Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Hatsuhinode* (1)

Hatsuhinode (初日の出) là bình minh đầu tiên của năm mới trong văn hóa Nhật Bản. Người Nhật sẽ ngắm mặt trời mọc vào ngày 1/1 để đón may mắn, sức khỏe và hạnh phúc, thường ở đỉnh núi, bờ biển hoặc nơi có tầm nhìn đẹp.

_______________________________

1 tháng 1, 2020

Utahime chỉ biết năm mới đã đến khi nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa. Cô hầu như không nhìn lên khỏi cuốn sách, chỉ thoáng liếc đồng hồ báo thức bên cạnh giường để xác nhận thời gian. Thường thì cô sẽ không bao giờ thức khuya đến vậy, nhưng hôm sau là ngày nghỉ lễ và không ai có thể trách cô ngủ muộn. Tuy vậy, cô vẫn thở dài một cách khó chịu. Giấc ngủ dường như rất khó đến trong mấy ngày qua, và cô hy vọng rằng cuốn hồi ký khô khan này sẽ giúp cô rơi vào trạng thái mê man. Utahime gấp trang sách lại và không cưỡng được việc mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.

Không có gì từ Shoko.

Họ đang trong tình trạng ngừng liên lạc kể từ khi toàn bộ nhân viên trong trường bị triệu tập để "tường thuật lại" sau vụ cháy tại cơ sở Tokyo. Cảm giác rằng việc trò chuyện giờ đây quá nguy hiểm khiến Utahime trở nên cảnh giác. Cô khá chắc chắn rằng đó thực sự là một cuộc thẩm vấn hơn là một cuộc tường thuật lại sự việc. Không thể không nhận thấy rằng Utahime đã có mặt tại cơ sở Tokyo một cách bất ngờ, không có giấy phép và rằng cô đã bị một cô gái trẻ, Nitta, nhìn thấy khi đi về phía kho chứa lời nguyền vài giờ trước khi xảy ra vụ cháy kinh hoàng.

Trong những ngày sau đó, vẫn còn rất nhiều sự mơ hồ. Những chú nguyền vẫn còn lẩn khuất trong kho dưới đất, cản trở các cuộc điều tra, nhưng một vài sự thật đã dần sáng tỏ.

"Người ta tin rằng đám cháy bắt nguồn từ một trong các hầm chứa những di vật của Gojo Satoru," đại diện của Chỉ huy chú thuật đã nói với cô trong cuộc phỏng vấn.

Utahime chỉ chớp mắt nhìn người đàn ông trong bộ suit, như bất kỳ người phụ nữ vô tội nào khác.

"Chẳng phải cô đã phản đối mạnh mẽ quyết định của hội đồng về việc chôn cất di vật của cậu ta trong kho chứa đó sao?"

"Phải vậy không?" Cô đáp lại một cách mơ hồ.

"Thực tế, cô đã viết một bức thư phàn nàn mạnh mẽ yêu cầu thiêu hủy theo nguyện vọng của cậu ta," người đại diện nói và đẩy một bản
sao của chính bức thư đó về phía cô.

Từ khoảnh khắc đó, Utahime nhận ra mình phải cẩn trọng. Dù đã là một nhân viên mẫu mực suốt nhiều năm, nhưng giờ đây cô đang bị nghi ngờ, và có lẽ không phải không có lý do. Với các cấp trên, một trận cháy kinh hoàng đã xảy ra và phá hủy di vật quý giá của một người đàn ông quý giá ngay sau khi một người phụ nữ không được phép xuất hiện đã yêu cầu thiêu hủy di vật đó. Utahime có lẽ cũng sẽ nghi ngờ chính bản thân mình. Sợi dây cứu vớt duy nhất của cô là việc không có hệ thống camera giám sát tại cơ sở Tokyo (quá hiện đại đối với các cấp trên) và Shoko đã cung cấp cho cô một alibi yếu ớt.

Nhưng từ giờ trở đi, Utahime sẽ coi mình như một người bị giám sát chặt chẽ. Ngay cả việc trao đổi với Shoko qua tin nhắn mã hóa cũng cảm thấy quá nguy hiểm.

Utahime chuyển sang một nguồn tin tức và lướt qua các tiêu đề. Cháy rừng ở Úc, những bức ảnh về nhà lãnh đạo thế giới kỳ lạ với làn da cam, báo cáo về các đợt bùng phát viêm phổi ở một tỉnh của Trung Quốc, nhưng chẳng có gì quá bất thường xảy ra xung quanh Tokyo. Utahime không chắc mình đang tìm kiếm gì. Cô chỉ cảm thấy chắc chắn rằng... có điều gì đó sắp xảy ra.

Và cô đã đúng, tất nhiên, nhưng lúc đó vẫn còn năm phút nữa mới đến nhà cô.

Quyết định rằng thứ cô cần để dễ ngủ là một tách trà không caffeine, Utahime đứng dậy khỏi futon và đi qua cửa nối vào phòng khách của mình, rồi tiến vào bếp. Cô đổ nước vào ấm đun và bật nó lên, rồi đứng đó, ngáp dài và xoa xoa cổ đau nhức khi nghe tiếng pháo từ xa vọng lại từ Kyoto.

May mắn là tiếng ồn không làm phiền hai con mèo của cô—Tsuki và Taiyo. Taiyo, với bộ lông dày mượt trắng xám và đôi mắt to tròn, cuộn mình quanh chân cô, khe khẽ rên rừ như muốn cô chú ý đến nó. Còn Tsuki, mềm mại như một đám mây trắng muốt, ngồi trên kệ tủ bếp, đôi mắt long lanh ánh lên giữa bóng tối.

Bỗng nhiên, Taiyo nhảy lên rồi vội vàng chạy vào phòng ngủ, hoảng hốt. Utahime nhìn xuống dưới chân trong sự bối rối mệt mỏi-

Chuông cửa reo.

Một lúc lâu Utahime không nhúc nhích. Cô nhớ mình đã từng đọc rằng yakuza thường thực hiện các vụ ám sát vào đêm giao thừa, bởi không ai sẽ báo cáo tiếng súng giữa những tiếng pháo nổ ầm ầm. Nhưng cô tự nhủ, yakuza có lẽ là mối đe dọa duy nhất mà cô không cần lo lắng trong công việc của mình. Dẫu vậy, không ai lại bấm chuông vào nửa đêm trừ khi họ gặp rắc rối hay có mục đích không tốt.

Utahime di chuyển cẩn thận qua căn nhà, ánh mắt lo lắng hướng về phía cửa trước. Khả năng bẩm sinh của cô đã luôn giúp cô cảm nhận được năng lượng nguyền rủa của người khác, một yếu tố quan trọng trong việc cô có thể điều khiển nó. Nhưng hôm nay, cô chỉ cảm nhận được một sự tĩnh lặng lạ lùng ngoài cửa nhà mình.

Nếu đây là học sinh của cô đang chơi khăm, thì cả đám sẽ phải chịu hình phạt đến tận năm mới sau.

Cô từ từ mở cánh cửa, chỉ mở vừa đủ để có thể nhìn ra ngoài.

Ấn tượng ban đầu của cô là có lẽ cô đã quá vội vàng khi không nghĩ tới yakuza, vì người đàn ông đứng đó, dựa vào khung cửa, đang mặc một bộ vest không vừa và đeo kính râm đen.

Nhưng vì chỉ có yakuza, những kẻ ngớ ngẩn và Gojo Satoru mới đeo kính râm vào ban đêm, Utahime cảm thấy một cảm giác nhận thức mạnh mẽ dội vào bụng cô như một viên gạch, và trong cơn hoang mang, tay cô buông lỏng khiến cánh cửa mở rộng hơn.

"Vậy," Gojo nói, giọng anh ta bình thản nhưng ẩn chứa chút gì đó châm biếm, "một vài chuyện."

Utahime đứng sững sờ, không thể thốt nên lời.

"Đã là năm 2020 rồi. Tôi đã bỏ lỡ sinh nhật lần thứ ba mươi, giờ có người khác sống trong căn hộ của tôi ở Tokyo, ngân hàng đã đóng hết tài khoản của tôi và lấy hết tiền, hoàng đế đã thoái vị, có cả một trang Facebook toàn meme về cái chết của tôi, và Arya giết Vị vua đêm trong Game of Thrones...? Cái quái gì đang diễn ra thế này?"

Anh ta từ từ kéo kính râm kiểu phi công xuống, đôi mắt anh nheo lại, và dù đang ở trong bóng tối của hiên nhà, cô vẫn có thể cảm nhận được sự mệt mỏi sâu thẳm trong đôi mắt ấy.

"Và nhìn cái vẻ mặt không ngạc nhiên của chị khi thấy tôi, tôi đoán là tôi không hề tưởng tượng ra cảnh chị đứng trước mặt tôi lúc tôi tỉnh dậy." Môi anh thoáng cười, nhưng nụ cười ấy có vẻ mỏng manh lạ thường. "Chị đã làm gì với tôi, Utahime?"

"Tôi?" Cô há hốc miệng, hoàn toàn bất ngờ. "Cậu-"

Cô ngừng lại ngay lập tức. Mặc dù anh ta đã khiến cô khó chịu, cô vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn người đàn ông đứng trước mặt mình có phải là Gojo Satoru thật hay không. Cô từng gặp những chú thuật sư, những người sử dụng thuật thức có thể biến hình, thay đổi cơ thể để thành người khác.

"Cậu làm gì ở đây?" Cô hỏi, cố gắng kiềm chế sự căng thẳng trong lòng.

"Lạnh quá đi." Anh giả vờ rùng mình. "Ít nhất mời tôi vào đi chứ."

"Trước tiên nói cho tôi biết cậu ở đây làm gì," cô nói, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Nếu đây thực sự là Gojo Satoru, hay là hồn ma của anh ta, thì có thể đây là một sự trả thù.

Anh thở dài một cách mệt mỏi. "Tôi đã có một tuần thật tồi tệ, Utahime. Tôi tỉnh dậy trong tình trạng chết, tôi nghĩ vậy, tôi mất đi Lục Nhãn, tôi không biết ai có thể tin tưởng, nên tôi làm cái duy nhất tôi nghĩ ra và đến với người tôi tin tưởng nhất trên đời."

Trái tim cô ngừng đập. "Cậu đến với tôi?" Cô hỏi, mắt mở to, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

"Không, tôi đã đến gặp Ijichi," anh nói với vẻ thiếu kiên nhẫn, "nhưng giờ anh ta cũng không sống ở đó nữa, nên tôi đến với người mà ít nhất tôi biết sẽ không lợi dụng tôi trong tình trạng thảm hại này."

Ngón tay Utahime siết chặt lên cạnh cửa, sẵn sàng đóng sầm cửa lại.

"Điều gì đã xảy ra với Ijichi? Anh ta chết rồi à?" Anh hỏi, không tỏ ra đau lòng lắm trước khả năng đó.

"Anh ấy nghỉ hưu sau khi cậu... chết."

"Lãng mạn thật đấy."

"Đó là Ijichi."

"Chắc là chị không bỏ lỡ ngày nào ở trường đúng không?" Anh ta đoán.

"Dĩ nhiên là không," cô đáp, giọng cứng nhắc. "Tôi phải làm việc thay cậu."

Anh ta hít một hơi dài rồi khoanh tay trước ngực. "Ôi là lạnh quá đi, Utahime..."

Cô lén rên rỉ trong lòng và lùi lại một bước. Dù đây không phải là Gojo Satoru, nhưng anh ta đã diễn quá đạt đến mức xứng đáng thắng cuộc này. Chút hơi ấm còn sót lại trong căn nhà của cô đã hoàn toàn bay đi mất từ khi anh bước vào cửa, và khi anh vào trong, trông anh cũng chẳng vui vẻ gì hơn. Ngược lại, Utahime đã quen với cái lạnh rồi. Cô đã mặc hai lớp quần áo ngủ dày và một chiếc áo khoác  lớn đến mức cả gia đình bốn người có thể chui vào ẩn náu bên trong.

"Cậu làm sao mà tìm được địa chỉ của tôi vậy?" Cô hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

"Tôi biết là chị sống ở khuôn viên Kyoto. Tôi chỉ cần theo mùi của một người phụ nữ độc thân tuổi ba mươi và thức ăn cho mèo, còn lại thì..."

Phần còn lại của câu nói đã biến thành quá khứ ngay lập tức, khi chiếc dép của cô bất ngờ gặp phải gáy anh ta. Gojo trừng mắt nhìn cô, và Utahime nhặt lại chiếc dép, suy nghĩ một lúc. " Vô Hạn của cậu thật sự đã mất rồi..." Trong lúc bực tức, cô không ngờ sẽ đánh trúng anh ta. Giờ thì, mức độ nghiêm trọng của tình huống này dường như rõ ràng hơn bao giờ hết. "Cậu đã mất thuật thức Vô Hạn."

"Ôi không," anh ta đáp, miệng nở một nụ cười và gõ tay lên ngực. "Tôi vẫn còn nó. Chị biết không, bốn mươi phần trăm dòng họ Gojo đều có thuật thức này? Nhưng nếu không có Lục Nhãn... nó giống như có tài năng âm nhạc của Beethoven nhưng lại bị điếc, không thể dùng được."

Anh ta quay người và giẫm mạnh vào phòng khách của cô. Phòng khách chủ yếu bị chiếm đóng bởi chiếc bàn kotatsu với chăn nặng che đi bộ phận làm nóng bên dưới. Dù máy sưởi không bật, hai con mèo của cô vẫn nép mình trong những nếp gấp của chăn, mắt nhìn chăm chú người khách lạ này mà không có lấy một chút ấm áp.

"Tôi biết mà," Gojo nói, giọng đầy cảm xúc. "Tôi biết chị sống thế này mà! Mèo - tatami và màn trượt - và có lẽ còn một cái đài nước tre ngọt ngào ở ngoài."

Utahime thà chết còn hơn thừa nhận anh ta đã đoán đúng câu cuối. Cô nhìn anh ta ngồi xuống cạnh kotatsu, vắt chân lên trên chăn. Cả hai con mèo chạy vội đi mất. "Cởi giày ra!" Cô ra lệnh, vươn tay xuống đánh vào mắt cá anh ta.

Cô bắt đầu nghĩ có lẽ đây thật sự là Gojo. Không ai khác có thể chọc tức cô như vậy! Dù rất tức giận, cô vẫn với tay dưới bàn để bật máy sưởi lên rồi đứng thẳng dậy. "Tôi sẽ đi pha trà. Cậu có muốn không?"

Cô phải gạt bỏ cảm giác kỳ lạ khi mời một người đang chết, hay nói đúng hơn là đáng ra phải chết, uống trà.

"Có nước trái cây không?"

"Không."

"Được rồi, nhưng tôi muốn có đường."

Cô nhăn mặt. Đường chỉ làm hỏng vị trà, nhưng nếu đó là yêu cầu của vị khách đã chết này, thì sao cũng được. Cô bật công tắc đèn để tìm lọ đường, nhưng khi Gojo rên rỉ, cô vội vàng tắt ngay. Anh có vẻ đang gặp khó khăn với đôi mắt mới của mình. Dù sao đi nữa, ánh trăng từ cửa sổ đủ để cô nhìn rõ trong bếp nhỏ.

Khi cô đặt lọ đường lên bàn, Gojo đã rót vào cốc trà của mình ít nhất bốn thìa đường đầy. Cô để ý đôi tay anh và nhận ra phần tay áo của bộ vest đen anh đang mặc bị ngắn. Rõ ràng là nó không vừa vặn với anh.

"Cậu lấy bộ đồ này ở đâu vậy?" cô hỏi, lo lắng có ai đó đang nằm trong thùng rác mà không có quần áo.

"Chị có biết là có người để quần áo bên ngoài cho những ai cần không? Mọi người thật tốt bụng."

"Vậy là cậu ăn cắp đồ giặt của người ta."

Gojo khuấy trà, nở nụ cười chế giễu. "Ngay cả chị cũng chẳng muốn tôi xuất hiện trước cửa nhà chị mà không mặc gì, phải không, Utahime?"

Nhiệt độ trên mặt cô trở nên nóng ran, nhưng cô không để lộ ra ngoài sự tức giận của mình. Liệu anh có biết rằng lần cuối cùng cô gặp anh, anh đã chẳng mặc gì, như thể mới sinh ra? Cô đã có quá nhiều việc phải lo lắng lúc đó nên không kịp nghĩ đến chuyện ấy, nhưng giờ cô chỉ có thể tưởng tượng anh đã làm thế nào để thoát khỏi kho hàng đầy nguyền rủa mà không có lấy một mảnh vải trên người.

Cô lại nhớ ra một điều. "Cậu đốt nhà kho à?" cô hỏi.

"Mmm?" Anh rên lên dài, nhấp một ngụm trà ngọt lịm. "Có thể."

"Lý do là gì?"

Ánh mắt anh đối diện với cô. "Còn chị, tại sao lại đem tôi trở lại?"

Cô cứng người lại. "Tôi không phải là người làm vậy."

"Chắc chắn là chị đã nhớ tôi lắm."

"Tôi không đem cậu trở lại," cô lặp lại, bắt đầu mất bình tĩnh.

"Chị ở trong kho với tôi khi tôi tỉnh dậy. Chị nghĩ tôi không nhận ra cái mặt đó đang treo trên tôi à?" Khi anh nói, ngón tay anh đưa ra, di chuyển về phía má phải của cô.

Utahime vung tay đẩy ngón tay anh ra trước khi anh có thể chạm vào vết sẹo trên má cô. Cô đã hiểu rõ cảm giác của anh về khuôn mặt này.

"Đúng vậy, tôi đã ở đó," cô thừa nhận, siết chặt tay quanh cốc trà nóng. "Họ đặt xác cậu vào nhà kho nguyền rủa năm ngoái. Đột nhiên tôi nhận được cuộc gọi từ Shoko nói rằng cậu còn sống. Khi tôi đến, cậu gần như đã hồi phục hoàn toàn. Tôi chỉ dùng thuật thức của mình giúp Shoko hoàn thành nốt phần còn lại, chỉ có vậy thôi."

Ánh mắt của Gojo chưa bao giờ dễ đọc. Mỗi lần cô nhìn vào mắt anh, chúng đầy những điều phức tạp, khiến chúng gần như không còn là con người, nhưng đôi mắt lúc này lại u ám, gần như trống rỗng. Khi anh không cười, như lúc này, cô tự hỏi trong anh còn gì không.

"Chị tin Shoko à?" anh hỏi.

Ngón tay của Utahime cứng lại quanh cốc trà. "Tại sao tôi lại không tin cô ấy."

Tại sao lại không?

Cốc trà của anh trượt trên bàn khi anh từ từ chuyển nó từ tay này sang tay kia, rồi lại quay lại. Utahime nghe rõ tiếng đáy cốc cọ vào những hạt đường anh vô tình làm đổ. "Tôi chết như thế nào?" anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự tò mò.

"Sukuna," cô trả lời ngắn gọn.

"Đoán phần đó rồi. Nhưng là sao?"

Cô lắc đầu, không biết phải nói thế nào. "Tôi... tôi không chứng kiến. Tôi không nhìn thấy. Nhưng..." Utahime nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu như thể muốn quên đi những hình ảnh đau đớn đã in sâu trong tâm trí. "Tôi thấy cơ thể cậu. Cậu bị cắt làm đôi. Chắc chắn cậu đã chết ngay lập tức."

"Ngay cả tôi cũng không thể hồi phục một vết thương như vậy," anh nói với vẻ chán nản.

"Vậy... chắc chắn cậu đã thực hiện một lời thề ràng buộc gì đó," cô nói, giọng có chút chần chừ. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, và đó là điều duy nhất có thể giải thích được. "Tôi nghĩ có thể đó là lý do cậu mất đi Lục Nhãn. Nếu cậu đã đánh đổi nó để..."

"Không," anh cắt lời cô, giọng cứng rắn. "Đó không phải chuyện đã xảy ra."

"Cậu làm sao mà chắc chắn được như vậy?" cô hỏi, nhìn anh chăm chú. Cô biết không phải ai cũng có thể nhớ rõ những điều kiện của lời thề. Itadori Yuji đã không hề hiểu thỏa thuận mà cậu ta đã ký để có thể sống lại - thỏa thuận đã dẫn đến cái chết của Gojo.

"Vì tôi thà chết còn hơn sống như thế này," anh đáp lại, giọng không chút gượng gạo.

Lời thú nhận tàn nhẫn của anh khiến cô chấn động. Anh vừa nói xong thì liền quệt tay, dính đầy đường lên ngón tay rồi từ từ liếm chúng. Bên cạnh anh, Taiyo đã đến gần, cong mình, sẵn sàng đón nhận chút âu yếm từ người vị khách này.

"Điều đó không giống Gojo mà tôi biết," cô nói lạnh lùng.

"Vậy chị có biết tôi là ai không?" anh hỏi, nụ cười khẽ nở trên môi. "Tôi đã chết một năm rồi, có lẽ chị đang nhớ tôi qua lớp kính màu hồng."

"Tôi quá hiểu những khiếm khuyết của cậu rồi, Gojo."

"Vậy tôi có phải Gojo không?" anh hỏi lại, giọng nghi hoặc. "Ngay cả tôi cũng không chắc nữa."

"Chắc chắn là cậu rồi," cô lẩm bẩm. "Nếu không, tôi đã không cảm thấy bực bội như vậy."

Một tiếng cười trầm thấp vang lên từ ngực anh, và anh tựa người vào bàn, chống cằm lên hai tay. "Và chị chắc chắn là Iori Utahime, vì mỗi lần chị cau mày nhìn tôi, tôi lại cảm thấy trong người như có cái gì đó vỡ ra," anh nói, tay đặt lên ngực mình. "Ôi, đúng rồi, như vậy đi. Cứ làm thêm chút nữa đi, làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn."

Utahime cố gắng kìm lại nụ cười nhăn, gắng sức để không để anh thấy được sự rung động bên trong. "Trừ khi cậu sống lại chỉ để làm tôi tức điên lên, nếu không thì chắc chắn có lý do gì đó khiến cậu đến đây."

"Tôi đã nói rồi, tôi không có nơi nào khác để đi."

Cô không thể nào tin điều đó. Cậu có cả một gia tộc mà..."

"Chúng sẽ ăn thịt tôi mất," anh bật cười, đột ngột ngả lưng ra sau. "Anh trai tôi đã cố giết tôi ba lần rồi. Có lẽ lần này anh ấy sẽ thành công."

Utahime nuốt khan, cảm thấy căng thẳng khi ngồi không yên. "Chắc chắn phải có lý do khác..."

"Ai?" anh ngắt lời cô, giọng khô khốc. "Tôi là một con cá voi trắng. Ngay khi mọi người phát hiện tôi còn sống và dễ bắt, tôi chỉ là con mồi trong nước thôi. Ai mà không muốn được ghi danh là kẻ đã giết được 'chú thuật sư mạnh nhất 'thời đại? Chị sẽ phí công dạy tôi hồi phục chỉ để thấy một tên chú thuật sư hạng bốn đâm tôi một nhát dao bấm tuần sau thôi." Anh uống cạn cốc trà rồi đặt xuống. "Có sô-cô-la không?"

Utahime vẫn còn đang bối rối vì những gì anh nói. "Vậy... sao? Cậu định sống ẩn dật à?"

"Còn gì khác tôi có thể làm nữa?," anh trả lời, giọng mệt mỏi.

"Điều tra xem chuyện gì đã xảy ra với cậu?" cô gợi ý. "Tìm cách nào để lấy lại đôi mắt của cậu?"

"Tôi giờ chết ngắc rồi," anh đáp, ánh mắt rơi xuống con mèo đang trườn vào lòng anh. Trông anh không có vẻ gì là quen thuộc với động vật.

Utahime khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đột ngột, gom mấy chiếc tách trà rỗng để mang chúng vào bồn rửa. "Đừng nói với tôi là cậu nghĩ tất cả những gì cậu có chỉ là đôi mắt. Tôi đã thấy cậu đánh bại mấy con chú nguyền cấp một mà chẳng cần sử dụng bất kỳ thuật thức thiên bẩm nào, chỉ để khoe khoang, vậy mà cậu lại giả vờ như mình là kẻ vô dụng. Tôi dám cá là hiện tại cậu vẫn mạnh hơn tôi đấy."

"Ai mà chẳng thế?" anh hỏi cô.

Utahime nín thở, đếm đến năm. Rồi mười. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, Gojo, nhưng chắc chắn có lý do. Cậu đã được trao một cơ hội thứ hai... có thể cho rất nhiều thứ. Cậu định phí hoài nó sao?"

"Chắc là thế," anh trả lời ngay lập tức.

Cô lau tay vào khăn, quay lại nhìn anh. Bên ngoài bầu trời im lặng sau những màn pháo hoa. Đã qua mấy giờ sáng. "Cậu có thể ngủ lại đây tối nay."

"Tôi cá là chị chỉ có futon thôi."

"Tôi chỉ có một futon, và nó là của tôi," cô thừa nhận.

Đầu Gojo ngẩng lên, vui vẻ, và một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi anh. Cô biết anh sẽ nói gì tiếp theo nên đã cắt ngang. "Cậu," cô nói dứt khoát, "sẽ ngủ ở đây. Kotatsu này rất thoải mái."

Nụ cười của anh có phần nhạt đi, mất hẳn sự vui nhộn. "Chắc chắn sẽ ấm hơn là ôm lấy cái khí lạnh băng giá của chị," anh nói.

Cô cố kìm lại không lắc đầu và đi lấy cho anh một cái gối và chăn dự phòng. Cô ném chúng không mấy nhẹ nhàng vào đầu anh rồi quay lại, hướng về cửa lưới dẫn vào phòng ngủ. Trước khi đóng cửa, cô nhìn lại anh, ngắm nhìn cảnh tượng... Gojo đang tựa người vào kotatsu, dưới chiếc chăn ấm áp, tay đấm mạnh vào chiếc gối mỏng trước khi nhét nó dưới đầu. Cảnh tượng ấy thật khó tin... nhưng cũng gần như quý giá. Và cô sẽ phải theo dõi anh. Lời thú nhận của anh rằng anh thà chết còn hơn sống như vậy... cô đã biết anh đủ lâu để nhận ra những lời nào của anh chứa đựng sự mỉa mai và lời nào thực sự là sự thật khắc nghiệt.

"Beethoven bị điếc," cô nói.

"Hử?" anh kêu lên, nhìn lên cô, ngược chiều, ngạc nhiên vì cô vẫn còn ở đó.

"Beethoven bị điếc," cô nhắc lại. "Ông ấy viết Moonlight Sonata vì không còn nghe được các nốt cao. Cậu đúng là một kẻ vô học về lịch sử."

Cô đóng cửa phòng ngủ lại thật mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro