Chap 50
Sau lời cầu hôn chân thành của Pond, cả hai ngồi xuống gần bên thác nước, ngâm chân vào dòng nước mát lạnh trong vắt. Âm thanh yên bình của thác nước tràn ngập không khí, hòa cùng tiếng lá xào xạc và làn gió nhẹ.
Cánh tay của Pond quấn chặt quanh eo Phuwin, trong khi Phuwin ngả người vào vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể vị hôn thê của mình.
Họ ngồi trong sự im lặng thoải mái, tận hưởng khoảnh khắc này, sắc cam và hồng dịu nhẹ của hoàng hôn dần chuyển sang màu xanh mát mẻ của hoàng hôn.
"Thật đẹp", Phuwin thì thầm, mắt anh chăm chú nhìn đường chân trời khi những tia nắng cuối cùng biến mất sau những tán cây.
"Không đẹp bằng em," Pond thì thầm vào tai Phuwin, giọng nói nhẹ nhàng và đầy tình cảm.
Phuwin cười ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu liếc nhìn Pond. "Anh đang trở nên sến súa đấy, gấu nâu"
Pond cười khúc khích, hôn lên thái dương Phuwin. "Không thể không làm vậy. Em làm anh nổi lên bản tính sến súa."
Họ cứ như vậy một lúc, ngắm bầu trời tối dần và những vì sao từ từ xuất hiện. Ánh trăng phủ một thứ ánh sáng dịu nhẹ, thanh thoát lên xung quanh, tắm mọi thứ trong thứ ánh sáng bạc. Cảm giác như họ đang trong một giấc mơ, thế giới xung quanh họ mờ dần, chỉ còn lại hai người họ trong bong bóng nhỏ hoàn hảo của họ.
Khi đêm xuống, Phuwin đột nhiên đứng dậy, quay lại đối mặt với Pond với một nụ cười tinh nghịch. "Đến đây," anh nói, đưa tay ra. "Nhảy với em."
Pond chớp mắt, ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột này, nhưng anh không thể cưỡng lại nụ cười của Phuwin. Anh đứng dậy và nắm lấy tay Phuwin, để mình bị lôi kéo vào trong ánh trăng.
"Không có nhạc đâu," Pond chỉ ra với một tiếng cười nhẹ.
"Chúng ta không cần âm nhạc", Phuwin trả lời, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh trăng. "Chúng ta có các vì sao, mặt trăng... và chúng ta".
Pond mỉm cười ấm áp, trái tim anh tràn ngập tình yêu dành cho người con trai trước mặt. Anh nhẹ nhàng đặt một tay lên eo Phuwin, tay còn lại nắm lấy tay Phuwin.
Phuwin vòng cánh tay còn lại của mình quanh vai Pond, kéo chúng lại gần nhau hơn khi cả hai bắt đầu lắc lư nhẹ nhàng theo nhịp điệu của riêng họ, âm thanh nhẹ nhàng của thiên nhiên
xung quanh như đóng vai trò là nhạc nền duy nhất của họ.
Họ di chuyển chậm rãi, cơ thể họ hoàn toàn đồng bộ như thể họ đã làm điều này hàng trăm lần trước đó. Ánh mắt họ không bao giờ rời khỏi nhau, cả hai đều mỉm cười nhẹ nhàng, đắm chìm trong khoảnh khắc. Ánh trăng nhảy múa trên làn da của họ, tạo ra một ánh sáng dịu nhẹ khiến khung cảnh trở nên kỳ diệu hơn.
"Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khiêu vũ như thế này... dưới ánh trăng, giữa chốn hư không," Phuwin khẽ nói, giọng anh gần như thì thầm. Đôi mắt anh tràn đầy cảm xúc khi anh nhìn lên Pond.
Pond siết chặt eo Phuwin, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua bàn tay Phuwin. "Anh cũng vậy... nhưng tôi không muốn ở bất cứ nơi nào khác. Nơi này... nơi này thật hoàn hảo."
Phuwin mỉm cười, trái tim tràn ngập tình yêu. "Anh thật hoàn hảo."
Pond khẽ cười khúc khích, cúi xuống tựa trán vào trán Phuwin. "Không... em mới là người hoàn hảo, Phuwin. Em khiến mọi thứ trong cuộc sống của anh trở nên tốt đẹp hơn chỉ bằng cách ở đây."
Phuwin đỏ mặt vì lời khen, đôi mắt cậu dịu lại khi nhìn vào Pond. "Anh luôn biết chính xác phải nói gì để làm em rung động."
"Tốt," Pond trêu chọc, môi anh chạm vào môi Phuwin khi anh nói. "Bởi vì anh muốn em chỉ rung động với anh trong suốt quãng đời còn lại của chúng ta."
Phuwin khẽ cười, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm và tràn đầy niềm vui. Cậu hơi nghiêng người, chiếm lấy đôi môi Pond bằng một nụ hôn dịu dàng. Thế giới xung quanh họ dường như biến mất khi họ hôn nhau, đôi môi họ di chuyển chậm rãi, tận hưởng khoảnh khắc này.
Khi họ tách ra, họ tựa trán vào nhau, hơi thở hòa vào không khí mát mẻ của đêm.
"Em yêu anh" Phuwin thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.
Pond mỉm cười, đôi mắt anh tràn ngập tình yêu dành cho người đàn ông trong vòng tay mình. "Anh cũng yêu em, Phuwin. Hơn bất cứ điều gì."
Họ tiếp tục lắc lư dưới ánh trăng, trái tim họ đập cùng nhịp khi họ ôm chặt nhau. Đêm tĩnh lặng, những vì sao lấp lánh phía trên họ, và thác nước nhẹ nhàng chảy ở phía sau. Đó là khoảnh khắc mà cả hai sẽ không bao giờ quên, khoảnh khắc mà mọi thứ đều hoàn hảo, và tất cả những gì họ cần là nhau.
Vào khoảnh khắc đó, không còn gì quan trọng nữa. Họ có nhau, và đó là tất cả những gì họ cần. Cả hai đều lạc vào thế giới của riêng mình, khoảnh khắc yên bình bao bọc họ như một tấm chăn ấm áp.
Đột nhiên, những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, lúc đầu nhẹ, nhưng nhanh chóng trở thành một trận mưa nặng hạt. Phuwin nhìn lên, mắt mở to khi nước mưa lành lạnh chạm lên gương mặt xinh đẹp của mình. Pond, ngay lập tức lo lắng, nhẹ nhàng kéo cánh tay Phuwin, kéo cậu trở về phía ban công.
"Nào, Phu, chúng ta vào trong thôi. Em sẽ lại ốm mất," Pond giục, giọng nói đầy lo lắng. Anh ôm chặt Phuwin, cố gắng che chắn cho cậu khỏi cơn mưa như trút nước.
Nhưng Phuwin chỉ mỉm cười với anh, một tia sáng tinh nghịch trong mắt anh. "Không, em muốn cảm nhận cơn mưa này" cậu nói, thoát khỏi vòng tay của Pond và chạy trở lại khoảng không, dang rộng cánh tay như đang ôm lấy cơn mưa với nụ cười vui vẻ.
"Phuwin!" Pond gọi, đứng ở mép ban công, sững sờ im lặng khi thấy Phuwin xoay người trong mưa, mỉm cười với bầu trời như một đứa trẻ tràn đầy hạnh phúc.
Phuwin quay lại nhìn Pond, đôi mắt lấp lánh. "Nào, Pond! Anh không muốn tận hưởng khoảnh khắc này sao?" Cậu cười, giọng vang vọng cả tiếng mưa.
"Đẹp quá!"
Hơi thở của Pond nghẹn lại trong cổ họng khi anh nhìn Phuwin dưới mưa. Ánh trăng chiếu xuống và ánh sáng huyền ảo trên người cậu, khiến cậu như không phải người thường trên thế giới này. Chiếc áo sơ mi trắng mà Phuwin mặc bó sát vào cơ thể cậu, tôn lên đường cong hoàn hảo của vòng eo thon thả và vóc dáng săn chắc. Làn da, được hôn bởi mưa, lấp lánh dưới ánh trăng, khiến cậu trông giống như một thiên thần từ thiên đường giáng xuống.
Pond nuốt nước bọt, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Khuôn mặt Phuwin ướt đẫm, nước mưa chảy dài trên má cậu đọng lại trên môi. Đôi môi đó..... mềm mại và ướt át, cách những giọt nước hôn lên chúng khiến tâm trí Pond trở nên hỗn loạn.Anh không thể rời mắt, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Phuwin... như một giấc mơ mà anh không bao giờ muốn tỉnh dậy. Từng chi tiết trên cơ thể Phuwin, từng khoảnh khắc, đều khiến anh phát điên, mọi thứ đang lấp đầy anh bằng những cảm xúc mà anh khó có thể kiềm chế.
Phuwin nhận ra ánh mắt chăm chú của Pond và mỉm cười nhẹ, nghiêng đầu. "Anh đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy, hửm?"
Pond khẽ lắc đầu, giọng nói đầy cảm xúc. "Em... em đẹp lắm, Phu."
Trái tim Phuwin rung động trước lời nói của Pond, sự chân thành trong giọng nói của anh khiến má cậu ấm lên mặc dù trời đang mưa lạnh. Cậu bước vài bước về phía Pond, cơ thể ướt đẫm lấp lánh dưới ánh trăng dịu nhẹ.
"Anh lúc nào cũng nói thế," Phuwin trêu chọc, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng cậu có thể cảm nhận được tình yêu trong ánh mắt của Pond.
"Bởi vì nó đúng," Pond đáp, giọng anh gần như thì thầm. "Mỗi lần nhìn em, anh cảm thấy như mình đang nhìn thấy điều gì đó không thực. Giống như... như thể anh không xứng đáng với điều này."
Nụ cười của Phuwin dịu lại, trái tim cậu tràn ngập tình cảm. Cậu thu hẹp khoảng cách giữa họ, mưa vẫn rơi nặng hạt xung quanh họ, và ôm lấy khuôn mặt Pond bằng tay, ngón tay cái lướt qua má Pond.
"Đừng nói thế," Phuwin khẽ nói, nhìn vào mắt Pond. "Anh xứng đáng có được mọi thứ, Pond. Anh là người làm cho thế giới của em tươi sáng hơn."
Hơi thở của Pond lại dồn dập, tay anh theo bản năng vòng qua eo Phuwin, kéo cậu lại gần hơn cho đến khi cơ thể họ áp vào nhau. Lớp vải ướt của chiếc áo sơ mi dính chặt vào da họ, và Pond có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Phuwin mặc dù trời mưa lạnh.
"Anh yêu em," Pond thì thầm, đầy nâng niu trân trọng . "Anh yêu em nhiều lắm, Phu."
Phuwin mỉm cười, những ngón tay nhẹ nhàng lướt theo đường nét trên khuôn mặt Pond. "Em cũng yêu anh, Pond. Nhiều hơn những gì anh từng biết."
Họ đứng đó một lúc, chỉ ôm nhau khi mưa rơi xung quanh họ. Thế giới dường như chậm lại, mọi thứ mờ dần vào nền khi họ đắm chìm trong đôi mắt của nhau. Sau đó, không nói thêm lời nào, Pond cúi xuống, chiếm lấy đôi môi của Phuwin bằng nụ hôn sâu, nồng nàn. Mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng họ không quan tâm. Tất cả những gì quan trọng là sự ấm áp của nhau, mối liên kết giữa họ mà không gì có thể phá vỡ.
Hơi thở của Phuwin gấp gáp, ngực cậu phập phồng liên hồi, cố gắng giữ mình ổn định. Nhưng khi Pond hôn lên làn da nhạy cảm trên cổ, liếm và cắn nó, Phuwin không thể kìm được tiếng rên nhẹ thoát ra khỏi đôi môi mình. Đôi chân cậu trở nên mềm nhũn, cơ thể theo bản năng tưạ vào Pond để nhận được sự nâng đỡ.
"Pond," Phuwin thì thầm không kịp thở, giọng cậu đầy run rẩy. Hai tay cậu nắm chặt vai Pond khi dựa vào anh, đôi chân như có thể khuỵu xuống bên dưới anh, bất cứ lúc nào. Cách Pond ôm cậu, vững vàng và kiên định, như thể Phuwin là thứ quý giá nhất trên thế giới, khiến trái tim cậu rung động dữ dội trong lồng ngực.
Môi Pond di chuyển xuống thấp hơn, hôn dọc theo xương đòn của Phuwin và xuống ngực cậu, mỗi lần chạm vào đều khiến làn da của Phuwin như bốc cháy. Phuwin cắn môi, cố gắng kìm nén những cảm giác dâng trào, nhưng thế là quá sức. Hơi thở của cậu trở nên dồn dập khi bàn tay của Pond lướt trên cơ thể mình, chạm vào, vuốt ve, tôn thờ từng inch da thịt của này như thể cậu được làm bằng vàng.
Khi đôi môi của Pond cuối cùng chạm đến hai nhũ hoa hồng nhạt, Phuwin thở hổn hển, cơ thể cậu giật nảy lên vì cú sốc khoái cảm đột ngột. Tay cậu đưa lên túm lấy tóc Pond khi đầu đã ngã ra sau dựa vào tường. "P-Pond..." Giọng của Phuwin thốt ra không thể tròn vẹn, gần như không mạch lạc bởi rên rỉ, đôi mắt cậu rung lên nhắm nghiền.
Pond, nghe thấy tiếng rên cùng tiếng thở đầy nặng nề của Phuwin, mỉm cười trên làn da trắng mịn, đôi môi như trêu chọc nụ hoa nhạy cảm khi anh mút nó mạnh hơn. "Em thích thế, phải không?" anh thì thầm, giọng anh trầm và trêu chọc, truyền những rung động thẳng qua ngực Phuwin.
Cơ thể Phuwin run rẩy khi Pond tiếp tục, tiếng rên rỉ của cậu ngày càng lớn hơn khi cậu cảm thấy sự kiểm soát của mình đang mất dần. "Ưm... Pond... Làm ơn..." Cậu thở hổn hển, giọng nói đầy tuyệt vọng. Cảm giác đôi môi và bàn tay của Pond đang tru du trên khắp cơ thể mình khiến cậu như phát điên, và tất cả những gì cậu có thể làm là bám chặt vào Pond, tin tưởng anh hoàn toàn.
Pond, cảm thấy cơ thể Phuwin run rẩy dưới sự đụng chạm của mình, cười toe toét khi anh ấn cậu vào tường, giữ chặt. "Anh đã đợi rất lâu để thấy em như thế này",
anh thì thầm khi vẫn đang giữ đầu mình trước ngực Phuwin, hôn nhẹ nhàng xen giữa những lời nói.
Pond nhẹ nhàng bế Phuwin vào lòng, ôm cậu bằng sự dịu dàng khiến tim Phuwin đập loạn xạ. Khi anh đặt cậu lên giường, Pond ngay lập tức phủ mình trên người cậu, đôi mắt dịu dàng trìu mến. Anh đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Phuwin, nán lại đủ lâu để Phuwin cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ đôi môi mình.
Khuôn mặt của Phuwin đỏ bừng, cậu cắn môi, mỉm cười ngại ngùng hỏi: "Sao anh lại nhìn em như vậy?"
Nụ cười của Pond tối dần hơn nhưng anh nhẹ nhàng đáp lại, "Như thế nào?"
"Giống như tôi là thứ gì đó rất... mong manh vậy," Phuwin lẩm bẩm, mặt cậu đỏ bừng. Cậu nghiêng mặt sang một bên, tránh ánh mắt dữ dội của Pond. "Anh không hề hành giống chú cún con ngốc nghếch của em. Bình thường, anh mới là người đỏ mặt... nhưng giờ anh làm em thấy ngại ngùng. Thật không công bằng."
Pond cười khúc khích trước cái bĩu môi đáng yêu của Phuwin, giọng anh trầm và trêu chọc. "Vậy sao? Anh đoán là anh đã học được từ người giỏi nhất," anh thì thầm, lướt một nụ hôn qua đốt ngón tay của Phuwin. Môi anh lướt nhẹ trên bàn tay của Phuwin trước khi anh lùi lại, nhìn cậu với tình yêu thương khiến tim Phuwin rung động.
- " Tình yêu của anh." Pond nói nghiêm túc hơn, ôm lấy má Phuwin khi ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da của cậu. "Em có sẵn sàng với điều này không? Chúng ta không cần phải vội. Anh có thể đợi"
"Ahhhhhz anh là đồ gâu đần!" Phuwin ngắt lời, cau mày dễ thương. "Em cũng muốn nó! Anh không hiểu sao ?" Giọng cậu trở nên khàn khàn, và cậu đánh nhẹ vào ngực Pond trong sự bực bội, mặc dù đó là sự vui đùa nhiều hơn là tức giận. Cái bĩu môi của cậu chỉ khiến Pond cười khúc khích hơn.
"Chúng ta đều cần nhau phải không?" Pond trêu chọc, đôi mắt lấp lánh khi anh nghiêng người, giọng hạ xuống thành tiếng thì thầm khàn khàn. "Làm sao em có thể vừa dễ thương vừa nóng bỏng cùng một lúc như thế này vậy Phuwine của anh " Môi anh lại tìm đến trán Phuwin, rồi đến mũi và má anh, để lại một vệt hôn khiến Phuwin khúc khích.
"Pond, dừng lại! Nó nhột!" Tiếng cười của Phuwin vang lên, nhưng chẳng mấy chốc, trò đùa vui vẻ của họ nhường chỗ cho thứ gì đó dữ dội hơn. Mắt họ khóa chặt, và nụ cười của Pond dịu lại khi anh cúi xuống hôn Phuwin thật sâu, môi họ chuyển động cùng nhau theo nhịp điệu chậm rãi, nồng nàn khiến mọi thứ khác tan biến.
Pond ngừng hôn và, với một nụ cười nhếch mép, cởi áo, để lộ bộ ngực săn chắc. Mắt Phuwin mở to, hơi thở dồn dập khi ánh mắt cậu lướt qua những cơ bắp săn chắc của Pond. Những ngón tay cậu nhẹ nhàng lần theo đường viền, như thể đang ghi nhớ từng đường nét.
-" Em thích nó chứ?" Pond trêu chọc, dù giọng nói vẫn là dịu dàng.
Phuwin chỉ gật đầu, lại cảm thấy ngại ngùng dưới cái nhìn chăm chú của Pond. Trước khi cậu kịp phản ứng, tay Pond đã chạm tới cạp quần của Phuwin, từ từ kéo chúng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro