Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

不知春去

kim hách khuê - điền dã

title: không biết rằng mùa xuân đã qua.

blowjobs - creampies - dirtytalk

₊‧°𐐪♡𐑂°‧₊

Kim Hách Khuê bận rộn đến mức không thể giải quyết hết đống đồ đạc, trong nhà cả ngày chẳng thấy bóng dáng của hắn, quần áo của hắn và Hứa Nguyên Thạc(*) dùng chung chất thành núi trong tủ. Theo ngày, mùa đông gõ cửa đến khiến đồ đạc chỉ đủ trải đến đáy tủ. Túi chân không vừa mua về, các loại đồ vật và thức ăn đóng gói chất đống ở sàn phòng ngủ cả hai cùng hộp bao bì bị tháo rời chen chúc nhau.

Ngày chia tay cuối cùng cũng đến.

Sau khi bắt đầu chuyển đi vào mùa đông, tất cả mọi người trong đội đều rất bận rộn, chỉ có Điền Dã sững sờ ngồi ở chỗ của hắn đánh rank. Em cảm thấy rằng có rất nhiều người đi ngang qua phía sau mình mỗi ngày, nhưng không có Kim Hách Khuê.

Cơ Tinh(**) đi qua lại rất nhiều lần, em thật sự rất muốn hỏi Cơ Tinh đang bận cái gì. Nhưng nhìn anh giơ điện thoại lên, cả ngày gọi điện thoại, nghe đến không có thời gian nghỉ ngơi, lại còn thường xuyên cau mày, trông sắc mặt rất tệ nên không nỡ quấy rầy anh. Cùng Điền Dã chơi game trong phòng tập còn có Lý Nhã Xán(***), chỉ là cậu ngồi quá xa, mấy ngày nay lại hay ngủ gà ngủ gật, không biết điều chỉnh thời gian nên một ngày cũng không có quá nhiều sự giao hợp giữa hai người.

Bữa tối có em với hai người họ Lý ăn. Gọi hai phần gà rán size lớn.

Đường Linh Thạch Lộ còn đang mưa, những giọt mưa đập mạnh vào vách đá. Dì làm vệ sinh đang nghỉ phép, sàn nhà mấy ngày nay không có người lau, chỗ vào cửa dính một chuỗi dấu bùn của đế giày, khô khốc kết thành cục vì mưa ướt, trong phòng ăn mang dép đi còn có tiếng rít của sàn nhà dính dưới đế dép. Điền Dã bật đèn phòng ăn lên cùng Lý Nhã Xán, mỗi người một cái bao tay, ngồi đối diện trước bàn cứ thế mà ăn uống.

Gà ngọt,  vừa cay vừa giữ được mùi hương, rồi lại dễ ngấy. Sau khi ăn ba cái cánh, Điền Dã nhịn không được mà đá nhẹ một lon coca, mạnh mẽ rót vào trong bụng.

"Uống đá vừa phải thôi..."

Nhã Xán nhìn động tác uống coca của em mà dạ dày muốn run rẩy.

"A... Quá chán." Điền Dã cau mày nhìn hộp gà rán xếp thành núi nhỏ trước mặt, chỉ có thể trong lòng vô số lần cảm thán chủ quán cho lượng thức ăn quá mức thật.

Lý Nhã Xán đứng dậy đi về phía tủ lạnh, không biết ở góc nào lấy ra một hộp củ cải chua đưa cho Điền Dã: "Ăn cái này."
Điền Dã vẻ mặt ghét bỏ: "Tao không nên ăn cái này. Quá chua."

"Người Hàn Quốc, thích. Giải ngấy."

Điền Dã lúc này mới cau mày bỏ củ cải chua vào miệng, nhai hai lát, hương vị coi như cũng tốt đi, chỉ là cảm giác vào miệng có chút kỳ quái, không hợp với sở thích người Trung Quốc, nhưng vừa mới lấy từ trong phòng lạnh ra nên vừa chua giòn lại còn lạnh lẽo làm cho vị ngọt nhẹ nhàng một chút. Người Hàn Quốc có thích ăn cái này không nhỉ? Em nhớ ra không thấy Kim Hách Khuê ăn củ cải chua như thế nào. Điền Dã mơ hồ nhớ rõ gà rán trước kia gọi qua, hình như là kèm theo một cái hộp nhỏ đựng dưa chua linh tinh thì phải, nhưng Kim Hách Khuê đều vẻ mặt ghét bỏ như rác rưởi vứt đi, nói, đây không phải là kim chi Hàn Quốc, quá giả. Điền Dã mỗi lần đều cười hắn lãng phí lương thực, hắn liền nói, vậy em đừng ăn, waste. Sau đó ôm hộp gà rán vào lòng mình.

"march."
"Khi nào anh trở về Hàn Quốc."

"Chờ kỳ chuyển nhượng kết thúc, chính thức bắt đầu nghỉ."

Khi chính thức nghỉ, Kim Hách Khuê đã về nhà.

Đến lúc đó, làm thế nào để nói lời tạm biệt.

Vẫy tay chào trước cửa đội, vẫn là một đường đưa người đến sân bay, hoặc là dứt khoát theo Kim Hách Khuê tới Hàn Quốc du lịch một chuyến...Em đột nhiên muốn ăn thịt nướng Hàn một lần nữa.

Lần cuối cùng bản thân đến Hàn Quốc vẫn đang trong thời gian nghỉ. Đêm trước giờ nghỉ giải đấu, Điền Dã lén lút mò đến chăn Kim Hách Khuê, trong điện thoại của hắn đang phát video trận đấu LCK, Điền Dã nhân cơ hội véo thắt lưng hắn.

Kim Hách Khuê, ngày mai em muốn về nhà anh.

Kim Hách Khuê đầu tiên là không nghe rõ, Điền Dã lại lặp một lần nữa, lúc này đây Kim Hách Khuê trực tiếp buông điện thoại xuống, mở to hai mắt không thể tin nhìn hắn, no go, mẹ em sẽ lo lắng.

Điền Dã với khuôn mặt bướng bỉnh nhìn hắn, ánh mắt sáng lên, nói, em muốn cùng anh trở về. Em đã đặt vé máy bay rồi.

Ngày đến Hàn Quốc, Kim Hách Khuê dẫn em ăn một bữa thịt nướng, bọn họ ngồi đối diện với mùi khói dầu nướng, Kim Hách Khuê đội mái tóc rối, phong trần mệt mỏi, cẩn thận coi thịt chín chưa, cắt thịt bò thành từng miếng, chấm sốt bulgogi vào bát của Meiko.

Ngày hôm đó Điền Dã nói: "Ước gì có thể tiếp tục như thế này."
Kim Hách Khuê cười em.

Điền Dã muốn phản bác lại bị thịt nướng chấm sốt trên đĩa hấp dẫn, vươn đũa chọc một miếng bỏ vào miệng, thịt mềm cùng mùi nước sốt mang đến cảm giác hạnh phúc, trong nháy mắt, hạnh phúc tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần, lấp đầy cơ thể.

Em nói, không phải là hy vọng luôn được ăn thịt bò. Em hy vọng mỗi bữa ăn đều có anh.

Hôm đó uống rượu no nê, Kim Hách Khuê nói, muốn về nhà sao? Điền Dã (tâm) máu chảy tới cùng, liền muốn cùng hắn uống rượu, uống đến vành mắt hai má đỏ lên, kỳ thật. Kim Hách Khuê cũng có chút say rượu, hai người từ bỏ việc ôm nhau trở về nhà Kim Hách Khuê ở Seoul nên quyết định đỡ nhau đến khách sạn gần đó rồi xin một phòng.

Kim Hách Khuê luống cuống tay chân giúp em sắp xếp hành lý, cởi áo khoác bỏ vào trong chăn, tự mình cầm khăn mặt quần áo đi tắm. Vừa tắm rửa xong đi ra liền thấy Điền Dã ngồi ở đầu giường khóc một trận khổ sở không vì lý do gì, nương theo rượu mà khóc, thấy Kim Hách Khuê đi ra liền nắm tay hắn, nói Kim Hách Khuê, em thèm ăn mì tương đen quá a. Kim Hách Khuê liền luống cuống tay chân cầm thẻ phòng đi ra ngoài, chậm rãi về phía cửa hàng tiện lợi 24h, lấy hai hộp mì tương đen từ trên kệ, hắn cảm giác thế giới gần như có hai cái bóng, cũng may đường xá không dài, vài phút sau liền an toàn trở về, hắn đun ấm nước nóng để làm nóng tô mì, một bên tay hắn trộn một bên cứ lẩm bẩm trách, giờ này còn đói bụng sao, dạ dày của iko có phải là lỗ không đáy hay không.

Điền Dã ăn mì còn chưa xong, chỉ ăn hai ngụm, khóe miệng còn dính một ít sốt tương, Kim Hách Khuê đã tắm nên trên người còn tản ra mùi sữa tắm. Điền Dã như ma quỷ ngã lên người hắn, ngẩng đầu nhìn hắn cười, liếm một chút tương ở khóe miệng rồi úp người vào trong ngực hắn. Trái tim Kim Hách Khuê như sắp nhũn ra, hắn siết chặt ôm lấy tay em, hơi thở đánh vào cổ Meiko, Điền Dã biết hắn đang căng thẳng.

Em thăm dò thắt lưng Kim Hách Khuê một chút liền bị hắn một tay bắt lấy, nắm lấy tay em một lần nữa rồi ôm vào trong ngực: "iko còn quá nhỏ...Không, anh không thể."

Hắn xoa thỏ con đang làm nũng trong ngực, chạm vào xương vai em như muốn an ủi, một khối nhỏ nhu nhược, giống như chỉ dùng sức một chút thì sẽ gãy. Kim Hách Khuê đặt em xuống giường, đắp chăn lại, nhẹ nhàng hôn lên má.

Và ngủ thiếp đi, không nhớ bất cứ điều gì sau đó nữa.

Seoul, thành phố này cho Điền Dã ấn tượng, nghĩ đến vẫn sẽ đỏ mặt, tim đập bình bịch.

Cuối cùng Điền Dã nứt tong mười phần mới sờ bụng ngồi trở lại ghế. Máy tính còn chưa hiện lên màn hình, trạng thái người chơi đang treo nhảy thành màu đỏ, ánh sáng trên màn hình đánh vào mặt em, chiếu theo hắn đang ngủ gật. Tài khoản của Kim Hách Khuê có màu xám vì không ai ở chỗ ngồi cạnh Meiko.

Nếu một ngày nào đó khi chiếc ghế này trống, tài khoản của anh sáng lên, anh sẽ thực sự rời đi. Điền Dã nghĩ.

Một ngày khác trôi qua. Điền Dã vẫn không thấy Kim Hách Khuê. Đi đâu, gặp câu lạc bộ mới hay bận rộn ký gửi hành lý đến Seoul? Điền Dã cái gì cũng không biết, cũng không có hứng, tìm không được lại cơ hội hỏi. Em đi lấy một lon coca, một bên xếp hàng đợi vào trận, một bên uống một ngụm nhỏ, cho đến khi lon nhôm trống rỗng, xếp hạng liên tiếp thất bại trải thảm đỏ; Em ngửa đầu uống xong cuối cùng buồn bực đặt cái lọ rỗng lên bàn, phát ra tiếng kêu trong trẻo —— Kim Hách Khuê rốt cuộc đi đâu, khi nào mới trở về đây.

Kim Hách Khuê trở về trong mưa.

Hắn cùng Hứa Nguyên Thạc đi ra ngoài một ngày, lúc trở về rón rén mở cửa, trốn khỏi trận gió lạnh ngoài kia chui vào, cửa căn cứ phủ một tầng sương mù thủy tinh theo đó mà trong suốt đi vài phần. Kim Hách Khuê không nói một câu, tóc cũng ướt đẫm giọt nước. Lúc vào cửa, Nice nhìn thấy hắn liền nhào tới, hắn thuận tay ôm nhóc vào trong ngực, cứ như vậy ôm một hồi, thấy yên lặng nhìn Hách Khuê chăm chú một hồi lâu, đứng ở cửa phòng huấn luyện.

"Anh có muốn đi lau khô người không?."

Bộ dáng này của Kim Hách Khuê khiến trái tim Điền Dã phát đau.

Kim Hách Khuê nhìn thấy em lại nở nụ cười, nhẹ nhàng đặt Nice xuống, kéo tay áo em lên lầu.

Từng bước đi lên bậc thang hai người đều phải đi mỗi ngày.

Trên cầu thang có thể nhìn thấy vết bẩn tích tụ, lan can có vết rỉ sét rất nhỏ, còn có góc tường bị thoát ra một mảnh tường bé tí, lúc hắn tới nơi này hình như vẫn còn nguyên vẹn. Hồi Kim Hách Khuê đến, lan can còn trơn bóng như mới. Bọn họ còn đánh nhau lâu như vậy, không dài nhưng cũng không thể nói là ngắn ngủi, từ đầu đến cuối, hai năm.

Kim Hách Khuê nói, lúc đầu em đang làm món ăn ngon, còn bây giờ em đã làm rất tốt(**). Mặc dù Điền Dã luôn ngoài miệng không tha cho người khác nhưng nội tâm vẫn rất thừa nhận, cũng là Kim Hách Khuê dẫn em từng bước chân một tới ngày hôm nay.

Nếu không có hắn, còn ai khác có thể cho em dựa vào? phải không.

Hắn sớm rời nhà ra ngoài, đối với hai chữ chia tay chỉ là khoảng thời gian xa nhà trở về mà thôi.

Nhưng đối với em và Kim Hách Khuê thì sao.

Lúc Kim Hách Khuê dắt em vào phòng ngủ, hắn nhìn thấy hoa trên bệ cửa sổ hoàn toàn héo rời, co rúm lại trong đêm mưa tháng mười một tại Linh Thạch Lộ.

Đó là mùa đông.

Kim Hách Khuê hiếm khi lên tiếng: "Hôm nay, iko ngủ với anh."

Ngày xưa đều là Điền Dã thức dậy vào sáng sớm, trong tay nắm chặt dây sạc, bò lên giường hắn, hoặc là nửa đêm gặp ác mộng, nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hứa Nguyên Thạc không để ý liền ngủ quên trời quên đất trong chăn Kim Hách Khuê, Kim Hách Khuê mời em cùng ngủ, đây hẳn là lần đầu tiên.

Kim Hách Khuê bật đèn, từ trong vali kéo ra một cái khăn khô, hắn lau tóc còn đang ướt nhìn vào gương. Điền Dã nhìn chằm chằm bàn tay nắm lấy khăn mặt tối màu của em, thon dài lại còn trắng nõn, đột nhiên đầu nóng lên, em đoạt lấy khăn mặt trong đôi tay kia: "Để em giúp anh."

Điền Dã đón về mới phát hiện, tay mình run rẩy không giống nhau, hoàn toàn không có bộ dáng bình thường trong trận đấu vô luận là tình huống gì đều thong dong đối mặt. Kim Hách Khuê ra vẻ ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, ánh mắt mặt đối mặt của hai người không khỏi giao nhau, hắn ở trên cánh đồng lau tóc cho hắn, hứng thú đánh giá chỗ ửng hồng quỷ dị trên mặt Điền Dã một lúc lâu.

Kim Hách Khuê liếm khóe miệng một chút, tay nắm lấy đôi tay đang ở trên đầu hắn, liền dễ dàng đè hắn ngã vào trong chăn.

"iko."

Kẻ ngốc đều biết tình huống gì tiếp theo.

"want kiss you."

Hắn không đợi em nói "có thể", sau đó thẳng thừng dán đôi môi mình lên em.

"iko uống ít coca, not good."

Cái này là cái gì? Nội tâm Điền Dã có chút khổ sở dâng lên, thậm chí cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Đây là gì, một món quà dành riêng cho em?

Muốn tặng thì đưa cả anh cho em, muốn làm thì làm triệt để nha má.

Hắn dứt khoát ngẩng đầu lên, quay lại nụ hôn ướt sũng của hắn. Nụ hôn này đã đốt lên môi lưỡi của Kim Hách Khuê, hai má, một đường kéo dài đến vành tai lẫn cổ.

Lại đem cả người hắn đốt hết.

Điền Dã đưa tay cởi dây quần hắn, phía dưới dây quần đột ngột đỉnh lên một khối, em không khỏi thăm dò, đưa tay sờ sờ, lại ngẩng đầu nhìn Kim Hách Khuê.

Kim Hách Khuê ngay cả hô hấp cũng sắp ngộp ra, nhắm chặt hai mắt lại, nhưng không từ chối. Nơi dễ bị tổn thương và nhạy cảm nhất của hắn. Đầu ngón tay phảng phất của Điền Dã có thể chạm tới mạch máu nơi đó khuấy động, một thanh dục hỏa thiêu tràn đầy ở trong mà em chỉ là một cây củi gầy gò, củi khô liệt hỏa, chỉ riêng giao thủ, liền là đốt hết.

Kim Hách Khuê nhịn xuống dục vọng ăn hết sạch sẽ của hắn, dịu dàng lột quần áo của em ra, từ đôi môi mềm mại hôn đến yết hầu, đầu lưỡi còn xoay tròn một vòng. Từ xương quai xanh lại hôn một đường đến mềm mại muốn tan chảy, da thịt trắng nõn đến mạch máu xanh tím đều ở dưới da thịt hiện lên rõ ràng, hắn chỉ dùng môi ngậm một trong hai, cùng đầu lưỡi cọ xát liên tục mút cắn, chà đạp lỗ hậu yếu ớt mẫn cảm của em, Điền Dã cảm thấy sắp chết đuối trong khoái cảm.

"Muốn gọi thì gọi ra đi. iko." Kim Hách Khuê ngậm hạt thịt nhỏ trước ngực em, mang theo ý cười, liếc người ấy. Tay kia cũng vuốt ve một viên khác đang lạnh nhạt, Điền Dã run rẩy, tình dục khiến đuôi mắt nhiễm một khối, liều mạng cố nén đi tiếng kêu sợ hãi. Đôi tay trắng nõn thon dài kia di chuyển đến hạ thân Điền Dã, gạt đi nếp gấp mẫn cảm như cánh hoa, phá vỡ cái miệng nhỏ ướt át ấy.

"Ha a. Đau quá"

Đây là lần đầu tiên của em, Kim Hách Khuê chỉ dịu dàng đưa vào một đốt ngón tay, vách tường bên trong mềm mại liền lấy lòng mút lên, chỗ động thịt chặt chẽ kia tựa hồ không cho phép đẩy thêm nửa phần, người dưới thân cũng khẩn trương đến phát run, trên trán phủ đầy mồ hôi. Nhưng trong mắt hắn tràn đầy những việc không tương xứng với động tác chân tay khẩn trương cùng do dự, mãnh liệt đến mức gần như muốn cắn nuốt tình yêu của hắn.

"iko, thư giãn đi."

Điền Dã hai năm nay gầy đi, từ một em bé mặt thịt biến thành người lớn có góc cạnh, nhưng trên thắt lưng, mông của em vẫn là thịt ướt, không giống như cánh tay cùng chân xương cốt rõ ràng. Kim Hách Khuê xoa mông em một cái, đem ngón tay đâm vào một chút.

"Anh chậm lại...Kim Hách Khuê. "Điền Dã đau đớn, có chút ủy khuất nhỏ giọng mở miệng.

"Ừa". Kim Hách Khuê nhẹ nhàng lên tiếng với giọng mũi.

"Ah. Thư giãn không iko."

Ngón tay đã thuận lợi cả ngón cứ thế tiến vào, nhưng Điền Dã vẫn phải khẩn trương cao độ, theo bản năng kẹp chân không chịu buông ra, lần đầu tiên hai người trần truồng đối diện khiến em xấu hổ đỏ mặt.

"Mở ra một chút." Kim Hách Khuê dứt khoát để cho tay kia trống rỗng ra trận, đem dương vật thẳng tắp của hắn nắm ở lòng bàn tay, dùng vân bàn tay mềm mại cọ cọ đầu nấm mẫn cảm của em, giống như có như không, đầu ngón tay đảo qua mắt ngựa, lần lượt đều làm cho Điền Dã sảng khoái đến mức ngón chân cong đi.

"Đừng làm nữa...Em không thể chịu đựng được...Thôi đi anh."

AD nghe theo chỉ huy phụ trợ, Điền Dã nói cái gì, Kim Hách Khuê cũng làm theo, từ trong túi áo lấy ra miếng hình vuông nhỏ, mở bao bì rồi đeo vào.

"A, anh làm gì..." Điền Dã từ trong tay hắn lấy bao cao su, xé ra đoạt lấy, bĩu môi nhìn hắn.
"Anh lấy đâu ra?"
"Nguyên Thạc cho. birthday gift."
"Tại sao anh ta lại gửi cho anh cái này? "
"...... moula."

Giữa con trai Hàn Quốc ngay cả tặng quà cũng kỳ lạ như vậy sao, Điền Dã nghĩ, nhưng điều này cũng không ngăn được em ta cầm gối đến nhà Kim Hách Khuê ở nhờ bằng hữu ghen tuông.

Điền Dã hít một cái: "Anh đừng dùng cái này, chịch em luôn đi."

Kim Hách Khuê ngoan ngoãn gật gật đầu, ừm.

Nhưng mà Điền Dã chỉ là người đàn ông chân chính ba giây ngoài miệng thôi, khi thứ đó của Kim Hách Khuê đâm vào trực tiếp, nó khiến em thở hổn hển.

"Áh...Sao lại lớn như vậy, quá lớn. Trướng vãi..."
"Kim Hách Khuê...Anh chậm một chút..."
"Hí..." Kim Hách Khuê hít một hơi khí lạnh khi cả cây đâm vào đến cùng.

Chúng ta di chuyển được không? Kim Hách Khuê muốn hỏi em. Bên trong Meiko ấm áp lại còn ẩm ướt, mỗi một chỗ đều gắt gao mút lấy dương vật của hắn, mỗi lần chịch lại cho vào một chút, thêm vách thịt bên trong chặt chẽ cắn đầu nấm, thịt mềm vắt ra một chút nước như nước trái cây, theo một đường chảy đến lỗ hậu. Hắn theo bản năng muốn động đậy, người dưới thân liền thở hổn hển một tiếng, cầu xin tha thứ rồi lại giống như cổ vũ, nắm lấy cánh tay hắn.

Kim Hách Khuê ôn nhu một hồi lâu liền bắt đầu mở rộng mông, nhẹ nhàng chen dương vật vào rồi nắc em một phát tới đỉnh sâu khiến người ấy bất ngờ không kịp đề phòng, đỉnh đến mức cổ họng Meiko vỡ vì tiếng rên. Bàn tay Kim Hách Khuê khép lại trên núm vú mềm mại của em, hư hỏng nắm lấy, đè chết em dưới thân, cứ thế mà đụ. Em liền kêu một tiếng, hắn liền bóp núm vú một cái, bóp đến hai hạt thịt sữa đáng thương của em thẳng tắp nhô lên mới chịu buông tha.

Kim Hách Khuê thao tác rất sâu, Điền Dã cảm thấy hắn sắp nắc mình đến chết. Đầu nấm đến điểm mẫn cảm kia cả một chỗ lõm, Kim Hách Khuê mỗi lần nắc ở đó, Điền Dã liền khóc hổn hển nói "Nhanh quá" —— hắn không cách nào hình dung đó là một loại khoái cảm như thế nào, giống như một giây sau sẽ bị đụ đến quên trời quên đất, nơi đó thật sự là quá nhiều nước, giống như một công tắc có thể bị nam nhân trên người ép buộc. Kim Hách Khuê thích Meiko và thích những việc Meiko làm trên giường. Hắn vừa tăng tốc độ, vừa cúi đầu ngậm vành tai em: "iko còn có thể rên cho daddy nghe không?"

"Muốn nghe iko thở cho daddy nghe."
"Sờ sờ nơi này đi daddy."
"Ah... iko rất nhiều nước..."

Điền Dã vĩnh viễn cũng sẽ không nghĩ tới bộ dáng săn sóc lại ôn nhu của Kim Hách Khuê ở trên giường lại tràn ngập mùi tình dục, đối với em mà nói càng là tình dục phóng đãng, em cảm thấy lúc này sở thích tình dục của hắn và Điền Dã giống như tự tay trồng, hái quả mới chín, tuy ngây ngô nhưng lại ngọt ngào.

Anh là "trái ngọt" của riêng em.

Hắn ôm Meiko lên, mượn trọng lực đem em đóng đinh vào dương vật cứ thế mà điên cuồng đụ, Điền Dã nằm trên người hắn, cánh tay khoanh quanh cổ hắn. Kim Hách Khuê nắc đến ác, Điền Dã ở bên tai hắn thấp giọng, ngượng ngùng thở dốc. Kim Hách Khuê bị bộ dáng này của em làm cho say lòng. Ai mà biết được, trước mặt người khác thì thường xuyên hung dữ mà xù lông thỏ, nhưng ở một mình Kim Hách Khuê lại là thỏ con ngoan ngoãn biết nghe lời.

"Tuyển thủ Deft...Năm tới có thể cùng đi với phụ trợ đáng yêu khác...Đáng yêu hơn em...A... Chơi với nhau." Điền Dã bị đụ đến sảng khoái, dán vào bên tai Kim Hách Khuê bắt đầu nói nhảm.
"아니....Anh không biết. "
Kim Hách Khuê bị hỏi tức giận, tăng nhanh tốc độ đâm.
"A...Thằng đó sẽ được anh đụ như vậy... Ah, ngủ với thằng đấy..."

Điền Dã càng nói càng ủy khuất, cũng không biết là sảng khoái đến khóc hay bởi vì ủy khuất mà rơi lệ, nước mắt cứ thế lăn đến bờ vai nóng bỏng của Kim Hách Khuê.

Kim Hách Khuê nhận ra có gì đó không ổn, chỉ vì một câu lửa giận cũng không khỏi tiêu tan hơn phân nửa.

"Đừng nói những lời ngu ngốc nữa. iko."

Kim Hách Khuê đem cả người hắn em kéo vào trong ngực, ôm tay gắt gao giữ em vào trong lòng mình, dương vật tăng nhanh tốc độ không có chừng mực mà đụ, hồn phách em như bị hắn đánh tan, lỗ huyệt vừa bị đụ ra một chút lại bởi vì cao trào bất thình lình mà cắn chặt, Điền Dã cơ hồ hét chói tai ra, em vừa xấu hổ vừa giận, lại còn vì tưởng tượng vừa rồi mà khổ sở, tứ chi đều thoát lực, cuối cùng dứt khoát ôm Kim Hách Khuê chôn ở trên vai hắn khóc nức nở.

Kim Hách Khuê nhìn em, nhìn em khóc lóc mà bắn ra, em bé lại rất ngoan nằm sấp trên ngực mình, trái tim hóa thành vũng nước. Hắn rất yêu Meiko, yêu bằng cả trái tim từ trong ra ngoài đều co rút đau đớn, anh yêu em bé đáng yêu, yêu tính tình của em, khi yêu em, trừ những lúc tức giận thì cười vui vẻ, còn có bộ dạng say xỉn lúc cao trào này, thật sự là quá mức rồi. Hắn ôm bé nhỏ nằm cùng nhau, ôn nhu vỗ lưng, lực ôm chặt của hắn giống như muốn đem xương cốt xoa nát, tuy vậy động tác hạ thân lại không bởi vậy mà chậm đi nửa phần.

Deft yêu em rất nhiều, vì vậy hắn tỏ tình thẳng thắn. Kim Hách Khuê nói:

"Anh yêu em, iko."

Điền Dã đột nhiên cười, lời nói của con trai ở trên giường có có thể coi là thật không đây? Bản thân cũng không biết.

Điền Dã nói, em cũng yêu anh.

Em yêu anh nhiều đến thế nào, em yêu anh nhiều ra sao. Bây giờ em nói với anh rằng cảm xúc của tình yêu từ trái tim mà ra, sau đó hắn nói hắn có rất nhiều. Anh yêu em không bao giờ ít cả.

Kim Hách Khuê đặt em lên giường, rút mông mềm mại của em đưa vào, sau khi đại khai đại hợp thao thao một hồi, hắn cảm thấy lúc sắp bắn liền trực tiếp rời khỏi hơn phân nửa.

"Anh làm gì đấy...Á... Đừng bắn ra ngoài mà..."

"iko...phải bắn ra ngoài, nó tốt cho em hơn."

"... Không... Đừng ra ngoài mà...Anh bắn bé vào bên trong đi...Làm ơn."

Cho dù em có nói "Em yêu anh" kể cả có sự chân thành đi chăng nữa, anh chỉ đơn giản là lấp đầy em để được sở hữu. Anh không chắc chúng ta có thể yêu nhau bao lâu, nhưng anh muốn im lặng vì buổi làm tình này có thể khiến em nhớ suốt đời.

"Iko..."

Kim Hách Khuê nắm lấy bả vai của Meiko, toàn bộ phát tiết ở bên trong em. Điền Dã giơ cổ trắng nõn lên, hôn một cái ở góc mắt Kim Hách Khuê.

Mùa xuân hôm ta gặp nhau đã trôi qua, mùa đông năm sau đã đến rồi anh.
người đi rồi, người có thể yêu em bao lâu?

Thời gian và cơ hội sẽ chứng minh.

༄˖°.🪐.ೃ࿔*:・

(*): PawN: Thành viên cũ EDG, cựu huấn luyện viên Liiv SANDBOX.

(**): EDG Aaron: Quản lí EDG, huấn luyện viên ASIAD đội LOL Trung 2023.

(***): Scout LNG: Anh cả LNG, em út SKT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro