Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : nghe lời họ


Jeonghan thô bạo đẩy người đàn ông lớn hơn vào tường, tay anh bóp cổ người kia, đôi mắt ánh lên sự tức giận như lửa đốt trong đó.

“Nói cho tao biết, tại sao mày lại làm điều đó với con của mình!!?” Jeonghan gầm gừ, nhe răng.

Seungcheol gần như không thể trả lời khi bị người kia bóp cổ. Về mặt thể chất, Seungcheol chiếm thế thượng phong và có thể dễ dàng hạ gục Jeonghan bất cứ lúc nào. Nhưng hôm nay, bị thúc đẩy bởi cảm xúc và sự tức giận khó tả, Jeonghan đã mạnh mẽ hơn bình thường và bằng cách nào đó con người trong quá khứ của anh đã hành động trước khi anh kịp nhận ra.

Con người cũ của anh khi xưa là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và là một tên tội phạm vô tâm.

“ Sủa câu trả lời đi thằng chó! Tại sao lại làm điều này với Joshua? Mày thằng chó má bắt cóc đứa con của chính mình! Làm cho chồng mày có vẻ như một người điên! Nói dối khi tụi tao hỏi mày! Tại sao hả?? Tại sao!!??"

Seungcheol cười khúc khích, một nụ cười mỉa mai khi hắn nắm lấy bàn tay Jeonghan đang quàng quanh cổ mình, cố gắng giải thoát bản thân,

“Vậy mày là Yoon Jeonghan lừng danh đó à? Bạn trai cũ của Joshua ?” hắn nhìn Jeonghan từ trên xuống dưới đầy đe dọa, “Lần đầu ta gặp nhau trực tiếp. Chẳng trách nó lại giống hệt mày.” hắn thì thầm khúc cuối với giọng đầy cay độc.

Vẻ mặt của Jeonghan đanh lại, đập mạnh vào tường hơn,

“Mày sủa cặc gì đấy?!”

“Tao nói gì không quan trọng. Thay vào đó tại sao mày không trả lời.... tại sao mày ở đây? Và thằng bạn thám tử của mày lại làm gì ở đây thế?” Seungcheol hỏi, trừng mắt nhìn cả hai người đàn ông.

Sau ca phẫu thuật của Joshua, cả Jeonghan và Wonwoo đều đáp chuyến bay thẳng tới Busan để nói chuyện trực tiếp với Seungcheol. Wonwoo chắc chắn là thám tử, nhưng cậu ấy đến từ sở cảnh sát nên có toàn quyền hợp pháp để bắt giữ Seungcheol vì tội bắt cóc và đưa thông tin sai lệch. Ngoài ra còn có một số cáo buộc khác chống lại hắn mà Wonwoo đã đề cập trong chuyến bay nhưng Jeonghan không quan tâm đến chúng. Tất cả sự tập trung của anh chỉ tập trung vào một điều—

Để tìm ra tên khốn Seungcheol đó và dạy cho hắn bài học xứng đáng vì tất cả những điều này.

Wonwoo đã thu thập tất cả bằng chứng chống lại Seungcheol. Những người mà hắn đã trả tiền để hành động như thể hắn và Joshua không có con, người quản lý bệnh viện, trường mẫu giáo, mọi thứ. Wonwoo có khá nhiều bằng chứng để bắt giữ Seungcheol. Sẽ hơi khó khăn một chút vì Seungcheol cũng là một doanh nhân và CEO rất quyền lực như Jeonghan, nhưng điều đó không phải là không thể. Danh tiếng của Seungcheol sẽ biến mất ngay khi chuyện này được công khai.

Tuy nhiên, trước khi điều đó xảy ra, Jeonghan muốn tung vài cú đấm vào mặt hắn và tìm ra vị trí của đứa bé nơi Seungcheol đã giấu. Hồi trước, Jeonghan sẽ giết Seungcheol. Nhưng bây giờ anh đã thay đổi. Và anh cũng có lỗi với tình trạng của Joshua lúc này. Vì vậy, giết Seungcheol sẽ không khiến anh khá hơn chút nào, thậm chí nếu làm như vậy anh sẽ giống một kẻ đạo đức giả hơn.

“Nói, mày giấu Jungwon ở đâu? Hoặc không thì mày không biết tao có thể làm gì. Chỉ mất một phút để hủy hoại đế chế và kết thúc toàn bộ sự nghiệp kinh doanh của mày. Đừng thách tao,” Jeonghan thấp giọng đe dọa, ánh mắt sắc bén.

Seungcheol nhanh chóng đẩy anh ra. Jeonghan loạng choạng lùi lại một chút nhưng anh dễ dàng trấn tĩnh lại và trừng mắt nhìn lại.

“Trước tiên cho tao biết Joshua đâu rồi tao nói,” Seungcheol mặc cả.

“Sao giờ mày lại đột nhiên quan tâm đến Joshua? Không phải chính  là mày đã gài bẫy em ấy, cướp đi đứa con của em ấy rồi biến em ấy thành kẻ ngốc sao?! Bây giờ tại sao lại quan tâm?"

Seungcheol nắm chặt tay, một loại cảm xúc khác hiện lên trong mắt hắn, trông có vẻ chiếm hữu, “Em ấy là chồng tao,” hắn nghiến răng, “Tao có quyền được biết tung tích của em ấy. Đặc biệt là sau khi bạn trai cũ của em ấy đột nhiên đến cửa nhà tao hỏi thăm về con em ấy. Tao cần biết tại sao em ấy lại đến gặp mày, ”

Seungcheol nhìn anh đầy đe dọa, vẻ mặt hiểu biết khi hắn khịt mũi và dùng lưỡi chọc vào má trong, “Dù tao đã đoán được tại sao trong số tất cả mọi người, em ấy lại tìm đến mày,” hắn khinh thường nói, trừng mắt nhìn Jeonghan. .

Một lần nữa, Jeonghan không hiểu Seungcheol có ý gì khi nói điều đó. Nhưng bây giờ không phải là lúc để hỏi hắn về chuyện này. Điều quan trọng hơn bây giờ là tìm thấy con của Joshua. Và người duy nhất biết về vị trí của Jungwon không ai khác ngoài Seungcheol.

Jeonghan ném cho người đàn ông lớn tuổi một cái lườm chết người, bước một bước trịch thượng lại gần, “Bây giờ mày còn dám nói về Joshua,” anh thì thầm trầm thấp, “Nói cho tao biết Jungwon ở đâu và có lẽ tao sẽ giúp mày bớt đi một năm ở tù hơn dự định ban đầu.”

Seungcheol nghiêng đầu, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những lời đe dọa khi hắn nhếch mép cười. Ý nghĩ vào tù dường như không làm hắn sợ hãi chút nào như thể đã biết trước điều đó sẽ đến. Hắn trông có vẻ quá thờ ơ trong tình huống này.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu…” hắn bắt đầu, với một ánh mắt tà ác, “Nếu tao nói rằng tao đã giết đứa trẻ đó thì sao.” hắn hỏi, thách thức Jeonghan một cách dũng cảm.

Những gì xảy ra sau đó, nó diễn ra quá nhanh. Một giây trước Jeonghan nhìn chằm chằm vào Seungcheol trong sự kinh ngạc và hoài nghi tột độ sau khi nghe những gì người lớn hơn nói và giây tiếp theo anh tức giận lao vào người đàn ông đó, sau đó đập mạnh vào sàn gỗ cứng khiến Seungcheol phải rên rỉ đau đớn.

Cơn khát máu quen thuộc ập vào cơ thể anh như một tấn gạch cùng một lúc.

Anh muốn giết Seungcheol—

Trước khi Jeonghan có thể đấm chết Seungcheol, Wonwoo đã nhanh chóng hành động và kéo anh ra, gần như không làm được gì khi hai người đàn ông khác nhanh chóng vào phòng khách và còng cổ tay Seungcheol rồi đưa hắn ra ngoài.

Jeonghan vùng vẫy trong vòng tay của Wonwoo, “Không—thả anh ra—Địt mẹ nó bỏ anh ra chết tiệt! Anh cần phải giết tên chó đó!!!!-” anh hét lên trong cơn thịnh nộ thuần túy, những giọt nước mắt giận dữ trào ra trong mắt khi anh cố đuổi theo Seungcheol, người đang bị bắt đi.

“Hyung, xin hãy bình tĩnh lại! Giận dữ cũng chẳng giải quyết được gì đâu,” Wonwoo cố gắng dỗ dành anh đang khóc nhưng vô ích.

Bản thân Jeonghan cũng không biết tại sao mình lại tức giận đến mức bật khóc. Nhưng ngay khi nghe những gì Seungcheol nói, anh cảm thấy có thứ gì đó giống như một ngọn núi lửa bùng nổ trong lồng ngực khi anh không nhìn thấy gì ngoài màu đỏ tươi thuần khiết, đầy cơn thịnh nộ. Nó không thể xảy ra được. Đứa trẻ vô tội đó không đáng phải chết. Sao Seungcheol có thể làm được điều này?

Jeonghan lắc đầu kịch liệt, phủ nhận, phủ nhận những gì mình vừa nghe được. Đứa trẻ vì nó mà Joshua đã quay lại với anh sau nhiều năm, đứa trẻ vì nó mà Joshua sẵn sàng mạo hiểm tất cả, đứa trẻ vì nó mà Joshua đã phải chịu đựng rất nhiều. Nếu Jeonghan không cứu được đứa bé đó thì anh sẽ không bao giờ có thể đối mặt với Joshua nữa.

Wonwoo từ từ thả anh ra sau khi nhận thấy Jeonghan không còn vùng vẫy nữa và cũng không chạy ra ngoài để giết Seungcheol.

Nhưng dù Jeonghan không quằn quại nữa nhưng anh vẫn không bình tĩnh chút nào. Anh ta ném hết đồ đạc trên bàn và đá chúng, làm vỡ mọi thứ, những mảnh kính vương vãi khắp nơi và nơi này trở thành một mớ hỗn độn. Nhưng Jeonghan vẫn chưa bình tĩnh lại. Anh đấm vào tường mạnh đến mức khớp ngón tay bắt đầu bầm tím và chảy máu, đưa bàn tay đẫm máu đó vuốt tóc.

Trong cơn tuyệt vọng và tức giận tột độ, anh trượt xuống đất, gục vào lòng bàn tay khóc lóc và hối hận về mọi chuyện. Wonwoo chỉ đứng đó ở một bên và im lặng nhìn Jeonghan. Jeonghan dường như không có tâm trạng để nói chuyện gì cả. Thế là cậu ấy cứ im lặng suốt thời gian qua và để người lớn hơn yên lặng.

Wonwoo đã đoán trước rằng hôm nay tình huống này có thể dẫn đến đánh nhau, vì Jeonghan không phải là người đàn ông kiên nhẫn. Vì vậy, cậu đã yêu cầu hai sĩ quan đồng nghiệp của mình, Kim Mingyu và Wen Junhui đợi bên ngoài nhà và chỉ can thiệp nếu có vấn đề gì đó và tình hình bắt buộc phải làm như vậy. Rất may là cả hai đều đã làm tốt công việc. Họ xông vào đúng lúc và kéo Seungcheol ra ngoài trước khi Jeonghan kịp phạm tội giết người tại đây.

Nhưng có một điều khiến Wonwoo vô cùng khó chịu về toàn bộ thử thách này. Seungcheol có thực sự giết đứa bé ngây thơ chỉ mới ba tuổi đó không ? Điều đó thật khó tin và đáng nghi ngờ. Cậu đã nghĩ Seungcheol là một người vô tâm nhưng cũng không hèn hạ đến mức giết chết một đứa trẻ vô tội. Rốt cuộc, ai thậm chí có tình trạng bình thường lại giết chết con mình?

Mặc dù Wonwoo có những nghi ngờ của riêng mình về việc đứa bé này thực ra không phải con của Seungcheol, nhưng anh vẫn không thể xác định chính xác tại sao Seungcheol lại vô nhân tính đến vậy để giết một đứa bé vô tội.

Đang miên man suy nghĩ, cả hai chợt nghe thấy tiếng động lạo xạo từ phía trên. Cả căn nhà chỉ có sự im lặng, ngoại trừ những tiếng bước chân nhỏ dường như đang đi xuống.

Wonwoo có vẻ bối rối khi thấy Jeonghan bỏ tay ra khỏi mặt và nhìn thẳng về phía cầu thang, anh hầu như không thể nhìn rõ với những giọt nước mắt vẫn còn bao phủ tầm nhìn, khiến mọi thứ dường như mờ đi.

Đang bước xuống cầu thang, đó là một cậu bé. Chính xác là một đứa trẻ mới biết đi.

Jeonghan nín thở nhìn đứa trẻ đang chậm rãi cố gắng đi xuống cầu thang với những bước đi cẩn thận. Đôi chân quá nhỏ nhưng vẫn cố gắng bước xuống một cách cẩn thận, ôm một chú thỏ nhồi bông dễ thương trên tay.

Jeonghan cảm thấy như mình chết cứng tại chỗ trong khi Wonwoo dường như cũng ở trong tình trạng tương tự, sự hoài nghi hiện rõ trên khuôn mặt anh khi nhìn thấy một đứa bé theo đúng nghĩa đen đang ở trên lầu trong khi họ ở dưới này đánh nhau và la hét lao đi. Họ quá sốc để có thể cử động và nói bất cứ điều gì.

Đây là...... con của Joshua. Cả hai người đều nghĩ cùng một lúc.

Có điều gì đó về ngoại hình của đứa bé... khiến Jeonghan nín thở và anh không thể không nhìn chằm chằm, tim đập nhanh hơn bình thường. Tại sao đứa bé lại trông giống như vậy ......

Đứa bé dường như không biết gì về hai người mới ở nhà mình khi liếc nhìn Jeonghan rồi đến Wonwoo, rồi lại nhìn Jeonghan. Lông mày nhíu lại bối rối một cách đáng yêu dường như đang suy ngẫm điều gì đó, ôm chặt con thỏ bông trong tay.

Jeonghan nuốt nước bọt khi đứa bé chập chững bước về phía anh sau một phút đắn đo. Vì Jeonghan vẫn đang ngồi dưới sàn nên em bé dễ dàng trèo lên đùi anh và ôm lấy anh, vòng cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy anh một cách đáng yêu và tựa đầu lên lồng ngực đang đập thình thịch của Jeonghan.

Jeonghan cảm thấy tim mình lỡ nhịp trước cử chỉ đó, một cảm giác yêu thương đột nhiên lan tỏa trong lồng ngực mà anh chưa từng cảm thấy trước đây với bất kỳ ai ngoại trừ Joshua. Anh ngập ngừng ôm đứa bé lại, xoa lưng nó an ủi rồi nhìn về phía Wonwoo như thể cầu cứu.

Wonwoo chỉ nhún vai. Cậu cũng sốc và hoang mang không kém trước cử chỉ của đứa bé. Nhưng có một vẻ nhận biết nào đó trong đôi mắt sắc sảo của vị thám tử khi cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đứa bé rồi đến khuôn mặt của Jeonghan, những bánh răng đang quay trong đầu.

Họ trông thật giống nhau. Wonwoo kết luận, nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt.

Jeonghan dường như cũng hiểu được điều Wonwoo đang nghĩ khi anh kéo đứa bé lại và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu của đứa bé.

Đứa bé— Đôi mắt sáng của Jungwon nhìn lại đôi mắt đẫm lệ của Jeonghan đầy ngạc nhiên, đứa bé đáng yêu đến mức không thể diễn tả được. Jeonghan không thể không nhận ra sự tương đồng trên khuôn mặt họ. Chiếc mũi giống, đôi mắt giống, đôi môi giống nhau, xương gò má giống nhau, thậm chí màu tóc của đứa bé cũng giống anh. Không thể phủ nhận nó. Jungwon trông giống hệt chính mình.

Đứa bé trông giống như phiên bản mini của Yoon Jeonghan.

Jeonghan không biết kiếp trước mình đã làm gì để xứng đáng có được hạnh phúc này. Lồng ngực anh như dâng lên hàng ngàn con bướm và hơi ấm. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đứa bé vẫn hoàn toàn ổn và còn sống. Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên mắt Jeonghan. Nhận thức lớn lao đó đã tác động mạnh đến anh, anh đã hiểu rõ mọi chuyện.

Đứa bé này không chỉ của Joshua mà còn của anh. Cả con của anh và của Joshua.

Jeonghan nhớ lại ngày Joshua rời xa anh bốn năm trước. Vài ngày trước khi Joshua rời đi, cậu hành động có chút kỳ lạ, có vẻ hơi xa cách.



Jeonghan chậm rãi bước về phía Joshua đang nấu ăn cho anh. Joshua thường đến nhà đi chơi hoặc nấu ăn cho anh, nói rằng cậu muốn Jeonghan ăn những món ăn tốt cho sức khỏe thay vì chỉ ăn đồ ăn mang về. Jeonghan tiến đến ôm cậu từ phía sau.

"Chuyện gì vậy tình yêu? Dạo này bạn có vẻ không được khỏe lắm. Mọi chuyện ổn chứ?" Jeonghan thì thầm, dụi mặt vào hõm cổ Joshua.

Joshua không trả lời ngay. Cậu có vẻ do dự.

Jeonghan tắt bếp gas và xoay Joshua lại, dùng cả hai tay ôm lấy mặt cậu.

“Gì vậy, Shuu? Bạn biết anh luôn ở đây vì bạn, phải không?"

Joshua gật đầu, cắn môi, “Không… không có gì. Ba dạo này không được khỏe. V-Và ông ấy cũng không nói cho mình biết có chuyện gì. Mình cảm thấy mình không phải là một đứa con tốt với ông ấy. Mình chỉ… cảm thấy mình vô dụng và tội lỗi,” cậu ngập ngừng bày tỏ. Đôi mắt u ám.

Jeonghan hôn lên mũi Joshua một cách trìu mến, “Anh biết điều đó không đúng chút nào. Bạn là người chu đáo và tốt bụng nhất mà anh từng thấy. Ba của bạn rất tự hào về bạn. Và anh khá chắc chắn rằng chuyện đó không liên quan gì đến bạn cả, và ông ấy sẽ sớm khỏe lại thôi,” Jeonghan cố gắng làm cậu vui lên.

Anh kéo Joshua vào lòng và ôm cậu thật chặt. Joshua ôm lại, đắm mình trong hơi ấm và tình cảm của anh. Joshua cảm thấy thật may mắn khi có anh trong đời.

Một lúc sau Jeonghan lùi ra và nở một nụ cười tự mãn với anh, kiểu cười tự mãn không có ý nghĩa gì cả. Bằng cách nào đó Joshua biết nó nói về điều gì.

Joshua đẩy ngực Jeonghan, nhẹ nhàng trừng mắt khi bàn tay nghịch ngợm của Jeonghan tìm đến mông cậu và bóp chúng một cách tinh nghịch như một kẻ biến thái. Joshua nhìn anh đầy khinh bỉ, "Bạn nghĩ mình đang làm gì vậy?" Joshua cố gắng nghiêm khắc nhưng cậu luôn tỏ ra yếu đuối trước cử chỉ của Jeonghan.

Jeonghan nhìn cậu bằng ánh mắt cún con—Chúa ơi, đó là một điểm yếu khác của Joshua, và ôm lấy eo Joshua, “Anh nhớ bạn lắm, bạn biết đấy. Đã một tuần kể từ lần cuối chúng ta làm chuyện ấy và anh cảm thấy như mình sẽ chết sớm nếu tránh xa bạn thêm nữa. Năn nỉ đó, Shuji, năn nỉ mò.” Anh cầu xin, như một đứa trẻ chưa lớn.

Joshua chỉ thở dài, và Jeonghan đã quá quen với vẻ mặt bất lực đó của Joshua mỗi khi chiều theo ý muốn của Jeonghan. Đúng là anh đang cảm thấy hưng phấn và muốn đụ người bạn trai ngây thơ của mình đến mất trí, nhưng anh cũng muốn đánh lạc hướng Joshua khỏi những suy nghĩ chán nản này bằng cách làm tình với anh suốt đêm.

Joshua có thói quen suy nghĩ quá nhiều và Jeonghan không thích điều đó ở bạn trai mình chút nào. Điều đó chỉ khiến Joshua buồn hơn và Jeonghan ghét thấy cậu buồn. Joshua xứng đáng có được cả thế giới và anh sẵn sàng đưa cả thế giới vào lòng bàn tay của Joshua.

Jeonghan nhếch mép cười trước khuôn mặt đỏ bừng của cậu và không lãng phí một giây phút nào. Anh kéo Joshua vào phòng ngủ và khóa nó lại để Joshua không thể chạy trốn khỏi anh đêm nay. Jeonghan không cho cậu thoát vì anh sắp mần bạn trai mình cả đêm rồi.

Và Jeonghan đã giữ lời. Anh làm tình với Joshua suốt đêm, ôm lấy cậu trên mọi bề mặt mà anh có thể tìm thấy trong phòng, chiếc bàn, bức tường, thậm chí cả cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng anh. Joshua quá xấu hổ nhưng không có vẻ gì là sẽ từ chối Jeonghan. Jeonghan yêu Joshua bằng tất cả mọi thứ của mình và anh đã chứng minh điều đó với cậu bằng cách yêu cậu trọn vẹn suốt đêm và lấp đầy cậu.

Đó cũng là lần cuối cùng họ làm tình trước khi Joshua biến mất khỏi cuộc đời anh.






Giờ đây khi Jeonghan nhìn chằm chằm vào đứa trẻ đáng yêu đang ngồi trong lòng mình, đứa bé đang nhìn anh một cách tò mò, Jeonghan không khỏi xúc động. Đây là thành quả tình yêu của họ. Tình yêu của anh và Joshua.

Wonwoo lắc đầu, mỉm cười nhẹ, “Giờ em đã biết tại sao Joshua chỉ muốn anh tìm con của anh ấy rồi,” cậu nói, khoanh tay lại.

Jeonghan gật đầu, gần như không thể rời mắt khỏi sinh vật nhỏ bé dễ thương trên đùi trông rất giống anh.

Jungwon dùng bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo trước ngực của Jeonghan, “papa đâu rồi?” bé hỏi, đôi mắt to trông lo lắng cho người cha đã mất tích đã nhiều ngày không gặp.

Jeonghan cảm thấy trong lòng có chút dao động. Anh nhận ra rằng Jungwon đã không gặp Joshua hơn một tháng, và cậu bé chắc chắn sẽ rất khó khăn và bối rối khi không thấy ba mình nữa, vì Joshua chính là người mẹ trong cuộc đời thằng bé.

Jeonghan có rất nhiều thắc mắc, rất nhiều thắc mắc về việc này, hỏi Joshua rằng cậu có thai với con mình khi nào? Tại sao lại giấu nó với Jeonghan? Nhưng đồng thời Jeonghan cũng biết mình cần phải đợi mọi câu hỏi của mình được giải đáp. Joshua vẫn bất tỉnh và Jeonghan phải đợi. Anh không ngại chờ đợi.

Vào lúc này, không có gì quan trọng hơn với anh ngoại trừ đứa bé này, đứa con của anh. Máu thịt của anh.

Jeonghan yêu Joshua rất nhiều. Không còn nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng tình yêu mà anh dành cho đứa bé này lại khác. Có lẽ vì Jungwon chính là minh chứng sống cho tình yêu họ dành cho nhau, một đứa bé xinh đẹp, đáng yêu mà Joshua đã sinh ra và sẵn sàng mạo hiểm tất cả để có được.

Jeonghan hôn lên má con trai, đứng dậy bế đứa bé trên tay và nhìn trìu mến,

“Con có muốn gặp papa không?”








* Ghi chú của tác giả:

Và, một số người đã đoán rằng Jungwon là con của Jeonghan. Vì vậy nó là sự thật. Vẫn còn rất nhiều lời giải thích sẽ được giải thích trong chương cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro