Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1 - Meetings

Seonghwa bước nhanh trên những con phố đông đúc, len lỏi qua đám đông. Những màu sắc tươi sáng và tiếng ồn ào xung quanh anh tranh giành sự chú ý của thiên thần nhưng Seonghwa vẫn tập trung và nhìn thẳng về phía trước.

Anh phải đi đâu đó.

Làn gió mát trong không khí ban đêm cuối cùng cũng đến với Seonghwa khi đám đông bắt đầu thưa dần ở cách xa trung tâm khu chợ một chút. Seonghwa hít một hơi thật sâu. Mùi thức ăn từ nhiều quầy hàng trong chợ bay đến với anh nhưng Seonghwa có thể thưởng thức mùi hương mà không bị phân tâm.

Chiếc la bàn bên trong Seonghwa đang dẫn anh đến nơi cần đến, những giác quan của thiên thần luôn kéo anh đi đúng hướng.

Seonghwa đi xa hơn nữa cho đến khi anh đến một con hẻm tối tăm. Anh nhìn xuống và thấy ánh sáng yếu ớt của một biển hiệu neon đỏ và trắng ở đằng xa và anh biết mình đã tìm thấy đích đến.

Có một cặp đôi đang chia nhau điếu thuốc trước lối vào khi anh đến đó, Seonghwa phải nín thở khi đi ngang qua họ và đẩy cửa trước.

Bên trong quán bar có ánh sáng mờ nhạt và hơi ấm đối với Seonghwa, nhưng bất chấp điều đó, thiên thần vẫn tiếp tục di chuyển, quét mắt qua khuôn mặt của những người bảo trợ khi anh đi qua căn phòng.

Đêm đó ở quán bar rất đông đúc và nhạc được bật rất to. Mọi người trò chuyện rất sôi nổi và một số người đã mạo hiểm bước ra sàn nhảy để đẩy hông và cọ xát vào nhau, hay có thể nói là cùng làm trò hề. Seonghwa hơi nhăn mặt trước cảnh tượng đó và phải quay lại tìm kiếm lý do anh ở đây.

Giống như một tín hiệu dẫn đường đang phát ra, thiên thần cảm thấy một tiếng ping bên trong khi mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của một người đang ngồi ở quầy bar.

Thiên thần đã tìm thấy mục tiêu của mình.

Seonghwa phủi vỏ đậu phộng trên chiếc ghế ở một chiếc bàn cao trong góc tối của căn phòng và ngồi xuống để lặng lẽ quan sát tình hình. Anh nhắm hờ mắt và thư giãn khi lắng nghe suy nghĩ của mục tiêu. Là một thiên thần, nhiệm vụ của anh là hướng dẫn họ đến điều đúng đắn, và Seonghwa chỉ cần tìm ra chính xác người này sắp làm sai ở đâu.

Anh vẫn đang làm quen với cảm giác sàng lọc qua những suy nghĩ khác nhau chạy qua đầu của người đó. Có nhiều tín hiệu tinh thần cần bỏ qua, nhưng Seonghwa đã được đào tạo để có thể nhanh chóng phân loại chúng để tìm ra thứ mình đang tìm kiếm.

Seonghwa vừa mới bắt đầu chú ý đến cảm xúc của người kia, và quá tập trung đến nỗi anh không nhận ra khi có người bước đến bàn anh đang ngồi.

Chiếc ghế đối diện Seonghwa bị kéo ra và tiếng động phát ra khiến anh giật mình. Thiên thần lập tức nhìn lên.

Một người đàn ông thấp bé mặc trang phục bằng da màu đen ngồi xuống đối diện Seonghwa, mỉm cười với thiên thần.

Điều đầu tiên Seonghwa nhận thấy ở người đàn ông này là hắn cực kỳ hấp dẫn.

Khuôn mặt người đàn ông gần như thanh thoát; cấu trúc xương sắc nhọn, hẹp, mũi thẳng và đôi môi bĩu ra. Mái tóc bạch kim được hất ra sau trán, nhưng mặc dù nó khá hoang dã và không được tạo kiểu, vẫn có một nét quyến rũ ở đó. Hắn có biểu cảm và khí chất rất dễ chịu, nhưng khi người đàn ông nhìn chằm chằm vào Seonghwa bằng đôi mắt đen, thiên thần cảm thấy có điều gì đó đáng sợ trong ánh mắt của hắn.

Điều thứ hai Seonghwa để ý là vầng hào quang màu đỏ mờ ảo chỉ vừa đủ nhìn thấy phía trên đầu người đàn ông. Anh cảm thấy một cơn rùng mình bất giác chạy dọc khắp người.

Một ác quỷ.

Con người không thể nhìn thấy các thiên thần trừ khi họ muốn, vì vậy chỉ có một vị thần khác mới có thể nhận ra Seonghwa khi anh ngồi im lặng trong góc.

Seonghwa chưa bao giờ gặp phải một ác quỷ trước đây, và thật may mắn khi tên ác quỷ này đã nhìn thấy anh trước.

Mắt Seonghwa nheo lại và đôi mắt của tên ác quỷ đã bừng sáng hơn.

"Ác quỷ." Seonghwa nói, nghiến răng theo cách mà anh hy vọng là đáng sợ.

Tên ác quỷ nghiêng người về phía trước với nụ cười ranh mãnh và tựa cằm vào lòng bàn tay, không hề dao động chút nào.

"Thiên thần."

Seonghwa nhanh chóng cố gắng đánh giá tình hình. Nhiệm vụ hôm nay của anh không phải là nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm hay quan trọng. Thiên thần quyết định tỏ ra bình tĩnh. Nếu tên ác quỷ biết anh đang hoảng loạn, hắn sẽ chỉ tạo ra nhiều áp lực hơn đối với Seonghwa.

Quyết định lạnh nhạt với người đàn ông, anh ngả người ra sau ghế để tỏ ra chán nản. Seonghwa thực sự không biết nhiều về ác quỷ. Có lẽ hắn sẽ bỏ đi nếu Seonghwa không chú ý đến hắn.

Ý nghĩ đầu tiên của Seonghwa là nhắm mắt lại và tập trung các giác quan vào mục tiêu, nhưng rồi anh nhận ra rằng điều đó sẽ khiến anh dễ dàng bị tên ác quỷ tấn công. Thay vào đó, thiên thần chọn nhìn chằm chằm vào khoảng không; không phải vào mục tiêu và cũng không phải vào tên ác quỷ, nhưng giữ cả hai trong tầm nhìn của mình.

Người đàn ông chỉ ngồi đó với nụ cười thích thú trên khuôn mặt.

Seonghwa cảm thấy căng thẳng, chỉ ngồi đó dưới cái nhìn chằm chằm của tên ác quỷ. Không đời nào anh có thể hoàn thành bất cứ điều gì như thế này, và Seonghwa bắt đầu lo lắng về việc liệu mình có thể hoàn thành nhiệm vụ của bản thân hay không. Thiên thần đã kiên trì trong một thời gian dài nhưng đột nhiên anh không thể chịu đựng được nữa và ánh mắt anh lướt qua tên ác quỷ.

Seonghwa hối hận ngay lập tức.

Nụ cười nhếch mép của người đàn ông lớn dần và đôi mắt hắn lấp lánh.

"Cuối cùng đã sẵn sàng thừa nhận tôi rồi à?"

Seonghwa thở dài. Anh không thấy cách nào thoát khỏi chuyện này mà không phải đối đầu với tên ác quỷ ngồi đối diện.

"Anh muốn gì?"

"Đừng như vậy." Tên ác quỷ cười khúc khích. "Tôi chỉ thấy một chàng trai xinh đẹp ở một góc phòng và tôi muốn giới thiệu bản thân mình."

"Sao phải bận tâm?" Seonghwa hỏi. "Anh là ác quỷ, tôi là thiên thần. Tôi không nghĩ chúng ta có điểm chung gì cả."

"KHÔNG...?"

Seonghwa đảo mắt và tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Tên ác quỷ vẫn kiên trì.

"Tôi có thể mời cậu một ly đồ uống không?"

Seonghwa hẳn phải biết rằng việc lờ hắn đi lần nữa sẽ không có tác dụng.

"Tôi không uống rượu. Và tôi rất bận rộn."

"Ồ? Vậy nhiệm vụ của cậu là gì?"

Seonghwa liếc nhìn tên ác quỷ một cách sắc bén. "Anh cần biết gì về điều đó?"

Người đàn ông nhún vai. "Tôi là một cựu thiên thần, tôi biết hầu như mọi thứ mà cậu biết, cộng thêm một số thứ khác nữa."

"Nhưng anh... Anh là một ác quỷ."

"Tất cả ác quỷ đều từng là thiên thần, ngốc ạ."

Seonghwa khinh thường sự ngạo mạn, và anh càng ghét hơn khi tên ác quỷ nói với anh những điều mà anh không biết. Thiên thần mím môi thành một đường thẳng, không muốn để lộ sự thiếu hiểu biết của mình thêm nữa.

"Cậu hẳn là một người mới nhỉ?" Tên ác quỷ nói, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng đến đáng ngạc nhiên.

Seonghwa liếc xuống tay mình khi anh trả lời một cách ngượng ngùng.

"Phải ... Tôi đã nhận được đôi cánh của mình từ chương trình đào tạo thiên thần cách đây chưa đầy một năm."

Seonghwa không biết điều gì đã khiến anh thành thật với tên ác quỷ này. Anh cho rằng đó là bản chất của mình.

Người đàn ông tóc trắng với tay qua bàn và dùng ngón tay nâng nhẹ cằm Seonghwa lên cho đến khi hắn lại nhìn vào đôi mắt đen lấp lánh.

"Họ vẫn không nói cho cậu biết ác quỷ đến từ đâu." Tên ác quỷ gật đầu với chính mình. "Tôi đoán điều đó không làm tôi ngạc nhiên."

Seonghwa kéo mặt ra khỏi cái chạm nóng bỏng của người đàn ông, nghiêng người ra xa để hắn không thể với tới.

"Vậy hãy nói cho tôi biết, làm sao người ta có thể trở thành ác quỷ? Để tôi có thể tránh được bằng mọi giá."

"Cậu thật sự muốn biết sao?"

Seonghwa cắn môi, do dự nhưng vẫn gật đầu.

Tên ác quỷ cười khúc khích, "Dễ thôi." Hắn nói. "Tất cả những gì cậu phải làm là chống lại Hội Thiên thần. Khi họ bắt được cậu, họ sẽ thiêu cháy cậu... cho đến khi các giác quan thiên thần mà cậu đã dành nhiều thời gian để mài giũa trở nên cùn nhụt — để cậu chẳng còn sót lại thứ gì. Tuy nhiên, phần tệ nhất là khi họ xé toạc đôi cánh của cậu đấy." Hắn nói một cách thản nhiên nhưng đôi mắt đen của tên ác quỷ lóe lên một cảm xúc vô danh khiến Seonghwa rùng mình.

"Ai đó đã xé đôi cánh của anh cơ chứ?" Seonghwa kinh hãi hỏi. Anh không thể tưởng tượng được mình sẽ làm thế với ai đó.

Tên ác quỷ ngả người ra sau ghế. Seonghwa thấy ánh mắt của hắn chuyển sang đanh thép.

" Tất nhiên là những thiên thần khác."

Miệng Seonghwa tự động há ra.

Tên ác quỷ, nhận thấy sự sửng sốt của Seonghwa, lắc đầu.

"Niềm tin của cậu vào họ rất sâu sắc." Người đàn ông lại nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào lòng bàn tay, nghiêng đầu theo một góc không tự nhiên. "Tôi đã từng như vậy."

"Anh đang nói gì với tôi thế? Anh... anh là ai?"

Tên ác quỷ nở một nụ cười đẹp trai, nụ cười đó hẳn sẽ rất quyến rũ nếu Seonghwa không biết hắn là ai. Người đàn ông giơ tay ra để Seonghwa có thể bắt tay khi hắn tự giới thiệu.

"Kim Hongjoong. Một ác quỷ hàng xóm thân thiện. Sẵn sàng phục vụ."

Seonghwa xua tay tên ác quỷ đi như xua một loại côn trùng khó chịu.

"Gay gắt thế." Hongjoong nói. "Tôi nghĩ chúng ta đã bắt đầu hòa hợp rồi."

Seonghwa đảo mắt. "Anh đang làm gì ở đây?"

Hongjoong ngả người ra sau ghế. "Nếu cậu muốn biết," hắn nói, "Tôi ở đây để tuyển dụng cậu."

Seonghwa nhìn chằm chằm vào tên ác quỷ một cách khó tin, người đàn ông đáp lại ánh mắt của anh bằng một nụ cười táo bạo. Phải mất một lúc Seonghwa mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Điều đó xảy ra trước hay sau khi tôi để mình bị thiêu cháy và xé xác?"

Hongjoong nhe răng. "Tôi không cần cậu trở thành ác quỷ. Tôi chỉ cần cậu lắng nghe tôi nói."

Tên ác quỷ này nguy hiểm theo cách mà Seonghwa không biết chúng có thể như vậy.

Khi thiên thần biết về sự tồn tại của ác quỷ, anh đã mong đợi những cuộc tấn công tàn bạo và những cuộc ẩu đả dữ dội.

Nhưng trước mặt anh là một người đàn ông táo bạo, thông minh, ăn nói lưu loát, hấp dẫn đang cố gắng thuyết phục anh, và điều tệ nhất là Seonghwa thực sự đang nghĩ đến việc lắng nghe hắn.

Tất nhiên là không tham gia cùng một tên ác quỷ, điều đó sẽ thật điên rồ. Nhưng Seonghwa đã lắng nghe.

Seonghwa tự nhủ rằng mình muốn nghe bài phát biểu của Hongjoong để biết được lũ ác quỷ đang định làm gì. Anh gật đầu nhẹ khi ra hiệu cho người đàn ông nói, và Seonghwa nhìn sâu vào đôi mắt đen trước mặt khi nghe tên ác quỷ tiếp tục.

"Như cậu biết đấy, tôi từng là một thiên thần." Hongjoong bắt đầu. "Tôi thực sự là một thiên thần rất thành công trong nhiều năm. Nhưng đôi khi tôi hoàn thành một nhiệm vụ và mọi thứ trở nên không ổn. Tôi tò mò. Tôi bắt đầu xem lại từng tính huống."

"Điều đó vi phạm quy định." Seonghwa ngắt lời hắn.

Hongjoong ậm ừ đồng ý. "Đúng vậy. Nhưng tôi không bao giờ thực sự hiểu tại sao. Nếu chúng ta thành công, chẳng phải chúng ta chỉ được hưởng lợi khi nhìn thấy thành quả lao động của mình sao?"

"Chúng ta chỉ là những thiên thần, chúng ta không thể nắm bắt được toàn bộ kế hoạch vĩ đại."

"Đó là những gì họ nói với chúng ta." Hongjoong luồn tay qua mái tóc. "Tôi nghĩ mình sẽ là một thiên thần tốt hơn nếu tôi biết nhiều hơn về kết quả của những đóng góp của mình. Tôi đoán là tôi tự hào về điều đó. Nhưng trong nhiều năm, tôi đã mù quáng tuân theo mệnh lệnh và tôi muốn xem những gì tôi đã hoàn thành. Làm thế nào tôi đã mang lại hòa bình và niềm vui cho thế giới. Đó là toàn bộ sứ mệnh của các thiên thần, phải không?"

Seonghwa gật đầu. Anh không biết nên cảm thấy thế nào về hướng đi của cuộc trò chuyện này. Anh đang ... cảnh giác, nhưng bằng cách nào đó chàng thiên thần lại trở nên hứng thú.

"Hãy tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi tôi xem lại một tình huống nào đó và thấy rằng tôi không chỉ không mang lại niềm vui mà còn mang đến sự hủy diệt. Tôi nghĩ rằng điều đó không thể đúng. Có lẽ tôi đã thực sự thất bại và có một lỗi trên giấy tờ. Tôi xem lại một tình huống khác, rồi một tính huống khác nữa. Lượng đau đớn, hận thù và bất mãn mà tôi đã gieo rắc là không thể biện minh được. Tôi đã bị sốc. Và tôi đã làm điều tồi tệ nhất mà tôi có thể làm."

"Gì cơ?" Seonghwa thì thầm hỏi.

"Tôi đã mang những điều đó đến cho Tổng lãnh thiên thần."

Mắt Seonghwa mở to.

Với nụ cười gượng gạo, Hongjoong tiếp tục. "Tôi cho là cậu đã kết nối được những sự việc xảy ra tiếp theo."

Seonghwa nuốt nước bọt. Sẽ có hậu quả nếu vi phạm luật lệ. Cựu thiên thần thừa nhận với Tổng lãnh thiên thần rằng hắn đã vi phạm không chỉ một mà là nhiều lần? Seonghwa có thể đoán được rằng hình phạt sẽ rất nghiêm khắc, nhưng nếu Hongjoong nói sự thật về nguồn gốc của quỷ dữ thì nó nghiêm trọng hơn anh từng nghĩ.

Seonghwa nhìn tên ác quỷ ngồi đối diện mình trên bàn và đột nhiên nhận ra rằng mặc dù có sự hiện diện to lớn, Hongjoong vẫn nhỏ hơn Seonghwa về mặt thể chất, và hình ảnh trong đầu về việc người đàn ông này bị đè xuống và xé mất đôi cánh thiên thần khiến Seonghwa cảm thấy thương cảm. Anh hẳn là đã đồng cảm với chính mình. Thiên thần vẫn khó có thể chấp nhận được ý tưởng rằng các thiên thần khác sẽ làm như vậy. Seonghwa thậm chí có lý do gì để tin vào những gì tên ác quỷ này đang nói không?

Nhưng Seonghwa không thể lờ đi nỗi đau mà anh nhìn thấy ẩn sau biểu cảm của người kia.

Seonghwa không cần phải nói gì cả, cảm xúc của anh hiện rõ trên khuôn mặt.

"Vui lên nào, thiên thần. Khi cơn đau qua đi, tôi đã có thể thừa nhận rằng tôi thà như thế này còn hơn là trở thành quân cờ trong trò chơi của họ."

"Vậy bây giờ anh là một ác quỷ."

Hongjoong liếm hàm răng hoàn hảo của mình khi hắn lại nở nụ cười. "Nó hợp với tôi hơn, cậu không nghĩ vậy sao, thiên thần? Tôi nóng bỏng hơn nhiều khi làm một con quỷ."

Seonghwa đảo mắt và lờ đi lời bình luận của hắn. "Nói với tôi tất cả những điều này để làm gì? Anh muốn tôi tham gia cùng anh à?"

Hongjoong ngân nga và ánh mắt hắn nhìn Seonghwa khiến tim thiên thần đập mạnh hơn.

"Chúng ta hãy từ từ thôi. Tôi chỉ muốn chia sẻ câu chuyện của mình với cậu. Tôi tự hỏi cậu sẽ thấy gì nếu cậu mở mắt ra và tự mình quan sát mọi thứ."

Có một khoảng im lặng giữa họ khi Seonghwa cố gắng tìm ra điều gì đó để nói. Con quỷ không yêu cầu bất cứ điều gì quá đáng nhưng đồng thời, Seonghwa cảm thấy rằng anh không nên chỉ đồng ý. Họ là kẻ thù tự nhiên, họ có mục tiêu khác nhau, chỉ là có một khoảng cách quá lớn giữa những gì họ đại diện.

Khi Seonghwa mở miệng để trả lời, anh thấy mắt tên ác quỷ không còn tiếp xúc với đôi mắt anh nữa, và chúng dường như nán lại một lúc ở một thứ gì đó trong tầm nhìn ngoại vi của anh.

Seonghwa dõi theo ánh mắt của Hongjoong về phía quầy bar nơi mục tiêu của Seonghwa đã ở. Không còn dấu hiệu nào của người đàn ông ngoài chiếc ly rỗng của anh ta.

Seonghwa bật dậy khỏi bàn. Anh cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì tức giận. Anh thật là một kẻ ngốc.

"Anh làm tôi mất tập trung."

Hongjoong cười. "Có lẽ một chút." Và Seonghwa đã mắc bẫy của tên ác quỷ này, từ đầu đến chân.

Hongjoong cũng đứng dậy khỏi bàn và Seonghwa cứng đờ khi Hongjoong tiến lại gần, nắm lấy tay thiên thần trong tay mình.

"Nhưng ai dám nói là cậu không làm tôi mất tập trung trước chứ? Khi tôi nhìn thấy cậu ngồi một mình ở đây, trông thật lộng lẫy, tôi chỉ muốn tham gia cùng cậu thôi. Rốt cuộc, cậu là thứ duy nhất đáng để ngắm nhìn trong cái quán bar tồi tàn này."

Hongjoong đưa một tay của Seonghwa lên miệng mình và hơi thở của Seonghwa dồn dập khi đôi môi mềm mại của tên ác quỷ lướt qua da ở đốt ngón tay anh.

"Rất vui được gặp cậu, thiên thần."

Tâm trí Seonghwa trở nên trống rỗng, và tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào lưng người đàn ông khi hắn bước ra khỏi quán bar và biến mất vào màn đêm. Khuôn mặt Seonghwa nóng bừng và tâm trí anh quay cuồng. Tên ác quỷ đó nghĩ anh là ai? Và hắn nghĩ mình đang đùa giỡn với ai?

Lần này hắn có thể đã chiếm thế thượng phong, nhưng Seonghwa thề sẽ đảm bảo điều đó không bao giờ xảy ra nữa.

Seonghwa rời khỏi quán bar và tìm một con hẻm vắng vẻ yên tĩnh để anh có thể bay mà không bị phát hiện. Đây thực sự là nhiệm vụ đầu tiên mà anh thực sự thất bại và thiên thần cảm thấy mất phương hướng. Rõ ràng là tương tác với ác quỷ có thể để lại hậu quả kéo dài.

Seonghwa dang rộng đôi cánh và bay lên trời, không biết rằng mình vẫn đang bị theo dõi bởi đôi mắt đen tối, nhấp nháy.

Khi anh điền vào báo cáo cho buổi tối, Seonghwa liên tục tua lại đêm đó trong tâm trí. Làm sao anh có thể làm hỏng mọi chuyện tệ hại đến vậy, khi biết rằng trước mặt anh là một ác quỷ? Seonghwa đã đánh giá thấp người đàn ông đó. Có phải là do cách tiếp cận hời hợt của tên ác quỷ không? Cách cư xử tán tỉnh của hắn ta? Ánh mắt lấp lánh và hàm răng sáng lên của Hongjoong bằng cách nào đó đã thắp sáng cả quán bar tối tăm?

Seonghwa gạt những suy nghĩ ngớ ngẩn này ra khỏi đầu và tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Anh biết nói dối là sai nhưng vì lý do nào đó, anh không thể tự mình viết về cuộc gặp gỡ với Hongjoong. Anh xấu hổ, ít nhất là như vậy, và anh biết mình sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra nữa. Seonghwa cắn vào đầu bút khi cố nghĩ ra một câu trả lời ngắn gọn, đúng đắn nhưng đủ mơ hồ để tránh bị dò hỏi.

Anh cầm bút viết khi nghĩ ra điều gì đó.

Ác quỷ đã ở nơi đó trước.

= To be continued =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro