2
Sau khi cậu phản ánh với công ty, Sướng ca đã dành chút thời gian đưa cậu đến phòng khám nha khoa chụp X-quang, đúng là răng khôn, thật khéo bên này mọc hai cái trên dưới, bên còn lại vẫn không thấy gì.
Bác sĩ chỉ vào tấm X-quang răng nói với Lưu Diệu Văn, " Tuy rằng mới 15 tuổi đã mọc răng khôn cũng bình thường, mỗi người có sự di truyền và phát triển không giống nhau, răng khôn này của cháu nếu mọc lên so ra khá tốt, không gây trở ngại cho răng sữa, không nhổ cũng được, như cháu nói cũng không quá đau đớn, mà giờ vẫn chưa nhú lên, nghĩ xem có nên nhổ hay không. "
Lưu Diệu Văn hơi nhíu mày, nhìn Sướng ca một cái, suy cho cùng cậu cũng không được tự ý quyết định, tuy rằng trong đầu chính là nghĩ trực tiếp nhổ đi, để phòng hậu quả nhỡ đâu sau này trên sân khấu nhiễm lạnh bị viêm lại không có thời gian để nhổ thì thật nguy hiểm.
" Cái này có thể nhổ liền nhổ đi, Diệu Văn, em nghĩ sao? "
" OK, nhổ đi "
" Trên dưới đều nhổ phải không ? ", bác sĩ hỏi.
" Vâng ạ "
" Được rồi, cháu nằm xuống trước đi "
Lưu Diệu Văn thời điểm nằm trên ghế khám răng cảm nhận rõ ràng bản thân bị an bài, bác sĩ đang chuẩn bị, cậu lấy điện thoại cấp tốc nhắn tin cho Tống Á Hiên.
" Hiên nhi, em phải nhổ răng khôn, lại còn hai cái, đang nằm rồi ", thêm một cái biểu hiện khóc dữ dội.
Tống Á Hiên trả lời trong vài giây, " Đùa giỡn cái gì, nhổ cái gì, anh vẫn cho rằng buổi chiều em đi nhìn một chút, đừng sợ a, thả lỏng thả lỏng "
" Em hiện tại giống như dê chờ làm thịt "
" Ha ha ha ha ha ha ha ha nhổ xong vẫn là con sói khỏe ", Tống Á Hiên còn gửi nhãn dán là ảnh đại diện weibo của mình.
Lưu Diệu Văn cách một cái màn hình điện thoại phảng phất nghe được tiếng cười của Tống Á Hiên, không khỏi nhếch miệng.
" Mở miệng ra ", bác sĩ đeo khẩu trang và mặt nạ bảo hộ, chuyển đèn soi đến trước mặt Lưu Diệu Văn.
Bị ánh đèn chiếu thẳng không mở được mắt, Lưu Diệu Văn vừa mở miệng vừa đem điện thoại nhét vào túi quần, bác sĩ cầm một cây châm rất dài.
" Là thuốc tê, đừng cử động trong vài giây, há to miệng ra "
Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại và mở miệng, cảm thụ được cái châm tiến vào sau bên trong miệng, đâm từ ngoài vào trong, ấn càng lúc càng mạnh rồi dừng lại.
Cậu cau mày chịu đựng, đại khái ấn 5-6 phút thì bác sĩ buông tay.
" Chờ 1-2 phút "
Mở mắt đưa tay sờ điện thoại thấy Tống Á Hiên gửi tin liên tiếp.
" Vậy em có phải hay không trở về sẽ ăn đồ ăn không ngon? "
" Uống canh, ăn cháo "
" Oh, không phải nhổ rồi chứ , không thể nào, anh không tin, quá nhanh rồi "
" Lưu Diệu Văn "
" Em "
" Nói "
" Chuyện "
" Đi "
Lưu Diệu Văn đầu đầy hắc tuyến, yên lặng trả lời.
" Đến đây đến đây, em vừa gây tê xong, không nói chuyện được, cảm giác lưỡi cũng không di chuyển được "
" Hiện tại có cảm thấy gì không? "
Lưu Diệu Văn đem điện thoại úp lên bụng, quay lại nhìn bác sĩ.
" Cảm giác đầu lưỡi tê rồi, môi cũng hơi tê "
Bác sĩ lấy một dụng cụ đầu nhọn chọc vào nướu, " Đau không? "
" Không đau, chỉ thấy trướng "
Lưu Diệu Văn dự cảm thuốc tê này có hiệu quả, cậu phải nhổ răng rồi, cậu nhìn bác sĩ quay đi lấy dụng cụ rồi nhắm mắt lại.
Cả quá trình tiếp theo của Lưu Diệu Văn là nắm chặt điện thoại bằng hai tay, bác sĩ bận rộn làm việc trong miệng cậu, bảo cậu đứng dậy súc miệng mới dám mở to mắt.
Tiếng động làm cậu giật mình mở to mắt, hình như răng ở hàm dưới bị nhổ ra rồi, răng khôn to thật đấy, cả chiếc răng to như vậy sao, cậu nhìn mà thấy kinh sợ.
Khâu vết thương so với nhổ răng đau hơn một chút, cậu nhăn chặt mày, khâu một mũi mà túm chặt đến muốn gãy tay.
Quá trình tương tự cũng nhanh chóng được hoàn thành ở hàm trên, trước sau không đến 20 phút, nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Lưu Diệu Văn, cũng không đâu lắm.
Bác sĩ tháo mặt nạ xuống, hướng dẫn các biện pháp phòng ngừa và dặn một tuần sau đến gỡ chỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro