Chương 2 : không biết (chỉ biết tên)
Joshua không có ý xuất hiện lại trong cuộc sống của Jeonghan một cách đột ngột như thế này. Trong bốn năm qua, cậu đã cố gắng bằng mọi cách để quên đi Jeonghan, mối tình đầu của mình, người đàn ông mà cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì người đó, Jeonghan. Cậu chưa có bất kỳ tài khoản mạng xã hội nào, chưa bao giờ tham dự bất kỳ bữa tiệc nào của công ty mà chồng cậu nhất quyết nài nỉ cậu đi. Bởi vì cậu không muốn gặp lại Jeonghan và tình cảm của cậu dành cho người đàn ông đó lại trỗi dậy. Điều đó sẽ chỉ khiến anh tổn thương nhiều hơn mà thôi.
Cậu đã có thể trốn tránh người đàn ông đó trong suốt 4 năm, mặc dù Jeonghan rất có quyền thế và có mọi cách để tìm ra cậu. Cậu vẫn ẩn náu trong nhiều năm. Cho đến khi nguồn sống duy nhất, đứa con ba tuổi của mình đã mất tích.
Vậy là cậu lại ở đây, một lần nữa trước sự hiện diện của chính người mà cậu đã cố tình quên đi trong bốn năm qua. Cùng một người đàn ông là tất cả mọi thứ đầu tiên của cậu. Cuộc hẹn hò đầu tiên, người bạn trai đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, người đã lấy đi trinh tiết của cậu. Mọi thứ. Yoon Jeonghan là một phần không thể nào quên trong cuộc đời và ký ức của cậu.
Nhưng bây giờ tất cả đã là quá khứ.
Nếu không có con của mình, ngay từ đầu Joshua đã không bao giờ quay trở lại. Nhiều năm như vậy, cậu không có dũng khí đối mặt với người yêu cũ, không phải sau khi đã kết hôn và thuộc về người khác.
Sau khi anh hứa sẽ giúp cậu tìm Jungwon, cậu đã chấp nhận lời đề nghị của Jeonghan để ở lại biệt thự của anh. Lúc đầu cậu không muốn đồng ý. Nhưng Jeonghan đã nài nỉ rất nhiều và cậu không nỡ từ chối người đàn ông đó sau khi người này đã làm rất nhiều việc để tìm kiếm đứa con mất tích của mình.
Vào lúc này, Joshua không có ai ở bên cạnh, kể cả chồng mình, người không thể giúp cậu tìm lại đứa con. Jeonghan là hi vọng duy nhất của cậu trong việc tìm lại đứa con của mình và cậu không thể để người đàn ông thất vọng.
Khi Jeonghan kiểm tra tất cả các email mà người bạn thám tử Wonwoo đã gửi cho anh trong vài ngày qua, anh chỉ có thể đưa ra một kết luận. Đó là- có điều gì đó rất kỳ lạ và bí ẩn về toàn bộ vụ mất tích/bắt cóc này . Jeonghan càng cố gắng tìm kiếm manh mối về con trai Joshua thì càng chẳng dẫn đến kết quả gì.
Lúc đầu, động cơ đi tìm đứa bé của anh chỉ mang tính chất cá nhân, anh sẽ không nói dối về điều đó, chỉ vì lý do đó anh có thể giữ Joshua ở gần mình. Tuy nhiên, thời gian càng trôi qua, anh càng không đành lòng nhìn Joshua đau khổ như vậy nữa. Người trẻ hơn không cười chút nào. Cậu luôn im lặng, luôn ủ rũ và không nói một lời nào với Jeonghan nếu không liên quan đến đứa con.
Và Jeonghan đã chán nản với biểu hiện đó. Anh quá yêu cậu. Anh vẫn quan tâm đến cậu. Và anh không thể cứ mãi nhìn cậu buồn được. Vì thế anh đã cố gắng. Anh đã cố gắng bằng mọi cách, bằng mọi mối quan hệ của mình để tìm ra tung tích của đứa bé bị thất lạc đó. Nhưng cho đến nay vẫn chưa có manh mối nào.
_
Đã hai tuần kể từ khi Joshua đến đây. Hôm nay cả hai cùng đến quán cà phê để nói thêm về đứa bé mất tích, về một số thông tin thêm về vụ án này. Ban đầu Joshua không muốn ra ngoài nhưng Jeonghan đã thuyết phục được cậu ra khỏi nhà và đi dạo cùng mình một lần. Ở trong nhà quá lâu không tốt cho sức khỏe.
Trong suốt chuyến đi cũng như sau khi ngồi vào ghế vip của quán cà phê do Jeonghan đặt trước, chàng trai trẻ vẫn im lặng như thường lệ, không nói một lời nào mà chỉ lo lắng vò gấu áo len của mình. Jeonghan không biết tại sao người nhỏ tuổi hơn lại tránh mặt anh nhiều đến vậy, như thể anh thậm chí còn không có mặt ở đó.
Cả hai đều gọi đồ uống và sau khi đồ uống cuối cùng cũng được mang đến, Joshua lơ đãng nghịch ống hút đồ uống thay vì uống. Jeonghan không thể không nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn sáng bóng trên tay trái, cảnh tượng đó một lần nữa đâm thẳng vào tim anh.
Đối với anh vẫn là một điều bí ẩn, làm sao Joshua có thể quên anh dễ dàng như vậy và bước tiếp như không có chuyện gì xảy ra, như thể họ đã không chia sẻ nhiều kỷ niệm với nhau trong quá khứ, như thể họ đã không hứa sẽ là của nhau mãi mãi. Người trẻ hơn thậm chí còn không nhìn anh kỹ càng kể từ lúc anh ở đây. Trong khi Jeonghan vẫn bị ám ảnh bởi cậu như ngày đầu.
Jeonghan nhìn vài giọt latte Joshua đang uống nhòe trên khóe môi và trên môi cậu, làm miệng cậu từng chút một dính bẩn. Cảnh tượng lộn xộn khi cậu lè lưỡi và liếm những giọt nước trong tâm trí lơ đãng khiến Jeonghan nắm chặt tách latte của mình trong tay. Người trẻ hơn không cố tình làm bất cứ điều gì nhưng cảnh tượng đó khiến anh nhớ lại tất cả những lần nồng nhiệt trên giường trong quá khứ của họ, những ngày mà anh thường dành ít thời gian làm việc và ăn uống hơn mà dành nhiều thời gian hơn cho việc thưởng thức cơ thể thơm ngon của Joshua.
Jeonghan nhớ lại cách anh từng làm cho cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu bị vấy bẩn bởi tinh dịch của mình khi anh đụ vào miệng cậu thật sâu, khiến cậu rên rỉ như một chú mèo con bị bỏ rơi. Và sau khi cậu nuốt giọt cuối cùng của anh như một cậu bé ngoan, Jeonghan sẽ tiến vào nơi sâu nhất trong cậu chỉ trong một lần đâm, chiếm lấy cậu, nhanh chóng và mạnh mẽ. Joshua sẽ cong lưng thật đẹp, để Jeonghan làm mọi thứ với cậu-
"...bạn có tìm thấy gì về Jungwon không?"
Chuỗi suy nghĩ bẩn thỉu của anh đột ngột bị cắt đứt khi Joshua nói nhẹ nhàng từ đầu bên kia chiếc bàn nhỏ mà họ đang ngồi, ánh mắt cậu đầy mong đợi và hy vọng biết được bất cứ điều gì liên quan đến đứa con của mình.
Mẹ kiếp! Có phải anh vừa lạc vào ký ức về những lần quan hệ tình dục hàng ngày trong quá khứ của họ ngay giữa cuộc gặp gỡ này?
Jeonghan tự nguyền rủa bản thân và hắng giọng, buộc đầu óc phải tập trung. Chắc là do thiếu ngủ. Anh tự nhủ.
"Không," anh trả lời, ngồi thẳng lên ghế, "Nhưng anh cần hỏi bạn vài điều về vụ án này," đó là điều ban đầu anh muốn nói với Joshua nhưng tâm trí anh chỉ muốn tự mình hành động và nghĩ về nó. những điều xấu xa gần như khiến anh phát điên.
"Là gì?" Người trẻ hơn hỏi, nhìn anh đầy hy vọng.
"Anh muốn nói rằng một người bạn của anh tên là Wonwoo, một thám tử nổi tiếng, đang điều tra vụ mất tích này. Cậu ấy đã điều tra vụ việc này được một tuần rồi. Và phát hiện ra một số điều đáng nghi ngờ." ,"
Jeonghan nhìn thấy vai Joshua đột nhiên căng cứng. Bằng cách nào đó anh có cảm giác như Joshua đang giấu anh điều gì đó. Anh cần thêm thông tin.
Vì vậy, anh tiếp tục: "Cậu ấy nói rằng Jungwon đã ở cùng cậu trong xe khi cả hai người bị bắt cóc. Nhưng khi Wonwoo kiểm tra kỹ đoạn phim trên đường và nhìn vào bên trong xe thì không có ai ở bên trong ngoại trừ cậu cho thấy chỉ có mình bạn bị bắt cóc chứ không còn ai khác,"
Joshua kinh ngạc nhìn anh và mở to mắt, như thể điều này thật nực cười và hoàn toàn không thể xảy ra. Cậu lắc đầu một cách nghiêm túc, "K-Không thể nào được. Jungwon đang ở cùng mình. Khi những người đó đột nhiên dùng sức mở cửa xe, thằng bé đã ở ngay đó. Nó đã đi ra ghế sau để lấy ba lô-
Joshua không thể nói tiếp vì giọng vỡ ra, giục Jeonghan nắm lấy bàn tay run rẩy của cậu lần nữa. Không hiểu sao cậu luôn xúc động mỗi khi nói về đứa con của mình. Có thể hiểu được nhưng Jeonghan chưa bao giờ là người dễ đồng cảm với người khác.
"Jungwon đã ở bên mình, Jeonghan. Mình không nói dối. Xin hãy tin mình. Tại sao mình lại nói dối về việc con mình mất tích chứ?" Người trẻ hơn khóc, gần như cầu xin.
Jeonghan nhẹ nhàng siết chặt tay cậu và nhìn cậu bằng ánh mắt trấn an.
"Joshua, anh không nói những gì bạn đang nói là dối trá. Nhưng anh phải tin bạn như thế nào khi những gì bạn đã nói cho anh biết thông tin về con bạn thực sự rất mơ hồ và thật khó để hiểu chúng. Hãy nói cho anh biết thêm nếu bạn muốn tìm thấy con mình nhanh chóng. Bạn có thể cho anh một vài bức ảnh của Jungwon để gửi cho Wonwoo và xem xét kỹ hơn được không?" Anh hỏi, nhìn vào mắt cậu.
Joshua cắn môi, sụt sịt, "Hiện tại mình không có bức ảnh nào của thằng bé cả,"
Điều đó thật kỳ lạ. Làm thế nào cậu có thể không có?
"Thậm chí không có một cái? Có thể bạn có một cái trong điện thoại của mình, phải không?" Jeonghan hỏi, cố gắng thuyết phục cậu.
Nhưng Joshua lắc đầu, "mình không có."
"Có thể là ở nhà bạn? Hoặc bất cứ nơi nào bạn cất giữ khung tranh của thằng nhóc hay gì đó? Nói cho anh biết đi, Shua. Anh sẽ nhờ người của mình lấy chúng cho bạn ngay cả khi nó ở Busan," Jeonghan nói, trấn an. Anh có đủ tài lực để thực hiện điều đó. Anh muốn Joshua đưa cho anh ít nhất một bức ảnh. Một bức ảnh là cần thiết để tìm thấy đứa bé và nó sẽ giúp Wonwoo điều hướng vụ án tốt hơn.
Nhưng Joshua một lần nữa chỉ lắc đầu nói không. Điều gì đó về điều đó đã kích thích sự kiên nhẫn của anh và anh đã phản ứng ngay lập tức.
"Ý bạn là cái quái gì khi bạn không có một bức ảnh nào của con bạn? Đó là con của bạn, chết tiệt! Bạn đang đùa anh à?" Jeonghan đập tay xuống bàn khiến Joshua nao núng. May mắn thay, họ đang ở trong một gian hàng riêng nên không ai chú ý đến họ nhưng Joshua trông có vẻ không thoải mái và sợ hãi sau đó. Điều đáng chú ý là cách cậu từ chối nhìn anh lần nữa và nhìn xuống.
Jeonghan nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, đưa tay vuốt mái tóc nhuộm của mình, bình tĩnh lại.
Anh mở mắt và lại nắm tay Joshua, siết nhẹ, "Anh xin lỗi. Anh... anh không cố ý nổi giận," anh xin lỗi bằng giọng nhẹ nhàng, xoa mu bàn tay của cậu vào trong. một cách an ủi.
Joshua gật đầu với anh ta, nhưng trông vẫn run rẩy và từ chối nhìn vào mắt anh.
Jeonghan thở dài. Anh đã làm hỏng việc. Anh lại gây rối nữa rồi. Joshua đã đủ chán đời rồi. Giờ đây, người trẻ hơn thậm chí còn khép mình hơn sau khi cơn giận bùng nổ. Cậu thậm chí còn có vẻ hơi sợ anh. Jeonghan không bao giờ muốn Joshua sợ hãi mình.
Anh nắm lấy cả hai tay Joshua với vẻ tội lỗi và nhẹ nhàng hôn họ, xin lỗi một lần nữa, "Anh xin lỗi. Anh sẽ xem có thể làm gì với vụ án này. Đừng lo lắng. Chúng ta sẽ tìm thấy Jungwon bất kể thế nào." ."
Có lý do tại sao Jeonghan lại có tính khí như vậy. Không có mẹ kể từ khi anh sinh ra và cha anh luôn bận rộn với công việc CEO, anh lớn lên một mình và được chiều chuộng đến tận cùng. Anh quá nổi loạn, không ai có thể kiểm soát được. Trong những năm tuổi thiếu niên, anh hút thuốc như một Chainsmokers (bộ đôi DJ thường uống vài ly hay thậm chí là uống đến mức gần như say "ngà ngà" trước những buổi diễn lớn). Uống rượu như nước, dùng ma túy, tham gia băng đảng, chỉ có một số rất ít việc xấu mà trước đây anh không làm.
Anh thậm chí còn có nhiều tiền án, bắt nạt học sinh cho đến khi bỏ học ở cả cấp hai và cấp ba, rất nhiều vụ đâm xe rồi bỏ chạy, thậm chí giết người khi tình thế bắt buộc.
Anh đã làm mọi thứ anh muốn trong những năm đó. Không quan tâm đến tương lai của mình. Người cha tỷ phú của anh luôn ở bên để minh oan cho anh mỗi khi anh gặp rắc rối. Vậy tại sao anh phải quan tâm? Người đàn ông lớn tuổi rõ ràng đã mệt mỏi với cậu con trai nổi loạn của mình nhưng ông cũng không thể làm gì với Jeonghan. Con trai của ông quá hư hỏng và không thể kiểm soát được.
Cho đến khi Joshua bước vào cuộc đời anh và thay đổi anh tốt hơn.
Khi Jeonghan nói Joshua bước vào cuộc đời anh theo đúng nghĩa đen như một thiên thần được gửi đến từ thiên đường, anh thực sự có ý đó.
Bây giờ anh vẫn còn nhớ rất rõ lần đầu tiên anh gặp Joshua như thế nào. Anh đã bắt nạt một sinh viên vào đầu năm đại học khi người trẻ tuổi hơn phát hiện ra vụ việc này và đứng giữa anh và nạn nhân, ngăn Jeonghan đấm tên kia.
"Đừng làm tổn thương bạn ấy. Bạn ấy không làm gì các người cả. Tại sao lại bắt nạt bạn ấy?" Joshua đã nói với anh bằng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng, cố tỏ ra đáng sợ nhưng cuối cùng lại trông giống như một con thỏ giận dữ dễ thương trong mắt Jeonghan.
Vào lúc đó, Jeonghan đã ngay lập tức biết mình đang thiếu điều gì trong cuộc đời mình. Anh đã gục ngã ngay từ giây phút anh nhìn thấy chàng trai xinh đẹp, tốt bụng.
Nếu không phải Joshua khiến anh yêu mình, anh sẽ không bao giờ thay đổi tính cách và trở thành một người đàn ông tốt hơn. Nếu không gặp Joshua ngày hôm đó, có lẽ anh vẫn là kẻ đáng khinh như xưa. Nhưng anh đã thay đổi, anh đã thay đổi vì Joshua. Người trẻ hơn hoàn toàn trái ngược với con người anh, tất cả những gì anh không có- xinh đẹp, trong sáng, ngây thơ, ăn nói nhỏ nhẹ và tốt bụng.
Vì Joshua, Jeonghan đã bỏ được mọi thói quen xấu của mình. Anh bỏ thuốc lá, không uống rượu trừ khi hiếm hoi, bỏ ma túy, thứ khó nhất sau khi nghiện nhiều năm. Nhưng vì tình yêu của mình, anh quyết tâm làm tất cả những gì cần làm, để trở thành người xứng đáng với Joshua. Và người đã ở bên cạnh anh trong suốt giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời, động viên anh và cho anh sức mạnh cần thiết. Joshua có quyền đó đối với anh. Joshua là tất cả của anh, nơi trú ẩn an toàn, là nhà, nguồn an ủi duy nhất của anh.
Jeonghan quá phụ thuộc vào người nhỏ hơn đến mức phát điên nếu không thể gặp Joshua trong hơn vài giờ. Đó là một thói quen tiêu cực mới mà anh hình thành sau khi quá gắn bó với Joshua. Nhưng càng ngày anh càng trở nên giống một người yêu bình thường hơn. Anh không còn hung hăng với Joshua nữa. Anh ngày càng trở nên tốt hơn, cuối cùng đã trở thành người xứng đáng với Joshua. Một người mà người trẻ hơn sẽ tự hào gọi người yêu của mình
_
Jeonghan nhắm mắt và nhấm nháp tách trà trắng khi màn đêm trở nên tối hơn, tựa khuỷu tay vào lan can ban công. Những suy nghĩ về quá khứ của họ khiến anh không thể ngủ ngon trong nhiều ngày. Joshua đang ngủ trong phòng bên cạnh. Chỉ là một bức tường mỏng ngăn cách họ. Đôi khi anh có cảm giác muốn xông vào căn phòng đó và làm theo cách của mình với người trẻ hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh dừng lại, rũ bỏ những suy nghĩ kích động đó và xoa dịu thần kinh của mình. Kể từ ngày Joshua xuất hiện, anh đã không còn như xưa nữa.
Suy nghĩ của anh bay khắp nơi. Anh không thể ngủ được, biết rằng Joshua đang ngủ chỉ cách anh một phòng, rất gần mà cũng rất xa . Sự cám dỗ quá nguy hiểm và ăn sống anh. Và anh sợ mình sẽ không còn quan tâm đến chiếc nhẫn trên ngón tay Joshua nữa. Ranh giới giữa phần con và phần người quá mong manh.
Jeonghan không biết sẽ mất bao lâu nữa cho đến khi anh thành công và biến Joshua hoàn toàn trở thành của mình .
Ngày hôm sau, khi Jeonghan đến gặp Wonwoo, anh nhận ra rằng trực giác của mình đã đúng. Anh đã đúng khi cảm thấy Joshua đang giấu anh điều gì đó. Không có lời giải thích nào khác ngoài điều đó sau khi nghe những gì Wonwoo nói với anh.
"Ý em là em ấy không có con? Em ấy đến gặp anh và khóc để tìm đứa con mất tích và giờ em lại nói khùng điên rằng em ấy mắc bệnh?" Jeonghan hỏi với vẻ hoàn toàn không thể tin được, không thể tin vào những gì mình đang nghe.
Wonwoo gật đầu, mặc dù có phần hoài nghi, "Ừ, đó là những gì chồng anh ấy đã nói với em. Em đã gặp Choi Seungcheol hai ngày trước để hỏi anh ấy về chuyện này, đứa con mất tích của anh ấy. Ngay từ đầu anh ấy là nghi phạm chính của em mặc dù anh ấy là cha đứa bé." nhưng anh ấy nói rằng ngay từ đầu họ đã không có con."
Jeonghan nghiêm túc lắng nghe và đợi Wonwoo nói tiếp. Anh biết cậu vẫn chưa xong việc.
"Anh ấy nói rằng một tháng trước vụ bắt cóc chỉ xảy ra với Joshua. Không có trẻ em nào liên quan. Anh ấy bị bắt cóc một mình. Theo báo cáo y tế, anh ấy có khả năng đã bị đánh vào trán và bị hành hạ trước khi Seungcheol giải cứu anh ấy khỏi tầng hầm của kẻ bắt cóc." Wonwoo nói với vẻ mặt khó hiểu sửa lại cặp kính của mình.
Jeonghan vẫn im lặng và không nói nên lời trên ghế, nắm chặt chiếc chặn giấy trên bàn quá chặt đến nỗi mạch máu nổi lên. Anh vẫn chưa thể tiêu hóa được tất cả những lời này.
"Vậy...... ý em là Joshua đã nói dối suốt thời gian qua?" Anh hỏi một cách dứt khoát, giọng căng thẳng.
Wonwoo lắc đầu, đặt tay lên chiếc bàn ngăn cách họ rồi siết chặt lại, "Anh ấy không hẳn là nói dối. Vì anh ấy không biết về tình trạng của mình nên anh ấy tin rằng mình có một đứa con trai tên là Jungwon. Chuyện đó xảy ra là do tổn thương của anh ấy. Seungcheol nói Joshua đang mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Họ đã sảy thai ba năm trước và Joshua nghĩ rằng đứa bé vẫn còn sống",
Jeonghan xử lý toàn bộ thông tin mới nhận được: "Seungcheol có hỏi gì về Joshua không?"
Wonwoo ậm ừ, "Có, hiển nhiên. Trong suốt buổi nói chuyện, anh ấy cứ bắt em phải nói cho anh ấy biết Joshua ở đâu và tại sao em lại hỏi anh ấy tất cả những điều này? Anh ấy có vẻ khá chiếm hữu và bảo vệ Joshua, xét theo phản ứng của anh ấy khi em nói với anh ấy rằng em Không thể nói cho anh ấy biết vị trí hiện tại của Joshua. Em đoán Joshua vẫn chưa nói với anh ấy rằng ảnh đến đây."
Jeonghan lắng nghe và im lặng trong vài giây trước khi bật ra một tiếng cười khúc khích cay đắng. Anh không biết phải nói gì. Hoặc làm thế nào để phản ứng cả. Suốt thời gian qua Joshua chỉ tưởng tượng rằng mình có con trong khi thực tế là không phải vậy? Lố bịch.
Jeonghan không biết phải cảm thấy thế nào về điều đó. Anh đang có những cảm xúc lẫn lộn. Liệu anh có nên cảm thấy vui mừng vì thực tế Joshua không có con? Hay anh nên buồn? Cho dù Joshua không có con, điều đó sẽ mang lại lợi ích gì cho anh? Quan trọng nhất là anh ấy sẽ đối đầu với Joshua về việc này như thế nào?
Trong cơn tức giận và thất vọng, anh ném chiếc chặn giấy nằm trên sàn nhà vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của mình, mạnh đến mức kính vỡ thành từng mảnh.
Jeonghan xông vào biệt thự sau nửa đêm, mùi cồn xộc vào mũi. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối anh uống nhiều như vậy. Tuy nhiên, rượu là cần thiết cho anh tối nay, sau tất cả những điều khó hiểu mà anh đã trải qua cả ngày.
Cảnh tượng Joshua ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách đã chào đón anh ngay khi anh bước vào, dường như đang đợi anh về nhà. Cậu trông lo lắng và mong đợi, như thể đã đợi anh khá lâu rồi mới về nhà và nói với anh điều gì đó. Cậu luôn nhìn Jeonghan như thế. Nhưng tất cả những gì cậu quan tâm chỉ là đứa con của mình.
Jeonghan bước lại gần cậu. Anh không biết liệu chất cồn trong cơ thể đang kiểm soát anh hay lương tâm của chính mình nhưng tối nay anh cảm thấy quá táo bạo khi bước qua giới hạn riêng của Joshua.
Joshua rõ ràng cứng người trong giây lát trước cử động của anh, đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi rượu từ anh ta, "Bạn... say rồi à?" Cậu ngập ngừng hỏi.
Jeonghan mỉm cười, liếm môi rồi cúi xuống, "Anh biết," anh bước lại gần hơn, mặt cách cậu một chút, "Nhưng điều đó không quan trọng. Tối nay, chúng ta hãy nói chuyện khác nhé."
Joshua có vẻ ngạc nhiên trước cử chỉ của anh. Người lớn hơn trông không say nhưng vẫn đáng lo ngại khi thấy anh uống rượu sau một thời gian dài và cư xử như vậy.
"Bạn muốn nói chuyện gì? Đã tìm được manh mối gì chưa?" Cậu hỏi, không rời khỏi chỗ của mình.
Không thể đoán được biểu cảm của Jeonghan khi anh đến gần hơn và vòng tay qua eo cậu, khiến Joshua nao núng.
"Cái gì-
"Bây giờ đừng nói về Jungwon nữa. Sao bạn không kể cho anh nghe nhiều hơn về bạn nhỉ? Về việc bạn đã sống thế nào trong những năm qua? Anh nhớ bạn, bạn biết đấy. Không có một ngày nào mà anh không nghĩ về bạn. Anh nhớ giọng nói của bạn, đôi môi bạn, cơ thể bạn-
Lời còn chưa dứt, Joshua đã dùng lực đẩy ngực anh ra xa, khiến anh loạng choạng lùi về phía sau: "Bạn mất trí rồi à? Bạn đang nói cái gì vậy?" Cậu nói, thở một cách lo lắng và trông có phần run rẩy khi cố gắng di chuyển càng xa người lớn tuổi hơn càng tốt.
Jeonghan ngơ ngác nhìn cậu rồi đút tay vào túi quần jean, nhún vai, "Anh hoàn toàn ổn và chưa say. Anh biết mình đang nói gì," anh lại bước những bước chậm rãi, trịch thượng về phía Joshua, khiến cậu nuốt nước bọt và lùi lại cho đến khi chân chạm vào chiếc ghế dài, ngăn cản cậu trốn thoát.
"V-vậy... vậy tại sao bạn lại hành động như thế này?"
Jeonghan nhướng mày nhìn cậu, thách thức và khiêu khích, "Bạn làm sao thế này, shua, nói cho anh biết đi? Anh chỉ nói là anh nhớ bạn thôi. Bốn năm không gặp bạn, anh không được phép nói điều đó sao? Sau khi bạn rời xa anh mà không có lời giải thích nào à?" Bây giờ anh đang đứng ngay trước mặt Joshua. Lần này người trẻ hơn không tránh đi. Cậu trông vừa sợ hãi vừa tội lỗi trước những lời nói của Jeonghan.
Jeonghan đưa tay ôm mặt cậu và nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy một cách khao khát, "Anh vẫn yêu em, Joshuji. Em biết anh không thể sống thiếu em. Xin đừng rời xa anh nữa ."
Joshua nhắm mắt lại, nước mắt rơi. Cậu trông bất lực và đau đớn đến nỗi Jeonghan cũng cảm nhận được điều đó trong anh. Thật khó để diễn tả cảm giác đó. Joshua vẫn im lặng, từ chối ngước lên và đưa ra câu trả lời cho Jeonghan trong khi người đàn lớn hơn đang ôm mặt mình trong tay.
Jeonghan chạm trán cả hai và lẩm bẩm bằng một giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, đáng sợ, "Bỏ Seungcheol đi. Ly hôn với hắn và cưới anh đi. Anh sẽ chăm sóc em tốt hơn, Tình yêu của anh," anh kéo Joshua lại gần và hôn anh thật sâu, cái miệng đói khát của anh vồ lấy đôi môi mềm mại của cậu như thể không thể sống thiếu nó. Thậm chí không cho cậu cơ hội nói chuyện.
Joshua mở to mắt và ngay lập tức chấm dứt nụ hôn, cuối cùng cũng tìm được sức mạnh để đẩy anh ra xa. Cậu vùng vẫy để thoát khỏi sự chiếm hữu của người lớn hơn nhưng vô ích, "Dừng lại, Jeonghan! Bạn đang nói và làm cái quái gì vậy? Mình đã kết hôn và hiện có một đứa con! Bạn không hiểu à? Sao bạn có thể làm như vậy? nói điều đó như thế này?" Cậu nói với vẻ hoài nghi và tổn thương.
Thay vào đó, Jeonghan chỉ ôm chặt eo cậu hơn nữa, lần này hôn lên phần cổ và xương quai xanh của Joshua, "Anh biết. Nhưng hãy để anh nhắc em một lần nữa rằng- Anh là người đang giúp em tìm con trai mình. Không phải là cái tên được gọi là chồng. Em phải trông cậy vào anh để tìm thấy con của em," anh nói, giữa lúc mút một dấu hôn trên làn da trắng sứ của cậu khi cậu thút thít.
Joshua thực sự cứng người trong vòng tay của anh ngay khi anh nhắc đến con trai mình, nhìn anh với đôi mắt mở to. Jeonghan nghiêng đầu, tận hưởng phản ứng mình vừa nhận được. Anh nhếch mép cười nhẹ, sau đó vuốt ve đôi má mềm mại của cậu: "Sao em lại ngừng phản kháng? Em không muốn đẩy anh ra nữa à?"
Joshua nuốt nước bọt và nhìn anh bằng đôi mắt Bambi, "Jungwon- h-he.... Làm ơn giúp mình tìm thằng bé. Mình không còn tin ai ngoài bạn. Xin đừng thay đổi ý định. Mình biết đó là một đòi hỏi rất nhiều. Nhưng...nhưng mình không thể để mất thằng bé,"
Jeonghan một lần nữa cảm thấy khó chịu khi nghe giọng nói đứt quãng của người trẻ hơn. Cách người yêu cũ của anh trông thật bất lực và nhìn anh với đôi mắt đầy hy vọng. Nhưng nếu anh chối bỏ với Joshua về việc đứa con của cậu không tồn tại ngay từ đầu, thì kịch bản có thể xảy ra theo nhiều cách. Một - Joshua có thể không tin anh và cứ khăng khăng rằng cậu thực sự có con. Hai- cậu có thể chấp nhận sự thật này và quay lại chỗ Seungcheol vào ngày hôm sau. Điều mà Jeonghan có chết cũng không cho phép.
Vì vậy, anh đã quyết định chọn phương án đầu tiên. Nói cho Joshua biết sự thật và khiến cậu hiểu rằng ngay từ đầu cậu đã không có con. Tất cả chỉ là hiểu lầm, do vết thương lòng của cậu gây ra chứ không phải gì khác.
Nhưng trước đó Jeonghan muốn có thứ gì đó cho riêng mình. Anh muốn có lại cậu, trong vòng tay anh, trên giường anh, giống như những ngày xưa tươi đẹp. Ngay cả khi điều đó có nghĩa là lừa dối chàng trai mà anh vô cùng yêu quý bằng cách cho anh những hy vọng hão huyền, thì cũng vậy thôi.
"Anh sẽ thực hiện. Anh sẽ tìm Jungwon. Nhưng anh được lợi gì đây, yêu à? Nếu anh nói rằng anh muốn nhận lại thứ gì đó từ em thì sao?" Anh khàn giọng hỏi, vén phần tóc mái xõa ra khỏi khuôn mặt tái nhợt của Joshua và nhìn chăm chú vào đôi mắt ngọt ngào.
Joshua trông vô cùng lo lắng trước câu hỏi đột ngột của anh nhưng vẫn chưa dám đẩy anh ra, "B-bạn muốn gì ở mình?"
Jeonghan cảm thấy cặc mình cựa quậy trong quần khi nghe thấy giọng nói nhu mì của người trẻ hơn. Cậu quá mềm mại, quá phục tùng và quá ngoan ngoãn trong vòng tay của anh đã đánh thức mọi nguồn cảm xúc và dục vọng tiềm ẩn trong anh. Anh nóng lòng muốn hủy hoại hoàn toàn cậu bé ngây thơ này và đặt đứa con của mình vào bụng cậu. Và thế là cậu không bao giờ dám nghĩ tới việc rời xa Jeonghan nữa.
"Anh muốn em, Joshua. Tất cả mọi thứ của em. Hãy làm tình với anh và để anh làm bất cứ điều gì anh muốn với cơ thể em suốt đêm, giống như ngày xưa vậy."
*Ghi chú của tác giả:
Phải, Jeonghan đang không ổn ở đây. Câu chuyện đen tối và cho đến nay mọi người đều tin rằng Joshua không có con và cậu chỉ bị chấn thương tâm lý. Nhưng đây có thực sự là sự thật không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro