Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : không phải trò đùa


Việc đưa đứa con trai ba tuổi của mình về gặp Joshua và giải thích cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra với bố của mình là một điều vô cùng khó khăn đối với Jeonghan. Đặc biệt là khi ngay từ đầu anh đã biết lý do tại sao Joshua lại rơi vào trạng thái này. Đó là vì chính Jeonghan.

Nếu anh không lừa dối Joshua như vậy, không ép Joshua quan hệ tình dục với mình, và nếu anh tin tưởng Joshua nói rằng cậu có con, thì có lẽ Joshua sẽ không rơi vào tình trạng này. Jeonghan chính là người đã buộc Joshua phải từ bỏ mạng sống và rơi vào tình trạng này.

Nhưng may mắn thay Joshua hiện đã an toàn nhưng điều đó không làm Jeonghan cảm thấy bớt đau khổ hơn những gì anh đang cảm thấy. Con trai đang đứng ngay bên cạnh và bối rối không hiểu tại sao ba lại phải vào bệnh viện. Jeonghan thậm chí phải trả lời sao đây?

Bản thân Jeonghan cũng không chắc chắn khi nào Joshua sẽ tỉnh lại. Nhưng Jungwon là một đứa trẻ ngoan đã nghe lời Jeonghan khi anh nói—

“Papa chỉ đang ngủ thôi con à. Con phải đợi papa tỉnh dậy. Con có thể đợi papa nghỉ ngơi một chút rồi tỉnh dậy sau được không?”

Và giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, Jungwon gật đầu, tin tưởng Jeonghan trong tích tắc.

Kể từ đó, cậu bé ngồi bên giường Joshua và nói chuyện với ba cả ngày, lảm nhảm về những điều Jeonghan không hiểu. Nhưng Jeonghan hài lòng khi chỉ nhìn đứa con của mình và Joshua thật đáng yêu khi đứa bé kể cho Joshua nghe một câu chuyện mới mà cậu học được từ cuốn sách tranh của mình. Jungwon thông minh hơn một đứa trẻ ba tuổi và cực kỳ dễ thương. Chắc hẳn cậu bé đã nhận được sự dễ thương từ papa mình.

Và khi Jeonghan chứng kiến cảnh con trai mình hôn lên trán Joshua một cách đáng yêu và bảo papa hãy nghỉ ngơi thật nhiều, Jeonghan sẽ cảm thấy tội lỗi hơn vì tất cả những gì mình đã làm.

Anh chưa bao giờ tin vào Chúa nhưng lần đầu tiên trong đời anh muốn cầu nguyện đấng đã tạo ra anh trả lại Joshua cho anh, cho con trai anh. Jeonghan và con trai cần Joshua để sống sót.

Jeonghan biết lần này mình đã phạm sai lầm lớn, nhưng anh muốn sửa sai, anh sẵn sàng thay đổi bản thân một lần nữa và làm bất cứ điều gì cần làm miễn là Joshua tỉnh dậy.

Hiện tại trong bệnh viện, Jeonghan đang dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn Jungwon nằm trên giường Joshua. Đó là một ngày khác mà Jungwon muốn đến thăm bố của mình.

Cậu bé nhất quyết muốn nằm cạnh papa và nói rằng rất nhớ papa. Và Jeonghan không nỡ nói không với máu thịt của chính mình nên anh đã để đứa trẻ nằm xuống cạnh Joshua và ôm papa. Jungwon rúc vào gần bố hơn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trên cùng chiếc giường.

Tim Jeonghan đau nhói khi chứng kiến cảnh tượng đó. Đến tận bây giờ anh vẫn không thể tin được mình thực sự có một đứa con trai.

Anh đã dành 4 năm cuộc đời để nghĩ rằng Joshua đã phản bội mình, nghĩ rằng Joshua đã bỏ rơi anh như những người khác đã làm trong đời anh. Anh rất điên cuồng, anh bị tàn phá đến mức gần như quay trở lại phiên bản đen tối của mình.

Khi Joshua trở về từ Busan, anh lại nổi điên lên khi nghĩ rằng Joshua đang ở ngoài kia sống cuộc sống tốt đẹp nhất với người chồng mới cưới và con trai trong khi Jeonghan ở đây vẫn mắc kẹt trong quá khứ, yêu người yêu cũ.

Tuy nhiên, Jeonghan không hề biết rằng bốn năm qua Joshua không hề nở một nụ cười chân thành với bất kỳ ai. Anh không hề biết Joshua bị ép buộc vào một cuộc hôn nhân sắp đặt. Anh không hề biết Joshua mất cha vì bệnh ung thư cùng năm đó. Và anh chắc chắn không hề biết rằng khi Joshua rời bỏ anh bốn năm trước, đã mang trong mình đứa con của Jeonghan.

Joshua hẳn đã khó khăn đến mức nào khi đột nhiên chấp nhận Seungcheol làm chồng mới khi cậu thậm chí còn chưa từng gặp người đàn ông này trước đây? Joshua hẳn đã khó khăn đến mức nào khi nhìn con mỗi ngày và nhớ về người tình cũ mà cậu vẫn yêu thương vô cùng?

Và Joshua hẳn đã khó khăn như thế nào khi đứa trẻ đó đột nhiên biến mất và mọi người bắt đầu nói rằng ngay từ đầu cậu đã không có con? Joshua đã không hề hạnh phúc dù chỉ một ngày trong suốt bốn năm qua của cuộc đời anh. Bên trong, cậu đã suy sụp rồi, chỉ sống vì đứa con của mình, giả vờ mạnh mẽ.

Joshua hẳn đã vất vả đến mức Jeonghan cảm thấy tim mình quặn thắt mỗi khi nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Joshua và nghĩ về điều đó. Joshua vẫn đẹp ngay cả khi nhắm mắt lại. Nhưng đằng sau đôi mắt nhắm xinh đẹp đó lại ẩn giấu biết bao nỗi đau.

Jeonghan ước gì mình có thể quay ngược thời gian và khiến mọi chuyện ổn thỏa...





Jungwon hiện đang sống cùng Jeonghan trong biệt thự riêng của anh ấy. Bằng cách nào đó, đứa trẻ mới biết đi này đã hòa hợp với Jeonghan rất nhanh, có lẽ chính mối liên hệ sinh học giữa họ đã ưu ái Jeonghan. Jungwon ở bên anh cả ngày và hiếm khi khóc. Thực sự là một đứa trẻ ngoan nếu so với một đứa trẻ ba tuổi khác.

Tuy nhiên, Jeonghan lại không biết cách chăm sóc em bé, anh thậm chí còn không biết nên cho bé ăn gì khi nó đói, hay phải làm gì khi một đêm nọ con trai đột nhiên đòi hát ru. Làm cách nào Jeonghan có thể khiến Jungwon hiểu rằng anh không giống Joshua, người biết cách làm tất cả những điều đó một cách dễ dàng?

Một trong những người bạn của Jeonghan và cũng là bạn trai của Wonwoo— Mingyu đã giúp đỡ rất nhiều trong những tình huống như thế này. Mingyu và Wonwoo thường ghé qua để chăm sóc Jungwon trong lúc Jeonghan làm việc, dù sao thì anh cũng có cả một công ty phải lo. Vì vậy, Jeonghan rất biết ơn hai người bạn của mình về mọi thứ.

Jungwon cho đến nay vẫn chưa nói bất cứ điều gì về người cha được cho là của mình 'Seungcheol'. Vì thế, Jeonghan vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng. Lo lắng cho sức khỏe tâm thần của con trai mình. Mặc dù Jungwon không hẳn là con của Seungcheol nhưng trước đây Seungcheol vẫn là cha của Jungwon. Nhưng có vẻ như sau khi Seungcheol bắt cóc và giấu suốt một tháng, Jungwon giờ rất sợ Seungcheol. Đó là lý do tại sao anh ấy không hề nhắc đến 'cha' mình dù chỉ một lần.

Jeonghan lo lắng vụ bắt cóc này có thể bằng cách nào đó đã khiến con trai anh bị tổn thương. Jungwon không hành động kỳ quặc hay gì cả nhưng cậu bé luôn cần người ngủ cùng. Cậu bé không thể ngủ một mình nếu không sẽ bắt đầu khóc vào giữa đêm. Vì thế Jeonghan sẽ giúp con trai mình ngủ trước rồi mới ngủ bên cạnh, ôm đứa bé vào lòng.

Hy vọng Joshua sẽ sớm tỉnh lại. Jeonghan sợ mình đã không thực sự làm tốt công việc chăm sóc con trai mình. Con của anh cần Joshua. Jungwon thực sự không thể sống thiếu papa.





Sau một tháng nữa, dường như Chúa đã thực sự lắng nghe lời cầu nguyện của Jeonghan. Hoặc có thể là lời cầu nguyện của Jungwon. Rốt cuộc ai lại không nghe lời cầu nguyện của một đứa bé ngây thơ muốn cha mình tỉnh dậy như vậy?

Joshua cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Bác sĩ gọi cho Jeonghan vào một ngày nọ khi anh đang làm việc, nói rằng Joshua đã tỉnh dậy nhưng...... đang cố gắng trốn thoát. Nhưng vì quá yếu để di chuyển nên đó chỉ là nỗ lực vô ích. Sau cuộc gọi đó, Jeonghan lập tức chạy đến bệnh viện cùng Jungwon.

Và cậu ở đó, tình yêu của đời anh, tất cả của anh—Joshua, cuối cùng cũng tỉnh dậy và khỏe mạnh trên giường. Cậu ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn vào bức tường. Cậu đã gầy hơn trước nhưng trong mắt Jeonghan, cậu vẫn mềm mại và xinh đẹp như ngày nào.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Joshua nhìn về phía họ, mở to mắt nhìn Jeonghan đang đứng đó ôm Jungwon trong tay.

Jungwon vùng dậy khỏi vòng tay Jeonghan và chạy về phía Joshua, nhảy lên giường và ôm chặt Joshua.

“Con nhớ papa, papa!!!! Con nhớ pa rất nhiều. Cuối cùng thì pa cũng đã tỉnh dậy rồi!!” Jungwon ré lên sung sướng, ôm lấy khuôn mặt Joshua trong đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Đứa bé không thể kìm được sự phấn khích khi thấy bố cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Joshua đã khóc trong niềm hạnh phúc thuần khiết khi thấy con mình hoàn toàn khỏe mạnh và không bị thương trên tay. Cậu ôm đứa bé lại và hôn khắp mặt Jungwon. Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự nhẹ nhõm và hạnh phúc khi thấy con trai mình trở lại.

Cậu nhìn Jeonghan đang im lặng đứng ở cửa.

“…bạn đã tìm thấy Jungwon à?” cậu ngập ngừng hỏi, chỉ để chắc chắn.

Jeonghan chậm rãi gật đầu, bước lại gần.

Có rất nhiều điều chưa được nói giữa họ. Rất nhiều cuộc nói chuyện cần được thực hiện. Nếu không có Jungwon trong vòng tay, có lẽ bây giờ Joshua đã chạy trốn khỏi đây, đi đâu cũng được, miễn là tránh xa Jeonghan. Sau những gì Jeonghan đã làm, cậu sẽ không tha thứ cho người đàn ông này bằng bất cứ giá nào.

Nhưng bây giờ... Joshua không thể nổi giận với Jeonghan khi đứa con thực sự ở ngay trước mặt, ngay trên đùi, khi biết Jeonghan có hàng nghìn câu hỏi dành về Jungwon, người trông giống hệt Jeonghan. .

Suy cho cùng thì Jeonghan vẫn luôn nhạy bén. Không thể nào anh vẫn chưa nhận ra được điều đó. Nhưng Joshua chưa sẵn sàng đối mặt với thực tế đó chút nào.

Nhìn vẻ mặt đầy hiểu biết của Jeonghan, Joshua phần nào biết rằng Jeonghan đã phát hiện ra.

Jeonghan đã biết rằng Jungwon chính là đứa con mà Joshua đã sinh ra cho anh. Không phải của Seungcheol.

Và dù Joshua muốn cùng con trai trốn khỏi đây và tránh cuộc đối đầu này, cậu biết mình không thể. Jeonghan sẽ không để cậu đi trước khi anh nhận được hết câu trả lời.





Đó là cách Jeonghan và Joshua bắt đầu nói về mọi chuyện đã xảy ra cho đến nay. Jeonghan giải thích mọi chuyện cho Joshua từ đầu đến cuối. Về việc chính chồng của Joshua, Choi Seungcheol, người đứng sau vụ bắt cóc này và âm mưu tất cả những điều này để khiến Jungwon biến mất sau khi Seungcheol phát hiện ra Jungwon không phải là con mình.

Joshua hơi sốc nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe Jeonghan mà không ngắt lời.

Họ lại quay trở lại biệt thự của Jeonghan. Joshua không muốn quay trở lại nơi chứa đựng quá nhiều ký ức tồi tệ này. Nhưng vì Jungwon, anh phải quay lại. Jungwon buồn ngủ còn Joshua bị ốm và vừa được xuất viện, không thể đi nơi khác hay đặt phòng khách sạn cho cả hai. Không còn cách nào khác là phải quay lại nhà người yêu cũ.


Khi Jeonghan và Joshua nói với giọng thì thầm vì Jungwon đang ngủ trên chính chiếc giường mà họ đang ngồi, họ không thể không dừng lại khi nghe thấy một giọng nói nhỏ. Jungwon đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ.

“Papa…papa..B-Bố…”

Joshua thấy tim mình thắt lại vì đau. Anh biết Jungwon đang gọi anh là Papa, nhưng thằng bé gọi ai là bố? Cậu bé thường gọi Seungcheol như vậy. Nhưng bây giờ người đàn ông đó đã ở sau song sắt. Ngay từ đầu anh ta chưa bao giờ là cha của Jungwon. Joshua không biết phải giải thích điều này thế nào với con mình.

Jeonghan chỉ im lặng nhìn họ và nuốt nước bọt. Hỏi có phải là quá đáng không nếu anh nói muốn Jungwon gọi mình như vậy? Gọi anh là bố? Jeonghan dù sao cũng là cha ruột. Anh có mọi quyền được gọi như vậy. Nhưng sau những gì anh làm với Joshua lần trước, anh không có tư cách để đưa ra những yêu cầu như thế này. Thế nên anh vẫn im lặng.

Cậu bé đang nắm tay papa một cách đáng yêu ngay cả khi đang ngủ, như thể đó là nguồn an ủi của cậu. Joshua vỗ nhẹ vào ngực đứa bé để ru nó ngủ, cảnh tượng đó làm trái tim Jeonghan ấm áp hơn. Đây là đứa con của anh và người yêu của anh - chính xác là người yêu cũ nhưng vẫn vậy. Hai con người này là những người quý giá nhất trong cuộc đời Jeonghan và không hiểu sao anh lại muốn giữ họ bên mình mãi mãi.

Phải chăng điều gì đó đang nảy nở giữa Jeonghan và Joshua một lần nữa?

Jeonghan đã giải thích xong mọi thứ cho Joshua, về cách họ tìm được Jungwon, về việc họ phát hiện ra chính Seungcheol là người đứng sau chuyện này, về việc Jungwon hàng ngày chờ đợi Joshua thức dậy như thế nào. Anh cũng nói với Joshua rằng Jungwon đã sống với anh trong tháng qua.

Joshua chỉ gật đầu.

Nhưng Jeonghan không hài lòng chỉ bằng một cái gật đầu. Cuộc thảo luận của họ vẫn chưa kết thúc. Chẳng phải Joshua cũng nên giải thích về Jungwon cho Jeonghan sao?

Jeonghan đã xin lỗi Joshua vì những gì anh đã làm, thú nhận rằng anh rất hối hận về mọi thứ và sẽ không bao giờ làm điều gì như vậy nữa. Jeonghan biết có lẽ mình không xứng đáng được Joshua tha thứ. Nhưng không phải họ…… họ không thể làm điều đó vì Jungwon sao?

Suy cho cùng, Jungwon cũng là con trai của Jeonghan. Jeonghan muốn có mặt trong cuộc đời con trai mình cùng với Joshua.

Joshua đang đun sữa cho Jungwon phòng khi đứa trẻ thức dậy và đói. Nhà bếp của Jeonghan đã chất đầy đủ các loại thực phẩm dành cho trẻ em kể từ khi Jungwon ở cùng anh một thời gian.

Khi Joshua chuẩn bị quay lại Jungwon để kiểm tra thì Jeonghan đã giữ chặt cổ tay anh lại.

“Joshua...bạn định tránh chủ đề này đến bao giờ? Cả hai chúng ta đều biết mình cần nói chuyện.”

Joshua tránh ánh mắt của Jeonghan, cố gắng rút cổ tay lại.

“C-Chúng ta không có gì để nói cả. Mình biết ơn bạn vì đã cứu con trai mình trước khi điều tồi tệ xảy ra với nó. Chỉ vậy thôi. Sau khi Jungwon tỉnh dậy, tụi mình sẽ rời đi sớm—”

“Bạn đang quên mất sự thật rằng anh cũng là bố của Jungwon đấy.”

Jeonghan cắt ngang lời cậu, siết chặt cổ tay Joshua. Joshua giật mình nhưng không nói gì. Vẻ tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt Jeonghan. Anh rất muốn biết tại sao Joshua lại giấu Jungwon lâu như vậy.

“Anh biết bạn yêu anh nhiều lắm, Joshua. Hơn bất cứ điều gì khác trên thế giới này. Bạn có thể nói với anh. Bạn thậm chí có thể đến gặp anh. Tại sao bạn chưa bao giờ nói với anh về thằng bé, Shua? Tại sao?"

Joshua cúi thấp mắt, một nụ cười cay đắng thoát ra khỏi môi.

“Lúc đó không có cơ hội để làm bất cứ điều gì, Jeonghan. Cha mình sắp chết và mình phải cưới một người mà mình không yêu. Mình phát hiện ra mình có thai sau đám cưới và biết đó không phải là con của Seungcheol. Vậy thì hãy nói thử xem, mình có thể làm gì vào lúc đó? Liên lạc với bạn? Mặc dù đã kết hôn với người khác? Hay bỏ cái thai?” Giọng Joshua vỡ ra nhìn Jeonghan.

“Mình không thể giết con mình được, Jeonghan. Đặc biệt khi đứa bé này là thứ duy nhất mình có được từ bạn như một biểu tượng cho tình yêu của chúng ta…”

Thế giới của Jeonghan như ngừng lại khi nghe những lời đó phát ra từ miệng Joshua. Nhưng Joshua vẫn chưa xong. Joshua hít một hơi, tiếp tục nói.

“Nếu có thể, mình nói đang mang thai đứa con của bạn. Muốn bạn, người cha còn lại của nó, ở bên cạnh nhau à. Không thể. Khi đó mình đã kết hôn với Seungcheol và Jungwon cũng lớn lên với niềm tin rằng Seungcheol là cha nó. Mình không thể—”

Jeonghan tiến về phía trước và ngắt lời cậu lần nữa.

“—nhưng bây giờ thì sao, Shua? Bây giờ Seungcheol không còn ở đây nữa phải không?” Jeonghan nắm lấy hai vai Joshua, buộc cậu phải nhìn vào mắt anh.

“Chúng ta có thể bắt đầu lại, Shua. Chúng ta có thể cùng nhau xây dựng gia đình lại từ đầu. Chỉ cần lấy anh. Anh hứa sẽ chăm sóc bạn và Jungwon đến hết cuộc đời. Bạn sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì trong cuộc sống của bạn.”

Jeonghan đề nghị, giọng anh trở nên tuyệt vọng và tha thiết. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Và hiện tại, anh không mong muốn gì hơn ngoài việc có được tình yêu và đứa con trai quay trở lại cuộc đời mình.

Tuy nhiên, Joshua ngay lập tức lắc đầu, nhìn xuống và nắm tay mình.

“Không dễ thế đâu, Jeonghan. Mình không thể làm điều này. Bạn đã quên những gì bạn đã làm à? Bạn đã đe doạ, ép mình quan hệ tình dục với bạn và sau đó mình không còn cách nào khác ngoài việc tìm cách tự kết liễu đời mình. Mình không thể sống với một người đàn ông đã cưỡng ép, đã thao túng mình. Mình sẽ không bao giờ cưới bạn—”

Joshua gỡ cổ tay mình khỏi sự kìm kẹp của người lớn hơn và trừng mắt nhìn Jeonghan. Dù Joshua rất yêu người đàn ông này và biết ơn anh vì đã tìm thấy đứa con của mình nhưng những gì Jeonghan đã làm là hoàn toàn không thể tha thứ được.

Ngay từ đầu, Jeonghan luôn đạt được điều mình mong muốn. Nhưng lần này Joshua nên cho người đàn ông này biết rằng không phải lúc nào chúng ta cũng đạt được điều mình muốn trong cuộc sống. Một số điều không thể đạt được.

Joshua quay gót và bước đi.

Jeonghan chỉ nhìn người yêu cũ bước đi mà không làm gì cả. Tim anh như đang rỉ máu và có ai đó đang bóp nghẹt anh. Lần này anh thực sự đã vượt quá giới hạn rồi. Ngay cả một người tốt bụng như Joshua cũng từ chối tha thứ cho những gì anh đã làm. Và Jeonghan không thể làm gì để giữ Joshua ở lại và bắt đầu lại với anh.

Có thực sự không có hy vọng cho Jeonghan?







Như Joshua đã nói, cậu thực sự đã rời đi cùng Jungwon vào ngày hôm sau. Jeonghan rất muốn ngăn họ lại, quỳ xuống cầu xin Joshua lần cuối tha thứ và cho anh một cơ hội.

Anh muốn ôm Jungwon vào lòng lần cuối. Nhưng anh không thể. Joshua rời đi như thế. Và khi Joshua bước đi, Jungwon có vẻ bối rối không hiểu tại sao họ lại rời đi. Cậu bé đang nhìn Jeonghan qua vai Joshua một cách buồn bã và vẫy đôi tay nhỏ bé của mình như một lời tạm biệt.

Trái tim Jeonghan tan vỡ khi nhìn thấy con trai mình bĩu môi buồn bã và tỏ vẻ khó chịu khi phải rời khỏi biệt thự này. Giá như Jeonghan có thể chạy đến và ngăn Joshua rời đi thì anh sẽ làm điều đó trong tích tắc. Nỗi đau khi nhìn thấy hai người quan trọng nhất trong cuộc đời rời xa mình thực sự khiến anh tan nát.

Đây có phải là hình phạt cuối cùng của Jeonghan cho mọi điều tồi tệ anh đã làm trong đời? Mất cả tình yêu lẫn con trai?






Hai tháng trôi qua thật chậm rãi đối với Jeonghan. Mỗi ngày trôi qua đều giống như một hình phạt mới đối với anh. Anh đã không thể ngủ được đêm nào kể từ ngày Joshua bước ra khỏi cuộc đời anh cùng con trai họ. Ký ức của họ giờ đây vẫn ám ảnh Jeonghan ngày đêm.

Ngày hôm đó, Jeonghan đang làm việc ở nhà, đang vô thức gõ máy tính xách tay và nhấm nháp ly cà phê thì chợt nghe thấy điều gì đó. Hiện tại anh không mong đợi có khách đến thăm nên ai đang bấm chuông cửa?

Thông thường anh sẽ để người giúp việc mở cửa cho anh và chào đón bất kỳ vị khách nào nếu có. Nhưng anh đã cho tất cả họ nghỉ một tháng. Vì vậy, chỉ còn mình Jeonghan là người mở cửa.

Khi anh mở cửa, Jeonghan cảm thấy thế giới của mình như dừng lại. Anh nín thở, mở to mắt nhìn hai người đã mất tích suốt hai tháng, đang đứng trước cửa nhà anh.

Jungwon chạy về phía Jeonghan bằng đôi chân nhỏ xíu và ôm chặt lấy chân Jeonghan, kêu lên sung sướng.

“Bố ơi, con đã về rồi!!” Jungwon vui vẻ nói với anh, ngước nhìn anh, đôi mắt tự nhiên nheo lại.

Jeonghan cảm thấy tim mình lỡ nhịp. B-Bố ơi?

Không chần chừ một giây, anh cúi xuống bế Jungwon lên trong khi đứa trẻ vòng tay thật chặt quanh cổ Jeonghan và ôm lấy anh. Jeonghan ôm con trai lại trong lòng mãn nguyện, trong lòng lúc này đang trào ra những giọt nước mắt hạnh phúc.

“Con nhớ bố, bố ơi! Và con cũng đưa papa đi cùng. Nhìn kìa!"

Jungwon chỉ về phía cánh cửa nơi Joshua đang đứng im lặng. Joshua nhìn Jeonghan, ánh mắt dịu dàng và kiên nhẫn.

“B-Bạn thực sự……quay lại à?” Jeonghan hỏi, như thể anh vẫn chưa chắc chắn rằng Joshua đang đứng trước mặt mình là mơ hay thực.

Joshua khẽ gật đầu đáp lại. Khóe môi hơi cong lên tạo thành nụ cười dịu dàng.

“Jungwon cần bố ở bên cạnh. Thế là mình quay lại,”








Joshua có thể dễ dàng chăm sóc Jungwon như một ông bố đơn thân nếu muốn. Cậu có bảo hiểm và cha đã để lại cho cậu đủ tài sản trước khi chết để Joshua sống phần đời còn lại một cách thoải mái. Lần đầu tiên trong đời, Joshua muốn được tự lập và không bị ràng buộc bởi ai đó. Cậu muốn được hạnh phúc bên con mình.

Nhưng Jungwon đã rất buồn kể từ ngày họ rời khỏi nhà Jeonghan.

Khi Joshua đưa Jungwon đến trường mẫu giáo mới hoặc khi đón Jungwon sau đó, Joshua sẽ nhận thấy rằng Jungwon luôn nhìn cha mẹ của những đứa trẻ mới biết đi khác đón con họ một cách buồn bã. Một cách vô thức, Jungwon luôn bĩu môi nhìn họ nhưng không bao giờ nói cho Joshua biết lý do. Về điều đang làm phiền lòng cậu bé.

Sau đó, Joshua nhận ra rằng Jungwon chỉ ghen tị với tất cả những đứa trẻ mới biết đi khác đang đọc sách cùng cậu bé, những người được bố đến đón. Jungwon rất buồn vì điều này. Chắc chắn Joshua cũng là bố của Jungwon. Nhưng mối quan hệ của Joshua với Jungwon lại khác, cậu đã sinh ra đứa bé này theo đúng nghĩa đen. Đối với Jungwon, Joshua là papa của cậu, gần giống như một người mẹ nhưng bố lại là một người khác đối với Jungwon.

Người mà Jungwon từng tin rằng bố mình đã bắt cóc cậu và theo đúng nghĩa đen là khiến cậu bé bị ám ảnh suốt đời. Chắc chắn Seungcheol giờ đã biến mất khỏi cuộc đời của Joshua và con cậu. Nhưng điều đó không tốt cho sức khỏe tinh thần của Jungwon. Đứa trẻ mới biết đi và đang lớn lên nghĩ rằng cha ruột của mình ghét mình và muốn cậu bé ra đi.

Joshua có thể đã giải thích cho Jungwon khi cậu bé lớn lên rằng Seungcheol không phải là cha ruột của cậu bé và người cha ruột sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương cậu bé. Nhưng sau đó, Jungwon sẽ có nhiều câu hỏi hơn. Hỏi đó là ai và cha thật ở đâu. Hỏi Joshua tại sao nó không có người cha còn lại.

Joshua cũng không muốn cưới người khác để cho Jungwon một người cha khác. Cậu sẽ không kết hôn với người mà cậu không yêu lần thứ hai trong đời. Cậu đã chịu đựng đủ rồi.

Vì vậy, suy ngẫm mọi thứ, Joshua không còn lựa chọn nào khác. Không biết phải làm gì để con trai mình được vui. Cuộc sống của có ý nghĩa gì nếu không thể làm cho con mình hạnh phúc?

Nhưng rồi một ngày con trai hỏi về Jeonghan. Joshua bị sốc.

“Papa, tại sao chúng ta lại rời khỏi nhà Hannie ?  Chú rất tốt với con,”

Joshua chớp mắt vì sốc,

“H-Hannie?”

Jungwon gật đầu, chơi với con thỏ nhồi bông mà bằng cách nào đó mà cậu bé đã mang theo từ nhà Jeonghan vào ngày họ rời đi, một cái bĩu môi nhỏ xuất hiện trên môi cậu bé.

“Con không thể nói tên chú ấy, pa ạ. Nó thật khó. Đó là lý do tại sao chú ấy bảo con gọi là 'Hannie' !"

Con trai nói rồi lại tiếp tục nói về Jeonghan nhiều hơn.

Đó là khoảng thời gian Joshua biết được từ con trai mình cách Jeonghan đã đối xử với cậu trong thời gian Joshua nhập viện. Hóa ra Jeonghan đã chăm sóc Jungwon rất tốt.

Joshua không hiểu tại sao mình lại nhận ra điều đó muộn như vậy. Đáng lẽ ngày hôm đó Jeonghan có thể trở thành một người cha tốt đối với Jungwon khi anh nhìn thấy toàn bộ nhà bếp của người đàn ông chứa đầy đồ ăn trẻ em, cả ngôi nhà của anh ta có đồ chơi và thú nhồi bông rải rác khắp nơi dành cho Jungwon, cách người đàn ông nhìn chằm chằm vào Jungwon giống như đứa trẻ mới biết đi là cả thế giới của anh.

Jeonghan nhìn Jungwon như cách anh từng nhìn Joshua khi họ gặp nhau lần đầu.

Thành thật mà nói, đó thực sự là một phép lạ.

Joshua biết Jeonghan rất yêu cậu, nhưng Joshua chưa bao giờ biết một người đàn ông ích kỷ và cứng đầu như Jeonghan lại có thể yêu người khác ngoài Joshua. Trước đây, Jeonghan từng không thương xót bất cứ ai không phải Joshua. Mọi người khác ngoại trừ Joshua đều giống như một kẻ thấp hèn trong mắt Jeonghan. Joshua từng lo lắng cho Jeonghan vì điểm này của anh.

Nhưng Joshua chưa bao giờ biết sẽ có một ngày như thế này khi anh nhìn thấy Jeonghan yêu một con người khác bên cạnh mình. Nhưng Joshua không hề ghen tị chút nào. Bởi vì người mà Jeonghan yêu không ai khác chính là đứa bé được sinh ra từ tình yêu họ dành cho nhau. Cảnh tượng Jeonghan yêu thương đứa con của họ là thiên đường đối với Joshua.

Vì thế cuối cùng Joshua đã đưa ra một quyết định cho cả cậu và con trai. Cậu đã nói cho Jungwon biết cha thật của nó là ai. Làm được điều đó không khó vì con cậu luôn thông minh so với một đứa trẻ ba tuổi. Cậu nói với Jungwon rằng họ sẽ sớm gặp 'Bố' vì con trai cậu xứng đáng có cả bố và mẹ bên cạnh khi lớn lên.

Joshua sẽ hoàn toàn tha thứ cho Jeonghan. Sẽ cho người đàn ông đó thêm một cơ hội để bắt đầu lại. Vì Jungwon. Vì đứa con của họ.




Vậy là cậu đã ở đây. Đứng trước Jeonghan một lần nữa, người đang ôm đứa con của họ trong tay với vô vàn yêu thương và trìu mến, đôi mắt của người lớn hơn đã rưng rưng, không còn nghi ngờ gì nữa, những giọt nước mắt hạnh phúc khi anh hôn lên đôi má phúng phính và sau đó là trán của cậu bé. Joshua chỉ có thể khóc khi chứng kiến cảnh tượng này khi đứng gần ngưỡng cửa.

Jeonghan nhìn Joshua, dang rộng cánh tay còn lại của mình để chờ Joshua.

Và Joshua lao tới. Chạy vào vòng tay của người đàn ông cậu yêu bằng tất cả mọi thứ, là tình yêu đầu tiên và cuối cùng của cậu.

Jeonghan ôm chặt Joshua trong khi cậu vùi mặt vào ngực Jeonghan. Jungwon ré lên sung sướng khi được gặp bố mẹ mình. Với đôi tay nhỏ bé của mình, cậu bé cũng cố gắng ôm lấy cả bố và mẹ. Nhưng hầu như không thể làm được điều đó.

"Pa! Bố! Ôm con nữa! Đừng bỏ con ra ngoài,”

Jungwon vuốt ve cánh tay họ, cố gắng thu hút sự chú ý của Bố và pa.

Joshua và Jeonghan cười lớn. Thật dễ thương khi con trai họ đã có thể nói được nhiều từ như vậy khi mới ba tuổi. Họ ôm Jungwon, biến nó thành một cái ôm tập thể.

Jeonghan thậm chí không thể diễn tả được mình đã hạnh phúc như thế nào. Joshua của anh cuối cùng đã trở lại với anh. Bây giờ anh đã có một đứa con trai. Anh còn cần gì nữa trong cuộc đời mình? Bây giờ anh đã có mọi thứ.

Jeonghan đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Joshua rồi đến trán Jungwon, lẩm bẩm với giọng nhẹ nhàng,

"Anh yêu cả hai rất nhiều. Hãy chờ nhé. Anh sẽ mang cả thế giới cho em.










Ngay sau khi Joshua cùng Jungwon quay trở lại cuộc sống của Jeonghan, Jeonghan đã không lãng phí một lần nào và đề nghị kết hôn với Joshua. Joshua đã đồng ý một cách rõ ràng và Jeonghan đã tổ chức một đám cưới lớn nhất cho Joshua với sự tham dự của tất cả những người bạn thân thời trung học của họ. Jeonghan đã đặt khách sạn lớn nhất cả nước chỉ để tổ chức đám cưới của họ. Anh sẽ không để Joshua thiệt thòi khi anh có tất cả tiền bạc trên thế giới cho người yêu của mình làm bất cứ thứ gì. Chỉ có điều tốt nhất cho Joshua của anh.

Trong số tất cả mọi người, Jungwon có lẽ là người hạnh phúc nhất vì đám cưới này diễn ra. Cậu bé không hiểu gì về tất cả những thứ này nhưng vẫn rất hào hứng khi nhìn thấy Bố và pa của mình trên lễ đường được trang trí rất đẹp mắt.

Mọi người vỗ tay, cổ vũ thật lớn cho cặp đôi khi họ trao nhau lời thề nguyện. Mingyu đang bế Jungwon trên tay đã nhanh chóng bịt mắt cậu bé khi Jeonghan chồm tới hôn Joshua trước mặt cả đám đông. Jungwon không cần phải chứng kiến bố mẹ âu yếm nhau trước mặt cả thế giới giống như hồi họ còn học trung học. Nó sẽ để lại ám ảnh cho em bé.

Jungwon bối rối, môi mím lại thành một cái bĩu môi khi một bàn tay đưa lên che mắt cậu khỏi nhìn thấy Bố và Pa.

Nhưng ngay sau đó bàn tay đã rút lại và Jungwon đã quay lại vỗ tay vui vẻ khi gặp lại bố mẹ.

“Chú ơi, chú ơi! Đặt con xuống!" Jungwon gọi cho Mingyu.

Bối rối, Mingyu đặt đứa bé xuống khi thấy Jungwon chạy về phía lễ đường. Tất cả các vị khách đều xuýt xoa khi thấy em bé vui vẻ chạy về phía bố mẹ. Jeonghan nâng Jungwon lên và hôn lên má con trai mình.

“Nhìn này Jungwon, pa của con bây giờ là của bố rồi,” Jeonghan nói một cách tự mãn, nhéo mũi đứa trẻ.

Jungwon cười khúc khích vui vẻ. Joshua mỉm cười từ bên cạnh khi thấy hai cha con gắn bó. Jungwon đã thân thiết với Jeonghan đến mức Joshua gần như ghen tị với điều đó.

Mingyu, Wonwoo cùng với những người bạn khác của họ cũng sớm tham gia cùng họ. Một trong những người bạn thời trung học của họ đột nhiên lên tiếng:

“Vậy bây giờ đám cưới đã xong rồi, hai người định khi nào đi hưởng tuần trăng mật?” Seungkwan nhếch mép cười, nụ cười trêu chọc trên môi khi hỏi cặp đôi mới cưới.

Tất cả bạn bè của họ ho một cách xấu hổ và sau đó cười khúc khích trong khi Joshua đỏ mặt khi nhắc đến tuần trăng mật.

Tuy nhiên, Jungwon trông rất bối rối trong vòng tay của Jeonghan. Cậu bé cảm thấy bị bỏ rơi khi người lớn nói về những điều mà cậu không hiểu.

Đứa bé kéo mạnh cánh tay Mingyu đang đứng cạnh bố. Mingyu cho đến nay vẫn là người chú yêu thích của Jungwon.

“Chú Mingoo, tuần trăng mật là gì vậy? Bố và pa có đi lên mặt trăng không?" Đôi mắt của đứa trẻ mới biết đi đã ngấn nước khi tưởng tượng bố mẹ nó sẽ đến một địa điểm vui chơi để dã ngoại, “Không cho c-con đi cùng ạ?”

Những người lớn không nhịn được cười khi nghe những lời nói hồn nhiên của Jungwon. Seungkwan nhanh chóng chạy đến bên Jungwon lau nước mắt trên má em bé, thủ thỉ vì Jungwon thật đáng yêu.

“Không, Jungwon. Đừng khóc. Bố và pa sẽ không lên mặt trăng đâu. Bố và pa của con sẽ đi nơi khác để sinh cho con một em trai hoặc em gái để con không còn cô đơn nữa.”

Nếu trước đây Joshua có màu hồng thì bây giờ cậu đỏ bừng bừng, đỏ bừng mặt khi bạn bè họ cười những gì Seungkwan nói. Đứa con ba tuổi của trông đặc biệt vui mừng khôn xiết khi biết tin bố mẹ nó sẽ mang về cho nó một em bé sau tuần trăng mật.

Joshua nhìn Jeonghan cầu cứu, muốn anh ngăn cản bạn bè đùa giỡn về tuần trăng mật của họ. Joshua không muốn đứa con của mình sớm mất đi sự hồn nhiên khi nghe những gì bố mẹ cậu bé làm khi rảnh rỗi.

Tuy nhiên, khi Joshua quay sang Jeonghan, người chồng khốn nạn của cậu dường như là người vui vẻ nhất trong số những người ở đây khi nghe những câu chuyện cười trong tuần trăng mật này.

“Yoon Jeonghan, ngăn tụi nhỏ lại đi,” Joshua cố thì thầm với chồng mình, huých anh bằng ánh mắt đe dọa.

Tệ quá, thay vào đó Jeonghan lại thấy nó dễ thương. Joshua trông giống như một chú mèo con giận dữ đang cau mày vậy.

Jeonghan tiến tới kéo Joshua vào ngực mình, ôm lấy cậu từ phía sau trong khi anh tựa cằm lên vai Joshua.

“Nào, Shuji, để tụi nhỏ yên đi. Họ chỉ đang vui vẻ thôi mà,” anh thì thầm bên tai Joshua, “Hơn nữa, hãy nhìn Jungwon xem. Thằng bé trông rất hạnh phúc với tất cả các chú của mình.”

Và đúng là cậu có nhìn. Jungwon cười khúc khích và la hét không ngừng khi bạn của Jeonghan và Joshua chơi đùa với cậu bé một cách ngu ngốc và khiến nó bật cười. Joshua chưa bao giờ thấy Jungwon vui vẻ đến thế. Cậu muốn rơi những giọt nước mắt hạnh phúc khi thấy đứa trẻ vui vẻ với những người yêu mến mình.

Jeonghan lắc lư với Joshua vẫn trong vòng tay một cách chậm rãi, quan sát cảnh tượng tương tự. Tay anh vòng chặt quanh eo cậu và khuôn mặt anh thoải mái tựa vào vai Joshua. Anh lén lút hôn lên má Joshua, khiến cậu một lần nữa biến thành quả cà chua. Chúa ơi, thật dễ dàng để khiến chồng anh bối rối.

Vì thế Jeonghan đã mạo hiểm. Hy vọng anh sẽ không bị Joshua tát vào ngày đầu tiên trong đám cưới của họ. Mỉm cười, anh đưa môi lại gần tai Joshua và thì thầm với giọng tinh nghịch,

“Vậy bạn nghĩ sao về việc sinh thêm một đứa con nữa?”

Ghi chú của tác giả:

Vậy là câu chuyện cuối cùng đã kết thúc. Tôi không chắc bạn có thích nó không nhưng tôi đã cố gắng hết sức. Đây khá là một câu chuyện mang tính chất đam mê bản thân nên tôi không mong đợi nhiều người thích nó. Nhưng nếu bạn đã đọc đến đây và bằng cách nào đó thích nó, tôi sẽ thực sự rất vui khi được biết đôi lời về câu chuyện này từ góc nhìn của bạn

------------

Link gốc ủng hộ tác giả:
https://archiveofourown.org/works/42618399

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro