Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Can I kiss you here?

Tác giả: kwanureeves (https://twitter.com/kwanureeves?s=09)
Nguồn: archiveofourown.org/works/33294850
Nhân vật: Kim Younghoon, Choi Chanhee #bbangnyu #빵뉴
Waring: Fic có nhiều cảnh hôn và hừm... hơn thế một chút. Cân nhắc trước khi đọc
Tóm tắt: Mình vừa đọc vừa trans fic này nên sau khi gần xong mới phát hiện ra đây là phần 2 của một chiếc fic khác. Tuy nhiên mọi người cũng có thể coi nó là một chiếc fic độc lập để đọc cũng không ảnh hưởng nhiều đến nội dung của fic. Tuần tới có thời gian mình sẽ trans phần 1.

Phần 1 kể về câu chuyện giữa Chanhee và Younghoon, hai người đang trong mối quan hệ bạn bè thân thiết. Tuy nhiên có một số điều đã thay đổi giữa họ vào đêm hôm trước, khi mà họ trao cho nhau nụ hôn đầu tiên giữa hai người, nhưng vẫn chưa xác nhận mối quan hệ mới. Phần 2 kể về buổi sáng ngày hôm sau nụ hôn đó.
-----

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không mang ra ngoài!!!

-----
Chanhee đang ngồi thuyết trình cho buổi học tại bàn học của mình, cố gắng giữ chiếc mic nhỏ xíu của tai nghe gần miệng nhất có thể, giọng nói của em vừa đủ để cho cả lớp có thể nghe thấy nhưng cũng vừa đủ yên tĩnh để không đánh thức Younghoon dậy. Mỗi lần kết thúc phần nhận xét của mình, em đều ngoái lại nhìn qua vai, chỉ để đảm bảo rằng Younghoon vẫn đang ngủ say vào lúc đó, những chỏm tóc đen xòe ra tứ phía, chăn bông bị hất sang một bên và chụm lại bên đôi chân dài. Căn phòng tràn ngập trong ánh sáng xanh dịu dàng khi mặt trời từ từ thức dậy phía sau đường chân trời.

Sau khi lớp học kết thúc, Chanhee gập chiếc laptop của em lại, quay trở lại giường, trèo lên và bò về phía Younghoon đang ngủ, người mà lúc này đã quay lại nằm ngửa. Có thể thấy rỡ hơi thở ổn định của anh từ từ nâng lên và hạ xuống nơi lồng ngực và đôi môi hé mở thoát ra những tiếng thở phập phồng nhỏ đều đặn hòa cùng tiếng ngáy bất chợt. Chanhee khẽ cười khúc khích, cho phép điều đó lần này. Ít nhất thì Younghoon đã không ngáy trong lúc em thuyết trình.

Cho dù có ngáy hay không, Chanhee vẫn sẽ cho rằng dáng ngủ của Younghoon là rất đẹp trong một khoảnh khắc. Chiếc đệm lún xuống khi Younghoon lăn sang phía bên này, giờ lại đang đối mặt với Chanhee. Hàng mi sẫm màu xòe ra trên gương mặt, và có cả những nếp nhăn trên một bên má do bị ép vào gối. Bây giờ má còn lại của Younghoon đang áp vào gối, trông giống như bột bánh mì mới lên men, thứ mà có thể nhanh chóng bắn thẳng vào trái tim Chanhee thông qua cổ họng của em.

Em rời ánh mắt của mình xuống miệng Younghoon, và nó như thể ẩn chứa một mệnh lệnh nào đó khiến em ngay lập tức tràn ngập những ký ức của đêm qua. Em đã hôn Younghoon, và Younghoon cũng hôn lại em. Một điều mà Chanhee chỉ dám mơ ước trong một số trường hợp rất là hiếm hoi, khi em tự cho phép bản thân có chút chán nản để hình dung chuyện này sẽ diễn ra như thế nào trong những trang vở của em.

Nhưng mà, chuyện này thực tế trước mắt em còn nhiều hơn, tuyệt hơn rất nhiều so với những gì em đã từng tưởng tượng.

Và sau đó, Younghoon trở người, từ từ mở mắt và kéo Chanhee ra khỏi dòng suy nghĩ của em. Đôi mắt của Younghoon nhìn Chanhee, và anh thở ra một cách nhẹ nhàng, "Chào em."

Nụ cười mơ màng từ từ xuất hiện trên khuôn mặt Younghoon là giới hạn cuối cùng của Chanhee.

Em yêu rồi. Em đang yêu thật rồi.

"Chào anh," Chanhee khụt khịt, cố gắng che giấu giọng nói đầy sự phấn khích của mình bằng cách hắng giọng ngay sau đó. "Anh ngủ có ngon không?"

"Ngủ say như chết luôn," Younghoon trả lời, giọng cũng khàn khàn không kém em là bao, lông mi hơi dinh dính lại khi ngủ và anh phải chớp mắt vài lần để điều chỉnh tầm nhìn trong ánh sáng ban mai này.

"Em vui vì biết rằng em đã không làm anh tỉnh giấc."

"Anh có tỉnh giấc khi mà em tỉnh ấy, nhưng rồi lại ngủ thiếp đi ngay sau đó luôn."

"Anh may đấy. Em đã phải tự đọc hết một bài thuyết trình, "Chanhee nói.

"Nhưng mà lớp học cũng kết thúc rồi" Younghoon chỉ ra điểm quan trọng. "Hôm nay em có còn việc gì khác nữa không?"

Chanhee lắc đầu tỏ ý không còn.

"Vậy quay lại giường đi," Younghoon lầm bầm. Anh nói điều đó khá dễ dàng, giống như họ đã từng như thế này nhiều lần trước đây rồi. Anh cũng vẫy vẫy tay của mình, ra hiệu cho Chanhee lại gần và Chanhee thề rằng Younghoon thực sự đang đùa giỡn với trái tim của em vào ngay lúc này.

Vì vậy, Chanhee tiến đến, vùi mình xuống dưới lớp chăn và quấn chặt hai chân của họ vào nhau. Điều này làm cho em phải đón nhận một tiếng rít nho nhỏ từ Younghoon, khi bàn chân lạnh giá của Chanhee tiếp xúc với bàn chân của anh.

"Anh nói là quay lại giường đi còn gì," Chanhee trêu chọc, giọng em xen kẽ với những tiếng kêu đau đớn của Younghoon.

"Ừ thì anh nói thế. Nhưng anh đâu có bảo em kẹp đôi chân lạnh cóng của em vào giữa hai chân anh đâu chứ, "Younghoon vặc lại.

"Sẽ ấm lên ngay thôi mà, nhờ có lò sưởi của ông chủ Kim ở đây -" Chanhee uốn éo kèm theo một cú trỏ vào ngực Younghoon - "nên đừng kêu ca nữa. Hoặc nếu không, em sẽ quay lại bàn học đấy, e. đã đọc quá đủ để bắt kịp bài giảng của tuần sau rồi. "

"Được rồi, được rồi, em thắng," Younghoon nói với một nụ cười bất lực nhưng lại đầy vẻ thích thú. Chanhee nở nụ cười như một thiên thần với anh, giả vờ phớt lờ nụ cười nhăn nhó của Younghoon khi em lắc lư đôi chân của mình dưới tấm chăn.

Lớp bông gòn của chăn ga gối nhộn nhạo trong khi Chanhee dựa lưng vào ngực Younghoon, và Younghoon chuyển sang tựa cằm vào đỉnh đầu của em. Younghoon quá là ấm áp và rắn rỏi đối với em, và tất cả những gì Chanhee muốn lúc này là quay lại, vùi mặt vào cổ Younghoon và hít lấy mùi hương của anh mãi mãi.

Vấn đề là, trong khi có điều gì đó rõ ràng đã thay đổi giữa họ vào đêm qua, Chanhee vẫn cảm thấy như thể em chưa có thể hoàn toàn quen với nó được. Trong khi cả hai đều có cùng cảm xúc giống nhau về nụ hôn, nhưng cuộc trò chuyện thực sự liên quan đến cảm xúc của họ về nhau đã bị bỏ rơi ngoài tầm kiểm soát, được che đậy bởi sự hồi hộp của giây phút đó và được che đậy cả bởi sự mơ hồ.

Đương nhiên, Chanhee cảm thấy như thể có một rào cản nào đó vẫn còn tồn tại giữa họ. Nó là một thứ đáng ghét, ngăn cản Chanhee, từ chối để em có quyền tự do tiếp xúc (với Younghoon) một cách dễ dàng như em đã từng có cho đến thời điểm định mệnh đó. Bây giờ, một cử chỉ vỗ về an ủi nào cũng là điều duy nhất mà em được phép làm vào thời điểm này; trong nỗi sợ vượt qua bất kỳ ranh giới nào mà em chưa biết hoặc chưa được nói ra. Họ đã ôm ấp nhau dưới tấm chăn bông như thế này không biết bao nhiêu lần trước đây, nhưng lần này là lần khiến đầu óc của Chanhee nóng bừng nhất, tất cả chỉ vì một nụ hôn. Hoặc, ừ thì, có lẽ là nhiều hơn một.

Điều đó thật nực cười, và tất nhiên chính Chanhee cũng tự biết.

Em muốn làm nhiều thứ hơn nữa, chạm vào nhiều hơn, để thể hiện nhiều hơn tình yêu của mình dành cho Younghoon theo một cách. Một kiểu tình yêu khác , như Younghoon đã nói, nhưng nó là một thứ tình yêu không hề kém phần sâu sắc hay phức tạp.

Tất cả những gì Chanhee cần để đổ gục là việc Younghoon trấn an em một lần nữa. Em cần Younghoon xác nhận rằng (nụ hôn) đêm qua không phải chỉ là một ý tưởng bất chợt, một trò chơi ngu ngốc được thúc đẩy bởi sự lớn gan hay gì đó.

Chanhee bây giờ đã quay lại, áp lưng về phía lồng ngực của Younghoon. Hơi thở của Younghoon phả vào gáy em hòa cùng những tiếng thở ra ấm áp, khiến em nổi cả da gà. Sau đó Younghoon choàng một cánh tay qua phía Chanhee, đặt sức nặng cánh tay lên em và chỉ đơn giản là đặt ở đó. Nó như một thứ ngòi nổ chết tiệt, Chanhee nghĩ. Em có nên đưa tay ra và chạm vào (tay của anh) không, hay là em không nên làm gì, hoặc là cố gắng vật lộn để thoát ra khỏi tâm trí hỗn loạn nãy giờ để không khiến Younghoon nghi ngờ những hành động nãy giờ của mình?

Cuối cùng, Chanhee quyết định. Tiếng trái tim em đập thình thịch vang vọng bên tai khi em đặt tay lên bàn tay của Younghoon, nhẹ nhàng đan các ngón tay vào nhau. Sau đó, em đưa tay của họ lên tựa vào lồng ngực mình, nơi trái tim vẫn đập nhanh như gió; một hành động được thúc đẩy bởi adrenaline và trong thầm lặng, Chanhee thỉnh cầu rằng Younghoon sẽ tiếp nhận tất cả những điều này.

Như để đáp lại, Younghoon phía sau sát lại gần và mổ vài cái vào vai Chanhee, chỉ là cái chạm nhẹ qua áo thôi nhưng vẫn hằn lên da thịt của em. Một sự ấm áp không gì sánh được lan tỏa trong lồng ngực em, và Chanhee vô thức thở dài nhẹ nhõm. Không còn sự lo lắng nữa. Không sao, không sao cả, chạm vào anh cũng không sao nữa rồi, Younghoon cũng có cùng cảm xúc với em.

Younghoon cọ mũi xuống sau gáy Chanhee, và một nụ cười khúc khích thoát ra khỏi môi em.

"Nhột."

"Anh đang nghĩ," Younghoon lầm bầm vào làn da của Chanhee, và em rùng mình, nổi da gà sau gáy một lần nữa. Sự đụng chạm thân mật như vậy nhưng bằng cách nào đó vẫn rất vô hại, và Chanhee nhắm mắt lại, để bản thân tan vào nó trong giây lát.

"Ừm?"

"Em có muốn hôn nhiều hơn một chút không?"

Chúa ơi, có chứ.

Tuy nhiên, trong một vài nhịp, Chanhee đã không trả lời. Đúng vậy , trái tim em khao khát được vùng vẫy, nhảy ra khỏi lồng ngực và hét lên bầu trời kia. Đó là điều cuối cùng mà Chanhee cần để thoát khỏi việc xoay quanh mấy cái chủ đề bên bờ vực nước sôi lửa bỏng của mình. Younghoon thực sự cảm thấy như vậy về em giống cách e cảm thấy về Younghoon.

Như được khích lệ bởi sự xác nhận của Younghoon, Chanhee quay lại trong vòng tay của anh, khuôn mặt của họ giờ sát đến mức mũi họ gần như chạm vào nhau. Đôi mắt của Younghoon đáp lại trước khi lời nói của anh có thể bắt kịp, và ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt của Chanhee một cách vội vã.

"À, ý anh là - Em không cần phải làm thế nếu em không muốn đâu. Anh chỉ nghĩ rằng, như, ừm- hôm qua- "

"Đi đánh răng trước đi."

Giọng nói của Chanhee dịu dàng và bình tĩnh như thủy triều ban mai vậy, và em vô thức nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy đôi mắt của Younghoon mở to một chút như để đáp lại.

"Anh ... ồ." Biểu cảm của Younghoon từ từ chuyển từ sững sờ sang cười ngây ngốc. "Được rồi."

Trong khi Chanhee phải tập trung toàn bộ cơ thể của mình để giữ cho bản thân không rơi vào gục ngã bởi nụ cười đó của Younghoon, hơi thở buổi sáng không phải là trò đùa đối với anh, và anh đã từng nói điều đó.

"Thực ra, trước khi anh đi, ừm." Chanhee ngăn Younghoon lại bằng cách nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên khuỷu tay anh khi thấy anh quay người rời khỏi giường. "Chúng ta có nên nói chuyện không nhỉ?"

"Chắc chắn rồi," Younghoon trả lời, lời nó có vẻ khá lo lắng.

"Về- về tối hôm qua ý," Chanhee vội vàng nói sau khi liếc qua biểu cảm của Younghoon và nhận thấy rằng nó chẳng cung cấp cho em nhiều thông tin như em mong chờ.

Younghoon trả lời em, đầu tiên là, "Ồ," sau đó là một tiếng "Ồ-" khác nhiều cảm xúc hơn khi anh hiểu được ý mà em đang muốn nói đến. Anh nằm xuống, chống đầu lên khuỷu tay mình và nhìn xuống Chanhee.

"Em chỉ là... Em muốn chắc chắn rằng em đã không gây áp lực cho anh để khiến anh phải làm bất cứ điều gì. Đó là điều duy nhất mà em muốn. "

Younghoon lắc đầu. "Không hề. Anh thực sự nghĩ rằng cả hai chúng ta đều đồng ý là chúng ta thật ra rất vui vì điều đó đã xảy ra."

"Em biết- Ý em là, vâng, chúng ta đã rất vui. Em chỉ- à, đó là- "

"Nếu nó làm cho em yên tâm hơn thì em cần biết điều này-" Younghoon bắt đầu, và giọng anh đột nhiên nghe rất đáng yêu khiến Chanhee phải cố hết sức tập trung vào lời nói của anh để không bỏ lỡ bất cứ điều gì quan trọng. "Anh sẽ thành thật với em, rằng anh đã luôn thầm hy vọng điều đó (nụ hôn) sẽ xảy ra."

Gì cơ?

Chanhee lặng đi một nhịp, em đón nhận sự thực trong khi trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực.

"Ôi mẹ ơi," cuối cùng em cũng xoay sở thoát ra được. "Tại sao anh không nói gì chứ?" Giọng điệu của em vô cùng nhẹ nhàng, không trách móc.

Younghoon nhún vai. "Điều này nghe có vẻ kiểu như, anh cũng không biết nữa, nhưng mà..."

"Tiếp tục đi."

Chanhee bây giờ đang nhìn anh, đôi mắt to tròn và mở trừng trừng với niềm hy vọng trong veo, sợ hãi không dám chớp mắt vì sợ rằng em có thể bỏ lỡ bất kỳ lời nói nào sắp thoát khỏi môi Younghoon.

"Thành thật mà nói, anh đại loại là - anh chưa bao giờ đủ thoải mái để làm như thế cả. Bởi vì anh không biết em sẽ phản ứng như thế nào. Đến tận lúc cuối ngày, anh vẫn sẽ hoàn toàn hài lòng với vai trò là một người bạn của em thôi, vì vậy sẽ không bao giờ, kiểu như, mất kiểu soát hoặc bất cứ điều gì, em hiểu mà. "

"Vâng." Em hiểu. Em hiểu quá rõ tất cả chứ.

"Rõ ràng là anh đã thực sự cảm thấy hạnh phúc vào đêm qua, khi nó cuối cùng đã xảy ra. Thậm chí ngạc nhiên hơn là em cũng cảm thấy y như vậy. " Younghoon nói đầy nhẹ nhàng và chân thành, và tất cả những gì Chanhee có thể làm lúc này là nhìn chằm chằm về phía anh, hoàn toàn hoang mang về toàn bộ tình huống lúc này - và sự im lặng của cả em và Younghoon.

"Em không tin được là anh cảm thấy ngạc nhiên luôn ý. Vì em luôn chắc chắn rằng lúc nào em cũng lộ liễu mà. "

"Thật không?"

Chanhee gật đầu. "Đối với em, em cũng nghĩ giống như vậy. Em không muốn có bất cứ điều gì gây nguy cơ phá hỏng tình bạn của chúng mình. Phần lớn thời gian, em cảm thấy mình có thể giữ mình yên lặng dù có thế nào. Ý em là, giữ cho việc chỉ coi anh là một người bạn thôi. Nhưng... vẫn khá khó để chối bỏ mọi thứ ở một số thời điểm nhất định, bất kể em đã cố gắng như thế nào. "

Em nghĩ về những cái chạm tay trấn an của Younghoon, những cử chỉ cảm kích trong phút chốc của em, tất cả những thứ từ lâu đã nép vào tận sâu trong trái tim của Chanhee, từ từ sôi sục ở đó cho đến khi những đám bọt sủi đi hết.

Younghoon bất ngờ cười khúc khích kéo Chanhee trở lại đất mẹ. "Có quá nhiều điều phải tiêu hoá trong một lần phải không, huh."

Chanhee nhìn anh chằm chằm, lông mày nhíu lại. "Anh đến nhà em trong bộ dạng như này -" hoàn hảo, đẹp trai, xinh đẹp ", sau đó hôn em, và bây giờ anh dám nói với em việc nhận ra anh dễ dàng bị cưa đổ thế này là "những điều cần phải tiêu hoá" hả?

"Được rồi, được rồi," Younghoon lắp bắp giữa tiếng cười sảng khoái một vết ửng hồng yếu ớt dần hiện lên trên má và tai anh khi nghe những lời của Chanhee. "Bao lâu rồi?" Anh hỏi sau khi bình tĩnh lại. "Ý của anh là em, nhận ra ý, là em thích anh"

"Em thực sự còn không biết nữa," Chanhee lẩm bẩm. "Chắc là lúc nào đó, em đoán vậy. Tất nhiên thì không phải ngay từ lúc bắt đầu biết anh. "

Younghoon phát ra một âm thanh yếu ớt. "Anh chắc chắn cũng hi vọng là không phải."

Chanhee nhướng mày thắc mắc.

"Ôi thôi nào. Nghĩ mà xem. Anh có quả đầu cắt úp bát khủng khiếp đó. Crush anh từ hồi trung học được thì cũng nên được phân vào một loại tội ác"

"Ừ thì, em là một trong những người nghĩ kiểu tóc đó khá là dễ thương đó," Chanhee bĩu môi giả vờ bực bội.

" Em thật dễ thương," Younghoon đáp, đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa mũi Chanhee.

Chanhee chun mũi lại để đáp trả. " Và em có mắt nhìn hơi bị hoàn hảo đấy. Vì vậy, đừng nói những điều như thế về bản thân nhé".

"Công bằng thôi. Vậy bây giờ, chúng ta có thể hôn không? " Younghoon nở nụ cười đến tận mang tai, gần như chia đôi khuôn mặt của anh ấy.

"Anh sẽ luôn kiên trì như này từ bây giờ à?"

"Cho đến khi anh nhận được một nụ hôn? Cá là vậy đó, "Younghoon nói, vẫn cười toe toét khi anh dũng cảm cố gắng dí sát mặt mình gần vào mặt Chanhee, nhưng đã bị đẩy ra xa một cách kiên quyết. "Được rồi, ổn thôi, anh sẽ đi," anh từ bỏ ngay sau khi cảm nhận được mối đe dọa sắp xảy ra từ cái hất tay của Chanhee.

Vì vậy, Younghoon nhảy khỏi giường và lê bước vào phòng tắm nhỏ của Chanhee. Anh quay trở lại sau một vài phút, cười đắc thắng với làn da trắng như ngọc của mình như thể anh vừa mới hoàn thành bài chạy marathon xong hoặc thắng Eric trong trò oẳn tù tì (vì không ai đánh bại Eric trong trò oẳn tù tì) và tiến tới trên giường, trườn về phía trước cho đến khi anh có thể ngã xuống nằm cạnh Chanhee.

Chanhee chào đón anh bằng vòng tay rộng mở và ánh mắt còn cởi mở hơn nữa; từ một người dễ bị tổn thương nhất, em mạnh dạn giao trái tim mình cho Younghoon nắm giữ. Đôi mắt Younghoon dịu dàng, tràn đầy thứ cảm xúc mà Chanhee không thể đặt chạm tay vào, nhưng nó lại khiến em ngập tràn trong cảm giác thoải mái, an toàn, giống như một thứ trà mật ong ấm áp trong một ngày lạnh giá vậy.

Và sâu trong mắt của Younghoon, Chanhee đã tìm được ngôi nhà của mình

Và sau đó Chanhee nhận được nụ hôn từ anh.

Nó hoàn hảo hơn rất nhiều so với nụ hôn ngày hôm qua.

Dù vậy, làn da của Younghoon vẫn còn thoang thoảng mùi giống như khi anh ngủ, và về mặt thực tế thì nó không phải là một loại ma túy, nhưng với Chanhee thì chắc chắn cảm giác đó giống như vậy. Đôi môi của họ gặp nhau giữa nụ hôn dịu dàng khi họ tiến lại sát gần bên, quấn lấy nhau; Chanhee vòng tay ra sau đầu Younghoon còn tay của Younghoon đặt ở dưới bả vai của em. Không có gì ngạc nhiên khi Younghoon có vị kem đánh răng của Chanhee, cái vị mà em không thực sự phát cuồng, nhưng chắc chắn em thích nó hơn hơi thở vào buổi sáng rồi.

Younghoon thật ấm áp, môi của anh mềm và mũi anh chọt vào má Chanhee khi anh nghiêng đầu để môi hai người tiến lại gần nhau hơn. Che giấu sự háo hức của mình chưa bao giờ là việc khó khăn đối với Chanhee, nhưng hiện tại, nó đang là một thử thách nhỏ. Chưa đến nửa ngày kể từ lần cuối họ hôn nhau, nhưng em chắc chắn sẽ mất một lúc lâu để thích nghi với những cảm xúc ngập tràn trong tâm trí mỗi khi Younghoon hôn em, như thể đã nhiều năm kể từ lần cuối cùng rồi vậy.

Lần này, nụ hôn của họ sâu hơn cũng gấp gáp hơn. Younghoon di chuyển đến nửa nằm nửa đè lên người Chanhee và cẩn thận dùng lưỡi của mình cạy mở đôi môi của em. Chanhee một tay ôm lấy khuôn mặt của Younghoon, ngón tay cái xoa lên gò má của anh khi lưỡi của họ trượt vào miệng nhau, khám phá lại sức nóng trong khoang miệng nhau. Không khí xung quanh nóng lên theo cùng với nụ hôn của họ, và ngay sau đó họ thở hắt ra trên môi nhau, những âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong buổi sáng yên tĩnh.

Bàn tay còn lại của Chanhee vuốt xuống dọc sườn Younghoon, qua lớp áo thun mỏng. Chanhee ngập ngừng một chút, đầu ngón tay đùa giỡn với gấu áo trước khi cuối cùng cũng luồn xuống lớp áo bên dưới để cảm nhận làn da ấm áp của Younghoon.

Không có gì ngạc nhiên khi nhiệt độ cơ thể của Younghoon nóng hơn bình thường, một điểm đặc biệt mà Chanhee hết lần này đến lần khác vin vào đó như là một một lý do hoàn hảo để rúc vào người Younghoon, ngay cả những lúc mà em không cảm thấy lạnh cho lắm. Chanhee khá chắc chắn rằng Younghoon từ lâu đã biết thừa âm mưu này của em, nhưng vì Younghoon chưa bao giờ từ chối Chanhee về những hành vi gần gũi thể xác như thế này, nên Chanhee nghĩ rằng có lẽ anh cũng không bận tâm về những lời nói dối nho nhỏ. Với sự can đảm vừa mới tích cóp được, Chanhee lướt tay qua eo Younghoon và lên lưng anh, tận hưởng cảm giác cơ bắp của anh đang căng ra và thư giãn dưới sự chạm vào của em.

"Chúa ơi, anh thật ấm áp ," Chanhee cố gắng hít thở giữa nụ hôn và cảm thấy Younghoon đang cười trên môi của mình để đáp lại. "À, điều... điều này ổn chứ?" em như đóng băng lại một lúc sau khi nhận ra rằng hình như mình đã bỏ qua việc hỏi ý kiến anh.

"Ừ, không sao đâu," Younghoon nói một cách trấn an, áp tay vào mặt Chanhee và cúi xuống để bắt lấy môi của em đặt lên môi mình một lần nữa. Younghoon hôn em thật sâu và sốt sắng, như thể anh không cảm thấy đủ, và Chanhee bám vào eo anh trong một nỗ lực yếu ớt để cố định cơ thể mình.

Chanhee không phải là một người còn lạ lẫm với việc hôn, nhưng bằng cách nào đó Younghoon đang khiến em cảm thấy như thể em chưa từng hôn ai cho đến tận bây giờ. Chanhee nghĩ rằng em chắc chắn thích cách Younghoon chạm vào em hơn bất kỳ ai khác. Em cũng rất vui khi phát hiện ra rằng giống như tính cách của Younghoon, những nụ hôn chủ yếu là dịu dàng của anh cũng có một khía cạnh tươi mới nhất định đối với họ. Anh thỉnh thoảng cắn vào môi dưới của Chanhee, thỉnh thoảng lại ngậm nó vào miệng, cười toe toét khi nó khiến em phải rên rỉ hoặc càu nhàu.

"Anh không chắc liệu em đã nghe ai nói điều này trước đây chưa," Younghoon lẩm bẩm giữa những nụ hôn, "nhưng hôn em" *hôn* thực sự gây nghiện." *hôn*.

"Nghiện đủ để không còn phải lo lắng về hơi thở buổi sáng, phải không?" Chanhee hỏi trong một nỗ lực để trêu chọc anh, nhưng không ngăn được đôi má của mình dần đỏ ửng lên.

"Ồ, tất nhiên - khoan đã, anh có còn mùi không?" Younghoon ngập ngừng hỏi, lùi ra xa một chút.

"Không, không hề. Em chỉ nói đùa thôi."

"Okay, ổn rồi, tuyệt lắm." Younghoon nhẹ nhõm trông thấy, Chanhee mỉm cười.

Trong một khoảnh khắc, họ chỉ nhìn nhau, và Chanhee cố gắng ghi nhớ từng đường nét, khuôn ngực hơi phập phồng của Younghoon, mái tóc bù xù, đôi môi căng mọng và cách anh lướt lưỡi qua chúng.

"Anh có thể, ừm," Younghoon bắt đầu. "Anh có thể hôn lên cổ em không?"

Não của Chanhee nhưng dừng hoạt động.

Trong khi Younghoon rất kiên định với những yêu cầu của mình, anh vẫn không bao giờ quên đề nghị sự đồng ý hoàn toàn trước khi thực hiện chúng, điều này khiến trái tim của Chanhee đập mạnh thêm vài nhịp. Chanhee chỉ có khả năng gật đầu, khả năng nói chuyện của em dường như đã bay biến đi đâu mất.

"Anh cần câu trả lời bằng lời nói cơ," Younghoon nói một cách bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích một chút nào.

Được. Làm ơn, hoàn toàn được.

"Em... ừm. Chắc chắn rồi."

Ngốc nghếch.

Chanhee hối hận vì đã mở miệng trước khi bộ não của em có thể bắt kịp. Em biết Younghoon sẽ nhận ra sự do dự trong lời nói của mình.

"Chỉ nếu em chưa biết thì anh không muốn gây áp lực cho em phải làm bất cứ điều gì," Younghoon nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.

"Ừ, không, em biết, chỉ là..."

Chanhee mất một chút thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình để bộ não phản chủ của em không khiến em nói ra thêm điều gì đó ngu ngốc một lần nữa. Em đã làm rất tốt cho đến hiện giờ.

"Em trân trọng điều này," cuối cùng em nói, tự nguyện nhìn thẳng vào mắt Younghoon. "Em thực sự rất trân trọng điều này - điều này này, bất kể cho điều này là gì đi nữa," anh dùng tay vẽ vẽ vào khoảng trống nho nhỏ giữa họ, "Và em... Em ghét việc nó phải kết thúc quá nhanh." Giọng Chanhee nhỏ dần thành một tiếng thì thầm, dường như em quá choáng ngợp để nói hết câu.

"Ai nói rằng nó phải kết thúc?" Younghoon hỏi một cách nhẹ nhàng, giọng nói trầm lắng của anh ấy giờ gần giống với giọng của Chanhee vừa rồi.

Trong bụng của Chanhee nhộn nhạo như có một đàn bướm. "Em-"

"Trừ khi em muốn nó kết thúc," Younghoon thì thầm, đưa tay vén nhẹ vài sợi tóc lòa xòa trước mắt Chanhee, vén chúng ra sau tai.

"Không hề!" Thêm một vài con bướm nữa tham gia vào sự nhộn nhạo không ngừng trong bụng của Chanhee. "Không, em... em không."

"Tốt. Anh cũng không."

Và sau đó Younghoon lại hôn em, và Chanhee cảm ơn những ngôi sao may mắn rằng em đã nằm xuống, nếu không em đã hoàn toàn gục gã bởi tình cảm cuồng nhiệt này. Hai người họ hôn rồi lại hôn, chẳng bao lâu sau Chanhee lại chào đón lưỡi Younghoon lần nữa lướt qua môi mình, nụ hôn của họ dần trở nên cuồng nhiệt hơn khi bàn tay của họ lang thang trên làn da trần trụi của nhau. Younghoon ngậm lấy môi dưới của Chanhee giữa hai hàm răng của mình, phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ từ cổ họng.

"Anh có thể-" Chanhee nói nhỏ, hơi ngửa đầu lên để Younghoon nhận được tín hiệu của mình.

Younghoon đã hiểu được gợi ý, cúi đầu xuống, mũi chạm vào bên dưới xương quai hàm của Chanhee. Sau đó, anh đặt nụ hôn đầu tiên vào hõm cổ của em và em bất giác thở ra một hơi dài đầy hạnh phúc, nhắm mắt lại. Mặc dù có được nụ hôn của Younghoon đối với em là một điều đáng kinh ngạc theo đúng nghĩa đen của nó, nhưng đó là một cảm giác hoàn toàn mới lạ khi cảm nhận được môi của Younghoon trên làn da của mình. Sự hoà quyện kỳ lạ của những thứ cảm giác vừa mới lạ lại vừa quen thuộc đến mức khiến em chóng mặt, nhưng theo chiều hướng tốt đẹp.

Younghoon thật nhẹ nhàng, thật kỹ lưỡng, với cách anh hôn lên cổ Chanhee, để lại những dấu hôn nhẹ dọc theo cổ của em. Khi anh di chuyển xuống phía dưới, Chanhee cảm nhận được cái lưỡi nóng bỏng của Younghoon trên làn da mình, cảm giác hoàn toàn mới lạ như vậy, thật là gây nghiện. Younghoon vẫn chậm rãi và bình thản, kiên nhẫn đặt từng nụ hôn tình yêu của mình lên làn da của Chanhee, nụ hôn quen thuộc nhưng mang ý nghĩa hoàn toàn khác so với trước đây. Nụ hôn như muốn nói rằng "anh cảm thấy rất thoải mái, anh cũng muốn làm cho em cảm thấy thoải mái, anh muốn em."

"Anh có thể hôn em ở đây không?" Younghoon thì thầm, lướt ngón tay dọc theo ngực Chanhee bên ngoài lớp áo phông của em.

"C- cũng được," Chanhee trả lời, gật đầu thật mạnh mẽ như để bù lại cho sự run rẩy trong giọng nói của mình, chìm sâu hơn xuống gối để Younghoon có thể di chuyển trên người em.

Younghoon lướt trên người em trước khi nhích mũi xuống chạm vào xương quai xanh của Chanhee, ngón tay cái với vào đường viền cổ áo thun của Chanhee trước khi rón rén kéo nó sang một bên để lộ thêm da thịt và chạm miệng vào nơi nhạy cảm ở đó. Chanhee thở ra một hơi đầy run rẩy, như có một tia lửa bùng lên bên dưới làn da của em và di chuyển với tốc độ kinh hoàng với suy nghĩ em muốn, muốn thêm nữa.

"Em có thể nói anh dừng lại bất cứ lúc nào," Younghoon nhắc nhở, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da của Chanhee.

Em lúc nào cũng đánh giá cao cách Younghoon luôn để lại không gian riêng tư khá rộng rãi trong mối quan hệ của họ để em sử dụng, cho dù đó là dành những khoảnh khắc nhỏ hay khoảng thời gian dài hơn. Lần này cũng không khác, và cách Younghoon hỏi ý của em trước khi làm bất cứ điều gì chỉ khiến Chanhee muốn anh nhiều hơn, không bao giờ muốn anh dừng lại.

Younghoon di chuyển để hôn ngược lên cổ Chanhee, ướt át và chậm chạp, và khi anh lại ở trong tầm tay, Chanhee ngay lập tức ôm lấy khuôn mặt của Younghoon kết nối lại đôi môi của họ, ngay lập tức mất đi cảm giác. Vậy nên "điều này" chính là ý của Younghoon nói lúc nãy đây sao, Chanhee nghĩ khi Younghoon từ từ và chắc chắn đưa lưỡi vào khuôn miệng của em và em thực sự không bao giờ muốn chuyện này kết thúc.

Và cái cách mà Younghoon nhìn em, chúa ơi, cái cách mà anh nhìn em khiến Chanhee cảm thấy mình là người đẹp nhất còn tồn tại trên đời này.

"Em cảm thấy rất được yêu thương bất cứ khi nào ở bên anh," Chanhee thả suy nghĩ của mình vào khoảng không gian nhỏ bé giữa hai người họ.

"Anh rất vui," Younghoon trầm lặng trả lời. "Đây là điều mà anh luôn muốn em cảm nhận được." Bàn tay anh vuốt ve lên xuống bên cạnh sườn của Chanhee, nhẹ như lông hồng, và trái tim em ngập tràn sự ấm áp.

Em yêu anh. Anh là điều tuyệt vời nhất từng đến bên em. Em thật rất hạnh phúc khi có anh ở đây.

Chanhee nở nụ cười hạnh phúc. Đôi môi của Younghoon khẽ mỉm cười khi anh cúi xuống đặt lên môi em thêm một nụ hôn. Một câu trả lời không thành tiếng có vẻ khá phù hợp với một câu nói không được phát ra nhỉ, một cụm từ mà Chanhee chưa cần phải nói to. Và em cũng không cần phải làm vậy. Bởi vì Younghoon biết điều đó rồi, và bây giờ, hôn em mới là tất cả những gì quan trọng nhất.

Khi nụ hôn của họ dừng lại một cách tự nhiên, Younghoon cúi xuống áp mặt vào cổ Chanhee.

"Chanhee."

"Hừm?" Chanhee ậm ừ, cố gắng không quá tập trung vào cách mà trái tim em đang đập thình thịch. Em đã bắt đầu cảm thấy thế này mỗi khi Younghoon gọi tên mình từ khi nào vậy?

"Xin lỗi vì đã phá hỏng bầu không khí nhưng mà. Anh đang sắp chết đói rồi. "

Trước khi có cơ hội kiềm chế, Chanhee bật cười khúc khích.

Younghoon rên rỉ đáp lại. "Đừng cười anh mà."

"Em xin lỗi mà," Chanhee xoay người cười khúc khích khi Younghoon thả em ra để đặt lưng xuống nằm bên "Em thực sự cũng định nói như vậy. Em chưa ăn bất cứ thứ gì trước khi lên lớp cả. Giờ mình đi làm bữa sáng đi. "

"Thực ra, anh đang nghĩ liệu em có muốn đi đâu đó."

"Bây giờ sao?"

"Ừ. Em được nghỉ nốt thời gian còn lại của hôm nay đúng không? " Younghoon hỏi, ngón trỏ hờ hững nhẹ nhàng vạch lên những họa tiết trên áo Chanhee.

"Vâng, tôi được nghỉ, nhưng ..."

"Vậy đi thôi," Younghoon nói, vẫn đặt tay trên áo khi nhìn lên Chanhee, đôi mắt lấp lánh đầy hy vọng. "Đi một nơi nào đó thật tuyệt. Với một bữa sáng ngon lành. "

Chanhee nhếch môi thành một nụ cười. "Ý anh đang nói muốn đưa em đi hẹn hò?"

Younghoon cười toe toét, lộ tất cả răng và toả sáng như ánh mặt trời cùng với sự chân thành, và bây giờ, đó là câu trả lời duy nhất mà Chanhee cần.

"Và ừ thì anh có biết chúng ta cần làm gì sau khi quay lại không?" Chanhee nhẹ nhàng hỏi, đưa tay ôm má Younghoon.

"Làm gì cơ?" Younghoon chớp mắt chậm rãi, quay đầu hôn vào lòng bàn tay Chanhee.

"Xem lại tập Rookie Historian đó. Chúng tôi đã bỏ lỡ, hình như là một nửa của nó, anh nhớ không. "

Younghoon cúi đầu. "Ồ. Anh đã nghĩ là em muốn làm một số điều gì đó cụ thể hơn cơ"

Chanhee chỉ cười đáp lại, vỗ nhẹ vào má Younghoon. "Anh đang ngày càng trở nên táo bạo hơn, phải không?"

"À thì." Younghoon nghiêng đầu, dựa vào lòng Chanhee. "Nếu không phải là anh biết rõ hơn, anh có thể nói rằng em còn không bận tâm về điều đó cơ."

Chanhee ậm ừ. "Em không cần hỏi rằng "liệu em có thể không" đúng không?" em trầm ngâm, trước khi kéo Younghoon xuống để hôn anh thêm một lần nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro