Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

SUMMER


    "Pete, chúc mừng sinh nhật nha!"

    "Oa! Cảm ơn!" Pete vui vẻ ôm lấy gói quà to đùng kia. "Quà gì mà lớn dữ dợ?"

Cậu khui quà, lòng tràn ngập sự vui vẻ. Rốt cuộc mở ra xong, Pete ngây ngẩn cả người.

Bên trong là một cây đàn ghita.

    Pete nhìn đàn chưa nói gì, Vegas đã mở miệng trước, "Nghe nói em lúc trước rất thích ghi-ta, nên tôi chọn làm quà sinh nhật."

    Vegas là vô tình thấy trong sách của Pete kẹp một tấm ảnh, dáng vẻ cậu trong đó chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, kẻ mắt rất đậm, trang phục mang phong cách hơi cổ điển, ôm đàn ghita ngồi trên sân khấu hát.

Sân khấu không lớn, nhưng đầy khí khái thiếu niên khinh cuồng năm đó, bộ dáng này của Pete, Vegas thật sự chưa bao giờ gặp qua.

    "Vâng, cảm ơn anh." Pete cười cười, sờ sờ cây đàn đen nhánh, "Em trước đây rất thích ghita, nhưng vì ít chuyện mà phải dừng học."

    "Đều qua hết rồi, Pete của chúng ta về sau muốn làm cái gì thì cứ việc làm cái đó."

    "Thật sự rất muốn nhìn thấy dáng vẻ đánh đàn ghita của em."

Ánh đèn nhu hòa hạ xuống, Pete đứng giữa sân khấu, bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy ghita, tấu lên một giai điệu.

Cậu mặc một cái áo họa tiết lớn, thân dưới mặc quần bò đen, toàn thân tản ra khí thế đầy tự tin của thiếu niên hai mươi tuổi. Ánh sáng rọi lên người cậu, so ra còn rực rỡ hơn vì tinh tú trên trời.

    "Vegas, tuy rằng em luôn nói ra những lời khó chịu, nhưng em rất cảm kích anh đã luôn ở cạnh em. Ngày thường em hay nói mấy lời đáng ghét, cũng hay hờn giận thất thường, nhưng em thật sự..."

Cậu nói năng lộn xộn một hồi, bất chợt khựng lại, ngượng ngùng cười cười, "Tóm lại là, chúc mừng sinh nhật."

Vegas ngồi đối diện lẳng lặng nhìn cậu nói ra những lời này, cảm giác tất thảy những chuyện tốt đẹp này rất không thật.

Sau đó, lời ca liền cất lên.

I heard, that your settled down.

Em nghe người ta nói, anh đã kết hôn rồi.

That you, found a girl and you're married now.

Rằng anh rốt cuộc tìm được người con gái cùng anh đi vào lễ đường

.....

*
                             
    Sáng thứ bảy trời kéo mưa nhỏ, dai dẳng không ngừng cho đến tối mới dừng lại. Vegas sau khi tăng ca trở về, vội vàng ăn tối xong lại đi vào phòng đọc sách tiếp tục làm việc.

     Hắn ngồi trong đó nói chuyện điện thoại rất lâu.

                             
   "Vegas, anh thật sự không biết vì sao tôi nghỉ việc?"
                           
    "Hiện tại còn nói chuyện này để làm gì? Công ty không có lỗi gì để xin với cô."
                           
    Đối phương khẽ cười một tiếng, cắn răng oán hận mà nói: "Công ty đích xác không cần xin lỗi tôi, nhưng anh cần xin lỗi tôi."
                                       
    "Lúc anh mới thừa kế công ty nhà Theerapanyakul, ngay thời điểm khó khăn nhất tôi vẫn từ bỏ những cơ hội tốt hơn để đến giúp anh, anh nghĩ tại sao tôi phải làm vậy? Nhưng vì cái gì mấy năm nay đứng trước tôi, anh đều xem như không thấy. Ngày đó anh nói anh không có tinh thần hay sức lực để ý chuyện tình cảm, được, tôi chờ, nhưng anh hiện tại đang làm gì? Lêu lổng chơi bời với một cậu sinh viên còn chưa tốt nghiệp..."

    "Lin, tình cảm cô dành cho tôi ban đầu tôi thật sự không biết, nhưng tôi vẫn luôn cảm kích. Về sau tôi rõ ràng đã nói với cô rất nhiều lần là chúng ta không có khả năng tiến tới. Tình cảm cô dành cho tôi, cho công ty tôi đều ghi nhớ rõ. Trong công ty, cô là người được cho thăng chức nhanh nhất, về lương bổng cũng chưa bao giờ bạc đãi cô. Danh tiếng trong giới đều là công ty xây dựng cho cô, mà cô nghỉ ngang như vậy thiếu chút nữa đã hủy hoại danh dự công ty, hiện tại giữa chúng ta không ai nợ ai."

    "Còn nữa, chuyện giữa hai người không cần phải nhắc tới người khác."

    "Anh biết cái tôi muốn không phải những thứ đó! Tôi có năng lực, cũng có tiền, tuổi trẻ lại xinh đẹp, so ra không biết kém thằng bé đó chỗ nào, anh bỏ rơi tôi vậy chỉ có tổn thất về anh thôi."

    "Vegas, hai chúng ta thật sự không có khả năng sao?" Ngữ khí đối phương đột nhiên trầm xuống, "Chỉ cần anh nói một câu, em sẽ lập tức trở về."

Vegas biết Lin thật sự thích hắn, cũng hiểu lời cô ấy nói không phải không có lý, chỉ là trên đời này, thứ không thể cưỡng cầu nhất chính là tình cảm.

    "Thật xin lỗi, cô không cần phải như vậy."

Trước kia không có khả năng, hiện tại càng không thể.

    "Nếu không còn chuyện gì nói nữa, chúng ta về sau không cần tiếp tục liên lạc."

    "Vegas ơi Vegas, anh thật quá độc ác." Lin cười lạnh nói, "Còn nữa, anh thật sự cho rằng đứa nhỏ kia thật lòng đối tốt với anh sao? Quan hệ không bình đẳng còn muốn nói tình cảm gì chứ, đều vì ích lợi cá nhân cả thôi. Thằng nhóc kia ở cạnh anh, anh đã chi cho cậu ta không ít tiền đi?"

    "Tình cảm mấy năm trời của tôi rốt cuộc đem cho chó ăn, nhưng Thiên Đạo luân hồi, rồi anh cũng sẽ nếm thứ mùi vị này thôi."

    "À phải rồi, mấy năm trước anh cũng từng bị người ta đá đúng không? Vậy chuyện cũ sẽ quay lại với anh sớm thôi."

Thanh âm sắc bén của Lin kích thích màng tai hắn, cô ấy cố tình chọn lời khó nghe chọc vào chỗ khó chịu nhất trong lòng Vegas.

    "Cô một hai phải làm tới mức này mới được?" Trán hắn đã nổi gân xanh, cố áp chế lửa giận của chính mình, "Hai người bọn họ không giống nhau."

    "Phải không? Vậy chúng ta cứ rửa mắt chờ xem."

    Pete đang ngồi trên sô pha, chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Grey, đột nhiên bị tiếng vang từ phòng đọc sách làm cho hoảng, liền nhấc chân chạy qua xem.

    Vegas cúi đầu, hai tay chống trên bàn sách, đồ đạc trên đó đều bị hất xuống đất, thể hiện chủ bọn chúng mới vừa bộc phát lửa giận xong.

    Vegas nghe tiếng cậu thì ngẩng đầu lên. Gần đây thức đêm tăng ca làm quầng thâm mắt của hắn tăng thêm rất nhiều, tròng mắt cũng bị tơ máu che kín. Hắn chau mày, sắc mặt đỏ sậm, phẫn nộ lại tiều tụy, chẳng khác nào một con sư tử kiệt sức sau một cuộc đọ sức tàn nhẫn.

Hắn sải bước lại chỗ Pete, kéo cậu vào lồng ngực mình, điên cuồng cướp lấy hơi thở Pete tựa như muốn ăn trọn cậu, còn chà đạp lên bờ môi mềm mại kia.

Giờ phút này hắn chỉ muốn cảm thụ sự tồn tại của Pete, nói cho Pete biết sự tồn tại của hắn.

Pete toan đẩy hắn ra, nhưng Vegas không hề có ý buông. Hắn gắt gao ôm lấy cậu, tưởng như muốn nhập luôn cậu vào thân thể mình, biến thành một thịt một xương với hắn.

Chỉ đến khi Pete ác ý cắn phá bờ môi hắn, Vegas mới dừng lại. Cậu thở dốc, trừng mắt với người đối diện.

    "Thành thật xin lỗi," Vegas luồng tay vào tóc mình, "Tôi gần đây thấy rất áp lực."

Môi Vegas đầy máu, lại bị hắn qua loa quệt vào mu bàn tay. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

Vốn dĩ cậu phải tức giận cực điểm, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn, chỉ thấy đau lòng.

    "Rốt cuộc anh bị làm sao?" Cậu nâng mặt Vegas lên, lo lắng hỏi.

Vegas nhìn chăm chú Pete, bộ dạng không còn trông đáng sợ như khi nãy nữa. Cả đuôi mày lẫn mắt đều rũ xuống, vẻ mặt đầy khổ sở, "Em sẽ rời khỏi tôi sao?"

Giống như một đứa nhỏ đang hỏi hôm nay mẹ đừng đi làm có được không.

    "Đang nói vớ vẩn cái gì vậy?" Đồng tử Pete có chút lay động, "Anh mệt mỏi quá độ rồi đó, nên nghỉ ngơi chút đi."

    "Đừng rời khỏi tôi."

    "Đêm nay em sẽ luôn ở cạnh anh."

    Vegas đã rất nhiều ngày rồi không ngủ sớm như vậy. Pete nghe tiếng hít thở đều đều của hắn, nghiêng đầu qua hôn lên trán hắn một cái, kéo hắn vào trong lồng ngực mình.

Ngoài cửa sổ mưa lại lớn thêm, nước mưa thanh tẩy thế giới, biến tất cả thanh âm thành hư vô, cũng khiến tâm người ta thành ra trống rỗng.

Có người thích ngày mưa, có người lại chán ghét. Mưa chỉ là giọt nước từ không trung rơi xuống mặt đất, nó không vì có người thích nó mà rơi, cũng sẽ không vì có người ghét nó mà dừng lại.

Mà con người ta lại bất đồng, có thể vì bị ai đó chán ghét mà trở nên khổ sở, có thể vì được ai đó yêu thích mà vui mừng.

Người có cảm xúc, mưa lại không có.

Mưa ngoài cửa sổ không có bi thương, nhưng trong lòng người lại có.

*
         

     Pete ngồi trong phòng sắp xếp sách vở và tài liệu.
                           
    Vegas hơi thăm dò, tiến vào, "Đang làm gì vậy?"

                                                           
    "Sách vở trong nhà lung tung quá, em dọn lại một chút." Pete ngồi dưới đất đưa lưng về phía hắn, Vegas cảm thấy thanh âm của cậu có chỗ bất hợp lý.
                                                           
    "Có nhiều quyển sau này không cần đến nữa."
                                                         
    "Đúng rồi," Pete đứng dậy nhìn về phía hắn, "Anh tuần cuối tháng rảnh không?"
                                                          
Nhìn cứ như không có vấn đề gì vậy, Vegas vừa rồi hơi hơi sinh ảo giác.                                                         
    "Ừ, chắc rảnh," Vegas đến cuối tuần này mới giải quyết xong cục diện rối rắm Lin để lại, "Gì thế? Có việc sao?"
                                                      
    "Có... trường em cuối tháng này làm lễ tốt nghiệp," Cũng là lễ tốt nghiệp của chính mình, Pete không đủ tự tin, lúc trước còn từng cãi nhau với người ta về chuyện hắn đến trường, "Anh muốn đi không?"
                                                      
    "Tôi sao?" Vegas có chút không tin được. Hắn cảm thấy rất vui, cẩn thận hỏi tiếp, "Tôi có thể đi sao?"                          
    "Vâng, đi với em, mặc đồ đơn giản thôi, coi như anh là bạn em."

   "Ngày trọng đại như lễ tốt nghiệp sao mặc đơn giản được, cần khoác tây phục mới đúng."

    "Anh không thấy vậy hơi thái quá hả?" Pete không muốn làm tiêu điểm của toàn trường, "Vậy thôi... anh đừng đi nữa."

    "Không được nha, em muốn tôi đi sao tôi có thể không đi?" Da mặt Vegas dày lên, cười cười nhìn bộ dạng túng quẫn của cậu, "Được rồi, đều nghe em hết, không mặc thì không mặc."

               
Vì thế ngày đó Vegas dựa theo yêu cầu của Pete, chỉ mặc một bộ tây trang đơn giản, bên trong là áo phông trắng, thậm chí không dùng đến xe mà ngồi phương tiện công cộng với Pete.

Lần cuối Vegas dùng phương tiện giao thông công cộng hình như hồi hắn học cấp hai.

Lễ tốt nghiệp tổ chức ở sân vận động của trường. Thời tiết nóng bức, đám đông ồn ào, nhưng hắn dù thế vẫn ngồi liên tục ba bốn tiếng đồng hồ, áo khoác cũng không cởi, chờ đến khi Pete bước ra thì đứng lên vỗ tay, cầm máy chụp cho cậu.

Rốt cuộc khi kết thúc, cả nhóm đứng bên ngoài chụp ảnh.

Áo thun của Vegas dính nhớp mồ hôi, lúc ra ngoài được gió thổi qua, thấy mát mẻ đi không ít.

Tốp năm tốp ba người mặc đồ tốt nghiệp đứng bên ngoài cùng chụp ảnh, bọn họ có bạn bè, bạn học, người nhà, thầy cô hoặc là người yêu cùng trải qua khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường này.

Vegas ngó bọn họ, chợt cảm giác như mình cũng quay lại thời đại học.

Hắn nhìn Pete mặc đồ tốt nghiệp chạy về phía mình, vốn định tới ôm chặt hắn, nhưng rốt cuộc vẫn khống chế được.

Không khí tháng sáu thiên nhiên vô cùng oi bức, Pete thở hồng hộc, đứng yên trước mặt hắn, trên trán nổi lên một tầng mồ hôi, kéo cổ tay hắn "Tới đây, chúng ta chụp chung một tấm đi."

Sau đó gọi Nodt lại, "Nodt! Tới đây chụp cho em với bạn em một tấm"

Hai người đứng cạnh nhau, không có bất kỳ động tác thân mật gì. Pete chỉ trước khi chụp ảnh mới ôm bả vai hắn, hai người nhìn nhau cười. Dù không có nói, nhưng bầu khí này vẫn tràn đầy trong ảnh.

Hôm nay mặt trời rất đẹp không phải sao? Bất kể nóng một chút cũng không sao cả.

Lúc về, bọn họ ghé qua một quán rượu.

Tửu lượng Pete không tốt nhưng vẫn uống, Vegas không cản cậu ---- hôm nay dù gì cũng là một ngày hiếm có mà.

    "Em tốt nghiệp hạng ưu khóa này luôn nha, giỏi ghê." Vegas sờ sờ đầu cậu, khích lệ Pete

Cậu ngượng ngùng cười cười, mấy tháng gắng sức thiết kế thật không uổng phí, cậu cũng thấy rất vui.

Vegas gắp một miếng thịt đưa đến miệng Pete, "Thưởng cho em, a ----"

Bọn họ ngồi trong một góc nhỏ, Pete nhìn nhìn bốn phía, phát hiện ở đây không có bao nhiêu người. Há miệng ăn luôn miếng thịt nọ, cười đến mức hai mắt cũng tít lại.

    "Ai da, ngoan ghê. Thấy ngon không?"

    "Có ạ."

    "Ăn nhiều một chút, nên tăng cân đi, em quá gầy, mỗi lần sờ lên đều..."

    "Yaa Vegas!"

Pete trừng mắt, bước qua cái bàn đánh hắn, Vegas một bên trốn, một bên cười trộm.

Trêu Pete thật sự rất vui.

Lúc hai ly rượu xuống đến dạ dày, mặt Pete liền đỏ lên.

    "Em nói anh cái này, anh nhất định phải tắm cho Grey đều đặn, lần trước lúc em gấp rút thi cử lông của Grey dính vào nhau hết luôn. Anh thiệt tình, đã dị ứng còn không biết chăm nó sạch sẽ." Giọng Pete có chút hơi men, liên tục càu nhàu.

    "Sao tự nhiên nói vậy? Em không phải có hơi phóng đại đó chứ?"

    "Không phóng đại đâu, lúc sau em còn phải bê ẻm tới cửa hàng thú cưng cắt lông mà."

    Vegas chỉ cười cười, không ý kiến.

    "Nhóc Grey này rõ ràng là em đem về nuôi, sao rốt cuộc thành ngược lại, thích anh hơn?" Pete phồng môi đầy oán giận.

    "Vì mị lực của tôi quá lớn."

   "Anh, da mặt anh đúng thật rất dày."

Quán rượu nhỏ này rất yên tĩnh. Hai người ngồi đến nửa đêm, khách khứa đều đã về hết, phục vụ liên tục nhìn chằm chằm bọn họ, rõ ràng có ý muốn đuổi người để bản thân về cho đúng giờ.

Pete tựa lên bàn ngủ, Vegas lắc lắc tay cậu, gọi dậy, "Này, chúng ta nên về đi, không nhân viên đá ra ngoài bây giờ."

    "Ừ, về nhà thôi."

           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vegaspete