Chap 49
Khi Pond và Phuwin bước vào ngôi nhà nhỏ ấm cúng, Phuwin ngay lập tức bị ấn tượng bởi không gian ấm áp và hấp dẫn. Những tông màu trung tính, nhẹ nhàng của các bức tường, đồ nội thất bằng gỗ thanh lịch và ánh sáng ấm áp mang đến cho toàn bộ nơi này một bầu không khí ấm cúng. Đôi mắt của Phuwin lấp lánh khi cậu nhìn xung quanh, thu vào mọi chi tiết.
"Ao... nơi này thật tuyệt vời," Phuwin thở một hơi, giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên.
Pond mỉm cười, chăm chú quan sát phản ứng của Phuwin, trái tim anh tràn ngập hạnh phúc. "Anh mừng là em thích nó," anh nhẹ nhàng nói.
Phuwin tiến sâu hơn vào ngôi nhà gỗ, mắt cậu lướt qua phòng ngủ, được trang trí trang nhã với tông màu đất ấm áp, tạo nên bầu không khí thanh bình và yên tĩnh. Cậu để ý thấy ban công lớn nối liền với căn phòng, và khi bước ra ngoài, ngay lập tức có thể nhìn thấy được một hồ bơi tự nhiên, được bao quanh bởi cây xanh tươi tốt. Toàn bộ khung cảnh giống như một giấc mơ.
"Thật hoàn hảo," Phuwin thì thầm khi quay lại nhìn anh, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui.
Không thể kìm nén cảm xúc, Phuwin bước đến bên Pond , chiếm lấy đôi môi anh trong một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng. Đó là một nụ hôn tràn ngập tình yêu, lòng biết ơn và mọi thứ cậu không thể diễn tả thành lời. Pond đáp lại cũng nồng nhiệt không kém, cánh tay anh quấn quanh eo Phuwin, kéo cậu lại gần hơn khi đôi môi họ chuyển động đồng bộ. Nụ hôn sâu và thân mật, thể hiện tình cảm không nói thành lời của họ dành cho nhau.
Khi cuối cùng họ tách ra, Pond mỉm cười với Phuwin, nhẹ nhàng gạt một lọn tóc khỏi mặt anh. "Anh muốn biến ngày hôm nay thành ngày đặc biệt với em", anh nhẹ nhàng nói.
Phuwin mỉm cười ngại ngùng, tim đập thình thịch. "Anh đã làm rồi, Pond. Cái này... tất cả cái này... đều hoàn hảo hơn cả tuyệt vời."
Pond cười toe toét và nắm tay Phuwin, dẫn cậu ra phía sau nhà. Mắt Phuwin mở to khi họ đến khu vườn. Có một cái ao nhỏ, và xa hơn nữa, một con đường hẹp dẫn đến một thác nước ẩn được bao quanh bởi những bụi cây tươi tốt. Tiếng nước chảy kết hợp với vẻ đẹp tự nhiên của môi trường xung quanh khiến Phuwin nín thở.
"Thật không thể tin được", Phuwin nói, giọng đầy vẻ kinh ngạc khi cậu nhìn thấy thác nước ẩn hiện. "Em không nghĩ nó có thể đẹp hơn được nữa, nhưng anh cứ làm liên tiếp làm em phải thay đổi suy nghĩ".
Pond khẽ cười khúc khích, nhưng vẻ mặt anh trở nên nghiêm túc hơn. "Còn một điều bất ngờ nữa," anh thì thầm.
Trước khi Phuwin kịp phản ứng, Pond đột nhiên quỳ xuống, ngay trước mặt anh. Đôi mắt Phuwin mở to vì sốc, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
"P-Pond?" Phuwin lắp bắp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Pond ngước nhìn anh bắt đầu ửng đỏ, nụ cười dịu dàng và đầy yêu thương. "Phuwin... có điều anh muốn nói với em từ lâu rồi," anh bắt đầu, giọng nói bình thản mặc dù cảm xúc dâng trào bên trong.
"Em đã ở bên anh qua mọi thứ... qua những cuộc đấu tranh, nỗi đau và những ngày tồi tệ nhất của anh. Em không bao giờ từ bỏ anh, ngay cả khi anh đã đẩy en ra. Em đã nhìn thấy những phần tan vỡ của anh, và thay vì chạy trốn, em đã ở lại. Em tin tưởng anh, yêu anh mà không mong đợi bất cứ điều gì đáp lại... và vì em, anh đã được chữa lành. Em chính là liều thuốc xoa dịu trái tim tan vỡ của anh, Phuwin. Mỗi khi anh cảm thấy lạc lõng hay cô đơn, là em đã đưa anh trở lại, người đã khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn."
Nước mắt Phuwin bắt đầu rơi khi cậu nghe những lời chân thành của Pond, tay anh hình như đang run rẩy. Cậu không thể tin được điều này lại xảy ra.
Pond tiếp tục, giọng anh run rẩy vì xúc động. "Anh biết... Anh chưa bao giờ chính thức yêu cầu em làm bạn trai anh, và anh đã vội vàng hỏi em điều này, nhưng... Anh không thể chờ đợi thêm nữa. Anh không muốn dành thêm một phút nào nữa mà không có em bên cạnh." Anh thò tay vào túi và lấy ra một chiếc hộp nhung nhỏ. "Phuwin Tangsekyuen, em sẽ lấy anh chứ? Em sẽ để anh là người thức dậy bên cạnh em mỗi sáng và hôn em chúc ngủ ngon chứ? Em sẽ cho anh vinh dự được gọi em là chồng của anh chứ?"
Hơi thở của Phuwin nghẹn lại, và cậu cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tung vì tất cả những cảm xúc đang cuộn trào bên trong mình. Cậu nhìn xuống Pond, tâm trí cậu rối rắm, nhưng có một điều rất rõ ràng - cậu muốn điều này hơn bất cứ điều gì.
"P-Pond..." Giọng Phuwin nghẹn lại khi nước mắt chảy dài trên má. Cậu không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình.
Pond khẽ cười khúc khích, đôi mắt anh lấp lánh nước mắt. "Anh biết là đột ngột, Phuwin... Anh thậm chí còn chưa chính thức ngỏ lời hẹn hò với em, nhưng anh không thể chờ đợi thêm nữa. Anh không thể chịu đựng được ý nghĩ phải trải qua thêm một ngày nữa mà không có em trong cuộc sống của anh. Anh muốn trân trọng em, chăm sóc em... Anh muốn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của em mỗi sáng và mỗi tối. Em là tất cả của anh, Phu."
Trái tim Phuwin tràn ngập tình yêu, và không chút do dự, cậu quỳ xuống trước mặt Pond, vòng tay ôm chặt lấy anh. "Vâng... vâng, Pond, em sẽ lấy anh," cậu thì thầm qua những giọt nước mắt, vùi mặt vào ngực Pond. "Anh làm em khóc rồi đấy, đồ chó con ngốc nghếch... khiến em liên tục hạnh phúc tới nghẹn thở hết lần này đến lần khác như thế này," cậu nói thêm với tiếng cười khanh khách.
---
:3 hihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro