Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8. Shift

!! Chap này anh sói làm bottom nhé mọi ngùi !!






























....

...

..

.

Chan hoàn toàn chết lặng khi Hyunjin ghì tay anh lên trên đầu, cười toe toét với anh như một sự đe doạ tuyệt đối.

"Cái-"

“Em đã nói rồi, Christopher, anh sẽ phải trả giá cho việc này.”

Hyunjin đang ở trên người Chan, cưỡi lên người anh, ấn vào háng anh, cọ xát cặc họ với nhau.

“Ôi chết tiệt,” Chan rên rỉ, mắt nhắm nghiền.

“Mở mắt ra đi anh yêu,” Hyunjin ra lệnh. “Anh sẽ phải nhìn em đấy”

Chan rên rỉ nhưng buộc phải mở mắt ra.

"Cậu bé ngoan"

Hyunjin cúi xuống và hôn anh, cắn và liếm môi anh, và, Chúa ơi , những âm thanh mà Hyunjin tạo ra khi em làm điều đó. Chan không thể nghĩ bất cứ cái gì, không thể xử lý, không thể làm gì ngoài rên rỉ và thút thít. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra,

Răng của Hyunjin cắm vào môi anh. Em kéo mạnh nó, và nó đau, nhưng nó rất sướng, quá, quá sướng luôn ấy. Chan muốn nhiều hơn thế, nhiều hơn bất cứ thứ gì Hyunjin sẵn lòng cho anh.

Hyunjin vẫn đang đè bẹp anh, sự ma sát khiến anh phát điên, và, chết tiệt, điều này thật không công bằng. Chan muốn cử động tay mình lắm, muốn chạm vào em, muốn ôm em nhưng Hyunjin không cho.

“Jinnie, chết tiệt,” anh thở ra, giọng gần như thì thầm.

“Gì vậy, anh yêu?”

“Hãy để anh chạm vào em”

"Không."

“Oh, em yêu, làm ơn.”

"Không anh à."

“Anh muốn ôm em, Jinnie.”

“Ôi anh yêu, chẳng phải anh cũng không quan tâm đến điều em muốn mà phải không?”, Hyunjin thọc tay vào dưới áo Chan và để móng tay cào lên da anh, có lẽ sẽ để lại vết đỏ. “Lúc nào cũng nói không với em”

“Ôi Chúa ơi, anh xin lỗi.”

“Thật hay giả vờ?”

Hyunjin cười toe toét, và em di chuyển xuống, đặt những nụ hôn ướt át, cẩu thả dọc theo cổ họng Chan, và, chết tiệt, tim Chan đang đập thình thịch, cơ thể anh ngứa ran. Chúa ơi, anh vốn chỉ muốn chơi đùa với Hyunjin, muốn trêu chọc em một chút trước khi nhượng bộ như mọi khi, nhưng hôm nay—

“Hãy cởi cái này ra nhé?” Hyunjin túm lấy áo Chan. “Quần cũng vậy.”

Hyunjin bước xuống và Chan nhanh chóng cởi quần áo, ném quần áo của mình xuống sàn.

“Cậu bé ngoan,” Hyunjin gừ gừ, mắt em đảo khắp cơ thể Chan. “Bây giờ quay lại, đặt tay lên đầu giường.”

Chan không thể tin vào tai mình. Anh nhìn Hyunjin, đầu nghiêng sang một bên, vẻ mặt thắc mắc.

“Em có nói cà lăm không?”

“K-không.”

“Quay lại đi, Chris.” Giọng nói của Hyunjin sắc bén khiến Chan rùng mình.

Anh làm theo những gì được bảo, và anh cảm thấy tấm nệm dịch chuyển dưới sức nặng của Hyunjin khi em leo lên giường lần nữa.

"Ngồi yên”

Hơi thở của Hyunjin nóng hổi phả vào gáy Chan, khiến anh rùng mình. Môi Hyunjin chạm vào da anh, các khớp ngón tay của Chan trắng bệch khi anh ôm chặt lấy đầu giường, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, không biết phải xử lý thế nào khi Hyunjin đang như thế này.

“Anh luôn nói về việc em trêu chọc anh như thế nào, Chan.” Hyunjin nghiêng người về phía trước cho đến khi môi em chạm vào tai Chan. “Nhưng rồi anh vẫn như thế, cố làm em nứng lên, cố làm em phát điên, nhưng, luôn là không, anh yêu, không, không, không.”

Chan rùng mình, dương vật của anh co giật, và, chết tiệt, Hyunjin quyến rũ quá.

“Điều mà anh không nhận ra, Channie,” Hyunjin tiếp tục, giọng trầm xuống, “là em luôn đạt được những gì em muốn, và em muốn anh, Christopher. Em muốn anh, và em sẽ tóm lấy anh.”

Răng của Hyunjin cắm vào da anh, và hơi thở của Chan trở nên run rẩy.

“Cấm anh nói không”

Hyunjin đang cắn và mút vai Chan, tay em ấy lang thang trên lưng Chan, gãi, nhéo, và, Chúa ơi, cơn đau đó thật dễ chịu.

“Ôi, Jinnie, Jinnie,” Chan rên rỉ.

“Đây rồi, em yêu.” Hyunjin ấn mình vào mông Chan, và, chết tiệt, con cặc của em cảm thấy thật tuyệt, nó khiến Chan như ở trên mây. “Đau quá phải không?”

“Đúng vậy, đúng vậy, chết tiệt , Jinnie, đau quá, quá sướng”

Hyunjin đặt tay lên lưng Chan, ngón tay em ấn sâu vào da anh, hông em di chuyển chậm rãi theo vòng tròn, cặc em cọ vào mông Chan.

“Ôi, chết tiệt ,” Chan thở ra, gục đầu xuống, nhắm mắt lại.

Hyunjin cắn anh lần nữa, đủ mạnh để khiến anh hét lên.

“Em biết cuối cùng rồi thì anh cũng sẽ đụ em thôi,” Hyunjin lẩm bẩm trên làn da của Chan, “nhưng điều đó sẽ không xảy ra tối nay đâu.”

“Không?”

"Không."

“V-và chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Chà, vậy em sẽ phang anh, nghe thế nào?”

Chan thở dốc.

“Anh muốn điều đó phải không, anh yêu?”

Chan không thể trả lời được. Chắc chắn trước đây anh từng nằm dưới, nhưng lần này thì sao? Đây là chuyện mới. Hyunjin chưa bao giờ như vậy trước đây. Nóng bỏng, thật đáng sợ, và ồ, Chan muốn điều đó, tất nhiên là anh muốn rồi.

“Channie, anh yêu, mở miệng ra nói chuyện đi”

“Ừ,” Chan thì thầm, mặt đỏ bừng. "Anh thích điều đó."

"Đó chính xác là những gì em nghĩ."

Chan rên rỉ, và, ôi, những điều Hyunjin đang làm với anh, cảm giác mà em mang lại, và, Chúa ơi, cặc anh đau quá. Anh muốn Hyunjin chạm vào anh, vuốt ve anh, giúp anh, nhưng anh không thể nói điều đó, không, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, không để lại gì ngoài những tiếng thút thít tuyệt vọng thoát ra khỏi miệng.

“Chúa ơi, những âm thanh anh đang tạo ra, chúng…” Hyunjin cắn vào cổ Chan, thở dốc.

Chan thở dài tuyệt vọng, và anh có thể cảm thấy Hyunjin nhếch mép cười trên da mình.

"Làm ơn

“Ôi, không, không, không,” Hyunjin gừ gừ, miệng em giờ ở ngay sau tai Chan. “Em sẽ giết thời gian một lúc”

“Chúa ơi.”

“Anh không được phép hấp tấp như thế”

"Anh hiểu rồi"

Hyunjin cười khúc khích.

“Em yêu việc anh dễ dàng lỡ lời như thế nào, Chris,” em nói.

“Chết tiệt, anh, ừm…”

“Ừm.”

Chan rên rỉ và cố gắng quay người lại nhưng Hyunjin đã ngăn anh lại.

"Em đã nói gì với anh?"

“Nhưng, Jinnie, làm ơn.”

“Tay, Chris.”

“Nhưng Jinnie, làm ơn đi , em yêu.”

“Tay-đặt-lên-đầu-giường”

“Chúa ơi, chết tiệt, được thôi, anh…”

Mặt Chan nóng bừng.

Hyunjin lùi ra và đứng dậy.

“Ở yên đó,” em yêu cầu.

"Em đi đâu?"

“Em sẽ quay lại sau vài giây.”

Chan làm như được bảo, hai tay chống lên đầu giường, hếch mông lên. Anh run rẩy, đôi chân yếu ớt và tim đập thình thịch. Toàn thân anh ngứa ran, và anh rất, rất nhạy cảm.

“Ôi, Channie, thật là một cảnh tượng tuyệt vời.”

Chan đỏ mặt trước lời nói đó. Chúa ơi, tại sao anh lại cảm thấy như thế này? Anh có thể dễ dàng nói chuyện với Hyunjin như thế, nhưng nghe được những lời đó sao? Chúng đang làm anh phát điên. Không phải là anh không thích điều đó, anh ấy yêu nó, nhưng anh không quen với việc bị ra lệnh, và Hyunjin đang làm điều đó. Thống trị anh bằng mọi cách có thể.

“Chris, anh ổn chứ?”

“Mhm, ừ, anh ổn.”

"Anh có cần nghỉ ngơi không?"

“Không, anh, anh ổn, em yêu, anh chỉ…”

“Ừ, Chris?”

"Anh rất thích điều này" Giọng của Chan rất nhỏ, gần như không thể nghe được.

"Tốt."

“Chết tiệt, anh, ừm…”

“Ôi, Channie, cách anh đỏ mặt thật đáng yêu.”

Chan vùi mặt vào cánh tay mình.

“Đừng trốn tránh em, anh yêu,” Hyunjin thì thầm.

Chan có thể nghe thấy em bước lại gần hơn, có thể cảm thấy tấm nệm lún xuống dưới sức nặng của em, và cuối cùng, tay Hyunjin đặt lên đùi anh.

“Chúng ta bắt đầu thôi,” Hyunjin gừ gừ. “Em thích anh trông như thế này, Chan.”

“Ồ, chết tiệt .”

"Thật là tuyệt vọng."

"Yeah..."

“Thật thiếu thốn.”

"Làm ơn ”

“Suỵt, anh yêu.”

Hyunjin đang đưa tay dọc theo đùi Chan, và đầu ngón tay của em ấy gần như không chạm vào anh, quá nhiều nhưng vẫn chưa đủ.

“Làm ơn đi, Hyune, làm ơn.”

“Nói cho em biết, Channie, cho em biết anh muốn gì”

“Làm ơn chạm vào anh đi, anh, chết tiệt, anh không thể chịu đựng được.”

"Oh, em thì có”

“Không, không, làm ơn.”

Tay Hyunjin trượt trên mông Chan, và Chúa ơi, anh nứng quá.

“Jinnie, làm ơn.”

"Nóng vội quá."

Hyunjin đang di chuyển, và ngay sau đó, môi em đã ấn vào thái dương anh.

“Nhìn em này,” em thì thầm.

Chan quay đầu sang một bên, ánh mắt hai người chạm nhau, anh không khỏi đỏ mặt.

"Chào người đẹp."

"Ừm..."

"Anh ổn?"

"Ừ."

"Tốt." Hyunjin hôn nhẹ lên trán Chan, rồi đến chóp mũi anh. "Em yêu anh."

"Anh cũng vậy."

Hyunjin mỉm cười và Chan cảm thấy trái tim mình tan chảy.

“Em sẽ chăm sóc anh thật tốt, anh yêu.”

Hyunjin hôn anh, nhẹ nhàng, dịu dàng, môi em gần như không chạm vào môi Chan. Sau đó, em lùi ra và đặt mình phía sau Chan một lần nữa, đặt tay lên đùi, và em ấy banh mông anh ra, và, chết tiệt, Chan đang nóng bừng lên.

“Channie,” Hyunjin lầm bầm, hơi thở nóng hổi phả vào da Chan.

"Vâng?"

“Anh thật xinh, anh yêu.”

“C-cảm ơn.”

Hyunjin nghiêng người tới, và em ấn lưỡi mình vào mông của Chan. Chan gần như hét lên vì cảm giác đó, cắn chặt cánh tay mình để giữ im lặng, nhưng, chết tiệt, lưỡi của Hyunjin đã ở bên trong anh, liếm vào anh, miệng em ấm áp, môi em ẩm ướt.

Những ngón tay của Chan đang bấu vào đầu giường, chân anh run rẩy, và, Chúa ơi, những âm thanh mà Hyunjin đang tạo ra, chúng thật bẩn thỉu.

Chan thực sự thích điều này.

Hyunjin lùi ra, Chan không khỏi rên rỉ.

“Đừng lo lắng, anh yêu, em hiểu ý anh mà.”

Chan có thể nghe thấy tiếng click của nắp chai, và anh đang nín thở, sự háo hức chạy khắp cơ thể, máu dồn lên tai.

“Sẵn sàng chưa, anh yêu?”

"Rồi"

Cuối cùng, những ngón tay của Hyunjin cũng đẩy vào bên trong. Ngón đầu tiên, rồi thứ hai, và Chúa ơi, đã lâu lắm rồi Chan mới làm bottom.

Anh run rẩy, hơi thở run rẩy, đầu óc quay cuồng.

“Có sao không anh yêu?”

“Um, um, tuyệt lắm.”

Hyunjin đang khuếch trương cho anh, và, Chúa ơi, cảm giác thật tuyệt , và, chết tiệt, Chan cần nhiều hơn thế.

“Làm ơn đi, Jinnie.”

“Kiên nhẫn nào, anh yêu.”

"Ôi Chúa ơi."

“Chúng ta sẽ không vội vàng đâu, anh yêu.”

“Chúa ơi, anh yêu em, Jinnie.”

"Em cũng yêu cưng."

Hyunjin cong ngón tay và đánh vào tuyến tiền liệt của Chan. Chan nén tiếng hét lại bằng cách cắn vào cánh tay mình lần nữa, dương vật của anh rỉ ra, hông anh hướng về phía trước, các ngón tay ấn vào đầu giường mạnh đến mức Chan sợ mình có thể làm gãy nó.

“Em biết anh nóng lòng muốn xuất tinh, anh yêu, nhưng chúng ta hãy dành thời gian cho nhau nhé?”

“Chết tiệt, Jinn-anh-chết tiệt, làm ơn. ”

Chan đang nức nở, sự kích thích tràn ngập, cảm giác những ngón tay của Hyunjin bên trong anh thật đắm đuối.

“Chết tiệt, Channie, anh thật lộng lẫy.”

Chan cảm thấy quá choáng váng, mất trí, khi Hyunjin liên tục chạm vào anh, đẩy ngón tay em ra vào, thêm một phần ba, và, chết tiệt, nó đau, nhưng Chan thích nó, anh thích sự đau đớn, sự căng ra, sự sung mãn, và anh muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.

“Chết tiệt, anh sẽ, Jin–Jinnie, nếu em không dừng lại, anh sẽ xuất tinh.”

“Ồ, vậy à?”

“Ừ, ừ, anh, chết tiệt, anh, Jinnie.”

"Không có chuyện đó"

Hyunjin rút ngón tay ra và đầu gối của Chan gần như khuỵu xuống. Anh cảm thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên má mình, hơi thở của anh khó nhọc. Anh choáng váng, cảm giác như thế giới xung quanh quay quá nhanh.

“Ôi Channie, đừng khóc.”

Hyunjin tiến lại gần hơn, tay em đặt trên hông Chan, miệng đặt trên vai anh.

“Anh đã làm rất tốt, anh yêu,” em thì thầm.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn , Jinnie, làm ơn, làm ơn , anh, anh” Chan nói lan man, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi anh cố gắng nói ra lời. Anh đang lảm nhảm, van xin bừa bộn, nhưng điều đó đáng giá. Nó thật đáng giá.

“Chúa ơi, Channie nghe em nói nào”

"Jinnie, anh, làm ơn ."

“Em ở đây, em ở đây, anh yêu, anh có em rồi.”

Chan đang nức nở, và Hyunjin ôm chặt anh, hôn lên má, hàm, cổ anh.

“Không sao đâu, anh yêu, không sao đâu.”

"Làm ơn, anh không thể, anh, anh cần e—, Jinnie, anh, Chúa ơi , làm ơn, anh cần em"

“Thật không?”

"Làm ơn"

“Anh có chắc không, anh yêu?”

“Anh—, vâng, đúng vậy, làm ơn.”

"Được rồi."

Khi Chan cảm thấy Hyunjin đang xếp hàng, anh có thể thề rằng mình sắp chết. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra. Anh không biết tại sao, bởi vì nó luôn có khả năng xảy ra, phải không? Họ chưa bao giờ nói về chuyện đó, và Hyunjin cũng chưa bao giờ nói rằng cậu ấy muốn điều này, nhưng lạy Chúa, lẽ ra anh phải thấy điều này sắp xảy ra. Anh biết Hyunjin có khả năng gì, và bằng cách nào đó Hyunjin luôn làm những gì em ấy muốn.

Đúng, trong thâm tâm anh biết điều đó. Biết tất cả. Nhưng anh vẫn không thể tin được rằng điều đó đã thực sự xảy ra.

“Ổn không, anh yêu?”

“Vâng, vâng, vâng, anh ổn, làm ơn, làm ơn, anh cần em.”

"Được thôi cưng"

“Làm ơn đi, Hyunjin, làm ơn đụ anh đi.”

“Chúa ơi, anh nói điều đó làm em nứng đấy.”

Hyunjin đẩy về phía trước, con cặc của em từ từ xuyên qua vành của Chan.

Chan rất nhạy cảm, và mẹ kiếp, thế là quá đáng rồi. Anh đang run rẩy, và cảm giác có Hyunjin bên trong khiến anh cảm thấy choáng váng.

“Hyunjin,” anh thút thít.

“Channie, anh yêu, anh ổn chứ?”

“Ừ, anh, anh ổn, chết tiệt, anh rất, rất, rất ổn, Jinnie.”

Hyunjin bắt đầu di chuyển và Chan gần như ngã gục.

“Em ở đây, anh yêu, ở đây.”

"Ôi Chúa ơi."

“Anh thật chặt, Chris, anh thật, thật sự tuyệt.”

"Làm ơn."

Chan không biết mình đang cầu xin điều gì, không biết mình đang muốn nói gì, không biết mình muốn gì.

Anh là một mớ hỗn độn, một mớ hỗn độn đang thút thít, thổn thức, run rẩy, và điều này thật hoàn hảo.

Hyunjin từ từ bắt đầu đâm vào anh, tốc độ của anh ngày càng nhanh hơn sau mỗi cú đẩy, và, Chúa ơi, anh cảm thấy thật tuyệt. Chết tiệt. Tại sao họ chưa làm điều này trước đây? Chan không biết, không có manh mối gì cả. Bởi vì, chết tiệt, điều này thật tuyệt vời, và anh không bao giờ muốn nó dừng lại.

Hyunjin đặt tay lên hông anh, kéo anh lại gần hơn, đưa tay xuống bên dưới anh, và, Chúa ơi, những tiếng động đó. Chan đã quen với chúng, tất nhiên là vậy rồi, nhưng cảm giác thật khác khi có một con cặc cắm sâu vào bên trong mình.

“Anh, Jinnie, anh sẽ không trụ được lâu đâu.”

"Không à?"

Hyunjin lại đâm vào anh lần nữa, lần này mạnh hơn, và Chan đang rên rỉ, cố gắng bám vào đầu giường, tay anh bắt đầu đau. Chết tiệt, chết tiệt —Chan chưa bao giờ cảm thấy như thế này trước đây. Chưa bao giờ. Nó quá nhiều. Quá nhiều, và, chết tiệt , vẫn chưa đủ. Anh ấy cần nhiều hơn thế. Cần chúng. Cần Hyunjin.

“Chết tiệt, Jinnie, Chúa ơi, làm ơn .”

Hyunjin tiếp tục di chuyển hông, đập vào trong anh, tốc độ không thể tha thứ, ngón tay em bấu vào da Chan, răng cắn chặt vai Chan.

“Ư—”

Chuyển động của Hyunjin rất chính xác và có tính toán. Em liên tục đánh vào tuyến tiền liệt của Chan và điều đó khiến Chan phát điên. Anh cảm thấy một cảm giác râm ran quen thuộc ở bụng dưới, và anh đang gần sắp xuất tinh, toàn thân anh run rẩy, và, chết tiệt , anh đang rên rỉ và khóc, và điều đó thật tuyệt vời.

“Anh, anh-anhkhông thể—Jinnie, anh cầu xin—”

"Không."

Chan sắp xuất tinh, và Hyunjin sẽ không để anh xuất tinh, và điều đó thật đau đớn, và, Chúa ơi, anh cần phải làm vậy, anh cần, anh—

“Hyunjin, làm ơn .” Chan nghe có vẻ tuyệt vọng, tuyệt vọng đến chết đi được.

"Im lặng đi, chàng trai."

“Chúa ơi, không , làm ơn.”

Bàn tay của Hyunjin vòng quanh anh, quấn quanh cặc anh, và Chan thở hổn hển, và, ôi, Hyunjin sẽ không làm vậy, em sẽ không, em không thể, chết tiệt, nhưng em đã làm vậy.

“Jinnie, em—Chúa ơi, không, không, không. ”

“Im lặng đi, Chris.”

“Nhưng, Jinnie, Chúa ơi, chết tiệt, anh, không , anh… anh, anh không thể.”

"Hãy yên lặng."

“Jinnie, chết tiệt, chết tiệt, Chúa ơi, anh, làm ơn.”

"Chàng trai", Hyunjin nắm chặt cặc Chan hơn. “Em đã nói rồi, hãy im lặng.”

“Chết tiệt, không, không, không, k–không. ”

Hyunjin bơm cặc của anh, và tầm nhìn của Chan mờ dần, máu sôi lên, não tan chảy và anh không thể ngăn mình lại. Anh muốn, anh thực sự muốn vậy, nhưng anh sắp ra rồi, sắp, sắp rồi, Hyunjin tiến ngày càng nhanh hơn và sâu hơn, và điều đó quá sức chịu đựng. Chan gầm lên một cách hoang dại, anh không thể kiềm chế được nữa, và chết tiệt, anh hét to, nhưng cảm giác thật tuyệt, thật tuyệt.

“Ồ, thật là một cậu bé hư.”

“X-xin lỗi, anh—”

“Tệ quá, thật hư đốn” Hyunjin liên tục vuốt ve con cặc của Chan, sự kích thích quá mức khiến Chan vặn vẹo, chân run rẩy.

“Chúa ơi, anh xin lỗi , Jinnie, anh rất, rất, xin lỗi.”

“Ồ, đừng lo lắng, Channie, anh yêu, đừng lo lắng.”

Những cú thúc của Hyunjin ngày càng trở nên tuyệt vọng, và, chết tiệt, Chan quá nhạy cảm, và anh muốn chạm vào Hyunjin, anh muốn ôm em, hôn cậu và khiến em xuất tinh, nhưng anh không thể, anh không thể cử động, không thể làm gì cả.

“Jinnie, Jinnie, chết tiệt, anh, Chúa ơi.”

“Em sẽ, chết tiệt, em sắp ra rồi”

“Vâng, Chúa ơi, làm ơn .”

“Chết tiệt, Channie, Chúa ơi, baby, chết tiệt .”

Hông của Hyunjin bật về phía trước lần cuối, và sau đó em xuất tinh, con cặc của em ấy co giật, lấp đầy Chan.

Chan run rẩy, cơ thể vẫn còn ngứa ran, đầu óc quay cuồng, chân yếu ớt, tay nắm chặt vào đầu giường.

“Ôi chết tiệt, Channie,” Hyunjin thở ra. "Bây giờ anh bỏ tay ra được rồi."

Và Chan đã làm thế. Anh buông tấm ván đầu giường, thả mình rơi xuống nệm. Dù thế nào đi nữa, đôi chân của anh cũng sắp nhũn ra. Và Hyunjin theo sau, ngã xuống lưng Chan, trán tựa vào gáy Chan, môi áp vào da anh, hơi thở nóng hổi phả qua vai anh.

Họ cứ như vậy một lúc lâu, chỉ cảm nhận lẫn nhau và đi xuống từ đỉnh cao của họ. Hyunjin vẫn ở bên trong Chan, dần dần mềm đi, và Chan thích cảm giác sức nặng của Hyunjin trên lưng anh.

Trên thực tế, anh yêu mọi thứ về những gì vừa xảy ra. Anh yêu cách Hyunjin nói chuyện với anh, cách em đối xử với anh. Yêu cách mình khóc và cầu xin, bởi vì anh muốn Hyunjin rất, rất nhiều. Hơn bao giờ hết.

“Ôi, anh yêu, Channie,” Hyunjin thì thầm, và, Chúa ơi, sao giọng anh ấy nghe có vẻ mệt mỏi đến thế? "Em yêu anh rất nhiều."

“Anh cũng yêu em, Jinnie.”

“Anh ổn không, anh yêu?”

“Vâng, vâng, anh… Chúa ơi , anh ổn, Hyune.”

“Đó là điều em mong đợi.”

Chan bật cười run rẩy, và Hyunjin hôn nhẹ lên một bên cổ anh.

“Đó là kết quả anh nhận được khi từ chối em” Hyunjin nói.

“Có lẽ anh nên từ chối em nhiều lần hơn…”

Hyunjin cười khúc khích, rồi rút ra, con cặc mềm mại của em trượt ra khỏi Chan, và, Chúa ơi, nó tạo ra tiếng động. Chan sẽ chết một cách hạnh phúc nhất.

Hyunjin lăn khỏi người anh và nằm xuống cạnh anh.

"Đến đây, baby”, em nói.

Chan quay sang nhìn Hyunjin, người đang dang rộng vòng tay mời anh lại gần. Chan không ngần ngại. Anh rúc vào người em, đầu tựa vào ngực Hyunjin, và Hyunjin vòng tay quanh người anh, ôm anh thật chặt.

“Vậy,” Chan lẩm bẩm, “lần sau em định trừng phạt anh như thế nào?”

Hyunjin cười lớn.

“Em sẽ tìm ra điều gì đó.”

Chan cười toe toét, và anh cảm thấy Hyunjin hôn lên đỉnh đầu mình.

“Anh không biết em có thể như thế đấy.”

“Có rất nhiều điều anh chưa biết, anh yêu.”

"Đúng."

“Đừng đánh giá thấp em, Christopher.”

"Không bao giờ."

Hyunjin cười khúc khích và hôn anh lần nữa.

“Ồ, và đừng bao giờ bảo em im lặng nữa, anh tệ hơn em về khoản đó nhiều đấy.”

"Không phải." Chan đã cố gắng rất nhiều để không gây ồn ào, nhưng việc bị làm tình như thế cũng đáng mà phải không?

"Bất cứ điều gì có thể giúp em ngủ ngon"

“Chúa ơi, chết tiệt, im đi.”

"Không."

Chan chế giễu, anh mỉm cười, và Chúa ơi, Hyunjin đúng là sinh vật hoàn hảo nhất trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro