Chương 2
Bắt cóc cô là sai lầm đầu tiên của hắn.
Để hiện thực hóa kế hoạch trả thù của bản thân, hắn đã từ bỏ lòng trung thành, bằng hữu và tình yêu. Hắn tự nguyện ôm lấy sự cô độc và bóng tối của Địa ngục để có được sức mạnh trả thù người anh mà hắn từng yêu quý vô cùng. Chỉ sau khi máu của Itachi trên tay khô lại, hắn mới nhận ra mình chỉ là một đứa trẻ tầm thường trong trò chơi quyền lực giữa các làng và gia tộc.
Làng Lá chịu trách nhiệm cho sự sụp đổ của gia tộc hắn, làng Lá đã dồn ép Itachi vào con đường của một bạt nhẫn, và làng Lá chính là nguyên nhân cho những sự kiện đã chi phối cuộc đời hắn. Mỗi viên gạch, mỗi hòn đá trong ngôi làng quý giá đó đều vấy máu của những tộc nhân Uchiha vô tội và Sasuke sẽ không dừng lại cho đến khi hắn thanh tẩy tội lỗi từ mọi ngõ ngách của nơi đáng ghê tởm đó.
Nhưng mỗi bước hắn tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng, Naruto lại đẩy hắn lùi hai bước. Mặc cho Sasuke có mạnh đến đâu, hắn vẫn luôn đứng sau một bước. Kể cả khi hắn thức tỉnh Mangekyou Sharingan, hắn vẫn không thể đánh bại Naruto. Tên ngốc lạc quan tự nhận là bạn của Sasuke, luôn đứng chắn trên con đường trả thù của hắn và bất kể Sasuke làm gì, Naruto không thể đảo ngược sai lầm đó.
Hắn cần nhiều sức mạnh hơn, cần mạnh mẽ hơn và chỉ có hai thứ mới có thể giúp hắn điều đó, tất cả chì vì đánh bại Naruto: Rinnegan và Byakugan. Con mắt Rinnegan cuối cùng đã bị phá hủy trong trận chiến giữa Naruto và Pain. Lựa chọn duy nhất còn lại là Byakugan.
Nhưng việc lấy được Byakugan khó khăn hơn hắn tưởng. Với luật lệ mới, không tộc nhân Hyuuga nào thuộc tông gia được phép nhận nhiệm vụ ngoài làng Lá. Bắt một tộc nhân bên phân gia sẽ vô ích vì Byakugan của họ sẽ tự hủy nếu ai đó cố cướp lấy nó. Dù thế giới ninja hiện đang yên bình nhờ mối liên minh mong manh nhưng lệnh truy nã hắn treo trên mọi bức tường ở mọi ngôi làng. Sasuke biết mình sẽ bị gô cổ ngay khi đặt chân vào làng. Hắn liều lĩnh nhưng không ngu ngốc đến mức mù quáng bước vào ngôi làng ẩn mạnh nhất trong thế giới ninja.
Hắn nghe được những tin đồn không đáng tin cho lắm. Hyuuga Hinata đang là tộc trưởng của gia tộc Hyuuga danh giá, đã thành công trong việc gỡ bỏ ấn chú nguyền rủa gây tranh cãi của bên phân gia. Điều đó không thể nào xảy ra được. Hắn không nhớ gì về Hyuuga Hinata, nhưng khi tìm lại trong ký ức của mình, có một hình ảnh mờ nhạt về cô. Một cô gái yếu đuối, đầu luôn cúi xuống và giọng nói nhỏ nhẹ nghe không rõ. Thật khó tin rằng con nhỏ yếu ớt đó lại có thể làm nên chuyện gì hữu ích. Hắn đã từ chối tin cho đến khi chính mắt thấy Hyuuga Neji, không còn mang dấu ấn nguyền rủa nữa.
Một kế hoạch mới hình thành trong tâm trí hắn. Nếu Sasuke có thể chạm tay quyển trục giữ bí mật của việc đó, hắn sẽ không cần phải mạo hiểm bắt tộc nhân thuộc tông gia nữa. Bất kỳ Hyuuga bên nào cũng được và hắn sẽ có nguồn cung ổn định để thử nghiệm. Kế hoạch quá hoàn hảo.
Nhưng người tính đâu bằng trời tính. Vị thần may mắn từ chối độ cho hắn. Tất cả những gì hắn đạt được đến lúc này đều phải đánh đổi bằng máu và mồ hôi. Thật ngạc nhiên khi lần này vị thần may mắn lại đổi ý, mang Hyuuga Hinata đến cho hắn thật dễ dàng. Bắt cóc cô là một quyết định ở phút 89, dù hơi khinh suất, nhưng ngu gì mà không nhận lấy món quà như vậy, một món quà đặc biệt với đôi mắt tuyệt đẹp quá đỗi.
Tầm quan trọng của cuốn trục được thể hiện rõ ràng khi chính Hinata đến lấy lại nó. Hầu hết các ninja đều chạy mất dép khi thấy hắn. Nhưng cô lại đối mặt với hắn. Dù biết rằng mình không có cơ hội thắng hắn, vậy mà cô vẫn chiến đấu. Cô đã chiến đấu đến khi kiệt sức, không còn đứng vững nổi nữa. Quần áo cô rách nát, khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt thâm quầng, Hinata đã đến giới hạn chịu đựng. Thế nhưng, cô vẫn tiếp tục chiến đấu, ánh mắt không bao giờ rời khỏi hắn khi thủ thế, tay chi chít vết thương vẫn nắm chặt kunai. Và khi tung ra cú đánh cuối cùng khiến cô bất tỉnh, hắn cảm thấy một chút ngưỡng mộ đối với sự quyết tâm của cô. Ngưỡng mộ, nhưng ngốc nghếch.
Sai lầm thứ hai của hắn là nghĩ rằng Hinata sẽ ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh của hắn.
Mỗi ngày trôi qua, những nỗ lực trốn thoát không ngừng của cô cùng với việc không thể đọc được cuốn trục càng khiến Sasuke thêm tức giận cho đến khi hắn muốn phát điên vì bực. Cuối cùng, hắn buộc phải thừa nhận kế hoạc này chả đi được đến đâu. Cuốn trục được viết bằng một ngôn ngữ cổ xưa mà hắn không thể giải mã; đó là một biện pháp phòng ngừa để ngăn bất kỳ ai ngoài gia tộc Hyuuga sử dụng nó. Đáng ra hắn chẳng nên trông chờ gì vào vận hên của mình.
Không thích thừa nhận thất bại nhưng sức chịu đựng của hắn đã đến giới hạn rồi. Sasuke đã hy vọng rằng ngoài việc tiếp thực cho cô trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo đó, hắn sẽ không phải giao tiếp với cô cho đến khi thời cơ đến để thực hiện kế hoạch của mình. Cuối cùng, hắn buộc phải đến tìm cô.
"Giải mã nó đi." Hắn ra lệnh, đưa cuốn trục cho cô.
Hinata nhìn hắn rồi nhìn sang cuốn trục và gật đầu mà không một lời phản kháng. Thật kỳ lạ, phản ứng lúc này trái ngược sự chống đối dữ dội trước đó. Sasuke cho rằng thái độ ngoan ngoãn này là dấu hiệu của sự yếu đuối và kết luận rằng cô sẽ không ngu ngốc đến nỗi bày ra trò gì. Đáng lẽ hắn phải nhận ra kết luận đó sai lầm đến mức nào.
Ngay khi cuốn trục nằm trong tay mình, Hinata phóng thích một luồng chakra khiến cuốn trục mà hắn vất vả cướp được đốt thành tro bụi.
Trong khắc tiếp theo, Sasuke ép cô vào tường, một tay bóp chặt chiếc cổ mảnh mai, bóp nghẹt sự sống trong Hinata còn tay kia kề thanh Kusanagi lên da thịt mềm mại của cô đến mức rỉ máu.
Cô không cầu xin hắn tha mạng, không khóc lóc, cũng không biểu lộ dấu hiệu của sự sợ hãi. Hinata nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ của hắn và mỉm cười. Một nụ cười chế giễu hay là mãn nguyện. Không phải. Sasuke thấy sự bình thản và chấp nhận. Nụ cười ấy biểu lộ "cô đã phá hủy kế hoạch của hắn, cứu làng Lá khỏi cơn thịnh nộ của Uchiha Sasuke và giờ cô sẵn sàng đi đến cửa tử."
Suýt nữa là hắn đã giết cô. Cơn phẫn nộ dâng trào, hắn sẽ siết cổ cô đến khi sự sống tắt lịm. Nhưng may mắn thay, lý trí Sasuke vẫn còn đó. Cuốn trục không còn nữa nhưng vẫn có cô ở đây. Hinata đã viết nó, và cô ta sẽ phải viết lại! Hắn nhếch miệng. Bàn tay hắn thả lỏng và Hinata khuỵu xuống đất, ho khan tìm lại hơi thở.
Hắn nhìn xuống bộ dạng thảm hại của cô. "Nếu biết nghe lời thì xong việc tôi thả cô." Sasuke quỳ xuống, ngón tay thô bạo nắm chặt cằm cô, ép Hinata nhìn thẳng vào hắn. "Cô thực sự nghĩ rằng bằng cách hủy nó đi nghĩa là đã làm điều đúng đắn sao?"
Cô không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm hắn bằng đôi mắt đầy căm hận.
"Hinata yếu đuối bé nhỏ nghĩ rằng mình có thể hy sinh bản thân vì ngôi làng thân yêu của mình kìa." Hắn chế giễu. "Ngây thơ thật đấy."
Cô càu mày lại giận dữ và cố thoát khỏi cái nắm của hắn, nhưng Sasuke đã giữ lại thật chặt.
"Không." Hắn quát vào mặt cô. "Cô đã định đoạt số phận của mình rồi. Cô đã viết ra cuốn trục và cô có thể viết lại nó. Tôi sẽ không giết cô, Hyuuga." Hắn lắc ngón tay từ chối trước mặt cô, nở một nụ cười bỉ ổi hiện lên trên gương mặt điển trai. "Tôi sẽ giữ cô lại cho đến khi nào cô ngoan ngoãn và đưa cho tôi thứ tôi muốn."
Cô trừng mắt nhìn hắn. "Còn lâu."
"Ồ, chờ xem." Hắn nói với sự tự tin cao ngút trời. "Cho đến khi đó, tôi sẽ đảm bảo rằng cô sẽ ước được chết đi cho rồi."
Hinata vùng khỏi tay hắn, tức giận, và Sasuke để cô đi. "Thật đáng tiếc." Hắn đứng dậy nói. "Tôi định thả cô thật đấy." Hắn cười lớn; một tiếng cười tàn nhẫn và lạnh lùng khiến cô rùng mình sợ hãi.
Đó là một lời nói dối. Hắn không hề có ý định thả Hinata đi, nhưng cô không cần phải biết điều đó. Tiếng cười của Sasuke vang vọng khắp căn phòng và kéo dài trong hành lang khi hắn rời đi, để lại cô ở đó suy tư về số phận của mình.
Nói mồm thì dễ hơn nhiều so với làm. Hắn cần cô, nên không thể giết cô. Dù có giết, cô ta cũng không sợ cái chết; điều đó đã chứng minh. Hinata không hề đáp lại bất kỳ lời đe dọa nào của hắn. Ngay cả khi hắn bỏ đói cô trong nhiều ngày, cô vẫn không khuất phục. Hắn đã dừng việc tra tấn vì biết rằng điều đó sẽ vô ích. Sasuke thậm chí đã cho cô rơi vào Ảo Thuật, nhưng với sự trợ giúp của Byakugan, bằng cách nào đó cô đã thoát khỏi đó. Và giờ đây sự phòng thủ của cô càng cao và mạnh hơn trước, không bao giờ mất đi mỗi khi hắn đến gần.
Mỗi ngày trôi qua, hắn càng thêm tuyệt vọng. Hắn cần tìm ra điểm yếu của cô. Cần biết điều gì sẽ khiến cô quy hàng. Chính lúc đó, hắn quyết định im lặng và quan sát cô. Lần đầu tiên trong đời, Uchiha Sasuke đã dành thời gian để nghiên cứu một cô gái. Hắn chỉ đơn giản là đứng nhìn và chờ đợi.
Đó là sai lầm thứ ba của hắn.
Họ liên tục di chuyển, không bao giờ ở lại một chỗ quá lâu. Sasuke không thể mạo hiểm để cô trốn thoát trong lúc hắn vào làng mua đồ tiếp tế, nên là buộc phải đưa cô theo. Mỗi lần họ vào làng, cả hai đều cải trang, không bao giờ dùng cùng một danh tính hai lần, nhưng luôn giả làm vợ chồng. Những lần hiếm hoi vào làng đã cho hắn cơ hội quan sát Hinata trong một môi trường khác ngoài căn phòng tối tăm, ảm đạm của phòng giam.
Trước đây Sasuke chưa bao giờ dành nhiều thời gian và công sức để xem xét một cô gái nhiều như vậy. Càng quan sát cô, hắn càng cảm thấy bị thu hút và điều đó khiến hắn vô cùng khod chịu. Chính là đôi mắt của Hinata. Không phải Byakugan, mà là một điều gì đó thuộc về riêng cô. Đôi mắt chết tiệt đầy cảm xúc của cô.
Không quan trọng là cô cải trang thành ai. Cơ thể Hinata có thể nhỏ bé, gầy gò hay mập mạp và tóc cô có thể vàng, nâu hoặc đen, tất cả đều không quan trọng. Mỗi khi mỉm cười, nụ cười ấy hiện lên rõ ràng trên đôi môi đang cong lên của cô và trong sắc hồng nhạt phớt lên đôi má mềm mại. Và đôi mắt ấy, đôi mắt đầy cảm xúc chết tiệt ấy, sẽ sáng rực lên, lấp lánh với sự ngạc nhiên và vui vẻ hồn nhiên.
Nếu Hinata thích bạn, cô ấy sẽ cho bạn biết thể hiện qua sự dịu dàng bằng cái chạm nhẹ, qua tiếng cười và bằng sự quan tâm mà cô thể hiện không chút che giấu với đôi mắt của mình. Và nếu Hinata không thích bạn, đôi mắt cô cũng sẽ nói điều đó, vì cô quá trung thực đến mức không biết cách giả tạo.
Việc cô có thể mỉm cười, thậm chí là vui bẻ trong hoàn cảnh của mình thật ngoài sự hiểu biết của Sasuke. Nhưng những lần hiếm hoi hắn thấy cô cười, hắn đã sững sờ, bị mê hoặc bởi tiếng cười vui vẻ ấy, bị cuốn hút như con thiêu thân bay vào lửa. Không phải giọng nói nhỏ nhẹ của cô hay sự ngọt ngào trong tiếng cười khiến hắn bị cuốn hút. Không, khi Hyuuga Hinata cười, cô cười không chút kiềm chế, không quan tâm xung quanh, giọng cô nhẹ nhàng như những cái vỗ nhẹ của đôi cánh bướm nhưng lại mạnh mẽ như cú đốt của một con ong.
Lần đầu tiên Sasuke nghe thấy tiếng cười của cô là trong một lần họ vào làng để mua thêm đồ. Sau khi mua xong và đang trên đường trở về thì một cậu bé, không lớn hơn tám tuổi, chạy đến Hinata, nắm lấy vạt áo kimono của cô bằng đôi tay lấm lem, ánh mắt khẩn cầu cho thấy ý định của cậu mà không cần nói một lời. Sasuke tưởng rằng cô sẽ hất đứa trẻ bẩn thỉu đó đi như cách mà một quý cô đài các hay làm.
Thay vào đó, cô quỳ xuống, tay mò mò trong ba lô cho đến khi tìm thấy một gói bánh đậu đỏ, cầm lấy đôi tay bẩn thỉu của cậu bé trong đôi tay mịn màng của mình và đặt những chiếc bánh vào đó. Cậu bé cười tươi với cô, không che giấu sự biết ơn, rồi trong khoảnh khắc tiếp theo ôm chầm lấy cô, đôi tay lấm lem lén lút thò vào hadajuban, làm bẩn bộ kimono nhưng Hinata dường như không bận tâm. Cô mỉm cười, đáp lại cái ôm của cậu bé và xoa nhẹ đầu cậu vài cái.
Sasuke chỉ đứng đó nhìn, không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên hắn thấy sự dịu dàng trong đôi mắt cô, lần đầu tiên thấy một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô và nó thật...kiều diễm. Như tia nắng mềm mại của mặt trời rọi lên cánh đồng xanh mướt, sáng ngời và ấm áp.
Hinata ngước lên nhìn vì dường như cảm nhận được ánh nhìn của hắn và Sasuke lập tức quay đi. Từ chối thừa nhận hắn đã bị bắt gặp đang nhìn cô chăm chú như một kẻ si tình.
"Cô bị ngốc hả?" Hắn hỏi, cố gắng giấu đi sự khó chịu trong giọng nói. "Nó đã ăn cắp tiền của cô đấy."
Cô nhìn theo cậu bé chạy đi, đôi chân gầy guộc của cậu cố gắng chạy thật nhanh, nhưng nụ cười trên môi cô không hề phai nhạt. "Không sao đâu," cô nói. "Cậu bé cần tiền hơn tôi."
"Trong đó có bao nhiêu?" Sasuke hỏi.
"Vài tháng lương của một shinobi hạng thường."
Vài tháng ư?! Hắn trố mắt nhìn. Cô bị điên thật rồi. Trong một khắc kinh ngạc, hắn băn khoăn về tình hình tài chính của tộc Hyuuga. Mình phải chấm dứt cái thói nhân từ ngu ngốc này của cô ta, hắn thầm nghĩ. Không đời nào mình sẽ để cô ta tiếp tục thực hiện những hành động từ thiện nhảm nhí như vậy trong gia tộc Uchiha. Hắn nhíu mày, nhận ra dòng suy nghĩ đang đi theo một hướng nguy hiểm và lắc đầu để xua tan những ý nghĩ không mong muốn. Chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy?
"Thêm nữa," Hinata quay sang hắn, nở nụ cười tươi và ánh mắt cô lấp lánh tinh nghịch. "Cậu có tiền mà."
Sasuke khựng lại. Trong đầu hắn trống rỗng trước nụ cười của cô...khoan, cô vừa nói là định ăn bám hắn từ giờ trở đi sao? Hắn cằn nhằn vài tiếng rồi quay bước về phía cổng. "Đi thôi, trời sắp tối rồi."
Hinata đi theo hắn, tiếng cười trong trẻo của cô bay theo làn gió, gọi mời hắn như bài ca ngọt ngào của Nàng tiên cá, nhưng Sasuke kiềm mình không quay lại. Bước chân hắn chậm lại, mắt nhắm trong khoảnh khắc; hít một hơi nặng nhọc thật sâu, rồi mở mắt và tiếp tục bước đi. Hắn không cho phép bản thân bị gục ngã bởi tiếng cười của cô.
Kể từ đó, hắn đã đặc biệt chú ý đảm bảo rằng sẽ không để cô dễ dàng tươi cười khi ở bên hắn. Tiếng cười của Hinata là điều hắn không thể chịu đựng được. Nó gợi nhắc về tất cả những gì hắn đã mất, tất cả những gì hắn đã phản bội. Với nụ cười sẵn sàng trao đi, cô đang dẫn dụ hắn vào những vùng lãnh thổ không tên, vì vậy hắn ghét cô.
Nhưng nhờ những trải nghiệm không mong muốn đó, cuối cùng hắn cũng có bước tiến. Tất nhiên. Đáng lẽ Sasuke phải nhận ra sớm hơn. Hắn thật ngu ngốc khi không nhận thấy điều đó ngay từ đầu. Mọi chuyện quá rõ ràng. Hyuuga Hinata không coi trọng mạng sống của mình bởi vì cô coi trọng...mạng sống của người khác.
Thằng bé là một dân thường, khoảng 9 tuổi, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh biếc nhất mà Sasuke từng thấy. Hắn mỉm cười... thằng nhóc thật hoàn hảo.
Hắn đá tung cửa và đẩy mạnh thằng bé vào trong.
Hinata giật mình, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã cảm thấy đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy mình, tìm kiếm bất kỳ thứ gì để bám víu trong khi tiếng khóc yếu ớt vang lên tuyệt vọng. Hinata kéo cậu bé đang khóc vào lòng, hai tay cô vòng quanh che chở cho cậu.
Sasuke rút thanh Kusanagi ra khỏi vỏ, thanh kiếm lóe sáng trong ánh trăng.
Cô hoảng hốt nhìn hắn và tự hỏi. Sợ hãi ư? Tốt, hắn đã chờ đợi điều này quá lâu và trong khoảnh khắc, Sasuke tận hưởng nỗi sợ ấy. "Đưa cho ta thứ ta muốn hoặc nó sẽ chết." hắn ra lệnh.
Mắt Hinata mở to đầy kinh hãi. "Cậu không thể..."
Hắn mỉm cười. Một nụ cười tàn nhẫn và vô cảm. "Nhìn đây này." Sasuke cắm mũi Kusanagi vào chân phải của thằng bé, máu chảy ra khi nó cố giãy giụa, tay vô thức đưa lên che chỗ đau và hét lên trong đau đớn vì càng cử động chỉ khiến lưỡi kiếm càng đâm sâu vào thịt.
"Sasuke!" Hinata bật khóc, tay cô vươn ra bảo vệ cậu bé khỏi hành động tàn bạo của hắn. "Nó chỉ là một đứa trẻ thôi."
Sasuke phớt lờ và gạt tay cô ra bằng một cái hất tay mạnh. Hắn nhận thanh kiếm sâu hơn, lưỡi kiếm xuyên qua da thịt mềm như bơ.
"Aah!" Cậu bé hét lên. Đôi tay cậu siết chặt lấy áo của Hinata, nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt và cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
"Dừng lại! Làm ơn đó, Sasuke."
"Vậy thì đưa thứ tôi muốn đi." Hắn nói một cách lạnh lùng. Hắn tiếp tục rạch thêm vài nhát, dù vết thương không lớn nhưng đủ khiến đau đớn hơn.
"Tôi..."
Hinata rất lo cho cậu bé. Đôi mắt to tròn của cô ngập tràn nước mắt. Cảm giác đau lòng vì một thằng bé mà cô mới gặp chưa được bao lâu. Điều đó làm Sasuke càng sôi máu hơn, hắn ấn thanh kiếm sâu thêm nữa.
"Aah!" Khuôn mặt cậu bé tái mét, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt vì đau đớn, run rẩy trong sợ hãi. Nó khóc lóc và cầu xin tha mạng, bám chặt lấy Hinata cầu cứu.
Hắn nhận thấy cái nết lì lợm của cô bị lung lay rồi; cặp mắt xinh đẹp đó lấp lánh giọt lệ và sự sợ hãi. "Không." Hinata vừa khóc vừa van nài. "Xin cậu mà, Sasuke."
Đây là lần đầu tiên hắn thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt tuyệt đẹp đó. Sasuke nhìn xuống tay cô đang nắm lấy chân hắn rồi hất ra. "Xin xỏ giờ này cũng vô ích thôi."
Hinata phát ra một tiếng nấc nghẹn ngào, trước khi thì thầm lời khẩn cầu. "Làm ơn. Đừng."
Hắn vẫn tức giận với những suy nghĩ sai lầm của bản thân về Hinata, điều đó khiến hắn mất đi nhiều cơ hội cá nhân. Cơn phẫn nộ hiện rõ trong con ngươi khi hắn dùng ngón trỏ nâng khuôn mặt cô lên, buộc Hinata đối diện với nó. Nhưng động tác Sasuke không mạnh bạo, dù đang tức giận, bởi hắn biết rằng mình đã thắng.
Tuy nhiên giọng nói của hắn lại thô lỗ. "Cô sẽ đưa thứ tôi muốn chứ?"
Hinata thở dài, cúi đầu chấp nhận thất bại. "Được."
Sasuke mỉm cười trước câu trả lời của cô và lau máu khỏi thanh Kusanagi bằng vạt áo haori đen của hắn trước khi tra kiếm vào vỏ.
Hắn nhìn xuống cơ thể bất tỉnh của thằng nhóc và tự mãn thành quả của mình. Hắn không phải kiểu người ưa tra tấn, hắn thích những cái chết nhanh gọn hơn, nhưng không ngại bẩn tay nếu cần. Sasuke cũng ngạc nhiên khi nó trụ được lâu như vậy trước khi ngất.
Khi quay sang cô, hắn ngạc nhiên khi thấy Hinata đã lùi ra xa khỏi hắn, lưng cô dựa vào tường, tay nắm chặt thanh kunai trộm từ áo khoác của hắn. Vậy là trước đó cô không chỉ xin tha cho thằng nhóc khi đặt tay lên hắn? Sasuke khẽ cười thích thú. Cô ta rõ ràng không hiểu định nghĩa của 'từ bỏ'.
Hắn nhướng một bên mày nhìn cô. Cô định đấu với hắn sao? Chắc chắn Hinata không khùng đến mức lại bắt đầu một trận đấu mà bản thân không thể thắng. "Đừng diễn hề nữa, Hyuuga."
Hai tay cô nắm chặt thanh kunai. "Cậu làm thế vì muốn tôi viết cuốn trục khác, đúng không?"
"Ờ, cô cũng không đần lắm nhỉ?" Sasuke cười khẩy, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khinh bỉ.
Hinata phớt lờ sự miệt thị của hắn. "Tôi sẽ không làm đâu."
Cô ta vẫn chậm hiểu đến mức không nhận ra sự vô vọng trong tình thế của mình sao? "Tôi không nghĩ cô có nhiều sự lựa chọn đâu. Trừ khi cô muốn thằng bé chết?"
"Còn lâu tôi mới làm." Hinata nói thầm. "Thế giới ninja cuối cùng đã được hòa bình. Nếu tôi đưa cuốn trục cho cậu, điều đó chỉ khiến nhiều người vô tội phải chết. Và tôi sẽ không thể tha thứ cho bản thân." Cô nâng thanh kunai lên trước ngực, mũi dao chĩa vào chính mình và đâm xuyên qua lớp kimono tới lớp hadajuban. "Nhưng tôi cũng sẽ không để cậu dùng thằng bé này để mặc cả."
Sasuke nhíu mày. "Cô định làm gì?" Hỏi cho có lệ. Hắn có thể thấy ý định của cô hiện rõ trong cặp đồng tử kiên định đó. "Đừng làm điều ngu ngốc, Hinata."
Mặc kệ hắn. "Tôi không thể ngăn cậu." cô tiếp tục nói. "Nhưng nếu tôi chết đi, việc giết thằng bé sẽ trở nên vô ích. Cậu sẽ không đạt được gì cả. Và dù có muốn tôi tin cậu tàn ác cỡ nào, tôi không tin cậu sẽ giết thằng bé bé vô cớ."
Hắn nhún vai. "Và điều gì khiến cô tin chắc đến vậy? Cô chẳng biết gì về tôi. Tôi có thể giết nó chỉ để trả thù." hắn nói, cố gắng giữ giọng thản nhiên nhất có thể.
Hinata hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì sự bình tĩnh dù cô đã cảm nhận được chất độc đang dần lan ra khắp cơ thể. "Cậu nói đúng. Tôi không biết gì về cậu và tôi không hiểu vì sao cậu lại làm những điều này."
Sasuke tiến lên một bước về và Hinata nhanh chóng lùi lại, nhăn mặt vì đau khi lưng cô chạm vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt vẫn không rời hắn. "Nhưng Naruto tin tưởng cô. Còn tôi thì tin Naruto."
Với tất cả sức lực còn lại trong cơ thể yếu đuối của mình, cô đâm mũi dao kunai vào ngực trái. Cơn đau khủng khiếp ập đến và Hinata phải cố gắng hết sức để không hét lên khi cô rút con dao ra và đâm lại một lần nữa. Nghiến chặt răng, cô xoáy sâu lưỡi dao vào ngực mình cho đến khi không thể đâm sâu thêm được nữa, rồi từ từ kéo con dao ra, từng chút đau đớn.
Sasuke chỉ đứng đó nhìn lặng thinh trong sự bàng hoàng khi Hinata loạng choạng lùi lại, thanh kunai dính đầy máu trượt khỏi tay cô và rơi xuống đất, tiếng va chạm của kim loại với nền đá vang vọng khắp căn phòng, dội mạnh vào tai hắn. Máu, thứ máu đỏ tươi, ấm nóng, tuôn ra ào ạt. "Hinata!" Hắn hét lên, ném thanh Kusanagi sang một bên. Hắn lao đến bên cô, thằng nhóc và kế hoạch của hắn đã bị lãng quên.
Tay phải vòng qua eo Hinata khi cô đổ gục yếu ớt vào lòng hắn, tay trái nhấn một lực vừa đủ lên vết thương sâu trên ngực cô để ngăn máu tiếp tục chảy ra. "Liều mà còn thích sĩ!" hắn mắng. "Đừng nghĩ rằng nếu cô chết, tôi sẽ không giết thằng bé."
"Sasuke," Hinata thì thào yếu ớt. "Không..."
Nhưng Sasuke không còn nghe thấy cô nữa. Tất cả những gì hắn nghe thấy chỉ là tiếng tim đập điên loạn của mình. Hắn đặt cô dựa vào tường; xé rách kimono và hadajuban của cô thành từng mảnh trong khi cố nhớ lại bất kỳ nhẫn thuật chữa trị nào mà hắn biết. Sasuke là một chiến binh, không phải là y nhẫn, nhưng trong nhiều năm, hắn đã học được những nhẫn thuật hồi phục cần thiết để sinh tồn.
"Đừng chết, Hinata." Sasuke thì thầm khi hắn đặt hai tay lên ngực cô, thực hiện thuật Chaka no Mesu mà đã học từ Kabuto. "Nếu cô chết đi," hắn nói tiếp. "Tôi...tôi sẽ..." Hắn lắc đầu, cố gắng tập trung lại. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở đứt quãng của cô. Mỗi giây trôi qua, hắn có thể thấy sự sống dần mờ nhạt trong đôi mắt cô.
"Đừng chết. Đừng chết. Đừng chết mà." Hắn nghe chính mình lặp đi lặp lại không ngừng. Hắn mặc kệ sự tuyệt vọng đang len lỏi trong tiếng gọi của mình, từ chối thừa nhận những cảm xúc đang gợn sóng trong đầu khiến hắn khó mà tập trung.
"Tôi sẽ giết thằng bé. Tôi sẽ giết tất cả đứa chết tiệt nào dám xuất hiện trước mặt tôi!" Hắn hét lên với cô. "Cô có nghe thấy không, Hyuuga Hinata?! Nếu cô chết, cô sẽ có rất nhiều bạn đến chơi ở thế giới bên kia đấy. Tôi không để cô một mình ở Thiên đường đâu!"
Hinata cố giữ mắt mở, cô buộc bản thân phải tỉnh táo và gắng gượng nghe những gì hắn nói. Sasuke đang nói với cô. Không, hét vào mặt cô thì đúng hơn, nhưng cô khó có thể hiểu được hắn đang nói gì. Mọi thứ dần trở nên tê liệt và cô gần như không còn giữ mắt mình mở được nữa. Cô đang chết dần. Naruto ơi...
Sasuke không lắc mạnh cô để tỉnh lại, thay vào đó tập trung vào việc chữa lành vết thương. Chính cô là người đang chịu đựng đau đớn, chính cô là người bị trúng độc, chính cô là người có vết thương lớn ở ngực, nhưng bằng cách nào đó mà cơ thể hắn lại hoảng loạn, là bàn tay hắn lại run rẩy và nỗi sợ là thứ hắn đang nếm trải.
Hắn định hủy hoại cô, uốn nắn cô theo ý mình, nhưng khi hắn gục xuống cạnh cô, kiệt sức vì tiêu hao chakra, Sasuke nhận ra trong nỗi kinh hoàng rằng chính ý chí của hắn mới bị phá vỡ, chính mặt nạ của hắn đã bị sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro