặt đỏ bừng.

minhyung giữ một tay trên đùi cậu, tay còn lại duỗi trên eo cậu.

anh nghiêng người về phía trước

"bạn nghĩ tớ đang làm gì hả, minseokie?" - anh thì thầm, môi nở nụ cười toe toét.

hỗ trợ của anh rên rỉ, đẩy bàn tay cầm nước ngọt vào giữa họ một cách nghiêm túc để kéo người kia ra nhưng hành động đó khá nửa vời, đó cũng là cách cậu nắm chặt tay để chọc xạ thủ của mình, cúi gằm mặt và hoàn toàn tránh ánh nhìn của anh.

chết tiệt. minseok thì thào và cố kìm nén âm thanh không phù hợp kẹt trong cổ họng khi nhìn cậu gần như rất sợ hãi vào hành lang trải dài bên cạnh dẫn đến phòng của họ.

nếu lỡ có ai bước vào thì sao?

lỡ- lỡ anh sanghyeok bước vào thì sao?

chúa ơi.

cậu sẽ chết mất.

và tên xạ thủ ngốc của cậu cũng vậy, dẫu cho cả hai đang có khoảnh khắc như k-drama bây giờ.

đúng là đồ ngốc

minseok rên rỉ

main draven, được thôi.

ngay lúc đó, cậu nghe thấy tiếng cười khúc khích của xạ thủ, ngước nhìn lên thì thấy khuôn mặt cười toe toét, cực kỳ thích thú của anh khi nghiêng đầu và lè nhè - "ehhh nhìn kìa, minseokie bây giờ đỏ như quả cà chua vậy."

tim minseok đang đập loạn xạ trong lồng ngực.

"tớ sẽ cắn bạn nếu bạn không thả tớ ra" - cậu đe dọa. rthế nhưng vết đỏ ửng trên mặt cậu chỉ đậm hơn khi cậu thả cái lon xuống quầy và dùng cả hai tay để tạo khoảng cách giữa hai người. cuối cùng lại thành công đâm vào trước ngực minhyung.

cậu lườm người cao hơn dù cậu đang nắm chặt áo.

minhyung cười, dịu dàng và trìu mến nhưng đôi mắt anh không có gì khác ngoài ám muội và say mê khi chúng lướt xuống đôi gò má ửng hồng của cậu một cách chậm rãi và cân nhắc việc nán lại trên đôi môi nứt nẻ run rẩy kẹp giữa hai hàm răng trắng như ngọc của cậu.

những ngón tay của minhyung luồn dưới gấu áo hoodie và áp vào xương hông của cậu, ngón tay cái uể oải lướt trên cạp quần. cơ thể minseok di chuyển trước khi anh có thể kiềm chế, cong người vào cái chạm nóng như thiêu đốt của xạ thủ, một tiếng rên rỉ phản bội cậu thoát ra khỏi miệng trước khi cậu có thể tự giúp bản thân.

mắt minhyung mở to ngay khi minseok mím chặt miệng, mắt cậu mở to và khuôn mặt cậu chẳng khác gì quả cà chua.

chết tiệt

và rồi minhyung rướn người về phía trước, trước khi minseok kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh kéo ngón tay từ chân đến bên trong đùi cậu và để hơi thở nóng hổi phả vào đôi tai đỏ ửng của hỗ trợ nhỏ.

"phải hôn tớ trước đã, cục cưng" - anh ậm ừ, giọng trầm xuống.

minseok tích cực rên rỉ .

"bạn thật vô liêm sỉ" - hỗ trợ nhỏ nghẹn ngào, tức giận, cảm bối rối nhưng vẫn nắm chặt lấy vạt áo trước của xạ thủ mạnh đến nỗi các khớp ngón tay của cậu trắng bệch.

đáp lại, cậu nhận được một nụ cười toe toét từ xạ thủ của mình.

"có thể, nhưng ít nhất anh không ghen tị với việc em nói về mẫu người lý tưởng của mình trên stream" - anh trêu chọc, lướt ngón tay cái lên bên trong đùi và thích thú khi cảm thấy cậu rùng mình.

minseok nhăn mặt.

"tớ không bao giờ làm vậy."

"ừm."

"bạn mới là người làm vậy."

"trông bạn giống như sẽ đốt nhà bất cứ khi nào tớ nhắc đến từ "bạn gái" trong stream của mình ngay cả khi ngữ cảnh thậm chí không liên quan đến tớ."

"nếu không liên quan vậy sao bạn phải làm vậy??"

minhyung không thể chịu đựng được nữa. anh phải rướn người về phía trước và đặt một nụ hôn bên dưới dái tai cậu, ở một điểm mà anh biết sẽ biến hỗ trợ của mình thành một mớ hỗn độn run rẩy.

"bạn là hỗ trợ hay ghen nhất mà tớ biết."- anh thì thầm trên làn da cậu, ấm áp và vô cùng yêu thương.

nhưng sau đó, minhyung cảm thấy một bàn tay rắn chắc luồn qua cổ và vai anh để nắm lấy tóc anh một cách dễ dàng và thuần thục đến mức khiến anh ngạt thở, điều này phần nhiều cho thấy rằng cậu là người đang dụ dỗ và chơi trò bạn trai nóng bỏng ngay bây giờ đúng không?

bàn tay của minseok kéo anh lên với một cú giật mạnh để bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, vô hồn của anh.

"bạn chơi với những hỗ trợ khác? họ là ai hả?"

chết tiệt.

minhyung cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

chết tiệt.

minseok này thật nóng bỏng.

anh lắp bắp, đột nhiên sức mạnh biến mất từ ​​​​lâu, thay đổi và nhìn người hỗ trợ của anh ta cười nhếch mép, tự mãn, thích thú, vẫn còn bối rối nhưng thật nóng bỏng.

chúa ơi, minhyung khốn nạn quá.

và anh yêu mất rồi.

lần này, minseok là người kéo anh xuống để chạm môi anh và cảm giác như anh đang rơi vào lưới tình một lần nữa vậy.

miệng của minseok thật mềm.

cậu ấy nắm tóc anh thật chặt. vị của cậu như cây kẹo mút hương dâu vậy.

anh sắp mất trí rồi.

họ hôn nhau hết lần này đến lần khác, cảm giác như là mãi mãi và khi kết thúc minhyung cảm thấy mình như một cô dâu ngượng ngùng. mặc dù minseok trông cũng như cậu với má đỏ bừng, tóc bù xù, môi sưng lên và mắt long lanh.

"bạn đẹp chết đi được" - minhyung nghẹn ngào thốt lên, mất thần trí vì hỗ trợ xinh đẹp của mình.

minseok cười khúc khích, tự phụ, mềm mại, thích thú vô cùng.

"không có hỗ trợ nào khác trên thế giới xinh đẹp như tớ, heh." - cậu vui vẻ đáp lời, nhe răng cười toe toét.

và minhyung chỉ có thể gật đầu một cách bất lực, môi nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc ngốc nghếch, nụ cười mà anh đã luôn tồn tại kể từ khi anh bên cậu, chân thật, mãi mãi và kéo anh tiến về phía trước. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro